Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 4520 chữ

Hàn Duy chở Hải Vi trên chiếcxe đạp quen thuộc. Cậu đạp xe ngoặt trái ngoặt phải hết ngõ này đến ngõ khác,làm Hải Vi chóng hết cả mặt. Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại tại 1 công viên.

Hàn Duy kéo Vi ngồi xuống mộtchỗ yên tĩnh.

- Chuyện em nói gấplà gì thế?

- Không có gì, emnói thế để Thiên Vũ đỡ đi theo chúng ta thôi. Vậy mà anh ấy vẫn đi theo. May màem đã cắt đuôi được.

Có thật không đó? Thiên Vũ đixe máy, cậu đi xe đạp cơ mà.

Hải Vi vẫn còn giận Hàn Duy,cô ngồi im lặng không nói gì. Hàn Duy lúc này lại nhẹ nhàng: “Chị đừng giận emnữa nha. Em sẽ nói rõ tất cả mọi chuyện với chị”

Hải Vi nhìn Hàn Duy chờ đợi.Cậu ta bắt đầu kề:

- Thực ra em đã bịara chuyện nhặt được tờ 200 ngàn để làm quen với chị. Lý do là vì…em muốn trả ơnviệc chị đã giúp em.

- Chị có giúp em gìđâu?

- Có mà. Tối hôm đókhi bị bọn đầu gấu săn đuổi, em đã nhờ chị mà thoát thân. Lúc đó có hơi vô lễvới chị, nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc nên em mới đành làm vậy. Hôm sau bất ngờgặp chị trên đường, nên mới định trả nợ cho chị bằng tờ 200 ngàn đó.

Hic. Cậu làm tôi như gái baokhông bằng.

- Nhưng chị lại làngười không tham lam, nên em muốn kết bạn với chị. Chuyện là như thế đó. Chịđừng giận em nha.

Hải Vi chưa kịp nói, thì đãnghe tiếng của Thiên Vũ ngay bên cạnh.

- Tình cờ quá ha!Lại gặp hai người ở đây!

- Em tưởng cắt đuôiđược anh ở đoạn ngã tư rồi cơ mà.- Hàn Duy nhăn mặt nói.

- Cậu lầm rồi, tôimuốn đi dạo nên tới đây đó chứ!- Thiên Vũ hơi bối dối nói.

- Sao đi xa thế.Gần nhà cậu cũng có công viên cơ mà.- Hải Vi cũng thấy nghi nghi, hỏi.

- Cậu đúng là bạntốt! Lo tớ đi xa hại sức khỏe đúng không? Công nhận là đi xa mệt thật!

Thiên Vũ ngồi xen vào giữaHàn Duy và Hải Vi. Xong hắn gục đầu lên vai Hải Vi : “Cho dựa nhờ cái, lầntrước dựa nhờ vai cậu thấy thoải mái lắm”. Hải Vi lấy tay đẩy đầu hắn ra: “Dựavào em trai cậu kia kìa!”

- Anh có biết làanh trẻ con lắm không!

Câu nói của Hàn Duy làm ThiênVũ phải bật dậy ngay tức khắc vì ngạc nhiên. Lần đầu tiên Hải Vi thấy Hàn Duynói với giọng gay gắt như vậy.

- Trẻ con là sao?Tôi hơn cậu 2 tuổi đấy!- Thiên Vũ cười giễu cợt.

Hàn Duy cũng nói: Rõ dàng anhyêu Phương Lan, vậy tại sao lại cản trở em và chị Hải Vi?

- Cản trở hồi nào,hai người cứ nói chuyện thoải mái đi, tôi ngồi im không lên tiếng là được chứgì.

- Vậy anh ngồi đâylàm gì?

- Ơ…kệ tôi. Hải Vilà bạn thân của tôi. Chuyện gì cô ấy cũng kể tôi nghe hết, thế nên cậu cứ nóiđi, đừng ngại!

Đúng là hết thuốc chữa vớiThiên Vũ. Hải Vi cũng muốn đuổi hắn đi mà không biết nói gì.

