Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 146

Phiên bản Dịch · 797 chữ

Hắn sang bên ấy nhanh chóng. Những ngày đầu, khi nghĩ đến, nó đã khóc rất nhiều, đêm về lại cảm thấy thật trống vắng dù những ngày vừa qua, nó đi luyện tập về cũng không ghé công ty hắn nữa, có khi lại ở lại luôn chỗ tập luyện. Ngày nào rãnh rỗi lắm thì ban huấn luyện mới cho nó về nhà vào ban đêm, ấy vậy mà hôm nay, nó muốn ở lại nhưng lại không ai cho. Nó cứng rắn nhưng rồi thì nó không cứng rắn được khi mất đi phần nào đó mà mình đang có, nó có hắn và giờ hắn không còn ở cạnh nó nữa. Buồn nhưng chỉ có nó mới biết thôi, nó cố gắng cười vui khi Abbu thường hay gọi cho nó để xem tình hình nó thế nào. Mèo từ hôm đó cũng hay gọi cho nó, cả Zu, mọi người đều quan tâm nó nhưng rồi thì phải làm quen thôi, với nó, 2 năm cũng như gấp đôi cái thời gian hắn ra đi lần trước mà thôi.

Gác chuyện nó và hắn sang một bên để không để mọi thứ nên u uất…

Mà cũng vì nhiều chuyện xảy ra như thế, nó bị sốt cao do tập luyện nhiều nên ban huấn luyện mới để cho nó nghỉ ngơi một thời gian.

Nó đến bệnh viện tìm Mèo để nằm viện nghỉ ngơi cho khoẻ hơn nữa là nó không muốn về nhà, vì khi về nhà nó lại có đủ chuyện để nghĩ đến hắn.

….

-Mày sao rồi?

-Đỡ rồi, chỉ là ăn thấy không ngon thôi.

-Ùm, tập luyện nhiều ban đêm như thế có ngày mày chết mất đấy.

-Ùm, cơ mà chừng nào mày mới hết phải trực đêm vậy?

-Cái đó thì cũng không biết, vì là thực tập nên thường bị bắt trực ca đêm. Tụi chung nhóm với tao cũng thế, trưởng khoa bảo cố gắng đi, thực tập tốt thì khi tốt nghiệp đại học có nhiều cơ hội được nhận vào bệnh viện hơn.

-Mày cũng nên nghĩ tới Kenty chứ, có vợ nào lại cứ bắt chồng ăn cơm ngoài đường hoài như thế không?

-Tao biết chứ, nhưng cũng còn vài tuần thực tập nữa thôi nên phải cố gắng.

-Không biết giữ lấy, rồi mất lại tiếc.

Nó có vẻ còn buồn nên nói chuyện không mấy vui vẻ như mọi ngày.

-Mày cũng đang tiếc đấy à?

-Tiếc cái gì đâu, chỉ là thấy trống vắng thôi.

Mèo cười, con bé cảm thấy những gì nó nói một phần cũng đúng, nhưng biết làm sao được, cả hai cùng bận cơ mà, phải thông cảm cho nhau thôi, sự nghiệp quan trọng trước nhất.

-Mà tao hỏi nhé?_ Nó dè chừng.

-Sao?

-Mày với Kenty, đã gì… chưa?

-Gì là gì?

-Có nghĩa là làm cho ra giống vợ chồng ấy.

-Là vợ chồng chứ gì nữa mà còn đợi giống hay không?

-Oải, ý tao không phải vậy… mày thật là, Zu nó bảo là nếu như chưa thì nó gửi truyện của con bé ày.

-“Lễ cưới trên thiên đàng” đấy à?

-Hình như vậy.

Cả hai vẫn tiếp tục tám chuyện lúc đêm đã xuống thế này. Nhiều lúc nó thầm nghĩ, giá như nó có thể suy nghĩ rộng hơn nữa thì bây giờ chắc gì hắn đã sang Mỹ.

………………

Thời gian cứ thế mà trôi không chợ đợi, nó cũng đã đi tập luyện lại như bình thường. Mọi chuyện như lắng xuống để không gian trở nên yên bình hơn, Abbu phát hành album đầu tay của cậu ấy, lại bận rộn và lại không có thời gian mà đi gặp bạn bè. Và cũng vì vậy nên nhỏ Zu trông bận cũng chẳng kém.

-Chị Quậy hả?... Có rảnh không đi xem “live” với em, nay Abbu ra mắt album trên sân khấu… sao… không được ạ… vậy thôi ạ.

Con nhỏ Zu lục cả gần chục số để rủ bạn bè bà con đi xem “show” diễn của Abbu, ấy vậy rồi mà chẳng ai buồn miệng ừ một cái cho con nhỏ đỡ buồn, lại đi một mình, cái rừng người ham mộ lại chen chút nhau và con nhỏ cứ bị chui tọt ra đằng sau vì lấn chiếm không lại người khác.

……

Dù là nhìn từ xa…

Đó vẫn được gọi là niềm vui…

Dù là ai đó không biết…

Nhưng sự thầm lặng mang đến cảm giác yêu…

Dù là thời gian cứ trôi đơn giản như thế…

Con bé vẫn mỉm cười…

Dù là bao lần bỏ cuộc…

Nhưng rồi cũng không thể để điều đó kéo dài quá lâu…

Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 của Sansan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.