Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi đã gặp một thiên sứ

Tiểu thuyết gốc · 5591 chữ

[CẢNH BÁO VỀ SỐ NGƯỜI CHẾT ĐANG TĂNG LÊN

126 người lính ghi nhận đã hi sinh (tăng 56 người so với ngày trước đó) và 2678 người bị thương (tăng 1308 so với ngày trước đó). Vùng chiến tuyến phía Bắc ghi nhận một số con Raska đã tiến hóa kháng loại đạn cỡ 40mm.

Đã 10 ngày kể từ khi cuộc chiến bắt đầu, số lượng người hy sinh là 1782, số người bị thương là 10983 người. Trong suốt 100 năm qua, đây là lần đầu tiên Aslat ghi nhận có người hy sinh trong chiến dịch.

==========

Ngồi ở quán nước cạnh công viên xanh tươi, không khí trong lành và những cành cây đung đưa nhẹ nhàng trong gió. Nhưng trán của Arcus đổ mồ hôi đầm đìa như tắm, đôi mắt không thể rời bản tin vừa đọc. Cậu chẳng thể tận hưởng nổi ly trà đá lạnh trên bàn mà nhân viên vừa mang ra, một mình lạc lối trong bóng tối của tâm trí.

Trái ngược với cảm giác bồn chồn của chàng trai ấy, mọi người xung quanh tận hưởng những thức uống ngon lành và chia sẻ những câu chuyện cá nhân một cách thoải mái.

Vì gia đình của Arcus có truyền thống làm trong quân đội, nên họ luôn phải đụng độ với Raska ở bất cứ nơi đâu. Cậu lo lắng sau này bố mẹ sẽ phải đối mặt với những con quái vật đã tiến hóa mạnh mẽ, và anh trai cậu không nằm trong danh sách những người bị thương hoặc hi sinh. Mỗi khi nghe bản tin về cuộc chiến, cậu đều dừng lại, nhắn tin cho anh trai, nỗi sợ tăng dần sau mỗi giây tin nhắn chưa được phản hồi.

“Arcus, cậu ổn không vậy?” Giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái vang lên bên tai cậu, ngọt ngào như bánh rán phủ đường.

Arcus có thoáng giật mình, bất ngờ vì chẳng biết cô bạn từ khi nào đã ghé sát đầu vào vai của mình, có lẽ do cậu đã tập trung vào những suy nghĩ tiêu cực của bản thân quá nhiều.

“Metaly đấy à? Tớ ổn. Chỉ là suy nghĩ hơi nhiều thôi.” Arcus trả lời nhưng vẫn giữ gương mặt đượm buồn, cậu chẳng thể bỏ hết được những thứ nặng nề ra khỏi đầu.

Như có trực giác mách bảo, Metaly nhận thấy cậu bạn không trung thực. Nhưng cô không phải kiểu người vạch mặt người khác, người con gái vui vẻ này muốn truyền năng lượng tích cực của bản thân để giúp mọi người không còn cảm thấy buồn.

Metaly đứng thẳng dậy, trông cô và Arcus như hai chị em, có lẽ ông trời ban cho cô dáng người cao để đón nhận nhiều điều tích cực hơn. Cô nàng xoay người một vòng như đang nhảy múa, mái tóc dài màu bạch kim bay bồng bềnh trong gió, phản chiếu ánh nắng giúp soi sáng gương mặt đang âm u của cậu bạn.

Đột nhiên, Arcus cảm nhận được hai bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc đen của cậu, đôi mắt xanh lục bảo ghi lại khoảnh khắc gương mặt của Metaly đang mỉm cười thật tươi. Cậu luôn cảm thấy thoải mái hơn mỗi khi được cô bạn giúp lấy lại chính mình như thế này.

Đây chỉ thuần túy là tình bạn bè giúp đỡ nhau, ở họ chẳng có chút gì gọi là tình cảm. Mặc dù Metaly đã có người yêu, nhưng cô vẫn giữ mối quan hệ tốt với cậu.

“Hôm nay thời tiết thật đẹp, tại sao chúng ta không tận hưởng nó bằng một tâm hồn thật tươi nhỉ? Nếu cậu cần tưới thì tớ sẵn sàng cùng cậu đi dạo trong công viên kia.” Metaly nói bằng giọng nhẹ nhàng.

Những lời nói ngọt ngào khiến Arcus cảm thấy tốt hơn biết bao. Khóe miệng cậu nhếch lên tạo thành một nụ cười.

“Được hoa khôi của trường mời thì tớ biết từ chối thế nào đây.” Cậu đứng lên, thở ra một hơi nặng nề như đẩy mọi sự phiền não ra ngoài. “Cảm ơn nhé, cậu đã thanh tẩy những suy nghĩ tăm tối trong tớ, Mely. Hay gọi là Hậu Cần Vui Vẻ nhỉ?”

