Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Vào Trung Tâm

Tiểu thuyết gốc · 1952 chữ

Phía Nam Rừng Luyện, bên một dòng sông nhỏ, có ba cô gái xinh đẹp bên một đống lửa. Ba nàng điều xinh đẹp tuyệt trần. Một người mặc y phục màu trắng, trên người nàng toát lên vẻ đẹp thánh khiết làm biết bao nam nhân mê muội. Hai cô gái còn lại thì điều mặt một bộ đồ màu xanh cổ kính, thể hiện sự thùy mị đoan trang, xen lẫn chút yêu mị làm kích thích thú tính của nam nhân niếu gặp phải các nàng. Một cô gái lên tiếng:

- Tiên Hồ tỷ, chúng ta là người luyện mị thuật. Tử Hà Linh Trang là thứ không có ích cho chúng ta. Vậy hà tất gì chúng ta phải đến nơi này để tranh đoạt chứ.

Cô gái được gọi là Tiên Hồ trả lời, giọng nói đầy căm tức:

- Đúng là Tử Hà Linh Trang không cần cho Mê Hồn Cốc chúng ta, và ta cũng không đến vì nó. Tại cái lão già Bạch Hổ chết tia kia cứ thích vào đây nên ta phải đi theo.

- Ah, hóa ra tỷ đang ghen, đi theo bảo hộ người tình, hi hi.

Cô gái còn lại cũng lên tiếng, rồi hai người cười châm chọc làm cô gái có tên là Tiên Hồ ngượng đỏ mặt.

- Ghen vốn là thiên tính của nữ nhân mà, hỏi ai không ghen đây.

Hóa ra các nàng là người của Mê Hồn Cốc. Cô gái áo trắng có tên Tiên Hồ là Cốc Chủ của Mê Hồn Cốc, nàng là người xinh đẹp tuyệt trần, trời sinh vũ mị, lại học mị thuật nên khiến biết bao nam nhân phải quỳ dưới váy của nàng. Nhưng trớ trêu thay nàng lại yêu phải Bạch Lão Hổ, tuy hai người chia tông phái riêng nhưng mối tình của họ là một bí mật công khai. Người ta thường gặp họ đi chung với nhau tâm sự tình lữ. Lần này nàng đến đây không phải vì Tử Hà Linh Trang mà là đến để giám thị Bạch Lão Hổ không cho hắn trêu hoa ghẹo nguyệt.

Hai cô gái còn lại là thánh nữ của Mê Hồn Cốc. Cô gái nhìn lớn hơn là Trịnh Trân, nàng vừa là thánh nữ vừa là hộ pháp của Mê Hồn Cốc vì nàng không những xinh đẹp, đoan trang mà nàng còn có một thân võ công trác tuyệt, siêu phàm. Nàng thuộc loại mỹ nhân cường hãn gây kích thích cho nam nhân chinh phục. Cô gái ngỏ nhắn xinh xinh còn lại là Trần Trân , nàng là thánh nữ khả ái đáng yêu nhất Mê Hồn Cốc. Vì dáng người nhỏ nhắn nên nàng năng động, hoạt bát, nàng rấ hay cười nhưng không bao giờ nhận ra nụ cười của nàng khiến bao nam nhân phải chết lên chết xuống. Nghe đâu Phan công tử của Phan gia dòm ngó nàng lâu rồi, nhưng ngại vì thanh thế của Tiên Hồ nên không dám cường thế cưỡng đoạt nàng.

Sẵn đây ta nói thêm, Mê Hồn Cốc cũng là một tông phái có tiếng tăm trong thành. Nhưng vì là môn phái toàn nữ nhân, lại không tham màng thế sự nên không được đưa vào hàng ngũ đại tông phái lớn của Tu Sĩ Thành.

Trần Trân cười hi hi:

- Tiên Hồ tỷ, muội thấy tên háo sắc Bạch Hổ đó có gì tốt chứ, vừa già vừa dâm dê mà tại sao tỷ lại mê đắm lão đến thế chứ.

Tiên Hồ thở dài:

- Các muội không hiểu đâu, chuyện tình cảm khó nói lắm, ta cũng không biết ta thích lão vì cái gì nữa. Với lại tấm thân trinh nữ của ta trao cho lão rồi thì hai muội nói xem ta không theo hắn thì theo ai đây.

