Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 126

Phiên bản Dịch · 1475 chữ

………………… Cánh cửa mới cho cuộc đời tụi nó,…

Năm mới đến sẽ mang nhiều những thay đổi mới…….

Tụi nó dường như cảm nhận được sự trưởng thành của mình… Nó và Mèo… Cả hai đứa con gái dù hoàn cảnh sống khác nhau, cách vượt qua khó khăn cũng khác nhau, có giống là giống ở chỗ cả hai gần như tìm ra được cái tình yêu mà mình tìm kiếm. Với nó, đó không hoàn toàn gọi là tìm kiếm, hắn tự xuất hiện và bước vào cuộc đời nó một cách đơn giản nhất rồi bắt đầu gây sóng gió cho nó để rồi nó yêu cái cách mà hắn bày tỏ tình cảm của hắn với mình…

………………

-Kenty, cậu ngủ rồi à?

-…

-Ăn rồi ngủ, như thế thì làm sao dọn dẹp cho kịp đây.

Mèo dọn dẹp và rửa chén, sau đó thì sắp xếp lại sách vở của cậu ấy. Con bé cảm nhận được cái cảm giác được bên cạnh, được chăm sóc cho cậu ấy, quan tâm cậu ấy như chính người thân của cậu ấy. Kenty, cậu ấy đã mất quá nhiều và chính cậu ấy không thể tìm ình gia đình mới, trừ khi có ai đó luôn bên cạnh và xây dựng cho cậu ấy một gia đình.

Những người đứng trước cổng nhà vẫn ở đấy bấm chuông nhưng Mèo thì lại không dám ra mở cửa. Chỉ biết loay hoay trong nhà dọn dẹp mà thôi. Kenty thì nằm úp mặt xuống gối ngủ như cái kiểu không muốn thở nên mới như thế.

Bàn tay con bé nhanh nhẹn và cũng nhẹ nhàng không gây ra tiếng động lớn khiến Kenty thức giấc. Nhìn về hướng chiếc giường, Kenty trở mình và xoay gương mặt về phía con bé đang dọn dẹp tuy rằng mắt cậu ấy vẫn không mở ra.

“ Phải làm sao đây, càng ngày, hình ảnh ấy lại khó có thể xoá đi…”

Con bé bước từng bước chậm rãi đến bên chiếc giường, khuỵ chân xuống nền nhà và tựa càm mình lên thành giường, ngắm nhìn Kenty như đang chiêm ngắm một bức tranh đẹp.

Một cảm giác lạ nào đó chạy khắp người con bé, khoảng cách thật gần. Sóng mũi cao vút cạnh đôi môi một chút hồng, con bé tự nhũ rằng có phải con bé chưa bao giờ được chạm vào bờ môi ấy hay không. Ừ thì hình như là vậy, thậm chí là cái nắm tay mà con bé cảm nhận được niềm hạnh phúc đầu tiên cũng chỉ mới đây mà thôi, bên biển bên màn đêm bao trùm không gian, tên ấy chủ động chờ đợi bàn tay con bé. Một chút hy vọng ấy vẫn kéo dài cho đến hiện tại, đặt nhẹ ngón tay cái lên bờ môi ấy, con bé dường như không giữ nổi trái tim của mình.

-…

Bàn tay ấy nắm lấy tay con bé, kéo con bé ngồi dậy và nằm vội vã lên chiếc giường…

Trời đất như sụp đổ, trần nhà như đang chỉ cách con mắt của Mèo vài centimét mà thôi, phải làm sao đây, cả hai đang nằm cạnh nhau sao? Đừng khiến con bé nằm mơ giữa ban ngày chứ.

-Ngủ đi.

-…

-Sao vậy?

-Nằm chung … sao?

-Ừm…

-…

Làm sao bảo người ta ngủ được cơ chứ, dù có đứng nếu buồn ngủ người ta cũng có thể ngủ được. Nhưng ở cái hoàn cảnh thế này, có ép cũng chẳng tài nào nhắm đôi mắt lại được.

“Đừng bao giờ đưa mình lên mây và sau đó thì ném mình xuống dưới địa ngục. Xin cậu đấy”…

“Thích anh, em như đang ở địa ngục rồi”…

“Mong rằng mình sẽ mãi ở trên thiên đàng như thế này”…

“Có lẽ không còn nhiều thời gian để giấu mãi, hôm nay, có lẽ sẽ là ngày hôm nay”…

……………….

Tối đến, tối đến như một quy luật của tự nhiên. Thời điểm này, đường phố tấp nập và đèn đường sáng rực khắp mọi con phố từng ngã đường. Người ta đang chờ đợi cái giây phút quan trọng của một năm, kết thúc cái cũ và chờ đợi một cái mói đến.

