Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hy sinh

Phiên bản Dịch · 4851 chữ

Nhưng lần này may mắn đã không mỉm cười với Hướng Điền nữa. Bởi lão vừa mới di chuyển chưa được nửa canh giờ thì đã đụng độ ngay một con quái vật bất tử có chút giống như một con ngựa đã bị nguyền rủa phá huỷ ý thức.

Bấy tử quái vật khi thấy Hướng Điền thì ngay lập tức nhảy vào tấn công. Nó dùng bộ móng vuốt sắc bén của mình cắt xé về Hướng Điền.

Hướng Điền thấy bất tử quái thú tấn công cũng không hốt hoảng. Ngay lập tức lão lấy thanh thông linh bảo đao ra tiến hành đón đỡ. Thanh thông linh bảo này vốn không cùng cấp độ cảnh giới với lão. Bởi vì trước đây lão không đủ tài nguyên cho binh khí của mình tiến giai thành vương binh.

Kenggg

Âm thanh va chạm kim loại từ đao và vuốt quái vật bất tử vang lên. Dư chấn va chạm khiến cho cả hai bật lùi về hai phía.

Hướng Điền cảm giác cổ tay như tê rần rần bên trong. Còn bất tử quái vật kia chắc không thể cảm nhận được đau đớn rồi. Lão thầm ước đoán được đầu bất tử quái vật kia cũng không quá mạnh mà chỉ hơi ngang ngửa với lão. Điều này khiến lão bớt đi lo lắng.

Bất tử quái vật sau khi bị đánh lui thì ngay lập tức giẫm mạnh lấy đà nhảy lần nữa vào Hướng Điền. Hướng Điền biết bản thân không thể cứ cứng mà đối cứng với thứ này được. Thế là lão bèn né đi lợi trảo mà chém mạnh vào thân thể của bất tử quái thú.

Kengggg.

Bất tử quái vật bị một đao chém cho văng ra một đoạn mới ổn định được vị trí. Thân thể của nó đặc biệt quá cứng rắn nên khi Hướng Điền chém lên đó chỉ để lại tàn hoa lửa của kim loại va chạm với nhau.

Nơi tiếp xúc với thanh đao trên người bất tử quái vật đã lưu lại một vết lõm và một đường cắt xước ra. Đường cắt xước ấy cũng chỉ mất chút thời gian là biến mất. Điều này khiến Hướng Điền thêm thêm khiếp sợ về sự kinh khủng của cơ thể con quái vật kia.

Về phần thanh đao của Hướng Điền thì không được mạnh mẽ như vậy. Nó đã xuất hiện những vết oằn như thể sắp đứt gãy. Lão tiếc rẻ thanh đao bèn cất trong nhẫn trữ vật và dự định sẽ tay không đối kháng với bất tử quái vật. Dù gì thân thể của lão cũng đã là Vương giả cảnh, cũng có thể miễn cưỡng ngăn được công kích của nó .

Hướng Điền đã xác định được bất tử quái vật này thật sự khó đối phó. Lão cũng không ham chiến mà xoay người bỏ chạy thật nhanh hướng về bên ngoài.

Bất tử quái vật kia gầm lên một tiếng :

“Graooooo…”

Sau đó ngay lập tức nó nhảy vào truy công Hướng Điền. Nó cũng không có chiêu thức chiến đấu hay kỹ xảo gì cả. Chỉ đơn giản là lao vào cắn xé cũng như dùng lợi trảo vung về Hướng Điền mà thôi.

Hướng Điền thấy vậy phải lần nữa nhảy sang né đi đòn tấn công của bất tử quái vật kia. Tốc độ của lão may mà vừa vặn kịp né đi đòn tấn công kia. Nếu không chắc lão đã phải lãnh một vết thương lên cơ thể.

Bất tử quái vật sau khi đánh hụt thì đã ngay lập tức nhảy bổ quay lại tấn công. Tốc độ nó phải dùng từ cực kỳ nhanh để diễn tả.

Hướng Điền dù đang sung sức nhưng cũng phải chật vật mới tránh né được sự tấn công nhanh đến đáng sợ từ bất tử quái vật. Những đòn tấn công chớp nhoáng từ bất tử quái vật ập đến liên miên không dứt. Điều đó khiến cho lão phải dốc sức rất nhiều mới có thể né đi sự tấn công dồn dập như vũ bão từ bất tử quái vật. Vì cuộc chiến căng go dồn dập nên lão không có nhiều thời gian sơ hở để bỏ chạy.

