Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lăng trì(2)

Phiên bản Dịch · 1741 chữ

Oanh!

Ống thông gió không ngừng xông ra Phong Nhận, trường tiên quấy phía dưới Phong Nhận liền phóng ra tám hướng.

Bát đại trưởng lão lẫn hai ngàn đệ tử lập tức chịu sự gột rửa kinh khủng nhất của Phong Nhận.

Dưới mấy lần cọ rửa, phần lớn da thịt trên thân đều bị kéo xuống từng mảnh,

nhưng sau tất cả vẫn chưa kết thúc, ống thông gió kia càng ngày càng càng xông ra nhiều Phong Nhận, càng ngày càng hung mãnh, khiến tất cả đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Trốn ?

Không biết ai là người đầu tiên hô lên, quay đầu hướng về Phong cốc chạy ra ngoài.

- A!

Người kia vừa chạy ra, lập tức phát ra tiếng kêu thảm, bên ngoài Phong cốc là nơi có nhiều Phong Nhận nhất, tốc độ cũng nhanh nhất, người kia vừa xông ra, lập tức bị cắt thành hai nửa.

Vừa vào trong cốc, lại không có khả năng chạy ra, liền nhận lấy thiên đao vạn quả!

- Muốn giết bản tôn? Muốn giết ta thì hãy chuẩn bị cho tốt, hừ!

Vương Hùng hừ lạnh một tiếng.

Oanh, oanh, oanh!

Một tốp nối tiếp một tốp Phong Nhận từ ống thông gió xông ra, toàn bộ gió trong cốc giờ đã trở thành cỗ máy xay thịt lớn.

Một vạn đạo Phong Nhận, ba vạn đạo Phong Nhận, năm vạn đạo Phong Nhận.

Phong Nhận không ngừng gia tăng, tựa như bốn phương tám hướng đều là đao, lại thêm tốc độ gió nên uy lực của Phong Nhận ngày càng lớn.

Cỗ máy xay thịt kinh khủng, một trận lăng trì chi địa kinh khủng nhất.

Bát đại trưởng lão nhận được sự chăm sóc tận tình nhất, nằm trong vùng mạnh nhất Phong Nhận, toàn thân máu thịt be bét, tuyệt vọng không hiểu gì, huống hồ là hai ngàn đệ tử kia.

Vương Hùng đứng tại ống thông gió, quơ trường tiên, mà đây không phải là

trường tiên, mà là tử thần chi tiên, tuyệt vọng chi tiên.

Chỉ một thân yếu đuối mà điều khiển sát khí thiên địa, tựa như ngục Tu La áo trắng, nhìn tất cả mọi người trong lòng phát lạnh.

Cự Khuyết, Dư Tẫn, đàn sói, Thanh Hoàn quận chúa giờ phút này nhìn về phía Vương Hùng mà nổi da gà. Một roi kia thật quá kinh khủng, nếu như đứng trước mặt Vương Hùng, liệu còn có dũng khí đối mặt với hắn sao?

Những người ở phía bên ngoài có thể nghe được âm thanh của đệ tử Thần Mộ Tông, nhưng khi đến nơi thì lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong Phong cốc phát ra, khiến cho không một ai dám bước vào trong đó.

Tiếng kêu thảm khốc liên tục kêu lên, gió trong Phong cốc tràn ra, càng nghe rõ là mùi máu tươi, mặc dù trong gió cuốn đa phần là đất đá, bên trong nhìn đục ngày, nhưng có thể ngẫu nhiên nhì thấy đệ tử bị cuồng phong cuốn lên, sau đó ở giữa không trung, một lượng lớn Phong Nhận trong nháy mắt phân thây, huyết vụ văng khắp tứ phía.

- Sao, sao lại có thể như vậy!

- Nhanh, báo cho tông chủ, báo cho trưởng lão!

- Phát tín hiệu, phát tín hiệu!

