Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con đường thể tu

Phiên bản Dịch · 3082 chữ

Sáng hôm sau chính là buổi học tập để có thể tu luyện. Huynh đệ Thiên Cường biết chẳng thể tu luyện nên không tham gia.

Ở đây các học viên có thể tham gia học hay không tùy thích. Nhưng nếu đến các kỳ kiểm tra không qua mà thất bại thì lúc đó sẽ bị loại khỏi viện. Thế nên kẻ nào vào đây cũng cố gắng, chỉ có chút ít ngoại lệ mà thôi.

Vũ Tử, Trùng Phát tới thư viện thuê sách đem về phòng đọc. Còn Thiên Cường thì tới Dược đường.

Dược đường là khu vực nhiều người qua lại vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến sinh hoạt các để tử ngoại viện. Ở đây cũng có một trưởng lão phụ trách cùng một số người phụ giúp.

Thiên Cường đi vào trong Dược đường. Hắn cầm lấy thẻ thân phận rồi tiến lên thi lễ với trưởng lão phụ trách :

“Đệ tử Thiên Cương lần đầu tới dược đường. Xin trưởng lão hướng dẫn”

“Được”

“Đệ tử muốn tìm hiểu về luyện dược”

Trưởng lão gật đầu rồi xem qua thẻ thân phận của Thiên Cường. Sau đó hắn phát cho Thiên Cường một xấp tài liệu hướng dẫn :

“Thứ ngươi cần đây”

“Đa tạ trưởng lão”

Thiên Cường nhận lấy tài liệu rồi xem xét qua. Trong này có danh sách các loại dược liệu và giá của chúng. Ngoài ra còn có tớ giấy nhắc tới khu vực thuê để luyện đan. Thiên Cường lưu tâm hết điều này.

Thiên Cường muốn luyện mấy lô thuốc Hồi lực đan để nhanh chóng khôi phục thân thể sau mỗi buổi luyện tập vất vả. Hắn tỉ mỉ xem giá từng loại nguyên liệu cần thiết để luyện dược. Tự luyện giá sẽ rẻ hơn so với việc mua lại đan dược từ Chiến Thần viện rồi.

Sau khi lựa chọn cân nhắc kỹ càng lượng nguyên liệu thì Thiên Cường tiến hành mua nguyên liệu. Thiên Cường tiêu sạch số điểm vũ giả nhưng chưa đủ mua một nửa số lượng hắn mong muốn.

Thế là Thiên Cường đành phải về gọi thêm Vũ Tử cùng Trùng Phát tới nữa để mua đủ lượng nguyên liệu cần thiết. Sau đó hắn lại nhờ cả hai cùng đi thuê nơi luyện dược.

Nơi luyện dược được xây dựng thành những hang động trên những ngọn núi sau dược đường. Xong xuôi mua nguyên liệu thì Thiên Cường một mình đi tới hang động mình đã thuê.

Hang động này thiết kế không cho người khác nhìn lén vào nên Thiên Cường khá yên tâm. Hắn không muốn lộ ra bản thân biết luyện dược, dù gì hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng nơi này.

Thiên Cường chọn loại đan tinh thuần nhất để giảm đi lượng tạp chất hay độc tố trong quá trình hấp thụ. Bản thân hắn luyện dược cũng nhiều lần rồi nên kinh nghiệm rất nhiều. Mất không quá nhiều thời gian để hoàn thành một lô thuốc Hồi lực đan.

Đương nhiên Thiên Cường phải giấu thành tích luyện đan dược, giả bộ ngây ngô thất bại. Hắn không muốn gây quá nhiều sự chú ý.

Lúc đầu khi Thiên Cường tới mua nguyên liệu và thuê nơi luyện đan khiến những người ở dược đường đều thắc mắc :

“Thiên Cường chưa hề tu luyện nhưng đã thử luyện dược sao?”

Sau khi trông thấy bộ dáng chán nản của Thiên Cường thì người ở đây cho rằng hắn thử luyện tập luyện dược nhưng thất bại. Vì vậy họ cũng không để tâm cho lắm.