Hướng Điền vừa né tránh bất tử quái vật tấn công vừa hướng bên ngoài mà đi ra. Cũng vì thế mà tốc độ di chuyển hướng ra ngoài rất chậm. Lão mất gần 2 ngày 1 đêm chiến đấu với quái vật mới di chuyển được tới chỗ hiện tại.

Có một điều may mắn là dù cuộc chiến giữa Hướng Điền và bất tử quái vật gây âm động lớn nhưng không thu hút thêm con quái vật nào nữa cả. Bình thường chắc chắn với động tĩnh lớn như thế này là có cả đàn quái vật bất tử nhanh chóng chạy đến rồi.

Nhưng lần này mọi thứ trái ngược hoàn toàn khi chỉ có duy nhất một đầu bất tử quái vật từ đầu đến cuối xuất hiện tấn công Hướng Điền. Hướng Điền thầm đoán là lần này Cấm địa sinh mệnh quả đã phát sinh sự việc gì đó bất thường .

Hướng Điền cũng không có cơ hội hay thời gian mà tìm hiểu về sự việc bất thường ở trong Cấm địa sinh mệnh. Bởi vấn đề xảy ra trước mắt đang càng lúc càng lớn.

Quái vật chiến đấu không biết mệt mỏi bởi nơi đây là nhà của nó và nó có thể hấp thụ năng lượng xung quanh duy trì cho một cuộc chiến luôn ở trạng thái đỉnh phong nhất. Còn Hướng Điền thì không thể hấp thụ được thiên địa nguyên khí xung quanh để hồi phục được mà chỉ dùng Vương giả tu lực tích trữ trong cơ thể.

Bởi vì nếu hấp thụ vào một lượng lớn thiên địa nguyên khí xung quanh thì đồng nghĩa với việc bị dính thêm tà nguyền khí tức và dễ bị ma hoá. Vì lẽ đó mà Vương giả tu lực trong nội thể của lão theo thời gian cạn dần.

Đại chiến kéo dài càng lâu khiến tình hình trở nên càng tệ. Hướng Điền buộc phải đem đám linh dược thu hoạch cho từng nắm vào miệng rồi nuốt xuống một cách vội vàng.

Hướng Điền mặc dù miệng cắn linh dược nhưng tốc độ hấp thu linh dược không thể bù được với tốc độ tiêu hao tu lực để đại chiến. Tốc độ của lão chậm dần khiến lão thỉnh thoảng không né kịp đòn của quái thú bất tử.

Những lúc ấy Hướng Điền cũng chỉ còn cách dùng tu lực bao phủ phần tiếp giáp ngạnh kháng với lợi trảo của hung thú. Mỗi một lần như vậy để lại một đạo vết thương trên cơ thể.

Thêm một điều vắt kiệt tu lực lẫn tạo ra thương tổn trên người Hướng Điền nữa là lão vừa đại chiến vừa bảo vệ đứa nhỏ trên người. Rất nhiều lần lão phải đem thân mình hứng những đòn đánh bại từ bất tử quái vật hướng về đứa bé.

Thời gian trôi qua, vết thương xuất hiện dày lên cơ thể Hướng Điền. Khoảng cách mà từ lúc vết thương này xuất hiện tới khi xuất hiện thêm một vết thương mới ngắn dần.

Đôi mắt của Hướng Điền đã hoá thành màu đỏ, khảm vào tâm trí lão những hình ảnh chết chóc. Bao nhiêu hy vọng về tương lai mới trước đây thôi dần tan biến theo mỗi vết thương hiện trên cơ thể. Mỗi đám máu chảy ra lại khiến lão thêm yếu dần. Lão thật sự không cam lòng, khi con đường phía trước cũng không còn dài nữa a.

Hướng Điền gần như không cầm cự thêm được nữa. Lão gầm lên đầy không cam lòng đồng thời bàn tay cũng tích vét hết mọi Vương giả tu lực trong cơ thể. Đúng lúc đó con bất tử quái vật cũng vừa vặn lao tới đụng vào chưởng ấn của lão.

