Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 09-10

Phiên bản Dịch · 2146 chữ

Phần 9

Tôi chìm trong cảm giác nặng nề và rút ra hai kết luận:

Thứ nhất, tôi và anh ấy hết rồi. Tính anh ấy trầm, tính tôi xấu. Hai kiểu người như chúng tôi vốn chẳng có cách nào ở bên nhau được.

Thứ hai, một người ngốc nghếch như tôi không biết chuyện thế nào đã vội làm hỏng chuyện rồi.

Tiếp tục chui vào trong chăn, nín nhịn hồi lâu rồi nước mắt cũng trào ra, tôi nghĩ đợi tới lúc tôi sắp chết chắc vẫn phải cảm ơn anh ấy, nếu không thì cả đời này tôi không biết hôn là gì. Cứ nghĩ lung tung tới cảnh tôi sắp chết rồi vừa khóc vừa ngủ lúc nào không hay.

Anh ấy đi mà không nói gì cả, nói cách khác, không có động tĩnh gì cả vì tôi cũng không biết là anh ấy đi hay chưa nữa.

Tôi lặng lẽ nhẩm tính ngày, anh ấy nói đi hai tuần, rồi nói mười ngày, trung bình cứ tính mười hai ngày đi, tôi khoanh tròn ngày anh ấy có khả năng về vào trên lịch, sợ có người hỏi nên tôi giả vờ thêm chữ VIP bên cạnh. Sau đó lại cảm thấy thừa thãi, quan tâm anh ấy về ngày nào làm cái gì chứ, thế là lại lấy tẩy tẩy đi, kết quả lại đen thêm một khoảng. Giống như kết cục mà tôi đã giải quyết chuyện này với anh ấy vậy, một mớ bùng nhùng. Đúng là châm biếm.

Hai tuần trôi qua rất nhanh, sau đó lại một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày trôi qua… cuối cùng cũng đã lật cái tháng đầy mảng đen khoanh tròn ấy sang một trang khác.

Anh ấy cũng không liên lạc với tôi.

Lại lật sang một trang lịch mới.

Theo mái tóc dài chấm vai, tâm trạng tôi cũng dần dần bước ra khỏi đáy thung lũng. Tôi cất sợi dây chuyền và chiếc điện thoại vỡ vào tận đáy tủ quần áo, nơi mà chẳng ai tìm thấy được.

Lúc việc bận, tôi tăng ca.

Lúc không bận tôi về nhà sớm, rất ít khi ra bờ biển, cảm thấy nơi đó vô cùng lạnh lẽo.

Cuối cùng cuộc sống cũng trở về nhịp độ bình thường.

Cõ lẽ vẫn có một chút thay đổi, đó là buổi tối tôi không bao giờ tắt máy nữa.

Một ngày cuối tuần bình thường, sáng sớm mẹ tôi đột nhiên lục tủ bếp. Tôi hỏi:

“Mẹ, mẹ tìm gì thế?”.

“À, tìm cái cặp lồng cơm to thế này”. Mẹ tôi dùng tay ước chừng.

“Chị họ con sắp sinh em bé, mẹ định mang canh vào cho chị ấy”.

Cặp lồng cơm! Tôi nhớ rồi. Hôm đó tôi để trên xe của anh ấy. Người chết nợ không mất, tình hết cặp lồng không mất. Tôi phải lấy cặp lồng về.

“Con để ở nhà bạn rồi”.

Mẹ tôi nghe xong liền nói: “Hèn chi tìm không thấy, mau đi lấy về đây”.

Thế là lần đầu tiên tôi nhắn tin cho anh ấy: “Xin hỏi cặp lồng cơm của tôi có ở chỗ anh không? Có thể lấy về không? **(tên tôi)”.

Một lát sau có tin nhắn trở lại: “Có, đến lấy đi”.

“Con đi lấy cặp lồng đây”.

“Nhớ cảm ơn người ta đã giữ cặp lồng giúp con đấy”.

Mẹ tôi thật là thấu tình đạt lý, sắp hai tháng đến nơi rồi, không chừng cặp lồng cũng bị người ta dùng hỏng rồi ấy chứ.

Tôi chạy thẳng tới nơi anh ấy thuê, sắp tới nơi rồi mới nhớ ra, không biết anh ấy còn ở đây nữa không, thôi kệ, đã tới nơi rồi.

Chạy tới khu nhà rồi tôi mới phát hiện ra không biết anh ấy ở phòng nào, không biết phải ấn số phòng bao nhiêu nữa.

Tôi sờ điện thoại trong túi, lúc này mới phát hiện ra mình đang mặc quần yếm ở nhà, và không mang theo điện thoại.

Cái điện thoại ấy, bất kể đi đến đâu cũng chậm hơn tôi một bước, tôi ra ngoài, nó ở nhà, tôi về nhà, nó ở công ty.