“Hihi, đó là nhiệm vụ cậu giao cho tớ mà. Tớ làm tốt chứ?”

“Xuất sắc là đằng khác. Những câu từ ngọt ngào lưu lại trong tai khi nghe cậu nói, hương thơm ngào ngạt tỏa ra khi làn da của cậu chạm vào vai tớ.”

“Cậu này, nói thế thì người khác hiểu lầm chúng ta là cặp đôi mất.”

“Mà để ý thì cậu có mùi khác với mọi khi nhỉ?”

“Ừm, tớ mới đổi loại nước hoa mới thôi. Cậu muốn xem qua không?”

“Tất nhiên rồi, tớ…”

Đột nhiên, Arcus thấy một chiếc tải bốc khói và lao về phía bản thân và cô bạn. Cảm thấy bất thường, cậu liền kéo cô nàng tránh sang một bên, kịp thời giúp cả hai thoát khỏi cửa tử.

Metaly vẫn chưa biết được chuyện gì đang xảy ra, bị bất ngờ nên cô mặc cho Arcus kéo mình đi.

Chiếc xe tải đâm vào căn nhà, tiếng va chạm vang lên như như tiếng sấm vang trời, gạch đá đổ ập xuống vỡ tan. May mắn là không xảy ra hỏa hoạn.

Ngay sau đó, tiếng còi dồn dập cùng âm lượng ngày càng tăng cao, âm thanh khiến mọi người xung quanh phải chạy xa khỏi nơi đây.

“Là cảnh báo thảm họa cấp ba.” Metaly nói, đôi mày của cô hạ xuống, đưa tầm nhìn ra xa quan sát.

Nhưng Arcus không bao giờ bỏ mặc người gặp nạn. Mặc nguy hiểm, cậu hít một hơi thật sâu để lấy sự tự tin rồi chạy đến chỗ chiếc xe. Trên đường di chuyển, tiện thể chụp lấy chiếc bàn inox gấp lại để tạm thời làm khiên chắn.

Là sinh viên xuất sắc, Metaly biết phải giữ bình tĩnh và đảm bảo an toàn trong trường hợp nguy hiểm như này để đề phòng mọi dư âm của tai nạn. Cô theo sau cậu bạn, cẩn thận quan sát xung quanh để đảm bảo không còn mảnh vỡ nào rơi xuống.

Arcus mở cánh cửa xe tải, bên trong là hai người mặc quân phục dính máu. Người ngồi ở ghế lái bị nặng hơn, cô ta trong tình trạng hôn mê và làn da đã chuyển sang màu lục nhạt.

Thấy có người đến, người ngồi ở ghế phụ nhăn mặt, cố nén cơn đau để hét lên cảnh báo.

“Chạy đi!... Ở đây nguy hiểm lắm!”

“Tôi là học viên quân đội, đừng có nói tôi phải chạy trong khi có người gặp nạn chứ.”

Arcus cau mày trả lời. Cậu bỏ ngoài tai lời cảnh báo mà cứ thế quăng chiếc khiên tạm thời sang một bên, cậu cẩn thận đưa người ngồi ở ghế lái xuống kiểm tra trước.

Cô ta bất tỉnh bởi một vết thương ở đầu, còn lại là vết trầy qua da do mảnh vỡ kính. Càng kiểm tra kỹ hơn, càng thấy nhiều điểm đáng quan ngại đang dần lấy đi mạng sống của người phụ nữ: nhiệt độ trán cao, bị sốt; vết thương ở tay bị sưng lên, mạch máu bị tắc nghẽn. Dấu hiệu giống như những người bị trúng độc gây tổn thương đến mạch máu.

“Là loại độc thâm nhập vào máu.” Arcus hét lên thông báo.

Metaly hiểu ý, liền lấy ra một ống tiêm, thứ mà cô luôn chuẩn bị cho những trường hợp bất trắc. Cô chạy đến, cẩn thận tiêm cho người phụ nữ, giúp cho phần sưng phù do đông máu giảm đi.

Sau đó, Arcus lấy chai nước lọc rửa qua vết thương, sau đó xé một phần tay áo, băng buộc ép chỗ bị thương. Đôi tay cậu run lên do lo lắng, khiến việc băng bó trở lên vụng về.

“Mình… liệu mình có cứu được người này không?”

Suy nghĩ khiến cho Arcus chuyển sang sợ hãi. Cậu lo rằng lỡ làm sai một bước nào đó thì cứu người mà thành ra làm hại người khác, như thế thật đáng trách đến nhường nào.

