Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền thừa tiểu thiên giới

Phiên bản Dịch · 3710 chữ

Thảo nguyên mênh mông rộng lớn với lớp cỏ non xanh ngát. Trên đó có một lượng những sinh vật như ngựa, trâu, bò,... Chúng tạo thành chút đàn cỡ vừa bình yên sinh sống nơi đây. Bởi tiểu thiên giới không có sinh vật nguy hiểm hay ăn thịt nên chúng cũng bình thản sinh hoạt khi thấy đám người tiến vào.

Ba người vượt qua thảo nguyên rồi dừng bước trước cánh rừng khá rậm rạp với đủ chủng loại thảo mộc. Khu rừng thật sự rất tươi tốt với rất nhiều cổ thụ cao lớn và nơi này nồng đượm thiên địa nguyên khí. Họ quyết định sẽ tiến về cánh rừng phía trước, khám phá nó.

Khu rừng vốn dĩ không có đường đi nên Hướng Điền đi trước mở đường. Bọn họ sẽ cố gắng luồn lách và phát quang thành các con đường nhỏ. Như vậy sẽ hạn chế đi việc tổn thương các đám thụ mộc ở trong này.

Trong khu rừng, ngoài những cây thụ mộc kỳ dị to lớn đặc biệt ra thì ba người bắt gặp nhiều loại linh thảo kỳ lạ. Chúng tỏa ra sinh cơ cùng nồng nặc thiên địa nguyên khí. Thỉnh thoảng cũng có gặp cả những linh dược có chút trân quý đang hấp nhả thiên địa nguyên khí.

Đương nhiên các loại linh dược hay linh thảo này Hướng Điền cũng có chỉ có một kiến thức để nhận định chúng. Còn Nhược Văn cùng Thiên Cường sẽ nghe sư thúc tổ giảng giải mọi thứ.

Chắc chắn chúng là của cả bộ tộc nên không phải vội mà thu hoạch, phải từ từ tìm hiểu rõ rồi tới lúc thích hợp mới thu hoạch. Những linh dược ở đây với niên đại cả mấy ngàn năm. Có thể chúng tồn tại trong này đã lâu rồi hoặc lúc tổ tiên Chiến tộc đem vào thì chúng có niên đại đã lâu.

Ba người dần đi sâu dần thêm về sâu trong cánh rừng. Trên đường đi họ còn bắt gặp một lượng sinh vật sinh hoạt trong rừng. Những sinh vật này cũng có chút linh tính và cũng không quá nhút nhát khi thấy họ. Chắc chắn chúng đã được tổ tiên đem vào đây để truyền lại cho bộ tộc.

Rừng rộng lớn khiến cho ba người mất thời gian khá nhiều để vượt qua. Mãi đến non trưa cả ba mới băng qua hết được cánh rừng. Thời gian sau này còn dài, nên hiện tại không cần thiết phải tìm hiểu cặn kẽ khu rừng. Việc bây giờ là phải đi hết vòng quanh tiểu thiên giới cái đã.

Vừa đi hết cánh rừng thì cả ba người đã bước chân sang khu vực sơn nguyên. Sơn nguyên này gồm rất nhiều ngọn núi thoai thoải trải dài về phía trời xa. Tổng qua mà nói thì sơn nguyên này có diện tích không lớn.

Bằng mắt thường có thể dễ dàng bắt gặp một số địa hình đồi núi, bãi đá,.. và chút ít cánh rừng thưa tồn tại ở sơn nguyên. Ngoài ra có một chút sinh vật đang sinh hoạt tại sơn nguyên này.

Cả ba người phóng tầm mắt ra xa hướng về tận cuối chân trời - nơi là biên giới của tiêu thiên giới. Tại nơi đó một ngọn núi to lớn sừng sững mọc lên với đỉnh ẩn hiện trong lớp sương mù.

Dù quan sát từ phía xa nhưng ngọn núi đã mang cho ba người cảm giác dị thường. Nó gợi tới kẻ nhìn thấy một cảm giác hấp dẫn khiến ai cũng muốn đặt chân tới và khám phá.

