Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viễn Cổ Cự Tượng Chi Lực (1)

Phiên bản Dịch · 1074 chữ

Đoàn Lăng Thiên cười.

Đánh bao cát sao? Cái này hắn rất rành.

Lý Hâm đang bị trói tại trên cột, tuổi tác xấp xỉ Đoàn Lăng Thiên, sớm đã bị phơi nắng đến khuôn mặt xanh lét.

“Cha, cứu ta!”

Nghe được lời của Lý Nhu, hắn giống như là hít thuốc lắc vậy.

“Lý Nhu, chớ khinh người quá đáng!”

Thất trưởng lão Lý Khôn giận đến tím mặt.

"Khinh người quá đáng sao? Lý Khôn, bình thường con trai của ngươi bắt nạt con ta, con ta tài nghệ không bằng người, bị chút thương thế không thể tránh được thì ta cũng chịu. Nhưng lần này, con trai của ngươi suýt nữa đem con ta giết chết, các ngươi thật sự cho rằng Lý Nhu ta dễ khi dễ hay sao?"

Lý Nhu mắt lạnh đảo qua Lý Khôn, trong giọng nói xen lẫn tức giận khiếp người.

"Thiên nhi, con cứ việc động thủ, ta ngược lại thật ra muốn nhìn một chút, hôm nay, ai dám ngăn trở ta trừng phạt tiểu bối!"

Trong lời nói của Lý Nhu hiển lộ rõ ra hết khí khái của nữ cường nhân.

Tuy là thân con gái, nhưng giờ phút này, khí thế nàng bày ra, không chút nào kém hơn nam tử.

"Gia chủ."

Lý Khôn nhìn về phía gia chủ 'Lý Nam Phong " kế bên người. Muốn hắn đứng ra chủ trì công đạo.

"Thất trưởng lão, chuyện hôm nay, là chuyện riêng giữa Cửu trưởng lão và ngươi, cố mà tự giải quyết đi."

Lý Nam Phong lắc đầu một cái.

"Chính là hắn đem ngươi hại thảm như vậy sao?"

Tự lẩm bẩm một tiếng, cũng không biết Đoàn Lăng Thiên đang nói chuyện với người nào.

Bốp!

Tiến lên một bước, không nói hai lời, trực tiếp cho Lý Hâm một cái tát.

Lòng bàn tay truyền tới một cơn đau nhói, Đoàn Lăng Thiên khẽ cau mày.

Thân thể này cũng quá phế đi...

"Đoàn Lăng Thiên, có gan thì mở trói cho ta, chúng ta đơn đả độc đấu!"

Nửa bên mặt bị đánh sưng, trong mắt Lý Hâm bắn ra ánh nhìn ác độc, lạnh lùng, gầm hét lên.

"Đơn đả độc đấu sao? Thật ngại, ta không có hứng thú... Về phần ta có gan hay không, liền không cần ngươi quan tâm."

Đoàn Lăng Thiên cười giang hai tay ra, thờ ơ nhún vai một cái.

Bốp!

Lại quăng cho Lý Hâm một cái tát.

"Người này da mặt thật là dầy."

Đoàn Lăng Thiên cau mày, thở ra vài hơi, thổi thổi vào lòng bàn tay đang đau, vẻ mặt mất hứng.

Chung quanh từng tên con cháu của Lý gia, nghe được lời Đoàn Lăng Thiên nói, cả đám không biết nên nói gì.

Người khác bị trói ở trên cột hành hình, không có chút sức phản kháng nào, đứng yên cho ngươi đánh, ngươi còn chê hắn da mặt dày?

Người này lạ lùng vậy!

"Vẫn là giày tốt hơn."

Cúi người xuống, Đoàn Lăng Thiên cởi ra một chiếc giày, cầm ở trong tay, nhắm ngay mặt Lý Hâm.

Một màn này, để cho đáy lòng con cháu Lý gia đứng xem không nhịn được dâng lên một hơi khí lạnh...