Bỗng từ đằng sau, một bàn tay mềm dẻo nhưng cứng rắn đặt lên tay cậu, giúp đôi vụng về trở lên vững vàng hơn.

“Mel… Mely…” Arcus thoáng giật mình, nhưng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khi biết đó là bạn của mình.

Metaly mỉm cười, bàn tay của cô nắm trọn bàn tay của cậu bạn, rồi giúp cậu thực hiện việc băng bó.

“Đừng lo, nếu cậu cần ai đó cùng chịu tội thì đã có tớ đây rồi.”

“Cứ như Mely đang đọc suy nghĩ của tớ ấy.”

“Thì chúng ta là bạn thân mà.”

Cùng lúc đó, người ngồi ở ghế phụ thoát ra khỏi đống đổ nát. Anh ta chống nóng của khẩu súng trường làm xuống đất tạo thành cái nạn, cố gắng lê từng bước mặc cho một bên chân đã bị gãy. Thấy chàng trai vẫn ở đây còn người dân thì vẫn vây quanh, Anh giận dữ hét lên.

“Hai cái đứa này, điếc không sợ súng à?”

“Xin lỗi anh, nhưng bọn em không thể để mặc người gặp nạn được.” Metaly nghiêm giọng nói, cô thật sự nghiêm túc với chuyện này.

Anh lính càng giận dữ hơn,

“Nếu không chạy thì người gặp nạn là hai cô cậu đấy. Đây không phải là buổi diễn tập đâu.”

“Anh nhìn bọn này có giống đang diễn tập không?” Arcus gằn giọng.

Thấy bạn của mình có phần thiếu tôn trọng, Metaly tiếp lời để xoa dịu bầu không khí.

“Phải đấy, bọn em đang cố cứu giúp mọi người. Bạn em có hơi chút bất lịch sự, xin anh đừng quá giận.”

Bất chợt, tiếng động lớn sau thùng xe vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, âm thanh vang lên dữ dội như ai đó đang tác động một lực rất mạnh để tông vỡ bức tường sắt, kèm theo đó là tiếng gầm rú của một con mãnh thú.

“Hai cô cậu có vẻ đã hiểu nguyên nhân phải rời đi rồi nhỉ?”

Anh lính nói, rồi đứng tựa vào gốc cây bên đường. Anh nạp đạn cho khẩu súng trường và chĩa thẳng súng về chiếc thùng đang giam giữ sinh vật.

“Bọn anh đang trên đường vận chuyển Raska cho phòng nghiên cứu. Nhưng trong lúc đó, nó đã tiến hóa kháng được thuốc mê, và mọi chuyện như hai đứa chứng kiến đấy. Độc tố của con quái vật này nguy hiểm chẳng khác gì rắn lục. Nên tốt nhất hai đứa cần phải chạy đi.”

Nghe những lời trên, Arcus lạnh lùng nhấc chiếc bàn lên làm khiên, sẵn sàng tham gia trận chiến.

“Điều số một của lực lượng RCD, chúng ta biết chúng ta luôn yếu hơn kẻ địch.” Cậu quay lại nhìn anh lính với nụ cười tự tin. “Nhưng không có nghĩa là chúng ta thua.”

“Haha, hóa ra chú em là lực lượng xử lý siêu nhiên. Ý chí rất kiên cường, anh thích chú em, nhưng chú em nên biết rằng: Ý chí mạnh cũng chẳng giúp tăng thêm sức mạnh trong cuộc chiến.”

“Thì đã sao chứ? Em sẽ cho anh thấy ý chí trong chiến đấu quan trọng thế nào.” Arcus trả lời.

Mặc dù vẻ ngoài tự tin là vậy, nhưng cậu vẫn rất lo lắng. Cậu không phải là học viên xuất sắc, lỡ mà làm vướng chân đồng đội thì thành ra lại rách việc.

Metaly thì có thần thái ngược lại, gương mặt lộ ra sự thích thú và coi đây chỉ như một bài kiểm tra bất chợt. Cô cẩn trọng trang bị vũ khí, nó là một đôi giày sắt bao phủ toàn bộ chân, trông rất cứng cáp. Nhìn thì nặng nề, nhưng cô ấy lại di chuyển rất nhẹ nhàng, như thể đôi giày kia được làm từ bông.

Rầm

Con Raska bước ra ngoài. Nó mang hình dạng của hổ, nhưng to lớn gấp đôi bình thường, hai chiếc răng nanh mọc dài về phía trước như hai lưỡi liềm sắc béng, đuôi mọc ra chi chít gai sắc nhọn.

Arcus đổ mồ hôi hột lo lắng, miệng lẩm bẩm tự trấn an bản thân. Trong khi đó, Metaly nheo mắt về phía con quái vật, người cô tỏa ra sát khí đáng sợ.

