Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chuyện với Hướng Điền

Phiên bản Dịch · 3030 chữ

Hướng Điền bước vào trong động quật đồng thời vận tu lực tạo một cấm chế đơn giản không cho Tiểu Bạch có thể la lên. Như thế mới có thể tránh kinh động sinh linh tồn tại ở bên trong. Lão cẩn thận đi vào từ từ một cách lặng. Lão men theo lối đi hang nhỏ dần tiến tới hang lớn hơn.

Lúc đi gần hết hang nhỏ Hướng Điền đã nghe ra bên trong có người đang trò chuyện. Thầm im lặng lắng nghe một lát, hắn nhận ra bên trong có 3 thiếu niên đang trò chuyện với nhau.

Hướng Điền vận dụng thần niệm chậm rãi quét sâu vào trong. Nơi này pháp tắc không đầy đủ cộng với việc hạn chế bởi cấm địa nên lão chỉ có thể lờ mờ nhận ra hình ảnh ở bên trong.

Bên trong chính xác có ba thiếu niên đang trò chuyện với nhau. Cả ba người đều ở truồng và đóng độc chiếc nội khố. Có hai người thì bị xiềng xích trói lại. Chỉ một người không bị xiềng xích nhưng theo hơi thở khá là suy yếu.

Hướng Điền tập trung sự chú ý vào người có hơi thở suy yếu kia. Bởi trên thiếu niên có nét gì đó rất thân thuộc và thân quen đối với lão.

“ Đúng rồi”

Hướng Điền thần kêu lên trong lòng. Lão xúc động nhận ra thiếu niên quen thuộc đấy chính là Thiên Cường. Đã 8 năm trôi qua, đứa nhỏ bé bỏng ngày nào giờ đã to lớn vạm vỡ, khác xa nhiều so với quá khứ. Bao cảm xúc ùa về khiến lão xúc động bước chân tạo thành tiếng động.

Thiên Cường nghe tiếng động thì giật mình hô không ổn trong lòng. Hang động này vốn dĩ không có gì có thể gây nên tiếng động cả. Còn Tiểu Bạch chỉ cần trở về thì lập tức sẽ la lớn ầm ĩ khoe khoang đống thỏ rồi kêu bọn họ đem đi nướng ngay.

Nhưng hiện tại Thiên Cường đã nghe tiếng chân người bước. Điều đó khiến hắn liên tưởng tới rất nhiều điều tệ hại đã xảy ra. Thậm chí Tiểu Bạch còn bị kẻ kia khống chế nữa.

Đang lúc hoang mang thì Thiên Cường nghe thấy một giọng nói khàn khàn ấm áp đầy thân thuộc :

"Là gia gia Hướng Điền đây. Ta tới đón con đây"

Nghe tới đây bao lo toan trong đầu Thiên Cường đều tan biến. Cuối cùng gia gia cũng tới. Cuối cùng cũng sắp được trở về nhà.

Thiên Cường chạy thật nhanh tới lối vào. Trước mặt hắn quả nhiên là gia gia Hướng Điền. Hắn bổ nhào về phía người Hướng Điền như đứa trẻ.

“Gia gia”

Thiên Cường chợt nhận ra hắn có chút lớn nên khựng lại thành cái ôm mà không nhảy vào lòng cho Hướng Điền bế như lúc nhỏ. Hướng Điền vỗ về hắn rồi cảm thụ sự lớn hơn hẳn của Thiên Cường so với trước đây.

Tiểu Bạch đã được thả ra. Nó chớp chớp đôi mắt nhìn Hướng Điền :

“Ồ thì ra đây là gia gia”

Vũ Tử cùng Trùng Phát cùng tiến lại thi lễ với Hướng Điền :

“Tiểu bối xin kính chào Thần Vương”

“ Tiểu bối xin kính chào Thần Vương”

Hai người này đại khái cũng đoán được người này Hướng Điền bởi nghe qua Thiên Cường nhắc tới. Cả hai không biết chào như thế nào cho phải cả. Nhớ lại lúc ở trong Vạn khí tông kia có nghe qua kiểu cách xưng hô là Thần Vương thể hiện sự kính trọng nên bèn gọi theo.

