Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 2222 chữ

- Tiểu Nhu?

- Dạ, Sếp?

- Vào phòng làm việc của tôi, có chút việc muốn trao đổi với cô Nhu vọt vào phòng làm việc của sếp với tốc độ gió cuốn, cô có tác phong nhanh nhẹn, thậm trí hơi ẩu đoảng, nhưng vì đã làm nhân viên dưới sếp Chu được 3 năm, nên tác phong của cô ông sếp cũng không có gì ngạc nhiên cả.

- Sếp, có chuyện gì ah?

- Cô ngồi xuống đã, chuyện không nhỏ, ngồi xuống để trao đổi.

Sau một hồi trao đổi trung – việt lẫn lộn, có thể tóm tắt như sau:

Dự án đã chuẩn bị hoạt động ở khu vực Hà Tĩnh, tổng giám đốc yêu cầu văn phòng Hà Nội chuyển về khu vực nhà máy để tiện công tác, do đã làm việc với nhau được 3 năm, nên sếp Nhu muốn cô cùng vào Hà Tĩnh, lương sẽ tăng gấp rưỡi, ăn ở đi lại công ty đài thọ. Sếp Chu còn đế thêm, cô không vào trong đó làm việc lâu dài cũng được, ít nhất là vào khoảng 3-5 tháng, họ tìm được người mới, cô bàn giao công việc, người mới quen việc rồi sẽ để cô quay trở lại Hà Nội.

- Sếp, để tôi bàn bạc lại với gia đình, người thân rồi sẽ trả lời ông, ok?

Biết là trước sau dự án cũng sẽ được chuyển vào trong Hà Tĩnh, đây là công ty Nhu làm đầu tiên khi bắt đầu ra trường, mọi người rất vui vẻ, sếp vui tính, thoải mái nên cô rất thích, dù sao cũng là chỗ ân tình, bây giờ đột nhiên phải vào nơi khỉ ho cò gáy đó, bảo cô không suy nghĩ làm sao được, còn Thắng nữa, biết nói sao với anh bây giờ? Họ còn có dự đính cuối năm ăn hỏi, sang năm kết hôn nữa. Tất nhiên cô sẽ không làm việc lâu dài, nhưng sếp đã có ý nhờ vào đó làm vài tháng rồi ra lại Hà Nội, làm sao cô có thể từ chối được bây giờ?

Tối hai người gặp nhau, đi ăn tối rồi đến quán cafe quen thuộc, Lan biết việc này là 1 việc quan trọng nên trao đổi sớm với Thắng, để hai người cùng bàn bạc, nhưng cô không ngờ phản ứng của Thắng lại dữ dội đến như vậy.

- Cái gì? Em đi Hà Tĩnh. Giọng Thắng gần như là tiếng thét. Làm mọi người ngồi trong quán đều quay đầu lại nhìn 2 người - Anh nói nhỏ tiếng 1 chút, mọi người đang nhìn mình kìa - Nhìn thì cứ việc, chuyện của mình, em còn để ý đến người khác?

- Có việc gì thì từ từ trao đổi, có phải em vào đó làm việc luôn đâu?

- Không có gì phải thương lượng cả, không đi Hà Tĩnh là không đi - Đó là công việc của em, sếp đối với em rất tốt, em đi vài tháng, cũng là cảm ơn ông ấy đã tạo điều kiện cho em từ khi ra trường đến bây giờ.

- Sếp em quan trọng hay anh quan trọng, em quyết định đi, sếp hay anh?

- Anh nói chuyện có đạo lý 1 chút đi, sao có thể bắt em lựa chọn vô lý như vậy?

- Vô lý? Tương lai của hai đứa mà em bảo là vô lý?

- Em đi vài tháng rồi sẽ về, đâu phải em vào trong đó luôn đâu?

- Em cần mấy tháng lương đó thế cơ ah? Để anh cho em.

- Đây không phải là vấn đề tiền bạc, là vấn đề ân nghĩa, anh không hiểu ah?

- Anh chẳng hiểu gì hết, mà cũng chẳng cần phải hiểu - Anh nói ngang như cua ấy, bây giờ mình đều không bình tĩnh, em về nhà trước, khi nào cả 2 đều bình tĩnh mình sẽ nói chuyện tiếp - Em mà về, coi như mình chia tay luôn.

- Anh...

