Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 6999 chữ

Sau khi ăn sáng, Hữu Hi nghỉ ngơi rồi, Hoàng Bắc Thiên mới đi bố tri chuyện pháo hoa. Hắn muốn mang đến cho nàng một buổi đêm thật đẹp, hoàn thành mỗi yêu cầu mỗi nguyện vọng của nàng.

Thật ra mọi chuyện rất đơn giản, Hoàng Bắc Thiên chỉ cần đích thân đi phân phó thì muốn bắn ra lúc nào cũng được. Sau khi đã sắp xếp xong, Hoàng Bắc Thiên chờ Hữu Hi nghỉ ngơi đủ rồi mới đi tìm.

Đi vào phòng Hữu Hi, nhưng chỉ nhìn thấy căn phòng trống không, Hữu Hi sớm đã không còn ở đây. Trái tim Hoàng Bắc Thiên bật dậy, gào thét thật lớn hỏi đám nha hoàn Hữu Hi ở đâu, nha hoàn chỉ nói Hữu Hi đã ra khỏi phủ.

Hoàng Bắc Thiên vội vàng chạy đi, trong lòng có dự cảm không tốt, nghĩ tới việc nàng cả đêm không ngủ may quần áo, sáng nay lại còn khóc, nhớ tới ánh mắt lưu luyến của nàng trái tim Hoàng Bắc Thiên bị ép đến phát điên.

Hắn vội vã đi tới hoa phường, đóng cửa, Hữu Hi không có ở đây, nàng đi đâu, đi đâu vậy?. Tâm Hoàng Bắc Thiên như lửa đốt, bàng hoàng nhìn chung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Hữu Hi. An Hữu Hi, nàng dám bỏ đi xem, thử xem!!!

Hoàng Bắc Thiên lại trở nên tức giận, chạy về hướng sườn núi, có lẽ, Hữu Hi chỉ đùa, bản thân đã một mình lên đỉnh núi chờ hắn, cùng nhau xem pháo hoa.

Hắn ôm hy vọng, trong lòng đầy hy vọng. Nhưng chỉ có mình hắn đứng chờ trên núi, trong đêm tối, chỉ có sự tồn tại của hắn, Hữu Hi vẫn chưa tới, nàng không tới.

Trái tim Hoàng Bắc Thiên trở nên bối rối không chịu nổi, cảm giác như cả thế giới này đều sụp đổ, đôi mắt đen hoảng sợ chiếm giữ bóng đêm, chỉ có tiếng gió nhẹ, tiếng la thất thanh đầy đau khổ: “An Hữu Hi. nàng ra đây cho ta, mau ra đây!!”

Hắn lớn tiếng hét lớn nhưng trả lời hắn cũng chỉ có âm thanh của gió, còn có tiếng pháo hoa bắt đầu nổ. Ánh sáng pháo hoa tản ra, rơi xuống, những màu sắc đẹp mắt lại xuất hiện.

Hoàng Bắc Thiên nhìn trời, lòng đau như cắt, Hữu Hi đi rồi sao? Nàng đã bỏ hắn rồi sao? Bởi vì thánh chỉ, vì trách nhiệm, nàng không muốn hắn kháng chỉ không muốn làm khó hắn.

Nhưng nàng không phân biệt được phải bao vệ thế nào đành phải bất ly bất khai, thương hắn ở lại bên hắn tại sao trong nháy mắt nàng liền đổi ý. NÀng đã từng muốn ở cùng hắn, tại sao lại bỏ đi. Tại sao con đường lại đầy gai bụi thế này!!. Tại sao??

Thật ra tất cả là vì hắn, vì người nhà của hắn, kỳ thật Hoàng Bắc Thiên hiễu rõ trái tim Hữu Hi, nhưng nàng đi thì hắn có thể lấy người khác sao? Không hắn không làm được. Đồ ngốc Hữu Hi. Nàng không biết sao, không biết sao? Nàng hiểu, nàng đã từng nói với hắn, nàng hy vọng hắn lấy vợ, lấy con gái đại tướng quân, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.

Tại sao nàng không thể ích kỷ một chút. Chỉ cần ích kỷ sẽ làm cho hắn tan nhà nát cửa, không còn quần áo đẹp, liệu như thế hắn có thể cùng Hữu Hi tự do tự tại không?

Không, căn cản là không thể!!

Hoàng Bắc Thiên hồn xiêu phách lạc xuống núi, lòng tràn đầy bi thương. Đi tới trước cửa hoa phường, hắn vẫn hy vọng kỳ tích xuất hiện, có thể nhìn thấy hình ảnh Hữu Hi, khuôn mặt tươi cười lại xuất hiện trước mắt.

Nhấc chân, Hoàng Bắc Thiên đá vào cánh cửa, ngơ ngác đi vào, trong phòng đầy hoa. Trên bàn vẫn còn đặt một bó hoa hồng, Hoàng Bắc Thiên cảm giác mình sắp phát điên. Mỗi lần nhìn lại những thứ quen thuộc trái tim hắn lại đau đến tê tâm liệt phế. Rời khỏi hoa phường, hắn nhất định sẽ tìm được Hữu Hi.

Hoàng Bắc Thiên vừa đau khổ vừa sốt ruột phái kẻ dưới đi kiếm Hữu Hi suốt một ngày một đêm. Nhưng từng ngày qua đi, vẫn không thể tìm được.

Hắn điên rồi, hắn điên mất thôi, Hữu Hi có thể đi đâu.

Chỉ vài ngày, nhưng Hoàng Bắc Thiên đã tiền tuỵ suy sụp không chịu nổi, thất hồn lạc phách, dù trời có sáng thu rụng lá hắn cũng không biết. Hắn gạt bỏ mục tiêu tìm kiếm sang một bên dần dần tỉnh táo lại, một mình một người đi tới nơi bắt đầu của hai người- sườn núi

Hắn không rtin, hắn không thể cùng người yêu ở bên cạnh nhau, hắn không tin ông trời lại đối với hắn như vậy. Nếu đây là thiên ý, hắn sẽ cùng trời đất tranh đấu.

