Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyền rủa tái phát

Phiên bản Dịch · 3322 chữ

Hôm qua tất cả đều ngủ ở động quật của Tiểu Bạch một cách ngon lành. Tuy nhiên tới lúc trời vừa sáng thì Thiên Cường giật mình tỉnh dậy bởi hắn cảm giác cơ thể có chút không ổn.

Thiên Cường đoán khả năng cao là nguyền rủa sắp tái phát nên hắn khẽ thức dậy rồi âm thầm đi sang bên động quật của Chiến tộc. Trạng thái nguyền rủa của hắn rất đáng sợ nên hắn không muốn tất cả lo lắng khi chứng kiến.

Nhưng Thiên Cường tỉnh dậy dù khẽ nhưng vẫn đủ khiến Tiểu Bạch tỉnh theo. Tuy nhiên Tiểu Bạch vẫn còn ngái ngủ nên không dậy theo Thiên Cường mà cứ nằm lười thêm một chốc.

Sau một khoảng thời gian không thấy Thiên Cường quay trở lại khiến Tiểu Bạch cảm giác không đúng. Nó bèn chạy sang bên kia động quật xem có chuyện gì đã xảy ra.

Đến nơi, Tiểu Bach bắt gặp hình ảnh Thiên Cường đang vật vã đau đớn. Tiểu Bạch hoảng hốt chạy lại hỏi :

“Ca ca. Ngươi làm sao thế?”

“Ta sắp tái phát nguyền rủa. Không ai có thể giúp được ta lúc này được. Chỉ duy nhất bản thân ta tự vượt qua nó mà thôi. Ngươi không cần phải đánh thức hai người kia đâu”

Bây giờ Thiên Cường mới chỉ bắt đầu tái phát nên vẫn trả lời với Tiểu Bạch được. Hắn cũng cố gắng làm cho Tiểu Bạch yên tâm một chút. Thế nhưng qua thời gian nguyền rủa giày vò Thiên Cường thêm mạnh mẽ khiến hắn phải vật lộn trong đau đớn.

Chứng kiến Thiên Cường như đang bị hành hạ, tra tấn nhưng Tiểu Bạch không thể giúp được. Suy nghĩ không có biện pháp hay ho gì nên nó bèn chạy về thức hai người Vũ Tử và Trùng Phát dậy. Cũng hy vọng xem cả hai người này có thể giúp gì được không.

Tiểu Bạch nhảy bổ vào Trùng Phát và Vũ Tử đồng thời kêu toáng lên :

“Nhanh dậy đi. Nhanh dậy đi. Dậy điii"

Vũ Tử, Trùng Phát vì lâu rồi không được ngủ nên ngủ rất ngon và có thể dậy khá muộn. Thế nhưng hai người lại bị Tiểu Bạch đánh thức khiến cả hai giật mình choàng tỉnh.

Vũ Tử, Trùng Phát nhìn thấy Tiểu Bạch mắt ướt lưng tròng như sắp gào khóc tới nơi thì hỏi ngay :

“Có chuyện gì đã xảy ra sao?”

“Thiên Cường ca ca bị cái gì đó kinh khủng lắm. Hãy mau đi theo ta tới giúp ca ca. Nhanh lên”

Tiểu Bạch sau đó một mạch chạy sang động quật của Chiến tộc. Vũ Tử cùng Trùng Phát biết chuyện gấp rút nên tức tốc chạy qua theo sau.

Tới nơi trước mặt Vũ Tử, Trùng Phát và Tiểu Bạch là hình ảnh Thiên Cường vốn anh tuấn trầm ổn khí chất đĩnh đạc hơn người đã biến mất. Thay vào đó là một Thiên Cường mang khuôn mặt tái mét, nổi cuộn lên các đoạn gân xanh, cơ thể thì run rẩy từng cơn. Các cơ và gân bị siết lại cuộn lên thành đám như sắp bung ra khỏi da vậy.

Thiên Cường thấy đám người đã đến bèn cố gắng gượng cười cho bọn họ yên tâm. Nhưng khuôn mặt cười lại méo mó nhăn nhó trông vào càng thêm thảm hại.

Hai người chạy thật nhanh lại đỡ Thiên Cường rồi hỏi :

"Ngươi bị làm sao thế?"

Thiên Cường vẫn còn có chút thanh tỉnh nói lắp không rõ ràng :

"Nguyền ... uyền ... rủ .. rủa... tái .. tái .. ái ...phát.. át... thôi ... đừng ... ừng ... lo"

Gắng nói xong khiến cho Thiên Cường mất cả đống khí lực. Hắn cứ như thế mà rũ người đổ gục xuống.