Con Raska bước chầm chậm đến chỗ cô gái đang bất tỉnh. Không kẻ đi săn nào lại bỏ qua con mồi được dâng đến tận miệng như này.

Nhìn thấy những con người nhỏ bé đang chắn đường, con Raska vật nghĩ họ đang cố cướp con mồi của mình. Nó gầm lên một tiếng đinh tai, thể hiện sự oai phong và hung tợn.

Nhưng con quái vật không biết rằng, phía trước nó là những con người không biết sợ hãi. Sự to lớn của nó chẳng có ý nghĩa gì so với ý chí của những người lính.

Metaly vẫn giữ vững tư thế, cho con quái vật to xác kia thấy được cô mạnh mẽ thế nào. Cô nheo mắt quan sát đối thủ, sẵn sàng tiếp đón bất cứ đòn đánh nào hướng đến.

Arcus dù lo lắng nhưng giờ chẳng còn đường lui, cậu di chuyển ra phía trước để che chắn cho cô bạn, nhưng vẫn không che tầm nhìn của cô.

Đe dọa không có tác dụng, con Raska chuyển sang dùng bạo lực. Nó đi vòng quanh quan sát những sinh vật bé nhỏ, mùi liên tục đánh hơi kiểm tra đối thủ. Nhận thấy có mùi lạ, con quái vật chậm rãi tiến đến, tiếp cận một cách thận trọng, mắt chăm chăm nhìn kẻ thù mà nó chưa hề đối mặt trước đây.

Mãi chưa thấy kẻ địch đánh trả, con Raska quyết định tấn công trước. Nó giương vuốt lên lên, giáng một cú để thăm dò.

Arcus liền giương chiếc khiên lên đỡ đòn. Dù đã lường trước bản thân yếu hơn, nhưng cậu vẫn bất ngờ với cú đánh trời giáng kia. Chiếc bàn sắt bị chia làm ba, còn cậu thì bị đánh văng ra một bên.

Thấy kẻ địch không quá nguy hiểm, con Raska liền tung chiêu mạnh nhất. Nó lao đến, dùng bộ hàm sắc nhọn nhằm nghiền nát cậu học viên trẻ.

Đột nhiên, tiếng súng vang lên đánh động khiến con quái vật ngừng tấn công.

“Tránh xa đám nhóc ra! Đồ khốn!” Anh lính giận dữ hét lên.

Con Raska đã bị đánh động bởi tiếng súng, nó khựng lại và dừng tấn công, giương đôi mắt quan sát nơi phát ra tiếng động.

Nhân cơ hội kẻ địch đứng yên, Metaly xông lên, đôi mày nhíu lại khiến cho đôi mắt trở lên sắt lẹm. Cô tung cước đá gãy chiếc nanh bên trái của con quái vật.

Một viên đạn khác bay xuyên qua mái tóc bạch kim, rồi ghim thẳng vào mắt trái con quái vật.

Tận dụng thời cơ, Metaly xoay mũi chân, cả cơ thể chuyển động theo. Cô dồn lực vào hông và bắp chân, tung một cú đá tống vào hàm trên của con quái vật. Đòn đánh như trời giáng khiến chiếc nanh còn lại của nó bị vỡ tan và một phần hàm bên phải phía trên lung lay như muốn rơi xuống.

Sắc đỏ nhuộm lên mái tóc trắng và bên má phải. Metaly quẹt phăng vết máu, như sát thủ vừa kết liễu con mồi. Thật khác với một Metaly vui vẻ thường thấy, cô tàn bạo hơn nhiều trong thực chiến, nhất là khi đối thủ là một con quái vật.

Con Raska gầm lên điên loạn, những gai nhọn lộ ra. Nó vung chiếc đuôi như roi mây, phóng ra hàng trăm mũi tên độc.

Arcus liền cầm lấy hai mảnh chiếc bàn, lao đến che chắn cho cô bạn. Những mũi tên bay đến cắm xuyên qua ‘chiếc khiên’ ấy, đầu nhọn chỉ cách cậu vài phân. Mặc dù không tốt nhưng vẫn làm tròn vai trò, nên cậu cảm thấy tự tin hơn một phần.

“Đừng lo, đã có tớ ở đây làm khiên chắn cho cậu rồi, Me… ly...”

Bỏ ‘chiếc khiên’ xuống, trước mắt cậu là con Raska đã áp sát từ lúc nào. Nó giương vuốt giáng xuống một đòn trời giáng từ trên xuống.