Hoàng Bắc Thiên biến mất suốt 2 ngày không ai thấy tung tích, không ai biết hắn ở đâu. Lão phu nhân phái mọi người đi tìm kiếm, Bắc Song và Thượng Quan Dã biết tin vội vàng hồi phủ, an ủi lão phu nhân, sua đó vội vàng đi tìm người..

Rốt cuộc, có người dưới chân núi tìm được Hoàng Bắc Thiên, hắn đang hôn mê, nhưng tay vẫn giữ rất chặt bộ y phục, không chịu buông, giống như lúc trước hắn cũng nắm rất chặt lấy đoá hồng.

Hắn bị thương, phải nhờ một đám người khiên Hoàng Bắc Thiên trở về. Quản gia đứng ngoài cửa lo lắng chờ đợi tin tức của nha hoàn, nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên được khiên về, trong lòng vui vẻ, chạy về phòng lão phu nhân! “Lão phu nhân, tìm được người rồi, tìm được rồi!”

Ánh mắt lo lắng của lão phu nhân sáng ngời, đứng bật dậy, vội vàng đi ra ngoài. Từ sau khi trở về nhà, Bắc Song mới nghe được một tin tốt mà nhoẻn miệng cười. Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên bị khiêng về, ngay cả cười cũng không nổi.

“Con ta làm sao vậy, làm sao vậy?” – Lão phu nhân khủng hoảng hỏi.

Thượng Quan Dã sai người đem Hoàng Bắc Thiên cẩn thận đặt trên giường, sắc mặt nghiêm trọng,

“Ca ca làm sao vậy”- Bắc Song lo lắng đồng hỏi như vậy, nhìn Hoàng Bắc Thiên nàng không thể tin được đây là vị ca ca hăng hái tuấn mỹ bất phàm của nàng.

“Tránh ra, ta muốn lại gần”- Lão phu nhân lòng rất đau muốn ôm lấy Hoàng Bắc Thiên nhưng lại bị Thượng Quan Dã ngăn cản. “Nhạc mẫu, đừng đụng vào hắn, đầu và khớp xương của Bắc Thiên có thể bị thương, bọn ta phát hiện hắn nằm ở chân núi”

“Đại phu, mau mời đại phu tới”- Bắc Song lòng nặng trĩu, mắt ngân ngấn lệ, lo lắng đi phân phó.

Thượng Quan Dã vội vã nói: “Trên đường về ta đã phái người đi mời, sẽ nhanh tới thôi”

“Ai”- Lão phu nhân thương tâm vỗ ngực dậm chân, nếu Hoàng Bắc Thiên xảy ra chuyện gì chắc bà cũng không muốn sống nữa.

Sau một lát chờ đợi, mọi người cuối cùng cũng thấy đại phu tới, ai cũng th1uc giục kêu đại phu chẩn trị.

“Đại phu, con ta thế nào?”- Lão phu nhân lo lắng thương tâm hỏi,

Đại phu thu tay lại, thở dài ngao ngán, xoay người, tiếc hận nói: “Chân Bắc Vương có thể sẽ tàn phế, không đứng lên nổi, những vết thương trên mặt sẽ để lại sẹo, nhưng tính mạng thì không sao, còn về chân đành phải để lão phu nhân đi mời cao minh khác”

Là ý gì, là ý gì, sau khi nghe đại phu nói, lão phu nhân say sẩm mặt mày thiếu chút nữa là bất tỉnh, may mà có Bắc Song an ủi.

“Không, sao có thể như vậy”- Bắc Song thương tâm mà khóc vị ca ca mà mà nàng sùng bái không thể đứng dậy được sao, không, không thể!!

Băc Vương phủ lâm vào cảnh bi thảm, vẻ lo lắng u ám bao phủ trên gương mặt mọi người.

Ban đêm, Hoàng Bắc Thiên vừa tỉnh dậy, mở mắt ra, câu thứ nhất là hỏi quần áo ở đâu?

“Bắc Thiên, con tỉnh rồi, có thấy không khoẻ chỗ nào không?”- Lão phu nhân thấy Hoàng Bắc Thiên tỉnh dậy, vui mừng đến rơi lệ.

“Quần áo ta đâu”- Hoàng Bắc Thiên vẫn như cũ lặp lại câu hỏi.

“Ca ca, quần áo đây, vẫn còn tốt, người xem”- Bắc Song vội vàng đem bộ quần áo ôm trong ngực Hoàng Bắc Thiên đặt vào tay hắn

Tay Hoàng Bắc Thiên cẩn thận giữ lấy bộ quần áo, đặt bên người. Gương mặt lạnh lùng, không cười cũng không đau, giọng nói bình thường.

“Sính lễ chuẩn bị tới đâu rồi”- Ánh mắt hắn so với trước kia càng lúc càng lạnh hơn, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng không có chút tình cảm.

Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?

Tất cả mọi người lặng đi.

Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nói: “Mẫu thân mau phái người đi chuẩn bị”

Nước mắt trên gương mặt lão phu nhân khô lại, nhìn gương mặt lạnh lùng của Hoàng Bắc Thiên, gật đầu nói: “mẫu thân biết phải làm thế nào, con nghỉ ngơi cho tốt”

“Mọi người ra ngoài đi”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng ra lệnh, sua đó nhắm hai mắt lại.

Mọi người nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Thiên, Bắc Song dìu mẫu thân cùng Thượng Quan Dã rời khỏi phòng.

Hoàng Bắc Thiên mở đôi mắt lạnh như băn, nhìn bộ quần áo đặt bên cạnh tay vuốt lấy nó, ánh mắt trở nên nhu hoà.

Phủ Trấn Bắc Tướng quân.

Đại tướng quân ngồi trong phòng cùng nữ nhi và thê tử của mình đang uống trà thì có người từ Đồng Thành chạy về báo. Đại Tướng quân liền cho người đó đi vào.

Một nam nhân mặc áo màu xám đi vào “Nô tài tham kiến tướng quân”- Hắn quỳ xuống hành lễ.

Đại Tướng quân hỏi liên tục: “Đồng Thành thế nào? Bắc Vương có động tĩnh gì sao?”

