Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Phiêu Lưu Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 1234 chữ

Cuối cùng thì hành trình phiêu lưu của thanh niên xuyên việt Lãng Tử Vô Tình đã chính thức bắt đầu.

- Wow… hóa ra đây chính là tu sĩ thành sao ?

Hắn sâu một hơi : Ôi mùi hương này đã lâu rồi ta chưa được thưởng thức a. Mùi con người, mùi vị của xã hội. Cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống tặc giăng rồi. Thật thoải mái quá đi a… - Này ngươi lảm nhảm cái gì đó ?? Uống lộn thuốc à ?

- Hì hì nào có nào có. Chỉ là lạc một mình trong cái rừng chết tiệt đó khiến ta phát sợ rồi nay được trở về cuộc sống cộng đồng không khỏi khiến ta thật hưng phấn quá đi mà. Hắc hắc - Hứ .. Tên nhà quê nhà quê ngươi thì biết gì chứ. Đây là tu sĩ thành đó làm sao mà so sánh với cái làng nhỏ xíu trong rừng của ngươi được.

- Hì hì đúng đúng nơi này đúng là hoa lệ to lớn hơn chỗ ta sống nhiều. Thật khiến ta đc mở rộng tầm mắt nha. !! «làng nhỏ xíu sao ?? Nếu cô mà thấy được cái làng nhỏ xíu mà cô nói đó là cả cái thành phố xì gòn hiện đại, hoành tráng kia thì không biết cô sẽ như thế nào đây, hừ hừ» nghĩ thì nghĩ như thế nhưng ngoài mặt thì hắn phải cố tỏ ra vẻ «nhà quê lên tỉnh» cho thật giống mới được đằng nào đâu thể nói hắn là kẻ xuyên việt được, không khéo lại bị hốt vào nhà thương tâm thần thì khổ. À mà không biết nơi này có nhà thương tâm thần không nhỉ ???

- Mà này ngươi nghe lời dụ dỗ của tên lão đại nào đó tìm đến nơi này rồi có suy tính gì chưa ?? Tiếp theo ngươi sẽ làm gì ? Ở đâu ?

Đứng hình 2,5 giây :

- Ở hén !!! Cmn giờ ta phải làm gì đây. ? Không lẽ 1 thanh niên xuyên việt như ta lại phải đi ngủ bờ ngủ bụi sao ?

- Này đừng nói với ta là ngươi chưa có suy tính gì đó nhé ? Ngươi tưởng đây như trong rừng trong rú nơi ngươi à ? Không nơi ở ? Không việc làm, không nghề ngổng gì, cũng không quen biết ai ? Vậy ngươi định tới đây nhìn cho sướng mắt xong ngồi chờ chết đói à ?

- uậy chết thế nào đc truyện ta mới viết đc có 4 chương bây giờ chết có mà ta được «truy» tặng tác giả có tâm nhất thế giới đó. Trao tặng thì chắc ko đc rồi vì ta vừa bước ra cửa là bị đọc giả tạt xăng thiêu sống cmnr hề hề.

- Con người của ngươi sao cứ thích lảm nhảm những cái gì khó hiểu thế nhỉ ? Cái gì tác giả, cái gì Đọc giả ??

- À không có gì đó là mấy danh từ đặc biệt ở địa phương ta đó mà không có gì đâu. Mà nè thú thật với ngươi là ta bị lão già dị hợm kia lừa gạt tới đây, lúc đó do ta tò mò với cuộc sống mới lạ quá nên quyết định đi xem thế nào mà không có chuẩn bị gì cả. Hay là…..

Nói xong chính hắn cũng thấy ngượng mồm ngờ một nam nhân lưng dài vai rộng như hắn lại đi xin ở nhờ nhà một cô gái chứ. Nhưng mà câu trả lời của Ngọc Chi lại khiến hắn khá bất ngờ :

- Ngươi muốn xin việc ở nhà ta chứ gì ? Thật ra nếu trước kia thì một tên hộ vệ hoặc một tên sai vặt cũng chả là gì ta có thể sắp xếp cho ngươi một chỗ ít nhất cũng không lo ăn ở. Nhưng mà bây giờ nói thật là gia đình ta "ốc còn không mang nổi mình ốc" cho dù ngươi có vào ở thì vài tháng hoặc có thể vài ngày sau lại bị tống cổ ra đường lưu lạc cùng với gia đình ta mà thôi.

