Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạn đường đến Băng Nghi Sơn

Tiểu thuyết gốc · 10786 chữ

Trời buổi chiều nhưng nắng vẫn còn gay gắt, đoạn đường mòn bắt đầu vắng bóng người xe qua lại. Lúc này bầy sói rình mò hai bên đường từ rất lâu bắt đầu tràn ra, chặn đường chiếc xe ngựa của nhóm Minh Thiện.

Không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy một hai tiếng gầm gừ và tiếng bước chân giẫm lên lá khô của bầy sói khi chúng tiến đến gần. Bất ngờ từ trong chiếc xe ngựa, một loạt những mũi kim ánh sáng nhọn hoắc phóng ra, đâm chết ngay một vài con sói, số còn lại liền vội lùi ra xa. Nhưng chính lúc này từ hai phía rừng cưỡi ngựa lao ra, Đình Kha và Minh Anh khiến bầy sói hoảng loạn tụ vào lại một chỗ.

Đình Kha: “Mộc Nguyên Chiến Kỹ - Đâm Chồi – Mộc Khống !”

Đình Kha nhảy xuống khỏi ngựa, một chưởng đánh thẳng xuống đất. Từ mặt đất liền mọc lên vô số chồi non, lớn nhanh liền hóa thành dây leo chắc khỏe, kết lại thành một cái lồng giam trọn cả bầy sói vào bên trong, không thể nào thoát ra được.

Minh Thiện: “Hồn lực biến dị hệ mộc quả là lợi hại.”

Đám sói trước mặt đã bị nhốt lại nhưng từ sau khu rừng, lại có một đám sói khác tiến ra rồi bắt đầu dàn khắp xung quanh, nhóm Minh Thiện lúc này mới thật sự là bị bao vây.

Tuyết Nhi: “Vậy mà vẫn còn một đám sói khác, đã vậy còn đông hơn đám sói bị bắt lại kia.”

Meyzuru: “Chúng có vẻ đã sớm dự tính trước việc chúng ta làm rồi nên mới có sự chuẩn bị như thế này.”

Altonia: “Không biết đám sói này thật sự có bao nhiêu con ?”

Minh Thiện: “Phải đếm mới biết được.”

Nói rồi Minh Thiện liền phát động Long Hồn Ấn Kỹ, đồng thời giải phóng các sợi tia hồn lực mỏng ra khắp xung quanh. Từng nguồn phát ra hồn lực ở gần đó đều bị Minh Thiện cảm nhận được hết, đếm sơ qua trong số đó có đến gần một trăm con sói hoang còn chưa lộ diện mà vẫn còn trốn sau hàng các cây ven đường chờ thời cơ.

Minh Thiện: “Không ổn, đám sói này còn đông quá, khoảng một trăm con.”

Đình Kha: “Dù là yêu thú sống thành đàn nhưng với số lượng này cũng là lần đầu tiên mà anh nhìn thấy đấy.”

Tuyết Nhi: Hơn nữa đây vốn là tuyến đường chính, trước đây cũng chưa hề diễn ra chuyện có con sói nào dám tiến ra tận ngoài này tấn công người cả.”

Tinh Thành: “Có lẽ chuyện này lại là do có người đã nhúng tay vào nữa rồi. Nếu lại là nhắm vào cậu thì tôi phải công nhận, cái mạng này của cậu đang rất được nhiều thế lực trên Đế Quốc Thánh Thành nhắm tới rồi đấy Minh Thiện”

Hân Hân: “Nếu anh sợ rồi thì có thể quay đầu đi về học viện được rồi đấy.”

Vụt lao lên như một cái bóng đen đầy vô cảm, Hân Hân chỉ việc rút kiếm ra rồi bắt đầu đồ sát đám sói đứng trước mặt mình, không chút nhân nhượng.

Tinh Thành tặc lưỡi, mỉm cười khó chịu: “Ha, cái con nhóc năm nhất này. Ai nói Tinh Thành này sợ, chết tiệt !”

Một phát đạp chân tạo luồng khí cuồng cuộn đẩy bản thân lao tới trước, Tinh Thành đồng thời ở hai đầu bàn tay ngưng tụ hồn lực phong nguyên tố, tạo thành những lưỡi dao sắc bén rồi lướt xuyên qua một đám sói, chém hạ không ít con.

Đạp lên xác một con sói mình vừa giết, Tinh Thành: “Chỉ là một đám yêu thú hạ đẳng, có gì mà đe dọa được ta chứ!”

Những người còn lại cũng liền rút kiếm, phát động chiến kỹ, lao lên chiến một trận với đám sói xung quanh. Hỗn chiến diễn ra một hồi, sói dù chiếm lợi thế về số lượng nhưng lại liên tục bị hạ, không biết đã có mấy chục con đang nằm chết tươi trên mặt đất kia rồi. Đến khi chỉ xung quanh chỉ còn lại một vài con sói, đám còn lại vẫn trốn trong rừng vẫn chưa có dấu hiệu lao ra giúp đồng loại.

Meyzuru: “Kì lạ, đám sói ngoài này đã bị chúng ta giết chết gần hết rồi nhưng đồng loại còn trong rừng của chúng từ nãy giờ mà chẳng có chút động tĩnh gì cả.”

Tinh Thành: “Dương Minh Thiện, mau xem xung quanh đám sói trốn ở trong khu rừng có còn ở đó không đi.”

Minh Thiện: “Vẫn còn cảm nhận được hồn lực của bọn chúng ở xung quanh, không có chút thay đổi nào.”

Minh Anh: “Mình cảm giác là có vẻ chúng đang chờ đợi điều gì đó.”

Đúng lúc này từ sâu bên trong khu rừng, một luồng khí tức mạnh mẽ bất ngờ tràn ra ngoài, thổi gãy ngã không ít cây lớn ra hai bên đường, cảm giác chèn ép vô cùng.

Minh Anh: “Khí tức này chẳng lẽ là của...”

Minh Thiện: “...sói đầu đàn...!”

Một mình lao ra khỏi khu rừng là một con sói đen tuyền nhưng lại to lớn gấp khoảng năm lần kích thức bình thường khi so với đồng loại, khí tức tỏa ra cũng đe dọa hơn rất nhiều. Con sói này từ từ đến trước mặt nhóm Minh Thiện, mỗi một bước đi của nó thậm chí còn có thể tạo ra được làn sóng xung kích. Đó chính là con sói đầu đàn, sinh vật mạnh nhất trong một đàn sói.

Suy nghĩ, Minh Thiện: “Sói đầu đàn là yêu thú nhưng linh trí lại đạt đến gần như có thể so sánh với linh thú, hoàn toàn có khả năng thi triển chiến kỹ. Còn về phần sức mạnh thì khỏi phải bàn cãi, ít nhất một mình nó cũng có thể một lúc cân từ bảy đến tám con hổ. Nếu tay đôi với nó, e là mình cũng sẽ bị không ít thương tích.”

Nhưng sẽ không chỉ có vậy. Con sói đầu đàn ngẩng cao đầu với cái ánh nhìn đầy kiêu hãnh về phía nhóm Minh Thiện rồi lại quay sang nhìn xác đồng loại nằm rải rác. Lúc này con sói đầu đàn bất ngờ hú kêu lên một tiếng, toàn bộ đám sói xung quanh liền cất tiếng hú theo, làm cả một vùng rợn lên bởi những tiếng chó sói kêu đến tưởng chừng đã trạm đến trời cao.

Minh Anh: “Hành động này... Là dã lang lĩnh vực! Sự tồn tại và tiếng hú của đám sói xung quanh đã hình thành dã lang lĩnh vực, thăng tiến sức mạnh cho con sói toảđầu đàn kia. Mọi người cẩn thận.”

Con sói đầu đàn dừng hú lên rồi quay xuống nhìn về phía nhóm của Minh Thiện, từ trong miệng nó bắt đầu tỏa ra những luồng năng lượng dư thừa, cảm giác sức mạnh của nó đã được tăng lên gấp bội. Đám sói lẩn tránh trong rừng lúc này cũng bước ra, với lĩnh vực tạo nên từ bầy đàn, có vẻ sức mạnh của tất cả bọn cũng có sự tăng lên đáng kể.

Đình Kha: “Cái đám sói này vậy mà đều được tăng sức mạnh. Khoan đã, tiêu rồi.”

Đình Kha như chợt nhận ra đều gì đó, vội vàng nhìn sang đám sói đang bị giam. Đám sói đó cũng đã được tăng sức mạnh dưới tác dụng của dã lang lĩnh vực, một đòn liền phá chiếc lồng bằng dây leo mà thoát ra ngoài, cùng đồng loại tiếp tục chiến đấu.

Tinh Thành: “Con sói đầu đàn đó, cứ để đàn anh đây đại diện xử lý nó cho.”

Sau đó Tinh Thành phát động Phi Phong Bộ, cưỡi gió lao tới chỗ con sói đầu đàn. Nhưng ngay lập tức có một nhóm ba con sói xuất hiện cản đường Tinh Thành, còn con sói đầu đàn thì nhìn sang phía Minh Thiện rồi bắt đầu từng bước tiến tới.

