Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn học kiếm đạo!

Tiểu thuyết gốc · 1930 chữ

Phong thủy lưu chuyển, Thư Vô Tuyết đã xuyên đến thế giới này một tháng, một tháng nói ngắn không ngắn nói dài không dài nhưng đủ để hắn hiểu rõ hơn về thế giới này.

Phiến thế giới này gọi Đại Thiên thế giới, to hơn Địa Cầu không biết bao nhiêu lần, nơi đây được chia làm Ngũ Vực do mỗi vương thống trị, gồm Tinh Linh Sâm Lâm, Trường Sinh Tiên Địa, Vạn Yêu Chi Hải, Nhân Hoàng Đại Lục, còn một nơi chính là Thiên Giới, nơi đây cực kì thần bí, có người cho rằng Thiên Giới không thuộc về Đại Thiên thế giới mà thuộc về thiên ngoại, hay là Thiên Giới không có thật mà chỉ là lời đồn,... những lời này Thư Vô Tuyết cũng không bàn luận gì, bản thân hắn chính là một xuyên việt giả, thế giới này vẫn còn đợi hắn khám phá.

Phía Nam Trường Sinh Tiên Địa, Thư thành.

Thư Vô Tuyết bước dạo nhẹ trong hoa viên Thư phủ, hắn xuyên vào một người cùng tên chính là thiếu gia của Thư thành, gương mặt của nguyên chủ cùng hắn kiếp trước không khác gì huynh đệ song sinh, nhưng trái với hắn, nguyên chủ từ nhỏ thiên phú tầm thường, nhưng cậy thế phụ thân là thành chủ của Thư thành mà trở thành một tên hoàn khố thiếu gia, cực kì khiến người chán ghét, dẫn đến việc bị người hạ độc mà chết yểu, hắn chết khiến không biết bao nhiêu người hoan nghênh, Thư Vô Tuyết biết được việc này liền cảm thấy buồn cười, khiến người khác chán ghét thế này không biết nguyên chủ phải có tài thế nào a.

    Bước chân của y bỗng nhiên dừng lại. "Vô Tuyết huynh trưởng, không ở dưỡng thương, vậy mà còn có nhã hứng dạo chơi?", đằng trước y là một tên thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi, trên mặt là một nụ cười như xuân phong, đáy mắt thiếu niên lại không giấu được vẻ khinh thường. Từ nhỏ Thư Vô Khanh liền rất chán ghét vị huynh trưởng này, ỷ vào sự cưng chiều của mẫu thân mà lêu lỏng, phụ thân thấy vậy cũng không nói gì, đôi lúc chỉ nhíu mày cho qua, còn hắn từ nhỏ liền có thiên phú xuất sắc, trời sinh Dương Thể, mười ba tuổi đã đạt Võ Đồ thất tầng, năm nay hắn đã mười tám tuổi khuôn mặt tuấn lãng, lại thêm khí độ hơn người, được xếp vào hàng ngũ thiên tài của Thư thành

Thư Vô Tuyết trên mặt vẫn giữ nụ cười như có như không, mi dài như cánh quạt hơi rũ xuống "Đa tạ Vô Khanh đường đệ, ta cảm thấy có chút nóng nên liền ra ngoài cảm nhận khí trời một lát". Nói xong lướt ngang qua Thư Vô Khanh tiếp tục đi, đối với vị đệ đệ này hắn cũng có chút thưởng thức, nhưng không có nghĩa là vẻ khinh thường của cậu hắn sẽ bỏ qua.

Thư Vô Khanh thấy y qua loa mình như vậy cũng hơi bất ngờ, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, bên môi vẫn là nụ cười như xuân phong đó : " Vậy huynh hảo hảo nghỉ ngơi.". Hảo nhắc nhở một câu, rồi bước đi với hướng ngược lại.

Thư Vô Tuyết đích xác là cảm thấy ở trong phòng quá mức ngột ngạt, nên cũng muốn ra ngoài thư thản một chút, bước ra khỏi Thư phủ, bước chân nhẹ nhàng dạo trên thành lộ. Thư thành dù sao cũng thuộc về nhất nhị lưu thế lực của Bắc Minh Vương Triều, nên độ nhộn nhịp cũng không tầm thường, nhưng Thư thành chủ yếu đa số là phàm nhân, chỉ có khoảng hai ba phần mười là tu sĩ, nên các cửa hàng dành cho tu sĩ không nhiều lắm.

