Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại xảy ra ngoài ý muốn…

Phiên bản Dịch · 1762 chữ

Buổi tối , An Nhiên nhìn thời gian đã là nửa đêm , quấn chăn rón ra rón rén đi ra bên ngoài , thật không dễ dàng gì cô ở trong phòng Thẩm Mặc đợi cho lão gia ngủ mới dám ra , mặc dù cô đồng ý đóng giả làm vị hôn thê của anh , nhưng mà , thật sự là cô không thể ngủ cùng Thẩm Mặc , phòng này có phần hơi nhỏ , lại chỉ có một cái giường , nếu nói muốn ngủ thì chỉ có thể ngủ cùng với Thẩm Mặc trên một cái giường , An Nhiên chỉ vừa mới nghĩ như vậy đã cảm thấy ngượng ngùng , thật không dễ dàng , âm thanh ở phòng bên cạnh đã không còn , chắc hẳn lão gia đã ngủ rồi.

Thẩm Mặc đang đọc một quyển tạp chí , An Nhiên nhẹ chân nhẹ tay nhưng vẫn không thể tránh khỏi làm kinh động đến anh , ngẩng đầu lên từ tờ tạp chí , Thẩm Mặc nhìn bộ dạng cô bọc kín người mình , cũng có chút không thoải mái , tức giận hỏi : “Tại sao phải lấy chăn bọc kín người mình như sushi vậy?”

An Nhiên khoát tay , rón rén đi mở cửa : “Lúc này ông nội chắc đã ngủ rồi chứ?”

Thẩm Mặc nhíu mày : “Hỏi như vậy làm gì ?” Lại nhìn tư thế và động tác của cô , liền hiểu ra “Cô muốn đi ra ngoài ngủ?”

An Nhiên gật đầu : “Chúng ta cũng không cần nghĩ phải ngủ với nhau.”

Thẩm Mặc buông tạp chí : “Cô đừng mơ hão , ông nội tôi là người theo thói quen ở quân khu từ nhỏ , chỉ cần một chút động tĩnh ông cũng có thể nghe thấy , chỉ cần cô mở cửa một cái , tin hay không , đợi đến lúc cô đẩy cửa ra , thì ông đã đứng ở bên ngoài rồi.”

Ngữ khí của Thẩm Mặc lành lạnh , nhưng chính là kiểu ngữ khí thản nhiên như vậy mới khiến An Nhiên buộc phải tin , ngẫm lại cũng đúng , thân thể của lão gia nhìn là biết khoẻ mạnh , một chút cũng không giống những người già cùng tuổi , nhưng mà , thật sự khó tin như lời Thẩm Mặc nói sao?

An Nhiên có chút nghi ngờ , Thẩm Mặc phất phất tay “Nếu cô không tin thì thử một lần xem , có điều , tốt nhất là cô nên nghĩ lý do trước , bởi vì tôi không nói giúp cô đâu.”

Cúi đầu , tiếp tục xem tạp chí của mình , nhưng mà chỉ cần chú ý nhìn sang , là có thể nhìn ra nụ cười thản nhiên ở đáy mắt anh , đồng hồ sinh học của ông cụ rất đúng giờ , lúc này , có lẽ đang mê man ở trong chăn rồi.

An Nhiên cắn môi , tay nên đưa tới tay nắm của hay là thu trở về , ngộ nhỡ , lão gia thật sự là ở ngay bên ngoài thì làm thế nào?

Hay nói đại là , buổi tuối không ngủ chùm chăn … chơi trò chơi?

Lắc lắc đầu , An Nhiên đau khổ xoay người lại nhìn về phía Thẩm Mặc : “Này,” Thẩm Mặc không để ý đến cô , thò chân ra đá đá anh “Này , vậy phải làm sao giờ?”

Tầm mắt của Thẩm Mặc dùng trên chân của cô một lúc , sau đó rời đi , An Nhiên cảm thấy vẻ mặt anh có chút quái dị , lại đá đá anh : “Anh làm sao vây?”

Ừm , chân thật thanh tú, ngón chân sáng mịn xinh xắn… Thẩm Mặc ép buộc tầm mắt của mình rời đi , tay cầm tạp chí hơi siết chặt.

“Đêm nay ngủ một giấc tốt lành đi , bằng không , ngày mai nhất định không có dư khí lực đi ứng phó với ông già đâu .” Thẩm Mặc xoa nhẹ ấn đường , ông chắn chắn sẽ không làm anh bớt lo được!

An hiên nhìn chiếc giường đơn suy nhất bên trong phong , tỏ rõ áp lực rất lớn , giường đơn đấy , cô liếc nhìn Thẩm Mặc , lại nhìn chính mình , ừm , qua con mắt đánh giá của cô , trừ phi hai người ôm nhau , nếu không làm sao có thể ngủ nổi trên một cái giường đơn ?!

“Ở đây bình thường chỉ có một mình tôi , giường đôi rất lãng phí.” Thẩm Mặc cho một câu giải thích vô cùng đơn giản , nhưng lại thầm chán nản chính mình tại sao phải giải thích rõ ràng , nhưng mà lời nói đã ra khỏi miệng , không kịp thu lại .

An Nhiên gật đầu , bọc chăn , bây giờ cô lại phát hiện ra chuyện gay go hơn nữa , không chỉ có một cái giường đơn , mà ngay cả gối , chăn , cũng chỉ có phần một người .

