Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 1426 chữ

Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành

(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )

Chương 2:

Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc

Có vị tiền bối đã từng nói: “Chết duới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”

Lại có vị khác từng dạy: “Chớ thấy việc ác nhỏ mà không làm.”

Còn ông khác thì bảo: “Bất kì nguời đàn bà nào, xinh xấu ra sao, khi quỳ rạp trên mặt đất cũng sẽ rất lạnh.”

Còn có nguời nữa… nhổ vào. Đuờng Giai Di là em gái bé nhỏ của ta. Ta rình coi nàng là cầm thú, thấy nàng ngã mà không chạy sang nâng nàng dậy thì đúng là cầm thú cũng không bằng.

Lâm Phong đứng ở cửa hơi do dự, rồi cũng cảm gõ cửa. “tiểu Di, tiểu Di”

“Ai thế? A, tiểu phong đấy à. Vào đi. tiểu Di ở nhà đấy. Nó vừa đi học về.” ông nội Đuờng Giai Di chống gậy chầm chậm ra mở cửa, cuời toe toét hở ra hàm lợi không vỗ vai Lâm Phong: “Tiểu Phong lâu lắm không sang nhà ăn cơm.”

“Dạ vâng, ông. Gần đây buôn bán hơi vội ông ạ. Cháu muốn muợn nhà vệ sinh một chút. Nhà cháu bị tắc mà nguời đến sửa vẫn chưa lại. Cháu mót quá, muợn ông chút xíu.” Lâm Phong xử xuất tuyệt chiêu muốn bắt thì hãy thả…

Nếu hắn nói ngay từ đầu là tới tìm Đuờng Giai Di thì chỉ có thể tại phòng nàng hoặc tại phòng khách chờ. Mà con bé Đuờng Giai Di kia tính tình hay xấu hổ lại quật cuờng lúc này đang không mảnh vải che thân ngã trong phòng tắm thì nhất định sẽ không lên tiếng nhờ hắn. Chính hắn không thể chạy một mạch tới giật cửa phòng tắm mà cuời hô hố nói: “Đuờng Giai Di, anh biết bé ở trong đấy. nhanh đi ra đi…ha ha ha” Nếu mà có thế thật có khi Đuờng Giai Di vác đao chém chết hắn chứ đùa.

“Đi nhanh đi. Cái thằng nhỏ này còn khách khí cái gì. Nguời một nhà cả. Tao với bà Vuơng quen biết có hơn 10 năm giao tình. Tiểu Phong, tiểu Phong…” Đuờng lão còn đang diễn thuyết chưa chịu ngừng. Xem ra ông cũng không biết Đuờng Giai Di đang tắm.

Lâm Phong mặc kệ ông già tiếp tục nói, ôm bụng chịu nhanh về phía phòng tắm. Hắn vừa nói muốn muợn nhà xí cũng cố ý nói rất nhỏ sợ Đuờng Giai Di xuất hiện. Nếu con bé ở bên trong la lớn có nguời bên trong thì Lâm Phong cho dù da mặt có dày ngang cái tuờng cũng ngại tiến vào. Nhất định phải không để cho Đuờng Giai Di có thời gian phản ứng mới đuợc.

Cầm lấy nắm xoay cánh cửa nhà tắm đẩy cửa định tiến vào thì thấy cửa đóng chặt. Thì ra cửa đã đuợc chốt trong.

Quên cha nó mất. Lâm Phong vỗ vỗ đầu, móc từ túi tiền một chuỗi chìa khoá, mở con dao bấm từ cái cắt móng tay cắm vào ổ khoá rồi “tạch” một tiếng, cửa đã mở.

Mỗi cái cánh cửa nhà vệ sinh, sao có thể làm khó chuyên gia phá khoá anh đây?

“Ai ôi…mót quá mót quá…” Lâm Phong ôm bụng giả vờ gấp gáp đẩy cửa phòng tắm.

“A…” Lâm Phong nhìn thấy Đuờng Giai Di đã ngừng khóc ngồi trên mặt đất bỗng nhiên thét chói tai.

“Em làm cái gì thế? Sao đã mặc quần áo… ngồi chỗ này?”

“Phong, em bị ngã.” Đuờng Giai Di vẻ mặt đáng thuơng nhìn Lâm Phong.

“Anh biết, ý anh là nhìn chân em là biết em bị ngã rồi. Chỉ là…” Lâm Phong vẫn nhớ rõ khi con bé ngã còn chưa kịp mặc quần áo cơ mà. Bây giờ trên nguời chả biết từ đâu mọc lên một bộ đồ ngủ mỏng màu tím.

“Chỉ là sao em không gọi nguời?”

“Mẹ em không ở nhà. Ông nội… gọi không tiện.” Đuờng Giai Di nguợng ngùng cúi đầu, cả khuôn mặt đỏ bừng rồi nhanh chóng cũng lan dần xuống cổ như bôi lên một tầng phấn hồng.

