Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Thiên Cường

Phiên bản Dịch · 2919 chữ

Không lâu sau khi Hướng Điền tỉnh thì Nhược Văn cũng đã công bố với tộc nhân về sự việc liên quan tới sư thúc tổ của toàn tộc. Bây giờ Hướng Điền đảm nhận Thái thượng trưởng lão, chỉ điểm cho toàn tộc tu luyện.

Thời gian thấm thoắt đã 1 năm trôi qua. Trong khoảng thời gian này mọi chuyện trong tộc cũng được Nhược Văn sắp xếp ổn thoả. Hướng Điền cũng thực hiện chút di nguyện của những người đã mất mất vì hắn. Cả bộ tộc cũng đã nguôi ngoai đi phần nào về sự ra đi của những đứa con khi đón tổ thể.

Dưới sự dạy dỗ của Vương giả khiến bộ tộc đang dần có nhiều chuyển biến tốt đẹp. Chỉ đáng tiếc rằng tài nguyên trong tộc không có. Số lượng linh dược Hướng Điền gom góp ở trong cấm địa cũng không còn lại bao nhiêu. Bởi lão cũng đã dùng để trị thương cho mình và giúp đứa bé duy trì sinh mạng mong manh.

Còn về phần đứa bé kia đến bây giờ nó vẫn chưa hề có dấu hiệu thức tỉnh. Đứa bé này vẫn luôn phải hứng chịu nguyền rủa giày vò vô cùng đau đớn. Cũng may qua thời gian da dẻ đứa bé kia có chút ánh hồng hơn bởi luôn được Hướng Điền dùng linh dược không ngừng chăm sóc cơ thể nhỏ bé kia. Tất nhiên lão luôn túc trực cạnh bên đứa nhỏ để chăm sóc. Tránh chuyện không may mắn xảy ra.

Những lúc nguyền rủa tái phái, kẻ chứng kiến cũng thử đặt bọn họ vào trong trường hợp đứa nhỏ kia chỉ sợ đã không kiên trì được mà chết đi. Có nhiều lúc sinh mệnh chi nguyên của nó gần như đã dập tắt, thế nhưng như một kỳ tích, nó vẫn vượt qua với chút hơi thở suy tàn và ngụp lặn trong vũng máu.

Tất cả đều vô cùng thương yêu đứa bé quật cường kia, bởi nó mặc dù bất tỉnh nhưng ý chí truy sinh lại vô cùng ngoan cường. Đứa bé ấy chiến đấu với mọi sự đau đớn, vượt qua muôn vạn đau khổ từ bạo bệnh nguyền rủa. Cho dù đau đớn vùi dập thế nào nó cũng chịu đựng hết tất thảy rồi vượt qua.

Đứa bé luôn luôn cố gắng hết sức giành giật lấy sự sống từ trong cõi chết mà không phải ai cũng làm được. Đứa bé được mọi người đặt tên là Thiên Cường. Chiến đấu với nguyền rủa bạo bệnh, chiến đấu ngoan cường tranh giành sự sống, chiến đấu với trời đất, vượt lên tất thảy nghịch cảnh. Cậu bé là tấm gương sức sống ngoan cường, ý chí mạnh mẽ mà toàn tộc ai cũng phải noi theo.

Lại thêm một năm nữa trôi qua, có vẻ như thần chết sau nhiều lần cố gắng kết liễu đứa bé không thành nên cũng đã bỏ qua cho nó. Bây giờ khoảng thời gian Tiểu Cường bị tái phát nguyền rủa đã kéo dài ra hơn, khoảng 1 tháng mới bị một lần. Hơn nữa mặc dù vẫn bị tra tấn bằng nguyền rủa kia nhưng không còn kinh khủng như trước.

Có lẽ cơ thể cậu bé cũng đã quen với cảm giác ấy rồi. Cơ thể mặc dù trông hết sức gầy gò tiều tụy ốm yếu nhưng bắt đầu đã tỏa ra chút sắc hồng của sự sống. Nhiều lúc trong cơn đau mê man như nó sắp tỉnh lại.

Đã ba năm trôi qua từ thời điểm tổ đàn thức tỉnh, bây giờ tổ đàn đã rơi vào trạng thái kỳ dị khác với trước đây. Sau hôm đón tổ thể về trong tộc, Nhược Văn đã trả lại ma bàn cho tế đàn. Tổ tế đàn ngay lập tức mất đi ngũ sắc quang mang lưu động. Tuy nhiên tổ đàn vẫn duy trì trạng thái thức tỉnh nhưng không gây ra động tĩnh gì.

Khi quan sát chỉ thấy tổ đàn giống như là rơi vào trạng thái ngủ say như lúc chưa thức tỉnh trước đây. Nhưng khi Chiến tộc tổ chức hành lễ đều có thể cảm nhận được tế đàn đang thức tỉnh theo dõi bọn họ. Những điều này đều khác với những gì ở trong các điển tịch đã truyền xuống.

