Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 617 chữ

Bristol, 2:30 pm

Cố Hiểu Ảnh thức giấc, cầm điện thoại nên xem giờ, ánh sáng từ màn hình hắt xuống khuôn mặt xinh đẹp lại tái nhợt của cô. Để điện thoại xuống, Cố Hiểu Ảnh nhắm mắt lại nhưng chẳng thể ngủ được tiếp, cô ngồi dậy chỉ cảm thấy cổ họng đau rát khát khô. "Có lẽ lại ốm rồi." – Cố Hiểu Ảnh nghĩ, cô xuống giường chân trần đi vào phòng bếp rót cốc nước ấm. Ngoài cửa sổ cả thành phố vẫn chìm trong màn đêm, chỉ là mưa tuyết vẫn rả rích rơi không có dấu hiệu ngừng lại. Thành phố Bristol này đã là thành phố ấm áp nhất nước Anh nhưng vẫn chả thể sánh được với khí hậu của Tứ Xuyên bây giờ. Dù đã sống ở đây hơn 5 năm nhưng mỗi khi thời tiết chuyển mùa Cố Hiểu Ảnh vẫn sẽ luôn bị ốm một trận, đây gần như đã trở thành thói quen của cô, vì vậy nên Cố Hiểu Ảnh chả quan tâm lắm đến cái bệnh của mình lúc này. Một cơn gió từ cửa sổ đột ngột thổi vào, mang theo hơi lạnh thấu xương, Cố Hiểu Ảnh rùng mình khẽ kéo lại chiếc áo ngủ mỏng manh, cô đi tới gần cửa sổ đưa tay đóng cửa ngăn lại không khí rét lạnh từ bên ngoài. "Thời tiết này mà được ăn lẩu cay Tứ Xuyên thì ngon phải biết"- Cố Hiểu Ảnh khẽ liếm môi.

--------------------------------------------

" Ring... ring... ring..."

Một cánh tay vươn ra từ trong chăn với lấy điện thoại. Cố Hiểu Ảnh tắt chuông đi, nằm lì trên giường một lúc, Cố Hiểu Ảnh biết hôm nay là thứ 4 và cô vẫn sẽ phải đi làm. Cơn sốt đêm qua chẳng có dấu hiệu giảm nhưng cô không để ý mấy, ăn sáng xong rồi cô sẽ uống thuốc và công việc thì vẫn sẽ phải tiếp tục. Thật ra những công ty nước ngoài dù có nghiêm khắc đến mấy thì đối với một người quanh năm chả bao giờ xin nghỉ như Cố Hiểu Ảnh thì không đi làm vài buổi cũng không sao, nhưng cô biết nếu cứ ở nhà cô sẽ chẳng thể thôi nghĩ ngợi đến người kia, cái người mà mỗi đêm đều chui vào giấc mộng mà quấy phá giấc ngủ của cô.

Cố Hiểu Ảnh lái chiếc Kia Morning của mình ra khỏi gara, nhà Cố Hiểu Ảnh cũng thuộc dạng khá giả, chính vì vậy họ có thể dễ dàng sắp xếp cho cô sang đây vào lúc cô muốn rời đi nhất, có đôi lúc Cố Hiểu Ảnh cảm thấy may mắn vì mình được sinh trong gia đình như vậy, cô không thể tưởng tượng nổi nếu bây giờ mình vẫn còn ở Trung Quốc, nghĩ đến việc mình ở chung một thành phố với người kia Cố Hiểu Ảnh thật chẳng biết phải miêu tả cảm xúc của mình ra sao nữa.

Tuyết đã ngừng rơi, nhưng có lẽ trận tuyết đêm qua khá to, không khí vẫn mang đẫm hơi thở lạnh giá của đêm qua, những lớp tuyết trắng trải dài bao phủ thành phố, bầu trời vẫn còn xám xịt và những chiếc lá rơi xào xạc. Bristol bây giờ vừa ảm đạm lại vừa đẹp đẽ đến lạ kỳ, tuy nhiên Cố Hiểu Ảnh lại không cảm thấy vậy, tuyết phủ kín các mặt đường cô phải vất vả lắm mới có thể đến công ty kịp giờ, vì vậy mà chẳng thể mua được bữa sáng. "Cứ vậy đi" – Cố Hiểu Ảnh nghĩ- "Cũng chả quan trọng lắm".

Bạn đang đọc Lẩu Cay Tứ Xuyên 2 sáng tác bởi LyHng46
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LyHng46
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.