Không khí bỗng nhiên trầm lắng lại, trong lời nói của Ngọc Chỉ lộ ra vẻ mệt mỏi bất lực xen một chút bi thương nhàn nhạt.

Nhưng thật không ngờ trong đầu của tên vô lại nào đó lại đang chạy phân tích một cách tích cực một loạt những suy nghĩ yy, nham hiểm dần dần lộ ra. «để xem nào một nhân sĩ xuyên việt tình cờ bắt gặp một cô gái đang trong gia cảnh khó khăn. Nhân sĩ ta nhảy vào trổ hết tài năng trộm cắp được từ xã hội hiện đại giúp gia tộc cô gái hóa nguy thành an. Vì trả ơn cô gái nguyện lấy thân báo đáp chàng. Từ đó họ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời dù sau này chàng nhân sĩ nhà ta lại bắt gặp thêm vài cô gái có gia cảnh bất hạnh nữa.» umk đúng là như thế. Xem ra ta đang đi đúng kịch bản rồi. Chả biến tên tác giả nhàm chán nào lại viết ra kịch bản thiếu sáng tạo dễ đoán như vầy nhỉ.

- Sao thế cô có chuyện gì à ? Nói ra xem thử biết đâu ta có thể giúp gì đó ?

- Ngươi thì giúp được gì chứ ! Đến thân mình ngươi còn lo chưa xong nữa là..

- Thì cô cứ nói thử xem. Nếu không thì xem như trút bớt tâm sự vào người ta đi. Với lại ta cũng cần biết nơi ta sắp đến «ở tạm» là như thế nào chứ.

Nhìn vào hóng hớt bà tám của hắn. Không biết tại sao Tiểu Chi lại cảm có chút buồn cười, làm tâm trạng lo lắng mấy ngày nay của cô cũng được thả lỏng hơn. "Hừm cái tên ngố rừng này cũng nhiều chuyện phết.Thiệt là tự nhiên ở đâu nhảy ra một tên dở hơi như vầy đây trời!!!"

Nhờ sự lầy lội cùng kiên trì của chàng Lãng nhà ta mà tiểu Chi cuối cùng cũng phải đầu hàng mà khuất thân làm thiếp.... ( có vẻ như dùng từ hơi sai rồi mà thôi kệ đằng nào cũng sẽ tới lúc.... ) Sau một tràng tựa vai, tâm sự thủ thỉ,.. thật là lãng mạn (tất nhiên chỉ là do ai đó đang yy mà thôi) thì Lãng Tử Vô Tình cũng đã hiểu đại khái hoàn cảnh của Phạm gia lúc này.

Phạm gia là một gia tộc làm ăn buôn bán nhỏ ở Tu Sĩ Thành. So với các hộ dân bình thường thì cũng tính là một phú hộ giàu có đi. Nhưng khổ nỗi trong gia tộc không ai có thiên phú nổi trội về tu luyện nên ở thế giới này dù có giàu có hơn nữa cũng sẽ bị người khác dòm ngó đàn áp mà thôi. Cũng may gia chủ Phạm Thiên Quyền cũng là một người khéo léo vẫn có thể bương chải giúp gia tộc có một vị trí tồn tại ở Tu Sĩ Thành này. Nhưng đến 3 tháng trước trong một lần Tiểu Chi đang dạo phố thì bị lọt vào dâm nhãn của tên Bạch Lão Hổ, cung chủ Vạn lôi Thiên Cung.

Bạn đang đọc Lãng Tử Phiêu Lưu YY Ký sáng tác bởi HuyếtBăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LãngTửVôTình
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 142

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.