Thời gian trôi qua cũng đã xóa vơi đi vết thương lòng của rất nhiều người. Ở ba năm trước, mười tám đứa con ưu tú trai tráng của bộ tộc đã ra đi mãi mãi ở một nơi hung hiểm chết chóc. Bộ tộc chỉ lập một cái an nhỏ để thờ cúng. Hôm nay cũng là vừa tròn 3 năm ngày mất của họ.

Chiến Nhược Văn dẫn một đoàn nhỏ gồm cả chục tiểu hài tử từ lớn tới bé. Đây cũng là những đứa bé đã sinh ra trong những năm vừa qua. Chúng được dẫn tới an nhỏ này viếng 18 người đã mất kia. Sự anh dũng hy sinh vì bộ tộc thấy chết không sờn kia đáng để những đứa bé này tiếp thu và lấy làm gương.

Những đứa bé này đây sau này chính là tương lai của bộ tộc. Chúng dưới sự giáo dưỡng của Thái thượng trưởng lão nên căn cơ vô cùng tốt, tương lai có thể tiến xa hơn nhiều so với thế hệ trước trong tộc.

Trước cái an khi tất cả đều quây quầy lại, Nhược Văn kể lại chuyện mà 18 người đã hy sinh trong lần đón tổ thể cho những đứa bé này nghe. Đương nhiên lão phải thêm nhiều chi tiết vừa kể vừa diễn tả để khiến cho tất cả cảm nhận được sự anh dũng của những người đã ngã xuống.

Những đứa nhỏ đây có những đứa còn khá nhỏ, thậm chí còn chưa hiểu chuyện. Trong số những đứa nhỏ này có một đứa bé gầy gò ốm yếu nhưng lại trông rất thành thục hơn so với lũ nhóc còn lại. Nó nghe chuyện mà bàn tay siết chặt thành năm đấm, cảm xúc rõ rệt hiện lên khuôn mặt. Đứa bé này không phải ai khác mà chính là Thiên Cường, đứa bé mà năm xưa nhiều người đã ngã xuống để đón nó về.

Tiểu Cường đã thức tỉnh vài tháng trước khiến toàn tộc vui mừng và xúc động. Nó thức tỉnh như một cái gì đó nghịch thiên sinh ra, ngoan cường vượt lên hết thảy mọi thứ. Cứ tưởng rằng mê man bất tỉnh lâu như vậy cộng với sự giày vò của nguyền rủa sẽ khiến nhận thức của nó với mọi việc xung quanh rất chậm trệ và tệ, thậm chí không được như bình thường.

Tuy nhiên đứa né này nhận thức và tiếp thu rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với đứa trẻ cùng tuổi. Có lẽ đây là điều an ủi cho mọi người bởi ông trời cũng không lấy đi của nó tất cả.

Tiểu Cường nhanh chóng hòa nhập với tất cả lũ nhỏ không lâu sau đó. Mặc dù cứ đều 1 tháng đều bị nguyền rủa tái phát hành hạ và tra tấn nhưng cậu bé cũng cắn răng chịu đựng không hề kêu rên 1 lời. Sự đau đớn từ sâu trong cơ thể mà không phải ai cũng có thể dễ dàng vượt qua nhưng với cậu đó như chỉ là thói quen vậy. Trong sâu trong tiềm thức là là ý chí siêu cường đại, cố gắng chịu đựng rồi vượt qua.

Sau khi Thiên Cường tỉnh dậy khiến bộ tộc vui mừng và mở trận yến tiệc nhỏ chào đón sinh mệnh mới gia nhập với bộ tộc. Thiên Cường cũng chính là niềm hy vọng của bộ tộc. Hôm nay Nhược Văn cùng nhiều người đã đưa Thiên Cường đến trước nơi tế đàn làm lễ nhập tộc cho nó.

Nghi lễ này là nghi lễ bắt buộc truyền đời của Chiến tộc. Bất cứ đứa nhỏ nào mới sinh ra đều phải thực hiện nghi lễ. Đó chính là trích máu cho vào một cái lư đồng nơi gần trung tâm tế đàn. Không ai biết nghi lễ này có tác dụng gì nhưng tâm linh họ đều cho rằng là nghi lễ kết nối tế đàn bảo vệ những tộc nhân của bộ tộc. Hướng Điền mấy năm trước cũng đã thực hiện nghi lễ này rồi.

Nhược Văn đứng trước tế đàn lẩm nhẩm một cổ ngữ thần bí. Một lát sau tổ tể đàn phưu phù ra một lư đồng nhỏ hiện ở trung tâm tổ tế đàn. Nhược Văn, Hướng Điền cùng Tiểu Cường đều tiến tới cạnh tổ tế đàn.