- Vậy cũng được.Chuyện này cũng chẳng có gì phải dấu diếm cả…Chị Hải Vi không giận em về chuyệnvừa nói chứ?- Hàn Duy tiếp tục câu chuyện lúc trước.

- Không đâu!

- Chuyện vừa nói làchuyện gì thế?- Thiên Vũ hỏi

Hải Vi bực mình gõ cho hắn 1cái: “Cậu ngồi im cho tôi nhờ.” Hàn Duy tiếp tục câu chuyện: “Còn chuyện nàynữa. Người đã đánh chị và Phương Lan hôm trước tên là Hà Linh. Trước kia emkhông chơi với cô ấy, nhưng sau này thì có. Bởi vì…

- Cô ấy, cô ấy,nghe thân mật quá nhỉ. Cậu đang về phe nào vậy?-Thiên Vũ lên tiếng.

Hàn Duy không thèm trả lờiThiên Vũ nói tiếp: “Mẹ của Hà Linh đã tới gặp em. Bác ấy nhờ em làm bạn với congái của bác, giúp nó trở thành người tốt, vì Hà Linh chơi bời với toàn lũ hư hỏng, chẳng nghe lời gia đình gì cả.”

- Chuyện lạ đó nha.Vì sao mẹ cô ta lại nghĩ cậu có thể thay đổi được cô ta? –Thiên Vũ lanh chanhcướp lời Hải Vi.

- Bởi vì…Hà Linhkhông hiểu sao có rất nhiều ảnh của em. Cô ấy dán chúng khắp phòng, và nói rằngem là thần tượng của cô ấy.

- Hic. Khoa trươngquá đấy!- Thiên Vũ cười khẩy.

- Em cũng khôngbiết có phải thật thế không. Mẹ Hà Linh nói sao thì em tin vậy thôi. Bác ấy bảolúc đầu tưởng em là diễn viên Hàn Quốc nào cơ đấy, chắc tại vì em đẹp trai quá!

Hàn Duy cười nháy mắt với HảiVi một cái. Hải Vi cũng cười nói : “Hàn Quốc cũng có diễn viên xấu mà, chưachắc đâu!”

- Nhưng qua vụ đánhnhau vừa rồi, bác ấy mới biết em là bạn cùng trường với Hà Linh. Thế là bác ấyliền tới tìm em nhờ giúp đỡ. Thật sự, thấy 1 người mẹ vì con mình mà phải rơinước mắt, xin xỏ 1 thằng nhóc như em. Em thấy rất tội nghiệp. Rất muốn gặp HàLinh để chửi cho cô ta 1 trận.

- Và thế là cậu gặpHà Linh rồi hai người cười cười nói nói với nhau. Hay thật!- Thiên Vũ lại giễucợt.

- Em đã nhận lờigiúp nên phải làm. Hôm qua là sinh nhật của Hà Linh. Mẹ cô ấy nhờ em đi chơicùng, vì bà ấy sợ cô ấy sẽ theo bạn xấu đi chơi thâu đêm. Sợ có chuyện gì khônghay sảy ra.

- Thế là từ giờ cậuđã trở thành bạn trai của Hà Linh rồi chứ gì?- Thiên Vũ hỏi.

- Không đâu. Em chỉlàm bạn để khuyên bảo cô ấy đừng chơi bời hư hỏng, làm người tốt thôi. Chị HảiVi, thông cảm cho em chứ?

Tấc nhiên là Hải Vi thôngcảm. Cô hiểu được tình yêu của những người mẹ dành cho con mình, cũng hiểu đượcnỗi đau của những người mẹ sinh ra những đứa con ngỗ nghịch mà không dạy bảođược. Nhờ cha mẹ mà ta có mặt trên cõi đời này, họ dùng tất cả sức lực và tìnhyêu để nuôi ta lớn khôn. Vậy mà lại có những đứa con hết sức vô ơn, coi cha mẹkhông ra gì. Hải Vi không hiểu, tại sao người ta có thể đối xử tàn tệ với nhữngngười mà họ chịu ơn suốt đời không trả hết như vậy? Tại sao có thể nhẫn tâm làmcha mẹ phải khóc vì phẫn uất, đau lòng như vậy?