Ba người lần nữa vượt qua hết vùng sơn nguyên. Họ tới nơi tận cùng sơn nguyên, nơi có một ngọn núi bí ẩn chờ đợi cả ba khám phá.

Tới chân núi Hướng Điền dừng bước lại và để Thiên Cường cùng Nhược Văn xuống mặt đất. Cả ba ngước nhìn lên ngọn núi phía trước và trong đầu dâng lên rất nhiều suy nghĩ.

Ngọn núi trước mặt tuy không cao như Chiến tộc sơn nhưng tỏa ra thần thánh khí tức rõ ràng khiến kẻ dưới chân đều như hoá nhỏ bé lại. Cả ba cảm nhận được hơi thở tang thương đậm dấu ấn thời gian từ ngọn núi. Sự thần thánh uy nghiêm nhưng lại mang cảm giác thân thuộc khó có thể diễn tả thành lời.

Ba người trấn tĩnh ổn định cảm xúc trong một chốc thời gian. Sau đó bọn họ cất bước đi lên phía đỉnh.

Dải sương mù ngăn trở khiến bọn họ không thể nhìn thấy bất cứ cái gì xung quanh. Cả ba bước chậm rãi từ từ từng bước chân đi lên.

Hơi thở của thời gian như chảy vào mỗi nhịp bước chân của ba người. Điều đó khiến cho bọn họ cảm nhận như bản thân đang bước dần về quá khứ rất xa xưa. Mọi cảm nhận về cảnh vật sự việc xung quanh dần dần tan biến khiến cho việc cất bước như theo sự dẫn dắt của quán tính.

Hiện tại lùi dần xa, quá khứ không rõ ràng du hành bước tiếp. Cả ba cứ đi, cứ đi ngược về quá khứ xa xôi vô vàn năm tháng trước. Tang thương tuế nguyệt lùi đi qua bao nhiêu không hề hay biết.

Khi đặt chân lên đến đỉnh ngọn núi thì lại có thêm một toà tế đàn xuất hiện trước mắt ba người. Tế đàn này nhìn qua thì có nhiều nét rất giống với hai tòa tế đàn bên ngoài. Thế nhưng mang hơi thở của năm tháng đậm sâu hơn rất nhiều.

Đây là nơi tổ tộc truyền thừa, chắc chắn không thể là nơi nguy hiểm được nên ba người bước vào ngay tế đàn để tìm hiểu. Nhưng mới tiến về phía tế đàn vài bước thì họ đã thấy mặt mũi tối sầm rồi chìm vào sự mê man.

Trong giấc mơ ba người lần nữa thấy bản thân mình chu du về quá khứ xa xưa cổ lão. Thời gian cứ trôi qua cho tới khi dừng lại bởi đã tới đích.

Trước mặt ba người xuất hiện một thân ảnh đứa bé còn khá nhỏ. Thế nhưng trên khuôn mặt ngây thơ của đứa bé ấy lại mang nét khí chất của một chiến thần bất khuất mà muôn người đều phải ngước nhìn.

Đứa bé ấy quay mặt hướng về phía ba người rồi nở một nụ cười thân thiết như nhìn thấy bọn họ. Hơi thở thân thuộc từ đứa bé khiến cho ba người đều có cảm giác máu mủ tương liên.

Đứa bé sau đó ngồi xuống nhập định. Sau đó từ trên trán xuất hiện một dấu ấn lạc văn tạo ra hư ảnh một vị chiến thần vô địch bễ nghễ thiên hạ. Đây chính là Chiến Thần lạc văn của Chiến tộc. Lúc này ba người đã hiểu ra đứa bé này chính là tổ tiên của Chiến tộc, người đầu tiên sở hữu Chiến Thần lạc văn.

Ngày tháng bắt đầu trôi qua, mỗi ngày mỗi ngày tổ tiên đều miệt mài rèn luyện bản thân và cố gắng học tập mọi thứ có thể. Mỗi một lần luyện tập là một lần nhuộm máu, mỗi một lần rèn luyện là một lần chạm ngưỡng cửu tử nhất sinh. Bao khó khăn, bao gian khổ, bao hiểm nguy đều không thể khiến tổ tiên ngưng bước truy luyện bản thân mình.