Tên nô tài nói: “Bẩm không phải, nghe nha hoàn trong phủ nói Bắc Vương đang chuẩn bị sính lễ, nhưng sau đó mới biết, cách đây không lâu Bắc Vương cùng một nữ nhân đi xem pháo hoa, không ngờ khi xuống núi, lại bị ngã gãy chân, sau này chỉ có thể nằm một chỗ mà sống”

“Sao chứ?”- Đại Tướng quân nhíu mày, tựa hồ không tin nổi chuyện này lại xảy ra trùng hợp như vậy. “Chuyện này là thật?”

“Phụ thân”- Nữ nhi Đại Tướng quân vẻ mặt lo lắng, không khống chế được gọi cha mình, mọi chuyện đang tốt sao lại ra như vậy?

Đại Tướn quân vỗ nhẹ lên mui bàn tay bảo con gái đừng nóng vội: “Ngươi đã hỏi rõ ràng rồi chứ”

Tên nô tài gật đầu: “Nô tài đã trực tiếp đến hỏi đại phu chẩn trị cho Bắc Vương, ông ta nói không có hy vọng, chân đã bị tàn phế.”

“Đích thân ta sẽ đi, ta muốn tới xem hắn đang diễn trò gì”- Đại tướng quân vẻ mặt âm trầm đứng dậy.

“Phụ thân, con cũng muốn đi”- Cái gì mà gãy chân không đi được, rõ ràng là không muốn lấy nàng nên tìm cách từ chối khéo.

“Hoang đường, đường đường là con gái đi theo làm gì”- Đại Tướng quân phẫn nộ quát lên.

“Phụ thân”- Nàng kéo tay cha mình. “Cho con đi cùng đi mà, đường không xa lắm, vả lại đi xa cũng giúp khuây khoả tâm trạng”

Tướng quân hiểu rất rõ đứa con gái Kim Ngọc bảo bối của mình, thấy nàng la hét muốn đi liền cười cười nói: “Hảo, đi thì đi, ngày mai mang theo đại phu giỏi nhất cùng đi”

“Phụ thân cũng nào cũng tốt nhất” – Kim Ngọc cười tươi, chỉ là không biết khi gặp Hoàng Bắc Thiên nàng liệu còn cười được không.

Hai người cùng mang theo đại phu đi tới Đồng Thành, ngồi xe ngựa cũng mất máy ngày đường.

Đi tới Bắc Vương phủ, sau khi cùng lão phu nhân nói chuyện, liền đi tới phòng Hoàng Bắc Thiên.

“Ta nghe nói Bắc Vương bị thương, thật là đáng buồn, nên trực tiếp đến thăm xem Bắc Vương có khoẻ hơn không”

Người chưa tới, đã nghe âm thanh từ xa vọng lại. Hoàng Bắc Thiên nửa ngồi trên giường, nghe Tướng quân nói chỉ lạnh lùng đáp: “Cảm tạ sự quan tâm của Tướng quân”

Lúc nói chuyện, Trấn Bắc Tướng quân mang theo đại phu tới gần giường Hoàng Bắc Thiên. Kim Ngọc nhìn thấy mặt Hoàng Bắc Thiên vị thương cực kì dữ tợn, không khỏi kinh hô một tiếng, quay đầu đi, kéo ống tay áo phụ thân.

“bắc Vương, sao lại để bị thương đến như vậy?”- Tướng quân cuống quít lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối. “Ta có mang đại phu giỏi nhất tới xem bệnh cho Bắc Vương”

“Đã làm phiền Tướng quân nhưng không cần làm điều thừa”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nói.

“Còn hy vọng thì không nên từ bỏ”- Tướng quân nói xong ra hiệu đại phu tới chẩn trị.

Đại phu tiến lên, hành lễ với Hoàng Bắc Thiên, sau đó xem xét. Chân Hoàng Bắc Thiên đã mất đi cảm giác, giống như phế đi, xoay người nhìn Tướng quân lắc đầu ý bảo chân Hoàng Bắc Thiên đã bị tàn phế.

Hoàng Bắc Thiên nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Nếu muốn rút lại hôn sự thì xin mời Tướng Quân gặp mẫu thân ta nói chuyện”

Sắc mặt tướng quân trầm xuống: “Bắc Vương hãy nghỉ ngơi cho tốt, ra đi trước.”- Nói xong liền phất tay áo bỏ đi, Kim Ngọc từ từ nhắm hai mắt giữ lấy tay áo phụ thân rồi đi theo.

Ba người vội vã đến, sau đó nhàn nhã rời khỏi đi về phòng lo lắng cho việc hôn sự liền bàn bạc tình hình cụ thể.

Kim Ngọc khóc lớn: “Cha con không muốn gả cho người bị tàn phế, người cũng nhìn thấy mặt hắn rồi đó đúng là muốn hù chết người khác mà… cha..”

“Hoàng Thượng đã hạ chỉ không thể kháng được”- Nét mặt già nua của Tướng Quân tràn đầy sự phiền não và tức giận.

Kim Ngọc nắm lấy ống tay áo phụ thân, vừa khóc vừa nói” “Phụ thân là trọng thần bên cạnh hoàng thượng, chỉ cần cha mở miệng. Hoàng Thượng sao dám không đồng ý. Cha!!! Người phải làm chủ cho con, con không lấy hắn đâu. Nếu gả cho nam nhân như vậy, con thà chết còn hơn”

“Con..”!! – Tướng quân đối với con gái mình vừa yêu vừa giận, quay đầu ngẫm nghĩ. Đứa con gái mà ông ngàn sủng vạn sủng, nếu cả đời lấy người tàn phế, thì sau này chắc chắn không hạnh phúc.

Nữ nhi thì vẫn khóc khiến cho ông rất phiền lòng, nhưng hành vi của Hoàng Bắc Thiên khiến ông rất giận. Sớm không xảy ra lại đến ngay lúc này, một người như ông chẳng lẽ không đoán ra được ý định của Hoàng Bắc Thiên. Được lắm!! Dù sao cũng đường đường là con gái Tướng quân làm sao có thể gả cho một người tàn phế

“Được rồi, được rồi, cha đã nghĩ ra cách, đừng khóc nữa”

Kim Ngọc nghe phụ thân nói vậy liền ngừng khóc, nghĩ tới trên gương mặt Hoàng Bắc Thiên có một vết sẹo dài chân lại tàn phế nhịn không được mà nuối tiếc, sâu kín thở dài một tiếng.

