Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

4.2

Phiên bản Dịch · 2030 chữ

“Lão bản, đừng nói giỡn, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.” Nhìn anh ngồi ở trên sô pha không nhúc nhích, cô đưa tay kéo anh đứng lên.

Người khác bình thường là đứng lên nhưng anh căn bản không động đậy, sau đó anh đột nhiên dùng sức kéo, kết quả ngược lại cô lại rơi vào trong lòng anh. “Nếu em không theo anh về nhà, đêm nay anh sẽ đây.” Anh cúi đầu, trông chờ nhìn cô nói.

Cô trừng mắt nhìn, phản ứng chậm chạp.“Cái gì?” “Tuy rằng nhà đã được dọn dẹp, nhưng nơi này đã từng bị đột nhập, anh không thể để em một mình ở lại nơi đây, rất nguy hiểm.” Anh nghiêm túc nói. “Nơi này là nhà của em, em đã an toàn ở đây hai mươi mấy năm.” “Trong đó không phải có gần hai mươi năm em đều là sống cùng người nhà? Không phải sống một mình.” “Nhưng vài năm gần đây em vẫn sống một mình.” “Có lẽ vì vậy kẻ trộm mới để ý thói quen sinh hoạt của em, đột nhập nhà em mà không phải nhà khác. Bởi vì hắn biết cho dù đột nhập bị em bắt gặp, hắn cũng có thể dễ dàng chế ngự em, hơn nữa không cần lo lắng sẽ có người khác xuất hiện, quan trọng là, nếu kẻ trộm không đơn giản chỉ muốn trộm tiền, nếu hắn nổi lên thú tính muốn cướp sắc thì sao?” Phàn Sở Ngữ cả người cứng đờ, căn bản không nghĩ tới khả năng phát sinh những việc này. “Anh có suy nghĩ nhiều quá không, lão bản?” Cô chột dạ sợ hãi mở miệng hỏi lại. “Em chưa nghe câu “không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất” sao?” “Anh không cần làm em sợ.” “Anh không dọa em, mà là thật sự lo lắng.” Anh nhíu mày, nghiêm túc nói với cô.“Cho nên nếu em không chịu theo anh về nhà, anh sẽ ở đây.” “Hôm nay không thành vấn đề, ngày mai thì sao? Anh không thể ở mãi nơi này để bảo vệ em.” “Vì sao không thể? Chỉ cần anh chuyển đến đây ở là được.” Cô cứng họng nhìn anh.“Ý của anh là cùng với em…… Ở chung?” “Nếu em nhất định phải ở nơi này, đây là biện pháp giải quyết duy nhất.” “Cho dù em không thể ở đây, chuyển đến nhà anh ở cũng là ở chung.” Cô đột nhiên phản ứng rất nhanh, phát hiện ra.

Hạ Tử Kình lẳng lặng nhìn cô, hoàn toàn không lên tiếng trả lời, đại biểu là cam chịu.

Phàn Sở Ngữ bừng tỉnh nhận ra, ngay từ đầu chủ ý của anh là muốn cùng cô ở chung sao? Tuy rằng cô cũng có chút luyến tiếc cùng anh “Ở chung”, nhưng vừa mới hẹn hò đã sống cùng nhà, đây không phải việc cô sẽ làm nha – Ách, lúc trước ở cùng mấy ngày là do cô có lí do bất đắc dĩ. “Lão bản, như vậy rất kỳ quái, tính cách của em lại bảo thủ, cho nên……” “Chỉ là ở cùng dưới một mái nhà, anh cũng không cùng em ngủ cùng giường.” Anh nói thẳng như vậy làm cho mặt cô hồng lên. “Huống hồ,” Anh tiếp tục ý đồ thuyết phục cô,“Chúng ta đã ở chung mấy ngày, chỉ cần giữ hiện trạng như vậy là tốt rồi, em không cần làm mọi việc trở nên phức tạp.