Cực khổ rèn luyện là thế nhưng mà tổ tiên vẫn luôn giữ nụ cười nở trên môi, tinh thần ý chí lạc quan vui vẻ về một tương lai toả sáng. Ý chí qua vô vàn lần hun đúc trở nên rắn rỏi sắt đá vô cùng.

Thời gian trôi qua, đã tới lúc mà tổ tiên vượt trội hơn hẳn cha anh trong tộc. Cảm giác bộ tộc không thể phát triển hết năng lực của bản thân thì tổ tiên giã từ bộ tộc nhỏ bé bước ra bên ngoài thế giới khám phá thế giới.

Tổ tiên không có sự hậu thuẫn, không có người bảo vệ hay chống lưng nhưng vẫn cất những bước tiến đầy tự tin về phía trước. Tổ tiên mang trong mình trái tim gan góc, tinh thần ý chí bất khuất khiến muôn người phải nể phục.

Gian nan thử thách không ngừng buông xuống trên đôi vai tổ tiên. Đối diện với rất nhiều sóng gió nhưng tổ tiên không chút hoang mang kinh hoảng, vẫn cứ hiên ngang tiến về phía trước, không hề lui bước. Tổ tiên vượt qua vô số lần hiểm cảnh cửu tử nhất sinh với sự thông minh cũng như suy nghĩ sáng suốt của bản thân mình.

Năm tháng trôi qua, muôn ngàn khó khăn bước qua khiến cho tổ tiên hoàn thiện thêm về bản thân ở nhiều mặt. Từ ý chí hoá siêu cường ý niệm, sức mạnh trở nên vô song, hành xử cẩn thận quyết đoán,..

Tổ tiên dần bỏ xa những đối thủ đồng cấp xung quanh mà vướn tới những đối thủ cao cường hơn. Tổ tiên chiến đấu, chiến đấu không ngừng nghỉ. Càng chiến đấu lại càng thêm mạnh mẽ hơn. Càng gặp đối thủ cường đại thì sâu trong trái tim tổ tiên càng thêm khát khao chiến thắng.

Các cuộc chiến khốc liệt nảy lửa liên tiếp xảy ra. Đối địch với tổ tiên là những tuyệt thế thiên tài được người người xưng tụng xuất hiện. Không thiếu những quái vật khủng bố biến thái khinh khủng đứng ra ngăn bước.

Không ít lần có những kẻ lực áp tuyệt đối dễ dàng đat bại tổ tiên. Thế nhưng tổ tiên không nản chí thoái lòng mà cố gắng khiêu chiến hết lần này tới lần khác. Mỗi một lần ngã xuống là một lần tổ tiên mạnh mẽ hơn. Cuối cùng kẻ địch cường đại kia cũng bị tổ tiên đánh bại.

Năm tháng chiến đấu thảm khốc tiếp diễn, càng chiến đấu tổ tiên càng mạnh, và tới một ngày viết nên truyền kỳ bất bại, đánh đâu thắng đó. Tất cả kẻ địch dù có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể ngăn nổi bước chân tổ tiên. Những thế lực lớn mạnh cản bước tổ tiên đều bị sụp đổ.

Mang trong mình Chiến Thần lạc văn kinh diễm, tổ tiên chính là chiến thần sinh ra vì chiến, trưởng thành lớn lên trong chiến đấu, lấy chiến nuôi chiến, huyết chiến không ngừng.

Ba người theo từng bước chân của tổ tiên mà máu huyết dâng trào theo từng trận chiến. Bọn họ như muốn cùng tiến lên sát cánh với tổ tiên chém giết ra một thế giới huy hoàng, viết nên chiến tích chiến công lừng lẫy thế gian.