Suy nghĩ, Minh Thiện: “Vậy vụ lần này lại là có kẻ đã sắp đặt, chắc chắn nhắm vào mình rồi đây. Mặc kệ vậy, dù sao nhìn sơ qua thấy nếu để Long Hồn Ấn Kỹ thôn phệ hồn lực của con sói đầu đàn này, chắc chắn sẽ có chút tác dụng về sau.”

Nghĩ là vậy, Minh Thiện lấy ra thanh Thánh Kiếm Lục Ngọc cầm trên tay, Long Hồn Ấn Kỹ được phát động hoàn toàn rồi cũng bắt đầu đi về phía con sói đầu đàn đang hướng ngược tới chỗ mình.

Minh Thiện: “Xin lỗi Tinh Thành, người xử con sói đầu đàn này không phải là anh rồi. Còn đám sói xung quanh, nhờ vào mọi người hết đấy.”

Altonia: “Được rồi, bọn em sẽ xử lý đám sói này không để chúng phiền đến chủ nhân đâu.”

Minh Thiện sau đó liền vụt tốc lao đi, chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh là một tia sáng xanh lục xoẹt qua một cái liền đến chỗ con sói đầu đàn. Đứng trước mặt mục tiêu vào thế kiếm, Minh Thiện hai tay đưa kiếm lên cao, chĩa mũi kiếm về phía sói đầu đàn, hồn lực từ cơ thể bắt đầu truyền vào Thánh Kiếm Lục Ngọc.

Minh Thiện: “Kiếm Thức – Bán Nguyệt Lục Ánh Trảm!”

Lưỡi kiếm rực sáng, Minh Thiện liền một nhát trực tiếp nhắm vào con sói đầu đàn mà chém ra đường kiếm sắc bén lao đi. Sói đầu đàn lúc này không ngờ lại có thể dùng chiến kỹ phòng thân, tạo ra một lá chắn hồn lực cản lại Bán Nguyệt Lục Ánh Trảm của Minh Thiện dễ dàng. Sau đó lá chắn hồn lực biến mất, sói đầu đàn liền lao tới, vươn chân trái vung vuối sắc vồ đối phương. Khi Minh Thiện nhanh tay vừa lấy kiếm đỡ lại, con sói đầu đàn lại chân phải vung vuốt vồ tới bồi thêm một đòn toàn lực, khiến Minh Thiện bị đẩy lùi về sau.

Minh Thiện: “Thực lực của con sói đầu đàn này ít nhất cũng phải mạnh cỡ cái tên Dặc Tâm gặp lúc sáng, phiền phức rồi.”

Con sói đầu đàn bỗng mở to miệng ra, năng lượng hồn lực từ trong cơ thể nó bắt đầu thoát ra ngưng tụ thành một khối cầu lớn. Khối cầu đó nhanh chóng đạt kích thước vừa đủ để tạo ra uy lực, con sói đầu đàn liền một phát cắn khối cầu, lập tức tạo ra một tia cônh kích mạnh mẽ phóng về phía Minh Thiện.

Minh Thiện: “Long hồn dung hợp thể, Cự Thanh Xà!”

Hồn lực Cự Thanh Xà trữ trong nguồn hồn lực của Minh Thiện lao ra, lơ lửng trong không gian tiềm thức. Long hồn liền bay tới đớp lấy rồi thoát ra bên ngoài cơ thể Minh Thiện, thân vừa xuất hiện vảy giáp Cự Thanh Xà, quấn tròn xung quanh bảo vệ Minh Thiên trước đòn công kích của sói đầu đàn. Sau đó Minh Thiện vung kiếm, Long hồn liền thả ra rồi bay vụt lên cao...

Minh Thiện: “Long hồn vũ kỹ!”

Long hồn bay lượn, cuốn theo cả năng lượng hồn lực đất trời tạo thành một dòng xoáy khổng lồ bao bọc quanh cơ thể rồi liền từ trên trời, Long hồn mang theo toàn với sức mạnh thiên địa đã có được lao thẳng vào con sói đầu đàn. Uy lực của công kích này có thể nói là vô cùng lớn, gây ra vụ nổ với chấn động làm cả một vùng lớn đất bị xới tung lên, áp suất giải phóng, cây cối gần đó đều bị làm cho gãy đổ.

Tinh Thành: “Cái tên này vậy mà trong thời gian ngắn lại có thêm tiến bộ rồi. Mà, dù sao cũng chẳng có gì đáng để mình phải đứng đây trầm trồ cả.”

Dứt lời, Tinh Thành tay ngưng khí, trở nên sắc bén như dao rồi đợi ba con sói lao tới liền chỉ xoẹt vài đường đã lập tức dễ dàng khiến cả ba con nằm đất chết tươi.

Nhưng giết được nhiều nhất vẫn là ở phía Hân Hân. Dù đám sói đã được tăng sức mạnh như cứ mỗi con lao lên, Hân Hân chỉ cần một nhát kiếm chí tử đã có thể giết chết được chúng ngay tại chỗ.

Đến cả đám sói cũng dần sợ hãi, tự động lùi cách xa Hân Hân, lại quay sang dồn lên tấn công những người khác. Phía Đình Kha và Altonia không thể chống đỡ nổi nên cả hai đều bị vài con sói áp đảo, trong lúc sơ ý thì bị vuốt của bọn chúng làm cho bị thương. Sau đó Đình Kha và Altonia còn bị đám sói bao vây, dồn cả hai vào cùng một góc để dễ cùng tấn công.

Altonia: “Nguy rồi... Làm sao bây giờ?”

Suy nghĩ, Đình Kha: “Chẳng lẽ phải giải cấm giới ấn chú mới có thể thoát lúc này được sao? Đành vậy...”

Đám sói xung quanh cùng lúc nhảy vồ tới Đình Kha và Altonia, đúng lúc này Meyzuru xuất hiện phát động Phong Vệ Thần Vương hiện thân, đánh bật toàn bộ mấy con sói kia văng ngược trở ra sau.

Meyzuru: “Hai người bị thương rồi...!”

Đình Kha: “Vết thương nhẹ thôi, có điều đám sói này mạnh và đông quá.”

Tình thế là vậy, đám sói đông đúc làm việc càng chiến đấu với chúng lại càng dần kiệt sức. Rất nhanh dù là Tinh Thành, Hân Hân cũng bị thế đông của bọn sói này áp đảo.

Minh Thiện: “Không ổn, mình phải đến giúp mọi người thôi.”

Nhưng từ dưới đống đổ nát, con sói đầu đàn vẫn chưa bị đánh bại liền bật dậy, lao tới vồ lấy Minh Thiện. Nhận ra điều đó, Minh Thiện điều khiển Long hồn bay tới, từ bên hông mà hất văng con sói đầu đàn đi. Sói đầu đàn sau đó nhanh chóng đứng dậy, miệng ngưng tụ năng lượng hồn lực rồi phóng tia công kích về phía đối phương. Minh Thiện trực tiếp dùng Thánh Kiếm Lục Ngọc trên tay đỡ lấy công kích rồi gạt nó chuyển sang hướng khác, sau đó Minh Thiện tiếp tục một bước vụt tốc lao tới con sói đầu đàn. Sói đầu đàn thấy vậy liền há miệng tiếp tục ngưng tụ năng lượng hồn lực rồi tấn công liên tục. Minh Thiện vừa đỡ vừa tránh công kích, cứ thế đã đến gần mục tiêu liền bất ngờ nhảy lên. Sói đầu đàn lại định phóng hồn lực công kích thì bị Long hồn lúc này âm thầm tiếp cận, trói chặt lấy cái miệng lại.

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm.”

Lưỡi kiếm sắc bén rực sáng bởi ánh hồn lực quang nguyên cường hóa lên, Minh Thiện liền một kiếm lao xuống cắt xuyên qua cổ của con sói đầu đàn, nhanh đến mức máu chẳng kịp bắn ra mà chỉ chảy xuống ròng ròng. Sau đó mặc kệ sói đầu đàn thế nào, Minh Thiện lập tức bứt tốc đến chỗ của mọi người để trợ sức.

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Liên Kích Bạo Phá Kiếm!”

Lao tới bầy sói, Minh Thiện vung kiếm liên hồi, mỗi kiếm lại tạo ra luồng khí có khả năng bạo phá, khiến đám sói đứng gần cũng bị đánh văng lên. Minh Thiện cứ vậy thẳng tiến đột phá vòng vây, đến được chỗ của mọi người.

Minh Thiện: “Mọi người không sao chứ?”

Minh Anh: “Đám sói này đông quá, đàn anh Đình Kha và Altonia đã bị thương rồi.”

Nhìn sang vết thương đang chảy máu do vuốt sói gây ra của Đình Kha và Altonia, Minh Thiện nhanh chóng lấy ra từ túi trữ vật hai viên đan dược có khả năng cầm máu đưa cho họ.