Đây cũng là đòn đánh mang theo bão năng lượng khổng lồ mà lão bộc phá ra bởi sự đau đớn tuyệt vọng. Lão không cam tâm nhưng đổ gục ngay xuống đất. Vốn dĩ lão vẫn chưa muốn dùng hết sức bởi để còn có thể chạy ra khỏi cấm địa sinh mệnh này. Nhưng có lẽ đây là đòn đánh cuối cùng lão đánh ra. Rồi lão chìm dần vào mê man....

Rạtttt

Con bất tử quái vật kia bị chưởng lực đánh văng ra hàng chục mét va nát mọi thứ chạm vào thành tiếng vang lớn.

Uỳnhhh

Sau đó bất tử quái vật rơi xuống rồi đất tạo thành vùng lún sâu cả vài mét kéo theo bụi đất bắn lên tung toé. Đất đá ở đây đương nhiên sẽ cứng hơn nhiều so với bên ngoài ít nhất cũng cả chục lần. Thế nhưng hố sâu tạo thành kia chứng tỏ sức mạnh của hai người này lớn đến thế nào. Nếu như hai kẻ này đại chiến bên ngoài khả năng sẽ xới tung cả một vùng núi non mất rồi.

Đòn đánh kia của Hướng Điền mạnh tới nỗi thân thể bất tử quái vật cũng xuất hiện nhiều vết rách cùng với nhiều cái xương bị gãy. Điều này chứng tỏ sinh vật nãy cũng không quá mạnh mẽ trong đồng loại.

Bất tử quái vật là một cổ thân thể mang bản năng giết chóc và cho dù không quá mạnh nhưng nó sở hữu khả năng hồi phục bởi kinh khủng. Cơ thể quái vật bất tử chủ động hấp thụ mọi thứ xung quanh để hồi phục cơ thể

Cấm địa sinh mệnh là nhà của bất tử quái vật nên dù nó có bị thương tổn tới mức nào cũng sẽ khôi phục lại. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

Đối mặt với quái vật luôn ở trong tư thế bất bại như thế mới thật sự là đáng sợ. Nó trước mắt có thể bị thương nhưng đương nhiên luôn sẽ là kẻ thắng.

Nhược Văn cùng những tráng niên trong tộc thấy con quái vật bị đánh bay thế kia đều có chút vui mừng. Ít ra trước mắt con quái vật còn chưa thể di chuyển được.

“Nhanh. Lại tiếp viện bọn họ nhanh”

Tất cả mọi người theo bước chân Nhược Văn gấp rút chạy lại chỗ lão giả và đứa bé kia. Tới nơi Nhược Văn run rẩy cầm chiếc ma bàn ra rồi hướng về hai người này.

Chiếc ma bàn rung động dữ dội như muốn vụt ra khỏi tay Nhược Văn. Lão cố gắng cầm chắc lấy ma bàn rồi nhẹ nhàng đặt vào lão giả kia. Thế nhưng mà ma bàn vẫn giũ giãy như muốn tiếp tục đi tiếp. Điều đó có nghĩa là lão giả này không phải tổ thể rồi.

Nhược Văn lần nữa đem ma bàn rồi chạm vào người đứa bé. Vừa chạm tới nơi đứa bé thì ma bàn trở nên dịu dàng ngoan ngoãn không chút động đậy. Điều đó chứng tỏ đứa bé chính là tổ thể.

Nhược Văn kích động suýt thì gào lên :

“Chúng ta đã gặp được tổ thể rồi. Haha…. Chúng ta thật sự đã gặp được tổ thể rồi”

“Đón tổ thể quy tộc”

“Đón tổ thể quy tộc”

Tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng bởi việc đón tổ thể vốn chỉ là ý nghĩ trong mơ nhưng mà nay đã thành hiện thực. Tuy nhiên qua giây phút vui mừng thì họ chợt nhận ra có điều gì đó khác thường. Tổ thể mà họ bắt gặp khác rất nhiều so với họ dự đoán và so với cả trong các truyền thuyết kể lại.

Một người lên tiếng :

“Thưa tộc trưởng. Hình như tổ thể có chút không đúng so với truyền thuyết đã ghi chép xuống”

Theo truyền thuyết thì các đời tổ thể trước đâu khi đón về đều là những người lớn trưởng thành. Ấy vậy mà đời này bọn họ đón lại là một đứa bé sơ sinh. Tất cả đều đăt câu hỏi trong lòng liệu ma bàn đã sai hay không?

Nhược Văn trầm ngâm đôi chút rồi nói :

“Theo ma bàn chỉ dẫn thì đây là điều chính xác. Chỉ có tổ thể mới có thể hấp dẫn được ma bàn này”

“Có bao giờ ma bàn bị sai không?”