Thiên Cường sau khi ổn định lại cảm xúc, hắn bèn quay qua giới thiệu cho gia gia mình biết :

"Đây là Trùng Phát và Vũ Tử bằng hữu mới quen của con. Còn kia là đệ đệ Tiểu Bạch của con. Cũng có thể xem như tổ tiên đã giao đệ đệ này cho con"

"Còn đây là gia gia Hướng Điền mà ta đã kể cho các ngươi"

"Ra mắt Chiến Thần Vương"

Đây là lần đầu mà Vũ Tử, Trùng Phát được diện kiến vương giả hàng thật ở khoảng cách gần như vậy. Trước kia lúc ở trong thế lực Vạn khí tông, vương giả là tồn tại đỉnh cao vô cùng mà bọn người như hắn không thể tiếp xúc nổi.

Hướng Điền gật gật đầu, có chút hài lòng về hai đứa này. Hướng Điền thì đã nhận thức được Tiểu Bạch nên hướng đôi mắt đánh giá một lượt Vũ Tử cùng Trùng Phát. Hai kẻ này anh tuấn bất phàm, thân thể mạnh mẽ rắn rỏi một cách lạ thường. Lão kết luận cả hai kê này không tầm thường chút nào.

Thiên Cường như sực nhớ :

"Gia gia. Hãy giúp họ cởi mớ xích kia đi"

Hướng Điền gật đầu. Lão chỉ hơi vung cánh tay một chút mà mấy người chưa ai cảm nhận được gì thì sợi xích đã đứt xuống. Đúng là Thần Vương khủng bố so với bọn họ quá nhiều.

Thần Vương muốn giết người thì chỉ trong ý niệm. Nếu muốn thì có thể gạt bỏ sạch sẽ mấy người như Thiên Cường chỉ trong một khoảnh khắc.

Vũ Tử, Trùng Phát lập tức cúi đầu tạ ơn :

"Đa tạ Chiến Thần Vương"

"Đa tạ Chiến Thần Vương"

Hướng Điền nhẹ nhàng gật đâu. Lúc đầu tới đây lão vốn có ý niệm đem Thiên Cường ngay lập tức trở về trong tộc. Nhưng khi gặp lại Thiên Cường vẫn khỏe mạnh và có thêm nhiều bạn kỳ lạ thế này thì lão muốn hỏi han đôi chút trước. Lão cũng cảm nhận được hình như Thiên Cường có gì đó muốn nói với mình.

Thiên Cường quay qua nói với hai người bạn của mình :

"Ta muốn nói chuyện với gia gia một lát. Hai ngươi hãy ra ngoài làm thịt thỏ với Tiểu Bạch. Hy vọng các ngươi làm bữa ăn thịnh soạn đãi gia gia ta "

Hai người kia dĩ nhiên là hiểu chuyện và đồng ý ngay :

“Chúng ta hiểu rồi. Chúng ta sẽ cố gắng hết sức”

Tiểu Bạch dẫn hai người kia ra khỏi động. Hướng Điền quay qua kiểm tra thân thể Thiên Cường vì lão cảm nhận được hơi thở Thiên Cường khá suy yếu.

“Thân thể con giống như vừa trải qua nguyền rủa thức tỉnh phải không?”

“Đúng vậy. Hôm qua con mới tái phát”

Hướng Điền sau khi biết Thiên Cường vừa trải qua nguyền rủa bèn lục lọi trong chiếc nhẫn trữ vật một chút. Lão móc ra mấy viên đan dược cho Thiên Cường và nói :

“Hãy nuốt mấy viên đan dược này đi. Đan dược này chiết xuất từ thuốc tắm và có hiệu quả đối với việc hồi phục sức khoẻ đó”

“Đa tạ gia gia”

Thiên Cường đón lấy đan dược rồi nuốt xuống. Cảm thụ sự năng lượng sinh mệnh dồi dào từ đám dược lực phát ra trong cơ thể. Có lẽ hắn sẽ hồi phục nhanh thôi.