Mất cả buổi trời luyện dược nên tinh thần Thiên Cường mệt mỏi rã rời. Buổi chiều vẫn chưa kịp nghỉ ngơi thì phải tham gia luyện thể. Cả buổi chiều hôm đó tham dự luyện thể thì hắn đều miễn cưỡng thực hiện hết rồi xin về trước nghỉ ngơi. Trưởng lão Lực Tốn cũng không làm khó Thiên Cường.

Những đệ tử khác thấy Thiên Cường bỏ về sớm cho rằng Thiên Cường vẫn không không khỏi hẳn. Chúng chỉ hận không thể khiêu chiến tiếp mà hành Thiên Cường một lần nữa.

Còn Vũ Tử cũng như Trùng Phát đã khôi phục đại khái, có thể tham gia luyện tập rồi trong khi đám người hôm qua bị đánh hôm nay vẫn chưa khỏi hẳn mà phải xin nghỉ. Điều đó khiến những đệ tử khác phải e dè về huynh đệ Thiên Cường.

Tuy thế tâm lý của các đệ tử khác vẫn xem huynh đệ Thiên Cường là người ngoài. Cái này đương nhiên là không thể thay đổi được. Việc nảy sinh ma sát là điều đương nhiên.

Vũ Tử, Trùng Phát dù đã khôi phục nhưng không ham chiến mà cùng theo Thiên Cường về trước mặc kệ người khác khiêu khích. Việc đánh nhau thế này là trước mắt không phải là việc cần thiết. Còn ảnh hưởng tới thân thể nữa chứ.

Tối đó cả bọn phục dụng đan dược của Thiên Cường để hồi phục. Kết hợp với thuốc và thân thể cường hãn thì đến ngày mai huynh đệ Thiên Cường lại hoàn toàn khoẻ mạnh.

Khoẻ mạnh thì cảm giác thèm động tay động chân trỗi dậy. Thế là vào buổi chiều thì huynh đệ Thiên Cường tới tham gia buổi học luyện thể tiếp.

Những người bị huynh đệ Thiên Cường đả thương thì lác đác có kẻ khôi phục. Bọn họ nhìn đám Thiên Cường vừa giận vừa sợ.

Sau khi kết thúc buổi học xong, không đợi kẻ khác tới khiêu khích bản thân nhóm Thiên Cường khiêu chiến với các đệ tử khác. Dáng điệu khoa trương gợi đòn của huynh đệ Thiên Cường khiến rất nhiều người ngứa mắt. Thế là rất nhiều kẻ cùng tham chiến đánh nhau với huynh đệ Thiên Cường.

Kết thúc thời gian học thì huynh đệ Thiên Cường lần nữa mặt mũi bầm dập, thân thể đều đầy thương tích, phải lê lết về phòng nghỉ ngơi. Thế nhưng sau khi về phòng nghỉ ngơi, cả đám quay lại ăn uống như voi và đến ngày hôm sau xuất hiện trước các đệ tử khác như chưa hề có gì xảy ra. Trong khi đó, đám người hôm qua tham chiến với huynh đệ Thiên Cường hơn nửa vẫn chưa đi học được.

Nhóm Thiên Cường liên tục khiêu chiến hết người này đến người khác và bắt đầu vòng lặp chiến đấu.

Bấy giờ trong mắt các đệ tử bình thường thì huynh đệ Thiên Cường là lũ trâu bò. Đánh cũng chẳng ăn thua gì, hơn nữa bọn họ cảm giác mấy con trâu bò này càng bị đánh càng mạnh ra.

Đến ngày thứ 4 thì không ai thèm đáp những lời khiêu chiến của huynh đệ Thiên Cường cả. Huynh đệ Thiên Cường cũng bó tay hết cách.

Sang đến ngày thứ 5 thì một nhóm những tân học sinh đã thành công ngưng thiên địa nguyên khí và thành công Khởi tu. Những người này tiến hành đả thông kinh mạch và bước trên con đường tu luyện.

Những người đã tu luyện được bèn cởi bỏ đi mấy cái vòng luyện thể. Trước khi rời lớp học này thì điều đầu tiên bọn học muốn chính là tặng huynh đệ Thiên Cường một bài học.

