Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị biến nơi tổ tế đàn

Phiên bản Dịch · 3262 chữ

Sáng hôm sau, Thiên Cường tỉnh dậy liền tìm Tiểu Bạch. Tối qua uống khá nhiều cũng không biết Tiểu Bạch trốn đi đâu. Mãi hắn mới tìm thấy nó ở trong một cái chum rượu lớn.

Tiểu Bạch hiện vẫn đang say giấc. Bốn chân vẫn ôm chặt lấy một hũ rượu nhỏ.

Thiên Cường bèn lay người thức Tiểu Bạch dậy :

“Tiểu Bạch. Dậy đi. Trời sáng rồi”

Tiểu Bạch mở mắt ti hí ra nhìn Thiên Cường. Miệng nó ngáp ngáp dáng vẻ buồn ngủ.

“Dậy đi Tiểu Bạch”

Thiên Cường lần nữa đánh thức Tiểu Bạch. Chú chó nhỏ chu cái miệng lên đòi :

“Mang rượu ra đây cho đệ đi”

Cócc

Cócc

Thiên Cường nghe vậy lập tức gõ vào đầu nó mấy cái cho nó tỉnh rượu. Nếu không cẩn thận Tiểu Bạch này dễ thành ma men mất. Hắn nói :

“Nhanh dậy cùng ta đi thỉnh an tộc trưởng”

Tiểu Bạch vẫn chưa tỉnh hẳn. Miệng nó làu bàu :

“Kêu cái gì mà kêu. Đệ vẫn muốn ngủ tiếp”

Thiên Cường mặc kệ Tiểu Bạch. Hắn bế xốc nó lên và ném vào một cái chậu nước cho Tiểu Bạch tỉnh hẳn.

Úmmm

Tiểu Bạch rơi xuống nước ngay lập tức giật mình tỉnh hẳn. Miệng nó la oai oái :

“Đại ca làm cái gì thế?”

“Ngươi là hộ tộc thánh thú mà lại mang bộ dáng thế này thì còn gì là thánh thú oai phong nữa”

Tiểu Bạch nghe những lời này sực hiểu. Nó nhảy ra khỏi chậu nước, xù lông cho ráo nước. Sau đó Tiểu Bạch nhảy vào lòng Thiên Cường giọng thương hại :

“Đệ đệ biết lỗi rồi. Đệ sẽ không như thế nữa”

Thiên Cường nghe cái giọng này mà mủi lòng nên bỏ qua. Tất nhiên Tiểu Bạch chỉ nói xuông thế thôi. Sau này có cơ hội nó tất nhiên sẽ không khách khí.

Thiên Cương để cho hai người bạn của mình ngủ bởi cũng lâu rồi họ chưa được ngủ biếng. Hắn cùng Tiểu Bạch sau đó đi đến chỗ Nhược Văn để thỉnh an.

Nhược Văn cũng đã tỉnh dậy từ sớm. Hôm qua dù uống kha khá mà không vận công ép ra nhưng lão đã hoàn toàn tỉnh táo từ lâu rồi.

“Gia gia Nhược Văn”

“Tộc trưởng”

Thiên Cường cùng Tiểu Bạch cất tiếng. Nhược Văn nghe thấy thì đáp lại :

“Thiên Cường, Tiểu Bạch đấy à. Vào đây đi”

Thiên Cường bế Tiểu Bạch đi vào. Hai người trò chuyện đôi chút.

Sau một chốc chuyện trò, Thiên Cường hỏi :

"Không biết gia gia Hướng Điền đâu rồi? Con muốn tới chỗ người để thỉnh an."

"Nhắc mới nhớ. Thái thượng trưởng lão đang chuẩn bị trả lại ma bàn về tổ tế đàn. Con cùng ta qua chỗ người rồi cùng đi làm lễ trả ma bàn thôi"

"Nhắc tới ma bàn con mới thấy kỳ lạ. Không biết tại sao nó có thể cảm nhận được con nhỉ ?"

"Ta cũng không biết nữa. Có nhiều thứ ta cũng chẳng thể giải thích nổi. Thái thượng trưởng lão cũng thế"

"Nếu thế thì cũng đành chịu thôi. Chúng ta đi tới chỗ gia gia Hướng Điền thôi"

Hai người cùng Tiểu Bạch đi qua thư phòng của Hướng Điền chào hỏi. Sau đó cả mấy người kéo nhau rời khỏi tiểu thiên giới tới tổ tế đàn bên ngoài.