“Ma bàn được truyền xuống muôn đời và vô cùng thần bí. Nó đã chỉ dẫn thì khả năng chính xác rất cả. Chỉ là…”

….

Trong đầu Nhược Văn nhớ lại chuyện đã xảy ra cách đây vạn năm có ghi trên điển tịch. Trong đầu lão thầm đặt ra câu hỏi :

“Liệu có phải vì sự việc vạn năm trước đã ảnh hưởng tới tổ thể hiện tại hay không?”

Nhược Văn ngẫm nghĩ đôi chút. Tuy nhiên lão cũng không có cách lý giải trường hợp này. Chợt nhớ lại tình hình hiện tại vô cùng cấp bách khiến lão thôi không nghĩ thêm nữa. Lão nói :

“Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng thoát ra ngoài. Còn mọi chuyện sau này sẽ sáng tỏ.”

Nói xong Nhược Văn cũng chìm vào lo lắng toan tính việc thoát ra nơi này. Những người khác tâm đều mang hoài nghi khúc mắc nhưng đám người trước mắt bỏ qua hết mọi nghi vấn để giải quyết vấn đề trước mắt cái đã. Chỉ cần đón được tổ thể thì mọi thứ sau này có lẽ sẽ rõ ràng.

Thứ mà khiến Nhược Văn lo lắng là một thời gian ngắn nữa con bất tử quái vật kia sẽ hồi phục. Tới lúc đó trên đường đem tổ thể ra ngoài thì nó sẽ đuổi theo truy sát toàn bộ. Tốc độ của bất tử quái vật rất nhanh, nhất định sẽ đuổi kịp bọn họ một cách nhanh chóng. Lúc đó tất cả sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.

Nhược Văn đã toán tính xong. Lão đau lòng nhìn lần lượt qua từng người rồi hỏi tất cả :

“Tổ thể bây giờ chúng ta cũng đã gặp rồi. Tương lai sau này thành bại chính là thời điểm này. Các ngươi liệu có muốn con em mình ngày sau có thể đón lấy cuộc sống đầy hào quang dưới sự dẫn dắt của tổ thể hay không?”

“Chúng con muốn. Đón tổ thể về quy tộc. Nguyện chết không từ”

“Đón tổ thể về quy tộc. Nguyện chết không từ”

“Tốt lắm. Bây giờ mọi người cũng đã hiểu được tình thế bây giờ như thế nào rồi đấy. Chúng ta qua yếu đuối để giết chết con vật kia. Chỉ e lát nữa nó hồi phục thì tất cả chúng ta sẽ chết hết. Việc đến nước này cũng chỉ còn một cách duy nhất"

Nói đến đây Nhược Văn có chút xúc động. Mấy người cũng nhận ra việc làm tiếp theo chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Tất cả cũng im lặng nghe từng lời tiếp theo của tộc trưởng.

Nhược Văn hít một hơi lấy chút bình tĩnh rồi chua xót nói:

"Chúng ta sẽ phải để từng người từng người làm con mồi dẫn dụ bất tử quái vật này rời xa nơi này để cho những kẻ khác thoát thân. Những người trở thành con mồi này phải chủ động để kéo dãn khoảng cách xa nhất để những người còn lại có thời gian mang lão giả cùng tổ thể rời đi”

Tất cả những thanh niên ở đây đều tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ và khao khát mong cho bộ tộc thoát khỏi cảnh khốn cùng. Khi mà nghe tới việc phải hy sinh mình để đón tổ thể thì tâm tư tất cả đều sẵn sàng đón lấy cái chết. Với bọn họ niềm tin vào tổ thể về một tương lai kia tương sáng kia thì bản thân chết đi chẳng sá gì.

“Thưa tộc trưởng. Chúng ta làm gì mới dẫn dụ được bất tử quái vật kia đuổi theo mình được”

“Những người làm con mồi sẽ phải vừa chạy thật nhanh và đi tới đâu thì phải rải huyết tới đó để bất tử quái vật kia lần theo tìm tới. Đấy chính là con đường cuối cùng và không còn lựa chọn nào khác.

Ta đã già rồi cũng có chút năng lực kéo dài thời gian trước nhất. Các ngươi hãy nhanh chóng mang lão giả cùng tổ thể rời đi trước đi"

Nghe Nhược Văn nói tới việc mà tộc trưởng sẽ xung phong đón nhận cái chết thì ai nấy đều kinh hoảng.