Thiên Cường đương nhiên biết đám người tới khiêu khích mình đã mạnh hơn trước gấp mấy lần. Thế nhưng hắn cùng các đệ luôn nhận lời khiêu chiến.

Kết quả đương nhiên là đám Thiên Cường vẫn chiến thắng. Chỉ có điều là thê thảm hơn so với mấy lần trước mà thôi.

Nhóm Thiên Cường phải nhờ đến Tiểu Bạch cõng về dưỡng thương mất cả ngày mới khôi phục hoàn toàn. Sau khi khôi phục xong đám Thiên Cường vẫn đến khiêu khích gây sự với những đệ tử khác đã tu luyện được.

Qua hết 5 ngày thì hầu hết tất cả tân học viên đã rời khỏi lớp học luyện thể đến chỗ khác tu luyện với nỗi khiếp sợ về sự biến thái của huynh đệ Thiên Cường. Tuy nhiên trong lòng đám tân học sinh kia vẫn vui mừng hả hể vì huynh đệ Thiên Cường mãi chẳng thể tu luyện được.

Huynh đệ Thiên Cường gần nửa tháng nay dù tiếp xúc với rất nhiều hệ thống hay phương thức tu luyện khác nhau nhưng cả đám vẫn thất bại. Không ai trong huynh đệ Thiên Cường có thể thành công khởi tu.

Hôm nay đã không còn ai tại quảng trường luyện thể ngoài huynh đệ Thiên Cường. Trưởng lão Vô Danh Lực tốn vẫn xuất hiện nơi này.

Nhìn điệu bộ của huynh đệ Thiên Cường, Lực Tốn cất tiếng :

“Các ngươi cảm thấy chán nản khi người khác tu luyện được mà bản thân không tu luyện được chứ gì?”

“Đúng vậy thưa trưởng lão”

Huynh đệ Thiên Cường gật đầu. Bọn họ luôn cố gắng nhưng con đường của bọn họ thật sự rất mờ mịt…

Lực Tốn tiếp lời :

"Thực ra chúng ta cũng nhận ra các ngươi không thể tu luyện ngoài luyện thể được. Thế nhưng luyện thể cũng không phải việc xấu"

Thiên Cường tràn đầy nghi :

"Trưởng lão cũng biết đấy. Nếu chỉ đơn thuần luyện thể thì không thể tiến xa được"

Lực Tốn cười lớn :

"Đúng là chỉ luyện thể đơn thuần thì không thể tiến quá xa được. Nhưng nếu luyện thân thể tới mức mạnh mẽ mở bảo tàng thân thể thì không cần có đan điền làm nơi khởi nguyên tu luyện vẫn có thể tu luyện được theo Vũ tu hệ thống.

Trước đây ta cũng giống các ngươi chỉ có thể luyện thể. Nhưng sau đó ta đã thành công tu luyện tới bây giờ"

Lực Tốn nói ra những lời này xen lẫn sự tự hào. Hắn là kẻ vô cùng cố gắng và chăm chỉ nên thành tựu hiện tại đã là Bán thánh.

Con đường thể tu có một giới hạn nhất định. Nếu không có kỳ ngộ thì tương lai không thể đi tới đỉnh cao như những kẻ thông thường khác. Tuy nhiên Bán thánh chính là những ngọn núi đỉnh cao tại tinh cầu phong ấn này rồi.

Thể tu và luyện thể là hai khái niệm khác nhau. Luyện thể chỉ là quá trình rèn luyện để thân thể mạnh mẽ lên. Còn thể tu chính là tu luyện dựa vào việc luyện thể.

Huynh đệ Thiên Cường nghe vậy mà tràn đầy hy vọng :

"Những lời trưởng lão nói là thật sao? Người không gạt chúng đệ tử chứ?"

Lực Tốn cười lớn nói :

" Dĩ nhiên là không rồi. Tuy nhiên còn đường thể tu vất vả và gian nan hơn các con đường kia rất nhiều. Các ngươi có muốn thật bước trên con đường này?"

"Đương nhiên chúng đệ tử đều muốn"

Cả đám đồng thanh đáp.