Giật mình bởi trí khôn của con quái vật, nhưng Metaly vẫn giữ bình tĩnh để xử lý. Cô ôm người bạn rồi nhảy sang một bên tránh đòn. Nhưng đã chẳng còn kịp nữa, một chiếc móng sắc nhọn đã cắt đứt chân cô.

“Mely!” Cảm giác sợ hãi bao trùm Arcus, đồng tử của cậu co lại khi thấy bắp chân của cô bạn bị đã bị cắt phăng đi.

Con quái vật tiến đến, dùng hàm nghiền nát bắp chân còn lại của cô nàng, nó nuốt trọn vào bụng.

Đau đớn tột cùng, nhưng Metaly chẳng thể phản kháng, cô ném chiếc túi của mình cho người bạn cùng với một nụ cười.

“Vẫn còn vài trái lựu đạn choáng. Sống sót nhé, Arcus.”

Câu nói tựa lời vĩnh biệt khiến trái tim Arcus như ngừng đập, học cùng nhau chín năm, chẳng lẽ đây là lúc tình bạn của họ phải cách biệt rồi sao. Nhìn Metaly cố lê thân ra xa dần, cậu hiểu rằng cô ấy đang cố gắng kéo dài vài giây ngắn ngủi để cậu chạy trốn.

Đoàng

“Tránh xa cô bé ra! Còn thằng kia lo mà chạy đi!” Anh lính hét lên, liên tục bắn về phía con quái vật.

Để hai người bị thương nặng cứu mình, Arcus cảm thấy xấu hổ vì sự yếu đuối của bản thân. Cậu sốc lại tinh thần, ngẩng cao đầu và hai tay siết chặt lại. Sẵn sàng cho cuộc chiến không cân sức.

Bàn chân to lớn và mạnh mẽ đạp lên mặt đất, đẩy cơ thể khỏe khoắn về phía trước, lao với một tốc độ như âm thanh.

“Tạ lỗi cậu sau nhé, Mely.”

Arcus ném trái lựu đạn choáng, tạm thời phá hỏng thị giác và thính giác của con quái vật. Nhân lúc nó chưa hồi phục, cậu ném chai nước hoa vào mũi con quái vật để tạm thời khống chế khứu giác của nó.

Con Raska giận dữ gầm lên, bất lực tấn công trong không khí. Ánh sáng và tiếng ồn của trái lựu đạn đã khiến nó mất khả năng nhìn và nghe, khả năng đánh hơi cũng bị mất bởi thứ nước thơm nồng trong mũi.

Kế hoạch thành công, Arcus liền bế cô bạn chạy đi nơi khác. Metaly ngỡ ngàng, không ngờ cậu quay lại để cứu mình, cô nở một nụ cười nom rất đẹp và hạnh phúc.

Đưa được người bạn đến nơi an toàn, Arcus vẫn chưa thấy nhẹ người. Cậu quay ngoắt lại, nhìn con quái vật với sự căm phẫn.

Những ngón tay nhỏ bé nhưng mạnh mẽ níu Arcus lại.

“Này, chẳng phải cậu chiến đấu vì cứu tớ sao? Đừng để sự hận thù làm cậu quên điều đó.”

Giọng nói dịu dàng, song mạnh mẽ của cô bạn giúp Arcus bình tĩnh nhìn nhận lại hiện tại. Cậu cúi người xuống tạm thời cầm máu cho cô bạn bằng thuốc và vải.

“Cảm ơn cậu, Mely.”

Metaly nắm chặt hai bàn tay trước mặt.

“Quyết Chiến! Cậu làm được mà, hãy tự tin lên.”

Arcus một lần nữa nhìn về phía đôi chân của Metaly, nhướng mày lo lắng. Nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu hướng về phía con quái vật, đôi mắt cậu trở lên sắc lẹm.

Con Raska mở mắt nhìn kẻ địch tưởng chừng yếu nhất, bắt đầu đề phòng hơn. Nó bước lùi lại đề phòng, cơ thể đầy về phía sau, lưng uốn cong lên.

Chứng kiến khả năng của cậu lính trẻ, anh lính liền ném khẩu súng cho cậu.

“Cậu cần thứ này đấy.”

Arcus bắt lấy vũ khí tiếp tế và gật đầu. Ánh mắt kiên quyết như muốn khẳng định sẽ không làm mọi người thất vọng.

Con Raska điên cuồng quay sang tấn công Arcus. Nó không còn coi đây là cuộc đi săn nữa mà là cuộc chiến để báo thù.

Arcus lấy ra quả lựu đạn choáng khiến con quái vật lùi bước cảnh giác.

Không thể tiến lại gần, con Raska phóng ra những chiếc gai độc ở đuôi.

Arcus chẳng thể làm gì ngoài né tránh, xui xẻo thay một chiếc gai nhắm vào cậu, buộc cậu phải dùng cây súng bảo vệ bản thân và khiến nó bị hỏng.