Hướng Điền trước đây dù là tán tu nghèo nhưng lại có chút may mắn nên có trên người sở hữu một cái nhẫn trữ vật khi đi vào trong một cái di tích. Nhẫn trữ vật là đồ vật thuộc loại không gian bảo vật. Giá trị của không gian bảo vật khá là đắt bởi vì vật liệu làm ra và giá trị sử dụng của chúng. Ngoài ra kẻ làm ra chúng là tông sư sở hữu tạo nghệ không gian trận pháp khiến giá trị nhẫn trữ vật càng thêm giá trị.

Đa phần người sở hữu trong nhẫn trữ vật luôn để quần áo, tiền bạc cũng như ít thuốc thang bên trong. Bởi đó là những vật phẩm hữu dụng. Ngoài ra nhẫn trữ vật cũng là nơi mà mỗi người sẽ cất giữ tài bảo của bản thân bởi nó rất an toàn.

Hướng Điền vì bản thân cũng khá nghèo nên trong nhẫn trữ vật chẳng có gì giá trị lớn. Vậy nên hắn liền nhét vào các vật phẩm sinh hoạt như lương thực cũng như vài bộ quần áo cho bớt trống. Và chúng thực tế hữu dụng cho bộ tộc vào thời điểm này.

Hướng Điền sau đó lấy ra một bộ y phục mới. Cũng may lão cũng có khá nhiều y phục hợp kích cỡ cơ thể bản thân. Mà Thiên Cường cao lớn không thua Hướng Điền là bao cả, rất vừa khi mặc chúng.

“Ngươi thay y phục này đi. Trông chiếc khố kia không tốt chút nào”

“Vâng ạ”

Thiên Cường cười vui vẻ vì Hướng Điền rất để ý tới hắn. Chiếc khố này là từ mớ vải rách cũ kỹ mặc trên người Vũ Tử cùng Trùng Phát nên thật sự mà nói chúng không tốt chút nào. Hắn nhận lấy y phục rồi nhanh chóng cởi bỏ thay luôn.

Tiểu Bạch lúc này đã quay lại động quật. Nó chạy lại rồi bổ nhào vào trong lòng Thiên Cường tỏ vẻ đáng thương :

"Lúc nãy gia gia ca ca bắt nạt ta đấy"

Nói xong nước mắt Tiểu Bạch như chực trào, bộ dạng 10 phần đáng thương. Thiên Cường xoa xoa đầu Tiểu Bạch đáng yêu. Hắn nói như trách móc :

"Gia gia. Người cũng thật keo kiệt. Để lại cho con được một chút lương thảo. Nếu không tới đón con sớm chỉ e con đã chết đói rồi. Nay đường đường là Thần Vương lại đi bắt nạt đệ đệ con"

Hướng Điền sờ sờ lên mũi, cảm giác như mình hình như làm sai thì phải. Lão lắc đầu cười nói :

"Ta cũng đâu muốn xảy ra nhiều sự như vậy. Ta đã chơ con đi ra mấy năm mãi không được. Mấy ngày trước vì không đợi được nên ta mới quyết định bế quan đột phá cảnh giới. Thế nên có chút tính toán chưa ổn thoả cho lắm."

Thiên Cường có chút vui vẻ khi thành công làm nũng gia gia hắn. Dù dì tâm tư của hắn vẫn chưa lớn lắm. Vẫn có chút giống với những đứa trẻ bất mãn khi không được người thân chăm sóc chu đáo.

Nghe Hướng Điền có nhắc qua về chuyện đột phá. Thiên Cường hỏi :

"Người thành công chứ"

Hướng Điền vui vẻ không giấu niềm tự hào:

"Đương nhiên là thành công rồi. Bây giờ ta cũng là Vương giả trung kỳ. Mặc dù vẫn còn yếu nhưng cũng đủ năng lực bảo vệ mình"

Thiên Cường đương nhiên chẳng biết được sự mạnh mẽ của tu luyện thay đổi thế nào. Hơn nữa hắn cũng chưa từng chứng kiến gia gia hắn ra tay. Vậy nên càng không biết được Hướng Điền có bao nhiêu lợi hại.

