Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ép mạnh.

1554 chữ

Nguồn: Sưu Tầm

Vương Học Bình nhận lời biểu dương của Dương Lâm mà chỉ lắc đầu thở dài:

- Tôi chỉ làm theo chức trách mà thôi.

Dương Lâm ngẩng đầu nói:

- Sự thật chứng minh anh là cán bộ tốt, chúng tôi sẽ có báo đáp.

Tình hình kinh tế của Dương gia thôn cực kỳ không tốt, Vương Học Bình cho rằng Dương Lâm chỉ tặng mình vài món đặc sản, hắn cười nói:

- Đợi đến khi các anh vượt nghèo làm giàu rồi hãy đến cảm ơn tôi.

Dương Lâm giống như không nghe thấy lời nói này của Vương Học Bình, hắn cất bước đi về phía chiếc xe của phòng tài chính.

Trật tự nơi hiện trường nhận tiền là rất tốt, nhưng trong lúc thôn dân nhận tiền chợt phát sinh một vấn đề làm Vương Học Bình không ngờ, hẽ là người nào nhận được tiền cũng đi đến trước mặt hắn khẽ cúi đầu rồi muôn miệng một lời:

- Cảm tạ chủ tịch, cảm tạ chính quyền.

Người nơi đây có rất nhiều, Vương Học Bình sợ rằng sự việc truyền đi sẽ sinh ra ảnh hưởng xấu, vì vậy tranh thủ trốn vào trong xe của Liễu Ngân Hà.

Liễu Ngân Hà cũng lên xe, hắn cũng hiểu rõ những gì Vương Học Bình đang lo lắng, vì vậy khi vừa vào đã phân phó lái xe:

- Về ủy ban xã Lý Quan.

Nhưng xe cảnh sát lại bị thôn dân vây quanh chật như nêm cối, đám thôn dân cực kỳ kích động, ai cũng cúi đầu chào Vương Học Bình.

Vương Học Bình cảm thấy khá xấu hổ, quy tắc trên quan trường nói cho hắn biết, cách làm này của thôn dân thật sự làm mình phạm vào điều kiêng kỵ.

Mạnh Thu Lan sẽ nghĩ thế nào? Vương Học Bình tuy không thèm quan tâm, nhưng hắn không thể không quan tâm đến cảm quan của lãnh đạo thị ủy và thậm chí là tỉnh ủy.

Dựa theo logic quan trường thì sai lầm là của hạ cấp, công lao là của thượng cấp, tất cả đều được hoàn thành nhờ sự lãnh đạo anh minh của cấp trên, là cán bộ đảng viên, ai dám tranh công cá nhân?

Vương Học Bình bất đắc dĩ lắm mới chui ra ngoài xe lớn tiếng nói:

- Các vị phụ lão bà con cô bác, Dương gia thôn của chúng ta đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng còn rất nhiều vấn đề cần xử lý, tôi cần phải đi ngay.

Nhưng thôn dân rõ ràng không có ý bỏ qua, từng người vẫn tiến lên cúi chào làm Vương Học Bình khốn khổ khó thể chịu nổi.

Cuối cùng Dương Lâm kịp thời chạy đến cứu viện, vì thế mà xe cảnh sát của Liễu Ngân Hà mới có thể đi qua, cuối cùng Vương Học Bình không khỏi thở phào:

- Đúng là nông dân thành thật chất phác.

Liễu Ngân Hà cũng thở dài:

- Nông dân tất nhiên thật thà chất phác nhưng những gì cậu làm được cũng thật sự khá to tát, tất nhiên người ta phải bội phục.

Vương Học Bình đốt thuốc rồi hít vào một hơi thật sâu, hắn trầm mặc một lú rồi nói:

- Thật ra tôi cũng không phải kẻ cao thượng như vậy, nếu tai họa lở đất xảy ra, con đường làm quan của tôi cũng sẽ kết thúc, rất có thể còn phải vướng thân vào tù tội.

Liễu Ngân Hà nheo mắt lại nói:

- Làm quan ai chẳng có chức trách bảo vệ sự an toàn của một phương? Tôi hiểu cách làm của cậu, bây giờ tôi chỉ muốn nói một câu, kết giao với cậu thật sự là chuyện tốt.

- Anh Liễu, khuyết điểm không che được ưu điểm, Dương gia thôn là một hắc thôn không ai quản lý, một phó chủ tịch thường vụ như tôi rõ ràng là thất trách.

Vương Học Bình vẫn luôn cảm thấy bức bối vì sự kiện Dương gia thôn.

Liễu Ngân Hà quay đầu nhìn ra cửa sổ rồi thở dài:

- Nếu bây giờ cậu là lãnh đạo đứng đầu thì mới là thất trách, nhưng lúc này cậu căn bản chưa đến mức đó, vì thế đừng suy nghĩ nhiều, cơm cũng phải và từng đũa mới hết được.

Vương Học Bình thở ra một hơi khói rồi thầm nghĩ, Điền Tử Lương chạy đi đâu rồi? Sau khi rời khỏi đường núi thì không còn thấy bóng dáng của chủ tịch Điền Tử Lương, xem ra rất có thể đã thừa dịp rối loạn mà lẻn đi rồi.