Không cách nào khác, tôi đi một vòng quanh tòa nhà, phát hiện ra xe của anh ấy. Ha ha, quả nhiên để tôi túm được rồi.

Nhìn ngắm cánh cửa sổ của các nhà một hồi, tôi không thể đoán ra được anh ấy ở nhà nào.

Tôi dòm vào cửa sổ phòng bếp của tầng một, dường như không phải.

Chuyện này cũng không làm khó được tôi.

Tôi chạy tới khoảng đất trống trước nhà, hít một hơi dài, gào to: “*! Tôi tới lấy cặp lồng”.

Có ba bốn nhà cùng thò cổ xuống nhìn, tôi nghĩ to miệng gào tên người ta sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm với hàng xóm, nên tôi gọi luôn:

“Tôi tới lấy cặp lồng cơm”.

Tiếp đó gào mấy câu nữa. Nghe thấy có tiếng người hồi đáp đang vọng lại xung quanh:

“Tới rồi… tới rồi… tới rồi”.

Tầng hai có một người đàn ông thò cổ ra hỏi: “Lấy bình nước à?”.

Tôi sững lại rồi vội giải thích: “Không phải, là cặp lồng cơm”.

“Cặp lồng?”.

“Uh. Không phải của nhà anh”.

Tôi cảm thấy làm phiền nhà người ta lúc sáng sớm thật ngại quá. Đang chuẩn bị giải thích với anh này thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đừng gào nữa, 402”.

Mặc dù không thấy người nhưng nghe giọng nói cũng đoán được anh ấy không vui vẻ gì. Tôi vội vàng chào anh ở tầng hai rồi chạy lên trên bấm chuông cửa.

Phần 10

Tôi chạy một mạch lên tầng bốn, đứng thở hổn hển, 402 là phòng thuê, ngay cả cửa an toàn cũng không có, chỉ có mỗi cửa gỗ chớp không. Tôi chống tay lên cửa nhà anh ấy định thở chút cho đỡ mệt đã rồi mới vào, ai ngờ anh ấy đã mở khóa sẵn rồi, tôi dựa vào cửa phát là lọt thẳng vào, lảo đảo một lúc suýt chút nữa thì ngã sấp xuống phòng khách.

Anh ấy tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi bước từ trong phòng vệ sinh ra nhìn tôi, đúng lúc rồi vừa “phanh gấp”.

“Cần dùng gấp thế cơ à?”.

Anh ấy mặc áo sơ mi, cổ áo và gấu áo đều nhăn nheo, hình như vừa ngủ dậy, đầu tóc bù xù, cằm lún phún râu. Nhìn anh ấy hình như tiều tụy hơn trước.

Tôi vốn định giải thích nguyên nhân trước sau của việc tôi tới lấy cập lồng và đột ngột lao vào phòng thế này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nói nhiều thế để làm gì chứ. Thế là ậm ừ “ừ” một tiếng cho xong.

“Tôi lấy nó đựng cơm rồi, em đợi tôi đổ ra đã”.

Anh ấy nói xong và đi vào nhà bếp.

Tôi nhân cơ hội này nhìn ngắm nhà anh ấy một lượt, trong phòng khách đặt một bộ ghế sô pha ba người và một tràng kỉ, trên ghế vứt rất nhiều quần áo, trên tràng kỷ có vài cái túi, cốc, một đống tài liệu và laptop, một bên phòng khách đặt một dãy giá sách, trên giá có rất nhiều cuốn sách dày cộp, một bên thì đặt một hàng hành lý, số hành lý bị sân bay đánh dấu sắp kín hết rồi. Tôi thò cổ nhìn phòng ngủ, hình như còn chưa gấp chăn, lộn xộn, xem ra không ngủ cùng với ai cả.

Tôi nghe thấy trong bếp có tiếng vét cập lồng, cúi xuống nhìn thấy tay mình vô cùng bẩn, chắc do ban nãy trèo cửa sổ nhìn vào, tôi liền đi vào nhà vệ sinh của anh ấy để rửa tay.

Nhà vệ sinh còn lộn xộn hơn, quá lộn xộn là đằng khác, tôi không chịu được nên bắt tay vào thu dọn, cũng may không phải nhà tôi. Tôi rửa tay xong thấy trên máy giặt anh ấy có để một cái khăn tay không sạch, không biết là lau tay hay lau chân nữa, thôi tôi cứ dùng tạm vậy. Cầm cái khăn lên mới phát hiện ra bên dưới còn một cuốn tạp chí. Tôi tiện tay cầm lên xem.

Wooooooooooooo! Ngoài bìa là hình cô gái tóc vàng không một mảnh vải che thân với bộ ngực to như hai quả bóng rổ, trên đó có một tiêu đề gây shock là “Hang động thiếu nữ khó chịu”.