Đi đến một con hẻm, nhìn thấy bên trong có một cửa hiệu vũ khí, chợt hứng thú, bước chân xoay chuyển đi vào cửa hàng. Không gian bên trong không quá lớn, rất ít ánh sáng nên có hơi âm u, ở một bên quầy, có một lão giả đang ngồi nhắm mắt tĩnh tâm, khi Thư Vô Tuyết bước vào lão cũng không mở mắt mà chỉ hờ hững nói "Tự do lựa chọn, tất cả đồng giá 100 viên hạ phẩm nguyên thạch.". Thư Vô Tuyết nghe được, ánh mắt đảo khắp cửa hàng, đa số đều là kiếm, cung, đao... Thư Vô Tuyết là cầm tu nên những thứ này hắn liền không nhìn tới, chợt ánh mắt hắn dừng tại một chỗ, đó là một trương trường cầm duy nhất trong cửa hàng, nổi lên lòng hứng thú bước đến xem.

Toàn thân trường cầm có hơi bụi bặm, chắc do nhiều ngày không lau chùi, nhưng không phải chỉ mỗi thanh trường cầm này mà hầu hết các vũ khí khác đều dính bụi, chứng tỏ cửa hàng này cũng không có sinh ý tốt cho lắm. Trường cầm được làm bằng gỗ đen, bảy sợi dây đàn Thư Vô Tuyết nhìn sơ qua liền biết chưa bao giờ được sử dụng. Thấy Thư Vô Tuyết có hứng thú với cây đàn này, lão giả ban nãy cũng không có ý thúc dục hắn mua mà để cho hắn từ từ kiểm trắc.

"Ta muốn mua cây đàn này.", Thư Vô Tuyết đưa ra một cái túi, bên trong chính là 100 viên hạ phẩm nguyên thạch, lão giả gật đầu, tiếp nhận, cả một quá trình lão chưa nói một câu. Thư Vô Tuyết bước ra khỏi tiệm, sau lưng đeo một thanh cổ cầm, hôm nay hắn quyết định mua thanh đàn này là vì hai điều, thứ nhất thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, thanh Bỉ Ngạn Cầm sư phụ truyền cho y phẩm chất thuộc tiên khí loại, đem loại này ra ánh sáng liền khiến người đỏ mắt, nổi lòng tham [ Thư Vô Tuyết chưa biết, ở Đại Thiên thế giới, người tu chân căn bản không chia phẩm cấp pháp khí như người tu tiên bọn hắn ]. Thứ hai, hiện tại hắn không khác gì một phàm nhân, Luyện Khí cảnh tầng năm khiến cho hắn chỉ mạnh hơn người bình thường chút xíu, làm gì có đủ linh lực để thao túng tiên khí.

Thư Vô Tuyết lại dạo một vòng Thư Thành, mua một ít dược liệu để luyện đan liền trở về.

Trở lại Thư phủ đệ, không khí hôm nay có chút khác thường, điều đầu tiên Thư Vô Tuyết cảm nhận được là ở Thư phủ liền yên tĩnh hơn hẳn thường ngày, ngày bình thường hắn đi dạo trong Thư phủ, đám hạ nhân không nói xấu hắn thì "luận' chuyện thiên hạ, rôm rả vô cùng, hôm nay miệng kín như bưng, như lâm đại dịch, hiện tại phủ đệ yên ắng lạ thường, khiến hắn có chút tò mò, sai hạ nhân đem trường cầm về phòng, rồi bước vào thư phòng

Thư Vô Tuyết vừa bước vào liền có thể nhận thấy không khí nghiêm túc ở nơi đây, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khiến người bên trong phòng nhíu mày nhìn về phía y. Thư Vô Tuyết có hơi sửng sốt nhin nam nhân này, mày kiếm mắt sao, khuôn mặt trung niên anh tuấn, không phải phụ thân của hắn liền là ai? "Phụ thân, ngài về rồi?" Vị phụ thân này của hắn là tướng quân của Bắc Minh Vương Triều, quanh năm chinh chiến xa trường, hiếm thấy về nhà.