Quan hệ của bọn họ lúc trước và bây giờ không giống nhau, cô làm sao có thể không tưởng tượng? Phàn Sở Ngữ thật là khó trả lời. “Hôm trước vì nhà của em vừa bị trộm, nhà cửa lộn xộn, nhưng bây giờ……” “Bây giờ còn chưa bắt được kẻ trộm, không ai dám đảm bảo hắn sẽ không quay trở lại một lần nữa.” Anh ngắt lời cô. “Nhà của em đã không có gì để trộm.” “Như vậy càng nguy hiểm, rất có khả năng đối phương vì thẹn quá hóa giận mà nổi lên thú tính, từ cướp tiền đổi thành cướp sắc.” Phàn Sở Ngữ á khẩu không trả lời được. Mặc kệ cô nói cái gì, anh đều có khả năng phủ định lời nói của cô, lại còn dọa cô nữa. Kẻ trộm thật sự có thể đến lần nữa sao? Nếu không khéo bị cô đụng phải, hắn thật sự mất đi nhân tính gây nguy hiểm cho cô sao?

Ba mươi mấy nhà chỉ có cô sống một mình, người sống ở đối diện cũng đã chuyển đi nhưng phòng ở còn chưa bán.

Vạn nhất thực sự xảy ra chuyện gì, cho dù cô ở trong phòng giãy dụa, thét chói tai kêu cứu mạng, đại khái cũng sẽ không có người nghe thấy, không thể chạy tới cứu cô.

Tưởng tượng đến chuyện này, cô không tự chủ được rùng mình một cái, cảm giác cả người lông tơ dựng đứng. “Xin anh sau này không cần nói những chuyện đáng sợ như vậy dọa em được không?” Cô điềm đạm, đáng yêu thốt lên lời cầu xin. (“Anh không dọa em, bởi vì nó thật sự có thể xảy ra.” Anh nghiêm túc nói.

Phàn Sở Ngữ đem ánh mắt miết hướng đại môn phương hướng, đại môn đương nhiên quan tử nhanh, bên trong nhất phiến, bên ngoài nhất phiến. Nhưng phòng ở tao kẻ trộm khi, kia hai phiến môn cũng đồng dạng tồn tại, lại ngăn cản không được kẻ trộm quay lại tự nhiên……) Lông tơ trên cánh tay vẫn còn dựng đứng không chịu lơi lỏng.

Đáng giận! Cô đã sống ở đây hai mươi mấy năm, chưa bao giờ cảm thấy ở nhà sẽ có nguy hiểm, kết quả bây giờ bị anh nói như vậy liền nghi thần nghi quỷ, thì ra cô là người nhát gan như vậy sao? “Quyết định cùng anh trở về, hay là muốn anh chuyển đến đây ở?” Anh hỏi cô.

Cô đem tầm mắt di chuyển trên mặt anh, chỉ thấy anh thoải mái tự tại, vẻ mặt nắm chắc thắng lợi.

Đột nhiên, cô cảm thấy có chút không cam lòng, không thể để cho anh hài lòng đắc ý như vậy. “Em không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như anh nói. Cho nên, em ở nhà của em, anh về nhà anh, chúng ta nhà ai người đó ở.” Cô khẳng định nói với anh, còn lấy vẻ mặt “em đã hạ quyết tâm, cứ như vậy mà làm” . “Em thật sự muốn như vậy?” cảm nhận được sự quyết tâm của cô, anh trầm mặc, chăm chú nhìn cô một lúc rồi hỏi. “Em xác định.” Cô dứt khoát gật đầu. “Vậy được rồi, em đã kiên trì như vậy, anh cũng không thể bắt cóc em, càng không thể nhất quyết ở đây không đi.” Anh lại trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, rốt cục thỏa hiệp.“Đợi sau khi anh đi, nhớ đem cửa lớn, cửa sổ đóng lại, khóa kỹ, sáng mai anh đến đón em đi làm, khi nào về đến nhà anh sẽ gọi điện cho em.” Phàn Sở Ngữ vốn đang vì anh dễ dàng thỏa hiệp như thế mà cảm thấy có chút mất mát, khi nghe thấy lời nói tiếp theo của anh liền hoàn hồn. “Anh buổi sáng muốn đến đây đón em đi làm?” Cô kinh ngạc, sợ hãi kêu lên một tiếng. “Tại sao em lại kinh ngạc như vậy?” Anh hơi nhíu mày, ánh mắt sáng ngời, thâm thúy như phát hiện điều gì.“Chúng ta đang hẹn hò, lại đi làm ở cùng công ty, dù sao cũng tiện đường, thân là bạn trai, anh đương nhiên muốn đón bạn gái là em đi làm nha.” “Vấn đề anh là lão bản nha!” “Như thế thì sao?” Như thế thì sao…… Như thế thì sao? Anh làm sao có thể nói nhẹ nhàng như vậy? Anh chẳng lẽ không biết, chuyện bọn họ hẹn hò nếu bị lộ ra ngoài, cô sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bao nhiêu người sao?

