Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chàng trai tên Nam

Tiểu thuyết gốc · 1210 chữ

Năm 1962, Lịch Mộng Tâm.

"Hôm nay, một ngày mới lại đi tới trên đế chế vĩ đại của chúng ta, dưới sự trị vì anh minh của hoàng đế Lerhit, toàn bộ cư dân đế chế đều được hưởng một cuộc sống giàu sang sung sướng."

Những lời như vậy cứ vang lên không ngừng như một bóng ma ám ảnh với người Xích Quỷ bởi một lý do đơn giản, không nói ở đâu xa, chỉ riêng ở trên đừng, người ta có thể dễ dàng thấy cả đám người Việt bị chết đói, bị đánh đập không thương tiếc. Tuy nhiên, chủng tộc Anary thượng đẳng, cái mà cái tên Lerhit sắp nằm trong quan tài thường hay nói, dường như không quan tâm nhiều đến điều đó.

Dù vậy, Hải Nam thực sự quan tâm. Nói thật lòng, hắn thực sự là một gã điển trai với cái mũi cao cao cũng đôi mắt to kéo dài tưởng chừng như vô tận. Nó đủ làm cho bao cô gái say đắm đuối dù hắn thực sự không thể cho họ bắt kỳ thứ gì.

Lúc này, người đàn ông ngôi kế bên tới đưa cho cậu một bao thứ màu vàng như cánh đồng lúa. Như bao nhiêu bao thư khác được sử dụng trên lãnh thổ của đế chế Wilhelm, nó được dán hình có chim ưng màu đen trên chữ thập, biểu tượng của triều đại Lerhit, được những kẻ xua nịnh dự đoán sẽ kéo dài hàng ngàn năm.

Nói về người đưa thư cho Nam, ông ta có cái đầu hói hơn phân nữa. Nam cảm nhận được sự sùng đạo tỏa ra từ người này. Ông ta dường như là người tôn thờ các vị thần của Xích Quỷ. Bỏ qua chuyện đó, Hải Nam nhìn vào nội dung bức thứ. Nó dẫn cậu tới một địa chỉ mà Nam biết chắc mình sẽ không còn đường lui khi tới đó.

Sau đó, Nam rời khỏi đúng lúc khung cảnh lá cờ của đế chế Wilhelm xuất hiện. Đó là một chữ vạn màu trắng trên vòng vòng tròn màu đỏ được bao quanh bởi khung nền xanh như đại dương.

Bước ra khỏi rạp chiếu phim, Nam nhìn thấy hàng loạt đèn đuốc sáng rực. Kể ra cũng khá mâu thuẫn khi người ta có thể nhìn thấy những người quyền quý với kim cương cùng vàng bạc và những gã ăn mày chỉ còn da bọc xương. Đó là chưa nói tới chuyện cảnh binh đã làm hết sức để những tên nghèo hèn không làm ảnh hưởng tới những công dân thượng lưu của đế chế.

Hiện tại, cậu đang ở thành phố Định Gia, được mang danh là “Hồn Ngọc Viễn Đông”, cái danh hiệu nghe mà cứ thấy nó xa rời thực tế.

Đi dọc theo những con đường mang theo mùi hôi thối, cùng những cô gái điếm đang mời chào khách, Nam đi tới một công xưởng đang vô cùng bận rộn.

Đi vào trong, Nam trực tiếp tới gặp một người đàn ông trung niên. Ông ta có mái tóc rối như ổ quạ. Bù lại, những phần còn lại của ông trông khá là ngăn nắp.

“Cháu tên Hải Nam. Ông là Trung phải không? Nghe nói ông có công việc”

“Ai nói mày vụ đó” Người đàn ông lên tiếng.

“Lá thư này nói” Nam cầm lá thư đưa cho người đàn ông tên Trung.

“Nhóc có biết mục tiêu của chúng ta là gì không?” Vừa nói, ông Trung châm lửa đốt lá thư.

Chỉ cần một băng chứng nhỏ, mà thậm chí là không có, đám cảnh binh cũng có thể đem cả hai người ra phanh thây ở giữa chợ.