Sau khi đạt đến tình trạng vô cùng khủng bố thì bóng hình tổ tiên rời khỏi tinh cầu hiện tại, để đến với những tinh cầu xa xôi. Ở những nơi đó đều phải chiến đấu với bao kẻ mạnh mẽ, khủng bố không kém. Các cuộc chiến khốc liệt hơn và kinh khủng hơn cũng xuất hiện. Thế nhưng dù vất vả khó khăn như thế nào, thậm chí có lúc như sắp chết đi thì tổ tiên luôn là người chiến thắng.

Các cuộc chiến đẩy lên cao khi xuất hiện những kẻ mang khí tức tà ác chết chóc. Những kẻ này mạnh mẽ vượt hết thảy những đối thủ trước đây mà tổ tiên gặp phải. Chiến đấu khốc liệt lại xảy ra.

Những kẻ kéo vào cuộc chiến cũng nhiều hơn, thậm chí kẻ địch còn có cả phát động quần chiến, tộc chiến... Thế nhưng tất cả dẫu mạnh đến thế nào cũng đều bị tổ tiên hạ gục. Thân ảnh như chiến thần vô địch ngạo nghễ giữa trời đất, vô địch khắp thế gian, hô hét khắp thế giới khiến bao kẻ cũng phải cúi đầu không dám tranh phong mang.

Cho đến một ngày nọ người đối đầu với một kẻ mạnh kinh khủng. Sinh linh nọ giống như ma vật khủng bố vô biên nhưng lại trộn lẫn với khí tức thần thánh. Kẻ ấy thật sự rất rất mạnh, mạnh tới mức mà ngay cả tổ tiên hay cả thế gian bấy giờ đều xác nhận kẻ đó là vô địch, đỉnh cao của thế giới.

Tổ tiên cùng sinh linh kia tiến hành một cuộc chiến hùng đấu đọ tài sức. Thế nhưng tổ tiên nhất thời sức lực có hạn nên không thể lay động đả bại được sinh linh kia.

Tâm tư mang vô địch ý hùng trỗi dậy khiến cho chiến ý trong tổ tiên thêm rực cháy. Tổ tiên điên cuồng vận dụng hết sức mạnh khiến cho lạc văn thăng hoa tới cực hạn. Sức mạnh khủng bố vượt qua giới hạn của lẽ thường tuôn ra từ tổ tiên khiến cho kẻ nào chứng kiến cũng phải run sợ.

Sinh linh kia cảm nhận sự bất thường từ tổ tiên nhưng không chút kinh hoảng mà vận sức phản công dữ dội. Nó cũng bộ lộ nên sự kinh khủng và mạnh mẽ vô địch của bản thân. Sức mạnh ở cấp độ cực hạn vượt lên trên hết tất cả mọi sinh linh cuồn cuộn đối đầu với sức mạnh của tổ tiên.

Cuộc chiến với kết quả thảm khốc đẫm máu xảy ra. Không rõ kẻ địch kết quả ra sao thế nhưng tổ tiên thê thảm vô cùng.

Thân thể tổ tiên xuất hiện rất nhiều vết thương khủng bố. Có chỗ bị ăn mòn hao tổn, chỗ thì mất cả mảng thịt, đoạn xương mà không thể lành lại.... Tổ tiên đem ra sử dụng rất nhiều thiên tài địa bảo nhưng đều không cứu vãn được,.... ".

Tới đây thì hình ảnh trước mắt ba người mờ dần rồi biến mất...

“Hahahaaaaa”

Cả ba bị đánh thức bởi một tiếng cười lớn. Tiếng cười đó mang niềm tự hào và vinh quang nhưng cũng đầy sự đau lòng và tiếc nuối.

Ba người chợt bừng tỉnh như thoát khỏi giấc ngủ dài vô tận. Trong lòng cả ba đều có chút mờ mịt về khoảng thời gan đã trải qua lúc nãy. Nhìn qua cảm xúc trên khuôn mặt nhau hiện lên rõ ràng chứng tỏ bọn họ đã cùng trông thấy một giấc mơ giống nhau.