Minh Thiện: “Hai người uống đan dược này để cầm máu trước đi.”

Altonia: “Cảm ơn chủ nhân.”

Đình Kha: “Phiền em rồi, Minh Thiện.”

Quay sang nhìn đám sói, Minh Thiện nhận ra sức mạnh của chúng chẳng suy giảm, chứng tỏ một điều vô cùng rõ ràng. Từ đằng xa, dù trên cổ vết thương có đang chảy rất nhiều máu, con sói đầu đàn vẫn lửng thửng bước tới.

Minh Thiện: “Một kiếm chí tử như vậy lại không thể giết được nó sao?”

Tinh Thành: “Nếu là yêu thú do kẻ khác phái đến, ý chí sinh mệnh rất lớn, chắc chắn không dễ dàng chịu chết chỉ với một kiếm tầm thường như vậy đâu. Giờ mà lại càng kéo dài thời gian thì chỉ có hại, đúng là phiền phức mà.”

Vừa nói hết câu, Tinh Thành bắt đầu hai tay thủ ấn, động tác vô cùng dứt khoát. Sau mỗi ấn kết được, khí tức hồn lực tỏa ra trên cơ thể Tinh Thành càng trở nên mãnh liệt.

Minh Thiện: “Tinh Thành, anh tính làm gì vậy?”

Tinh Thành: “Tôi sẽ cho cậu xem làm thế nào mới xứng đáng với danh hiệu là một trong những học viên mạnh nhất Đông Thánh Viện.”

Đình Kha: “Tinh Thành cậu ta chắc chắn là định dùng tới chiêu đó.”

Tinh Thành: “Gió mong manh, gió cũng đồng thời sắc bén. Gió thoảng qua nhẹ nhàng, giết người cũng không ai biết. Phong Nguyên Chiến Kỹ - Vô Hình Đoạt Mệnh.”

Bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng có gió lùa tới. Xung quanh Tinh Thành, hồn lực hóa thành vô số đợt gió, thổi hỗn loạn, tạo ra tiếng rít kinh dị. Đám sói dè chừng lùi lại, đây cũng là lúc Tinh Thành thực hiện xong thủ ấn cuối cùng. Gió loạn liền thổi ào ào về phía trước, mãnh liệt như gió bão, sau một hồi thì lặng. Ngay chính lúc này, đám sói vừa hứng trọn những luồng gió vừa rồi bất ngờ ngã lăn nằm ra đất, máu dần loang ra từ chúng. Những người khác còn chưa hiểu chuyện gì thì ở phía con sói đầu đàn, cơ thể nó bỗng xuất hiện hiện đầy vết cắt sâu, máu bắn ra tung tóe, sau đó nó cũng ngã gục xuống đất chết như đám sói kia. Dã lang lĩnh vực tan biến, những con sói còn lại vừa giảm sức mạnh mà vừa mất cả thủ lĩnh liền sợ hãi bỏ chạy vào rừng.

Ngồi gục luôn xuống đất, Tinh Thành: “Ha... ha... Dùng chiêu này đúng là làm hồn lực mình muốn cạn luôn.”

Minh Thiện: “Chiêu thức vừa rồi... Là gì vậy chứ?”

Đình Kha: “Vô Hình Đoạt Mệnh chính là chiến kỹ mạnh nhất của Tinh Thành, chỉ dùng với kẻ thù. Khi chiến kỹ này được phát động, nếu không biết cách đối phó thì dù bất kể là ai cũng có thể bị giết chết.”

Tinh Thành: “Đổi lại hồn lực sẽ tiêu hao rất nhanh, tốc độ phục hồi lại sẽ diễn ra chậm. Ít nhất khoảng sau hai tuần mới có thể khôi phục trạng thái lúc bình thường được.”

Đám sói đã bị đuổi đi, mọi người sau đó có thể an tâm tạm thời ở đây nghỉ ngơi một lát rồi mới tiếp tục đi. Minh Thiện và Minh Anh cùng nhau giúp dìu Tinh Thành ngồi lên xe ngựa, Tinh Thành cơ bản như chẳng còn chút sức lực nào, vừa đặt nằm xuống đã ngủ ngay lập tức.

Minh Thiện: “Đây là đan dược để hồi phục hồn lực, nếu Tinh Thành có tỉnh dậy thì cậu hãy đưa cho anh ta uống. Mình đi xử lí số xác của đám sói nằm ngoài kia đây.”

Minh Anh: “Được, mình biết rồi.”

Minh Thiện đi ra bên ngoài chiếc xe ngựa rồi đến chỗ của đám sói nằm chết, Altonia thấy vậy liền chạy tới bám theo sau.

Minh Thiện: “Em đang bị thương, lần này không cần phải làm việc đâu.”

Altonia: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, chủ nhân không cần lo. Việc tách vật phẩm từ mấy con sói này cứ để cho em đi.”

Minh Thiện: “Được rồi, vậy hai người chúng ta cùng làm.”

Xác của đám sói sau đó bắt đầu bị Minh Thiện và Altonia tiến hành mổ xẻ lấy vật phẩm yêu thú, rất nhanh chỉ còn lại xác của con sói đầu đàn nữa là xong. Minh Thiện nhìn sang Altonia, thấy cô bé trên người ướt đẫm mồ hôi vì đã quá mệt.

Minh Thiện: “Con sói đầu đàn để một mình anh xử lí được rồi, em cứ bên cạnh xem là được.”

Altonia: “Vâng ạ.”

Tiến tới xác của con sói đầu đàn, Minh Thiện có chút bất ngờ khi được nhìn trực tiếp kích thước thật sự của nó từ khoảng cách gần, phải nói con sói đầu đàn này rất lớn. Minh Thiện trực tiếp lấy ra Thánh Kiếm Lục Ngọc, cường hóa hồn lực rồi thực hiện liên tục nhiều nhát kiếm chuẩn xác, thành công tách được bộ da thú ra đầu tiên. Những nhát kiếm sau đó là đến phần thịt và cơ trên cơ thể của sói đầu đàn, phần xương bên trong dần lộ diện.

Long hồn: “Tiểu tử, bên trong tủy cốt của con sói đầu đàn vẫn sót lại hồn lực đấy, mau hấp thụ.”

Minh Thiện: “Biết rồi.”

Một kiếm để lại vết cắt nhẹ thẳng vào bên trong xương chân của con sói đầu đàn, Minh Thiện liền hấp thụ số hồn lực ít ỏi thoát ra từ xác con yêu thú nhưng cũng vừa đủ để tạo ra một giọt hồn lực mới của sói bên trong nguồn hồn lực.

Long hồn: “Không tệ. Đúng là hồn lực lấy từ sói đầu đàn, đặc tính cũng mạnh mẽ hơn mấy con sói thông thường rất nhiều.”

Xác của con sói đầu đàn sau đó cũng được xử lý xong hết toàn bộ, Minh Thiện đem số vật phẩm lấy được từ nãy đến giờ cất vào trong một cái túi trữ vật rồi để lên luôn trên xe ngựa. Mọi người lúc này cũng đã lấy lại sức, có thể tiếp tục khởi hành hướng đến Băng Nghi Sơn.

Quan sát từ đằng xa, đám người Tiểu Nhu đợi đoàn xe ngựa của Minh Thiện đi được một đoạn mới lộ diện.

Tiểu Nhu: “Cái tên Tinh Thành quả là lợi hại, cũng may là có vẻ sau khi dùng chiến kỹ đó thì đã kiệt sức rồi, trong thời gian ngắn sẽ không có chút uy hiếp nào tới hành động của chúng ta.”

CoTu: “Đại tỷ, còn con sói đầu đàn đã chết đó?”

Tiểu Nhu: “Như đám Hắc Giáp Ma Đoàn thôi. Nhiệm vụ không thành, sao ta phải trả tiền cho tên man rợ đó chứ. Được rồi, mau bám theo bọn chúng thôi.”

CoTu: “Đại tỷ thật anh minh.”

Đám người Tiểu Nhu cũng bắt đầu rời đi, bám theo sau nhóm Minh Thiện. Lúc này mặt trời xuống núi, trăng đã lên. Đoàn xe ngựa của Minh Thiện chuyển hướng ghé vào một thị trấn nhỏ ở gần đó để tìm chỗ ngủ qua ngày, sáng mai lại khởi hành tiếp. Họ tìm đến một quán ăn có phòng trọ, đám người Tiểu Nhu cũng theo vào.

Minh Thiện: “Nam nữ chúng ta chia riêng ra, bốn người ở cùng một phòng.”

Chỗ ở sắp xếp xong, Minh Thiện thấy vẫn còn sớm nên đi ra ngoài xem trong thị trấn này có gì đặc sắc. Đúng lúc gặp Meyzuru trước cửa phòng, vậy là cả hai cùng đi với nhau.

Minh Thiện: “Xin lỗi. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay, thật sự là đã khiến mọi người gặp không ít nguy hiểm rồi.”