"Không được. Tộc trưởng xin hãy để con xung phong là người đầu tiên. Tộc trưởng tuyệt đối không thể xảy ra mệnh hệ gì được”

“Tộc trưởng là người duy nhất còn lại trong tộc có thể lãnh đạo được bộ tộc. Nếu có chuyện gì xảy ra ai sẽ gánh vác bộ tộc và dưỡng dục tổ thể đây?''

“Tộc trưởng. Xin người hãy bảo trọng”

“Tộc trưởng xin hãy nghĩ kỹ lại”

“….”

Đủ tiếng khuyên can của đám trẻ vang lên. Nhược Văn đều hiểu hết. Lão biết được bây giờ mình ngã xuống thì bộ tộc chỉ e bộ tộc cũng rối loạn lên. Nhưng mà trơ mắt nhìn lũ trẻ phải chết đi thay mình khiến lão thật đau lòng.

Nhược Văn hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh. Chuyện đau lòng như vậy thì đến nước này thì lão cũng phải đành chấp nhập. Lão nuốt hết nước mắt vào trong tim mà nghẹn ngào :

"Kể từ bây giờ chúng ta hướng hết tốc lực chạy ra ngoài, theo tính toán của ta thì chúng ta vẫn mới xâm nhập chưa xa. Thời gian để chạy ra ngoài ấy cũng mất khoảng gần 3h. Khoảng thời gian ấy cứ quãng đường 30phút thì sẽ có hai người cùng chạy tách ra ngược hướng hơi lệch sang hai bên về phía sâu cấm địa sinh mệnh.

Cả hai đều sẽ có nhiệm vụ thu hút con bất tử quái thú này đuổi theo về phía sâu hai bên cấm địa sinh mệnh, kéo dài thời gian cho những người còn lại bỏ chạy. Chỉ e những ai làm mồi nhử thì khả năng sống sót bằng không. Mọi người nghe rõ rồi chứ?”

“Rõ”

“Tốt. Còn bây giờ cần hai người đầu tiên cũng là quan trọng nhất kéo con quái vật vào sâu theo hai hướng. Mọi người ai sẽ là hai người đầu tiên đây?"

Một thiếu niên nam tử khuôn mặt quắc thước có chút hiền hậu cùng một người nữa bước lên trước nhất hào hùng nói :

"Trước lúc đi chũng con đã không mang hy vọng còn sống để về. Càng không mang hy vọng có thể đón được tổ thể. Nay tổ thể cũng đã gặp rồi, đó là chút hy vọng của tổ tộc. Vì tương lai của tộc chúng ta, con nguyện là người hy sinh đầu tiên. Mọi người hãy cố gắng đón tổ thể về, con ở nơi chín suối cũng vui vẻ".

Có người khác định chen lên nói thì Nhược Văn đã hiểu nên ngăn lại và nói luôn :

"Giờ không phải là lúc tranh giành nhau nữa, thời gian cấp bách rồi. Tất cả hãy nhanh xuất phát. Chiến Mạt Cung, Chiến Mặc tất cả mọi người sẽ nhớ về con. Chúng ta sẽ cố gắng đem tổ thể về bộ tộc''

Không ai nói với ai câu nào nữa. Tất cả dù có đau lòng đến đâu nhưng đều gạt qua một bên để lo việc trước mắt. Nhược Văn dẫn đám người di chuyển nhanh chóng di chuyển hướng ra ngoài cấm địa.

Chiến Mạt Cung cùng Chiến Mặc nhìn đoàn người đi dần xa kia xiết chặt nắm đấm và cầu nguyện :

"Ông trời xin đừng tuyệt hy vọng của bộ tộc"

Hai người tiến lại chỗ con bất tử quái vật kia đang chữa vết thương. Bất tử quái vật hướng đôi mắt yêu dị nhìn về hai người. Điều đó cũng khiến cả hai có chút sợ hãi. Hai người cố xốc tinh thần lại rồi quan sát con bất tử quái thú đang nằm dưới hố sâu kia.

Những vết thương trên lớp vảy của bất tử quái thú đang dần khép lại. Trong cơ thể những đoạn xương gãy cũng lách cách nối lại với nhau. Nó cũng đã tập tễnh đứng dậy nhìn về hướng hai người. Chỉ thời gian ngắn nữa thôi là nó sẽ hoàn toàn khôi phục. Quái vật này quả thật đáng sợ.