“Hahahahaha “

Ba người sau đó theo hướng của tiếng cười mà ngước lên tế đàn. Trên tế đàn một bóng ảnh đang lơ lửng trên không trung. Bóng ảnh kia dẫu không to lớn nhưng lại khiến cho kẻ khác nhìn vào như thấy một vị thần lớn lao.

“Ồ..”

Rất nhanh mà ba người nhận ra bóng hình này chính là hình ảnh tổ tiên mà họ thấy trong giấc mơ. Cả ba ngay lập tức cúi đầu lễ bái :

“Nhược văn ra mắt tổ tiên”

“Hướng Điền ra mắt tổ tiên”

“Thiên Cường ra mắt tổ tiên”

Bóng hình kia chỉ cười không đáp. Bóng hình cất lên thanh âm :

"Cuối cùng thì thời đại này cũng đã đến. Thời đại chung kết của các thời đại.

Vô vạn chủng tộc cường đại cùng phá phong xuất thế, anh kiệt cường cường lớp lớp xuất hiện. Hết thảy âm mưu mưu tính từ vô tận năm tháng trước hiện lên.

Kéo theo đó là rất nhiều cuộc chiến đấu vô cùng thảm khốc. Thậm chí còn dẫn theo họa diệt tộc.

Những sự việc kia là việc tất yếu xảy ra, không ai có thể ngăn cản hay thay đổi được. Ta đã lưu lại chút truyền thừa nơi đây, hy vọng hậu thế nhận được truyền thừa có chút năng lực bảo vệ mình trong đại kiếp nạn. Từ bây giờ nơi này sẽ giải khai vĩnh viễn tiểu thiên giới.

Tuy nhiên ở nơi đây cũng không phải thật sự quá an toàn. Nếu thật sự cùng đường thì hãy trốn vào Cấm địa sinh mệnh. Chỉ cần ở đó thì không kẻ nào có thể xâm hại được các ngươi"

Ba người đều vẻ mặt mờ mịt nhìn nhau, họ đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra cả và cũng không hiểu cái gì hết. Mọi thứ thật sự không rõ ràng, vượt qua hết thảy nhận thức của mấy người.

Đạo bóng ảnh trên kia cũng không giải thích thêm bất cứ cái gì nữa cho cả ba. Trong tích tắc nó đã co rút rồi thành một chùm sáng rồi đánh vào thức hải của Thiên Cường. Thiên Cường ngay lập tức lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Nhược Văn cùng Hướng Điền đoán là tổ tiên đã truyền dạy cái gì đó cho Thiên Cường. Điều này khiến cho cả hai vui vẻ suy nghĩ về nhiều thứ tiếp theo. Càng nghĩ cả hai càng thêm phấn chấn trong lòng.

Hai người sau đó thu xếp cho Thiên Cường nghỉ ngơi trên tế đàn. Sau khi ổn thoả rồi thì cả hai mới yên tâm cùng nhau đi ra ngoại giới để thông báo cho toàn tộc.

Nhược Văn và Hướng Điền cơ bản đã đi dạo hết và cũng đánh giá sơ qua được một chút tiểu thiên giới này. Diện tích ở tiểu thiên giới cũng vào khoảng cỡ ngàn dặm vuông. Với diện tích rộng lớn như nơi đây đủ để bộ lạc nhỏ bé với hơn vài ngàn người của họ tiến vào đây sinh hoạt.

Hai người sau đó xuất hiện ở cánh cửa tế đàn. Thời gian hiện tại đã đến nửa buổi chiều. Tính ra từ lúc họ bước vào cho tới lúc ra này cũng đã gần cả ngày trời.

Cả tộc ai ai cũng lo lắng có cho sự an nguy của ba người Nhược Văn. Bây giờ Hướng Điền và Nhược Văn xuất hiện không chút hao tổn, tinh khí tràn. Điều này khiến toàn tộc đều trút ra một hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn nét vui mừng hiện rõ trên mặt Hướng Điền và Nhược Văn khiến cho toàn tộc tin tưởng về truyền thừa đã mở ra một cách an toàn, thậm chí còn có thu hoạch lớn nữa cũng nên.