- Em làm vậy làđúng. Nhưng mà, liệu tình bạn của em có thể giúp một người như Hà Linh trởthành người tốt được không?- Hải Vi đăm chiêu nói.

- Em sẽ cố gắng,nếu chị ủng hộ em.

- Tấc nhiên là ủnghộ rồi. Chị muốn mẹ của Hà Linh không phải khóc vì cô ấy nữa. Vì thế em hãy cốgắng nhé.

- Hai người nàyđúng là ngây thơ quá rồi. Đâu thể thay đổi bản chất của 1 con người dễ dàng thếđược. Nếu Hàn Duy dùng tình yêu để cảm hóa thì còn có cơ hội, chứ tình bạn đơnthuần thì đừng có mơ.

- Không chừng HànDuy lại bị cảm hóa rồi yêu luôn Hà Linh ấy chứ- Hải Vi cười nói, nhưng thực rađó là điều mà lòng cô đang lo lắng.

- Không có chuyệnđó đâu. Em đã bị chị Hải Vi cảm hóa rồi mà.

Hải Vi vờ như không để ý tớilời Hàn Duy , nói: “Về thôi, muộn rồi”, nói rồi đi trước bỏ hai người kia lạisau lưng. Thiên Vũ lăng xăng chạy theo cô. Hải Vi quay đầu lại phía sau, nhìnthấy Hàn Duy khoan thai bước đi, rồi nở một nụ cười với cô. Hải Vi cố giữ chobước chân đều đặn, nhưng khuôn mặt không giấu nổi niềm vui.

Noel đã tới. Bài hát chúcmừng giáng sinh vang lên khắp nơi. Trên đường phố, những nhà hàng, khách sạn,shop thời trang đều trang trí những cây thông noel rất đẹp. Chỉ có điều đókhông phải là những cây thông thật, thường thì chúng bằng nhựa. Và tuyết trangtrí thì được làm bằng xốp.

Hải Vi rất mong một ngày nàođó sẽ được cùng người ấy bước đi trong mưa tuyết, được cảm nhận hơi ấm từ bàntay của người ấy và hơi lạnh từ những hạt tuyết thật sự. Như thế lãng mạn biếtbao!

Mai Thu đang trong giai đoạnfall in love, nên nó rất vui. Có lúc thì hát ầm ĩ, khi lại ngồi im lặng và khẽmỉm cười. Lúc này, nó lại đang ngồi suy tư. Hải Vi khẽ vỗ vai nó 1 cái, nói:

- Đang suy nghĩ xem có nên nhận lời yêu không hả?

- Không, tao đang nghĩ xem có nên thử hắn không?

- Thử như thế nào?- Vi hỏi.

- Tối nay hắn dủ tao đi xem phim, tao đang định hẹn gặp hắnlúc 7h30 ở rạp chiếu phim, chứ không cần hắn đến đón. Sau đó cho hắn chờ 1 hay2 tiếng gì đó, tao mới đến. Xem hắn có kiên nhẫn chờ hay không?

- Vậy hắn gọi điện thì mày nói sao?

- Tao sẽ tắt máy.

- Nhỡ hắn không chờ thì sao?

- Thì coi như hắn không thật lòng. Và tao sẽ từ chối. Màycó muốn thử Hàn Duy như thế không, tao sẽ bán bản quyền sáng chế này cho mày.

- Tao chẳng dám đâu. Từ trước tới giờ tao chờ đợi quen rồi.Nếu có tình cảm, thời gian sẽ là phép thử chính xác nhất.

- Ôi trời! con trai giờ đểu lắm đấy. Mày cứ ngồi đó mà chờđi.

Hải Vi đúng là vẫn đang chờthật. Từ sáng tới giờ, Hàn Duy có liên lạc với cô lần nào đâu. Có muốn thử nhưMai Thu cũng chẳng có cơ hội.