- …

- …

Từng đóa pháo hoa nở rộ tại miệng Phong cốc, dẫn tới ngày càng nhiều đệ tử Thần Mộ Tông, nhưng không ai dám tiến vào cái máy xay thịt giữa sân, nơi đó chính là mộ phần tử vong. Đứng bên ngoài, rất nhiều đệ tử Thần Mộ Tông đều hoảng sợ không ngừng nôn mửa.

Mà trong bụi cỏ, bọn người Doanh Thắng mí mắt đã cuồng loạn, lại tỏ vẻ tuyệt vọng.

Trên đỉnh Thần Mộ Sơn, có một cung điện rất lớn.

Ở giữa khu, cung điện lớn nhất được gọi là 'Thần Mộ điện'!

Bốn phía của Thần Mộ Điện, linh khí vờn quanh, không ngừng bành trướng, những linh khí này ngưng tụ thành những trận sương mù, Thần Điện từ bốn phía thoạt nhìn trông thật mông lung.

Nơi linh khí tụ tập nhiều như thế, tất cả đệ tử Thần Mộ Tông đều không được đặt chân vào đây.

Nơi này chỉ có tông chủ Thần Mộ Tông Hắc Ban mới có thể vào.

Mà nơi linh khí phát ra, lại bọc ra hậu viện chỗ Thần Mộ, tại đây có một cái giếng, mà sâu trong giếng có Âm Sát chi khí màu đen dâng trào cuồn cuộn không dứt, nhưng những Âm Sát chi khí này vừa lên đến miệng giếng liền bị một đóa cự hoa quỷ dị hấp thu.

Cự hoa này có chút giống với hoa mẫu đơn, trên trắng dưới đen, bộ phận màu đen thì cuồn cuộn hấp thu Âm Sát chi khí, mà bộ phận màu trắng chính là nhụy hoa thì phun ra ngoài, liền biến thành linh khí. Thần Mộ Điện bốn phía linh khí vờn quanh không ngừng cũng là nhờ đóa hoa này.

Đây chính là hoa mà Chu Thiên Âm, Doanh Thắng, Vương Hùng muốn tìm, đó là Thần Mộ Hoa. Thần Mộ Hoa có thể tịnh hóa hết tất cả chi khí u ám, hóa thành cự bảo linh khí thuần khiết.

Giờ phút này, cách chỗ Thần Mộ Hoa không xa, các trưởng lão Thần Mộ Tông sắc mặt nghiêm túc, trong tay mỗi người nắm pháp bảo Kim Đan, đang thi triển một kết giới rất lớn, mà bên trong kết giới đó, có vô số ngọn lửa màu đỏ đang cháy, chính là hai mươi tám đầu Cự hổ Ban Lan đang gào thét, đánh vào kết giới.

Đứng đầu bầy hổ là một nam tử khôi ngô mặc áo màu đỏ, nét mặt dữ tợn nhìn tên Hắc Bào nam tử một mắt bên ngoài kết giới, Bắc bào nam tử một mắt trong tay đang cầm một viên tử đan, hộ tống tất cả trưởng lão đến một chỗ, thôi động viên đan dược, chế tạo đại hỏa trong kết giới, đốt cháy toàn bộ yêu hổ.

- Cự Môn, ngươi không phản kháng được đâu, đây chính là Đan Hỏa Đại Trận của ta! Lại có Thần Mộ Hoa cuồn cuộn cung cấp linh khí, chẳng mấy chốc các ngươi sẽ bị đốt cháy sạch sẽ!

Nam tử một mắt cười lạnh nói.

Cự Môn là người đã mang Cự Khuyết đến chỗ tộc lão Hổ tộc tại Thần Mộ Tông, chỉ là giờ phút này lại bị vậy bên trong Đan Hỏa Đại Trận cùng với đám lão hổ.

- Hắc Ban, bọn ta có ý tốt đến đây giúp ngươi, ngươi lại gạt chúng ta lâm vào tuyệt cảnh, muốn một mẻ giết chết chúng ta sao?

Cự Môn căm phẫn nhìn về phía độc nhãn nam tử áo đen.

Độc nhãn nam tử áo đen đó chính là tông chủ Thần Mộ Tông, Hắc Ban.