Cuộc sống luôn luôn bình yên của cô tuy rằng có chút đơn điệu, nhàm chán nhưng cô thích cuộc sống bình tĩnh như vậy, không muốn nó trở nên phong ba sóng gió. “Lão bản, chuyện chúng ta hẹn hò có thể tạm thời giữ bí mật không?” Cô mím môi, do dự mở miệng hỏi anh. “Vì sao phải giữ bí mật?” Anh chính là biết rõ còn cố hỏi. “Bởi vì em không muốn trở thành mục tiêu tấn công của những người hâm mộ anh.” Cô hơi nhếch miệng, vừa thở dài vừa hờn giận, còn có chút không cho là đúng nói.

Không biết vì sao, nghĩ đến có nhiều cô gái như vậy thích anh, tâm tình của cô đột nhiên không vui.

Kỳ quái, trước kia cũng không có loại cảm giác này nha? Chẳng lẽ đây gọi là ý muốn độc chiếm sao? Cô thật sự đã thích anh, đã để cho anh xâm nhập vào lòng của cô? “Em đang ghen sao?” Anh cười như không cười, nhìn cô. “Hình như là……” Cô thành thật thừa nhận.

Hạ Tử Kình không nghĩ tới cô gọn gàng dứt khoát như vậy, ngây người một chút, sau đó vui vẻ bật cười. “Yên tâm, anh chỉ yêu một mình em.” Anh dùng ánh mắt ôn nhu, say lòng người nhìn cô nói.

Không nghĩ tới mặt cô từ thẹn thùng chuyển sang đỏ ửng lên, thật đáng yêu làm cho anh thiếu chút nữa không kiềm chế được.

Ai ai ai, làm sao có thể ở chung, hàng ngày nhìn thấy cô mà không thích cô đây?

Anh bắt đầu hiểu được những hành động buồn nôn của ba mẹ, hoàn toàn là vì không thể kiềm chế được.

Giống như anh bây giờ cũng rất muốn được hôn cô, rất muốn đem cô ôm vào trong lòng, rất muốn tiếp tục nói những lời khiến cô đỏ mặt, khiến cho khuôn mặt ửng đỏ say lòng người này vĩnh viễn chỉ có thể để cho một mình anh thấy. “Không thể giữ bí mật sao?” Phàn Sở Ngữ đỏ mặt, tiếp tục đề tài. “Giữ bí mật với anh thì không có gì khó, nhưng em thật sự không để ý sao?” Anh hỏi cô. “Để ý cái gì?” “Chủ quyền sở hữu nha! Nếu giữ bí mật chuyện em là bạn gái của anh, em làm như thế nào có thể bảo vệ quyền lợi có được anh của mình?” Câu nói “Có được anh” của anh, làm cho mặt của cô nóng lên.

Cô vẫn còn chưa có được anh…… Không đúng, nếu đã chính thức hẹn hò — tuy rằng còn chưa có được anh nhưng ít nhất thân là bạn gái, cô cũng có quyền lợi, có thể yêu cầu những mĩ nữ luôn quấn quýt lấy anh, tự động đến tìm anh cách xa anh một chút.

Nhưng như vậy, cô còn có sống yên ổn sao? Thật là không thể vừa làm cá vừa làm gấu.

Nhưng cô cũng không nghĩ từ bỏ quyền lợi nha. “Kia, có thể tạm thời giữ bí mật nhưng em có quyền công khai nó khi nào muốn?” Bởi vậy, nếu gặp chuyện cô không thể nhịn được nữa, cô lúc nào cũng có thể công khai bảo vệ quyền lợi.

Anh đăm chiêu nhìn cô một chút, sau đó thong thả gật đầu nói:“Được, nhưng anh có điều kiện.” “Điều kiện gì?” “Chuyển đến ở cùng anh.” Phàn Sở Ngữ nhất thời không nói gì.

Thì ra anh hoàn toàn không buông tha cho ý định lúc ban đầu, đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng là muốn ở chung với cô.

Nên tức giận từ chối hay trầm mặc không trả lời?

Kỳ thật cô có vẻ muốn cười, vui vẻ cười trộm.

Rất thích anh.

Bạn đang đọc Lão Nhị Là Lão Bản của Kim Huyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.