Xuân ấm áp khiến hoa nở bung, Hữu Hi rời bỏ Hoàng Bắc Thiên cũng đã quan một tháng, mặc dù trong lòng rất muốn nghe tin của Hoàng Bắc Thiên, nhưng nàng ép bản thân mình không được tìm hiểu, nhưng ý niệm mỗi lúc một mãnh liệt không biết làm cách nào khống chế.

Hữu Hi hoảng hốt khi thấy mình tỉnh dậy ở nơi xa lạ, một thân mặc nam trang, tóc bới cao dùng trâm kẹp lại giống như một nam tử mười lăm mười sáu tuổi.

Sau đó tiếp tục đi. Hữu Hi cảm giác mình đụng phải ai đó liền ngẩng mặt lên. Vội vàng cúi đầu: “Xin lỗi, xin lỗi”- Nói xong liền rời đi, thì tóc bị người đó kéo lại thối lui về sau.

“Ngươi còn dám chạy”- Người kia dữ tợn quát.

Hữu Hi đau đớn hô to: “Buông tay đau quá!”

“Ngươi còn biết đau”- Khẩu khí người kia cực kì bực mình, giống như vừa tìm được đồ vật bị mất cắp, vừa lại mang theo một chút đắc ý.

“Ngươi buông ra, ta không trốn đâu”- Hữu Hi cau mình hai mắt mở to trừng mắt nhìn Lưu Tuấn.

Lưu Tuấn cùng Hữu Hi tới trà lâu ngồi nói chuyện.

“Ngươi sao lại xuất hiện ở đây?”- Sao lại trùng hợp như thế.

Lưu Tuấn bực mình nói: “Ta đến đây để tìm mối bán hàng, không ngờ lại gặp ngươi, ngươi có biết Hoàng Bắc Thiên tìm ngươi đến phát điên không”

Nàng biết, nàng biết chứ, nhưng nàng không có cách nào.

“Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy, không nói một tiếng liền rời đi, chẳng khác gì đã giết chết trái tim Hoàng Bắc Thiên”- Lưu Tuấn trách nàng không chút khách khí.

Hữu Hi trong lòng run lên, nàng biết, rồi đáp: “Nhưng… ta chỉ có thể làm như vậy, ta không còn cách nào khác, ta không muốn Hoàng Bắc Thiên kháng chỉ, ta đi chẳng phải sẽ tốt hơn sao, đổi lại là ngươi ngươi sẽ làm gì, ta làm như vậy là sai sao?”

Lưu Tuán hít một hơi thật sâu: “Mặc dù ngươi rất cố chấp nhưng ta thừa nhận ngươi làm thế là đúng, đối lại là ai cũng không đành lòng để Hoàng Bắc Thiên kháng chỉ, chọc giận hoàng đế. Nhưng trên đời này luôn có biến cố, có chuyện đã xảy ra”

Hữu Hi ngẩn ra: “Ngươi có ý gì chứ?”

“Hoàng Bắc Thiên tàn phế rồi”- Lưu Tuấn cúi đầu nói, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ.

Hoàng Bắc Thiên tàn phế.

Lúc nàng đi, hắn vẫn rất tốt, khoẻ mạnh chỉ mới một tháng qua đi sao lại trở thành tàn phế?. Trái tim Hữu Hi như bị kim đâm, sắc mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc, thân thể cứng đờ. Đầu giống như bị đánh xuống, Sau khi Lưu Tuấn nói xong một lát sau Hữu Hi mới có phản ứng: “Hoàng Bắc Thiên tàn phế? Sao lại như vậy, sao có thể chứ? Lúc ta rời đi chẳng phải hắn còn rất tốt sao”- Trong mắt Hữu Hi hiện lên tia bối rối cùng đau khổ, không cách nào tin lời Lưu Tuấn là thật.

Lưu Tuấn cũng đau không kém, hắn khổ sở nói: “Thượng Quan Dã và thuộc hạ phát hiện Hoàng Bắc Thiên nằm dưới chân núi, đã hôn mê hai ngày, trong tay vẫn ôm chặt lấy bộ quần áo”

Nội tâm nàng bị đả kích quá lớn mà sắc mặt tái nhợt, đầu ong lên, Hoàng Bắc Thiên tàn phế ư, sao lại như vậy? Môi mấp máy, răng cắn môi để chảy máu, đau… rất đau.. đau đến chết đi được.

Lưu Tuấn cười khổ:“Quen hắn lâu như vậy, ta mới biết hắn có thể yêu sâu đậm như vậy.?

Trước mắt Hữu Hi trở nên mơ hồ, lệ từ từ chảy xuống, đau đến không thở nổi.

“Hắn hiện giờ không khoẻ lắm, ta nghĩ ngươi nên về thăm”- Lưu Tuấn nhìn Hữu Hi, hy vọng nàng trở về. Giờ đây Hoàng Bắc Thiên đã là người tàn phế, với sự kiêu ngạo hắn chắc chắn sẽ không chủ động đi tìm Hữu Hi. Vì hắn vốn đã là phế nhân..

“Đương nhiên, hắn trở thành như thế này ngươi quay về chắc chắn sẽ làm hắn kích động mà khoẻ hơn”- Lưu Tuấn nói khích một câu, hy vọng Hữu Hi không làm hắn thất vọng.

Lời đã tận, hắn cũng phải về, Hữu Hi có về hay không phải tự mình quyết định.

“Ngươi ở đây có ai giúp đỡ không?”- Nơi này cách Đồng Thành không xa lắm, tương đối hẻo lánh, không biết Hữu Hi làm gì để sống qua ngày.

Hữu Hi lắc đầu, không nói gì cả.

“Ta đi đây, hôm nay phải về Đồng Thành ngươi tự bảo trọng”- Lưu Tuấn đứng dậy rời đi.