- Cự Môn, việc này ngươi không thể trách ta, muốn trách thì hãy trách bản thân ngươi, ai bảo ngươi mang Hổ Đan đến đây làm gì? Trước kia ta cảm thấy nó không đáng là gì, chỉ là một viên đan sống, thế nhưng nếu không xảy ra sự kiện đó, ta đã không biết là đan dược đó trân quý đến nhường nào! Cho nên, chỉ cần ta đoạt được Hổ Đan, ta nguyện nỗ lực có được dù cho phải trả bất cứ giá nào!

Hắc Ban vẻ mặt dữ tợn nói.

- Ngươi nghĩ kỹ chưa, ngươi muốn tiếp nhận lửa giận của Hổ tộc bọn ta?

Cự Môn phẫn nộ gầm rú.

- Lửa giận? Không phải ngươi đã nói, lần này các ngươi đến đây, Hổ tộc các người không một ai biết được chuyện này? Ha ha ha, giết chết các ngươi, ai mà biết các ngươi đã từng đi qua nơi này? Cho dù, Hổ tộc các ngươi có biết được, vì Hổ Đan này, ta cũng không tiếc!

Hắc Ban vẻ mặt dữ tợn nói.

Trong mắt Cự Môn lúc này tràn đầy lửa hận:

- Cự Môn ta mà ra ngoài được, nhất định sẽ khiến cho ngươi chết không toàn thây.

- Bản thân ngươi còn không thoát ra ngoài được, ngươi cho rằng Hổ Đan có thể chạy thoát sao? Đừng hòng trốn được, Trấn Thiên Âm Sát Trận đã mở ta, ai cũng đừng hòng thoát, hiện tại bốn phía Thần Mộ Sơn mạch đều là đệ tử của ta, pháo hoa trùng thiên đã bắn ra, chắc chắn là đã tìm thấy Hổ Đan rồi, ha ha ha!

Hắc Ban cười to nói.

- Không, ngươi không thể ăn nó!

Cự Môn lo lắng nói.

- Cho nên ta đã nói, muốn trách, thì trách ngươi, ai bảo ngươi mang Hổ Đan tới đây? Nếu ông trời đã ban thần vật cho ta, nếu như ta không ăn, chẳng phải sẽ hối hận suốt đời sao?

Hắc Ban cười lớn.

Cự Môn liên tiếp đánh ra những lực cực mạch vào kết giới Đan Hỏa Đại Trận, nhưng kết giới vẫn vững như bàn thạch, căn bản không một chút lay động.

- Ngươi không cần phải phí sức, hơn phân nửa trưởng lão Thần Mộ Tông đều ở đây, ngươi hãy nhìn cho thật kỹ Hổ Đan bị ta ăn đi!

Hắc Ban đắc ý nói.

- Tông chủ, không xong rồi!

Có một tiếng tiêu hô đột nhiên truyền đến.

- Hừm!

Hắc Ban lập tức quay đầu nhìn lại.

Một trưởng lão áo đen vẻ mặt lo lắng đi đến.

- Hổ Đan đâu?

Hắc Ban trầm giọng nói.

- Bát đại trưởng lão mang theo hai ngàn đệ tử đi bắt Hổ Đan, nhưng bị vây ở Phong cốc, vả lại còn bị thương rất nghiêm trọng, có thể sắp chết rồi!

Trưởng lão kia lo lắng nói.

- Vậy tại sao không mau đi cứu viện?

Hắc Ban trừng mắt.

- Viện binh cứu không được, hiện tại không ai có thể tiến vào, chỉ có thể là tông chủ ngài….!

Trưởng lão kia khổ sở nói.

- Đối thủ là ai?

Hắc Ban sầm mặt lại.

- Năm trăm yêu lang Thiên Lang Cốc, hổ yêu Cự Khuyết, còn có một cặp nam nữ! Bọn chúng đã bắt lấy Hổ Đam!

Trưởng lão kia lo lắng nói.

Bạn đang đọc Lăng Tiêu Chi Thượng(bản dịch) của Quan Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bachy7611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.