Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 2134 chữ

Ăn xong, Nhu không đưa Nhân Phú đi mua sắm nữa mà đưa thẳng anh đến chợ, cô tự mình mua đồ ăn, lựa chọn các loại rau củ quả, thịt cá, cũng không hỏi ý kiến anh 1 tiếng, vì biết, có hỏi cũng vô ích, khi chán nản, thất vọng, nấu nướng là 1 cách giải quyết tuyệt vời, cứ lao động chân tay là có ích. Hơn nữa hôm nay chị dâu mang Cún sang, cô cũng muốn mời mọi người 1 bữa ngon, tình cũ là gì chứ? Gia đình mới là quan trọng nhất.

Nhìn Nhu lúi húi lỉnh kỉnh với bao thức ăn, Nhân Phú chỉ biết lắc đầu, cô nàng còn đang bàng hoàng vì gặp tình cũ đi với người mới đã biến mất, chỉ còn 1 cô nàng đang mải mê chăm lo bếp núc, Nhu là sự biến hóa chóng mặt nhất mà anh từng gặp ở 1 người con gái. Yêu đương không ràng buộc là khẩu hiệu đang hot của giới trẻ Đài Loan bây giờ, do đó, Nhân Phú cũng thật chưa yêu ai sâu sắc, nhưng qua cách hành xử của Nhu, anh biết người đàn ông anh gặp khi sáng, có 1 ảnh hưởng không nhỏ đến tâm tình của cô lúc này, anh cũng không dám trêu trọc cô nữa, chỉ lúi húi làm chân sai vặt, nhặt rau, thái thịt… những việc mà ở nhà, mẹ anh có sai gãy lưỡi anh cũng không đụng đến, nhưng khi Nhu quay sang:

- Anh nhặt rau cho tôi đi - Thái thịt cho tôi, miếng bằng con cờ là được - Nhớ rửa rau 3 nước nhé Anh lại nghe răm rắp, bà chằn này, trong những giây phút này, đừng có cãi lại, nếu không lĩnh đủ.

Bố mẹ Hà về nhà, thấy cơm canh tươm tất, đã không thể không cảm thán, con gái tôi hôm nay vào bếp, quả thực là kỳ tích nhé, mọi người đâu biết rằng, đó là hậu quả của buổi gặp tình cũ sáng nay, tất cả đều vô cùng hoan hỉ, chỉ có Nhân Phú hiểu rõ tâm tình của Nhu, cô vẫn cười cười nói nói, chạy ra chạy vào, nhưng trong đáy mắt, như chứa đầy nước.

Bé con mới được 2 tuổi, lũn ca lũn cũn chạy khắp nhà, cô bé nói gì, Nhân Phú nghe hoàn toàn không hiểu, nhưng được cái, cô bé không sợ người lạ, cứ bám riết lấy anh đòi bế, rồi hôn chùn chụt vào má anh, rãi rớt rề rề, Nhân Phú không biết làm thế nào, chỉ đành cười mếu máo, may mà Nhu giúp anh lau sạch, chơi với trẻ con, không phải biệt tài của mình anh nhủ thầm.

- Cậu Hoàng rất biết chơi với trẻ con đấy nhé, Cún nó bám cậu quá - Không phải đâu, là cún hám trai đẹp, cứ thấy hot boy là bám lấy luôn, Nhu trêu - Con bé này, cháu mới 2 tuổi biết gì hot boy hot biếc,bao giờ thì tôi có cháu ngoại đây?

- Mẹ thật là, anh chưa có cháu thì suốt ngày ca cẩm bao giờ có cháu nội bế bồng, bây giờ lại chuyển mục tiêu sang con, con lấy chồng luôn đây, đẻ cháu cho mẹ ngay bây giờ Cả nhà cười ầm vì sự bức xúc của Nhu, Nhân Phú nghe không hiểu, nhưng cũng cười lây vì sự vui vẻ, ấm áp ấy trong không khí gia đình Nhu. Nhưng Cún cũng không để anh cười lâu, cô bé lẫm chẫm ấy ôm riết lấy ống quần anh, kéo đi khắp nhà.

- Người trẻ con thích thường là người tốt tính, Nhân Phú còn trẻ nhưng đã biết yêu trẻ, không giống thanh niên bây giờ - Nghe mẹ nói, Nhu quay sang nhìn Nhân Phú, có thể 2 người đấu khẩu cả ngày nhưng anh cũng là người khá nhạy cảm khi đã cho cô những khoảng lặng sau khi gặp Thắng. cậu con trai này, làm bạn cũng tốt mà.

