Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Người

Phiên bản Dịch · 1681 chữ

Chương 1: Con Người

- --------------------------------

Khi con người khi còn sống thì có đủ loại cách sống.

Có người thì xuân phong đắc ý.

Có người lại nơm nớp lo sợ.

Cũng có người tiền đồ như gấm.

Có người chịu gian chịu khổ.

Đối với một đứa trẻ mới hai tuổi, không ai có thể biếu đạt được điều này.

Như vậy, lại thử hình dung xem đứa bé này sống bằng cách sống đây?

Như là giẫm trên băng mỏng?

Hay là... Hoảng hốt không thôi?

Ít nhất, ở trong mắt người ngoài, thì đứa bé này hẳn là phải sống theo cách này mới đúng.

Đương nhiên, một đứa trẻ mới chỉ có có hai tuổi, dù như thế nào đi nữa đều không thể nào hiểu được sự bất lực và đau khổ của cuộc sống.

Vì vậy, ngay cả khi số phận thực sự khá bất công với nó, hãy để cho nó sống sót theo phương thức này, đứa bé này cũng không cần phải trải nghiệm điều đó.

Nhưng mà, tại thời điểm này, đứa bé này lại thực sự “hiểu được” tất cả những điều này.

Rối loạn hơ thở không phải là bởi vì cơ thể mỏi mệt.

Ý thức mơ hồ không phải là bởi vì tinh thần khô héo.

Mọi thứ bên trong đều đang từ từ đi sai phương hướng.

Tất cả các phương phá đều không đủ để duy trì sự tồn tại đang hấp hối này, và chúng thậm chí không thể cung cấp cảm giác thoải mái nhất.

Và đó là tất cả những gì mà đứa trẻ có thể cảm nhận được.

Cho nên, nó biết.

Nó đã chuẩn bị cho kết quả thực sự-“kết thúc”

Nhưng mà, đứa bé này cũng không có bất cứ suy nghĩ nào về vấn đề này.

Không có cách nào.

Rất lâu trước đó, đứa trẻ đã biết được rằng cái ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến với mình.

Chỉ là, ngày hôm nay nó đến quá nhanh.

Theo kết quả được tính ra từ các thiết bị máy tính tiên tiến nhất, ít nhất là cũng phải mất mười năm trước khi “điểm dừng” mở ra như thế này.

Nói cách khác, việc chấp nhận số phận của bản thân vào này hôm nay không năm ở bên trong “kế hoạch”.

Nhưng mà, sự khác biệt là gì?

-Dù sao thì nó đến sớm hay đến muộn thì nó cũng chẳng có gì khác nhau cả.

Có lẽ, trong trường hợp của những người bình thường, có thêm mười năm thời gian, nhất định có thể tạo nên rất nhiều kỷ niệm đẹp.

Đó chính là lối suy nghĩ của con người, dù cho đã biết rằng vào một ngày nào đó mình sẽ tiến vào phần mộ, nhưng họ vẫn như cũ liều mạng sống, chỉ vì muốn để bản thân mình để lại nhiều dấu chân và ý nghĩa trong thế giới này.

Nếu bạn là một người bình thường, vậy thì bạn chắc chắn sẽ phàn nàn về sự bất công của số mệnh với mình, thế mà lại thô bạo cướp đi mười năm quý giá, thậm chí là còn có một số người rít gào với Thượng Dế, nguyền rủa cả Thần Linh.

Thế nhưng là, ngay cả điều này cũng chỉ là một loại xa xỉ.

-Coi như có thêm mười năm thời gia thì cũng sẽ chẳng có gì để ở lại.

Điều này cũng không phải vì những lý do quá phức tạp, mà chỉ đơn giản là “không có cách nào để hoạt động” mà thôi.

Giống như một ông già “dầu hết đèn tắt”, cơ thể của đứa trẻ căn bản là Không hỗ trợ các hoạt động của người bình thường.

Theo quan điểm này, không lịch sự một chút thì có thể nói là ngay cả khi cho nó thêm mười năm thời gian nữa thid đứa trẻ này cũng chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh mà thôi, không hề có cơ hội đi ra thế giới bên ngoài, dù chỉ là một bước.

Dù cho chỉ là một ngắn thì cũng không thể.

Trong trường hợp này...

-Tại sao lại phải lãng phí thời gian như vậy cơ chứ?

Đây không phải là bởi vì tự buồn, tự ai oán, càng không phải là bởi vì cam chịu. đứa trẻ chỉ đơn là không muốn mình phải tiếp tục như thế này nữa mà thôi.

Do đó, giờ này khắc này, Đứa trẻ đang chẳng có chút tạp niệm nào mà đón nhận “kết cục” vốn thuộc về mình.

Thế giới vẫn cứ hoạt động.

Thời gian dần trôi qua.

Bối rối.

Lo lắng.

Hoảng hốt.

Tất cả những thứ này đều đã không còn bất cứ quan hệ gì với đứa trẻ này nữa.

Chỉ có bạn mới có thể cảm ngẩng được chính mình và cơ thể đang dần dần sụp đổ mà thôi.

Thời gian dần dần trôi đi, ngay cả những nhận thức ày cũng sẽ có ngày biến mất.

Về thời gian, chỉ trong khoảng vài giây nữa thôi thì chức năng thể chất của đứa trẻ sẽ dừng lại.