Meyzuru: “Sao cậu lại phải xin lỗi? Mình đã biết chuyến đi này sẽ gặp nguy hiểm rồi, những người khác có lẽ cũng vậy. Cậu không cần phải trách bản thân.”

Minh Thiện: “Dù vậy thì...”

Meyzuru: “Cậu đừng nói nữa, việc mình làm mình biết. Trước mắt bây giờ, cậu phải càng cố gắng trở nên mạnh hơn đi. Khi đó thì cậu có thể bảo vệ bất kì ai khỏi nguy hiểm được rồi.”

Nghe được lời đó, Minh Thiện im lặng rồi bắt đầu nghĩ lại về những gì mà Bạch Vực Thần Vương trước đó trong giấc mơ đã nói với mình, về sức mạnh có thể bảo vệ người khác.

Mỉm cười, Minh Thiện: “Cậu nói rất đúng, Meyzuru. Mạnh hơn và trở thành thần, lúc đó mình sẽ có sức mạnh để bảo vệ bất kì ai mà mình yêu quý tránh khỏi nguy hiểm. Nhưng ngay bây giờ cũng vậy, mình cũng sẽ không để cậu gặp nguy hiểm.”

Vài lời vô tình được đơn giản nói ra từ Minh Thiện lại khiến Meyzuru trong khoảnh khắc đỏ mặt ngại ngùng, trong lòng thì lại xuất hiện cảm giác ấm áp hạnh phúc lạ thường. Meyzuru im lặng đi, cứ vậy cả hai đến được một khu buôn bán trong thị trấn.

Minh Thiện: “Không ngờ ở một thị trấn nhỏ thế này mà vẫn có được một nơi tấp nập như vậy đấy.”

Meyzuru mặt vẫn còn đỏ, khẽ gật đầu: “Ừm... đúng... đúng là tấp nập thật.”

Hai người bắt đầu đi xung quanh để quan sát các quầy hàng. Lúc này từ một phía gần đó, có một quầy hàng buôn bán nhỏ nhưng lại được rất nhiều người bu lại đến xem, mà chủ yếu còn là người luyện võ.

Chủ quầy: “Mai dô, mai dô đê! Những món đồ ở đây đều là vật phẩm được lấy từ các khu di tích bên Hắc Long Đế Quốc về đây, kì bí vô cùng. Nếu có may mắn, ắt hẳn các vị sẽ tìm được cơ duyên hay pháp bảo gì từ những món đồ này thì sao?”

Khách hàng A: “Xì, nhìn cũng chỉ là một đống đồng sắt thép gỉ.”

Khách hàng B: “Hơn nữa với cái giá một triệu mấy triệu Kim Thạch này, ta dù có núi tiền cũng chẳng dám liều đâu.”

Chủ quầy: “Xùy, xùy... Không mua thì có thể tránh, đừng có mà cô hồn ở đây ám ta buôn bán chứ.”

Minh Thiện im lặng đứng nhìn đống đồ mà lão chủ quầy đó đang bày ra bán. Nào là kiếm gỉ, đao cùn, đồng nát, đá tảng... Linh tinh lắm món có vẻ bình thường vô dụng.

Meyzuru: “Minh Thiện, cậu sao vậy.”

Minh Thiện: “Mua đồ phải nhìn kỹ. Mình có cảm giác sẽ tìm thấy được thứ gì đó trong những món đồ đó.”

Đúng vào lúc này có một tên ăn mặc rất ra dáng là thiếu gia nhà giàu, đi sau còn có mấy tên hầu cận và một lão tiên sinh. Hắn vừa đi vừa phẩy phẩy cái quạt mo cau, đến trước quầy hàng rồi đặt xuống một túi tiền lớn.

Khá Giàu: “Ngô Bá Khá Giàu ta trả ngươi năm triệu Kim Thạch, mau gói hết đống này cho ta.”

Chủ quầy: “Thiếu gia à, những món đồ này của ta đều là trên một triệu Kim Thạch. Ngài trả năm triệu, lỗ cho ta quá.”

Khá Giàu: “Ha. Tên lừa gạt nhà ngươi dám mang đống đồ phế thải này ra bán, ta mà báo cho cha ta biết là ngươi chết chắc. Thấy ngươi tội, ta có lòng tốt trả ngươi năm triệu Kim Thạch đã là may lắm rồi, mà còn không biết tốt xấu.”

Nghe những lời vô cớ mà tên thiếu giá Khá Giàu kia nói, những người xung quanh vậy mà lập tức tin ngay rồi thi nhau bàn tán to nhỏ, chỉ trỏ chủ quầy.

Khách hàng A: “Khá Giàu là con trai của chủ trấn, gia đình lại còn mở sàn đấu giá. Hắn đã nói vậy thì chắc chắn là thật rồi.”

Khách hàng B: “Chứ sao nữa, bên cạnh hắn còn có Cô Hồn tiên sinh, giỏi đập đá từ nhỏ nên chắc nhìn đồ không sai được. Lão già này quả là lừa đảo rồi.”

Mặc cho chủ quầy cố gắng giải thích, mọi người xung quanh vẫn gắn cho ông ta cái tiếng là kẻ lừa gạt. Trong khi đó, tên thiếu gia Khá Giàu và lão Cô Hồn tiên sinh kia lại nhìn nhau, mặt toát lên vẻ xảo trá.

Suy nghĩ, Khá Giàu: “Ha, số đồ này Cô Hồn tiên sinh nói tuy có cái phế phẩm nhưng cũng có không ít bảo vật giá trị. Bỏ ra năm triệu Kim Thạch mua lại, lời to rồi. Mà nếu tên chủ quầy này không chịu bán đi nữa, lúc đó lại dùng nắm đấm cho biết mặt.”

Rơi vào thế sự đã đành, chủ quầy đầy thở dài nhìn túi tiền năm triệu Kim Thạch của Khá Giàu đặt trên bàn. Hắn là con trai chủ trấn quyền lực nhất chỗ này, chủ quầy dù biết mình lỗ hơn mấy triệu Kim Thạch vẫn cũng chỉ đành chấp nhận mà thôi. Chủ quầy tay run run đưa ra định lấy tiền, đúng lúc này có một đồng tiền vàng vừa trong suốt vừa lấp lánh được ném xuống, sau đó là túi tiền đầy ắp đặt kế bên.

Minh Thiện: “Ta đã tính sơ qua rồi nên muốn mua những món đồ này của chủ quầy đây với một trăm Thánh Kim. Thế nào, không lỗ chứ?”

Một trăm đồng Thánh Kim nghe qua rất nhỏ, đặc biệt là ở những sàn đấu giá lớn thì gần như vô giá trị. Nhưng với những quầy hàng buôn bán thế này, lại ở một thị trấn nhỏ nữa thì đây chính là cả khối gia tài tích góp mấy chục năm. Một đồng Thánh Kim tương đương một triệu Kim Thạch, một trăm Thánh Kim hoàn tòan dư sức mua lại đống đồ của chủ quầy.

Khách hàng A: “Một... một trăm Thánh Kim ?!! Thiếu gia này là ai mà vung tiền ghê vậy chứ?”

Khách hàng B: “Xem ra hắn cũng chỉ là một tên ngốc hoặc là muốn khoe tiền, rõ ràng Khá Giàu thiếu gia bảo đây là phế phẩm mà còn đâm đầu vào mua.”

Suy nghĩ, Khá Giàu: “Cái tên tiểu tử này...”

Biết rõ giá trị thật của đống đồ, Khá Giàu với lòng tham của mình hẳn không thể trơ mắt bỏ qua cho Minh Thiện giành được liền dùng quạt mo đè lên túi tiền mà Minh Thiện vừa để xuống rồi lân la sấn tới, vẻ mặt tươi cười đầy giả tạo.

Khá Giàu: “Vị thiếu gia này, đây đều là những thứ vô dụng đấy.”

Minh Thiện: “Cảm ơn nhưng ta biết nhìn đồ, ngươi không cần nhọc lòng.”

Nhìn thái độ của Minh Thiện, Khá Giàu thừa biết rằng đối phương có thể cũng đã nhận ra giá trị thật của những món đồ kia mới dám đưa ra cái giá như thế. Hắn lúc này định lấy nắm đấm ra để giải quyết nhưng lão Cô Hồn tiên sinh đứng cạnh nhanh chóng ngăn lại rồi đích thân đến thì thầm to nhỏ với Minh Thiện.

Cô Hồn: “Thiếu gia ngài đây, ta biết ngài sớm đã nhận ra đám đồ đó có giá trị. Hay là vầy, cứ để bọn ta mua lại chúng sau đó sẽ chia cho ngài một nửa. Hơn nữa là, hoàn toàn miễn phí.”

Minh Thiện: “Ta lại muốn có hết những món đồ này hơn. Xin lỗi, thỏa thuận này ta không chấp nhận đâu.”

