Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm ơn, không thể để mất người nhà

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

Cách đó không xa, Robert đã cực nhanh từ trong cửa chính chạy ra, trong miệng còn kêu to: "Luke, cháu thế nào rồi?"

Luke lớn tiếng nói: "Không có việc gì, hai tên lưu manh đều đã bị đánh chết."

Nói xong, hắn đứng dậy, hướng về phía bà Lucy đang đứng chỗ cửa sổ cách đó không xa nhìn hắn, giơ một ngón tay cái lên nói: "Bà Lucy, bà nên đi tham gia thế vận hội Olympic đi, tài nghệ này tuyệt đối là có thể lấy được huy chương vàng!"

Khuôn mặt nhăn nheo của bà Lucy lộ ra nụ cười xán lạn: "Ha ha, còn phải nói sao. Năm tuổi bà đã theo ông nội của bà đi bắn gấu rồi, khẩu súng này chính là ông nội của bà để lại cho bà đấy."

Luke: . . . Ặc, khó trách uy lực của khẩu súng kia lại khủng bố như thế, thì ra vào mấy chục năm trước là dùng để bắn gấu.

Khi đó vẫn còn chưa lưu hành các loại súng ống có đường kính nhỏ, súng săn càng là có đủ loại.

Có loại súng gọi là săn súng sư tử, đường kính nòng to đến mức không hợp thói thường, một phát bắn ra, sức giật có thể làm gãy xương cánh tay người bắn.

Uhm, nghĩ tới chuyện đó, thì uy lực của cây súng săn tổ truyền này của bà Lucy cũng không tính là quá mức. . . Kỳ lạ!

Luke lại một lần nữa quyết định, lần cộng điểm sau nhất định phải tiếp tục thêm vào thuộc tính nhanh nhẹn.

Gặp phải loại súng này, thân thể có cường tráng đến đâu cũng không bằng phản ứng nhanh tránh ra.

Robert chạy tới, Luke đem chuyện đã xảy ra đơn giản kể lại một lần, sau đó Robert bắt đầu gọi người tới xử lý việc này.

Mặc dù Luke là người tham gia vào chuyện này, bản thân cũng là cảnh sát, nhưng mới vừa rồi sống chết chỉ trong chớp mắt, Robert cũng không muốn để hắn vì vụ án này mà tiếp tục phải làm việc cả đêm.

Sau khi Robert bảo Luke về nhà, Luke đi sang ven đường, hướng về phía bà Lucy đang đứng ở cửa ôm một cái thật chặt: "bà Lucy, hôm nay thực sự phải cảm ơn bà đã cứu Claire."

Bà Lucy cười đón nhận cái ôm này, vỗ vỗ lên lưng hắn.

Bởi vì bà Lucy chỉ cao khoảng một mét sáu, hình thể cũng tương đối nhỏ gầy.

"Bà đã nhìn Claire lớn lên, ai dám động đến nó, bà sẽ bắn chết tên đó." Bà Lucy tỏ ra vẻ đó là chuyện đương nhiên.

Luke cười gật đầu: "Đúng vậy, nhưng cháu vẫn phải cảm ơn bà. Về sau, mặc kệ là có phiền toái gì thì bà đều có thể tìm cháu."

Bà Lucy cười ha ha: "Không cần. Uhm, nhưng nếu Mickey lại bò lên trên chỗ nào đó không chịu xuống, cháu bắt nó lại giúp bà nhé."

Luke cười, lại ôm bà một cái: "Được rồi, cháu cam đoan là sẽ làm được. Mày làm chứng cho tao nha, Mickey!"

Con mèo Mỹ giống lông ngắn đang ngồi chồm hổm sau lưng bà lão liếc mắt nhìn hắn, nghiêng đầu sang chỗ khác không lên tiếng.

Lúc này bà Lucy mới thúc giục nói: "Trở về đi, cháu mới tan tầm, lại xảy ra việc này, vẫn là mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi."

Luke gật đầu: "Bà cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Sau khi cáo biệt, Robert ở bên kia cũng coi như là đã sắp xếp công việc xong, đi tới vỗ vỗ vai của hắn: "Đi thôi, về nhà."

Luke: "Chú không cảm ơn bà Lucy một tiếng à?"

Robert: "Ngày mai chú sẽ cùng với Catherine mang quà sang cảm ơn bà ấy, cháu cũng không cần quan tâm."

Luke gật đầu, nếu Robert không làm thì Catherine cũng sẽ không quên.

Trong lòng Robert lại nói thầm: Lúc trước ông ta vẫn còn là một đứa bé, chính là Lucy dẫn ông đi cắm trại dã ngoại, ở ngay trước mặt ông ta, trong vòng mười giây nổ liên tục bốn phát súng, bắn chết bốn con lợn rừng đang vọt tới, ông sẽ nói việc này lung tung?

Vị kia thật ra chính là một sát thủ siêu cấp bị vị trí bà chủ gia đình làm cho chậm trễ a!

Claire đã được Catherine đưa trở về, hai mẹ con đang ngồi trên ghế sa lon, Claire không hề có vẻ gì là khủng hoảng, ngược lại còn đang mặt mày hớn hở khoa tay nói, Catherine cũng nghe rất chăm chú.