Lưu Tuấn đi trước, Hữu Hi vẫn chưa theo, hắn thật không biết, Hoàng Bắc Thiên vì yêu mà làm chuyện ngu ngốc có đáng không. Hắn tự kết luận, tình trạng bây giờ là do Hoàng Bắc Thiên tự chọn. Nếu không như thế, nữ nhân kia có nguyện ý bỏ cho hắn, đường đường là tiểu thư ngang ngược của đại tướng quân chứ. Hoàng Bắc Thiên cò tiến tài địa vị, ngoại hình lại tuấn mỹ, nữ nhân theo hắn rất nhiều nhưng hắn chưa bao giờ chấp nhận Hôm nay lại vì một phụ nữ tên Hữu Hi mà hại thân thể đến tàn phế để tìm đường lui. Tình yêu so với sự thật nhiều khi còn tàng khốc hơn.

Thời gian một tháng, cái gì cũng có thể thay đổi, cũng có kẻ không thay đổi nhưng Hoàng Bắc Thiên đã thay đổi rất lớn. Từ một nam tử tuấn mỹ, biến thành một nam nhân tàn phế, diện mạo xấu xí hung tợn.

Thân hình gầy gò của hắn khiến cho mọi người cảm giác hắn như không còn sống. Hắn ngập chìm trong đau khổ, cả người tiền tuỵ, một tháng hắn nói được mấy câu chỉ nhốt mình trong phòng.

Cửa phòng Hoàng Bắc Thiên đóng chặt, ở trước cửa xuất hiện một thân ảnh, trong máy hằn chứa sự đau đớn cùng bất an. Đẩy cửa ra, trong tay bưng thức ăn, nhẹ nhàng đi vào trong nội tẩm.

Hoàng Bắc Thiên ngồi trước giường, cúi đầu, tay không biết đang viết gì đó hay đang ký sổ. Nàng đến xem, thân thể cường tráng bờ vai rộng rãi của Hoàng Bắc Thiên bây giờ lại trở nên gầy yếu, chiếc ghế như to ra, đủ cho hai người cùng ngồi xuống.

Trái tim nàng như bị ai bóp thắt lại. Bật khóc thành tiếng, khóc thật to, Hoàng Bắc Thiên vẫn trầm tĩnh, động tác ngừng lại, Đầu vẫn ngẩng lên nhưng không quay lại, thân thể cứng lại, sau đó lại tiếp tục viết.

Phía sau tiếng khóc vẫn không ngừng lại, người cũng không rời đi, nàng buông rơi thức ăn trong tay, đi về phía trước, ôm lấy cổ hắn, vừa khóc vừa gọi: “Bắc Thiên”

Hắn vẫn như cũ, không hề phản ứng, cúi đầu, tuỳ ý để người phía sau ôm lấy hắn mà khóc, chữ viết trong tay trở nên vội vã dâng lên sự tức giận.

“Nói chuyện với ta, đừng .. đừng như vậy.. để ý đến ta, ta biết sai rồi, ta không nên lặng lẽ bỏ đi, Bắc Thiên, chàng không quan tâm tới ta sao”- Hữu Hi đi tới trước người Hoàng Bắc Thiên, tay nâng mặt hắn lên, nhìn thấy một vết sẹo dài, ngón tay run rẩy, vuốt nhẹ vết sẹo, không nhịn được mà đau lòng.

Hoàng Bắc Thiên đáp lại nàng chỉ là ánh mắt lạnh băng, trên gương mặt không chút thay đổi, ngay cả hận và phẫn nộ cũng không có. Ánh mắt tràn ngập sủng nịch cùng thâm tình chỉ còn lại sự lạnh lùng, không hề mở miệng nói chuyện với nàng. Cả người toát ra sự lạnh lẽo như hàn băng, hắn không quan tâm nàng, không còn nữa.

Vì nàng rời đi, vì nàng bỏ rời hắn. Sự lành lùng của hắn, khiến Hữu Hi đau đớn.

Hoàng Bắc Thiên hung hăng hất tay, làm cho nàng ngã xuống phía sau bàn. Đụng phải thức ăn trên mặt đất, chén bát vỡ vụn. Hữu Hi hoảng sợ mở to hai mắt nhìn sự lạnh lùng của Hoàng Bắc Thiên.

Hắn đối với nàng không còn dịu dàng.

Đợi bên ngoài có Hoàng Bắc Song còn có Thượng Quan Dã và Lưu Tuấn, nghe tiếng rơi vỡ bên trong liền đi vào. Nhìn thức ăn rơi trên mặt đất, hồi hộp nhìn Hữu Hi, bọn họ nhíu mày.

Hoàng Bắc Thiên đã thay đổi rồi, hắn càng lúc càng lạnh lùng. Có lẽ Hữu Hi đã không còn bất kì ảnh hưởng nào nữa, Hoàng Bắc Thiên đã tự phong bế chính mình.

“Chúng ta ra ngoài trước đi, để ca ca tỉnh táo một chút…”- Bắc Song nhỏ giọng đề nghị. Nhất nhất lôi Hữu Hi ra ngoài.

“Hữu Hi tỷ, ta nghĩ ca ca như vậy nhất định là vì hổ thẹn, không dám đối mặt với tỷ, tỷ không nên thượng tâm”- Nàng cố gắng an ủi Hữu Hi đang vô cùng đau khổ.

Hữu Hi suy nghĩ lắc đầu: ‘”Ta hiểu, yên tâm đi không sao đâu”

“Hữu Hi tỷ người ở tạm phòng kia đi như vậy có thể chiếu cố ca ca”

Hữu Hi gật đầu

Mọi người im lặng không nói nữa

Thức ăn sớm đã lạnh, bên tai vang lên tiếng sấm, Hữu Hi giật mình bịt kín lỗ tai. nhắm hai mắt lại, cuộn mình ngồi trước cửa, thất thanh gọi.

“Bắc Thiên mở cửa, ta sợ quá”

GIọng nói vừa bối rối vừa sợ hãi của Hữu Hi vang lên ngoài cửa quấy nhiễu trái tim Hoàng Bắc Thiên, khiến hắn không thể bình tĩnh nổi.