- Vậy tỷ định đi theo hắn không danh không phận mãi thế sao. Rồi khi hắn nổi thú tính trêu hoa ghẹo nguyệt thì tỷ phải làm sao đây.

- Ta cũng không biết như thế nào nữa. Có lẽ....

Tiên Hồ nghĩ mà lòng buồn rười rượi. Nàng thân là cốc chủ của Mê Hồn Cốc, nhan sắc tuyệt trần của nàng vang danh thiên hạ mà lại gặp phải tên Bạch Lão Hổ khiến cuộc sống nàng thay đổi hoàn toàn. Từ một người con gái thuần khiết, thanh bạch được tôn làm thánh nữ trong lòng mọi nam nhân. Thế nhưng nàng phải làm một cái đuôi đeo bám theo người ta. Nghĩ lại nàng rất muốn khóc, ông trời sao khiến nàng phải khổ như vậy.

Trinh Trân nói với giọng đầy tức giận:

- Tỷ không làm được hãy để muội, muội sẽ một kiếm giết hắn đi để hắn khỏi trêu ghẹo làm khổ gái nhà lành.

- Muội đừng làm như thế ah, hắn là nam nhân của tỷ mà, muội giết hắn rồi tỷ phải làm sao.

Tiên Hồ vội nói. Rồi nàng cảnh cáo:

- Thôi được rồi, chúng ta đành phải theo lão tiếp thôi. Tỷ nói trước, hai muội không được làm càng, nếu không đừng trách tỷ trở mặt.

Trịnh Trân và Trần Trân tức đầy bụng. Hầm hực muốn nhưng vẫn im lặng, nhu thuận gật đầu.

-//-//-//-

Trải qua mấy ngày hôm sau, khí trời lúc nào cũng trong lành, tạo cho người ta cảm giác thoải mái. Duy chỉ có tiếng quạ kêu làm không khí trở nên quỷ dị. Nhóm người Lãng Tử Vô Tình tiếp tục hành trình tiến vào trung tâm Rừng Luyện.

Không lâu sau, nhóm của họ đã đứng trước cổ thành bỏ hoang. Nhing chung nơi đây rất hoang phế như đã rất lâu không có người đến, đá vụn rơi lung tung, trên các mảng tường còn lại thì đầy rêu phong phủ kín. Trước khi đến đây, thì nhóm của Lãng Tử Vô Tình cũng đã giao đấu với nhiều nhóm yêu thú nhỏ lẻ, chủ yếu là sói yêu và khỉ tinh. Họ cũng gặp vài nhóm tu sĩ chặn đường với ý đồ cướp bóc, nhưng nhờ sự đoàn kết mà họ đã vượt qua tất cả. Đối với yêu thú thì họ lấy nội đan và thịt, còn với tu sĩ thì họ chỉ đánh bại rồi tha, cũng không lấy đi bất cứ thứ gì khiến bọn tu sĩ rối rít tạ ơn.

Tu vi của họ cũng tăng lên không kém. Huyết Băng và Lâm Linh Tuyết do được Hỏa Lôi Bút Tích chọn nên họ có công pháp tu luyện hoàn chỉnh, tu vi tăng lên rất nhanh. Huyết Băng hiện tại đã là Luyện Khí tầng 10 sơ cấp và có thêm tốc độ nhanh nhẹn của Lôi thuộc tính. Còn Lâm Linh Tuyết thì đã là Luyện Khí tầng 6, cũng đã có thể khống chế được Hỏa tính, nàng có thể thu phonga lửa tùy ý và ngọn lửa của nàng thường được tận dụng để nướng thịt ăn. Quốc Duy cũng tích được kinh nghiệm thực chiến, cộng thêm nội đan của yêu thú nên đã được Luyện Khí tầng 10 trung cấp. Hai người Mộng Tuyền và Thảo Linh thì thấp kém nhất, chỉ có tu vi là Luyện Khí tầng 9 sơ cấp nên hai nàng rất quẩn bách, cố gắn tu luyện để tăng tu vi. Phạm Ngọc Chi thì là Luyện Khí tầng 9 đỉnh phong.

Còn tên Lãng nhà ta thì mới là quái vật. Chẳng biết công pháp của tên Quái Nhân giao cho phù hợp với hắn hay là do hấp thụ yêu thú nội đan mà tu vi tăng rất nhanh, hiện tại đã là Luyện Khí tầng 10 đỉnh phong. Mà cũng chính vì thế làm hắn rất phiền lòng, bởi vì đây là công pháp cấp thấp nên không thể nào khiến hắn mở rộng đan điền, đột phá Trúc Cơ. Muốn đột phá được thi phải có công pháp cấp cao hơn, cho nên hắn rất mong ở cái thành cũ nát này nhặt được một món công pháp tốt.