Trên thân thể Thiên Cường bấy giờ xuất hiện từng mảng đen cuộn cuộn lên. Những mảng đen kia di chuyển lần lượt khắp cơ thể. Đi tới đâu thì những mảng đen đều cố gắng bóp nắn nhào nặn chỗ đó. Mảng đen như thể thù hằn muốn xé rách toàn bộ thân thể Thiên Cường.

Nơi mảng đen đi qua để lại bề ngoài là những vết nứt trên da. Còn sâu bên trong cơ thể là những thớ cơ bị bóp nghiền. Vô số tế bào bị tổn thương hư hại. Ngay cả sợi gân bền chặt mà cũng bị dập nát. Còn những chiếc xương cốt vọng vang lên thanh âm như bị gõ ra...

May mắn thân thể Thiên Cường đủ mạnh mẽ nên chưa tới mức nổ tung. Hắn cố gắng gồng mình chịu đựng được sự tàn phá tới từ nguyền rủa.

Bây giờ Tiểu Bạch đã không thể kìm chế nổi cảm xúc nữa mà khóc như mưa. Bởi Thiên Cường đối với nó là người thân thích nhất. Lúc này đây nó chỉ có thể dương mắt chứng kiến người thân nhất của mình bị hành hạ, bị tra tấn mà nó không biết làm thế nào giúp đỡ.

Vũ Tử cùng Trùng Phát tâm trạng cũng tệ hại không kém. Họ kiến thức quá ít và cũng không đủ năng lực để giúp đỡ Thiên Cường.

Hôm qua cả hai vừa mới nhận thức Thiên Cường, trong lòng cũng xem Thiên Cường như là người thân. Vậy mà giờ đây họ phải chứng kiến người thân mình phải chịu đựng đau đớn thê thảm trước mắt mình mà bản thân bất lực chỉ có thể chứng kiến. Thời gian dần trôi qua lại khiến lòng họ như quặn thắt thêm, đau đớn hơn.

Lúc trước đây khi cả hai từng bị giam giữ đọa đầy nhưng vẫn luôn nuôi hi vọng thoát ra ngoài. Mang trong mình khát khao mạnh mẽ hơn để khống chế hết thảy. Thế nhưng bọn họ nhận ra con đường kia còn quá dài còn thế sự không phải là thứ mà như họ mong.

**

Sâu trong cơ thể Thiên Cường từng bộ phận bị giày vò đau đớn không thua kém gì so với những gì bên ngoài có thể trông thấy. Nguyền rủa hình thành từng đám hoa văn dẫn động Đoạ thể lưu động trong từng đoạn mạch, từng thớ cơ, từng đoạn xương, từng huyệt đạo, từng tấc tế bào...

Chúng tạo nên sức mạnh giày vò mọi ngóc ngách trong thể xác Thiên Cường. Chúng như muốn phá huỷ toàn bộ cơ thể Thiên Cường. Như muốn Thiên Cường vỡ vụn ra thành nhiều mảnh.

Nguyền rủa hành hạ thân thể Thiên Cường nhưng lại khiến cho linh hồn Thiên Cường không ngất liền đi. Hắn chỉ có thể từ từ thụ hưởng cảm nhận được sự đau đớn trôi qua mỗi giây phút.

Đau, đau, rất đau, thật sự đau đớn vô cùng,...

Lâu lắm rồi Thiên Cường mới cảm nhận lại cơn đau đến từ nguyền rủa kia. Cơn đau kia khiến hắn như cảm nhận cuộc sống không bằng chết. Nguyền rủa như muốn hành hạ hắn cho đến chết mới thôi.

Ý thức Thiên Cường thều thào trong tuyệt vọng :

“Ta sắp không xong rồi. Có lẽ ta không vượt qua nổi mất”

Thiên Cường đã không còn cảm nhận được mọi thứ ở xung quanh. Toàn bộ cơ thể dường như không muốn nghe theo lời hắn mà muốn buông xuôi giải thoát.

Thân thể Thiên Cường đau đớn, linh hồn mỏi mệt rã rời. Đâu đó trong ý thức hắn hiện lên suy nghĩ :

“Mọi chuyện hãy chấm dứt ở đây đi thôi. Ta chịu đựng thế đã là đủ rồi. Ta muốn giải thoát cho bản thân mình..”

Những vết rạn nứt trên da máu đã dần dần chảy ra. Chẳng mấy chốc mà Thiên Cường nằm ngập tràn trong vũng máu của chính mình. Hắn lâm vào trạng thái nửa tỉnh mê, hơi thở yếu ớt.