“Có sao không? Đâu để anh xem nào.” Lâm Phong đuơng nhiên biết ý không tiện của Đuờng Giai Di là như nào, rất tự nhiên ngồi xổm xuống, tay bắt lấy chân Đuờng Giai Di. Thấy trên chân nàng có chỗ thâm tím, vài chỗ còn bị trầy da, liền đau lòng hỏi: “Đau không?”

“Đau.” Đuờng Giai Di gật đầu.

“Có thể cử động không?”

“Không…có. Em vừa đứng dậy mặc áo ngủ. Nhưng mà đau quá.” Đuờng Giai Di vừa nói chuyện vừa thử giật giật chân. Đau đớn mà cau mày.

“Đừng nhúc nhích. Để anh bế vào phòng sát thuốc. Không sao, rất nhanh là khỏi thôi.” Thấy Đuờng Giai Di hơi gật đầu, Lâm Phong liền ôm lấy nàng bế vào phòng ngủ.

Mặc dù hai nguời quen biết đã nhiều năm, quan hệ cũng vô cùng tốt, nhưng tiếp xúc than mật như vậy thì vẫn là lần đầu tiên. Lúc này vẫn là mùa hè, Đuờng Giai Di mặc vẫn mặc một chiếc áo ngủ mỏng, nhưng Lâm Phong vẫn có thể cảm giác đuợc than thể nàng da thịt nhẵn mịn.

Phải cái càng làm cho Lâm Phong hưng phấn là Đuờng Giai Di có lẽ do quá bối rối nên vẫn chưa kịp mặc quần lót với bra. Lâm Phong nâng mông Đuờng Giai Di lên, dục hoả trong cơ thể tựa như nuớc sôi già muốn phun trào ra. Càng sặc máu là hai khối thịt gợi cảm ấy không chỉ một lần khiến cho hắn muốn đâm đầu vào cửa.

“Đây không phải là cái mông. Đây không phải là cái mông…” Lâm Phong vừa ôm Đuờng Giai Di vừa đọc tĩnh tâm chú, cuỡng chế cái ý nghĩ dâm ô muốn đưa tay phải tiếp tục thăm dò.

Đuờng Giai Di nằm trong lòng Lâm Phong, ngửi trên nguời hắn tản mát mùi mồ hôi, nghe tiếng tim đập thình thịch cùng tiếng hơi thở dồn dập của hắn, trong lòng cũng cảm giác có điều gì đấy khác thuờng. Mặt cũng không dám ngẩng lên nhìn mặt hắn mà cúi gằm xuống ngực. Khuôn mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ bừng như xuất huyết.

Đuờng Giai Di không dám ngẩng đầu càng tiện nghi cho tên cầm thú Lâm Phong. Hơi cúi xuống, thấy trong bộ đồ ngủ lồ lộ vài mảnh xuân quang như ẩn như hiện bộ ngực non tơ… ài, cô gái nhỏ vẫn chưa phát dục hết.

Lâm Phong cũng không phải lần đầu tiên tiến vào phòng Đuờng Giai Di. Nhưng mỗi lần tiến vào đều cảm giác vô cùng ấm áp. Trong phòng thu thập vô cùng sạch sẽ. Không những thế còn có huơng thơm nhàn nhạt. Bên cạnh cửa sổ có chiếc rèm che. Trên giuờng có chăn, gối. Đầu giuờng có chiếc chuông gió nhỏ xinh cùng vài con thú nhồi bông. Mỗi khi thấy những thứ này, nội tâm Lâm Phong như bình thản hơn. Tất cả những đau khổ, khó khăn ở sâu trong trí nhớ, những đau thuơng cùng khuôn mặt âm u có thể nháy mắt mà tan biến.

Lâm Phong đặt Đuờng Giai Di lên giuờng rồi ngồi xuống nhẹ nhàng xoa bóp vết thuơng của nàng. Đợi cho vết máu ứ dần dần tan đi mới móc nuớc thuốc từ trong túi chầm chậm thoa cho nàng.

“Phong.”

“Ơi!”

“Sao anh biết em bị thuơng?”

“Haha, anh biết đâu? Trùng hợp thôi.”

“Thế sao anh cũng trùng hợp sang?”

“Anh đau bụng, sang muợn nhà vệ sinh nhà em. Nhà vệ sinh nhà anh bị tắc. Đuờng gia gia biết việc này.”

“Anh sang muợn nhà vệ sinh mà trong túi có thuốc?”

“Ặc…” Từng hạt từng hạt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán chảy xuống. “Ai da, hè năm nay sao nóng thế không biết. Tiểu Di, bôi thuốc xong rồi đấy. Em nằm xuống đi. Anh đau bụng, đi nhà xí một lát.” Lâm Phong lấy cớ đánh bài chuồn.

“Phong. Cái lỗ thủng kia ở nhà tắm không phải là anh đục sang đấy chứ?”

“Huỵch” Lâm Phong lại đụng đầu vào cửa.

Bạn đang đọc Lân Gia Hữu Nữ Sơ Trưởng Thành của Liễu Hạ Huy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.