Hai người tìm một tảng đá lớn rồi dùng hết sức bình sinh cầm tảng đá ném vào đầu con quái vật kia.

Đang...

Giống như ném đá vào tảng sắt vậy, tảng đá văng ra mà chả để lại nổi vết dấu ấn dì. Thậm chỉ một cái vảy của nó cũng không xây xước. Hai người nhìn nhau nuốt khan nước miếng. Rồi họ thi nhau ném thật nhiều đá vào quái vật ấy để gây sự chú ý của quái vật. Sau đó lại rạch một đầu ngón tay để máu chảy xuống tạo thành đường.

Không khí lạnh lẽo giá rét khiến vết thương như đau gấp mấy lần nhưng hai người không hề cảm giác đau đớn. Hai người nhìn nhau lần cuối rồi cười.

Cả hai bỏ chạy vào sâu hai hướng trong cấm địa sinh mệnh. Trái tim họ lúc này như đang được sưởi ấm lên hy vọng khiến hai người băng băng chạy mà không thấm mệt. Như có thêm tốc độ hơn nữa.....

“Nguyện hy sinh tất cả…

Nguyện chảy tới giọt máu cuối cùng…

Nguyện chết để bộ tộc được khởi sinh…

Cái chết chẳng hề đáng sợ…”

Đã gần 2 giờ nữa trôi qua, bây giờ chắc ở ngoại giới cũng đã gần khuya rồi. Con đường phía trước tối đen như mực. Đoàn người vừa di chuyển vừa mò mẫm dò đường khiến tất cả thực sự thấm mệt. Ban ngày di chuyển vào đây mất không ít khí lực, cũng chưa dừng nghỉ ngơi. Bây giờ thì chạy bán sống bán chết mà phải thay nhay cõng 2 người khiến càng thêm mệt.

Nhược Văn càng thêm lo lắng khi cảm giác mọi thứ càng lúc càng tệ. Tới thời điểm hiện tại đã có 8 người tách ra khỏi đoàn nhưng không biết tình hình thế nào rồi. Khả năng rất cao là không có ai có thể sống qua tai kiếp.

Tình trạng hiện tại tốc độ di chuyển của đám người càng lúc càng chậm lại vì mệt. Vẫn may cho họ cũng chỉ đụng độ 1 con bất tử quái thú, chứ nếu gặp thêm một con nữa cũng đủ khiến tất cả phải bỏ mạng.

Tất cả vừa di chuyển vừa cầu khẩn ông trời đừng tuyệt đường sống của Chiến tộc. Cứ mỗi phút giây trôi qua chưa ra ngoài càng khiến mọi người bất an.

Lại thêm hai người nữa cũng đã rời đoàn tách ra làm vật hi sinh tiếp. Với tình trạng tối và mệt thế này nữa thì chỉ e là dụ được con quái vật kia không được xa thì đã bị tóm rồi.

Cũng may mắn là bất tử quái vật dù có thân xác mạnh mẽ nhưng không biết phi hành. Chứ mà chúng có thể tự do phi hành chắc chắn là bây giờ đã chết cả lũ rồi.

Lúc tiến vào bởi vì di chuyển rất chậm nên đoàn người dù đi gần cả ngày nhưng vẫn chưa vào sâu. Lúc chạy ra dùng toàn lực chạy ra nên thời gian chạy ra cũng sẽ ngắn hơn.

Bây giờ bọn họ đã vượt ra khỏi nội vi cấm địa một khoảng thời gian rồi, hiện đang ở bên ngoại vi. Tính toán chạy từ lúc đến khu vực ngoại vi thì cũng đã rất gần với ngoại giới.

Đúng lúc này đám người mặc dù không rõ ràng vẫn có thể trông thấy hình như phía trước vài trăm trượng kia có dải hơi sáng khác biệt. Trong lòng ai cũng có chút vui bởi chắc chắn đấy là bình chướng vách ngăn tạo ra. Tất cả đều vui mừng vì sắp thoát khỏi nơi kinh khủng này, chỉ vài trăm trượng nữa thôi là sẽ thoát.

Bỗng lúc này sau lưng tiếng gầm vang đến, chắc chắn con quái vật kia đang tới đây với tốc độ cực nhanh. Tộc trưởng hô lớn :

"Tách ra nhiều hướng nhanh chóng thoát ra ngoài đi".