Điền Tử Lương ngồi trên chiếc ghế chủ tịch xã tuyệt đối không phải là một tên ngốc, tối qua Trương Vân Thiên hô lên một câu làm hắn lộ ra chân tướng, cũng làm cho Vương Học Bình thẩy rõ diện mạo của tên này.

Nhưng khoảnh khắc này Vương Học Bình còn chưa hiểu vì sao Điền Tử Lương lại cố ý chống đối với mình? Làm như vậy có chỗ tốt gì?

Vương Học Bình gần đây phân tích vấn đề hay đặt lên góc độ lợi ích, hắn nhìn vào Điền Tử Lương mà mơ hồ thấy có quan hệ với Mạnh Thu Lan.

Tuy Mạnh Thu Lan không đủ kinh nghiệm công tác dưới cơ sở nhưng nhân phẩm không phải xấu, với phán đoán của Vương Học Bình, Mạnh Thu Lan không đến mức vì mình mà hy sinh cả Dương gia thôn.

Vương Học Bình sau khi nghĩ kỹ thì nhanh chóng có quyết định, hắn móc điện thoại ra gọi cho Mạnh Thu Lan.

Mạnh Thu Lan nghe được âm thanh của Vương Học Bình thì lạnh lùng hỏi:

- Phó chủ tịch Vương, có chuyện gì?

Vương Học Bình bình tĩnh nói:

- Bí thư Mạnh, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo.

- Chuyện gì quan trọng.

Mạnh Thu Lan thầm tức giận, vì vậy giọng điệu cũng không tỏ ra hảo hữu.

- Bí thư Mạnh, bảy giờ sáng nay Dương gia thôn xã Lý Quan đã gặp phải lở núi, quy mô rất lớn, cả thôn bị chôn vùi.

Vương Học Bình dùng giọng đơn giản và rõ ràng nói về tình huống của Dương gia thôn.

- Sao?

Trong ống nghe truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Mạnh Thu Lan, ngay sau đó lại là tình huống yên ắng như chết lặng.

Vương Học Bình nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ, trong lòng thầm hiểu, tin tức này thật sự quá mức kinh người với Mạnh Thu Lan, vì vậy mà nàng mới không thể khống chế được tâm tình mà kêu lên thành tiếng.

Một lúc sau Mạnh Thu Lan mới hỏi:

- Tình huống thương vong thế nào?

Vương Học Bình thấy giọng điệu của Mạnh Thu Lan có hơi run rẩy, điều này chứng minh nàng rất căng thẳng.

Nghĩ lại cũng đúng, huyện Nam Vân chỉ cần tùy tiện tìm một thôn nào đó cũng hơn ngàn người, nếu thật sự có hiện tượng núi lở, thôn dân không có sự chuẩn bị sẽ khó thoát khỏi sự trừng phạt của thiên nhiên.

Mạnh Thu Lan thân là lãnh đạo đứng đầu huyện Nam Vân, nàng chỉ cần nghĩ đến thảm cảnh thây chất đầy đồng thì không rét mà run.

Nếu Vương Học Bình bây giờ đứng trước mặt thì nhất định có thể thấy gương mặt xinh đẹp của Mạnh Thu Lan không còn một chút huyết sắc, bàn tay trắng liên tục run rẩy, tâm tình rối loạn.

Vương Học Bình cũng hiểu bây giờ Mạnh Thu Lan đang ở vào trạng thái kinh hoàng, vì vậy hắn cố ý tăng thêm áp lực:

- Bí thư Mạnh, bây giờ tôi đang tổ chức cứu nạn, yêu cầu huyện ủy đẩy mạnh giúp đỡ về tài chính.

- Được được, tôi sẽ lập tức thông báo cho phòng tài chính, sẽ chuyển tiền xuống ngay.

Mạnh Thu Lan cảm thấy rối loạn, vì vậy mà đồng ý lời đề nghị của Vương Học Bình ngay lập tức, không cần nghĩ ngợi.

- Bí thư Mạnh, hôm qua chị không báo cáo với thị ủy đấy chứ?

Vương Học Bình cũng không muốn cho Mạnh Thu Lan được thả lỏng, hắn từng bước áp sát.

Trong lòng Mạnh Thu Lan cảm thấy rất loạn, hôm qua nàng khiển trách Vương Học Bình và định sáng nay sẽ lên thành phố báo cáo với bí thư ủy ban kỷ luật về hành vi ác liệt không nghe theo chỉ đạo của Vương Học Bình.

Mạnh Thu Lan không ngờ mình may mắn thoát khỏi một sai lầm chính trị cực kỳ quan trọng.

- Điêu này...Tôi còn chưa báo cáo với thị ủy.

Mạnh Thu Lan cảm thấy giọng điệu của mình đã mềm hơn rất nhiều, vì vậy mà Vương Học Bình không khỏi mỉm cười, chịu thua là tốt, nếu tôi không đưa cô lên giường, rất nhiều kế hoạch của tôi rất khó phát triển.

Lãnh Đạo

Tác giả : Đại Tư Không

-----oo0oo-----

Bạn đang đọc Lãnh Đạo của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Convert
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.