Những bước chân đi trên phố đêm, dù là đông đúc nhưng sự cô đơn nào đó vẫn vây lấy bầu không gian lúc này. Ước gì có ai đó ở đây lúc này, ước gì có thể hiểu được ai đó hơn để mọi chuyện không phức tạp, cải nhau không có nghĩa là không thể hoà, nhưng sự im lặng là sự cãi nhau kinh khủng nhất. Phải làm sao đây, nó cảm thấy thật sự buồn, buồn như nó mất đi niềm vui, mất đi hạnh phúc nào đó vừa tìm thấy. Nhận ra rằng, đã quá lâu để nó thấy mình cũng biết buồn là gì, mình biết suy nghĩ ọi điều nhiều hơn trước, không còn vô tư mà xem mọi thứ đơn giản nữa. Ngồi bên chiếc ghế đá công viên, nó gục mặt và nhắm chặt đôi mắt mình lại, thở dài và lặng mình trong những suy nghĩ.

“ Anh đang ở đâu vậy?”

Bàn tay nó lấy trong túi ra chiếc điện thoại, chiếc điện thoại chỉ có nó và hắn mới có mà thôi. Nó mở máy và mong rằng có thể nhìn thấy một cuộc gọi bị nhỡ hay là một tin nhắn nào đó từ hắn, nhưng rồi nó lại cảm thấy thất vọng cho chính mình. Nơi nào đó, hắn chắc cũng đang nghĩ về nó như nó lúc này, nó sẽ không bao giờ nghĩ mọi chuyện đơn giản nữa, sẽ không bao giờ khi nó đã có hắn…


10 giờ 30 ….

-Kenty à, nhanh lên, xem xem gà chín chưa.

-Rồi, giờ thì làm gì?

-Xé thịt đi.

-Nóng lắm.

-Chứ làm sao mà làm gỏi nếu không xé ra hả?

-Biết rồi.

-Hehe.

Nhà Kenty như rộn ràng và đông vui hơn dù chỉ có “2 đứa” ấy mà thôi. Thằng Kenty có vẻ nóng nực nên trước khi xé thịt gà, tên ấy cởi cả áo khoát ở ngoài để lộ “nửa nguyên hình” cái “body” dưới lớp áo thun ba lỗ. Mèo loay hoay một lúc thì nhìn xuống thấy cái thằng đã lột áo ngồi xé thịt một cách khó khăn.

-Này, … cậu … sao lại …

-Ây !! Nóng quá…

-Này, cậu mặc áo vào đi.

-Làm gì?

-Mặc vào đi mà.

-Trời tối rồi, không có say nắng đâu mà lo.

-Say nắng… say nắng gì cơ… chứ?

Con nhỏ ấp úng và bắt đầu lắp bắp từng chữ một rồi. Con người ta thích một ai đó cũng bị ảnh hưởng vởi 30% là nhan sắc cơ mà, con nhỏ như đã lỡ thích 69,9% kia rồi, còn 30% còn lại dường như bây giờ mới bị dính chưởng thật sự.

-Được rồi.

Tên ấy đứng dậy và với tay lấy cái áo của mình, đấy rồi thì con nhỏ đổ cả nước ra sàn nhà khi đang lấy nước để nấu canh.

Kenty phì cười và mặc vào xong thì tiếp tục ngồi xé tiếp mớ thịt được giao cho.

-Xuống phụ đi.

Mèo sau khi chờ nồi canh sôi thì đi lại ngồi xuống và xé phụ thịt với cậu ấy. Con nhỏ này nếu ai không hiểu được tính nó thì người đó chắc cũng không bình thường lắm, kiểu cách gì mà không bao giờ làm chủ được chính mình.

Trời cứ lạnh dần và tiếng của kim đồng hồ cứ nhảy như đang cố gắng làm chậm lại cái thời gian cuối cùng của năm cũ. Dòng người tấp nập, Gia Huy và Boo vẫn đang trên con đường nào đó xa thành phố để tìm kiếm không khí của mùa xuân trên miền quê. Nó thì lang thang hè phố một mình dù là cả hơn 10 cuộc gọi của dì nó hối thúc nó về trước khi qua 12 giờ. Abbu thì đang phụ ba dọn dẹp nhà cho kịp đón năm mới, quán đông đúc mấy bữa nay cho nên chẳng có thời gian mà sửa sang căn nhà. Còn Zu, con bé vẫn đang vùi đầu vào cái cảm xúc cuối năm trên những trang truyện. Con bé không để tâm đến thằng anh của mình đang ở đâu và làm gì. Những giây phút thế này mới thấy nếu chúng nó tụ họp lại với nhau thì sẽ vui biết mấy. Nhưng giờ thì chẳng ai hứng thú tụ tập chơi đùa nữa, mỗi người thích có một không gian ình hơn là bên cạnh nhau cùng đón giao thừa.

Bạn đang đọc Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2 của Sansan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.