Tuy thế Thiên Cường vẫn chúc mừng :

"Chúc mừng người lại mạnh mẽ thêm. Tương lai bộ tộc sẽ được mạnh mẽ hơn khi được gia gia dẫn dắt"

Hướng Điền biết dẫu mình không quá mạnh mẽ nhưng vui vẻ vô cùng. Lão bây giờ có thêm rất nhiều niềm tin vào năng lực bản thân. Tương lai lão sẽ bước được lên tầm cao mà trước đây lão nằm mơ cũng không nghĩ tới. Bây giờ lão đã thay đổi rất nhiều so với những năm tháng trước đây rồi.

Thiên Cường có chút tò mò về thời gian đã trôi qua. Hắn hỏi :

"Gia gia. Con đã nhận truyền thừa ở đây mất mấy năm rồi nhỉ?"

Hướng Điền đáp lời

"Tính ra cũng là 8 năm"

Hướng Điền cũng có chút hồi tưởng về khoảng thời gian vừa rồi. Thời gian dù chỉ tám năm trôi qua đủ rất nhiều sự vật biến thiên.

Thiên Cường nghe thấy thời gian trôi qua lâu như thế khiến hắn giật mình kinh ngạc. Phải mất một đoạn thời gian hắn mới ổn định cảm xúc mà hỏi tiếp :

"Gia gia Nhược Văn và mọi người trong tộc sao rồi ạ?"

"Tất cả đều vẫn khỏe mạnh và tốt hơn xưa rất nhiều. Mọi chuyện xảy ra trong bộ tộc trong thời điểm này khá tốt đẹp. Tất cả đều đang trông ngóng con trở về"

Thiên Cường nghe vậy thì vui vẻ mỉm cười. Hắn cũng rất nhớ mọi người. Chắc chắn cũng rất nhiều người ngóng trông hắn.

Hướng Điền tiếp tục nói :

“Dung Mỹ đã lớn trở thành tiểu cô nương xinh đẹp rồi. Con bé cũng rất nhớ ngươi”

Thiên Cường có chút ngại ngùng :

“Gia gia. Đừng có chọc con nữa”

Hướng Điền cười phá lên vui vẻ. Xem ra thật sự Thiên Cương dành khá nhiều tình cảm cho Dung Mỹ. Chuyện này cả bộ tộc đều biết. Dung Mỹ chờ đợi Thiên Cường cả mấy năm nay.

Gác mấy chuyện này sang, Hướng Điền nhịn không nổi tò mò hỏi :

"Con nhận truyền thừa ra sao rồi"

Thiên Cường buồn bã kể lại hết mọi thứ trong truyền thừa. Sau đó hắn cũng kể lại mọi chuyện phát sinh mấy hôm qua cũng như chuyện về Tiểu Bạch cùng 2 người bạn đặc biệt của mình.

Hướng Điền nghe xong lòng chùng xuống :

“Xem ra không thể tu luyện được liền. Chỉ có ít hy vọng nhỏ nhoi nhưng cũng không nhiều. Tuy nhiên, chỉ cần có chút hi vọng thì phải thử”

“Con hiểu rồi. Con nhất định sẽ cố gắng tới cùng”

Hướng Điền cũng rất chú tâm về chuyện Tiểu Bạch. Lão nói với Thiên Cường :

“Nếu chia đẳng cấp ra thì có dã thú, linh thú, Thông linh thú hay còn gọi là tu luyện thú, Thánh thú và Thần thú. Thánh thú và Thần thú chỉ có trong truyền thuyết.

Thánh thú cũng phân chia đẳng cấp có mạnh có yếu. Các gia tộc nội tình khủng bố thì cũng có thể có nuôi dưỡng chút Thánh thú nhỏ yếu. Còn các Thánh thú mạnh mẽ hình thành nên gia tộc. Không dễ gì mà chọc tới chúng được bởi năng lực chúng khá lớn.