Và đó cũng chính là lúc nó qua đời.

Không, hẳn là phải gọi là “chết yểu” mới đúng.

Đây chính là số phận của đứa trẻ.

Theo lý mà nói, Một đứa trẻ mới chỉ có hai tuổi thì làm sao có thể biết được cái gì gọi là “số phận”.

Ở cái thời hiện đại này, không có cách nào có thể cứu sống được đứa trẻ này.

Trừ phi là. . .”phép màu”

Nhưng trong thời hiện đại, những thứ như vậy có tồn tại sao?

Đứa trẻ nghĩ như thế đó.

Một giây tiếp theo, cậu đã lập tức quên nó đi.

Vâng, chỉ trong một cái nháy mắt sau khi loại bỏ suy nghĩ này, thứ mà nó mong muốn có được đã đến.

-Nếu đây là thứ mà ngươi cần đến, vì Chúa không đưa nó cho ngươi, vậy thì ta sẽ trao nó cho ngươi.

Khi giọng nói đó vang lên, đứa trẻ đang hấp hối cũng choáng váng tinh thần.

Bởi vì cái âm thanh này không chỉ có trực tiếp truyền vào ý thức đang xói mòn, thậm chí giọng nói đó còn truyền vào sâu bên trong linh hồn của nó, khiến chi mình nó biết được.

Đây là một cái âm thanh mang theo vẻ bình thản, siêu nhiên thậm chí hoàn toàn có thể nói là không có một chút tình cảm nào của con người.

Nghe được cái âm thanh này, đứa trẻ cũng chỉ có thể sững sờ, ngay cả một chút suy nghĩ đến việc lý giải chuyện này rốt cuộc là như thế nào cũng không có.

Mặc dù là đứa trẻ này mới chỉ có hai tuổi, không thể hiểu được những gì mình đang phải đối mặt, nhưng ít nhất thì nó cũng có một chút “kiến thức”, nhưng lại không có “kinh nghiệm”.

Do đó, dựa vào ý thức yếu ớt của cậu bé, vốn là xa xa không thể tự mình nhận ra được đó là ai, vì thế cho nên cũng chỉ có thể đưa ra một cấu hỏi:

-Bạn là ai?

Đây là suy nghĩ duy nhất mà đứa trẻ có thể nghĩ ra được.

Mà đối phương cũng trả lời.

Đồng thời, đó không còn là một cái giọng nói bình thản, siêu nhiên lại không có mang theo một chút cảm xúc nào của con người nữa.

-Ta sao?

Đối phương lấy giọng điệu cực kỳ phức tạp, nửa ngày sau mới đáp lại một câu như thế.

-Ta chỉ là một “con người” mà thôi.

Một cái tồn tại như là thần linh vậy mà lại nói với đứa trẻ rằng mình chỉ một “con người”, thậm chí còn nói thêm một câu với đứa trẻ.

-Hi vọng, ngươi cũng có thể làm một Con người bình thường, cứ thế cho đến về sau sống cho tốt.

Đây là câu nói cuối cùng mà đối phương để lại.

Đồng thời, đó cũng là một câu nói phát ra từ đáy lòng, từ sâu trong nội tâm.

Câu nói này, sẽ đi theo suốt cuộc đời đứa trẻ đó.

Đương nhiên, người nói ra câu nói cũng sẽ có ảnh hưởng cực lớn đến vận meenhhj sau này của đứa trẻ.

Đứa trẻ cũng không biết tất cả những thứ này, thậm chí ngay cả quyền lợi cự tuyệt tất cả những thứ này cũng không có.

Hiện tại, đấu trẻ chỉ biết một việc.

Cái đó chính là. . .

-Ta. . . Có thể tiếp tục sống. . . à . . . ?

Câu hỏi này, chỉ được đáp lại bằng sự im lặng.

-. . . . . .

Ánh sáng chói mắt đột nhiên chiếu lên toàn bộ thế giới cửa đứa trẻ.

-A a. . .

Nhìn tia sáng chói mắt kia, đứa trẻ phát ra tiếng kêu.

Đó là âm thanh kích động đến cực hạn mới có thể phát ra.

Cái này đã sớm trở thành bản năng.

Tia sáng kia sẽ cứu lấy mình.

Nghĩ tới đây, nam hài như là muốn vươn tay về phía tia sáng kia, đem ý thức của mình chìm đắm vào trong đó.

Mà cuối cùng của cuối cùng, đứa trẻ chỉ thấy một thứ.

Một cái nhẫn phiêu phù ở trong ánh sáng, quang chiếc nhẫn cũng tỏa ra ánh sáng chói loá mắt, lại có vẻ cực kỳ xưa cũ, huyền bí thậm chí là mê người.

Đến bây giờ, rốt cuộc thì đứa trẻ cũng đã có thể tiếp tục sống, đã bắt đầu một chọc sống mới.

Chỉ tiếc là cuộc sống của đứa trẻ lại không được bình thường như người thần bí kia nói.

-------------------------

Đôi Lời của dịch giả: Đây là bộ truyện đầu tiên mà ta tự mình phụ trách mong mn đón đọc. Nhân đây cũng cảm ơn @LinhMuội vì đã làm cho ta cái ảnh bìa.

Bạn đang đọc Kỳ Tích Triệu Hoán Sư(Bản Dịch) của Như Khuynh Như Tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VNotaku004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.