Cô Hồn: “Ây da, vậy có lẽ thiếu gia ngài đây không biết rồi. Chủ trấn này là phụ thân của thiếu gia nhà ta, chỉ cần một câu thì ngài sẽ có thể gặp không ít phiền đâu đấy. Tốt nhất ta khuyên ngài nên suy nghĩ lại, tuổi trẻ đừng nông nỗi quá.”

Suy nghĩ đắc ý, Khá Giàu: “Nên là vậy đấy, tiểu tử. Ngươi mà chống đối ta, kết cục sẽ thảm thôi.”

Nhưng Minh Thiện chẳng xem lời nói của lão Cô Hồn tiên sinh có chút uy hiếp gì, cứ vậy mà gạt cái quạt mo của Khá Giàu ra rồi đẩy túi tiền đưa cho chủ quầy, mua hết tất cả những món đồ lấy được từ di tích này.

Chủ quầy vui mừng: “Cảm ơn thiếu gia, rất cảm ơn thiếu gia.”

Khá Giàu: “Tiểu tử... Chết tiệt...”

Tức giận lộ rõ ra mặt, Khá Giàu định ra hiệu cho đám thuộc hạ lao lên tấn công Minh Thiện nhưng lão Cô Hồn tiên sinh lại một lần nữa ngăn lại. Cả hai người cứ thế đứng nhìn Minh Thiện cất những món đồ kia vào một cái nhẫn trữ vật xong quay lưng rời đi, lúc này Cô Hồn tiên sinh mới lên tiếng nói với Khá Giàu.

Cô Hồn: “Trước mặt nhiều người như vậy, chúng ta không nên manh động. Âm thầm giết hắn rồi cướp mấy món đồ đó, vậy mới là thỏa đáng.”

Khá Giàu: “Tiên sinh nghĩ thấu đáo. Chỉ cần tên tiểu tử đó còn ở trong trấn này, sống hay chết cũng đều sẽ do ta quyết định.”

Minh Thiện có được thứ mình muốn, sau đó tiếp tục cùng với Meyzuru đi xem các quầy hàng khác. Trong khi đó, đám người Khá Giàu bí mật bám theo sau, tìm cơ hội ra tay giết Minh Thiện cướp đồ.

Meyzuru: “Minh Thiện, chúng ta có nên...”

Minh Thiện: “Đừng bận tâm tới đám người đó. Đường phố đông đúc, thân là con trai chủ trấn nên hắn sẽ không dám ra tay ở đây đâu.”

Meyzuru: “Ừm. Mà mấy món đồ đó thật sự rất có giá trị sao?”

Minh Thiện: “Đúng vậy, tuy cũng chỉ được vài món nhưng quả thật mua với một trăm Thánh Kim vẫn rất lời. Còn mấy món vô dụng còn lại, đem về trang trí cho câu lạc bộ cũng được.”

Đi một mạch hết mọi quầy hàng đang buôn bán, Minh Thiện và Meyzuru sau đó thẳng tiến trở về chỗ trọ an toàn. Còn đám người Khá Giàu thì vừa mệt mỏi, vừa tức giận vì cả một quãng đường dài bám đuôi lại chẳng thu được kết quả gì.

Khá Giàu: “Khốn kiếp, chẳng có cơ hội nào để ra tay cả.”

Cô Hồn: “Ha, chẳng phải bây giờ đã có rồi đó sao.”

Khá Giàu: “Ý của tiên sinh là...?”

Cô Hồn: “Đêm nay, cử người vào đây rồi ám sát tên tiểu tử đó xong cướp luôn đồ là được rồi.”

Khá Giàu: “Đúng vậy nhỉ ?”

Cô Hồn: “Có điều, con nhóc đi cùng tiểu tử đó trông rất xinh đẹp...”

Khá Giàu: “Ha ha, ta biết tiên sinh rất biết hưởng. Vậy nếu tiên sinh muốn, cứ bảo người bắt về cho tiên sinh cưới làm vợ thứ... à ừm, tiên sinh mười mấy vợ rồi nhở? Kệ đi. Tiên sinh là quân sư của nhà ta, muốn gì cũng được.”

Cô Hồn: “Vậy thì rất cảm ơn thiếu gia.”

Đêm khuya hôm đó, trời không trăng, đường phố vắng lặng. Đám người của tên thiếu gia Khá Giàu trở lại chỗ quán ăn nơi Minh Thiện nghỉ trọ, tên nào cũng ăn mặt kín mít từ đầu cho đến chân, theo lệnh thực hiện ám sát đoạt bảo. Lão Cô Hồn tiên sinh vì nôn nóng dục vọng, cũng đi theo.

Cô Hồn: “Dựa vào thuật bói toán của ta, tên tiểu tử đang ở căn phòng ngoài cùng bên trái. Mấy người tới đó giết hắn, ta tới căn phòng bên cạnh.”

Một tên thuộc hạ: “Tại sao tiên sinh lại đến căn phòng bên cạnh ?”

Cô Hồn: “Ha, mỹ nhân ở đó tại sao ta không đến được. Các ngươi hành sự cho tốt, ta chơi xong có thể sẽ thưởng cho các ngươi chơi sau.”

Tên thuộc hạ: “Ha ha, tiên sinh thật là.”

Đám người Cô Hồn tiên sinh sau đó liền lập tức chia nhau ra hành động như đã bàn. Bọn chúng lần lượt năm người, thân pháp không tệ, dễ dàng nhảy một phát lên tới cửa sổ tầng hai, lấy nơi đó để trèo vào bên trong.

Cô Hồn: “Ha ha, mỹ nhân... Ta tới đây...”

Đúng năm phút sau, toàn bộ đám người Cô Hồn tiên sinh bay ra từ chính cửa sổ đó, trên người tên nào cũng đầy thương tích nhưng thảm nhất vẫn là lão Cô Hồn, bị phế tứ chi và đoạn luôn cả chi thứ năm. Lúc này qua cửa sổ nhìn ra, Hân Hân sát khí dữ dội, thanh kiếm trên tay vẫn còn dính máu tươi. Đám người Cô Hồn thấy mà sợ bay hết hồn vía, vác lão Cô Hồn đang nằm bất tỉnh bỏ chạy thục mạng. Hân Hân sau đó lấy luồng hồn lực Ám nguyên tố thôn phệ vết máu, lau sạch kiếm rồi quay người đi vào bên phòng Minh Thiện.

Minh Thiện: “Đám người đó thế nào rồi ?”

Hân Hân: “Tránh ảnh hưởng đến quán ăn của người khác, mình đã theo lời cậu tha chúng một mạng rồi.”

Tinh Thành: “Con nhóc này, ra tay cũng đáng sợ thật. Mà Minh Thiện, rốt cuộc đống đồ cũ này có giá trị gì có thể khiến một đám người lại dám xông vào đây ám sát cướp đồ vậy hả.”

Minh Thiện: “Là pháp cụ có khắc phù văn, hơn nữa trong số phù văn này còn có cái phát huy ra được cả uy lực ngang với chiến kỹ tấn công thượng phẩm.”

Phù văn là dạng hình vẽ được tạo nên từ những họa tiết hay chú ngữ kết hợp với nhau. Tùy vào dạng họa tiết, chú ngữ, cách sắp xếp và số lượng mà phù văn tạo ra cũng có những tác dụng khác nhau. Phù văn giống với thuật thức cổ xưa lấy cổ ngữ dẫn hồn lực từ tự nhiên để phát động chiến kỹ hoặc khắc lên đạo binh để cường hóa sức mạnh nhưng nếu so sánh, phù văn vẫn có nhiều sự khác biệt. Một là cách tân, có quy tắc phối hợp giữa họa tiết và chú ngữ rõ ràng, giảm thiểu nguy hiểm và độ khó so với thuật thức cổ xưa đã nói. Hai là vì sự phối hợp đó, uy lực của phù văn sẽ không bằng thuật thức cổ xưa.. Ba là người dùng vẫn sẽ tốn một lượng hồn lực nhiều ít tùy thuộc vào cấp bậc chiến kỹ tạo ra. Trong khi thuật thức lấy cổ ngữ dẫn hồn lực từ tự nhiên để phát động chiến kỹ được xem là đã biến mất từ lâu trên Thánh Hồn Thế Giới, phù văn chính là thứ thay thế nhưng hiểu biết của nhân loại về cái được gọi là phù văn này thì vẫn có chút hạn chế.

Tinh Thành: “Những thứ này thật sự có khắc phù văn sao?”

Minh Thiện: “Tuy đều bị gỉ sét nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới phù văn đã khắc được. Phù văn chỉ cần không bị phá vỡ thì vẫn sẽ tỏa ra hồn lực ở từng nét vẽ, tuy rất yếu nhưng với kỹ năng của Long Hồn Ấn Kỹ thì vẫn có thể cảm nhận được.”

Meyzuru: “Vậy cậu tiếp theo định làm gì với những phù văn này ?”

Minh Thiện: “Trước hết phải loại bỏ mấy vết gỉ sét này cái đã, như vậy mới có thể xem được phù văn được khắc ở trên.”

