Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tương Tư – nhất

Phiên bản Dịch · 2236 chữ

Thân là trưởng tử Triển gia, Triển Tư Hoàn tuy vừa mới đầy mười tám tuổi, cũng đã là lão tướng thương trường, công lao hàng đầu đương nhiên thuộc về vị phụ thân không chịu trách nhiệm kia của hắn, hại hắn mười tuổi thì bắt đầu theo ông nội quản lý cửa hàng, mười bốn tuổi có thể một mình đảm đương một phía, đến mười sáu tuổi, cả nhà cơ hồ là do hắn quản lý.

Cá tính của Triển Tư Hoàn phân nửa là di truyền từ phụ thân, hiệp khách hòa bá đạo làm một, còn nửa kia…là đến từ mẫu thân, lộng quyền, lãnh khốc của hoàng gia, cùng với đó là ý thức trách nhiệm và sự trầm ổn của một đại huynh. Lúc mới ra thương trường ai cũng coi thường hắn tuổi nhỏ, cuối cùng đều kinh sợ trước thủ đoạn cùng năng lực của hắn, thậm chí về sau có người ở sau lưng len lén gọi hắn là lãnh diệm diêm vương, bởi vì hắn không chỉ giỏi việc buôn bán, tranh giành mối làm ăn, mà còn am hiểu làm sao chỉnh được người khác.(lãnh diệm diêm vương: diêm vương mặt lạnh).

Bất quá chỉ là một thiếu niên chưa quá hai mươi mà thôi, lại kinh khủng đến như vậy, dĩ nhiên có thể đối ai cũng mặt lạnh không thay đổi, hơn nữa hắn không ham tài, không ham sắc, hầu như là tìm không được nhược điểm.

Đối Triển Tư Hoàn như vậy vừa lòng nhất có lẽ là Triển gia gia, thời đại kinh thương Triển gia lại xuất ra được một kỳ tài, đây là cống hiến duy nhất của cái tên bại gia Triển Quang Phong kia a! Nói khoa trương một chút, Triển gia gia thà đem Triển Quang Phong đá ra gia môn, nhận Triển Tư Hoàn làm con còn hơn.

Nhất là sau khi song bào thai đệ đệ Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa cũng ra thương trường, đại ca phẫn mặt đen, bọn đệ đệ phẫn mặt trắng, quả thực thiên hạ không đối thủ, từ đấy về sau kinh thương nhắc tới “Triển gia” liền run.

Đối ai cũng tàn nhẫn vô tình như vậy, nhưng với người trong nhà, đặc biệt là Nhị gia cùng bọn đệ đệ Triển Tư Hoàn lại cực kỳ hiền lành, đến nỗi kể cả phụ thân, tuy rằng lão cha rất vô trách nhiệm, nhưng có thể là người duy nhất trong thiên hạ có khả năng khiến Triển Tư Hoàn đối diện không hề cố kỵ mà bạo phát. Sở dĩ Triển Quang Phong vẫn đều nghĩ đứa con này hình như có điểm nóng nảy, trên thực tế người bên ngoài nếu nhắc tới “lãnh diệm diêm vương Triển Tư Hoàn kia” sẽ không ai sử dụng từ ‘nóng nảy’ để hình dung.

Người đó căn bản không có tâm tình, sẽ không khóc, không khổ sở, không hài lòng, không tức giận, dù là treo dáng tươi cười trên mặt, cũng đều cho người ta cảm giác lạnh thấu xương.

Cho nên có thể làm Triển Tư Hoàn tức giận, trên thương trường có thể coi là kỳ tích.

Đương nhiên, kỳ tích nhất định sẽ phát sinh, tại Triển gia thứ gì có thể thiếu chứ riêng kỳ tích là không thể.

“Ngươi nói lại lần nữa xem!?” Trên thương trường người gặp người run mà hiện tại Triển Tư Hoàn lại tức giận đến trắng mặt, ánh mắt nhìn lão ba Triển quang Phong như đang nhìn kẻ thù.

