Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Dung Mỹ

Phiên bản Dịch · 3104 chữ

Hướng Điền sau đó thuật lại những gì nghe ngón được về chuyện liên quan tới Cấm địa sinh mệnh giải khai cho Nhược Văn và Thiên Cường nghe. Cuối cùng lão trở nên ngưng trọng :

“Thời gian trôi qua cũng đã gần 8 năm. Số lượng tài nguyên khai thác khiến lượng tài bảo trong các thế lực lớn thêm khủng bố. Bây giờ chúng đã rút dần và tiêu hoá lượng tài nguyên kia. Thêm thời gian nữa không khéo sẽ xuất hiện biến cố lớn.

Có thể sau khi hết sự hấp dẫn từ Cấm địa sinh mệnh thì Vạn gia đế tộc sẽ quay lại thanh lý Chiến tộc chúng ta. Bởi vì thời gian trước bộ tộc đã xuất hiện dị động khi khai mở tiểu thiên giới”

Nhược Văn nhận ra sự nghiêm trọng trong sự việc này. Lão lo lắng :

“Chỉ e điều này sẽ trở thành sự thật. Chiến Tộc chỉ e không chịu nổi một kích của một kẻ tầm thường trong giả Vạn gia đế tộc đâu”

“Ta nói cho các ngươi biết một sự thật nữa về các đế tộc mà ta đã tìm hiểu được. Các đế tộc tinh anh và đại bộ phận thực lực ở trên đại lục của Nhân tộc tổ nguyên tinh chỉ là một thứ chi nhỏ trong tổng thể thực lực của đế tộc.

Mỗi đế tộc đều sở hữu một vài tinh cầu ở cách nơi này rất rất xa và xây dựng lực lượng ở đó. Số lượng nhân khẩu cũng như thực lực hơn xa số lượng toàn bộ nhân tộc ở trên tinh cầu này cộng lại.

Điều đó thôi cũng đủ cho các ngươi biết sự khủng bố cường hoành của đế tộc. Thế nên thật sự Vạn gia đế tộc mạnh mẽ hơn các ngươi hình dung rất nhiều”

Nhược Văn nghe tin này càng thêm phần lo lắng. Thiên Cường thì thêm áp lực trong lòng. Chỉ e rằng sóng gió ngoài kia lớn hơn những gì bọn họ tưởng tượng rất nhiều….

Nhược Văn thở dài cảm khái :

“May mắn bây giờ chúng ta đã mở ra tiểu thiên giới và phong sơn. Trước mắt những nguy hiểm kia sẽ không làm gì chúng ta được”

“Tuy là thế nhưng vẫn có số ít kẻ theo dõi giám sát Chiến tộc. Chúng tất nhiên có ý đồ không tốt với bộ tộc.

Bọn chúng đương nhiên biết thực lực của chúng quá yếu nên cũng không cắt cử kẻ quá mạnh tới giám sát. Nếu không những lần tiềm nhập đi ra vào của ta đã bị phát hiện”

“Chúng ta chỉ cần bây giờ xuất đầu lộ diện thì chỉ có mỗi một con đường chết. Xin thái thượng trưởng lão mỗi lần ra vào phải hết sức cẩn thận”

“Ta tất nhiên là biết cách bảo vệ bản thân. Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là nhận lấy truyền thừa trong Cấm địa sinh mệnh. Theo ta nghĩ giờ này là thời điểm thích hợp nhất tiến vào Cấm địa sinh mệnh.

Thời gian để càng lâu thì sợ Cấm địa sinh mệnh lại tự phong bế thì sẽ không thể vào được nữa. Các ngươi thử cân nhắc cho kỹ”

Nhược Văn cũng suy tính một hồi rồi gật đầu đồng ý :

“Được rồi. Bây giờ rất thích hợp để Thiên Cường vào Cấm địa sinh mệnh đón truyền thừa. Thiên Cường. Con thấy sao?”

Đón nhận truyền thừa là điều khiến Thiên Cường chờ mong từ nhỏ tới giờ. Thế nên cậu không chút do dự mà gật đồng đồng ý :

“Con thật sự rất muốn nhận được truyền thừa”

“Thế thì được rồi. Ta sẽ mang Thiên Cường vào đó”

Ba người bàn bạc chuyện này thêm một hồi nữa rồi quyết định thời gian tiến vào Cấm địa sinh mệnh.…..