Thẩm Mặc bắt đầu cởi áo khoác , cởi áo vest màu bạc ra , bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng bó sát , thân hình cường tráng lại to lớn giống như thần tượng trong phim truyền hình , còn không có chút thịt thừa nào , sau đó , ngón tay thon dài của anh bắt đầu cởi bỏ cúc áo sơ mi của mình … Cúc áo ?! An Nhiên bừng tỉnh , vừa rồi sao cô lại có thể quên hết tất cả mà nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy !

Quan trọng chính là , tại sao phải cởi cúc áo ?

“Cái kia , “ An Nhiên chôn đầu trong chăn hận không thể làm mình bí chết ở bên trong “Anh có thể không cần cởi quần hay không ?”

Thẩm Mặc nhíu mày , đứng môt chỗ cô không nhìn thấy được , cố tình gian tà nói : “Không cởi quần áo thì làm sao mà ngủ được ? Như vậy không thoải mái , hơn nữa…” Đến gần một chút , thở khí ở sau vành tai hồng hồng của An Nhiên “Bình thường tôi thích ngủ trần”

An Nhiên ôm chăn thiếu chút ngã lăn trên đất , ngủ trần , rốt cuộc đấy là chuyên gì chứ!

“Cái này ,” An Nhiên nhìn cũng không nhìn , chỉ có thể dựa vào cảm giác chỉ một ngón tay , một ngón tay vừa chỉ ra tình hình đều đã làm rồi , ấm áp , lại còn rất co dãn … An Nhiên có ý nghĩ muốn chết , tại sao cô cảm giác được thứ vừa rồi mình vô tình chọc phải , hình như là đồi ngực của Thẩm Mặc a , lúc này mặt của cô đỏ đến mức không thể đỏ hơn , nhưng cũng may có chăn ngăn cẳn , Thẩm Mặc không nhìn thấy gì hết , lá gan cũng lớn lên , chỉ là ngón tay lại rụt về một chút “Không thể cởi quần áo , ngủ ! Mặc quần áo ngủ vào!”

Ôm chăn , An Nhiên liếc nhìn giường rồi lập tức ngã xuống nằm đơn luôn , ngay cả lật người cũng không dám động đậy .

Thẩm Mặc liếc mắt nhìn xuống , cánh môi hơi có chút ý cười , cúi đầu , trên ngực anh vẫn còn một đấu vết hình trăng khuyết nhạt , cô thật là dùng lực đấy , da anh gần như sắp rách rồi.

Cám giác đường bên cạnh lún xuống , từ đầu đến chân An Nhiên đều cứng đờ , cô tự nói mình không có việc gì , nhưng hơn thở lại ngày càng dồn dập , hai má cũng càng lúc càng nóng.

Chăn bị người ta kéo mạnh một cái , An nhiên quay đầu , lại vẻ mặt hung hãn “Làm gì vậy?”

Thẩm Mặc như là bị bộ dạng của cô hù sợ , nhưng giữa lúc sững sờ An Nhiên lại méo miệng , ngữ khí mềm xuống “Anh kéo tôi làm gì?”

Thẩm Mặc chỉ chăn “Bây giờ là mùa thu , khi ngủ cần đáp chăn.”

Lúc này An Nhiên mới phát hiện thì ra từ đầu đến giờ tất cả chăn đều bị cô quấn chặt lấy , ngay cả một góc nhỏ Thẩm Mặc cũng không có , kéo kéo chăn ra , đưa cho anh một góc , lại tiếp tục dặn dò : “một phần này chắn ở giữa , không ai được động vào.”

Đè một phần chăn vào giữa , ở chỗ đó xuất hiện một khe rãnh sâu , Thẩm Mặc có chút dở khóc dở cười , thực ra khi đó anh đột nhiên rất muốn nói , nếu tôi kiên quyết muốn tới , cô nghĩ là cô có thể ngăn cản được sao ?

Chỉ là lời đến miệng lại bị anh đè xuống . An Nhiên quay đầu , nhưng hô hấp của cô càng lúc càng dồn dập , khiến cho hơi thở của Thẩm Mặc cũng nhanh hơn theo hô hấp của cô , hơi thở của hai người càng lúc càng nhanh , Thẩm Mặc cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực , toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt.

“Này ,” Đằng trước là tiếng An Nhiên on gong “Anh làm gì làm gì mà thở gấp vậy?”

Khoé mắt Thẩm Mặc co rút vài cái “Cô xác định là tôi bắt đầu trước?”

An Nhiên kéo kéo chăn , không nói chuyện , hơi thở thật vất vả mới dịu xuống , nhưng hình như sắp nhanh trở lại , An Nhiên không có cách nào , đứng dậy khỏi giừng : “Tôi , tôi đi xem tạp chí.”

“Cẩn thận cảm lạn đấy.” Thẩm Mặc muốn kéo cô ở lại , kết quả lại dấm lên chăn trực tiếp đổ về phía An Nhiên , “ Ầm” một tiếng , An Nhiên cảm thấy trời đất xoay chuyển , sau đó , chóp mũi hơi ngứa , mở bừng mắt , liền nhìn thấy một nơi sâu thăm thẳm , đấy … hình như là ánh mắt của Thẩm Mặc …

Bạn đang đọc Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi của Tích Tịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.