Lúc này đoàn người hiện còn lại 8 người, tộc trưởng cùng với 2 người đang cõng lão già và đứa nhỏ bị bất tỉnh. Tộc trưởng vẫn luôn đi theo bảo vệ 2 người này. Vậy nên nhóm tộc trưởng có khả năng là sẽ rớt lại ở phía sau nếu như tất cả cùng xông ra ngoài.

Lúc này 8 người thiếu niên kia không hẹn mà nhìn hướng về phía nhau. Tất cả mặc dù trong bóng tối đều không nhìn thấy nhau nhưng như thấu hiểu nỗi lòng nhau. Trên khuôn mặt ai cũng nở nụ cười cùng tia cương quyết rồi cùng cùng quay lại lao về 8 hướng xông ngược về phía sâu trong cấm địa sinh mệnh.

Ngoái đầu lại nghe tiếng những bước chân xa dần vào hướng sâu trong cấm địa khiến ba người còn lại đều hiểu "những người kia lao vào trong nguy hiểm để thế mạng cho họ, tranh thủ kéo dài chút thời gian để họ có thể mang tổ thể ra".

Điều đó khiến ba người còn lại thêm nhói đau tận trong trái tim.

ÁAAAA…

ÁAAAA..

Nhưng không bao lâu thì lần lượt từng tiếng kêu thảm vang lên. Mỗi một tiếng kêu chứng tỏ một người lại ra đi. Tiếng kêu ấy khắc sâu trong tim từng người đang sống thêm một vết cắt.

“Chết rồi…

Lại một người ngã xuống…

Chết thật rồi…

Lại một người nữa chết đi…

Vì một ngày kia…

Vì một tương lai…

Tất cả hy sinh đều đáng giá…

Vinh quang nào mà chẳng dựng nên từ máu…”

Nhanh chóng mà 8 tiếng hét thảm đã cất lên. Không ai có thể cầm cự trước mặt quái vật kia được. Tốc độ con quái vật kia thật sự khủng bố bởi khoảng cách thời gian giết những người kia thật ngắn ngủi dẫu mấy người kia cũng tách nhau khá xa chút.

Lúc này đây thì tất cả những người kia đều đã chết. Ba người còn lại cũng chạy thục mạng tới đoạn vách ngăn. Con quái vật kia sau khi giết chết đám người kia thì cũng lao lại hướng đám người. Nó như một mũi lao băng băng hướng tới với tốc độ kinh khủng.

Khi gần tới vách ngăn thì Nhược Văn dùng hết sức bình sinh đạp mạnh xuống đất lấy đà rồi bật đi. Đồng thời lão dùng tay kéo lấy hai người kia lao vào phía vách ngăn cấm địa.

Con quái vật lao đến nơi thì đám người đã nhảy ra khỏi lớp vách ngăn rồi. Nó dừng lại nhìn ra bên ngoài gầm gừ đôi tiếng rồi bỏ đi.

Lao ra khỏi vách ngăn khiến cả ba người suýt thì đổ ngã về phía trước. May mắn là bọn họ vững bước nên chạy giật quàng mấy bước rồi ổn định lại.

Bây giờ qua phút giây nguy kịch thì tất cả rơi vào tình trạng thoát lực. Cả ba kiệt sức ngồi bệt xuống thở dốc ồ ồ, mồ hôi ngập ướt cả cơ thể.

Dưới ánh trăng mờ mờ Nhược Văn nhận ra chỉ còn Chiến Hạo Quân và Chiến Bá Dũng nữa. Ba người nhìn nhau rồi khóe mắt lăn xuống những nước mắt, có đau thương mất mát với bao nỗi xót xa...

Đoàn người đi gồm 20 trai tráng khỏe mạnh trong tộc, cũng là những trụ cột tương lai của tộc….

Vậy mà phút chốc cũng chỉ còn 2 người.

Từng hình ảnh những đứa con của tộc đã hy sinh còn khắc sâu trong tâm trí của những người còn sống. Mọi thứ bây giờ dù có là qua rồi, thế nhưng tất cả những người nằm xuống để lại một hồi ức đau thương cho những người còn sống. Mấy người đau nhói trong tận đáy lòng rồi thêm kiệt sức mà cả 3 đều lăn ra ngủ mê mệt ngay lúc đó...

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.