Đám người đứng xếp hàng ngay ngắn trước tổ tế đàn. Tất cả thành kính tiến hành nghi lễ với tế đàn.

Hướng Điền sau đó lấy trong nhẫn trữ vật chiếc ma bàn ra. Lão định quỳ xuống dâng lên tế đàn thì đột nhiên phát sinh dị biến. Ma bàn trên tay lão lúc run rẩy rồi rung lắc dữ dội.

Hướng Điền theo phản xạ nắm chặt lấy ma bàn. Thế nhưng ma bàn gia tăng sức mạnh càng lúc càng mãnh liệt. Nó như muốn thoát ly khỏi tay lão hướng về một phía.

Hướng Điền quay sang theo hướng ma bàn chỉ dẫn ngay lập tức nhận ra hướng đó là Thiên Cường. Bây giờ cơ thể Thiên Cường cũng đã phát sinh dị biến.

Thiên Cường khuôn mặt đỏ rực lửa, đôi mắt trống rỗng vô thần, cơ thể không tự chủ cứ đứng im như tượng đá. Từ trên đỉnh đầu từng đường rạn nứt hiện lên. Máu theo những vết rạn nứt chảy ra. Nhanh mà máu huyết chảy tràn xuống phủ hết cả phần đầu lẫn khuôn mặt.

Chiếc ma bàn trên tay Hướng Điền càng lúc càng vùng vẫy dữ dội. Lão nhớ lại chuyện xảy ra với Thiên Cường mấy hôm trước nên bèn buông tay ra.

Ma bàn được giải phóng thì ngay lập tức bay đến đỉnh đầu Thiên Cường. Nó đính ở trên đỉnh đầu, từ từ thấm đẫm máu huyết. Sau đó ma bàn như thể muốn chui vào trong đầu Thiên Cường vậy.

Nhược Văn trở nên vô cùng kinh hoảng khi không biết chuyện gì đang xảy ra. Lão tiến lại đỡ Thiên Cường mà lòng lo lắng không yên.

Hướng Điền bèn giải thích :

“Thiên Cường chắc chắn muốn hấp thụ ma bàn để tiến hành tu luyện đấy…”

Hướng Điền đánh ra đạo tin tức giải thích cặn kẽ điều này cho Nhược Văn. Nhược Văn vẫn không yên tâm :

“Sẽ không việc gì xảy ra phải không?”

“Tất nhiên. Ngươi cứ yên tâm về điều này đi”

Nhược Văn không phải chỉ lo lắng mỗi vấn đề về Thiên Cường. Mà lão còn lo lắng về việc đón tổ thể trong tương lai.

Theo tổ huấn truyền lại có nhắc nhở mỗi lần đón được tổ thể thì phải trả lại ma bàn cho tế đàn để vạn năm sau đón đời tổ thể tiếp theo. Nhưng bây giờ phát sinh dị biến, Thiên Cường đã muốn cắn nuốt ma bàn. Rất có thể vì chuyện này mà tương lai không thể đón tổ thể tiếp theo được.

Nhược Văn thở dài trong lòng. Cuối cùng lão dẹp đi ý nghĩ hỗn độn đi. Bởi việc quan trọng nhất bây giờ là người ở hiện tại, tương lai của Chiến tộc trước mắt cần dựa vào Thiên Cường. Còn việc tương lai 1 vạn năm sau ở tổ thể đời tiếp theo mờ mịt ai làm sao biết.

Hướng Điền nói :

"Mỗi lần Tiểu Cường hấp thụ cái gì mức độ tiêu hao tài nguyên cũng khủng bố vô cùng, chỉ e nơi này không đáp ứng nổi. Tốt nhất hãy đem nó về tiểu thiên giới"

Nhược Văn gật đầu đồng ý. Hai người nhanh chóng đem Thiên Cường quay trở về trong tiểu thiên giới. Bọn họ không muốn người trong tộc lo lắng nên trực tiếp đưa Thiên Cường tới tổ tế đàn ở nội sâu phía bên trong.

Mặc dù mọi người trong tộc đều biết có chuyện gì đó đã xảy ra với Thiên Cường. Nhưng không ai biết cụ thể, thành ra cũng không ai quá lo lắng.

Thiên Cường đã lâm vào sâu trong hôn mê bởi xương đỉnh đầu rạn nứt. Đỉnh đầu là nơi chứa não, bộ phận quan trọng nhất cơ thể con người, nơi nhận biết xử lí thông tin và điều khiển cơ thể và câu thông trực tiếp với linh hồn. Cùng một tác động gây nỗi đau thì ở phần đầu sẽ tạo ra cơn đau gấp trăm lần so với nỗi đau khác trên cơ thể. Chính vì thế cơ thể buộc phải chìm vào hôm mê để giảm bớt đi cảm thụ đau đớn.