Cái tên Đoàn Lăng Thiên này, không phải là muốn dùng giầy quất mặt Lý Hâm chứ ?

Đây nếu mà thật quất xuống, mặt Lý Hâm còn không nở hoa mới lạ a!

"Tiểu súc sinh, tìm chết!"

Lý Khôn lại cũng không thể nhịn được nữa, thân hình động một cái, như đại bàng bay vút mà ra, xông về Đoàn Lăng Thiên.

"Ta thấy ngươi mới là tìm chết!"

Lý Nhu cũng di chuyển, đạp bước liên tục, phảng phất hóa thân thành gió, trước một bước đứng ở trước người Đoàn Lăng Thiên.

Tay ngọc thon thả duỗi ra, lóe lên ánh sáng nguyên lực rực rỡ, hướng về phía Lý Khôn đang lướt tới vỗ ra một chưởng.

Cùng lúc đó, ở hư không trên đầu Lý Nhu, từng luồng sương trắng như ẩn như hiện.

"Lý Nhu, ngày hôm nay ta ngược lại là phải nhìn một chút, Cửu trưởng lão nhà ngươi có bao nhiêu cân lượng."

Lý Khôn ánh mắt lạnh lùng, bàn tay như quạt lá vỗ xuống.

Nguyên lực tách ra, đem hết toàn lực, tiến lên đón một chưởng của Lý Nhu!

Trong phút chốc, hư ảnh nhàn nhạt của bốn con Viễn Cổ Cự Tượng, đột nhiên xuất hiện ở hư không trên đầu Lý Khôn.

Lý Khôn ra tay toàn lực, dẫn động sức mạnh đất trời, diễn hóa ra hư ảnh của bốn con Viễn Cổ Cự Tượng...

Nói cách khác, hiện tại hắn đang thi triển ra sức mạnh có thể so với lực lượng của bốn con Viễn Cổ Cự Tượng!

Một con Viễn Cổ Cự Tượng, liền có lực lớn vạn cân.

"Mẹ."

Đoàn Lăng Thiên cau mày, có chút lo lắng.

Từng người con cháu của Lý gia không chớp mắt nhìn, Thất trưởng lão cùng Cửu trưởng lão giao thủ, đây chính là sự kiện rất khó gặp.

BÀNH!

Dưới con mắt mọi người, một chưởng của Lý Nhu cùng Lý Khôn tương giao.

Thân thể hai người chợt lui lại, thân hình Lý Nhu hơi nghiêng về trước, sương trắng trên đỉnh đầu cũng diễn biến ra hư ảnh Viễn Cổ Cự Tượng...

Tổng cộng sáu con!

Lực lượng 6 con Viễn Cổ Cự Tượng!

Lý Khôn có lực lượng bốn con Viễn Cổ Cự Tượng, chống lại Lý Nhu có lực lượng sáu con Viễn Cổ Cự Tượng, kết quả có thể tưởng tượng được.

Trong phút chốc, Lý Khôn như mũi tên rời cung, bay ra hơn mười thước, chật vật không chịu nổi.

Lý Khôn sắc mặt phồng đỏ, phun ra một ngụm máu bầm, nhìn hư ảnh sáu con Viễn Cổ Cự Tượng dần tiêu tán, vẻ mặt kinh hãi không thôi.

"Làm sao có thể... Lực lượng sáu con Viễn Cổ Cự Tượng, ả Lý Nhu này vậy mà là võ giả cảnh giới Ngưng Đan tứ trọng!"

Hắn chấn động trong lòng.

Hắn chẳng thể nghĩ tới.

Cửu trưởng lão Lý Nhu vô cùng khiêm tốn ở Lý gia, xưa nay cơ hồ chưa từng ra tay với ai, lại có thực lực đáng sợ như vậy!

Bạn đang đọc Lăng Thiên Chiến Tôn (Bản Dịch) của Phong Khinh Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangson0311
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.