Đúng 7h tối, Mai Thu liền ănmặc kín mít ra khỏi nhà. Nó phải ngụy trang để tới chỗ hẹn theo dõi chàng traicủa nó. Còn mỗi Hải Vi ở nhà, buồn thui thủi vì không thấy Hàn Duy hẹn đi chơi.

Đang nằm đắp chăn kín đầu thìnghe một bản tình ca rất hay từ bên ngoài vọng vào. Hải Vi liền vục dậy, mở cửa ra nghe ngóng.

Bất thình lình một bó hoatươi chìa ra trước mặt cô, cùng một giọng nói vang lên: “Chúc mừng giáng sinh!”

Bảo Nguyên lịch lãm đứngtrước cửa với nụ cười tươi: “Tặng em!”

Hải Vi nhận bó hoa từ tay BảoNguyên hỏi vu vơ: “Vừa mới nghe thấy tiếng hát ở gần đây cơ mà?”

Bảo Nguyên chỉ tay lên cửa,trên đó có tờ giấy ghi dòng chữ: “Hãy gõ cửa bằng một bản tình ca”. Hải Vi nhậnra nét chữ khá tròn trịa và rõ dàng của Mai Thu. Con bé này bày trò gì đây?

- Tại anh chỉ biếtchơi đàn, chứ hát không hay lắm, nên đành bật ca nhạc trong điện thoại lên.-Bảo Nguyên cười giải thích.

- À.. Anh vào nhàchơi đi!- Hải Vi hơi ngại ngùng.

- Đợi em ngoài cổngnhá, chúng ta đi hóng gió một chút!

- Lạnh lắm không điđâu.

- Anh sẽ chờ tớilúc em ra.- Bảo Nguyên nói rồi đi ra cổng.

- Đã bảo không đimà lại.

Hải Vi nói với theo nhưng BảoNguyên vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi ra phía cổng. Hải Vi định chạy theotừ chối thì có điện thoại gọi tới.

- Chị có nhà không?

- Có.

- Vậy chị em mìnhđi chơi nhé! Đợi em…

- À! Giờ chị bận đichơi với bạn rồi. Tại em không nói sớm.

- Bạn trai hay gái vậy?

- Bảo Nguyên.

Im lặng 1 lát:

- À… vậy thì 2người đi chơi vui vẻ!

Hàn Duy cúp máy rồi, Hải Vilại thấy tiếc nuối. Lẽ ra đã được đi chơi cùng Hàn Duy rồi. Chỉ tại thấy bựcmình vì giờ này cậu ta mới gọi cho mình, làm như lúc nào mình cũng rảnh dỗingồi chờ cậu ta vậy.

Hải Vi buồn dầu, bước vào nhàđóng cửa. Cô ngồi suy nghĩ xem phải làm gì với Bảo Nguyên bây giờ. Từ chối đichơi cùng anh ta thì cảm thấy áy náy mà đi chơi thì lại sợ hắn hiểu lầm.

Bỗng nhiên một bản operangang phè phè vang lên, làm cho lũ chó nhà hàng xóm sủa liên hồi. Hải Vi cườisặc sụa ra mở cửa. Chiêu “Hãy gõ cửa bằng một bản tình ca” của Mai Thu khá làhay đấy.

Thiên Vũ ôm 1 con gấu bông tocười toe toét: “Nuôi hộ chú gấu này cái. Thấy nó bị người ta bỏ rơi bên lềđường nên tớ nhặt về đấy!”

Hải Vi ôm con gấu thích thú:“ mềm quá à! Cho tớ thật hả?”

- Nếu cậu khôngthích thì vứt đi cũng được. Nhưng sợ ra ngoài trời nó sẽ bị lạnh chết mất-Thiên Vũ giả vờ nghiêm túc.

- Vậy thì mình sẽnuôi nó. Cảm ơn cậu!

- Thấy Bảo Nguyênngoài cổng kia kìa, sao hắn không vào nhà vậy?

- Còn cậu hôm naykhông đi chơi đâu à?

- Thì tới chơi vớicậu đấy thôi!

HảiVi chợt nảy ra sáng kiến.