Dù trong lúc hôn mê thì Thiên Cường vẫn cảm nhận được nỗi đau đang lan tràn từ cơ thể lan sang linh hồn một cách rõ ràng. Mỗi một phút giây trôi qua, hắn luôn có cảm tưởng linh hồn mình bị giày vò, bị xâu xé, bị gặm nhấm, bị chia cắt. Hắn muốn kêu gào lên thành tiếng nhưng lại không thể điều khiển cơ thể.

Đauuu..

Đau nhứccc…

Đau đớn thống khổ vô cùng…

Nguyền rủa mà Thiên Cường chịu đựng chỉ tái phát mỗi tháng một lần, kéo dài chỉ trong một ngày. Còn quá trình dung nhập ma bà với đầu hắn kéo dài từ ngày này sang ngày khác. Quá trình này tạo cho hắn nỗi đau dai dẳng hơn nhiều so với việc bị nguyền rủa tra tấn.

Ma bàn tạo ra một hấp lực đối với thiên địa nguyên khí xung quanh. Theo thời gian hấp lực càng tăng khiến cho thiên địa nguyên khí trong tiểu thiên giới không ngừng cuồn cuộn đổ về, hình thành dòng thác năng lượng.

Ma bàn như chiếc động không đáy tham lam hấp thụ tất cả thiên địa nguyên khí chảy về phía nó. Càng hấp thụ càng nhiều ma bàn càng trở nên trong suốt, trông giống như bạch ngọc trong veo đính trên đỉnh đầu Thiên Cường.

Thiên địa nguyên khí trong tiểu thiên giới từng chút từng chút giảm xuống. Ai cũng cảm nhận được sự thay đổi theo từng ngày dù thay đổi dẫu không quá rõ rệt. Điều đó cho thấy ma bàn hấp thụ lượng năng lượng đáng sợ bực nào.

Sau khi ổn định hình thái của mình thì ma bàn tạo ra một luồng sức mạnh đục xuống xương đỉnh đầu phía dưới. Mỗi một chút xương đỉnh đầu bị vỡ ra thì ma bàn lại hấp thụ. Sau đó ma bàn biến đổi ra một mẩu hình dáng thay thế phần vỡ vụn ráp lại với xương đỉnh đầu.

Chắc chắn trong lúc hoá xương đỉnh đầu thì ma bàn đã tự cải tạo cái gì đó rồi. Đương nhiên không ai có thể biết nó đã thay đổi thế nào. Dù là Hướng Điền quan sát đêm ngày cũng không thể hiểu.

Khu vực nội tổ tế đàn đã hoá thành một khu vực phúc địa tu luyện. Thiên địa nguyên khí tập trung ở đây đã dày đặc gấp 20 lần so với bên ngoài. Thậm chí chúng còn có xu hướng hóa thành giọt. Bây giờ chỉ cần có người tu luyện xung quanh đây cũng đạt được đại tọa hóa.

Tuy nhiên Nhược Văn sẽ không để bất cứ ai xuất hiện trong khu vực này. Bởi lão sợ ảnh hưởng đến Thiên Cường. Thiên Cường chính là niềm tin, niềm hy vọng, là tương lai của bộ tộc.

Tiểu thiên giới là hữu hạn tồn tại, kẻ thù thì mạnh mẽ vô cùng. Đế gia truyền thừa cửu viễn há có thể so sánh và tưởng tượng. Nếu Thiên Cường không thể cường đại tới trước lúc tiểu thiên giới sụp đổ thì đồng nghĩa mọi thứ sẽ chấm dứt..

Đương nhiên Nhược Văn luôn có niềm tin vào tổ thể. Và tất cả tộc nhân trong Chiến tộc đều như vậy. Tất cả thành viên của Chiến tộc sẵn sàng hy sinh, đánh đổi tất cả để có một ngày Thiên Cường đạp bước theo các lão tổ trước đây.

Trong khoảng thời gian này Nhược Văn chỉ cho phép Tiểu Bạch cùng 2 người bạn của Thiên Cường có thể tới đây mỗi ngày để quan sát Thiên Cường. Còn lại không ai được phép chứng kiến. Kể cả Dung Mỹ cũng không được bởi cảnh tượng này rất dễ khiến cô bé đau lòng.