“Mở cửa đi Bắc Thiên, ta rất sợ, có sét đánh.. Bắc Thiên”- Giọng của Hữu Hi như sắp khóc, dùng sức gõ cửa, cả người run rẩy trong gió lạnh.

Hoàng Bắc Thiên thật sự, thật sự không quan tâm nàng nữa sao. Trong lòng Hữu Hi đau khổ mà chua xót, đầu tựa vào cửa, cả người chậm rãi trượt xuống dưới. Cánh cửa đột nhiên mở ra, thân thể Hữu Hi mất đi điểm tựa ngã vào trong, cả người rơi vào lòng Hoàng Bắc Thiên đang ngồi trên xe lăn, ngồi ở trên đùi hắn. Quần áo ẩm ướt, những sợi tóc ướt đẫm, thân thể lạnh run từng đợt trong lòng Hoàng Bắc Thiên.

Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên, trái tim thất vọng lúc nãy đã dấy lên sự hy vọng, nàng không dám vọng tưởng, không muốn làm Hoàng Bắc Thiên giận, từ trên người hắn đứng dậy, cánh tay của hắn ngăn cản giữ lấy thắt lưng nàng, để nàng ngồi trong lòng hắn, sau đó dùng tay đóng cửa lại.

Hữu Hi cẩn thận ôm lấy cổ hăn, Hoàng Bắc Thiên không chút phản ứng, dùng tay đẩy xe hướng vào trong tẩm. Hai mắt Hữu Hi chỉ nhìn chăm chú Hoàng Bắc Thiên, phảng phất nhìn thế nào cũng không đủ.

‘Lau người cho khô đi”- Hoàng Bắc Thiên đột nhiên lạnh lùng mở miệng.

Hắn nói chuyện với nàng rồi, trong lòng Hữu Hi trở nên vui vẻ, cúi đầu nói. “Oh” một tiếng. Từ trên người Hoàng Bắc Thiên nhảy xuống, tìm khăn lông lau tóc, Hoàng Bắc Thiên từ tủ quần áo xuất hiện đem quần áo ném vào người nàng.

“Thay đồ rồi đi ra ngoài”- Giọng nói Hoàng Bắc Thiên lạnh như băng, xoay người không nhìn tới Hữu Hi.

Hữu Hi cắn môi, cầm quần áo, vội vàng thay, nhưng không chịu đi ra ngoài.

“Còn không đi”- Hoàng Bắc Thiên mở miệng đuổi người,

Hữu Hi cắn môi, đi tới bên cạnh Hoàng Bắc Thiên, đáng thương nói: “Nhưng vẫn còn sét đánh ta không dám về ngủ?”

“Đi ra ngoài”- Hoàng Bắc Thiên quát một tiếng

“Ta không đi”- Nếu hôm nay không phải trời mưa, nói không chừng đi ra ngoài, ngày mai Hoàng Bắc Thiên sẽ không cho nàng vào, Hữu Hi tiến lên, ôm lấy Hoàng Bắc Thiên. “Ta không đi, không đi”

Đôi mắt đen thẫm của Hoàng Bắc Thiên trở nên âm trầm tức giận nhìn Hữu Hi: “Nếu đã đi sao còn quay về, đã đi thì đừng về”

“Bắc Thiên, ta chỉ lo cho chàng”- Giọng nói Hữu Hi nghẹn lại, nước mắt lưng tròng nhìn Hoàng Bắc Thiên, không nói nên lời, muốn nói với hắn, một tháng qua nàng nhớ hắn đến mức nào, nhớ đến mức trái tim đau đớn: “Đừng trách ta nữa được không, ta không muốn bị bỏ rơi, lòng ta rất đau, đau muốn chết đi, chàng vẫn không quan tâm ta sao?”

“Ta bây giờ còn thể yêu nàng sao”- Hoàng Bắc Thiên cười lạnh một cách mỉa mai.

Hữu Hi không thích nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên như vậy, hai đôi mắt mọng nước nhìn Hoàng Bắc Thiên thản nhiên nói: “Tại sao không thể cùng nhau chứ, vì mặt của chàng, hay vì đôi chân? Ta không cần, nếu chàng quan tâm ta sẽ tự hủy dung nhan mình, ta sẽ làm cho chân mình tàn phế, như thế sẽ xứng đôi với chàng, như vậy có thể ở cùng nhau rồi chứ!!”

Hoàng Bắc Thiên nhướng mày, trách mắng: “Đừng nói những chuyện ngu ngốc như vậy”

Hữu Hi đứng lên: “Ta nói được làm được”- Hữu Hi vừa xoay người đi. Hoàng Bắc Thiên đã quýnh lên, tay gắt gao ôm lấy Hữu Hi vào trong ngực, hung hăng khống chế môi của nàng, giọng nói khàn khàn vang lên bên môi, gầm nhẹ nói: “Lúc nàng đi nàng có nghĩ đến ta sẽ rất đau không, nói có hay không!!”

“Xin lỗi, xin lỗi!”- Hữu Hi ôm chặt lấy thân hình gầy gò của Hoàng Bắc Thiên, hôn trả hắn.

Kích tình qua đi, cả hai bình tĩnh trở lại, đôi mắt đen Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi, chỉ có nàng mới muốn cùng một kẻ phế nhân như hắn, ngay cả nữ nhi thông minh của Tướng quân vừa nhìn thấy hắn đã bị hù dọa hét đến chói tai.

Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận cùng âm mưu: “Hữu Hi, chúng ta thành thân đi”

Thành thân?

Đôi mi thanh tú của Hữu Hi nhíu lại, trống ngực đánh nhanh hơn: “Nhưng chàng chàng chẳng phải đã bị ban hôn”

Đôi mắt Hoàng Bắc Thiên tối đen trầm xuống, tức giận nói: “Nàng rốt cuộc có muốn lấy ta hay không? Hay vẫn muốn chạy trốn? Hay không muốn lấy một kẻ tàn phế?”

Hữu Hi lắc đầu: “Không phải. nhưng ta không thể sinh con, hơn nữa?”