Vichẳng cần dủ tới câu thứ 2, Thiên Vũ đã đồng ý đi chơi cùng cô và Bảo Nguyên.

BảoNguyên không biết nói sao trước đề nghị của Hải Vi, đành phải cho cả Thiên Vũđi cùng. Ba người lại có 1 chuyến đi chơi chung giống như lần trước. Bảo Nguyênbực mình, cà khịa vơi Thiên Vũ:

- Dạo này cậu rảnhdỗi nhỉ? Không bám theo Phương Lan nữa sao?

- Cũng rảnh như anhthôi.

- Tôi đâu có rảnh,dạo này ban nhạc của tôi nhận rất nhiều hợp đồng, chạy xô đến là mệt. Lẽ ra tốinay tôi cũng phải đi biểu diễn, nhưng vì Hải Vi nên tôi đã bỏ đấy.

Hải Vilại cảm thấy áy náy. Sao anh phải làm thế chứ, không thay đổi được gì đâu!

- Thì tôi cũng phảibỏ rơi bao nhiêu đứa bạn để đến chơi với Hải Vi nè. Không thể để những kẻ khôngra gì làm hại bạn tôi được.

- Cậu nói thế là cóý gì hả?- Bảo Nguyên phanh gấp xe lại, quát lên.

- Có ý gì đâu, anhchạy tiếp đi.- Thiên Vũ hạ giọng.

Thếrồi cứ đi được 1 đoạn, Bảo Nguyên lại phanh xe lại, cãi nhau chí chóe với ThiênVũ 1 hồi rồi mới cho xe chạy tiếp. Hải Vi lúc đầu còn khuyên giải hai anh emnhà họ nhưng sau thì chỉ ngồi im. Đến lúc không chịu nổi nữa, Vi bắt Bảo Nguyêndừng xe cho cô xuống. Hải Vi ngồi bệt trên vỉa hè mệt mỏi. Chỉ tại hai thằngcha lắm đều này mà cô bị say xe ô tô.

BảoNguyên và Thiên Vũ lúc này mới thôi cãi nhau, họ tự ra 1 quy định: “Người nàomà nói chuyện với người còn lại trước thì sẽ bị Hải Vi vả cho 1 cái.”

Hải Vichẳng để tâm tới 2 người bọn họ vì cô đang mải mê ngắm cảnh. Nơi mà họ có mặtlúc này chính là bờ hồ- một địa điểm du lịch khá là nổi tiếng. Đêm nay là noelnên rất có nhiều bạn trẻ ra đây đi dạo và ngắm cảnh. Những ngọn đèn với ánhsáng muôn màu đang dịu dàng soi sáng mặt nước lấp lánh.

Nhìnkhung cảnh này, Hải Vi lại nhớ tới đêm hội hóa trang ở trường. Nhớ tới giâyphút cô và Bảo Nguyên say mê nhảy trong tiếng nhạc. Trong lòng có chút nuốitiếc, Vi nhìn sang Bảo Nguyên thấy hắn lúc này cũng rất đẹp trai. Trái tim bấtchợt có chút rung động.

Khinhảy với Bảo Nguyên, mình nghĩ anh ta là hoàng tử trong mơ của mình. Cũng từnghy vọng sẽ được gặp và kết đôi với anh ta. Nhưng giờ đây khi Bảo Nguyên đến bênmình, mình lại không thích. Vậy ông trời sắp đặt cuộc gặp gỡ ấy làm gì, nhữnggiây phút bên nhau đó chẳng có ý nghĩa gì sao?

Thậtsự đáng tiếc! Đáng tiếc người mà tôi mong muốn lại không phải là anh!

Tiếngngười cười nói gần đó làm Hải Vi trở về với thực tại. Cô nhìn thấy 1 toán contrai đang tiến lại gần. Tên cầm đầu vừa cười vừa nói:

- Oan gia ngõ hẹp.Tìm mày mãi không được, cuối cùng lại gặp ở đây!

Giọngnói và bộ mặt của hắn rất quen thuộc, nhưng Vi chưa nhận ra hắn là ai.