Sau khi Robert và Luke đi vào, hai người cũng không chú ý tới, thể chất của Luke đã tăng trưởng trên phạm vi lớn nở nụ cười.

Con khỉ nhỏ Claire này, đang kể cho Catherine nghe hành động anh dũng vĩ đại vừa rồi của hắn.

Uhm, cái gì mà bay nhào một cái, giống như siêu nhân bay qua khoảng cách 20m, đánh cho địch thủ bổ nhào lên trên mặt đất là cái quỷ gì? Móa, nếu như hắn biết bay, còn cần phải mồ hôi nhễ nhại chạy đến sao?

Trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt Luke vẫn mang theo ý cười, nhìn Claire cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cái nhà này và thân nhân trong cái nhà này, hắn không muốn mất đi bất cứ người nào.

Dù hắn cũng không phải là con ruột của Robert, cũng không phải là con của Catherine.

Từ sau khi hắn tỉnh táo lại từ năm năm tuổi, đã biết cha mẹ mình đã chết một năm trước, hắn bị tổ chức bảo trợ nhi đồng đưa đến chỗ Catherine.

Catherine là em gái của cha hắn, cũng chính là cô ruột của hắn.

Claire cũng không phải là con của Robert, mà là con của Catherine và chồng trước.

Lúc hắn được đưa tới, Claire cũng đã ba tuổi, hai người lớn lên cùng nhau, không phải là anh em ruột nhưng cũng không khác biệt lắm.

Ba đứa trẻ trong nhà bây giờ, chỉ có Joseph năm tuổi là con của Catherine và Robert.

Robert cũng là đợi tới lúc Luke và Claire đều lớn hơn một chút, mới lựa chọn có con chung với Catherine.

Cho nên, Robert là người tốt.

Ông ta không phải là cha ruột của Luke, cũng không phải là cha ruột Claire, lại làm được tất cả mọi chuyện mà một người làm cha nên làm.

Robert tiến lên ngăn Claire đang khoác lác lại, để cho cô bé mau chóng đi rửa mặt, sau đó đi ngủ, ngày mai còn phải đi học.

Claire lập tức tiu nghỉu: "A? Đã như thế này mà con vẫn phải đi học sao?"

Catherine cười gõ lên đầu cô nhóc một cái: "Con nhìn lại mình xem có giống như một người có vấn đề gì không? Được rồi, mau tắm rửa rồi đi ngủ."

Claire mua dây buộc mình, sau khi trốn qua một kiếp vẫn không hề có vấn đề gì, vẫn hoạt bát hiếu động như trước, cho nên ngày mai vẫn phải đi học như bình thường.

Ai bảo Catherine làm giáo viên sinh vật ở trường trung học Knox.

Claire đi lên lầu, lúc này Catherine mới đi tới, không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Luke.

Bà dùng khí lực hơi lớn, để cho Luke đều có chút giật mình, chỉ có thể mở miệng nói: "Không có việc gì đâu cô Catherine, chúng cháu đều không sao mà."

Qua hơn mười giây sau Catherine mới buông hắn ra, trịnh trọng nói: "Đồng ý với vô, về sau không thể mạo hiểm như vậy nữa."

Luke giây đáp: "Được rồi, cháu đồng ý với cô."

Catherine nhìn hắn một lát, cuối cùng lắc đầu thở dài: "Được rồi, cháu sẽ không nghe cô. Cháu chỉ cần ghi nhớ, mặc kệ là như thế nào, đừng để bản thân rơi vào trong tình huống nguy hiểm là được."

Luke gật đầu: "Cháu hiểu mà, Catherine."

Hai người đều hiểu, Luke ở dưới tình huống vừa rồi, nếu hắn không ra tay thì mới có thể làm cho Catherine thất vọng.

Dù sao, Claire là con của bà, là người từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Luke.

Nếu như lúc Claire gặp phải nguy hiểm mà cũng không ra tay, chỉ lo bảo vệ cho bản thân, vậy thì chỉ có thể chứng minh là bà đã nuôi không Luke hơn mười năm.

Robert đi tới vỗ vỗ bả vai của hắn: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đi làm chúng ta sẽ biết được có chuyện gì xảy ra."

Luke gật đầu, cũng lên lầu tắm rửa.

Đương nhiên, trên lầu chỉ có một phòng tắm, Claire còn đang ở bên trong.

Hắn chỉ có thể cầm quần áo của mình, đứng ở bên ngoài phòng tắm, hai mắt vô thần nhìn ra khoảng không phía trước, tâm thần đã tập trung vào nhắc nhở vừa rồi của hệ thống.

Nhiệm vụ: Giải cứu Claire bị bắt cóc

Tổng kinh nghiệm của nhiệm vụ: 250, điểm tích lũy: 250.

Tỷ lệ cống hiến cho nhiệm vụ của túc chủ là 50%, thu hoạch được 125 điểm kinh nghiệm, 125 điểm tích lũy.

Bạn đang đọc Làm Thần Thám Trong Thế Giới Điện Ảnh của Băng Nguyên Tam Nhã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thichthanhtu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 361

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.