Hoàng Bắc Thiên cười lạnh: “Như vậy ta còn có thể trông cậy vào ai khác sinh con cho ta sao?”

“Nhưng là thánh chỉ, vạn nhất hoàng thượng trách tội..”- Hữu Hi kích động lo lắng. “Hơn nữa lão phu nhân..”

Hoàng Bắc Thiên cay mày, vẻ mặt bực mình: “Này, nàng có thành ý hay không, lấy cớ nhiều như vậy rõ ràng là không muốn lấy chồng!! Đại tướng quân sớm đã nghĩ cách khiến lão hoàng đế thu hồi thánh chỉ”

Trái tim Hữu Hi reo lên, mặt vùi vào lòng Hoàng Bắc Thiên: “Ta gả”

Hoàng Bắc Thiên nâng mặt Hữu Hi lên, ánh mắt hai người dừng lại: “Không thể đổi ý”

“Không đổi ý”- Hữu Hi gật đầu, bình tĩnh nói,

Hoàng Bắc Thiên cười, trải qua nhiều ngày lo lắng tiếng cười càng lớn hơn, thậm chí trong mắt còn mang theo sự gian trá. Hữu Hi cảm giác bản thân mình bị xếp đặt, nhưng ít nhất sự xếp đặt này cũng rất vui.

Nàng thành tân nương của Hoàng Bắc Thiên!!

Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên thỉnh lão phu nhân tác thành hai người. Lão phu nhân trầm mặc, nhìn vẻ mặt bất an của Hữu Hi, sau đó lại quan sát đứa con mình yêu thương nhất bị tàn phế. Đối với Hữu Hi có chút oán trách nhưng cũng đành chấp nhận.

Hoàng Bắc Thiên đã trở nên như vậy, chẳng còn cô nương nào nguyện ý gả vào phủ sống cùng một người chồng tàn phế. Hữu Hi vãn như cũ không hề bỏ đi, đáng khen hơn đáng trách, hơn nữa Hoàng Bắc Thiên lại rất kiên quyết. Thôi, đành vậy, lão phu nhân miễn cưỡng gật đầu, cuối cùng đáp ứng.

Niềm vui bủa vây lấy Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi, hai người hạnh phúc ôm nhau. Hữu Hu vừa khóc vừa cười còn Hoàng Bắc Thiên lâu như vậy mới mỉm cười rạng rỡ. Tất cả lọt vào mắt lão phu nhân khiến bà rất vui mừng.

Lưu Tuấn Văn Tụy biết được tin này cũng đến chúc mừng, Bắc Song cùng Thượng Quan Dã trở về, vương phủ lại trở nên náo nhiệt.

Hoàng Bắc Thiên hứa, sẽ cho nàng một hôn lễ thật long trọng.

Nhưng Hữu Hi nói chỉ muốn hôn lễ thật đơn giản.

Hoàng Bắc Thiên lại nói muốn cho nàng trở thành tân nương hạnh phúc nhất.

Hữu Hi lại nói, nàng muốn hắn trở thành tân lang hạnh phúc nhất.

Tất cả mọi người đều vì Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi chuẩn bị mong ngóng, trải qua những ngày nắng hạn là một cuộc sống hạnh phúc. Mặc dù hôn lễ tuy đơn giản, nhưng cũng phải chuẩn bị, hạ nhân trong phủ bận rộn chuẩn bị trang phục. Vương phủ tràn ngập không khí vui mừng, tân phòng được bố trí.

Y Phường làm bộ lễ phục cho tân lang một màu đỏ, còn tân nương thì màu hồng đỏ. Tất cả đều được tiến hành. Trái tim của Hữu Hi giống như một nữ nhi đạng đợi xuất giá rất hồi hộp, mừng rỡ mang chút kích động đợi ngày hôn lễ tới

Hoàng Bắc Thiên thích để nàng ngồi trong lòng, chơi đùa, dẫn nàng đi chung quanh sân tản bộ. Cánh tay hắn vẫn siết chặt, chuẩn động phong luân, mang nàng đi khắp nơi, thậm chí còn chế ra một chiế xe lăn bằng gỗ cùng nhau bước đi.

Trong hoa viên trăm hoa đua nở, xuân ý tràn đầy, trái tim ấm áp của Hữu Hi ngồi trong lòng Hoàng Bắc Thiên, trên tay dùng lá cây xnah bết thổi khúc nhạc: “Hôm nay, em phải gả cho anh”

Hoàng Bắc Thiên vẻ mặt thâm tình, nhìn hai mắt Hữu Hi, nhìn từng đôi mắt của nàng.

Xuân ấm hoa nở, cũng đã tới ngày thành thân, như một điềm báo tốt. Ngón tay Hữu Hi quấn quýt bên cạnh mái tóc đen Hoàng Bắc Thiên, cúi đầu cảm thán nói: “Nếu có thể mãi mãi hạnh phúc vui sướng như thế này thật tốt”

Hoàng Bắc Thiên thâm tình bá đạo nói: “Ta muốn đời đời kiếp kiếp ở cùng nàng, ta hát nàng đàn, ta sẽ là bóng cây che chở cho nàng, ta là nam nhân duy nhất mà nàng thích, nàng chắc chắn phải gả cho ta”

Đời đời kiếp kiếp, Hữu Hi mỉm cười: “Nam nhân bá đạo, ta sao có thể lấy một phu quân như vậy chứ”

“Hối hận cũng không kịp nữa rồi”- Hoàng Bắc Thiên chớp mắt. “Nàng đã rơi vào lòng bàn tay của Phật Như Lai thì đừng hòng chạy thoát”

Hữu Hi tựa vào lòng Hoàng Bắc Thiên, lẩm bẩm nói: “Ta là một con thiêu thân, nhìn thấy ánh nến lliền bay đến, cam tâm tình nguyện nằm trong lòng chàng”

Hai người hạnh phúc ôm lấy nhau, ngay cả trong không khí cũng có mùi vị hạnh phúc. Hôn kỳ sắp tới, Hữu Hi theo phong tục phải ở lại tửa lâu của Văn Tụy, đợi Hoàng Bắc Thiên đến rước.

