Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 143

Phiên bản Dịch · 1788 chữ

Nó bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, hắn lại gửi một tin tiếp cho nó.

Nó xoá vội dòng tin nhắn chưa kịp gửi và …

… …

… …

Hắn đọc xong tin nhắn ấy thì buông ngay điện thoại xuống giường và chạy ngay đến bên chiếc tủ, lấy vội ình một bộ đồ nào đó trông cho ấm áp hơn trước khi ra khỏi nhà.

Đối với hai đứa nó, tình yêu đã gần như được đem vào “nhà trắng” mà cất giữ rồi. Vì điều đó cho nên nó không muốn mọi thứ cứ vội vã như chính tụi nó đang vội vã trong bộn bề công việc của mình. Nhưng dù là sớm hay muộn, cả hai cũng sẽ kết hôn, thế vì sao nó không kết hôn sớm hơn dự tính để hắn bớt phần lo sợ nào đó và cả Abbu sẽ không gặp thêm khó khăn gì trong con đường sự nghiệp của mình. Mặt khác, gia đình hắn, gia đình nó, bạn bè của hai đứa nó đều sẽ có một niềm vui mới, một sự chuẩn bị nào đó ột lễ cưới tiếp theo.

………..

2h30 sáng…

Nó đã đứng trước cổng và chờ hắn đến. Với bộ đồ dài tay dài chân như thế mà nó vẫn đứng co ro, trời vào lúc sáng lúc nào cũng thế cả.

Hắn ngừng xe và ngần ngại không muốn bước ra khỏi xe. Rồi thì nó chờ đợi với ánh mắt e dè, hắn đành bước xuống dù không biết nó đang cần nói điều gì đó mà quan trọng đến mức phải gọi hắn sang đây. Nó không bao giờ khiến hắn trở nên mệt mỏi hơn, nhất là khi hắn từ công ty trở về. Những lần cả hai cãi nhau đều là do hắn quá mệt mỏi nên cáu gắt, nó luôn nhẫn nhịn hắn vì nó biết chẳng mấy khi hắn nổi giận với nó.

-Trời lạnh thế này, sao không vào trong đợi anh?

Hắn đi lại đứng đối diện với nó, hắn trở nên rụt rè và gần như đang chờ đợi câu nói nào đó từ nó mà hắn chờ là sẽ không thể nào nó nói ra.

-Môi anh tím lại rồi kìa.

Nó bỏ tay ra khỏi túi áo và kéo hắn vào trong nhà. Dì cũng đã thức giấc để chuẩn bị đi làm sớm.

-Zun qua sớm thế con?

-Dạ,…?

-Con gọi anh ấy qua, dì cứ đi làm trước đi, sáng con gọi Cà Rốt dậy đi học.

-Ừm, mà dì nói nè, cũng lâu lắm rồi đó, hai con cũng nên đi chứ… Kenty và Mèo cũng đã thành rồi, còn hai con nữa thôi đấy.

-…

-…

Nó và hắn cùng im lặng. Dì của nó biết rằng cả hai đứa nó vẫn đang suy nghĩ cho chuyện này nên cười trừ rồi ra khỏi nhà và thản nhiên đóng cửa lại dù là hai đứa nó ngồi một đống ngay phòng khách.

-Dì dường như muốn anh trở thành “đàn ông” hay sao ấy?

-Anh đừng ở đó mà nghĩ bậy.

Nó cốc đầu hắn và làm cái vẻ mặt căng thẳng khiến hắn phải nhe răng ra cười.

-Gọi anh sang đây để ngủ chung với em, phải không?

Nó nhìn vào ánh mắt hắn, chút gì đó đang chọc ghẹo nó, chút gì đó vẫn đang còn ngượng ngùng vì không biết nó đang định nói điều gì với hắn.

-Anh cứ ở đó mà đoán mò. Em gọi anh sang đây chỉ là… em… nhớ anh thôi.

Hắn cười và choàng tay sang ôm vai nó, cả hai ngồi cạnh nhau nhìn về phía cái ánh sáng từ đèn đường vẫn còn chiếu rọi. Xe của dì nổ máy, thì ra nãy giờ dì vẫn chưa ra khỏi nhà.

-Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, anh cảm thấy, hình như là, mình cần có ai đó bên cạnh. Rồi thì anh gọi Kenty sang ngủ cùng. Cho đến khi nó kết hôn. Mỗi đêm dù cả Kenty và Mèo không có cả thời gian ngủ cùng nhau, Kenty nó vẫn bảo với anh rằng dù là không ngủ cùng vợ nhưng nó vẫn muốn ngủ ở nhà hơn là ngủ với anh. Rồi thì anh gọi Abbu sang để cùng ngủ với anh. Được vài ngày thì cái thằng ấy phải luyện tập thâu đêm để chuẩn bị cho album mới. Cuối cùng thì, anh ngủ như những ngày trước đó, vẫn thường ngủ một mình như vậy.

-Chỉ là muốn ngủ chung với em thôi à?

-… Ý anh không phải như thế !

-Em biết cái ý mà anh nói mà.

-…

-Vừa mới đây thôi, em đã nghỉ đến chuyện đó. Nhưng rồi có lẽ do anh đến trễ quá. Em lại thay đổi cái suy nghĩ của mình. Anh có biết, không phải là do em từ chối, chắc chắn là không phải em từ chối rồi, mà là vì, em chưa sẵn sàng.

-…

-Để sau khi em ra khỏi đội tuyển, được không? Lúc ấy, dù là anh không cưới em, em chắc chắn cũng sẽ bắt ba má anh “gã” anh cho em cho bằng được đấy, hihi.