Quãng thời gian này trôi qua mọi người trong tộc chỉ biết Thiên Cường đang tu luyện. Nhìn lên hướng tổ tế đàn phương xa mịt mù linh khí ai cũng vô cùng vui mừng.

“Tổ thể tu luyện quả nhiên có khác…”

Trong lòng mỗi một thành viên đều thêm niềm tin vào Thiên Cường. Trong vô thức họ tưởng tượng tới một tân cái thế tổ thể sẽ xuất thế không lâu nữa. Và ngày đó tới thì Chiến tộc sẽ chính thức thay đổi tất cả, viết nên truyền kỳ,….

Thời gian sinh hoạt nơi đây, Tiểu Bạch cùng Trùng Phát và Vũ Tử đã có thêm nhiều nhận thức về cuộc sống. Có điều gì họ không hiểu thì đến chỗ Hướng Điền để trò chuyện. Hướng Điền cũng thỉnh thoảng giảng cho bọn họ về một chút thế giới bên ngoài. Để tương lai xuất thế đỡ chút lạ lẫm thế giới bên ngoài.

Cũng thời gian này Tiểu Bạch cũng nhận ra một điều :

"Tên Tiểu Bạch không khác bao nhiêu so với tên của những con vật mà người khác gọi trong nhà, như a miêu, a cẩu,...".

Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng. Nó làm cả tộc náo loạn một trận gà bay chó sủa. Từ đó nó bắt mọi người gọi nó là Bạch Thiên Vương.

Đương nhiên với tương lai là hộ tộc thánh thú thì mọi người đều vui vẻ gọi. Bởi gọi bằng cái tên Tiểu Bạch cũng có chút kỳ kỳ.

Mỗi ngày Tiêu Bạch đều tới thăm Thiên Cường. Thấy Thiên Cường trong trạng thái thê thảm như thế khiến trong lòng nó đau nhói. Thế nhưng miệng Tiểu Bạch luôn lẩm nhẩm :

"Hừ, hừ. Ca ca đáng ghét. Ngươi nhanh khoẻ lại rồi nhanh tỉnh lại để ta còn đánh ngươi"

Một tháng đi qua, ma bàn ở trên đỉnh đầu Thiên Cường rốt cục đã biến mất hoàn toàn. Thiên địa nguyên khí xung quanh đã bình ổn trở lại. Xung quanh tế đàn thực vật từ những cỏ cây bình thường đã hóa thành linh thảo bởi thiên địa nguyên khí dày đặc nhỏ lên trên chúng 1 tháng qua.

Ngày trước vốn thiên địa nguyên khí trong tiểu thiên giới đậm đặc hơn gấp 7-8 lần bên ngoài thì nay đã sụt giảm rõ rệt. Bây giờ cũng chỉ gấp 5-6 lần hoặc hơn một chút gì đó so với bên ngoài. Sự tiêu hao tài nguyên của Thiên Cường thì không cần bàn cãi nữa rồi.

Quá trình hấp thụ ma bàn đã kết thúc, Thiên Cường đã khôi phục lại bộ dáng như xưa. Trên đỉnh đầu nơi xương bị đục vỡ thì tóc đã phủ kín lại như trước đây. Những vết máu đã bong tróc rơi rụng xuống để lại cơ thể hắn hoàn hảo không chút hao tổn gì. Thế nhưng hắn vẫn không hề tình lại.

Nhược Văn, Hướng Điền,.. chờ đợi Thiên Cường tự tỉnh lại. Thế nhưng một ngày trôi qua, bọn họ đều không cảm nhận được dấu hiệu muốn thức tỉnh của Thiên Cường. Điều đó khiến cho tất cả sốt ruột.

Nhược Văn hô hoán :

“Thiên Cường. Tỉnh dậy đi”

“Thiên Cường. Tỉnh dậy đi..”

Nhóm Vũ Tử, Trùng Phát cũng ra sức hô hoán. Thế nhưng Thiên Cường vẫn không hề tỉnh dậy. Đám người cảm thấy không ổn bèn tới gần.

Hướng Điền lung lay Thiên Cường :

“Thiên Cường. Tỉnh dậy đi..”

Thiên Cường vẫn không hề tỉnh lại. Cho dù nhóm người có cố gắng lay tỉnh nhưng đều không thể. Ngay cả dội nước hay làm gì đều không khiến Thiên Cường tỉnh dậy. Đám người Hướng Điền trở nên lo lắng, sốt sắng vô cùng.

Thiên Cường hiện vẫn hô hấp vận động máu huyết bình thường. Điều này chứng tỏ Thiên Cường vẫn sống. Ít nhất điều này khiến cho mấy người kia an tâm hơn.