“Đứa nhỏ này sao cứ động một tý là tức giận vậy!” Triển Quang Phong nặng thở dài, đi ra ngoài chơi nửa năm mới về không ngờ trưởng tử tu dưỡng một chút cũng không tốt lên.

“Cha lúc nào cũng gây phiền toái cho ta! Sao ta có thể không tức giận chứ!?” Triển Tư Hoàn rít gào.

“Ai, Tư Hoàn, không nên tức giận mà, cha con cũng đâu phải làm cái gì tội ác tày trời thôi…” Tả Tễ Nguyệt vội vàng nỗ lực điều đình.

Nếu Nhị gia lên tiếng, Triển Tư Hoàn hít sâu mấy hơi, cố gắng bình phục tâm tình.

“Chẳng qua chỉ bảo con lo cho đứa nhỏ này thôi!” Triển Quang Phong túm một cái, tương thiếu niên đang co rúm đứng bên cạnh xả ra, đẩy mạnh vào lòng con mình.

Triển Tư Hoàn đen mặt đỡ thiếu niên.

Thiếu niên đại khái khoảng mười sáu tuổi, ngũ quan tinh xảo khả ái, vẻ mặt khiếp sợ như chim non mới từ trong trứng chui ra không tìm được mẹ, khiến người nhìn tâm sinh trìu mến.

Nhưng lãnh tâm như Triển Tư Hoàn tất nhiên sẽ không đối người khác thương cảm, chỉ là cuối cùng nhịn không được mắng to: “Cha đây là đánh cướp! Đánh cướp! Thủy Nguyệt Lâu tìm tới cửa ta giải thích như thế nào!?”

Mắt thấy trượng phu cùng nhi tử sẽ khởi sinh tranh chấp, Tả Tễ Nguyệt vội vàng đẩy ra Triển Quang Phong, cười làm lành nói: “Tư Hoàn, cha con cũng là hảo tâm, nói ta không thấy qua cái gì là tiểu quan quán, mới dẫn ta đi xem một chút mà thôi.”

Đối Nhị gia đương nhiên không thể dùng rống, Triển Tư Hoàn thở dài, “Nhưng cũng không thể cướp đi hoa khôi của người ta a?”

“Thế nhưng hắn thoạt nhìn nước mắt lưng tròng rất đáng thương mà!” Triển Quang Phong lớn tiếng kháng nghị, “Con không biết những người đó không ai tốt a, dĩ nhiên muốn bán đêm đầu của đứa nhỏ này ai! Đêm đầu ai! Chuyện này sao có thể rao bán như thế chứ!?”

Triển Tư Hoàn xoa xoa thái dương, cha, đương nhiên là phải rao bán a! Còn nói Nhị gia không xem qua nên dẫn hắn nhìn, chính ngài căn bản cũng chưa đi qua đi!?

Thương nghiệp đại lão Triển Tư Hoàn, đối cá tính quái đản của chính phụ thân mình triệt để tuyệt vọng.

“Nói chung, người chúng ta đều đưa ra ngoài rồi, con liền chịu khó lo cho nó đi?” Tả Tễ Nguyệt dùng ngữ khí cầu xin nói.

Triển Tư Hoàn bất đắc dĩ một lát, thỏa hiệp hỏi: “Tiền thanh toán thế nào?”

Triển Quang Phong lộ ra biểu tình khó hiểu: “Vì cái gì phải trả tiền?”

Triển Tư Hoàn nỗ lực hít sâu, cố gắng ngăn xúc động muốn bóp chết lão cha, “Vì sao không trả? Cha muốn giúp hắn chuộc thân sao có thể không trả?”

“Vì sao phải trả?” Triển Quang Phong nhướng mày, “Ta từ trong tay cường đạo đem hắn cướp về chẳng lẽ còn phải trả tiền cho cường đạo?”