BảoNguyên tiến lại gần tên cầm đầu nói:

- Có nhầm ngườikhông vậy. Tôiđâu có quen các người.

- Không nhầm đâu. Họtìm tôi. Anh và Hải Vi đi trước đi.

Thiên Vũ nói rồi đẩy Bảo Nguyên quay lại. Lúc này Hải Viđã nhận ra bọn đầu gấu này chính là bọn đã đánh Hàn Duy lần trước. Lần đó nghechúng nói người muốn tìm là anh trai của Hàn Duy, vậy đúng là bọn họ tìm ThiênVũ thật rồi. Hôm nọ may mắn thoát thân, nhưng hôm nay khó mà thoát được.

Để tránh trườnghợp dông dài hỏng chuyện như lần trước, lần này tên đầu gấu đi luôn vào đề:“Hôm nay mày chết chắc rồi. Chúng mày đánh nó cho tao!”

Tức thì cả lũ người xông vào đánh Thiên Vũ. Bảo Nguyênnhìn Vi hất hàm ra hiệu cho cô chạy đi, rồi anh quay lại, tham gia trận đánhnhau bảo vệ em trai mình.

Hải Vi đứng đó hoảng hốt không biết phải làm gì. Cô rútđiện thoại ra, định gọi cho cảnh sát thì bỗng nhiên một tên đầu gấu tiến tới, giậtđiện thoại của cô văng thật mạnh xuống đất. Chiếc điện thoại bung ra từng mảnh,lăn lóc trên nền đất. Xong hắn giơ tay tát Vi 1 cái, nhưng cô nhanh chóng tránhđược. Hải Vi tức tối đấm cho hắn 1 quả vào bụng, nhưng lại bị hắn tóm lấy tay.Một cái tát như trời giáng chuẩn bị giáng xuống mặt Hải Vi thì bỗng nhiên bịngăn lại.

Hàn Duy xuất hiện kịp thời, cậu đã nắm được bàn tay củatên đầu gấu trước khi nó chạm mặt Hải Vi. Chỉ với vài chiêu karate cơ bản, HànDuy đã hạ gục tên đầu gấu. Cậu nhìn Vi vội vàng hỏi: “Chị có bị sao không?”.

Vi lắc đầu. Chỉ đợi có thế, Hàn Duy nhảy vào giúp đỡ cácanh mình.

Hải Vi lo lắng nhìn 3 anh em họ tham gia trận chiến. Bấtchợt có một bàn tay nắm lấy tay Hải Vi, làm cô giật mình. Giọng con gái run runthì thầm bên tai Vi: “Mình sợ quá! Cậu ổn chứ?”

- Mình không sao, chỉ lo cho bọn họ. Mà sao Phương Lan lạiở đây vậy?- Hải Vi ngạc nhiên hỏi.

- Tớ với Hàn Duy đang đi chơi thì nhìn thấy mọi người ởđây. Làm sao bây giờ đây hả Vi?- Phương Lan vẫn run run nói.

- Cậu biết lái ô tô đúng không?

- Ừ.

- Vậy thì cậu sẽ lái ô tô của Bảo Nguyên ra phía trước, sauđó tất cả chúng ta sẽ lên xe và chạy đi.

- Có được không đây, tớ run quá. Mà chìa khóa ô tô đâu?

- Tớ sẽ đi lấy.

Hải Vi nói rồi liều mạng chạy vào đám đông hỗn loạn. Phíasau có tiếng Phương Lan can ngăn: “Đừng vào đó. Nguy hiểm lắm Vi ơi!

Hải Vi đã tiến gần đến Bảo Nguyên thì bất ngờ bị một tênđầu gấu đạp vào người, cô ngã lăn đùng ra đất. Bảo Nguyên tiến lại chỗ Vi đánhtên đầu gấu kia. Vi vẫn gắng gượng đứng dậy thì thào với Bảo Nguyên vài câu,sau đó nhanh chóng lấy được chìa khóa từ tay anh. Xong Vi vội vàng chạy rangoài. Khi gần tới chỗ Phương Lan thì cô bị 1 tên chặn đường. Hải Vi nhanhchóng ném chiếc chìa khóa cho Phương Lan và chạy đi 1 hướng khác hòa vào đám đông đang đứng xem đánh nhau. Tên đầugấu vì thế mà không đuổi theo nữa.