Con Raska liền lao đến tấn công theo bản năng khi thấy con mồi bất cẩn.

Bị đưa vào tình thế bất lợi, vũ khí thì hỏng, trái lựu đạn khói đã bị bắt bài. Nhưng Arcus vẫn không từ bỏ, cậu cẩn thận quan sát đòn đánh của con quái vật. Thấy nó định dùng bộ hàm, cậu liền hướng mũi súng về phía vết thương của con quái vật, còn báng súng tựa vào ngực, dùng toàn bộ lực của cơ thể để chống trả.

“Nếu sức mạnh từ đôi tay là chưa đủ cản ngươi, thì cả cơ thể này sẽ chắc chắn được.”

Con Raska bị nòng súng đâm xuyên qua đầu ngay vị trí vết thương. Nó gầm lên rồi gục xuống đất. Có vẻ nó chẳng còn là mối đe dọa nữa.

Nhưng tất cả chưa kết thúc, có một thứ nguy hiểm hơn đang sắp lấy đi mạng sống của Arcus mà chẳng cần đến con quái vật kia.

Do dùng cả cơ thể để tạo lực để cây súng đâm xuyên qua lớp da của con Raska nên Arcus đã chịu một lực tác động cực kì lớn. Nhất là phần ngực, nơi cậu dùng làm điểm tựa của chiếc gai.

“Thắng rồi… nhưng… tại sao… không thấy gì?”

Arcus bối rối khi thấy mắt mờ dần và khó thở, không biết rằng sâu bên trong cơ thể, phổi của cậu cũng đã bị tổn thương. Cậu ngã khụy xuống đất, cảm thấy yên tâm hơn đôi phần.

Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu, tiếng gầm gừ the thé vang lên khiến cậu chàng giật mình.

Arcus hoảng loạn khi cậu thấy con quái vật đang đứng dậy, dù đôi mắt đã mờ đi nhưng cậu vẫn nhận ra hình dáng con mèo lớn ấy. Cậu ngày càng sợ hãi, cố gắng đứng dậy nhưng cơ thể yếu ớt không chịu nghe lời.

“Chết tiệt! Tại sao lại không thể đứng lên được chứ?!”

Suy nghĩ không thể thốt lên lời của Arcus càng khiến cậu càng chán ghét bản thân hơn, cảm giác ân hận vì cơ thể này quá yếu đuối để bảo vệ người khác.

Liếc nhìn sang Mely, trông cô ấy vẫn rất hạnh phúc với nụ cười trên môi. Có lẽ vì cô đã được thấy con người thật của Arcus, chứ chẳng phải một người tự xưng là Arkius.

Nụ cười hạnh phúc của cô bạn khiến Arcus muốn quyết tâm hơn để có thể bảo vệ mọi người. Nhưng cậu chẳng thể phủ nhận sự thật bản thân đang bị thương rất nặng, nên ý chí bây giờ không giúp cậu có thể đứng lên để tiếp tục trận chiến.

Con Raska quay đầu bỏ đi, không có ý định tấn công. Cuộc chiến tranh giành con mồi này đã khiến nó bị thương nặng, miếng mồi nhỏ xíu đấy chẳng đáng để nó tiếp tục mạo hiểm.

Con quái vật đánh hơi, mùi thịt tươi lan tỏa vào khứu giác khiến nước dãi chảy ra không ngừng.

Gần nơi đây có một khu chợ, người dân đã sơ tán toàn bộ nên chẳng lo về thiệt hại mạng người.

Nhưng vấn đề là ở con quái vật.

Raska là loài sẽ tiến hóa và khắc chế những thứ gây tổn hại cho nó sau mỗi trận chiến, sẽ tệ hơn nếu con quái vật đó sống theo bầy vì cả đàn sẽ học được cách khắc chế. Thế nên có một quy tắc không được phép bất tuân giữa các người lính, đó là “Không được để bất kì con Raska nào sống sót sau trận chiến.”

Hiểu được điều đó, Arcus cố gắng lê người về phía trước, nơi đang mờ dần trong mắt cậu.

“Không… được…”

Lời nói tuyệt vọng không thể cất lên của Arcus, nhưng dù cậu có hét lên thì con quái vật kia cũng chẳng quan tâm. Nó cứ thế rời đi, bỏ mặc kẻ địch đang chết dần.

Đôi mắt của Arcus nặng trĩu, chúng hạ xuống che mất tầm nhìn. ‘Đến việc mở mắt còn không được thì làm sao có thể di chuyển’. Dòng suy nghĩ khiến Arcus giận dữ hơn với bản thân, đôi mắt cậu từ từ mở ra nhưng rồi lại buông xuôi vì đã quá sức chịu đựng.