Vừa chạy ra khỏi quán, Nhu vừa khóc nức nở, may mà trời tối, đường cũng ít người qua lại, cô không quá xấu hổ, nhưng bây giờ xấu hổ thì sao chứ? Sao Thắng có thể nói ra những lời vô lý như vậy được, tình cảm 3 năm, những chăm sóc , thấu hiểu của anh đối với cô tan như bọt nước, hóa ra, con người Thắng không phải bình tĩnh, lý trí như anh vẫn thể hiện với cô. Chuyện vào Hà Tĩnh lần này như 1 thử thách đối với tình cảm của hai người.Có muốn 2 người bên nhau lâu dài, thì vài ba tháng xa cách đâu có cản trở được, hơn nữa việc cô đi lần này là để báo đáp sự giúp đỡ, tạo điều kiện của sếp đối với cô, vừa ra trường, lại học buổi tối, đi sớm về muộn, được hạn chế đi công tác, chẳng phải sếp đã rất tạo điều kiện cho cô hay sao? Sống trên đời, có ân phải báo, điều đó là quan niệm sống của Nhu, Thắng không hiểu hay cố tình không hiểu? Sao anh có thể sống ích kỷ như vậy chứ?

Từ buổi tối hai người nói chuyện, đến khi Nhu thật sự cùng cả văn phòng chuyển vào Hà Tĩnh chỉ khoảng gần 1 tháng, Nhu không thấy mình có gì sai khi quyết định như vậy, cô nghĩ chắc Thắng chỉ có nóng giận lúc đó, sau này anh sẽ hiểu, tình cảm của họ đâu phải ngày một ngày hai, đâu thể nói chia tay là chia tay, anh sẽ lại đến làm hòa với cô bằng 1 cách hóm hỉnh nào đó, nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng, đã vài tuần trôi qua, nhưng Thắng không hề liên lạc gì với cô, đôi khi, Nhu tự hỏi, chẳng lẽ tình yêu lại dễ dàng buông tay như vậy? Nếu bây giờ cô không đi nữa, liệu tình cảm với Thắng sẽ trở lại như xưa? Phép thử này, phải chăng là quá khắc nghiệt?

Tối cuối cùng trước khi vào Hà Tĩnh, không thể dừng được, Nhu gửi 1 tin nhắn đến Thắng “ Mai em vào Hà Tĩnh, khoảng 3-5 tháng gì đó sẽ ra Hà Nội, anh ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe” Đợi mãi, đợi mãi, đến gần 10h30 chuẩn bị đi ngủ rồi thì thấy điện thoại của Thắng gọi đến, cô vội vàng nhấc máy, nước mắt vẫn chảy vòng quanh - Anh ah...

- Anh đang ở dưới nhà, em xuống đây đi - Vâng, anh đợi em 1 chút - Hai người ngồi với nhau dưới gốc cây bàng, Thắng nắm tay Nhu rất chặt, anh nói khẽ:

- Xin lỗi em, anh đã không bình tĩnh, chỉ là anh không thể chịu được cảm giác phải xa em mấy tháng, anh đã nghĩ anh quan trọng hơn cái công việc chết tiệt đó của em - Anh tất nhiên đối với em rất quan trọng, anh cũng biết, đây là công ty em làm đầu tiên khi mới ra trường, sếp rất chiếu cố em, em vào Hà Tĩnh đợt này cũng chỉ là giúp ông ấy tìm người thay thế, xong việc em sẽ ra ngay Hà Nội mà.

- Anh biết, anh đã quá nóng vội - Em đi cũng không phải là đi liền mấy tháng, cuối tuần em có thể ra Hà Nội, anh cũng có thể vào thăm em mà.

- Uh, anh biết rồi - Nhu này...

- Dạ?

- Mình đi khách sạn nhé?

- Dạ? Nhu ngạc nhiên về lời đề nghị này của Thắng, bây giờ quan hệ tình dục khi yêu nhau đang là trào lưu, hơn nữa họ còn có ý định đi đến hôn nhân, nhưng trong hoàn cảnh của cô bây giờ, có phải lời đề nghị này là vô cùng không đúng lúc?

- Anh muốn cùng em trải qua đêm nay, anh muốn chúng ta tiến thêm 1 bước nữa, anh nghĩ như vậy sẽ có sự ràng buộc. Thắng thẳng thắn nêu ra suy nghĩ của mình.

- Anh không tin tưởng tình cảm của 2 đứa mình? Cũng không tin em?

- Vấn đề không phải là tin hay không, mà là vấn đề mình sẽ rất xa nhau, em biết đấy...

- Em không muốn,bây giờ không phải lúc...

Thắng ngồi trầm lặng rất lâu, cuối cùng anh khẽ nói:

- Em lên nhà đi - Anh đi đường cẩn thận Không có điều gì để nói nữa, cứ như có cái gì đó vỡ vụn trong tim Nhu, sao chỉ có thử thách vài tháng, mà tình cảm của 2 người đã lung lay dữ dội như vậy? Cô có cách nào để giữ được tình cảm tưởng như bền chắc này nữa không?Cái thuộc về mình vĩnh viễn thuộc về mình, cái đã không phải, muốn níu giữ cũng là chuyện rất khó khăn.