Lấy ra đồ nghề, Minh Anh: “Mấy cái này để cho mình, cậu cứ việc tìm món nào có phù văn là được rồi.”

Minh Thiện: “Chuyện này cũng không cần gấp, trước mắt mọi người trở về phòng nghỉ ngơi để ngày mai sớm khởi hành. Lúc nào tới Băng Nghi Sơn thì bắt đầu cũng chưa muộn.”

Trong khi đó ở phủ chủ trấn, đám người Khá Giàu cử đi trở về, vác theo vị hoạn tiên sinh Cô Hồn vừa tỉnh dậy đang gào khóc dữ dội vì vừa trải qua nỗi đau bị mất con hắc điểu quý. Làm chấn động đến cả phòng ngủ của vị phủ chủ, khiến ông chạy ra nhanh hơn cả đứa con Khá Giàu của mình.

Chủ trấn, Khá Phú: “Cô Hồn tiên sinh sao thế này ? sao lại gào thét dữ dội thế này ?”

Tên thuộc hạ: “Thưa chủ trấn, tiên sinh là bị... phế tứ chi rồi ạ, hơn nữa chi thứ năm cũng bị người ta đoạn.”

Sét đánh ngang tai, Khá Phú: “Cái gì ?!! Quân sư chấn phủ của ta... Là kẻ nào ra tay ác độc vậy hả ?”

Khá Giàu liền xen vào: “Chắc chắn là tên tiểu tử mới tới. Chiều tối nay hắn với tiên sinh có chút bất đồng, chắc chắn là hắn là người ra tay với tiên sinh rồi.”

Gắng gượng, Cô Hồn nói chẳng ra tiếng: “Đú... đú... vậy... chủ trá...”

Khá Phú: “Tiểu tử chết tiệt mà!”

Tức giận giẫm một cái xuống đất, Khá Phú khí tức tỏa ra mạnh mẽ, lại vô tình đẩy văng lão Cô Hồn tiên sinh kia lăn ra đất mấy vòng. Khá Phú và Khá Giàu vội chạy theo đỡ lão dậy.

Khá Phú: “Xin lỗi tiên sinh, ta thật sự tức giận. Tiểu tử đó, hắn giờ ở đâu ?”

Khá Giàu: “Nghe đâu là ở quán Lửa Chùa đấy thưa cha.”

Đứng dậy, Khá Phú: “Người đâu nghe lệnh ta, đến quán Lửa Chùa làm cỏ cái tên tiểu tử đó. Kêu cả bốn đại gia tộc trong trấn điều động người, tỏa trấn!”

Khí thế thịnh nộ dữ dội, Khá Phú kéo gần hết thị vệ trong phủ đi theo mình đến chỗ của Minh Thiện. Bốn thế gia lớn nhất trấn mở cửa lớn, tộc nhân tràn ra, chia ra vây mọi lối đi. Tiếng quân hành, ngựa phi vang dội kéo từ đầu tới cuối thị trấn, người dân đổ ra xem như hội.

Chưa đến tới quán Lửa Chùa, động tĩnh gây ra đã đủ khiến ai đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh dậy. Đám người thuộc hạ Tiểu Nhu cũng vậy, ai nấy trong chúng cũng mắt nửa tỉnh nửa ngủ rồi nhìn qua cửa sổ phòng xem bên ngoài là chuyện gì đang xảy ra.

CoTu: “Cái gì mà ồn vậy.”

CoTi: “Sao từ xa lại đông người thế này.”

Lúc này sớm đã dậy vì động tĩnh, Tiểu Nhu ngồi ở ngay trên mái ánh nhà đối diện. Dưới ánh trăng đêm huyền ảo, từng sợi tóc dài đang bay trước đầu ngọn gió và ánh mắt lạnh lùng như chứa đầy nổi buồn bên trong, sắc đẹp của Tiểu Nhu bỗng càng thêm bí ẩn sắc xảo đến tạo sự thu hút khó tả.

Tiểu Nhu: “Các ngươi tỉnh rồi đó sao ? Thế thì xem đi, sắp có chuyện vui rồi đấy.”

Vừa đến trước quán Lửa Chùa, Khá Phú toàn lực một đạp phá nát cửa vào, thị vệ tràn vào, xung quanh quán cũng đầy tộc nhân thế gia bao vây.

Hét lớn, Khá Phú: “Là kẻ nào đã phế tứ chi của tiên sinh Cô Hồn, quốc sư của Khá Phú ta thì mau ra đây chịu chết!”

Chủ quán người làm và cả mấy vị khách vừa có mặt ở sảnh liền mặt mày tái mét sợ hãi, vội vàng quỳ gối xuống rồi cúi đầy van lạy trước Khá Phú.

Chủ quán: “Chủ trấn anh minh, tiên sinh Cô Hồn là người của ngài, có chết ta cũng chẳng dám đụng đến một cọng lông chân của tiên sinh chứ nói gì tới phế tứ chi.”

Một vị khách: “Đúng vậy chủ trấn. Tiên sinh hơn nữa còn là người tu đạo, ta vô dụng cũng chẳng thể tài nào có thực lực để phế tứ chi tiên sinh được.”

Lúc này Khá Phú bỗng nhận ra vài điều, im lặng suy nghĩ: “Tên này nói đúng. Cô Hồn tiên sinh là người tu đạo, lại đi cùng với tận bốn võ sĩ cường tráng. Kẻ gây ra được việc này, chắc hẳn thực lực cũng không tầm thường. Có điều, dù hôm nay ngươi có là ai cũng đừng hòng toàn mạng thoát được đây.”

Suy nghĩ rồi, Khá Phú lại giẫm chân, khí tức phóng ra làm đổ liên tục mấy cái vòi rượu đang đặt trên kệ tủ.

Hét lớn, Khá Phú: “Ta thừa biết ngươi đang ở đây, khôn hồn thì bước ra chịu chết ta sẽ đảm bảo được toàn thây. Không thì ta sẽ lập tức cho người lôi các ngươi ra, dù sao thị trấn này bốn bề đều đã phong tỏa, đến ruồi nhặng còn khó thoát.”

Minh Thiện: “Chỉ là một tên đạo sĩ, chủ trấn có cần làm quá lên như vậy không ?”

Trong khi Khá Phú chỉ vừa thoảng nghe qua giọng nói còn chưa hiểu chuyện gì thì đã có hai Chiến thần võ giả bên ngoài đã lập tức bay vào, vào thế bảo vệ vị chủ trấn, đám thị vệ còn lại phía sau cũng liền rút kiếm. Lúc này dựa heo hướng nhìn của hai võ giả kia lên ban công tầng hai, Minh Thiện đang ngồi ở đó nhìn xuống.

Khá Giàu: “Thưa phụ thân, tên đã làm Cô Hồn tiên sinh ra nông nỗi đó chắc chắn chính là hắn!”

Khá Phú: “Chết tiệt... Cô Hồn tiên sinh là cao nhân ta mời từ trên núi về để trị ma bệnh cho con gái ta, giờ bệnh chưa tiêu tán xong lại bị ngươi phế tứ chi như vậy. Nếu con gái ta đã không thể sống thì... Người đâu, bắt hắn về đánh cho què cả tay chân, lỡ sau này thì đem ra làm vật tế bồi tán cùng với con gái ta.”

Lập tức hai Chiến thần võ giả bên cạnh Khá Phú lao lên, vận hồn lực tấn công Minh Thiện. Đám thị vệ cũng lần lượt leo lên cầu thang, cố vây bắt đối phương.

Minh Thiện: “Nóng vội như vậy sao ?”

Suy nghĩ, Khá Giàu: “Cô Hồn tiên sinh đó đa mưu nhiều kế, việc cứu ả con hoang đó ta biết cũng là nói xạo nhưng một năm nay hắn vẫn có chút giá trị lợi dụng. Giờ bị phế, tuy có hơi tiếc nhưng cũng là cơ hội để ta giết chết ả con hoang kia mà không sợ bị phát hiện. Cả trấn này sau đó chắc chắn là chỉ thuộc về mình ta. Tiểu tử, ngươi coi như là đi thí mạng giúp ta, nên cảm thấy vô cùng vinh dự được rồi đấy.”

Một lúc lấy ra hai thanh bảo kiếm, Minh Thiện sử dụng song kiếm kỹ để đối phó với hai tên võ giả và đám thị vệ của Khá Phú. Tuy số lượng hai bên có chênh lệch rất lớn nhưng về thế trận, Minh Thiện một mình lại có thể áp đảo được hoàn toàn đối phương. Thấy không ổn, hai tên võ giả kia liền thực hiện phối hợp chiến kỹ, tạo ra một cánh tay bằng nước và bộc trong lôi điện để tóm lấy mục tiêu.

Minh Thiện: “Uy lực quá yếu, chỉ là trò vặt. Nhận lấy, Kiếm Thức – Bán Nguyệt Lục Ánh Trảm!”