[Lần mở mắt đầu tiên.]

Cậu thấy một cô gái tóc đen lướt qua, cùng với đôi cánh chim màu trắng thuần khiết. Tựa như ngôi sao sáng trên bầu trời rực rỡ, cô ấy tỏa sáng hơn cả mặt trời.

[Lần mở mắt thứ hai.]

Ngọn lửa xanh dương bùng lên tạo thành một đường vòng cung, như một con rồng uốn lượng giữa không gian. Cậu thấy vị thiên sứ ấy hạ con Raska bằng một nhát chém mượt mà. Cơ thể và đầu của con quái vật chia làm hai.

Cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn phần nào khi mọi việc đã được giải quyết.

[Lần mở mắt thứ ba.]

Arcus cảm thấy bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình, phía bên cạnh là nàng thiên sứ ban tóc đen ấy.

“Anh thấy đau chỗ nào?”

Do đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Arcus chẳng nghe rõ những gì nàng ấy nói. Cậu đáp lại bằng một câu hỏi không liên quan.

“Mọi người… ổn chứ?”

Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng qua cử chỉ lắc đầu nhẹ và một hơi thở phà vào mặt, Arcus đoán nàng thiên sứ đang rất thất vọng về cậu. Dự đoán chính xác hơn qua lời nói của cô ấy.

“Chán anh thật đấy. Đang trong tình trạng nguy hiểm còn quan tâm đến người khác. Mọi người ổn cả, yên tâm đi.”

“Ờ… tôi yên tâm rồi…”

Nàng thiên sứ đọc một thứ ngôn ngữ lạ, hoặc có thể do Arcus không thể nghe rõ được do mất máu. Những hạt Mira lấp lánh bắt đầu vây quanh vết thương của cậu.

Arcus cảm thấy như nước đang rút ra từ phổi. Nhờ thế, cậu có thể thở bình thường hơn.

“Tạm thời anh ổn rồi, còn đau chỗ nào khác không?” Nàng thiên sứ nói với giọng nhẹ nhàng.

“Không…” Arcus thều thào trả lời.

“Tôi thấy anh có ý chí làm anh hùng đấy, có muốn tiếp tục cứu người không?”

‘Cứu người.’

Bị thương nặng thế này thì chắc chắn sẽ mang tật về sau, thế thì chẳng thể cứu người được nữa. Nhưng Arcus vẫn muốn tiếp tục, cậu không thể từ bỏ ước mơ trở thành người lính để có thể cứu mọi người khỏi nanh vuốt của Raska.

“Có…”

“Đừng lo lắng. Thiên đường, vốn ngự trị chốn trần gian. Tôi sẽ mang điều kì diệu đến với anh.”

Cảm thấy đã an lòng, nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.

==========

[Lần mở mắt thứ tư.]

Arcus thấy một khoảng không gian trắng tinh, ánh mặt trời khiến căn phòng rực rỡ hơn.

Nhìn sang bên trái, cậu chợt thấy mái tóc đen của nàng thiên sứ cùng đôi cánh trắng đang bay phấp phới trong gió.

“Thiên sứ.”

Đó là từ duy nhất xuất hiện trong đầu Arcus lúc này, cậu chỉ biết cất lên trong vô thức.

“Nhóc tỉnh rồi à?”

“Ặc… Cái chất giọng gì như cái đài cát-sét cũ vậy?… không thể nào! Vị thiên sứ trong mơ của tôi!” Tất nhiên vì phép lịch sự nên đó chỉ là lời nói trong đầu của Arcus. Cậu thốt lên vì giật mình bởi giọng nói the thé phát ra từ người phụ nữ cậu tưởng là thiên sứ. Rõ ràng trước đó, cậu nghe thấy giọng nói dịu dàng hơn nhiều.

Âm thanh ‘lọc cọc’ do tiếng giày cao gót vang lên, “nàng thiên sứ” bước lại gần cậu. Ánh mắt cô ta rực sáng như ánh mặt trời, đôi cánh phía sau vẫn đang bay phấp phới.

“Ờm… xin lỗi. Trời nóng quá nên ta đứng chắn hết quạt của nhóc.”

“Ơ… à… không sao đâu ạ. Bác sĩ cứ tự nhiên ạ.”

Giờ cậu mới nhận ra, hóa ra đôi cánh bay phấp phới ấy chỉ là tà của chiếc áo blouse trắng, đôi mắt rạng ngời như ánh mặt trời là do mắt kính của người phụ nữ ấy phản chiếu lại. Hóa ra, thiên sứ chỉ là điều cậu hoang tưởng ra.