Bao nhiêu năm qua cố gắng chịu đựng, bây giờ Thiên Cường đã mệt lắm rồi. Thật sự hắn muốn nghỉ ngơi, buông bỏ hết thảy để giải thoát khỏi mọi sự giày vò đau đớn. Hắn dần không còn chút ý chí gắng gượng, giống như kẻ sắp chết đi.

Trong mê man Thiên Cường thấy bản thân đi lạc vào trước một cái am nhỏ. Hắn như nhìn thấy có mấy cái bóng gì đó trước mặt mình. Hắn tiến lên thì phát hiện ra số lượng bóng khá nhiều.

Thiên Cường khẽ đếm trong vô thức :

“Một

Hai

Ba

Mười tám”

Thiên Cường có chút kinh nghi :

“Cái này là…”

Mười tám cái bóng ấy đồng loạt đứng trước mặt Thiên Cường. Hắn nhận ra đây là hình ảnh mười tám tiểu thúc đã hy sinh thân mình trong Cấm địa sinh mệnh để đổi lấy sự sống cho hắn.

Thiên Cường giật mình lui lại. Mười tám bóng kia mất đi chỉ còn lại cái am lạnh ngắt. Sau đó hình ảnh cái am cũng mờ dần rồi tan biến.

Thiên Cường hốt hoảng tiến tới tìm. Hắn bước tới thì chỉ thấy trước mặt mình là mấy cỗ quan tài. Hắn tiến tới nhìn bên trong thì nhận thấy người trong quan tài đã chết, một cái chết thê thảm.

Thiên Cường cố gắng mở to mắt ra để nhìn. Thế nhưng cỗ quan tài trước mặt hắn chỉ sau vài gợn sóng ảnh đã biến mất.

Thiên Cường cố đem bàn tay ra tới nhưng hắn không thể nắm hay bắt được bất cứ cái gì. Hắn lo lắng nhìn sang xung quanh. Bất chợt hắn thấy mười tám bóng ảnh vẫn đứng đó nhìn hắn. Trong đôi mắt của mười tám bóng ảnh kia là sự cam tâm tình nguyện, không chút oán trách hắn.

Thiên Cường lại nhìn sang bên cạnh. Cạnh mười tám bóng hình kia là hình ảnh vô số bóng người. Đó là hình ảnh những người trong tộc đã ngã xuống khi bị kẻ khác giết hại.

Sau đó lại xuất hiện thêm rất nhiều bóng ảnh. Nào Nhược Văn, là Hướng Điền, là Dung Mỹ, là Tiểu Bạch,.. Tất cả đều màng đôi mắt đầy hy vọng nhìn về phía hắn. Tất cả đều lặng im không nói điều gì. Họ tôn trọng quyết định của chính hắn.

Thiên Cường cảm thụ trách nhiệm trên vai hắn lớn nhường nào. Hắn gào lên :

“Aaaaa. Ta sẽ không ngã xuống.

Ta nhất định sẽ sống.

Ta nhất định sẽ vượt qua.

Ta nhất định sẽ tu luyện.

Ta nhất định sẽ không để mọi người thất vọng.

Trách nhiệm này ta sẽ gánh. Tuyệt đối sẽ không buông.

Aaaaaa. Nguyền rủa chết tiệt. Ngươi không giết được ta đâu..

Aaaaa…”

Thiên Cường không cam lòng buông xuôi mọi thứ. Hắn không thể phụ lòng tất cả mọi người dành cho hắn. Hắn muốn sống, nhất định phải sống. Hắn muốn sống để tu luyện, cho dù bị đày đoạ hành hạ thế nào hắn cũng sẽ vượt qua. Bởi hắn biết hắn không phải sống cho mỗi mình hắn. Và rất nhiều người đặt niềm tin nơi chính hắn.

Không dừng lại ở đó, sâu trong ý thức Thiên Cường xuất hiện rất nhiều ý nghĩ về những điều khúc mắc chưa được sáng tỏ. Thật tâm hắn rất muốn biết cha mẹ mình là ai. Hắn muốn biết các đời tổ tiên có liên quan tới phụ mẫu hắn không. Hắn cũng muốn có một thứ gọi là gia đình như những đứa trẻ trong bộ tộc....

Tất cả, tất cả tạo nên một nguồn sức mạnh khiến cho trái tim Thiên Cường như nhịp đập đều trở lại. Cỗ ý chí kiên cường tiếp thêm sức mạnh cho cơ thể gắng gượng vượt qua nỗi đau tinh thần lẫn thể xác.