Thư Tu Kiệt nghe nói liền có hơi bất ngờ, bình thường đứa con cả này của hắn có bao giờ chịu chào hỏi hắn, hắn cũng có chút không thích đứa con trai trưởng này của hắn, nhiều lần muốn thúc ép Thư Vô Tuyết tu luyện nhưng thê tử của hắn, mẫu thân của Thư Vô Tuyết sợ y cực khổ liền sử dụng liên hoàn tam kỹ : một khóc hai nháo ba thắt cổ, khiến hắn có chút nhức đầu, nên hắn liền bỏ mặc đến bây giờ. Hôm nay nghe được Thư Vô Tuyết chào hỏi cũng có hơi bất ngờ, sau đó lại trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày.

Thư Tu Kiệt gật đầu, nói : " Ngồi đi ", hất cằm về một hướng ý bảo ngồi. Thư Vô Tuyết cũng không e dè mà bước đến một cái ghế, ngồi xuống, mi hơi rũ. Hắn biết rằng vị phụ thân này có thành kiến với y, hắn cũng không e ngại điều đó, nhưng được vị tiện nghi phụ thân này hảo cảm thì càng có lợi hơn cho hắn.

Thấy Thư Vô Tuyết ngồi xuống, Thư Tu Kiệt liền hỏi : "Thương thế của ngươi làm sao? Không ở dưỡng thưởng. "

"Không sao, đã tốt hơn rất nhiều." Thư Vô Tuyết vô thức cầm lấy một tờ giấy tuyên thành, ngọc thủ uyển chuyển viết một câu thơ, lại quay mặt đối diện với Thư Tu Kiệt nói : " Phụ thân, ta suy nghĩ kĩ rồi, ta muốn tu luyện, đạt được đỉnh cao võ đạo!" Tất nhiên lời này là qua loa, làm gì đến đỉnh cao võ đạo, mục tiêu của y trước giờ chỉ là trường sinh, hiện tại đã thêm một mục tiêu mới, chính là đoàn tụ với sư tôn.

Thư Tu Kiệt nghe lời được lời y nói liền có chút sửng sốt, bút lông chim trên tay hiếm thấy được dừng, đưa mắt nhìn về phía Thư Vô Tuyết : " Ngươi nói thật? " Thư Tu Kiệt cảm thấy có chút khác thưởng, chẳng lẽ bị người ám hại liền có thể suy nghĩ chính chắn hơn, hay là hắn bị người đoạt xá... Nhưng cũng cảm thấy có chút cao hứng, con trai của Thư Tu Kiệt hắn sao lại là một tên hoàn khố thiếu gia.

" Vâng, là thật. " Thư Vô Tuyết một mặt nhu thuận trả lời, lại nói : " Phụ thân ta trước tiên muốn đến Luyện Kiếm trại, học kiếm đạo " Ánh mắt hiện lên vẻ quyết tâm, khiến Thư Tu Kiệt nhìn hắn có chút cao hứng " Hảo, hảo ngày mai ngươi theo ta đến Luyện Kiếm trại "

Tuy Thư Vô Tuyết là cầm tu nhưng đích xác hắn cũng muốn học kiếm đạo, trong bộ cầm quyết mà sư tôn truyền cho hắn có yêu cầu kiếm đạo trong đó nên đến bây giờ hắn chưa thử tu luyện, bây giờ phụ thân về nên hắn cũng nói thẳng ý đồ luôn.

" Vâng! Phụ thân ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, đừng quá sức." Nói rồi đứng dậy, ly khai. Thư Tu Kiệt cảm thấy hôm nay thật là một ngày tốt, bước đến bên chỗ Thư Vô Tuyết ngồi, nhìn xem ban nãy y viết gì, thấy được Thư Tu Kiệt liền có chút sửng sốt rồi cười lớn, sau đó thư phòng lẫn phủ đệ Thư gia đều chìm vào yên tĩnh.

Thư Vô Tuyết một đường vô thanh trở về phòng, thân thể này hiện giờ quá yếu, hắn cũng có chút mệt mỏi, liền ngồi xếp bằng tu luyện Lạc Khúc Nhân Sinh Công, linh khí không ngừng tràn về cơ thể hắn, cảm giác mệt mỏi bị xóa tan rất nhiều.

Bạn đang đọc Lạc Khúc Nhân Sinh Ký sáng tác bởi ThuVoTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThuVoTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.