Về phần Thần thú hình thành từng bộ tộc vô cùng khủng bố. Không kẻ nào cả gan mà bắt một đầu ấu thú về nuôi dưỡng bỡi sẽ chọc đại họa ngập trời.

Các bộ tộc Thần thú mạnh mẽ tới mức nào ta cũng không thể dung được. Chỉ được biết rằng đấy là tồn tại vô cùng đáng sợ mà ta cũng chỉ có thể ngước nhìn. Chỉ các đỉnh cấp cường giả nhân tộc mới có thể tranh phong cùng chúng.

Hơn nữa dòng máu Thần thú cao quý không cho phép kẻ nào đụng vào chúng chứ đừng nghĩ tới việc bắt đi đầu ấu thú. Ngay cả ấu thú mới sinh cũng khủng bố vô cùng chứ không giống như Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch thực lực thân thể có chút mạnh mẽ, có trí tuệ và biết nói. Xét theo năng lực như thế có thể chính là Thánh thú, hoặc á Thần thú a. Đương nhiên tỉ lệ làm Thần thú không cao. Khả năng Tiểu Bạch là một đầu Thánh thú”

Tiểu Bạch nghe xong cũng có chút buồn :

“Dù gì ta cũng muốn là Thần thú”

Thiên Cường xoa đầu Tiểu Bạch an ủi :

“Ta tin đệ đệ không phải là Thánh thú bình thường đâu”

Hướng Điền bổ sung :

“Tổ tiên Chiến tộc là vốn là một đỉnh cấp cường giả. Theo như tổ tiên truyền lại thì người chính còn mạnh mẽ ngang cả Thần đế. Thế nên dựa vào truyền thừa mà suy đoán Tiểu Bạch sẽ là dòng dõi một ấu Thánh thú mạnh mẽ.

Thánh thú cũng đủ khiến tất cả các tộc khác ở Vũ châu này run rẩy mà ngước nhìn rồi. Có thể Tiểu Bạch chính là hộ tộc Thánh thú mà tổ tiên đã chuẩn bị cho bộ tộc.

Bây giờ do Tiểu Bạch còn quá nhỏ nên chưa phát huy được sức mạnh cũng như chưa tu luyện nên không phát ra bao nhiêu năng lực. Nhưng tương lai chắc chắn một điều tiền đồ vô lượng. Thậm chí ta cũng không ước định được”

Tiểu Bạch nghe xong tậm trạng trở nên vui vẻ vô cùng. Nó nhảy bổ vào trong lòng Thiên Cường làm nũng :

“Tương lai ta nhất định sẽ không để đại ca thất vọng”

“Ta cũng tin là thế”

Hướng Điền cũng nghe qua chuyện của Trùng Phát và Vũ Tử. Lão trầm ngâm :

“ Tính ra hai đứa nhỏ kia xuất thân không hề tầm thường. Cả hai bọn họ tuyệt không thua kém gì con bởi chỉ có kẻ đủ mạnh mẽ mới có thể vào đây lưu lại truyền thừa.

Liên quan tới hai người này có thể có chút hy vọng giúp con. Mặc dù chỉ là suy đoán, cũng chưa từng thử. Nhưng có thể đây là vận mệnh sắp xếp. Chúng ta phải thử mới biết kết quả như thế nào”

“Con cũng nghĩ như vậy. Hy vọng là có kết quả. Nếu không thì…”

Nói tới đây Thiên Cường trở nên buồn bã. Sâu trong tâm hắn là sự khát khao tu luyện. Thế nên nếu quả thật vẫn không thể thành công thì… hắn cũng không dám nghĩ thêm nữa.

Hướng Điền động viên Thiên Cường đôi chút. Cả hai người tâm sự hồi lâu với nhau. Thầm ước đoán lúc này Vũ Tử cùng Trùng Phát đã chuẩn bị xong bữa tối rồi. Thiên Cường bèn nói :

“Khả năng hai người kia đã nướng thỏ xong rồi. Gia gia đi ra ngoài cùng ăn với chúng con cho vui nha”

“Được thôi”

Thế là Thiên Cường, Hướng Điền, Tiểu Bạch bước ra ngoài động.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.