Như kế hoạch, Phương Lan lái xe đâm vào giữa đám đánhnhau để đón Bảo Nguyên, Hàn Duy và Thiên Vũ. Khi Thiên Vũ tiến lại gần đến ô tôthì bị 1 tên đầu gấu vung gậy đánh từ phía sau. Nhưng cậu ta không bị làm saocả, vì Hàn Duy đã thay cậu nhận cú đòn đó. Cuối cùng cả 3 cũng leo được lên xe,Phương Lan nhanh chóng lái xe phóng đi, thoát khỏi sự truy đuổi của bọn đầugấu.

Hải Vi chứng kiến xong cuộc tẩu thoát của mấy người bọnhọ, mới yên tâm tìm đường về cho mình. May mà trong túi vẫn có ít tiền, Hải Vichạy thục mạng ra bến xe bus gần nhất để về. Ở lâu sợ bọn đầu gấu kia phát hiệnlại đuổi theo thì chết.

Khi đã lên xe, Hải Vi mới mượn điện thoại của một ngườingồi cùng, nhắn tin cho Hàn Duy. Bởi vì điện thoại của cô đã bị đập nát vàtrong số 4 người bọn họ, cô chỉ nhớ số của Hàn Duy.

Ngay lập tức cậu ta gọi lại:

- Chị đang ở đâu vậy, tụi em tới đón chị ngay!

- Chị bắt xe bus vềrồi. Mọi người an toàn cả chứ?

- Tất cả đều khỏe!

- Vừa nãy em bịđánh, có bị làm sao không?

- Không sao!

- Ừ. Thế thôi nhé,chị về đây.

Hải Vitrả lại điện thoại cho người bên cạnh, lòng đầy lo lắng.

HànDuy bị vụt vào lưng như thế chắc là đau lắm, không biết có bị gãy xương không?

Vềđược tới nhà, Vi thấy rất vui mừng. Cô mệt mỏi lăn ra giường nằm nghỉ. Vừa nãybị tên kia đá 1 cái giờ vẫn còn đau ê ẩm cả mình mẩy. Nhìn đồng hồ đã 9h, màMai Thu vẫn chưa về, Hải Vi đoán rằng công cuộc thử thách tình yêu của nó đangcó dấu hiệu tốt.

Chẳngbù cho mình gì cả. Vất vả cả buổi tối chỉ để nhìn thấy Hàn Duy và Phương Lanbên nhau. Sao lần nào cậu ta tỏ ý thích mình là y như rằng lại đi hẹn hò vớingười con gái khác như vậy? Thật ra mình chẳng có ý nghĩa gì đối với cậu ta cả.Vậy mà cứ ảo tưởng thật nhiều.

Từ giờmình phải kiên định hơn mới được. Không được mềm lòng trước Hàn Duy nữa. Hải Vilấy tay lau những giọt nước mắt còn nóng hổi trên bờ mi.

“Cốc!cốc!” tiếng gõ cửa vang lên. Mai Thu về sớm thế này thì chắc là có chuyện khônghay rồi. Hải Vi mở cửa đang định lên tiếng hỏi thì bất ngờ phát hiện Hàn Duy mớilà người vừa gõ cửa.

- Em vào đượckhông?- Hàn Duy nhìn Vi hỏi.

- Vào đi.- Tim Vilại đập dộn dàng, nhưng cô đang dùng lý trí để kìm hãm nó lại.

HànDuy bước vào nhà với 1 gói quà trên tay.

- Chúc mừng giángsinh!

Đưaquà cho Hải Vi xong Hàn Duy lo lắng hỏi: “Chị có bị thương ở đâu không?”

- Chị thì khôngsao? Còn em bị đánh mạnh như vậy, xương cốt có làm sao không?