"Tốt. Thế thì sáng ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu bằng con đường luyện thể. Bây giờ ta sẽ về chuẩn bị mọi thứ bởi lâu lắm rồi cũng không ai bước trên con đường này. Các ngươi cứ về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trước đi"

“Chúng đệ tử hiểu rồi”

Đám Thiên Cường rồi rít vâng dạ. Con đường trước mắt xem ra như vậy rất tốt.

Thiên Cường không thể nhìn ra tu vi của Vô Danh Lực Tốn. Thế nhưng nhìn cách nhiều trưởng lão khác cung kính với trưởng lão Lực Tốn thì hắn đoán trưởng lão Lực Tốn không hề tầm thường. Nếu luyện thể rồi tu luyện đến được bước như trưởng lão Lực Tốn thì hắn đã thấy có tương lai rồi.

Sáng hôm sau huynh đệ Thiên Cường cùng Tiểu Bạch xuất hiện từ sớm tại quảng trường. Chờ một lúc thì Trưởng lão Lực Tốn xuất hiện.

Sau màn chào hỏi xong thì trưởng lão Lực Tốn vẫy tay nhấc cả đám lên :

“Các ngươi theo ta”

“Chúng đệ tử tuân lệnh”

Huynh đệ Thiên Cường được Lực Tốn đem đi rất xa. Khi dừng lại thì bọn họ đã có mặt ở mấy căn nhà bố cũ kỹ.

Lấy mấy căn nhà làm trung tâm thì phía Bắc chính là một mảng rừng rậm rộng lớn bao la. Phía nam chính là một vùng cát nóng bỏng rực cháy. Phía đông là một dải đầm hồ rộng lớn. Phía tây còn lại là dải núi cao chót vót.

Trưởng lão Lực Tốn dặn dò :

"Từ giờ trở đi các ngươi sẽ ở lại nơi này. Riêng đầu ấu thú kia ta đã tìm cho ngươi một sư phụ khá phù hợp. Các ngươi có muốn gặp hắn không?"

“Đương nhiên là muốn”

Huynh đệ Thiên Cường đều gật đầu đồng ý. Vốn dĩ hôm qua huynh đệ Thiên Cường đã bàn bạc về việc lộ thân phận của Tiểu Bạch để mong được Trưởng lão chiếu cố. Vậy mà không ngờ chưa kịp xin thì Trưởng lão đã tìm giúp khiến bọn họ rất vui mừng.

Tiểu Bạch cũng rất nôn nóng tu luyện. Thời gian qua không được nói chuyện khiến nó rất khó chịu. Tiểu Bạch bây giờ nhận thức rất tốt thế nên nó đứng lên thi lễ :

"Đa tạ trưởng lão"

Vô Danh Lực Tốn dù cũng chuẩn bị tâm lý kỹ nhưng khi thấy Tiểu Bạch vừa thi lễ và nói chuyện khiến hắn giật mình. Hắn biết Tiểu Bạch rất thông tuệ nhưng không ngờ Tiểu Bạch còn có thể nói chuyện.

Lực Tốn cười lên vui vẻ :

"Xem ra Thần viện thật may mắn khi được dưỡng dục một cái thánh thú. Nếu ta đoán không nhầm Tiểu Bạch là chân chính là ấu thánh thú nha"

“Tất nhiên là như vậy”

Tiểu Bạch hãnh diện đứng lên toát lên sự tự hào. Nó quay sang nói với Thiên Cường :

"Sau này ta sẽ chiếu cố cho ca ca cùng các đệ đệ"

Thiên Cường, Trùng Phát cùng Vũ Tử gật đầu :

"Nhất định là thế rồi"

Tiểu Bạch cao hứng nhảy lên trên bàn bên cạnh đám người. Đứng cao như thế này nó mới có chút cảm giác uy vũ.

Trưởng lão Lực Tốn bắt quyết tạo nên một dải sáng đặc biệt vút lên. Uớc chừng một nén nhan sau trên bầu trời xuất hiện một đầu cự lang.

Húuu…

Ngaoooo…

Cự lang đứng trên trời mà hú vang. Nó thả ra khí thế uy vương vô địch của bản thân mình.

Chỉ trong nháy mắt cự lang đã xuất hiện trước mặt tất cả mọi người rồi nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch. Cự lang nhìn như xoi mói hết mọi thứ sâu trong Tiểu Bạch.