Ngó đi ngó lại cổ thành, Huyết Băng lên tiếng nói:

- Nơi đây đổ nát hoang tàn, nhìn thì có vẻ không có gì đặc biệt. Theo ta nghĩ thì có lẽ có một cổng bí mật nào đó để đi sâu vào đây. Các vị thử nghĩ xem, chúng ta biết được nơi đây là trung tâm Rừng Luyện, Tử Hà Linh Trang rất có khả năng ở đây thì những người khác cũng sẽ biết như thế. Nhưng mà tại sao khi đến đây không thấy một ai, khả năng chúng ta đến sớm nhất là không thể, cho nên nơi này tất phải có mật đạo khác.

- Ta cũng thấy Huyết Băng huynh nói đúng, chắc chắn phải có một thông đạo bí mật nào đó, chứ không thể không có một tu sĩ nào như thế, chúng ta thử tìm xem.

Quốc Duy cũng đồng ý với Huyết Băng, thế là bọn họ chia nhau ra tìm thông đạo bí mật.

- A !!!

Mọi người đang tìm thì nghe Phạm Ngọc Chi thốt lên. Mọi người cùng nhìn lại thì không thấy nàng đâu, họ cả kinh chạy lại nhìn thì thấy trước mặt là một bức tường cổ, trên đó có một bức tranh với tình tiết kỳ lạ, giữa bức tranh có một hìn bát quái nổi bật.

Thì ra lúc nãy Phạm Ngọc Chi đang dò xét thì đi đến chỗ này. Nàng thấy bức tranh kỳ lạ nên xem xét thử, khi chạm vào bát quái thì bị hút vào trong. Chỉ kịp la lên một tiếng.

Lãng Tử Vô Tình nói:

- Đây chắc chắn là thông đạo.

Hắn rất lo cho Phạm Ngọc Chi sẽ bị gì nên khi vừa nói xong liền chạm tay vào bát quái đó ngay. Thế là vụt một tiếng, Lãng Tử Vô Tình bị hút ngay vào trong. Những người còn lại chỉ kịp mở to mắt nhìn.

Quốc Duy nói:

- Đây đúng là thông đạo rồi. Chúng ta vào thôi.

Rồi hắn cũng cham tay vào, thế là bị hút ngay vào trong. Thảo Linh và Mộng Tuyền thấy thế cĩng vội vào theo. Chỉ còn lại Huyết Băng và Lâm Linh Tuyết.

- Chúng ta vào thôi, muội sợ không.

Huyết Băng hỏi. Lâm Linh Tuyết trả lời:

- Cũng hơi sợ.

Rồi nàng nắm chặt tay Huyết Băng:

- Chúng ta vào cùng nhau nhé.

Huyết Băng gật đầu, cúi xuống ôm eo nàng, kéo chặt vào ngực mình và chạm tay vào bát quái kia. Tức thì hai người họ cũng bị hút vào trong.

Vừa vào thì khung cảnh nơi đây là Lâm Linh Tuyết càng sợ, vội ôm chặt Huyết Băng. Nơi đây kbác hẳn với bên ngoài, không có cỏ cây xanh tốt, chỉ có sương mù dày đặc, cây cỏ khô héo. Xác chết yêu thú chỉ còn lại xương sọ trắng hếu tạo nên khung cảnh càng ghê rợn. Cảm giác nơi đây như là địa ngục chất đầy thây mà làm bọn họ ớn lảnh cả sống lưng.

Nếu nói bên ngoài gây ra khung cảnh rùng rợn với tiếng quạ kêu thì nơi đây là nơi quỷ ma với toàn sương trắng. Để ý kỹ thì nơi này chắc chắn đã có người đến và giao đấu với nhau rồi. Vì những cành câ khô héo đã có dấu tích bị đánh gãy và thoảng trong không khí có mùi máu tươi làm Lâm Linh Tuyết càng sợ hơn, nàng ôm chặt Huyết Băng và thì thào:

- Biểu ca, thật đáng sợ ah.

Bạn đang đọc Lãng Tử Phiêu Lưu YY Ký sáng tác bởi HuyếtBăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyếtBăng
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.