Thiên Cường nghe hai người bàn bạc mà trong lòng có chút háo hức kèm lẫn lo lắng về việc quay lại đón truyền thừa nơi cấm địa. Cậu bé vô cùng khao khát tu luyện, dẫu hiểu biết bản thân mang một loại nguyền rủa cực kỳ độc ác.

Trong lòng Thiên Cường chỉ mong mọi việc dự tính của bọn họ diễn ra thành công và tốt đẹp. Ngày quyết định lên đường tiến về truyền thừa chính là ngày mai. Dù không biết kết quả sẽ ra sao nhưng trong lòng cậu bé tràn ngập chờ mong.

Chiều hôm đó Thiên Cường bèn chạy qua nhà Dung Mỹ chơi. Dung Mỹ là một cô bé trạc tuổi Thiên Cường, là con gái duy nhất trong một gia đình bình thường trong Chiến Tộc.

Phụ mẫu Dung Mỹ khá nhiều tuổi mới có nổi đứa con duy nhất này. Tuy đại khái xem như bằng tuổi Thiên Cường nhưng cô bé luôn gọi Thiên Cường là huynh và xưng muội. Thiên Cường tất nhiên đã quen điều đấy.

Dung Mỹ bản thân là phàm thể, tiềm năng sức mạnh tinh thần yếu, không thể tu luyện được bởi bản thân không thể cảm ngộ được thiên địa nguyên khí. Không cảm ngộ được thiên địa nguyên khí thì không thể Khởi Tu được.

Còn Thiên Cường vẫn có thể cảm nhận được thiên địa nguyên khí một cách dễ dàng. Chỉ khi nào cậu hấp thụ thiên địa nguyên khí rồi dẫn đến các điểm khởi nguyên tu luyện mới khiến cơ thể đau nhức, đón nhận sự tra tấn giày vò…..

Ở trong tu luyện giới không thể cảm nhận được thiên địa nguyên khí thì vô pháp tu luyện và không có bất cứ hệ thống tu luyện nào thích hợp cả. Khi không thể tu luyện được tất nhiên sẽ bị kẻ khác xem thường. Cũng may Chiến tộc yếu ớt nên không kỳ thị vấn đề này. Thiên Cường hiểu rõ điều này nên đồng cảm và rất quý mến Dung Mỹ.

Dung Mỹ và Thiên Cường từ nhỏ đã chơi thân với nhau. Lúc cùng với lũ nhỏ trong tộc chơi đùa luôn bị chọc ghẹo như đôi vợ chồng. Thiên Cường và Dung Mỹ cũng quen với điều đó nên mặc kệ.

Thỉnh thoảng Thiên Cường có qua nhà Dung Mỹ chơi và tất nhiên được phụ mẫu cô bé giữ lại ăn cơm tối với họ. Đây đã là thói quen xảy ra từ rất lâu tới hiện tại. Mấy năm qua tình cảm giữa Thiên Cường với gia đình Dung Mỹ thêm lớn.

Phụ mẫu của Dung Mỹ rất vui mừng khi Thiên Cường thân thiết với con gái họ. Trong lòng họ luôn xem Thiên Cường như thành viên trong nhà. Với họ Thiên Cường tương lai tiền đồ vô lượng. Nếu may mắn con gái họ trở thành vợ của Thiên Cường thì đúng là phúc cho gia đình họ. Vợ chồng bọn họ ra sức vun đắp tình cảm cho con gái mình với Thiên Cường.

Thiên Cường đến trước cửa nhà Dung Mỹ. Cậu bé lập tức cất tiến gọi vọng vào :

“Dung Mỹ ơi!”