Mang theo tâm trạng không phải thất tình mà cũng chẳng mấy hân hoan, Nhu vào dự án, công việc gập đầu, dự án như một cỗ máy khổng lồ đang vận hành, cô dần quên đi những cảm giác không vui khi mới bước chân vào đây, cô nhớ Thắng da diết, hạ quyết tâm nhanh chóng hoàn thành công việc để ra Hà Nội với anh, cô muốn nắm giữ hạnh phúc này, cô không muốn buông tay.

Tối nào hai người bọn họ cũng điện thoại,nhắn tin hay chat chit với nhau, Nhu cảm giác giữa hai người không có khoảng cách, vài tháng rồi sẽ trôi qua rất nhanh, chờ hoàn thành xong việc này, thì hai người có thể ở bên nhau mãi mãi. Khoảng cách nhớ nhung làm cho tình cảm của hai người càng trở nên nồng nàn hơn.

Cứ cuối tuần thì hoặc là Thắng ngồi xe đêm để vào thăm cô hoặc Nhu đi xe ra Hà Nội, vì vậy cứ khoảng 1-2 tuần họ lại được gặp nhau 1 lần, với Nhu, đó là khoảng thời gian hạnh phúc, ngọt ngào không thể diễn tả bằng lời.

Công việc đã dần ổn thỏa, người mới đã tìm được, đang thích nghi với công việc, Nhu muốn thu xếp xong mọi chuyện thì sẽ ra Hà Nội, vì vậy, các hồ sơ giấy tờ cô quyết định sẽ hoàn thành sớm, làm ngày làm đêm như trâu cày ruộng.

Hôm đó, vì có việc gấp cần giải quyết, Nhu cùng với sếp phải đi tàu đêm ra ga Hà Nội, sáng sớm qua công ty đối tác bàn công việc, mọi việc được thu xếp ổn thỏa, để cảm ơn, bên phía đối tác có mời 2 thầy trò Nhu đi ăn, nơi được chọn là Quán Ngon mới mở trên đường Phan Đình Phùng, đây là quán giới thiệu những đặc sản vùng miền của Việt Nam, khách nước ngoài rất thích. Họ được thu xếp 1 phòng riêng trên lầu, không khí cũng vô cùng thoải mái. Không phải lần đầu tiên đến quán Ngon nên Nhu chủ động dẫn sếp mình đi xem tất cả các sạp hàng ăn trong quán, sếp cho ngó trước ngó sau, chụp ảnh lia lịa, hỏi đông hỏi tây làm Nhu nhiều lúc chỉ biết cười trừ trước ánh mắt tò mò của nhân viên phục vụ. Cô cố gắng vận dụng hết thảy khả năng ngôn ngữ của mình để gọi ra được cái tên thích hợp cho từng món ăn có cái tên vô cùng ngộ nghĩnh như bánh gối, bánh kếp… chính cô cũng phì cười vì những cái tên tiếng trung vô cùng tối nghĩa mà mình vừa thốt ra.

Đến cuối của dãy hàng, ở một góc rất khuất, có một điều bất ngờ mà Nhu không thể tưởng tượng được, Thắng của cô đang ngồi ăn trưa với một cô gái trẻ, có thể anh đi ăn cùng đồng nghiệp hoặc đối tác, Nhu tự trấn tĩnh mình, nhưng khi đến gần hơn, Nhu phát hiện ra, đó chỉ là cô tự lừa dối cảm giác của mình, hai người đều vô cùng hân hoan, thậm chí cô gái thỉnh thoảng còn đút đồ ăn cho Thắng, cử chỉ mà chỉ những người yêu nhau mới làm, thậm chí, dù đã yêu nhau gần 3 năm, giữa trốn đông người, chưa bao giờ Nhu làm cử chỉ ân cần chăm sóc như vậy đối với Thắng, thậm chí khi tiếp nhận những yêu chiều của cô gái, Thắng còn nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, chói lóa, đến mức độ Nhu không dám tiếp tục quan sát những quan tâm, chăm sóc của họ đối với nhau, chỉ sợ, mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc. Thấy Nhu cứ nhìn xoáy vào một thực khách, sếp Nhu gọi cô:

- Tiểu Nhu?

- Dạ Nhu giật mình, tiếng đáp của cô hơi lớn, làm cho đôi trai gái đang mải mê chăm sóc nhau kia cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt Thắng nhìn lướt qua Nhu với vẻ sững sờ, bối rối.

- Người quen của cô ah? Có cần qua chào hỏi không?

- Không cần ạ, chỉ biết nhau thôi, sếp chọn được đồ ăn chưa?

- Ok, đủ rồi, mình lên phòng ăn, không nên để đối tác chờ lâu - Vâng

Bạn đang đọc Làm Dâu Xứ Người của Dilmat_chanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dilmat_chanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.