Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cẩu Cẩu đã đi đâu?

Phiên bản Dịch · 1022 chữ

Hạ thân đau đớn làm cho nàng không khỏi hít sâu một hơi.

“Buông ta ra, ta không cần, bỏ đi, đau quá...”

Bỗng nhiên mí mắt mở ra, ánh mắt mê say lúc này mang theo thống khổ cùng áp lực. Thanh Thanh nói rồi giãy giụa, dùng sức đẩy người đang ở trên thân thể mình ra.

“Kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa.” Biết lần đầu tiên của nàng sẽ rất đau, Tuyệt Mị cố nén nội tâm xúc động, yêu thương cúi người xuống hôn lên môi nàng rồi nói, đôi môi cùng đôi tay không ngừng di chuyển giúp nàng giảm bớt đau đớn.

Một lát sau đau đớn qua đi, vẻ mặt Thanh Thanh rõ ràng đã hòa hoãn hơn. Chẳng những cảm thấy không còn đau nữa, mà nội tâm còn có loại khát vọng muốn tiếp tục.

Thấp giọng ưm tiếng, tiếng rên rỉ nửa là áp lực nửa là thỏa mãn truyền đến. Thấy nàng không đau nữa, lúc này Tuyệt Mị mới cúi người khẽ hôn lên cái trán đầy mồ hôi của nàng. Chậm rãi hoạt động tiếp...

Trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy trong phòng vang lên tiếng trầm thấp của nam nhân và tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân. Thật lâu mới bình ổn lại...

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc hết thảy đã trở lại như cũ.

“Ngươi bảo ta về sau làm sao có thể làm người đây? Ngươi...” Đau đớn giảm bớt, Thanh Thanh nhìn Tuyệt Mị đang xoay người nằm nghiêng ở trước mặt, nàng thấp giọng oán giận.

“Không phải nàng nói không để bụng sao? Nếu không có ta giúp nàng giải độc, chỉ sợ hiện tại nàng đã không còn ở trên thế gian. Chẳng lẽ nàng chờ mong Thụy Vương gia sẽ tới giúp mình giải độc hay sao?”

Nàng oán giận đấm vào người Tuyệt Mị nhưng hắn chỉ tà mị cười. Nắm lấy đôi bàn tay trắng như tuyết của nàng, sắc mặt mang theo chút tái nhợt và mệt mỏi trêu nàng.

“Ta...”

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Thanh Thanh bỗng cảm thấy áy náy không hiểu lý do. Từ đầu đến cuối đều là nàng chủ động, thấy hắn mệt mỏi không nói lời nào, nàng chỉ có thể yên lặng ngậm miệng.

“Ngủ một giấc sẽ hết mệt mỏi, mọi việc chờ hừng đông lại nói.”

Mở đôi mắt mệt mỏi tràn đầy tơ máu nói với nàng, sau Tuyệt Mị nhắm mắt lại không nói chuyện nữa. Thấy hắn như vậy, tuy rằng nàng vẫn thẹn thùng như cũ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cũng không dám cử động, chỉ có thể ôm chăn bên người rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

“Nha đầu này thật đúng là... Ước chừng đã hao phí 300 năm công lực của ta. Nam nhân bên ngoài vẫn nên nhanh chóng giải quyết, giữ lại tên đó chỉ thêm phiền toái.”

Tuyệt Mị cố gắng từ trên giường ngồi dậy. Đi ra bên ngoài, đương nhiên khi rời đi vẫn thuận tay giải huyệt đạo giúp Lục Nhi và Hồng Nhi.

“Nói, ai phái ngươi tới?”

Người nọ bị đánh bất tỉnh đặt ở một bên, khi Tuyệt Mị cúi người xuống thấy hắn ta đã tỉnh lại. Chủy thủ lạnh như băng đặt ở trên cổ hắn ta hỏi.

Thấy có người xuất hiện, nam nhân có chút kinh ngạc. Hiển nhiên hắn ta hoàn toàn không biết hắn ra tay khi nào.

“Hửm?” Nhàn nhạt hỏi, con ngươi Tuyệt Mị xuất hiện một ánh sáng hồng quái dị. Sau đó cơ thể nam nhân đột nhiên có ngọn lửa bùng lên.

“A!” Đau đớn làm cho hắn ta theo bản năng hô nhỏ một tiếng rồi nhảy dựng lên hoảng loạn phủi phủi mong dập tắt ngọn lửa.

“Lửa trên người ngươi là ngọn lửa bất diệt.” Tuyệt Mị đạm mạc cười nói, đầu chợt lóe lên đứng đối diện hắn ta.

“Quỷ...” Không biết hắn ta đã nhìn thấy cái gì, chỉ thấy người nọ bị dọa đến mức che mặt lảo đảo ngã xuống, toàn thân phát run. Hiển nhiên ngay cả sức để chạy cũng không có.

“Chỉ cần ngươi nói ai sai ngươi tới đối phó Lâm Song Song, ta sẽ buông tha cho ngươi. Nếu không, ta sẽ ăn ngươi.”

Nhìn hắn hoảng sợ, Tuyệt Mị lại ôn nhu tà khí thấp giọng nói, bỗng nhiên tới gần, lại làm cho hắn ta thét lên một tiếng chói tai.

“Ta nói, ta nói, là Bạch Liễu Nhi, là nàng ta...”

Người nọ nào dám chần chờ, vội vàng run rẩy nói. Một làn khói đen xoay tròn cuốn hắn đi. Người nọ vẫn chưa kịp phát ra tiếng đã bị Hắc Ảnh cắn nuốt. Ngay cả xương cốt cũng không để lại.

“Hắc Ảnh, ngươi đứng lại.”

Thấy Hắc Ảnh đi về phía phòng của Thanh Thanh, Tuyệt Mị vừa nói vừa đi theo qua đó...

Thanh Thanh tỉnh giấc thì phát hiện quần áo đã được mặc ổn thỏa, giữa hai chân đau đớn, trên chăn còn xuất hiện vết máu không khỏi làm nàng nhớ tới những việc tối hôm qua.

“Đây là...” Đứng dậy xem xét không có ai. Đột nhiên nhìn thấy trên mép giường đặt một lá thư, nàng mở ra xem, sau khi thấy rõ nội dung trong thư, sắc mặt nàng cũng thay đổi trong nháy mắt.

“Bạch Liễu Nhi, không ngờ đến ngươi lại là người ngoan độc như vậy...” Nàng tàn nhẫn cắn răng buồn bực nói, lời còn chưa dứt bên ngoài đã truyền đến giọng nói khẩn trương của Lục Nhi và Hồng Nhi.

“Tiểu thư, không thấy Tiểu Bạch, tiểu thư.”

“Cái gì? Không thấy Tiểu Bạch, sao lại không thấy được cơ chứ? Mau, cùng ta đi tìm, bảo người vương phủ đến tìm giúp, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.”

Nghĩ đến Cẩu Cẩu đáng yêu, Thanh Thanh liền nhịn đau đứng dậy cùng hai nha hoàn đi tìm.

Bạn đang đọc Lang Phi Khó Thuần, Lang Vương Yêu Nghiệt Mau Tránh Ra của z Thủy Linh Lung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Globenap
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.