Bỗng thân thể Thiên Cường toả ra một loại năng lượng kỳ dị.

“Tránh ra. Tất cả im lặng”

Hướng Điền đẩy toàn bộ mọi người ra xa. Bởi lão linh cảm mọi chuyện quanh Thiên Cường vẫn chưa kết thúc.

Quả nhiên thân thể Thiên Cường chậm rãi phiêu phù, trôi nổi trên không trung. Năng lượng kỳ dị toả ra từ trong cơ thể hắn như hoá thành ngọn lửa đốt cháy toàn bộ quần áo.

Từ rốn Thiên Cường một tia sáng bay ra hoá ra hình ảnh một hạt giống. Từ ngực hắn ngưng ra hình ảnh một đứa bé sơ sinh. Trên đỉnh đầu thì bóng ảnh ma bàn lơ lửng.

Ba cái hình ảnh kia sau đó bay quanh cơ thể Thiên Cường. Tốc độ chúng tăng dần tăng dần cho tới khi không ai có thể nhìn thấy được chúng. Tới lúc này toàn bộ cơ thể Thiên Cường đã được bao phủ bởi lớp bóng ảnh do ba cái hình ảnh kia tạo nên.

Lớp bóng ảnh bao phủ Thiên Cường bỗng nhiên dần dần thay đổi màu sắc. Chúng dần chuyển sang màu đỏ. Cho tới khi hoá thành huyết sắc thì dừng lại.

Bây giờ trông giống như Thiên Cường đang được bao bọc bởi một lớp máu. Lớp máu kia đem tới một cảm giác yêu dị ma mị khác thường. Nó khiến cho khí tức Thiên Cường biến mất như chưa từng tồn tại…

Lớp máu quanh Thiên Cường bỗng dưng rung động gợn sóng. Gợn sóng dao động cuộn lên, cuộn lên như bề mặt biển nổi sóng.

Sau một loạt gợn sóng thì một đường hoa văn kỳ lạ xuất hiện. Sau đó là hai, ba,…. Tốc độ xuất hiện đường hoa văn tăng lên. Chỉ một chốc đã tạo nên rất nhiều đồ án hoa văn phức tạp.

Tất cả mọi người đều bị những đồ án hoa văn phức tạp thu hút sự chú ý. Bọn họ nhìn thật kỹ, thật lâu. Bọn họ cảm tưởng như sắp hiện hình ảnh gì đó.

Nhóm người Hướng Điền đứng im nơi đó. Mắt trừng mở ra nhìn về những đồ án. Thế nhưng trong ánh mắt tất cả đều là sự mờ mịt như đang bị câu dẫn, thôi miên….

Con đường mù mịt mở ra phía trước tự động lướt qua. Khái niệm thời gian, không gian tan biến…

Tất cả mọi thứ đều mờ mịt, tất cả đều mông lung, không có cái gì rõ ràng…

Khi có thể nhìn thấy rõ thì xung quanh chính là một thế giới tươi đẹp ngập tràn màu sắc. Vô vàn sinh linh cùng nhau an hưởng cuộc sống vui vẻ hạnh phúc mặc kệ thời gian trôi qua….

Thế nhưng cho tơi một ngày nọ một sinh linh dị thường xuất hiện. Nó hung tàn, mạnh mẽ vô biên.

Sinh linh đáng sợ kia tắm máu tất cả. Cho là dù ấu sinh linh nó cũng không chút xót thương.

Rất nhiều sinh linh đứng lên hợp sức với nhau chống cự. Trận chiến long trời lở đất diễn ra. Thế nhưng phần thắng thuộc về sinh linh hung ác kia.

Cả thế giới nhanh chóng ngập tràn màu máu huyết..

Máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán…

Thảm cảnh bi thương diễn ra muôn nơi không ai có thể ngăn cản được…

Sinh mệnh tận diệt, khắp nơi ai oán, bi thương …

Oán niệm chất chồng,…

Hình ảnh đáng sợ như chân thật diễn ra trước mắt khiến cho nhóm người Hướng Điền kinh hoảng tỉnh dậy. Tất cả giật mình nhìn về nhau. Bọn họ nhận ra tất cả đã cùng chứng kiến một thứ giống nhau.

Tất cả đưa đôi mắt không giấu sự sợ hãi nhìn lại vào lớp máu huyết đang phủ trên người Thiên Cường kia. Cũng may mà lần này bọn họ không thấy lại những hình ảnh trước đây….

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.