Nhược Văn quay sang Hướng Điền cùng Tiểu Cường gật đầu nhẹ. Bây giờ bọn họ sẽ tiến hành làm lễ nhập tộc cho Tiểu Cường. Hướng Điền chậm rãi tiến đến bên Tiểu Cường, ánh mắt ôn nhu đầy yêu thương nhìn nó rồi hỏi :

“Con sẵn sàng rồi chứ?”

Tiểu Cường gật đầu nhẹ nhàng :

“Vâng”

“Hãy đưa bàn tay ra đi”

Tiểu Cường xoè bàn tay ra về phía Hướng Điền. Hướng Điền nhẹ nhàng rút ra cái chủy thủ dần hướng về ngón tay Tiểu Cường trích máu. Tiểu Cường không một chút nhăn nhó khi chủy thủ găm trên ngón tay nó kéo theo vài giọt máu đi ra.

Hướng Điền sau khi lấy vài giọt máu của Thiên Cường rồi ngay lập tức phong bế vết thương và chậm rãi tiến tới tổ tế đàn. Hắn chậm rãi dùng hai tay tỏ lòng thành kính từ từ nâng giọt máu lên cho vào cái lư nhỏ ở trên tế đàn.

Chiếc lư cổ kính truyền thừa cửu viễn, nhận không biết bao nhiêu máu huyết của các đời tộc nhân Chiến tộc. Mấy giọt máu nhỏ vào nhanh chóng biến mất. Sau đó từ trong tế đàn có một đạo ánh sáng chiếu lên người Thiên Cường như đang chứng nhận thân phận của cậu. Ánh sáng xuất hiện rất nhanh và biến mất rất nhanh. Cũng không đem lại cho ai cảm giác gì cả, nó xuất hiện rồi mất đi cũng là báo hiệu cho buổi nghi lễ kết thúc.

Sau khi kết thúc nghi lễ thì Thiên Cường được đưa về nghỉ ngơi và bắt đầu cuộc sống mới sau thời gian dài mê man bất tỉnh. Lại tiếp thêm 3 năm nữa trôi qua. Ba năm này trôi qua thật nhanh, bây giờ Tiểu Cường bây giờ ước chừng cũng đã 7 tuổi, mặc dù cơ thể vẫn trong có chút gầy ốm hơn so với cùng tuổi nhưng trông cậu bé thật chững chạc. Buổi sáng cùng lũ trẻ học tập viết chữ, buổi chiều thì được luyện võ công cùng lũ trẻ.

Đương nhiên bọn nhóc quá nhỏ để luyện cái gì, cái bây giờ chỉ có thể là là củng cố căn cơ, cường tráng cơ thể. Bài tập bây giờ dành cho chúng là cảm nhận, khống chế vận động hấp thu thiên địa nguyên khí vào nội thể. Sau khi thuần thục thì tiến hành đưa thiên địa nguyên khí vào đan điền để tiến hành Khởi Tu, chờ một ngày đủ lớn sẽ bước chân vào tu luyện.

Ở vũ châu đa phần mọi người đều đi theo Vũ tu hệ thống. Vũ tu hệ thống có điểm khởi nguyên tu luyện chính là đan điền.

Sau khi hấp thụ đủ một lượng thiên địa nguyên khí nhất định thì đan điền tự hình thành quá trình Khởi Vũ. Quá trình này làm cho đan điền có khả năng hấp thụ rồi biến đổi thiên địa nguyên khí thành Vũ tu chi khí. Với các hệ thống tu luyện khác sẽ yêu cầu khác và quá trình biến đổi cũng sẽ khác.

Ở tinh cầu này tất cả đều hiểu rõ rằng củng cố căn cơ trước 16 tuổi là điều quan trọng nhất. Sau 16 tuổi thì cũng là lúc cơ thể phát dục xong mới là lúc thích hợp tu luyện. Lúc ấy việc tu luyện mới tương thích được sự phát triển của cơ thể.

Tương truyền biết bao câu chuyện kể rằng :

"Đã từng có nhiều đứa trẻ sinh ra đã sở hữu thiên phú phi phàm, được gia tộc hết sức chăm lo nên ngay từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện. Những đứa bé ấy thiên tư trác tuyệt, tiến bộ thần tốc, ngày đi ngàn dặm. Thậm chí trước 16 tuổi có đứa bước vào Thần vương cảnh khiến ai cũng khiếp sợ.

Tuy nhiên điều đáng buồn là sau khi cơ thể phát dục, căn cơ không ổn định và không tương thích với sự thay đổi cơ thể khiến tu vi mãi không thể tăng tiến được. Rồi từ thiên tài đỉnh cao mà mọi người kính ngưỡng bị những kẻ đuổi kịp rồi bỏ lại phía sau.