Bữa tối diễn ra vô cùng vui vẻ thoải mái, có bé con quấy nhiễu, ông bà Hà cười suốt cả bữa ăn, Nhu trở lại với hình ảnh cô con gái út được yêu chiều, còn tranh nhau đồ với Cún. Nhân Phú nghe chỉ lõm bõm vài câu, nhưng tình cảm gia đình, sự quan tâm yêu mến lẫn nhau trong gia đình Nhu thì không cần phải dùng ngôn ngữ để biểu đạt, sang Việt Nam đã được gần 6 tháng, có lẽ anh cũng thèm không khí gia đình như thế này.

- Nhân Phú, Nhu đã dẫn cháu đi đâu chưa?

- Bệnh nhân thì phải ở nhà nghỉ ngơi chứ mẹ? Nhu nhanh nhảu, chẳng nhẽ lại báo cáo với mẹ việc sáng nay 2 người lượn lờ khắp phố làm mặt Nhân Phú như cái bánh bao nhúng nước?

- Dạ, chưa ạ, Nhân Phú rất biết cách phối hợp - Vậy tối Nhu đưa cậu Hoàng ra hồ gươm dạo 1 vòng đi, Hà Nội chẳng có cái gì đặc biệt, chỉ có cái hồ đó, đến Hà Nội không dạo hồ gươm coi như chưa đến mà.

- Rửa bát xong còn sẽ đưa cậu ta đi - Để chị rửa cho, 2 em cứ đi chơi đi… - Hihi , cảm ơn chị, trốn được 1 bữa rửa bát, đương nhiên em xung phong rồi.

Hai người ngồi quán 4 mùa bên hồ gươm, gió thổi đầu đông lành lạnh, Nhu ngồi im lặng, Nhân Phú cũng không nói điều gì, không khí đặc biệt khác so với những lần 2 người tranh luận, cãi cọ trước đây, không ai lên tiếng, tự tìm cho mình sự bình yên.

- Anh thấy tôi buồn cười lắm ah?

- Buồn cười?

- Thì thái độ của tôi khi gặp Thắng ấy, rõ ràng là đau lòng mà vẫn cố tươi cười - Cũng bình thường, nhưng cô vẫn còn tình cảm với anh ta - Còn tình cảm? anh hãy nói thẳng là tôi còn yêu anh ta, không thể quên được anh ta mới đúng chứ?

- Cô có cần làm chính mình đau lòng như vậy không chứ?

- Tình cảm là không thể ép buộc được, nhưng tại sao anh ta đã buông tay rồi mà tôi thì vẫn không thể thanh thản được? Người thay đổi trước là anh ta mà?

- Vấn đề không phải là ai thay đổi trước, mà vấn đề là tình cảm không còn.

- Haha, anh ta bảo vẫn còn tình cảm với tôi, nhưng lại có cảm giác với cô gái kia, trong lòng anh ta có thể chứa được cả 2 người con gái, sao đàn ông các anh tham lam vậy? vĩ đại như thế chứ?

- Cô không được vơ đũa cả nắm, đó là quan điểm của mỗi người, tình yêu chỉ có 1, cái na ná giống tình yêu thì có đến trăm vạn, anh ta có tình cảm, không có nghĩa là anh ta yêu.

- Nhưng anh có thể sống suốt đời với 1 người mà ở bên anh vẫn nghĩ đến người khác?

- Đó là anh ta còn thành thật nói với cô là anh ta đang nghĩ gì, nếu anh ta không nói, cô làm sao biết được?

- Vâng, tôi cũng rất biết ơn anh ta đấy chứ, chỉ là, cảm giác thật khó chịu - Cô yên tâm, thời gian sẽ làm lành vết thương này, nó cũng làm cô quên được đoạn tình cảm này, tình cảm không phải thứ bất biến, nó có thể thay đổi vào từng đối tượng, từng thời điểm.

- Tôi không yêu cầu cái gì bất biến, nhưng tôi yêu cầu khi đã xác định thì phải kiên định, chỉ 1 là 1, không thể đa mang. Mà sao tôi có thể nói chuyện này với dạng công tử bột như anh nhỉ? Anh bị người ta đá bao giờ chưa?

- Cô coi thường tôi thế? Toàn tôi đá người ta thôi, cô chẳng bảo tôi là hotboy còn gì?

- Uh, sao con gái nó lại chạy theo anh nhỉ? Được mỗi cái mã ngoài… - bề ngoài quyết định 50% thành công, mà ai bảo cô tôi không có năng lực nào?

- Tôi đâu bảo anh không có năng lực? mà năng lực của anh, so với vẻ bề ngoài thì chao ôi quá nhỏ bé.

- Cô đừng có chê bai tôi nhé, cô tưởng thi vào tập đoàn mình là dễ lắm hay sao? Đánh nhau vỡ đầu mới tìm được 1 vị trí đấy nhé.