Arcus càng giật mình hơn khi nhìn vào nhang sắc của người phụ nữ, trông bà ta còn già hơn tuổi của mẹ cậu. Mái tóc xoăn đen rối bù xù, đôi có quầng thâm đen do thiếu ngủ, thân hình cao gầy. Nhan sắc ấy đã phá tan hình tượng thiên sứ trong đầu cậu.

“Cái ngáo gì vậy? Nàng thiên sứ đã cứu tôi đây sao?”

Arcus sốc đến mức không nói lên lời, chỉ có thể há hốc mồm nhìn người phụ nữ. Hiện thức quá đỗi tàn ác, cậu muốn quay lại cơn mơ kia để gặp lại vị thiên sứ ấy.

Người phụ nữ thấy thế chỉ đưa tay lên cằm.

“Vẫn có hiện tượng sốc, có vẻ nhóc chưa kịp thích nghi lá phổi mới.”

“Lá phổi mới?”

Không để Arcus thắc mắc lâu, người phụ nữ giải thích.

“Lá phổi cũ của nhóc nát rồi, chúng tôi buộc phải thay cho nhóc lá phổi mới.”

“Khoan đã! Nói thế thì chẳng lẽ cháu chẳng sống được bao lâu sao?”

Người phụ nữ nheo mắt, nhưng gương không biến sắc. Bà ta dõng dạc trả lời.

“Không. Đây không phải loại máy trợ lôi kéo sự sống. Đây là thứ sẽ gắn liền để duy trì sự sống của nhóc, giờ nó đã là một phần con người của nhóc. Nó không hoạt động mạnh như phổi bình thường, nhưng vẫn sẽ giúp nhóc sống bình thường.”

Nghe xong, Arcus chợt cảm thấy buồn cho bản thân thảm hại của mình, cổ họng câu như ứ nghẹn lại, nước mắt thì cứ thế trào ra.

Ước mơ cứu người của cậu ngày càng xa vời hơn. Bản thân yếu đuối nay lại càng yếu hơn.

“Vậy… nghĩ là… cháu yếu hơn cả lúc trước sao?”

“Phải.”

Arcus vô tình đặt tay lên vết phẫu thuật trên ngực, nơi vẫn còn hơi nhói và những đường chỉ vẫn chưa được rút ra.

Người phụ nữ chẳng quan tâm cảm xúc của cậu. Cô chỉ đứng chờ để giải đáp bất kì thắc mắc nào.

“Nhóc còn câu hỏi nào nữa không?”

“K…Không ạ. Cảm ơn bác sĩ.”

“Bác sĩ? Nhóc nhầm rồi, ta không phải là bác sĩ.”

“Hả?”

“Ta là tiến sĩ Clara… tóm lại là thông tin của ta có hết trên mạng ấy. Nhóc lên mà tìm, giới thiệu dài dòng.”

Arcus há hốc mồm kinh ngạc, cậu vừa được cứu bởi một thiên tài.

Tiến sĩ Clara là người đi tiên phong trong việc ứng dụng máy móc thay thế cho con người mang tên ‘Vận Mệnh Bánh Răng’. Nhờ thế, vô số thương binh có lại cuộc sống bình thường, và những người bị thương ở nội tạng như Arcus vẫn có thể sống tiếp.

Chợt, vị tiến sĩ đáng kính ấy khựng lại.

“Quên mất còn một chuyện nữa.”

“Vâng. Ngài… à tiến sĩ… à…” Arcus loay hoay không biết nên lựa lời nào để thể hiện sự tôn kính.

Tiến sĩ Clara chẳng để tâm, bà tiếp tục nói.

“Thiên đường vốn luôn hiện diện tại trần gian. Hãy ghi nhớ điều này.”

Nói xong, bà đóng cửa lại và rời đi.

“Thiên đường… vốn luôn hiện diện tại trần gian. Nghe cứ như một lời động viên ấy nhỉ?”

Arcus xoa trán. Cậu vẫn đang ảo tưởng về nàng thiên sứ cánh trắng ấy.

“Tiến sĩ trông chẳng giống người có thể chiến đấu, câu nói lúc nãy của tiến sĩ cũng chẳng giống tính cách bà ấy tí nào… Chẳng lẽ, vị thiên sứ là có thật sao? Mà thật sự, mình cũng hi vọng là cô ấy có thật.”

Arcus nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng mặt trời đang chiếu xuống. Vô tình, cậu thấy được một ngôi sao đang phát sáng, vượt qua cả ánh sáng mặt trời.

“Hi vọng một ngày chúng ta sẽ gặp lại, thiên sứ.”

Bạn đang đọc Lakina K Ristina sáng tác bởi Mapotofu

Truyện Lakina K Ristina tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mapotofu
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.