Một giọng trong nhà vang lên :

“Dung Mỹ ơi Thiên Cường tới chơi”

Đấy là giọng của phụ thân của Dung Mỹ, chắc giờ này cô bé đang ở trong nhà nên không nghe rõ. Phụ thân Dung Mỹ trong nhà sau khi gọi con gái thì bước ra vui vẻ đùa với Thiên Cường :

“Con rể nay tới ăn cơm nhà ta nữa à. Haha”

Mỗi lần Thiên Cường tới chơi thì phụ thân của Dung Mỹ luôn chọc ghẹo cậu như vậy. Thiên Cường đã quen với việc này mấy năm nay nhưng vẫn thấy ngại ngùng. Cậu cũng chỉ biết cười trừ lễ phép chào :

“Thỉnh an Ngọ Hảo thúc”

“Vào trong nhà chơi đi”

“Vâng ạ”

Thiên Cường lễ phép bước vào, vừa hay Dung Mỹ cũng đi ra. Cô bé rất vui mỗi khi Thiên Cường tới chơi. Trong thâm tâm cô bé thật sự xem Thiên Cường là phu quân tương lai của mình.

Còn nhớ cách đây không lâu, vào một ngày nọ, lúc hai đứa nhỏ còn đùa vui vẻ với nhau thì bất chợt Dung Mỹ đã thổ lộ :

” Lớn lên huynh cưới muội nhé”

Khoảnh khắc ấy Thiên Cường cũng không biết trả lời sao cả. Thiên Cường tuy còn nhỏ nhưng hắn chịu áp lực rất lớn nên suy nghĩ trưởng thành hơn Dung Mỹ nhiều. Cậu bé cũng hiểu được trách nhiệm của bản thân cũng như trách nhiệm của mình trong câu nói.

Không biết bản thân tương lai thế nào nên Thiên Cường không đáp lại câu trả lời của Dung Mỹ ngay. Cậu chỉ biết cười rồi lảng qua chuyện khác và sau đó hai người lại chơi đùa với nhau như bình thường.

Một giọng cười vui vẻ vang lên :

“Thiên Cường tới chơi đấy à. Tối ở lại ăn tối với Dung Mỹ luôn nha”

Đấy là mẫu thân của Dung Mỹ. Mẫu thân Dung Mỹ mỗi lần thấy Thiên Cường qua nhà chơi thì miệng không ngừng cười. Thật sự người mẹ nào mà cũng luôn mong ngóng cho con của mình hạnh phúc.

Dung Mỹ là đứa con duy nhất của họ nên vợ chồng họ càng thêm ngóng mong cho con gái mình có những gì tốt nhất. Trở thành vợ của Thiên Cường đúng là điều tuyệt vời nhất mà họ hướng đến.

“Thỉnh an Hoa Ngân thúc”

Thiên Cường vui vẻ đáp lời. Mẫu thân của Dung Mỹ luôn nấu ăn thật ngon mỗi lúc Thiên Cường ăn cơm ở đây. Hơn nữa bà ấy cũng vô cùng biết quan tâm và chu đáo với Thiên Cường khiến cậu vô cùng ấm áp.

Thiên Cường tiếp lời:

“Hôm nay chắc là không được rồi. Cháu qua đây chơi một lát còn về ăn cơm với gia gia”

Đa phần Thiên Cường sẽ ở lại ăn tối với Dung Mỹ rồi mới về. Thỉnh thoảng Thiên Cường mới từ chối khi thực sự cần thiết phải về.

Hoa Ngân nghe Thiên Cường nói vậy thì giọng trở nên buồn :

“Xem ra con rể hôm nay không thương Dung Mỹ nữa rồi”

Ngày mai Thiên Cường phải lên đường đi xa nên cậu bé sẽ dùng bữa với Nhược Văn. Chuyện bản thân đi nhận truyền thừa ngày mai Nhược Văn sẽ công bố với cả tộc. Bọn họ cũng không tổ chức yến tiệc chia tay gì vì không biết trước kết quả ra sao. Thiên Cường vì điều này nên không muốn nói ra trước cho gia đình Dung Mỹ.

Thiên Cường biết mẫu thân của Dung Mỹ đùa. Đây cũng không phải lần đầu nên Thiên Cường phân bua :

“Không phải đâu. Hôm nay gia gia dặn dò phải về dùng bữa cùng người. Nên thứ lỗi cháu không ăn bữa tối hôm nay được”

“Thì ra là không phải không còn thương Dung Mỹ nữa. Chúng ta tất nhiên an tâm rồi”

Câu đùa này Thiên Cường lúc trả lời mặc dù chỉ phủ nhận việc không ăn cơm nhưng lại mắc ngay bẫy của Hoa Ngân. Khiến cho cậu bé hơi có chút lúng túng.