Triển Tư Hoàn cảm thấy mạch máu trong đầu đứt hết, “Phụ thân ngài____! Đừng bắt ta giúp ngài giải quyết hậu quả nữa!!!”

.

“Tên của ta là Tương Mạt.” Thiếu niên ngồi trên giường, hơi cắn môi dưới, “Thực sự rất xin lỗi, mang phiền phức đến cho công tử…”

Triển Tư Hoàn khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ thản nhiên tựa ở trên cửa, nhưng ánh mắt lãnh đạm vẫn nhìn chằm chằm đối phương, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, chỉ là một mảnh lãnh ý, khiến thiếu niên vừa mới ngẩng đầu lại chậm rãi cúi đầu, đồng thời hai bả vai cũng co rúm lại.

Một lúc lâu Triển Tư Hoàn mới mở miệng: “Triển gia đều không phải là làm từ thiện.”

Tương Mạt run rẩy cười khổ nói: “Công tử nói như thế, Tương Mạt đã hiểu, Tương Mạt…Ngày mai trở về Thủy Nguyệt Lâu, chỉ là hiện tại đã muộn, khẩn cầu công tử cho Tương Mạt ở lại…”

“Không cần.” Triển Tư Hoàn cắt đứt lời đối phương, lãnh đạm thuyết, “Nhị gia đã muốn ta cho ngươi ở lại, ta tất sẽ cho ngươi ở lại, ngày mai ta thay ngươi chuộc thân, ngươi ở tại Triển gia cũng không có vấn đề gì, làm một tạp dịch, tổng có thể sống yên ổn.”

Tương Mạt lại cười khổ, do dự nửa ngày, mới nho nhỏ thanh nói: “Công tử, Tương Mạt nguyên là một thanh quan, nhưng ma ma ngại chỉ có cầm kỳ thi họa sẽ thiếu khách nhân…Tương Mạt trong lòng đương nhiên không muốn, thế nhưng không có cách nào khác, mới cố gắng vào lúc bán đấu giá lộ ra thần sắc bi thương, để hai vị gia gia xem…Tương Mạt mặc dù bất tài, tại Thủy Nguyệt Lâu giá trị cũng không nhỏ, công tử không cần phải…vì Tương Mạt bỏ ra nhiều tiền như vậy…”

“Triển Tư Hoàn ta mặc dù không phải nhân vật lớn gì, cũng nhất ngôn cửu đỉnh, ta nếu đã hứa sẽ lo cho ngươi, tất không nuốt lời.” Triển Tư Hoàn cười nhạt, “Chuyện này dừng ở đây, ta chỉ nhắc nhở ngươi, Triển gia đều không phải là làm từ thiên, cho ngươi…ân huệ ngươi nhớ kỹ mới tốt, mấy chiêu thấp kém học ở tiểu quan quán, cũng đừng nên phát huy ở Triển gia.”

Nghe rõ ý tứ nhục nhã hàm xúc trong lời nói, Tương Mạt đỏ hồng hai mắt, nhưng vẫn nhu thuận đáp: “Vâng.”

Triển Tư Hoàn gật gật đầu, phẩy tay áo bỏ đi.

Tương Mạt chậm rãi tựa ở đầu giường, giọt lệ trong suốt chầm chậm chảy xuôi theo gò má, rơi xuống nền đất.

.

Thái độ của Triển Tư Hoàn đối Tương Mạt mặc dù lãnh đạm, Triển Quang Phong và Tả Tễ Nguyệt lại rất thích hắn, sáng sớm liền gọi hắn cùng nhau ăn, muốn để hắn nhận thức bốn đứa con khác của Triển gia.

Tương Mạt rất nhanh liền lý giải Triển Quang Phong và Tả Tễ Nguyệt căn bản không hiểu thanh lâu là dùng để làm gì, đặc biệt là Triển Quang Phong, luôn quấn lấy hắn hỏi xem ở chỗ đó bị cường đạo bắt làm những gì.