Chúng biến thành những đóa phù du sớm nở chóng tàn trong tiếc thương bao người. Cũng từ bao tấm gương ấy nên không một kẻ nào dám thử sức tu luyện từ nhỏ. Đương nhiên là vẫn có nhiều trường hợp ngoại lệ. Nhưng không phải ai cũng biết và cũng không phải kẻ nào cũng đủ nghịch thiên mạnh mẽ để tu luyện từ nhỏ"

Bây giờ Hướng Điền tạo ra các bài tập cho lũ trẻ. Chúng cũng chỉ đơn giản là luyện thể sơ đẳng chạy bộ cộng với vận động cơ bắp. Ở các thế lực lớn những đứa trẻ ngay từ nhỏ đã được rèn luyện bằng nhiều thiên tài địa bảo. Nhưng ở Chiến Tộc thì không thể bởi bộ tộc quá nghèo nàn. Bình thường cũng chỉ lo lắng sao cho sống qua ngày chứ lấy đâu ra mà đầu tư cho tương lai.

Thời gian này Hướng Điền thỉnh thoảng cũng có đi dạo khắp một số nơi, lão cũng đã cảm giác sóng ngầm bắt đầu xảy ra mãnh liệt trong đại lục. Chỉ e không lâu nữa sẽ phát động biến cố thật sự giữa các thế lực. Lão cũng nhanh chóng khẩn trương trở về Chiến tộc.

Tình hình bây giờ thật sự không tốt, sáng tinh mơ lúc trở về lão tìm đến Nhược Văn rồi cùng trò chuyện. Hướng Điền nói :

“Mấy hôm nay đi ra ngoài tìm hiểu ta đã nghe ngóng được chút tin tức. Thời gian qua đã có rất nhiều chuyện xảy ra ở ngoại giới. Đã có chiến tranh xảy ra giữa rất nhiều thế lực. Các gia tộc xưng đế bắt đầu cũng đã liên tục khuếch trương ảnh hưởng của mình. Thậm chí đâu đâu tán tu cũng bị truy sát hoặc phải gia nhập các tộc lớn.

Các tộc nhỏ cũng đã bị thôn tính, biến thành nô bộc hoặc lệ thuộc vào các tộc lớn. Chỉ e thời gian nữa sẽ ảnh hưởng đến Chiến Tộc.

Ngoài ra, ta cũng phá hiện ra có một số kẻ bí mật tới giám sát Chiến Tộc. Bọn chúng không đến từ một thế lực mà nhiều thế lực khác nhau. Không biết là địch hay bạn nhưng với vẻ trước mắt thì tốt nhất phải thật mạnh mẽ mới có thể đương đầu với kiếp nạn”

“Nếu sự thật như vậy thì quả đúng là gay go. Chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”

“Ta nghĩ chúng ta tốt nhất là nên sớm mở ra truyền thừa của bộ tộc”

“Nhưng Tiểu Cường vẫn còn rất nhỏ”

“Ta cũng biết chuyện đó. Nhưng thời gian không chờ đợi ai cả. Hoặc là bây giờ. Hoặc là không bao giờ. Ngươi thử suy nghĩ đi”

Nhược Văn suy ngẫm một hồi. Cuối cùng lão cũng gật đầu quyết định :

“Ta đông ý chuyện này. Khi nào mở thì thích hợp nhất?”

“Ta nghĩ chi bằng hôm nay mở đi. Sớm một ngày cũng tốt một ngày”

“Thế cũng được. Quyết định vậy đi”

Ngày này hai người và bộ tộc đều đã chờ đợi rất lâu từ khi Thiên Cường tỉnh lại. Bởi vì sợ xảy ra sai sót nên bọn họ mới chờ đợi tới lúc Thiên Cường lớn rồi hẵng khai mở. Nhưng xem ra họ không thể ngồi đợi được nữa rồi.

Tiếng kẻng tộc triệu lần nữa vang lên. Lần trước cách đây 6 năm chính là tiếng kẻng hiệu triệu đón tổ thể về. Còn lần này chính là sắp sửa đến giây phút mà ai cũng chờ mong. Toàn bộ người trong tộc nhanh chóng dừng toàn bộ công việc và di chuyển tới tổ tế đàn.

Chiến Nhược Văn cùng Hướng Điền đã xuất hiện và chuẩn bị từ trước. Những người trong thôi tới và nhanh chóng ổn định vị trí. Cả quá trình diễn ra trật tự thuận lợi mà không tạo nên sự ồn ào nào cả.

Nhược Văn nhìn một lượt hết thảy tất cả các thành viên trong bộ tộc. Lão lấy hơi rồi cất giọng đầy trịnh trọng vang lên :

"Lần này ta triệu tập là có sự việc rất hệ trọng. Ngay bây giờ chúng ta sẽ khai mở truyền thừa của tổ tiên để lại"

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.