- Chỉ hơi đau 1chút thôi, chứ xương em vẫn chắc lắm không sao!

- Vậy thì may rồi!- Hải Vi nói.

Cả haibất chợt im lặng, không ai nói với ai câu nào. Một lúc Hàn Duy mới lên tiếng:“Sao Thiên Vũ lại đi cùng chị và Bảo Nguyên vậy?”

- À…Thì dủ thêm cậuấy đi cùng cho vui.

- Nếu vậy sao khôngdủ em?

- Không phải em bậnđi với Phương Lan sao. Lúc trước gọi điện cho chị dủ đi chơi chỉ là trêu đùathôi đúng không?- Hải Vi cố cười nhìn Hàn Duy hỏi.

- Chị thấy em giốngđùa lắm sao?- Duy nhìn Vi với ánh mắt buồn.

- Tại vì chị chờ cảngày mà đâu thấy em dủ đi chơi. Tối đến mới gọi điện. Và khi chị nói bận thì emliền đi chơi với Phương Lan. Nếu là thật lòng muốn đi cùng chị thì đâu như vậy,đúng không?- Hải Vi giận hờn nói.

- Thực ra…Em đã cóý định dủ chị đi chơi từ mấy hôm trước. Nhưng chị Mai Thu lại góp ý với em lànên tạo sự bất ngờ cho chị. 7h30 phút chị Thu sẽ ra khỏi nhà, khi đó em sẽ tớiđưa chị đi chơi.

- Thật sao?- Hải Vingạc nhiên thốt lên.

- Khi tới cổng,thấy xe của anh Bảo Nguyên em đã rất lo lắng. Sau đó, em đã gọi điện để xem ýchị thế nào… Cuối cùng chị đã chọn anh Bảo Nguyên.

- Không phải vậyđâu. Chị đâu muốn đi chơi cùng anh ta. Chỉ vì…- Hải Vi ngập ngừng.

- Vì sao?

- Nhưng mà ngay sauđó em lại đi chơi cùng Phương Lan đấy thôi.

- Không phải em hẹngặp mà là tình cờ gặp ở đó thôi. Tại sao chị không thích đi chơi cùng BảoNguyên vậy?

- Vì chị khôngthích anh ta.

- Thật chứ?

Hải Vigật đầu. Lúc này Hàn Duy mới nở nụ cười vui vẻ như mọi khi : “Vậy mà em cứ sợ…”

- Sợ gì?

- Sợ rằng chị thíchmột người khác, không phải em. Mặc dù chị Mai Thu khẳng định là chị chỉ thíchem thôi. Chị Thu nói có thật không vậy?

Hải Viđỏ hết cả mặt vì xấu hổ. Cái con Mai Thu trời đánh này, tối nay về khác biếttay ta. Sao dám đem chuyện này nói với Hàn Duy cơ chứ! Tức quá đi mất!

Hải Vichỉ biết cúi gầm mặt xuống, không dám phản đối cũng chẳng dám thừa nhận. Bỗngnhiên Hàn Duy nắm lấy tay của Hải Vi, cậu nhìn cô nói:

- Dù chị có thíchem đi nữa, em cũng vẫn là người bị thiệt thòi đó. Bởi vì… em không thích chị…

Hải Vichoáng váng với câu nói của Hàn Duy. Nhưng bất ngờ hơn nữa, khi cậu đột nhiênôm cô vào lòng, với giọng điệu hết sức nhẹ nhàng Hàn Duy nói: “Em không thíchchị mà là… em đã yêu chị rồi!”

Hải Vikhông biết là mình đã yêu hay chưa?Nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc khi nghe HànDuy tỏ tình với mình. Rõ dàng không hề mong chờ lời yêu từ cậu, vậy mà khi nghecậu nói lời đó, cô lại có cảm giác như mình đã chờ từ lâu lắm rồi.

Có phải kiếp trước, kiếp trướcnữa, trước của trước nữa…, tôi đã chờ đợi cậu?

Bạn đang đọc Lại gặp con nhà giàu của skyanddreams
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.