“Tôi muốn tổ quốc độc lập trở lại” Nam lên tiếng.

“Độc lập? Mày hiểu nó là gì không? Khi bọn Hoa Thổ cùng Wilhelm ném bom lên mảnh đất này, mày vẫn đang ở trong bụng mẹ, nhóc ạ. Tiện thể, làm sao tao biết mày không phải gián điệp? Đừng buồn, nhiều thằng bạn của tao đã chết vì cái đám bán nước cầu vinh đó. Nói tới đây là sôi máu, sau con cháu của Lộc Tục lại có những kẻ như chúng chứ” Lão Trung nói một hơi làm Nam cũng chả biết nói gì.

“Tôi không phải là gián điệp.” Trung nói.

“Vậy mày có biết cái giá của việc chống lại hai chủng tộc hùng mạnh nhất thế giới là gì không? Bọn chúng sẽ xẻ thịt mày ra như cách người ta làm thịt da súc. Tao không nói chơi, cũng không phóng đại. Tao nói thiệt, và chúng cũng là thiệt. Mày có hiểu không?” Lão Trung nói.

“Nhưng ông vẫn chiến đấu. Không phải sao” Nam nói.

“Hai trăm năm trước, hoàng đế Lê Văn Huệ đã thống nhất các thế lực phong kiến trong nước, đánh tan quân Chân Nữ và La Xiêm, học hỏi kỹ thuật phương Tây để đưa nước ta trở thành cường quốc. Gần hai mươi năm trước, khi chinh phục toàn bộ thế giới, đánh bại phe Đồng Minh Phe Trục Tung, cũng chính là liên minh giữa người Hoa Thổ và Wilhelm đã hướng tới Xích Quỷ. Tôi cùng đồng đội đã chiến đấu tới cùng, dù bị đánh từ hai phía vẫn chiến đấu, cả hoàng đế cũng vậy. Vậy mà”

Nói tới đây, hai bàn tay của lão Trung siết chặt lại thành hình nắm đấm.

Dù vậy, thái độ ông ta thay đổi khi chuyển từ “mày” “tao” sang “tôi”,”cậu”

Sau đó, hai người bắt đầu quá trình làm việc. Cầm tấm bản đồ, lão Trung lên tiếng:

“Đi dọc theo lãnh thổ, tới Lôn Côn”

“Trại tập trung” Nam nói.

Đó là một danh từ không mấy thiện cảm bởi nó tập trung những kẻ địch cũng những thứ mà cả hai đế chế ghét nhất. Nơi ở của những kẻ mà chúng cho là “hạ đẳng”.

“Khôn đấy, nghe cho kỹ đây. Khi nào giao liên tới thì cậu sẽ được biết nhiệm vụ tiếp theo. Không thì bọn cảnh binh hoặc tệ hơn là đám lính Wilhelm sẽ tới. Cái chết là thứ nhẹ nhàng nhất mà nhóc nhận được. Đừng nhìn ta kiểu đó. Đây vốn là đặc cược bằng cả sinh mạng. Nếu nhóc không thích thì không cần làm”

Tiếp theo, Nam cầm một tờ giấy màu vàng kim với những ký tự kỳ lạ trên tay của lão Trung.

“Bùa chú à?” Nam hỏi.

“Một loại bùa đảm bảo cậu sẽ không buồn ngủ trong lúc thi hành nhiệm vụ, cậu nhóc” Lão Trung lên tiếng.

Tiếp đó, lão đàn ông trung niên cầm một khẩu súng đưa cho Nam. Toàn thân nó được sơn một màu đen tuyền trông vô cùng thẩm mỹ dù rằng đây chỉ là một khẩu súng.

“Biết xài không?” Lão Trung hỏi.

“Một chút” Nam lên tiếng.

Sau đó, cả đam đi ra ngoài. Lúc này, Nam thấy một chiếc xe bò được chất hàng đống hàng hóa. Bản thân bọn bò cũng cảm nhận được là chúng sắp có một ngày vô cùng vất vả.

Bạn đang đọc Xích Quỷ Quật Khởi sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.