Phượng quan hà bí, Hữu Hi chính thức trở thành tân nương chuẩn bị gả cho Hoàng Bắc Thiên. Trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào cùng chờ mong, gương mặt nhỏ nhắn khóac lên mình bộ y phục mày đỏ chiếu rọi, lộ vài vẻ thẹn thùng quyến rũ.

Văn Tụy cùng Bắc Song bận rộn chuẩn bị cho Hữu Hi, chỉ con đợi giờ lành đến, đưa Hữu Hi lên kiệu. Bên ngoài tửa lâu tiếng pháo nổ đùng đùng, Văn Tụy hớn hở nói: “Tân Lang tới”- Sau đó phủ khăn che màu hồng xuống đầu Hữu Hi

Hữu Hi có chút khẩn trương, trong tay ôm gắt gao dây vải màu hồng như sợ người khác đoạt đi. Văn Tụy cùng Bắc Song dìu Hữu Hi ra ngoài, ra đến ngoài tửu lâu nghe tiếng khua chiêng gõ trống, thấy Hoàng Bắc Thiên ngồi trên xe lăn, nhưng lại không thấy kiệu hoa.

Ngay cả những hạ nhân cũng thấy ngạc nhiên nhìn Hoàng Bắc Thiên.

Tân lang mặc lễ phục màu đỏ,. ngồi trên xe lăn, trên mặt dù có vết sẹo dài nhưng vẫn toát lên khí chất bất phầm.

“Ca, kiệu hoa đâu”- Bắc Song cau mày lo lắng hỏi.

Hoàng Bắc Thiên mỉm cười, chuyển động bánh xe, đi tới trước mặt Hữu Hi, Hữu Hi cúi đầu chỉ nhìn thấy chân Hoàng Bắc Thiên.

“Nương tử mời ngồi”- Hoàng Bắc Thiên sửa gọi Hữu Hi là nương tử, trong giọng nói tràn đầy vui sướng cùng thỏa mãn.

Hữu Hi ngẩm hiễu, trái tim đập nhanh, Hoàng Bắc Thiên ra là chuẩn bị như vậy, dễ dàng đứng dậy, không chút do dự ngồi lên đùi Hoàng Bắc Thiên, tay ôm lấy cổ hắn đem chính mình giao tất cả cho hắn.

“Chúng ta về nhà”- Hoàng Bắc Thiên di chuyển xe, hướng về Bắc pHủ.

Hữu Hi biết mình không thể khóc, nhưng trong hốc mắt vẫn ửng hồng, lệ đầy trong mắt mông lung. Hoàng Bắc Thiên giống như đang khiên kiệu, xe lăn giống như tính mạng hắn, một trước một sau lúc tiến lúc lùi, lúc ngửa ra sau lúc cúi phía trước giống như đang nhảy múa.

Không có kiệu, không có ngựa, chỉ có chiếc xe lăn, đôi bàn tay của Hữu Hi ôm chặt hắn.

“Hoàng Bắc Thiên tốt lắm”- Lưu Tuấn ở phái sau hô to, tay nắm chặt, kỳ lại là trong mắt có lệ.

“Cái tên nam nhân không tiền đồ này khóc cái gì”- Văn Tụy chế giễu nhìn Lưu Tuấn, chính mình cũng khóc đến rối tinh rối mù.

Tay Lưu Tuấn đặt trên mặt Hữu Hi vuốt ve vài cái: “Ta không khóc”- Nói xong lại tiếp tục vỗ tay nhìn theo Hoàng Bắc Thiên.

Mọi người tựa hồ bị cách đón tân nương làm cảm động liền làm theo Lưu Tuấn vỗ tay. Một nam nhân chở người con gái hắn yêu nhất, dùng xe lăn đưa vào nhà. Tấm lưng đề hai chữ hạnh phúc.

Bắc Song không nhịn được rơi lệ: “Ca ca, huynh phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc.” Nếu không phải vì muội, ca ca cũng không bị bắt ép cưới con gái đại tướng quân, không bị tứ hôn, ép đến bước đường cùng bây giờ thành thế này, ca ca nhất định phải hạnh phúc.

Tiếng pháo vang lên, người phụ trách khua chiếng gõ trống, thổi nhạc cũng bắt đầu đi theo sau Hoàng Bắc Thiên.

Trong đám người, một thân ảnh cô tịch đứng yên, người đó là Lăng Khiếu Dương, hắn đứng đó, trơ mắt nhìn Hữu Hi ngồi trên xe lăn của Hoàng Bắc Thiên, mặc dù có khăn phủ màu hồng nhưng hắn vẫn thấy được nụ cười hạnh phúc của nàng.

Hai người ngồi trên xe lăn, lưu lại trong lòng hắn là sự đau đớn, cảm giác này khiến hắn không nhịn được siết chặt nơi trái tim, chậm rãi khom người xuống, dồn dập thở hổn hển.

Trái tim hắn bị bệnh sao?

Tại sao lại đau đớn khó chịu như vậy”

Hoàng Bắc Thiên dựa vào đôi tay mình đưa Hữu Hi tới Bắc Vương phủ.

Trong phủ cả người hầu nha hoàn đều chờ trước cửa, chia thành hai bên, đón Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi. Bọn họ vỗ tay, nhìn chủ tủ chở tân nương vài, pháo hoa nổ đùng đùng, mọi người cưới nói vui vẻ.

Trong tay Hữu Hi nắm dây vải màu đỏ làm bằng tơ tằm, đầu bên kia là do người nàng yêu nắm giữ. Trước mặt là lão phu nhân đang mỉm cười.

Hữu Hi nghe tiếng người hô: “Giờ lành đã đến, tân lang tân nương hành lễ”

Người chủ trí dừng lại một chút rồi cao giọng hô: “Nhất bái thiên địa”

Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên khom lưng hành lễ

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê”

“Không được nói tiếp” - Một giọng nói không hài hòa vang lên từ ngoài sảnh, giọng nói to lớn như muốn phá vỡ trời đất. Mọi người thất kinh quay đầu lại … tâm bắt đầu run rẩy.

Bạn đang đọc Lãnh Quân Dạ Thiếp của Hồng Phi Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.