Dung Mỹ dù bị trêu ghẹo nhiều lần nhưng cô bé vẫn khá ngại ngùng. Cô bé lấm lét bẽn lẽn nhìn Thiên Cường. Sâu trong ánh mắt non nớt ấy toả ra chút hạnh phúc ngây ngô.

Thiên Cường nhìn vào ánh mắt Dung Mỹ lúc này bất giác sinh ra cảm giác thêm yêu thích trong lòng. Tuy nhiên Thiên Cường vẫn cố giữ bản thân không bộc lộ quá nhiều cảm xúc.

Nhìn những cảnh tượng này khiến Hoa Ngân cũng như Ngọ Hảo thêm vui vẻ trong lòng. Thiên Cường và Dung Mỹ trong vô thức đã chấp nhận nhau rồi. Chỉ cần thế này thôi tương lai ván nhất định sẽ đóng thành thuyền. Dung Mỹ trở thành vợ Thiên Cường là điều chắc chắn.

“Hai đứa ở lại chơi đi. Ta phải chuẩn bị bữa tối”

Hoa Ngân nói.

“Ta cũng phải đi cho mấy con con bò ăn rồi”

Ngọ Hảo nói xong thì đi ngay. Gia đình Ngọ Hảo được bộ tộc giao cho chăm sóc mấy con bò. Vừa vặn cũng là thời gian lão phải đi chăm sóc chúng. Hai người rời đi để cho hai đứa nhỏ vui đùa với nhau một cách tự nhiên.

Phụ mẫu Dung Mỹ đi thì hai đứa trẻ hồn nhiên cười đùa vui vẻ với nhau một hồi. Thiên Cường chợt nhớ ra chuyện cần nói :

“Dung Mỹ. Ngày mai ta phải lên đường rời xa nơi này để tới Cấm địa sinh mệnh đón truyền thừa”

Dung Mỹ nghe xong giật mình lo lắng. Dung Mỹ không biết nơi đó nguy hiểm thế nào nhưng đã nghe kể là nơi vô cùng nguy hiểm. Nơi đó đã khiến cho 18 tiểu thúc trong tộc ra đi mãi mãi.

Nghĩ Thiên Cường sắp rơi vào nơi nguy hiểm khiến lòng cô bé chua xót. Nước mắt cô bé như chực trào :

“Nơi đó vô cùng nguy hiểm. Muội không cho huynh đi đâu”

Nói xong Dung Mỹ lập tức dùng sức của mình bắt giữ lấy cánh tay Thiên Cường như thể sợ cậu biến mất. Thiên Cường cảm thây ấm áp sâu trong lòng. Cậu bé liền giải thích qua đôi chút tình hình với Dung Mỹ để cô bé yên tâm :

“Nơi đấy không còn nguy hiểm nữa rồi. Thái thượng trưởng lão cũng đã xác minh qua nơi đó rất an toàn”

“Huynh không gạt muội chứ?”

Thiên Cường nhìn sâu vào mắt Dung Mỹ :

“Tất nhiên rồi. Ta đâu dám lừa muội cơ chứ. Đấy là lời từ thái thượng trưởng lão đã nói. Tất nhiên sẽ là như thế ”

“Nhớ là quay về sớm đấy có biết không. Muội sẽ chờ huynh đấy”

Thiên Cường kiên định gật đầu. Dung Mỹ chợt nhận ra mình đang nắm chặt lấy cánh tay Thiên Cường. Cô bé bối rối buông tay Thiên Cường ra rồi ngốc ngếch quay mặt sang một bên.

Thiên Cường cười cười dặn dò :

“Huynh bây giờ phải về đây. Hẹn ít hôm sau quay trở về gặp muội nhé”

Dung Mỹ vui vẻ gật đầu. Thiên Cường lưu luyến chia tay Dung Mỹ rồi quay về nhà của Nhược Văn. Hai người không biết được rằng khoảng thời gian gặp lại là còn rất lâu nữa.

Ngày hôm sau Thiên Cường cùng Hướng Điền rời khỏi tiểu thiên giới đón nhận truyền thừa. Nhược Văn sau khi hai người kia rời đi thì công bố cho toàn tộc.