-… Em cần bao lâu?

-Em chỉ còn có thể tham gia đội tuyển hai mùa thi nữa thôi. Dư luận nói gì, em mặc kệ, miễn sao cả ba chúng ta hiểu mọi chuyện như thế nào là được rồi. Có lẽ, nếu ai đó nhìn vào sẽ bảo, em thật là chảnh, anh nhỉ?

-Đúng rồi, em chảnh thật đó, anh chẳng phải đã nài nỉ hết lời rồi mà cuối cùng… em lại bắt anh phải đợi hai năm.

Hắn cười rồi xoa đầu nó, chắc cũng vì nụ cười đó, nó bỗng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, hắn trách yêu nó để rồi sẽ tiếp tục chờ đợi nó như ý nguyện mà nó mong muốn. Nó tựa vào cái điểm tựa mà từ lâu rồi nó đã xác định được.

Đọc được đâu đó cái định nghĩa tình yêu là từ hồi xa xưa… Nhưng rồi thì quả đó là một cái quy luật chính xác nhất mà người ta đã đúc kết ra được… Đó là …

Ở trên đời này có ba loại người chính trong tình yêu…

Người thứ nhất là người mình yêu nhất: Nó cảm nhận được hiện tại, người có thể khiến nó biết thế nào là vui tột đỉnh và buồn tột độ. Nó biết được người không cần âu yếm nó, cho nó những thú vui tình yêu, người đó, vẫn khiến nó không thể nào nghĩ đến cái gọi là nhàm chán. Nó yêu hắn, đó không phải là tình yêu từ tiếng sét ái tình, mà cũng không phải là những cái đính ước ép buộc nào đó. Tình yêu của nó được hình thành từ cái hồi nào mà chỉ nó, trái tim nó mới biết mà thôi. Người thứ nhất, nó đã xác định được.

Người thứ hai là người yêu mình nhất: Dù rằng nhiều lần, nó ngờ ngợ về những gì mà Zun đối xử với nó. Hắn đôi lúc cáu gắt và hay khó chịu với nó nhưng rồi thì mọi chuyện không khiến hắn giận nó quá lâu. Dù là khi nó có lỗi, hắn vẫn mỉm cười và làm hoà sau những cơn thịnh nộ mà hắn không thể khống chế được. Nhiều chuyện xảy ra trong bốn năm vừa qua mà gần như trong nhật kí nó vô tình lượt bỏ đi những chi tiết ấy. Và khi nó ngẫm nghĩ lại, nó nhận ra hắn cho nó nhiều hơn những gì nó nhớ được. Hắn từng đối xử rất tệ, phải nói la rất rất tệ với nó nhưng rồi nó nhận ra, đó chẳng là gì với những gì mà tình yêu của hắn đã dành tặng cho cái “tình yêu” của nó. Rồi thì nó gần như xác định được, người thứ hai, là ai rồi thì phải…

Người thứ ba là bạn đời. Hai từ ấy coi chăng rất nhẹ nhàng và mang một nét gì đó rất bều lâu. Nhưng không phải ai cũng có thể có được người bạn mà mình có thể gọi là bạn đợi. Và nó, nó vẫn chưa dám xác định…

Nếu người thứ ba là người thứ nhất, bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc, thật sự hạnh phúc vì có thể chung sống với người mà bạn yêu thương nhất. Nhưng cái khuyết ở đây rằng là người đó có yêu bạn hay không? Nếu không… mọi chuyện sẽ chẳng được gọi trong hai từ “hạnh phúc” mà khi kết hôn, bạn mong muốn điều đó hơn ai hết.

Nếu người thứ ba là người thứ hai, bạn sẽ vẫn hạnh phúc, hạnh phúc vì sẽ có người luôn bỏ qua mọi thứ cho bạn nếu bạn lầm lỗi, luôn chia sẻ và đem cả trái tim, thân xác của họ để bảo vệ bạn. Rồi thì mặt khuyết, bạn sẽ cảm thấy tẻ nhạt nếu một ngày nào đó, bạn chán ngán cái quan tâm lo lắng của người đó, dù người đó là người xếp sau người thứ nhất của bạn. Nhưng cái khuyết ấy sẽ chẳng bao giờ có với điều kiện, bạn không tìm được người thứ nhất trước, hihi.

Nếu như người thứ ba chẳng phải là người thứ nhất, cũng chẳng phải là người thứ hai thì xin chia buồn cùng bạn. Lúc ấy chắc hẳn cái lão thần “Cupid” sẽ nói với bạn rằng là “chúc con may mắn kiếp sau nhé”, haha.

Và cái nếu cuối cùng có thể lập luận được. Cả ba người là một… chỉ một câu dành cho bạn mà thôi “Thiên Đường đã mở ra từ cái ngày bạn sinh ra rồi đấy”.

Nó và hắn, cả hai đã xây dựng nên một cốt truyện khá dài cho cái bộ truyện mà Zu đã khổ công tìm hiểu, theo dõi quan sát, lắng nghe và cảm nhận, mọi cách có thể của con bé để có thể viết ra một câu chuyện hoàn hảo về cái tình cảm hoàn toàn thật từ anh ruột của con bé. Có lẽ cả hai cũng đã xác định được, người thứ nhất là ai và ai là người thứ hai rồi. Có chăng, hắn hơn nó một bước rằng là hắn đã xác định luôn cả người cuối cùng rồi, còn nó thì… lại phải nhắc đến…

“ Không phải em từ chối… mà là em chưa sẵn sàng”…


Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 của Sansan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.