“Lão cha a___” Song bào thai trăm miệng một lời cười ra tiếng, Triển Niệm Linh đùa cợt nói: “Đã cưới lão bà còn muốn hồng hạnh ra tường sao?” Triển Niệm Linh ác ý sửa đúng nói: “Là lục thảo ra tường!”

“Thật khó được Nhị gia hiền lành a!” Lão nhị Triển Mộ Liễu cười nhún nhún vai, lão tam Triển Hoài Quân cũng theo đuôi gật đầu.

“Mấy thằng nhóc tụi bây rốt cuộc đang nói cái gì?” Triển Quang Phong nhíu mày.

Năm đứa con cùng nhau thở dài, phân biệt ở trong lòng lẩm bẩm: không hiểu biết rốt cục đến cảnh giới nào a!

Bởi vì Triển Quang Phong không hiểu, Tương Mạt thực sự không biết nên giải thích như thế nào mới tốt, do dự nói: “Hay…đánh đàn, khiêu vũ, làm khách nhân hài lòng…”

“Cháu thích đánh đàn a?” Triển Quang Phong vui vẻ, chuyển hướng Tả Tễ Nguyệt nói: “Linh Hoa trước khi rời Trung Nguyên liền đem cầm tặng cho ta, chưa từng có người đàn, đệ xem ta đưa cho Tương Mạt có được không?”

Tả Tễ Nguyệt gật đầu mỉm cười: “Tốt, vật nên tận dùng.”

Năm đứa con phân biệt phù trán chán nản, sao có người còn lưu trữ lễ vật tình nhân cũ tặng a?

Đặc biệt hai đứa con của nhạc tiên, song bào thai cảm khái không nói lời nào.

“Thực sự có thể cho ta sao?” Tương Mạt ngây ngốc, nghĩ đến lời hôm qua Triển Tư Hoàn nói, vội vàng từ chối: “Không cần, không cần đâu…cho Tương Mạt thứ đáng giá như vậy, Tương Mạt ở Triển gia chỉ là một gã tiểu tư, sao lại có thể đánh đàn khiêu vũ…”(tiểu tư: gã sai vặt).

“Ta nói có thể là có thể a, cầm chính là để cho người biết đàn đàn mà!” Triển Quang Phong lần thứ hai phát huy tính quyết đoán, lập tức phân phó tôi tớ đem cầm đến phòng của Tương Mạt.

Tương Mạt khẩn trương liếc nhìn biểu tình của Triển Tư Hoàn, thấy vị kia vẫn một bộ đạm nhiên, chỉ đành phải cảm kích vâng theo.

“Tư Hoàn.” Tả Tễ Nguyệt tranh thủ lúc Triển Quang Phong đang nói chuyện với bọn lão nhị, nhanh nhanh nhân cơ hội dặn dò trưởng tử, “Đợi tối nay con đi Thủy Nguyệt Lâu thay Tương Mạt chuộc thân có được không?” Triển Quang Phong cơ bản không hiểu, hắn dù sao cũng biết đoạt của người ta gì đó tất phải trả tiền.

“Biết, tới giờ Thủy Nguyệt Lâu mở cửa ta sẽ đi.” Triển Tư Hoàn gật đầu.

Tương Mạt sợ hãi nhìn liếc qua, vừa vặn đụng tới nhãn thần băng lãnh của Triển Tư Hoàn, đối phương ngưng mắt nhìn hắn vài giây lại cúi đầu tiếp tục ăn, trong lòng hắn cực kỳ căng thẳng, cắn cắn môi.

Mặc dù không biết thời gian tới sẽ ra sao, cuối cùng là phúc hay họa, nhưng nếu có thể ở lại Triển gia, không phải làm tiểu quan, mặc kệ Triển Tư Hoàn đối hắn tỏ thái độ như thế nào, hắn đều cam nguyện chịu đựng…

Bạn đang đọc Lão Gia Hệ Liệt Hợp Tập của Nhã Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.