Tất cả mọi người sau khi biết chuyện đều dấy lên sự hy vọng trong lòng. Bởi truyền thừa thứ nhất của Chiến tộc đã là siêu cấp trân quý. Một tiểu thiên giới cho toàn tộc bước vào sinh hoạt - thứ mà nhiều thế lực chỉ dám mơ ước.

Suy nghĩ một chút thì cái truyền thừa nữa cất giấu trong Cấm địa sinh mệnh sẽ quý giá tới mức nào. Không ai tưởng tượng ra được và hình dung được, nhưng ai cũng chắc chắn sẽ vô cùng quý giá.

Tộc trưởng hiện tại chỉ có thể ở nhà rồi cầu nguyện cho Thiên Cường. Cầu cho đứa bé đáng thương kia sẽ có thể tu luyện, viết lại truyền kỳ của 7 đời lão tổ, đưa bộ tộc đi ra ngoài ánh sáng.

Hướng Điền và Thiên Cường lén lút ra khỏi lớp bình chướng bảo vệ bộ tộc rồi nhanh chóng đi khỏi tầm chân ngọn Chiến Thần sơn. Đi một quãng khá xa, Thiên Cường quay sang hỏi Hướng Điền :

"Thưa gia gia, khoảng cách từ đây tới cấm địa sinh mệnh phải mất gần 1 ngày cưỡi ngựa. Bây giờ chúng ta tìm chúng đâu ra đây ? "

Hướng Điền xoa xoa đầu Thiên Cường cười thầm nghĩ nó vẫn đang còn rất ngây thơ a. Lão nói : "Đương nhiên là chúng ta sẽ phi hành. Ta sẽ dẫn con bay"

"Bay á! Chưa bao giờ con được bay. Con cũng quên mất người có thể phi hành. Con sắp được bay. Thích quá. Hahaha"

Nghe giọng cười trong trẻo của đứa nhỏ mà Hướng Điền cảm thấy đau lòng. Lâu lắm rồi lão mới thấy Thiên Cường cười vui vẻ đến vậy. Bởi trước nay biết bao áp lực đè lên đôi vai cũng như bao đau đớn khiến đứa bé này rất trầm lặng.

Đây là lần đầu Thiên Cường được bay nên Hướng Điền phải cận thận. Lão chậm rãi ngưng luồng Vương vũ chi lực thành đám năng lượng ngưng ở hai chân Thiên Cường. Bình thường lão phi hành sẽ không dùng cách này.

Đám năng lượng này nâng hai người lên cao một cách chậm rãi. Cảm giác lơ lửng dần trên bầu trời khiến Thiên Cường thích thú vô cùng.

Từ trên cao nhìn xuống mọi thứ dần trở nên bé nhỏ. Tất cả đều lọt vào tầm mắt của Thiên Cường. Cậu bé ngây ngô phát hiện ra rất nhiều điều thú vị mà lúc phi hành mang lại. Tiếng cười trong trẻo của một đứa bé phát ra lanh lảnh khiến ai nghe cũng vui tai vang vọng cả một vùng.

Qua độ thời gian thấy Thiên Cường ổn định cảm xúc thì Hướng Điền tăng tốc độ dần lên. Mọi vật trôi qua nhanh khiến cậu bé không thể nhìn rõ ràng được nữa.

Đương nhiên trong quá trình phi hành Hướng Điền phải bảo hộ Thiên Cường một cách cẩn thận bởi thân thể cậu bé quá yếu. Dọc đường phi hành chỉ cần sơ sảy va phải một thứ gì đó là mất mạng ngay.

Quãng đường gần 1000 dặm đối với chiến tộc cưỡi ngựa phải mất cả ngày đường mới tới thì Hướng Điền phi hành mất có vài giờ. Đương nhiên lão cũng không sử dụng hết toàn tốc lực. Sự chênh lệch từ cường giả với họ thật sự là quá lớn.

Xa xa đã trông thấy đám sương đen bao phủ khuyết thiếu đi một mảng trống. Đấy chính là Cấm địa sinh mệnh và vùng đã giải khai. Hai người đáp xuống đất rồi đi bộ tiến vào Cấm địa sinh mệnh.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.