Tôi đang định xem nội dung thì một cánh tay to đã giật lấy rồi ném vào bồn cầu.

Tôi quay đầu lại thấy gương mặt anh ấy đã sầm lại. Tôi cũng cảm thấy mình sai, không nên lục lọi đồ đạc của người khác, quá mạo muội rồi. Tôi vội an ủi anh ấy: “Không sao đâu, tôi không nói cho ai biết đâu”.

Anh ấy hít sâu hai hồi, trừng mắt nhìn tôi một cái rồi nói: “Sáng sớm em chạy tới đây là muốn chọc tức tôi, đúng không?”.

“Không phải, tôi…”. Tôi thực sự không nhịn được nên phì cười, anh ấy lại đọc tạp chí khiêu dâm chứ… anh ấy lại đọc tạp chí khiêu dâm chứ…! Bộ ngực giả to đùng như thế cũng không sợ nổ tung à!

(Anh ấy đọc tạp chí khiêu dâm chứ! Tôi giữ bí mật kinh thiên động địa tới ngày hôm nay, có dễ dàng gì đâu chứ! Hôm nay tôi nói ra được rồi, vui quá đi mất!)

Đúng là buồn cười chết mất. Tôi cứ nghĩ một sếp như anh ấy (một người mặt lúc nào cũng nghiêm túc) chỉ đọc bình luận tạp chí thương nghiệp và tài chính thôi chứ.

Hình tượng to lớn đổ sụp trong lòng tôi rồi, sau chuyện ấy tôi chỉ nhìn thấy một tên háo sắc.

Tạp chí khiêu dâm có hại cho tâm hồn lắm, banner tuyên truyền dán đầy phố, vậy mà anh ấy vẫn bị kéo xuống vũng nước đen. Đáng tiếc quá, một thanh niên tốt thế cơ mà.

Được rồi, không cười nhạo anh ấy nữa, sau này tôi mới nghe nói có nhiều chàng trai đều tích trữ phim đen, tạp chí đen. Vì thế nhắc nhở các bạn ID đỏ *nhé, con người không thể mạo danh được đâu.

Anh ấy nhìn tôi cười lại càng tức hơn: “Có gì đáng cười chứ! Em thích nói với ai thì nói, tôi là đàn ông, có nhu cầu sinh lý, vốn chẳng là bí mật gì cả, cũng chẳng có gì đáng cười cả”.

Tôi nhìn anh ấy cáu tới mức không để ý gì nữa rồi, đừng có mà giết người diệt khẩu đấy nhé, lúc nguy cấp thế này tôi vội lấy lại nụ cười rồi ra bộ nghiêm trọng nói: “Đúng, đúng, toàn quốc hiện giờ có hơn 1000 vạn trai độc thân, chuyện này cũng là tình hình quốc gia cơ bản mà, hãy tin tưởng việc điều chỉnh cơ cấu dân số đi, tình hình sẽ dần dần được cải thiện thôi”.

Anh ấy lườm tôi rồi đột nhiên nói: “Tôi độc thân đều do em hại hết”.

“Tôi độc thân còn không biết ai hại nữa”. Tôi vốn định cãi một câu nhưng không dám mở miệng ra mà chỉ cúi đầu mím chặt môi.

Anh ấy cứ nghĩ tôi cúi đầu nhận lỗi sai nên đưa tay xoa đầu tôi rồi thở dài: “Sao em lại thấp thế này?”.

“Tôi không đi giày cao gót”.

Cánh tay anh ấy dần kéo tôi vào lòng, càng ôm càng chặt. Tôi giấu đầu vào ngực anh ấy, nghe từng tiếng trái tim anh đập rộn rã, đột nhiên sống mũi cay cay, nước mắt trào ra, cuối cùng khóc nức lên thành tiếng. Lúc này tôi mới phát hiện ra, ngoài cái chăn ra tôi chưa bao giờ có nơi nào có thể khóc cả.

Thấy tôi khóc anh ấy lại đẩy tôi ra, đưa tôi tới ghế sô pha ngồi rồi ngồi xổm trước mặt tôi nhìn tôi khóc.

Tôi càng khóc càng to hơn, cảm giác đau xót dội lên từ trong tim, cảm giác oan ức càng lúc càng lan rộng. Khóc khoảng 10 phút, anh ấy vẫn chau mày nhìn tôi, một câu an ủi cũng không nói, một động tác an ủi cũng không có, điều này càng làm tôi tức hơn.

“Không khóc cho anh xem nữa, đứng ngoài phố khóc còn được tiền! Tôi muốn về nhà, anh đi mà xem cái hang động sữa của anh! Cặp lồng đâu, tôi muốn về nhà”.

===

Bạn đang đọc Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau... của Bạch Thủy Chử Kê Đản
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.