Cự lang cất tiếng :

"Ngươi bảo là con tiểu cẩu này sao?"

Trưởng lão Vô Danh Lực Tốn gật đầu

"Lang Vương thấy thế nào?"

"Haha. Ta rất hài lòng"

Tiểu Bạch bất mãn kêu :

"Ta không phải là tiểu cẩu. Ta là Tiểu Bạch. Cũng không phải cẩu"

Cự lang cười lớn :

"Haha. Xem đúng là không tệ. Ngươi cứ đi theo ta. Vi sư sẽ dạy ngươi cẩn thận"

Tiểu Bạch gừ lên :

"Ta đã nhận ngươi làm sư phụ đâu. Ta còn phải hỏi ý kiến của ca ca ta đã"

Cự lang nghe vậy trở nên không vui. Khí tức nó thả ra làm cho không khí xung quanh ngột ngạt.

Cự lang lớn tiếng chất vấn :

"Ca ca ngươi là kẻ nào?"

Tiểu Bạch có chút khiếp sợ nên nhảy bổ vào lòng Thiên Cường. Thiên Cường cười khổ :

“Đệ tử xin lỗi Lang Vương. Tiểu Bạch vẫn chưa hiểu chuyện. Mong Lang Vương bỏ qua”

“Hừ”

Lang Vương không đáp lời mà vẫn chằm chằm nhìn vào Tiểu Bạch. Thiên Cường bèn dỗ dành Tiểu Bạch :

"Dù gì ca ca cũng không thể giúp gì đệ. Đệ cứ đi theo Lang Vương đi. Điều đó sẽ tốt hơn nhiều"

"Thế nhưng ta không muốn rời xa ca ca.."

Tiểu Bạch dù muốn tu luyện nhưng không muốn rời xa Thiên Cường. Thiên Cường cười khổ khuyên nhủ :

"Ngốc lắm. Đệ mạnh lên mới có thể bảo vệ ta. Nếu cứ nằm ở đây thì bao giờ có thể bảo vệ ta được"

Tiểu Bạch nhận ra trách nhiệm của mình. Nó kiên quyết nhảy ra với vẻ mặt đầy miễn cưỡng :

"Ngươi muốn nhận ta là đệ tử ư?"

Lang Vương cười lớn nói :

"Thật thú vị. Trước tới giờ không thiếu kẻ muốn trở thành đệ tự của ta nhưng ta đều không đáp ứng. Ngươi là kẻ đầu tiên không biết đến uy danh của ta đấy"

Tiểu Bạch ngây ngô :

"Ngươi có nói đâu mà ta biết được"

Thiên Cường thầm cười khổ trong lòng. Tiểu Bạch tuy hiểu chuyện nhưng vẫn chưa biết ăn nói giao tiếp.

Lang Vương nghe Tiểu Bạch nói vậy mà tức giận trong lòng. Lập tức nó túm lấy Tiểu Bạch đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khiến Thiên Cường lo lắng.

Lực Tốn cười nói :

"Không sao đâu. Lang Vương tuy tính khí thất thường nhưng nhìn qua thì biết hắn rất thích Tiểu Bạch. Chắc chắn không có việc gì xảy ra đâu"

Thiên Cường vẫn không yên tâm lắm hỏi :

"Lang Vương kia là ai thế?"

Lực Tốn cười đáp :

"Lang Vương là hộ pháp thú vương duy nhất từ trước tới nay của Chiến Thần Viện"

Thiên Cường thầm tặc lưỡi :

“Hộ pháp thú vương chắc không làm khó Tiểu Bạch đâu”

Ngẫm nghĩ một chút thì “Hộ pháp thú vương duy nhất từ trước tới nay của Chiến Thần Viện” chắc chắn bản lĩnh không hề tầm thường chút nào. Như thế tương lai Tiểu Bạch sẽ thêm tốt hơn.

Sự thật đúng là Lang Vương đứng tốp sinh linh mạnh nhất tinh cầu này. Thậm chí so bản lĩnh thì Thành chủ hay Phó viện trưởng khó mà bì lại được với Lang Vương. Điều đó cho thấy Lang Vương khủng bố tới mức nào…

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.