Cả ngày dài cứ thế trôi qua, nguyền rủa cuối cùng cũng lui đi. Mãi lúc này Thiên Cường đã cùng kiệt sức lực, năng lượng không còn nữa khiến hắn thật sự lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Ngày hôm nay đối với Tiểu Bạch thật tệ. Nó khóc sưng hết cả đôi mắt mà không thể làm được cái gì. Vũ Tử, Trùng Phát cũng không kém, chỉ biết đứng nhìn từ xa mà loay hoay không làm nổi cái gì.

Thời gian chậm trôi qua chứng kiến hết thảy tất cả khắc sâu sự đau đớn trong lòng bọn họ. Để khiến trong lòng đều ứa máu khi chứng kiến Thiên Cường đau đớn vật vã, yếu dần yếu dần rồi ngất đi.

Hiện giờ những hoa văn cũng như mảng đen đã biến mất trên thân thể Thiên Cường như chưa từng xuất hiện. Thế nhưng vẫn còn đó kết quả hiện hữu trên Thiên Cường. Còn đâu nữa Thiên Cường với bộ dáng anh tuấn phong trần, hôm qua vui đùa cùng họ, giờ đây Thiên Cường thoi thóp chỉ còn chút hơi tàn trong vũng máu.

Trùng Phát Vũ Tử cùng Tiểu Bạch bây giờ mới trút được hơi thở nhẹ nhỏm hơn. Hình như nguyền rủa kinh khủng kia đã qua rồi, Thiên Cường có lẽ đã qua cơn nguy kịch.

Hai người đi lại lau đi vết máu trên người Thiên Cường. Sau đó bọn họ lau dọn và trải ít cỏ khô cho Thiên Cường nằm nghỉ ngơi.

Đêm đó cả ba đều thức trông coi cho Thiên Cường. Một đêm dài lại trôi qua. Cả ngày không ăn uống gì nên đến rạng sáng tất cả đều cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ đến ríu mắt.

Thiên Cường hơi trở mình tỉnh dậy. Hắn hiện vẫn còn rất yếu. Hắn cảm thấy đói và khát vô cùng. Bụng đã kêu réo ầm ĩ cả lên. Điều này đã đánh thức tất cả tỉnh dậy.

Thiên Cường vẫn không đủ sức lực mà mở mắt ra. Miệng hắn thều thào yếu ớt :

"Nước.."

Vũ Tử và Trùng Phát chạy đi tới chỗ để túi đựng nước. Nhưng cả hai nhận ra ngày hôm qua bọn họ uống nước thay cơm nên giờ đã hết sạch sẽ rồi.

Tiểu Bạch rất nhanh đã nhận ra được vấn đề. Bây giờ cần đi lấy nước. Mà ở đây ngoài nó ra thì không ai có thể tự do ra vào cả. Thế là nó một mạch phóng đi đến con suối gần đó.

Hôm qua chỉ có thể chứng kiến Thiên Cường đau đớn mà không giúp được gì đã khiến nó day dứt trong lòng. Trong thâm tâm nó bây giờ chỉ cần làm chút việc có ích cho Thiên Cường là đủ khiến nó hạnh phúc rồi. Thế là nó phóng một mạch thật nhanh và không quan tâm tới cái gì cả.

Thế nhưng Tiểu Bạch chạy tới bờ suối thì nó lại phát hiện ra không có gì để mang nước về. Cái túi da mà đựng nước thì đã uống hết vứt ở trong động. Thế là nó lại cuống cuồng chạy về lấy.

Hai người kia không thể tự do ra vào nên chỉ có thể nhìn Tiểu Bạch loay xoay chạy đi chạy lại mà không biết nó đang làm cái gì. Thấy Tiểu Bạch cắp cái túi da thì bọn họ mới hiểu ra.

Bình thường túi da đựng nước thì phải mang trên người hoặc là cầm tay. Nhưng mà Tiểu Bạch không cầm nắm được nên nó bèn dùng miệng cắm chặt lấy túi da rồi chạy thật nhanh ra ngoài.

Khổ nỗi là Tiểu Bạch quá hấp tấp, dùng lực quá mạnh mà thân thể quá nhỏ so với túi da nên lúc chạy đến suối thì đã cắn thủng mất cái túi. Lúc cho nước vào thì nó nhận ra nước chảy ra theo mấy cái lỗ thủng mà nó cắn trước đó.