- Uh, anh đẹp, anh giỏi,anh hotboy, tôi bái phục anh rồi - Nghe thế còn được - Anh đúng là đồ trẻ con ….

- Hết buồn chưa?

- Sắp hết - Anh ta cũng đã có người mới rồi, cô tiếc cũng chẳng để làm gì, đàn ông tốt còn nhiều, như tôi đây này - Đàn ông tốt còn nhiều nhưng trong đó chắc chắn trong đó không có anh - Cô không thể 1 lần không đả kích tôi ah?

- Tôi không có ý gì, chỉ là nói sự thật thôi, ngục đầu vào sự thật đi cho nó tiến bộ - Tiến bộ cái đầu cô ý.

Hai người lại rơi vào màn đấu khẩu liên miên, Nhu thấy nhẹ nhõm vì tìm được người cho cô trút sự bực tức, Nhân Phú bị kích cho hăng tiết vịt lên, đấu đá liên hồi.

Chuyện gì đã qua thì hãy để nó qua, cứ níu giữ mãi có phải là biện pháp? Nhu khóc thầm, bao giờ vết thương này của cô mới kín miệng? và ai sẽ giúp cô một lần nữa tin tưởng vào tình yêu?

Sau 2-3 hôm ở Hà Nội xem tình hình bệnh tình có gì biến chuyển, hai người lại khăn gói vào trong Hà Tĩnh, Nhân Phú đã đến dịp nghỉ phép, Nhu cũng vào thu xếp công việc, trước khi đi cô đã hứa với mẹ sẽ ra Hà Nội trong thời gian sớm nhất. Trốn tránh không phải là biện pháp, cô quyết định, dù gì, gia đình cũng ở ngoài này, không thể vì tình cảm với một người đàn ông mà đánh mất đi cơ hội được gần gia đình mình, điều đó quả thực không đáng.

Qua tuần Nhân Phú chuẩn bị về nghỉ phép, gần 3 tháng không về nhà, đương nhiên là rất háo hức, còn được ở gần bạn gái nữa, anh đương nhiên thấy cực kỳ vui vẻ rồi.

Nhu không hề chia sẻ với ai việc cô sắp ra Hà Nội, chỉ có sếp Chu biết việc của cô, cũng cố gắng tạo điều kiện cho cô hoàn thành nốt công việc của mình, ông cũng biết, đây chỉ là trạm dừng chân của cô, mảnh đất này không thể níu giữ cô hơn nữa.

Không có nhiều níu kéo, việc Nhu cần làm đã làm xong, ơn nghĩa với người giúp mình những bước đầu tiên vào đời cũng đã hoàn thành, cô cảm thấy nhẹ nhõm, cuộc sống sẽ bước sang trang mới, cô sẽ lại vui vẻ đương đầu với những thử thách mới, bởi bên cạnh cô luôn có gia đình, anh chị em và bạn bè.

Nhân Phú về đến sân bay Đào Viên – Đài Bắc đã là gần 4 h chiều, Mỹ Linh đang đợi anh ở cửa ra, nhìn thấy anh, cô cười rạng rỡ nhưng không hề vồ vập, cô vẫn thế, là một tiểu thư dịu dàng, nhã nhặn, đến nổi cáu, quát to anh cũng chưa để anh thấy bao giờ, không giống 1 cô nàng nào đó, cứ thích tranh cãi với anh cả ngày. Cả nhà ăn bữa cơm gặp mặt, sợ mẹ vất vả nên Nhân Phú mời cả nhà ra ngoài, ở Đài Bắc nhà hàng rất đa dạng nên có thể dễ dàng tìm thấy 1 nhà hàng có kiểu bố trí như ở gia đình, món ăn cũng là món truyền thống, mẹ anh cứ xuýt xoa vì con trai đi làm việc ở đất nước xa xôi, thiếu thốn, điều kiện quá kém nên trông gầy còm, Nhân Phú nghe mà phát ngượng, hàng nghìn người đều sống trong điều kiện như anh, họ có kêu ca phàn nàn, nhưng hầu như không ai có ý định bỏ việc, dự án rất lớn, được tham gia vào đó, cũng coi là 1 vinh dự.

Dưới gầm bàn, Mỹ Linh nhẹ nhàng nắm tay anh, lâu rồi không cầm tay cô, cảm giác thật mềm mại. Cô như một bông hoa cần được nâng niu trân trọng, có phải anh sẽ là người giữ bông hoa đẹp này suốt đời? đang miên man suy nghĩ, chợt nghe chị gái gọi:

Bạn đang đọc Làm Dâu Xứ Người của Dilmat_chanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dilmat_chanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.