Song kiếm tụ lực cùng chém, Minh Thiện phóng ra hai luồng hồn lực sắc bén lao về phía trước, cắt tan chiến kỹ của hai tên võ giả rồi đánh bọn chúng văng luôn ra bên ngoài bằng cửa chính. Sau đó Minh Thiện nhảy lên cao vận hồn lực rồi từ đó nhảy mạnh xuống giữa đám thị vệ, vừa tiếp đất đã giải phóng khí tức mạnh mẽ đẩy lùi toàn bộ bọn chúng về sau.

Một tên thị vệ: “Không... không ổn, người này mạnh quá !”

Khá Phú: “Lũ phế vật... ! Toàn bộ chư vị võ giả bên ngoài nghe đây, nếu ai bắt được và thậm chí giết tên tiểu tử này thì ta sẽ chu cấp điều kiện cho người đó đến học ở lớp đặc biệt của Đông Thánh Viện.”

Ngay lập tức có hơn hai mười mấy võ giả bên ngoài tiến vào bên trong quán Lửa Chùa để vây bắt Minh Thiện, trong số đó cấp bậc cao nhất là năm Chiến thần võ giả đã thông qua khảo sát Tinh Binh. Đám người này chưa gì đã đắc ý, tỏa ra khí thế để chèn ép đối phương. Nhưng Minh Thiện chẳng những không ảnh hưởng mà còn bình thản lấy ra một túi tiền, đưa cho chủ quán.

Minh Thiện: “Đây là tiền sửa chữa quán, tối nay đúng thật là có lỗi vì đã làm liên lụy đến chủ quán rồi.”

Mở túi tiền ra, chủ quán: “Một... một trăm Thánh Kim...!!!”

Minh Thiện: “Xem ra đủ rồi, giờ đến xử lý mấy người phiền phức này cái đã. Ra đây, Long Hồn Dung Hợp Thể, Sói. Long Hồn Vũ Kỹ !”

Long hồn thu lấy giọt hồn lực của yêu thú sói rồi từ cơ thể Minh Thiện lao ra, đồng thời tiến hóa thêm nanh vuốt và đặc tính của sói. Đám người võ giả lần đầu thấy Long hồn hiện thân, ai nấy cũng đều sợ hãi đứng đờ người cả ra. Long hồn bắt đầu hú lên một tiếng, âm thanh vang dội cả bốn cõi, chim muông gần đó bay tán lên trời. Sau đó Long hồn bay lượn vòng, cuốn lấy hồn lực tự nhiên bao quanh cơ thể rồi lao về phía đám võ giả trước mặt. Đòn công kích tuy chỉ phát huy một phần uy lực nhưng đã đủ đánh gục những tên trúng phải nằm đo ván, bốn vách tường của quán cũng bung luôn cả gỗ, vài chỗ còn bị phá tan nát.

Một tên võ giả: “Rồng, vừa rồi là rồng sao ?”

Một võ giả khác: “Tên này rốt cuộc là ai chứ, thực lực quá mạnh.”

Khá Phú lúc này đã mở Khải Hồn Giáp bọc thể, tay vận hồn lực hoá thành đại đạo, một giẫm thổi bay làn khói bụi xung quanh.

Khá Phú: “Để xem tiểu tử ngươi có đỡ được một đao của Khá Phú chủ trấn ta không ? Đao thức – Liệt Phá Trảm!”

Lao nhanh tới Minh Thiện, Khá Phú toàn lực vung đao, chém ra hư ảnh đại đao bổ xuống. Minh Thiện hai kiếm bao bọc hồn lực đỡ lại, vừa đón đao liền bị đánh bật lùi về sau.

Khá Giàu: “Một đao của phụ thân ta có thể cắt đá tảng, san phẳng một vùng cây. Tiểu tử ngươi chỉ dùng kiếm bọc hồn lực mà dám đỡ trực tiếp như vậy, vừa rồi không tan xác đúng là may mắn.”

Minh Thiện: “Người ngoài đúng là thích nói nhiều. Một đao của chủ trấn quả là có uy lực nhưng Tinh Đế đỉnh phong, không phải là ta chưa từng đối phó qua.”

Minh Thiện lập tức bứt tốc, lao vụt một cái liền đã đến ngay trước mặt Khá Phú, song kiếm cùng vung chém. Khá Phú dùng đao và cả Khải Hồn Giáp phòng ngự, Minh Thiện tấn công càng dữ dội, Khá Phú nhanh chóng bị đẩy lùi ngược trở lại.

Khá Giàu: “Phụ thân vậy mà rơi vào thế hạ phong sao, không thể nào ?”

Khá Phú: “Chết tiệt...! Tiểu tử, xem ra ta đã quá coi thường ngươi rồi. Thổ Nguyên Chiến Kỹ - Địa Hổ Hồn Nguyên!”

Nhảy lùi về sau, Khá Phú toàn lực vung đao chém ra một luồng hồn lực thổ nguyên tố mạnh mẽ. Luồng hồn lực này sau đó cuộn tròn chuyển hóa thành dạng của một con hổ hung bạo, lao thẳng về phía đối phương.

Minh Thiện: “Thú Hồn Nguyên chiến kỹ ? Vậy thì hãy xem chiêu này. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh !”

Thu kiếm để tay vận hồn lực quang nguyên tố, Minh Thiện liền chưởng ra quang long hồn lực lao tới Địa Hổ Hồn Nguyên đối diện. Hai đòn công kích vừa va vào nhau đã phát nổ, nhưng sau đó Quang Long Hồn Khởi Sinh vẫn tiếp tục đi tiếp, trúng thẳng trực diện vào Khá Phú. Khải Hồn Giáp vỡ nứt, Khá Phú va người đập mạnh vào tường.

Khá Giàu: “Phụ thân !”

Đám võ giả và thị vệ xung quanh liền chạy tới, một nhóm bao vây Minh Thiện và một nhóm đứng xung quanh quyết bảo vệ Khá Phú, mặc dù những tên này đều biết mình không phải là đối thủ của Minh Thiện.

Một vị võ giả: “Dù có chết ta cũng phải bảo vệ cho chủ trấn.”

Đám thị vệ: “Liều chết bảo vệ chủ trấn.”

Không nói gì, Minh Thiện bứt tốc một cái liền thoát khỏi sự vây hãm, xuất hiện trên ban công tầng hai của quán.

Minh Thiện: “Tên Cô Hồn tiên sinh gì đó của các người dẫn thuộc hạ đột nhập vào phòng của bọn ta với ý đồ bất chính, bọn ta chỉ là dạy hắn một bài học nhớ tới cuối đời. Chủ trấn các người nóng vội dẫn người tới đây, chưa nói lí lẽ đã động thủ, ta cũng chỉ phòng vệ. Nếu các người rời khỏi đây, ta cũng chẳng muốn làm quá chuyện này để làm gì ?”

Gượng dậy, Khá Phú: “Tiểu tử... Tiên sinh ta mời về giúp giữ mạng của con gái ta bị ngươi phế mất tứ chi, bây giờ con gái ta chẳng khác gì chỉ còn chờ chết. Đã vậy hôm nay, dù có thế nào ta cũng phải giết chết ngươi...!”

Nghe đến việc lão Cô Hồn tiên sinh bị phế, không thể chữa căn bệnh tử của một người vô tội thì Minh Thiện trong lòng bỗng có chút bận tâm. Lúc này từ sâu trong tiềm thức của Minh Thiện, Long hồn bỗng lên tiếng.

Long hồn: “Ta thấy cái tên đạo sĩ thúi kia chỉ là đồ dỏm, hẳn việc chữa được bệnh cũng là lừa tên chủ trấn này rồi.”

Minh Thiện lên tiếng: “Chủ trấn, con gái ông đã mắc bệnh bao nhiêu năm rồi.”

Khá Phú: “Khốn kiếp, sao ta lại phải nói cho ngươi biết!”

Nhìn sang chủ quán, Minh Thiện: “Chuyện của con gái của chủ trấn, chắc người trong trấn ai cũng biết nhỉ ?”

Vội vàng, chủ quán: “Một năm, ta nghe đâu tiểu thư đã bị bệnh này đã một năm rồi, sau đó Cô Hồn tiên sinh cũng đến đây bằng với khoảng thời gian đó.”

Long hồn: “Tiểu tử, ta chắc chắn tên đạo sĩ thúi đó là giở trò gạt người. Tu vi đức hạnh của hắn đều thấp, tử bệnh mà một năm trị đến bây giờ chưa khỏi, kì quái khó tin. Theo ta thấy chúng ta nên đi xem thế nào, nếu có thể chữa khỏi cho cô bé đó thì cũng đỡ được phiền phức này.”

Minh Thiện: “Còn nếu không được thì sao?”

Long hồn: “Đừng nói là ngươi quên số sách của HaLynh đấy ? Trong đó đều là những ghi chép về kiến thức của Bạch Dực Yêu Thần và của thêm hơn trăm Thánh Thần khác về gần như tất cả mọi sự vật thiên địa có trên Thánh Hồn Đại Lục, là kho tàng tri thức của thế giới này. Xem trong đó, tìm cách giải một vài căn bệnh không phải là khó.”