Tất cả cố gắng trấn tĩnh bản thân lại. Sau đó tấy cả mọi người hướng về Tộc trưởng và chờ đợi sự.

Nhược Văn đưa ánh mắt nhìn về tất cả tộc nhân. Nhìn khuôn mặt háo hức của tất cả mọi người khiến trong lòng lão dâng lên cảm giác ngập tràn hạnh phúc.

Nhược Văn mỉm cười dõng dạc nói :

"Truyền thừa đã thật sự mở ra thành công rồi"

Câu nói vừa dứt đã khiến toàn tộc vỡ òa trong sung sướng.

“Tuyệt vời quá..”

“Cảm tạ ông trời..”

“…”

Tiếng hoan hô, tiếng hò reo,.. vang lên xuất phát từ sâu trong lòng mỗi người trong tộc. Từ sáng tới giờ mọi người đều lo lắng không rời khỏi nơi đây, thậm chí nhịn ăn tới bây giờ nhưng khi nghe được tin vui thì ai nấy tinh thần trở nên phấn chấn, không chút mỏi mệt.

Cuối cùng ước muốn bao lâu của Chiến tộc đã thành sự thật. Có những giọt nước mắt đã lăn xuống trên khuôn mặt một số người.

Thời gian mấy năm trước đây việc săn bắt của bộ tộc vô cùng cơ cực. Cả tộc bị tộc khác chèn ép rất nhiều. Thế nhưng bọn họ không đủ sức để làm gì cả.

Ông trời cuối cùng đã mỉm cười với Chiến tộc. Tương lai kia Chiến tộc sẽ một lần nữa toả ra ánh hào quang chói lọi.

Đợi cho mọi người lắng đọng cảm xúc Nhược Văn còn nói to hơn :

"Lần này truyền thừa thật sự đã mở ra hoàn toàn. Truyền thừa chính là một cái tiểu thiên giới rộng lớn đủ cho cả bộ tộc chúng ta tiến vào sinh sống"

“Thưa tộc trưởng. Chuyện này là thật sao?”

Mọi người trong tộc như không thể tin vào tai mình được nữa. Họ tự vấn lòng :

“Tất cả cùng tiến vào sinh hoạt tu luyện ư?”

Truyền thuyết kể rằng truyền thừa trong kia như động quật lớn, chứa thật lớn năng lượng tào thành phúc địa tu luyện. Chỉ có thể tiến vào đó một ít người. Những người lựa chọn là những đứa nhỏ, những tinh anh, mầm non tương lai của tộc tiến vào trong đó rồi tu luyện trong vòng 100 năm. Sau 100 năm thì những người được chọn ấy mới đi ra và lúc đó đã hóa thành cường giả mạnh mẽ vô cùng.

Thậm chí những người ở đây trong lúc chờ đợi cũng đã chuẩn bị căn dặn những đứa nhỏ của mình về tương lai. Bởi khi tiến vào trong đó cả 100 năm tu luyện thì bên ngoài thay đổi rất nhiều. Tất cả cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần tạm biệt lũ nhỏ để chúng viết nên truyền kỳ ngày xưa...

Thế nhưng lúc này mọi thứ lại khác với sự chuẩn bị của toàn tộc. Tất cả đều vô cùng nghi hoặc như tưởng mình nghe nhầm.

Nhược Văn biết nó khá bất ngờ đối với mọi người nên mỉm cười và nhắc lại thêm lần nữa :

“Sự thật chính xác là thế. Tổ địa đã mở ra. Bây giờ mọi người nhanh chóng về chuẩn bị đồ đạc. Sau đó tiến hành di dời sinh hoạt vào trong tiểu tiểu thiên giới”

Nghe xong câu này thì các thành viên trong tộc mới ngừng lại sự nghi ngờ. Bởi chỉ cần tộc trưởng nói có thể thì nhất định là có thể.

“Hoan hô. Tuyệt vời quá..”

“Đa tạ ông trời. Đa tạ tổ tiên,…”

“Chúng con đã hiểu rồi. Chúng con sẽ về thu xếp ngay..”

“….

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.