Tiểu Bạch lo lắng chạy thật nhanh về động cho kịp. Thế nhưng khi mới chỉ chạy được vài bước thì nước đã chảy ra gần hết.

Lúc này Tiểu Bạch thật sự muốn khóc và thầm oán trách mình ngu xuẩn. Loay hoay nghĩ mãi nó cuối cùng cũng nghĩ ra cách. Thế là nó bèn lao xuống suối xuống uống một bụng thật no nước rồi chạy về thật nhanh.

Thiên Cường hiện vẫn đang nửa mê nửa tỉnh. Hắn được Trùng Phát và Vũ Tử đỡ ở tư thế hơi nằm. Miệng hắn khô khốc, môi nứt nẻ. Hắn thều thào :

“Nước..”

Trùng Phát cùng Vũ Tử thấy Tiểu Bạch chạy về nhưng không thấy túi nước đâu thì thấy không ổn. Nhưng cả hai chưa kịp cất thành tiếng hỏi thì Tiểu Bạch nhảy xổ đến và miệng phun một vòi nước vào miệng Thiên Cường.

Ực ực

Tiếng nuốt nước vang lên trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác của Trùng Phát và Vũ Tử giật mình ngơ ngác. Thiên Cường tất nhiên không hề hay biết cái gì đang diễn ra. Hắn uống dòng nước mà Tiểu Bạch đem tới một cách ngon lành.

Dòng nước đi vào trong cơ thể Thiên Cường như cơn mưa mang sinh mệnh sự sống tưới vào sa mạc khô cằn. Khiến cho máu huyết lưu động như sinh vật sống sau quãng thời gian uể oải, mệt nhọc…

Vũ Tử và Trùng Phát bây giờ nhìn Tiểu Bạch mà không biết nên khóc hay cười nữa. Chợt âm thanh đói bụng từ Thiên Cường vang lên. Trùng Phát ngay lập tức hiểu ra :

"Trước mắt để ta lấy lương khô cho Thiên Cường ăn. Còn Tiểu Bạch. Bây giờ cũng chỉ có ngươi mới tiện ra ngoài. Hãy đi ra kiếm cái gì đó bổ dưỡng về để cho Thiên Cường ăn đi"

“Nhưng mà…”

Tiểu Bạch nhìn Thiên Cường có chút lo lắng. Lúc này Vũ Tử liền trấn an :

"Ngươi cứ yên tâm đi. Chúng ta sẽ chăm sóc ca ca ngươi chu đáo"

“Được rồi. Ta sẽ quay về ngay”

Tiểu Bạch nhìn thấy Thiên Cường thì có vẻ đỡ rồi nên nó yên tâm chạy ra ngoài kiếm chút gì đó về ăn. Từ hôm qua tới giờ Tiểu Bạch cũng chưa ăn cái gì cả bởi còn lo lắng nên lúc này bụng nó cũng réo lên. Tiểu Bạch tức tốc chạy ra ngoài bắt mấy con thỏ về.

Vũ Tử cùng Trùng Phát sau đó cùng nhau đút cho Thiên Cường ăn. Vì chưa có kinh nghiệm nên cả hai phải loay hoay mãi mới có thể bón cho Thiên Cường ăn được.

Lúc bón cho Thiên Cường ăn thì hai người nhận ra lương khô đã gần cạn kiệt. Thế là cả hai chỉ dám ăn một ít vì lo sợ trong lúc Thiên Cường chưa khỏe hẳn mà lại hết thức ăn thì không tốt.

Đến quá trưa thì Tiểu Bạch vác về một đống gần 10 con thỏ. Lũ thỏ này là do nó điên cuồng săn bắt bất chấp to nhỏ lớn bé. Bây giờ Tiểu Bạch khá mệt vì đã dùng rất nhiều sức lực. Trước đó dù nó có ăn tạm một ít con nhưng hiện bụng đã thấy đói meo.

Tiểu Bạch thúc giục :

"Bây giờ để ta trông coi ca ca. Hai người mau nướng lũ thỏ cho chúng ta ăn đi"

Vũ Tử và Trùng Phát gật đầu hiểu chuyện này. Nhưng tính ra từ lúc rời truyền thừa tới bây giờ thì cả hai vẫn chưa từng tự nấu ăn bao giờ cả. Từ đó tới nay đều có người nấu cho ăn mặc dù không hề ngon. Hôm qua bọn họ cũng chỉ quan sát qua loa cách Thiên Cường nướng thỏ chứ cũng không hiểu gì. Bây giờ cả hai đang mò mẫn vậy.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.