Minh Thiện lặng im, vừa nhìn vào túi trữ vật vừa suy nghĩ, một lát thì quay sang phía chủ trấn.

Minh Thiện: “Nói bệnh của con gái của ông ra, may mắn ta có thể một lần chữa khỏi.”

Khá Giàu: “Lừa gạt! Em gái ta trúng u độc mấy năm nay không ai chữa dứt được, nói gì một tiểu tử như ngươi ?”

Khác với Khá Giàu, Khá Phú: “Tiểu tử, ngươi... nói thật chứ ?”

Minh Thiện: “U độc ? Thật sự chỉ là trúng u độc ? Các người chưa từng mời dược sư từ y tộc Dương gia hay Uông gia đến xem sao giải độc trước đó sao ?”

Khá Phú: “Ta đây dù sao cũng chỉ là chủ của một tiểu trấn nhỏ, tùy tiện đem một phường thị bất kì ở Đông Thánh Thành ra so cũng có thể hơn gấp nhiều lần. Việc muốn mời một dược sư từ y tộc Dương gia cao quý, ngươi nghĩ được sao ?”

Bất ngờ lúc này Minh Thiện một bước bứt tốc tới chỗ của Khá Phú, lấy ra một tấm kim bài ném vào tay vị chủ trấn rồi hiên ngang tiến ra bên ngoài.

Minh Thiện: “Bây giờ chủ trấn đã mời được một dược sư của y tộc Dương gia rồi đấy. Hân Hân, các cậu có thể thu kiếm nghĩ ngơi tiếp rồi, sáng mai lại khởi hành.”

Khá Phú: “Người... người này là... Thiếu chủ Dương gia. Người đâu, mau dẫn đường!”

Sau đó Khá Phú cùng người của mình rời đi, cùng đưa Minh Thiện đến phủ chủ trấn. Lúc này âm thầm ẩn nấp quan sát nãy giờ, Hân Hân và những người khác trong nhóm cũng đã có thể thu vũ khí lại, trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Tinh Thành: “Cái tên này đúng là dễ thu hút phiền phức đến. Minh Anh, cậu không đi ngủ sao ?”

Minh Anh: “Tiền bối anh cứ ngủ trước đi. Cứ nghĩ đến đống phù văn được khắc trên mấy món đồ này, em không ngủ được. Thôi thì lúc này bắt đầu việc loại bỏ gỉ sét luôn.”

Tinh Thành: “Cậu đúng là giống với tiến sĩ Hào Khiêm, ông cháu có khác. Thôi, anh đi ngủ trước đây.”

Nhưng Minh Anh bây giờ đã hoàn toàn chú tâm vào việc loại bỏ gỉ sét, chẳng còn để ý gì đến xung quanh cả. Im lặng và tập trung đến tuyệt đối, quên mất cả việc trả lời lại Tinh Thành.

Phủ chủ trấn, Minh Thiện vừa được đưa đến cửa phủ thì đã lại gặp lão Cô Hồn tiên sinh đang ngồi xe lăn đợi sẵn. Chưa gì tên tiên sinh dỏm này đã mỉm cười, hóng hách lên tiếng.

Cô Hồn: “Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi.”

Minh Thiện: “Ai chết còn chưa biết đâu, tránh đường !”

Khá Phú: “Người đâu, đưa Cô Hồn tiên sinh về phòng dưỡng thương đi, sáng mai gọi người đến hộ tống tiên sinh trở về lại núi.”

Cô Hồn: “Hả ???”

Minh Thiện: “Đừng gấp vậy chủ trấn, sau khi ta xem qua bệnh cho tiểu thư thì có khi lại phải giữ tiên sinh này lại đấy.”

Nói rồi, Minh Thiện theo Khá Phú đi vào bên trong phủ. Còn lão Cô Hồn tiên sinh ngỡ ngàng nhìn theo, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nên thấy vậy, Khá Giàu mới lên tiếng.

Khá Giàu: “Tên tiểu tử đó chính là một trong ba thiếu chủ của y tộc Dương gia Dương Minh Thiện, hắn đến để xem bệnh thay ngươi đấy Cô Hồn tiên sinh.”

Cô Hồn: “Sao chứ ?!!”

Phòng dưỡng bệnh của con gái chủ trấn, cô tiểu thư ấy trúng độc vẫn đang nửa mê nửa tỉnh nằm đó đau đớn. Đứng từ xa cũng có thể thấy độc khí thoát ra ám khắp cả xung quanh giường.

Minh Thiện: “Độc này thật sự là đã trúng được một năm rồi.”

Khá Phú: “Không, thật ra là hơn một năm. Chỉ là trong một năm này mới tìm được người có khả năng áp chế độc tố, tiến hành giải độc từ từ mà thôi. Còn khí độc này, cứ sáu tiếng thì lại toả ra cho đến khi độc tố tạm được áp chế xuống thì sẽ biến mất.”

Minh Thiện: “Một năm giải độc, dù là tay mơ nhưng nếu biết cách giải thì độc khí mỗi lần tỏa ra cũng không thể nào cũng dày đặc như vậy được. Chủ trấn, sau hôm nay ta giúp cô bé giải độc xong, lão tiên sinh kia ông cũng nên hỏi chuyện cho rõ ràng xem có bị hắn lừa không.”

Nói rồi Minh Thiện lấy một viên đan trừ độc ngậm vào miệng, lấy khăn mảnh che lấy mũi, vận hồn lực bảo vệ xung quanh rồi mở cửa đi vào bên trong phòng xem bệnh cho con gái chủ trấn, Khá Phú cũng vậy đi theo. Lúc này đến gần, người nằm trên giường là một thiếu nữ tóc đen dài, gương mặt xinh đẹp, tuy vậy môi lại tím tái vì độc, đến làn da cũng có phần nhợt nhạt. Mặc dù không kêu đau nhưng qua hơi thở gấp gáp, răng nghiến chặt thì có thể đoán cô gái này đang phải chịu cơn đau vô cùng.

Suy nghĩ, Minh Thiện: “Ta cứ nghĩ là một đứa trẻ, ai ngờ lại là một thiếu nữ sao ? U độc này phát tán quá mạnh, cũng đã bắt đầu gây ra cơn đau hết sức dữ dội. Cô gái này chịu đựng được tới giờ, xem ra sức sống không nhỏ.”

Long hồn: “Tiểu tử, còn không mau xem bệnh cứu người đi.”

Minh Thiện: “Đợi ngươi nhắc sao ? Ta sớm đã dẫn hồn lực đi khắp cơ thể cô ấy rồi. U độc này vốn đã phát tác rất mạnh, dù là đã bị một năm cũng không thể nặng thế này được. Trừ khi...”

Ra hiệu nhờ Khá Phú đỡ con gái ngồi dậy, Minh Thiện sau đó vén tóc sau gáy của cô ấy lên liền phát hiện ra một điểm tròn lớn màu đen, bên trong chứa đầy độc khí, mạch máu đi qua nơi này đều bị tổn hại không ít.

Minh Thiện: “Đúng như ta nghĩ, cái tên Cô Hồn tiên sinh mà trấn chủ đây mời về chỉ là một kẻ lừa gạt.

Khá Phú: “Ý của ngươi là...?”

Minh Thiện: “Tên đó chẳng có áp chế độc tố gì cả, thứ mà hắn làm xưa nay đều là dẫn u độc phong vào một vị trí huyệt đạo trên người của cô gái này mà thôi. Nhìn sơ qua thì u độc được giải từ từ nhưng mỗi sau sáu tiếng thì độc tố lại thoát ra và sẽ càng khiến tình trạng trúng độc nặng thêm. Hơn nữa nơi huyệt đạo này ở vị trí hiểm, lại đã bị độc ăn mòn, về sau nếu càng dẫn u độc vào rất dễ bị phản phệ, đột ngột tỏa ra ngoài thì chắc chắn là lấy luôn mạng người.”

Tức giận, Khá Phú: “Cô Hồn đúng là cô hồn mà, ta phải giết ngươi... !”

Minh Thiện từ túi trữ vật lấy ra một quyển sách, lật đến trang mình cần rồi đến bàn lấy giấy bút viết ra đơn dược đưa cho Khá Phú.

Minh Thiện: “U độc này, đến sáng chắc chắn sẽ được ta trị khỏi. Đây là số thảo dược ta cần, nhờ chủ trấn sai người đi tìm và chuẩn bị luôn cho ta một lò luyện đan.”

Khá Phú: “Luyện đan sư ?!!! Vâng, ta sẽ lập tức đi chuẩn bị ngay. Người đâu!”

Tức tốc, Khá Phú chạy đi kêu người chuẩn bị những gì mà Minh Thiện cần đến nỗi ra cửa còn bị ngã bậc thềm. Cái dáng vẻ vội vàng này của vị chủ trấn khi lo cho con gái, thật là nhìn qua làm người ta thấy có chút cảm động.

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.