Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo hộ của thiên sứ

Tiểu thuyết gốc · 10099 chữ

Trên sân đấu với luồng hồn lực sấm sét tỏa ra mang theo hình dáng của một bóng người đang ngồi oai vệ, Arashi còn oai vệ hơn khi ở phía sau là một đại quân của mình đang dần xuất hiện. Đôi mắt của Arashi lúc này càng lúc càng nghiêm nghị và rõ ràng nó nằm ở một đẳng cấp khác. Arashi sau đó giẫm chân mạnh một cái, toàn quân xung quanh lập tức cúi đầu quỳ xuống một cách đồng loạt.

Khán đài, Minh Thiện: “Chiến kỹ thật lợi hại, lại có thể tạo ra quân số đông đến mức này.”

Ngọc Ni: “Quân sư Ajukuji xưa nay chính là cánh tay trái đắc lực của hoàng tộc Kim Linh, chuyên tài điều binh khiển tướng cho Đế Quốc Thánh Thành ta. Không ngờ đến cả con trai ông ấy, Ajukuji Arashi còn giỏi hơn khi anh ta có thể điều khiển tới đám lính bằng lôi nguyên tố đó.”

Ở phía khác của khán đài, Nhất Thắng: “Mấy người đó vẫn chưa để ý đến mấu chốt thật sự của vấn đề nhỉ? Đám lính đó chưa phải là thứ mạnh nhất của mà Arashi đang dùng đâu. Hy vọng là Ngọc Khiết sớm nhận ra, không thì sẽ như cá mắc lưới vậy.”

Lúc này đứng trước đoàn quân đông đúc của Arashi, Ngọc Khiết tỏ vẻ cẩn trọng nhưng không hề sợ hãi. Một cách từ từ, Ngọc Khiết ở cả hai lòng bàn tay đều vận hồn lực rồi vụt một cái tạo ra mười hai thanh hỏa kiếm bay xung quanh mình, tư thế sẵn sàng đối phó với mục tiêu trước mắt.

Ngẩng đầu cao lên, Arashi: “Toàn quân, tấn công!”

Ngay lập tức tất cả quân của Arashi đứng lên, vụt một cái đều xông lên nhắm vào Ngọc Khiết. Chúng chẳng khác gì hằng hà những tia sét đầy hỗn loạn, thay nhau tấn công đối phương dồn dập, cảm giác vô cùng là áp đảo.

Ngọc Khiết vận khí điều khiển những thanh hỏa kiếm bay lượn, cứ tên địch nào tới liền chém tan nhưng sau đó lập tức có ngay tên khác tiếp cận. Đám lính không tưởng không giảm mà trông số lượng lao tới lại càng dày đặc, Ngọc Khiết lúc này rõ ràng đang gặp rất nhiều khó khăn.

Khán đài, Kinh Long: “Cái tên Arashi, dám làm Ngọc Khiết bị thương thì tôi sẽ tính sổ với anh.”

Tuyết Dạ: “Nếu Arashi có thể đánh bại được bác Ngọc Khiết, cậu nghĩ mình còn cơ hội đánh bại được người ta chắc.”

Kinh Long: “Sao lại không chứ? Tuyết Dạ, cô đừng có xem thường ta. Vì Ngọc Khiết, dù là Đế Tinh Vương ta cũng liều.”

Lúc này ngồi bên cạnh, Yên phu nhân Yên Ngọc Băng tỏ vẻ không vui, trừng mắt nhìn hai đứa cháu của mình: “Là người kế thừa đại gia tộc Yên gia ta, Ngọc Khiết không được phép thua. Hai đứa nên nhớ lấy, đừng bao giờ nghĩ về nó.”

Tái mặt, Tuyết Dạ vội gật đầu: “Vâng, bọn con biết rồi.”

Kinh Long cũng im lặng, nhưng trong đầu lại âm thầm suy nghĩ: “Mình quên mất, đúng là vậy... Ngọc Khiết, đến quyền được thua của em ấy cũng không có nữa mà.”

Toán lính càng lúc càng tấn công một cách khó chịu hơn, cảm giác chúng đã bắt kịp và thậm chí là đoán trước luôn cả hành động của đối phương để phối hợp công kích.

Ngọc Khiết: “Thật là phiền phức mà.”

Một tên lính bỗng bất ngờ từ xa lao xoẹt tới liền bị Ngọc Khiết chém tan, đám lính khoảng độ muời tên ở xung quanh đợi ngay lúc này ào lên bao vây đối phương. Lúc này ở giữa vòng vây yên tĩnh bỗng có những đóm sáng bạc lóe lên, một lúc lại càng rực sáng lên hơn nữa và cuối cùng là bùng nổ, Ngọc Khiết với đôi cánh lửa bừng cháy lên, thiêu toàn bộ mọi tên lính ở gần đó tan thành hư vô. Nhưng ngay sau đó, một đám lính khác với đầy đủ đao, thương, giáo, mác,... lại ào lên tiếp tục. Có tên còn vác chiếc rìu rực sét âm thầm từ trên giáng bổ xuống, Ngọc Khiết liền xử đám trước mặt rồi tung một cú đấm thủy quyền đánh bay luôn hắn đi. Từ xa đám lính cầm cung xả những mũi tên sấm sét như mưa, Ngọc Khiết liền vung tay tạo ra đàn chim lửa trả lại bọn chúng. Đám lính bắn cung vừa tan biến, đám lính cầm đao kiếm nhanh chóng ào lên. Cứ thể tiêu diệt bao nhiêu tên lính lại lên tiếp bấy nhiêu, Ngọc Khiết mỏi tay vẫn mãi không hạ hết được kẻ thù.

Ngọc Khiết: “Có lẽ mình nên lại một đòn dọn hết tất cả vẫn hơn.”

Lập tức không cần nói thêm gì nhiều, Ngọc Khiết phát động ngay chiến kỹ tạo ra chiếc vòng phép lớn xuất hiện trước hai bàn tay. Sau đó hồn lực được đưa vào chiếc vòng ấy từ cơ thể của Ngọc Khiết và sau đó là một cơn mưa hoả diễm được bắn ra thiêu rụi từng tên lính, mặt đất trở nên âm ỉ bởi những ngọn lửa, trông cảnh tượng vô cùng hoành tráng và thật cũng rất đáng sợ.

Arashi: “Lại một chiêu thức khiến ai chứng kiến cũng phải ngỡ ngàn thán phục vì sức hủy diệt của nó nữa sao? Không tồi, thú vị lắm. Lôi Vệ Quân Đoàn, tiến hành dàn trận phòng ngự.”

Lập tức một đội hơn hai mươi tên lính được tạo ra với hai tấm khiên cầm ở mỗi bên tay, dàn thành hai hàng ngang đứng chắn trước cơn mưa lửa của Ngọc Khiết đang lao tới. Vài ngọn lửa đầu tiên, đám lính dễ dàng đỡ được nhưng ngay sau đó những ngọn lửa lần lượt rơi xuống không ngớt, hàng phòng ngự nhanh chóng đứng giữa biển lửa.

Khán đài, Altonia: “Đám lính đó trông thật mong manh khi đứng trước một hỏa vũ đầy uy dũng như thế.”

Lắc đầu, Minh Thiện: “Đúng khi nhìn là vậy nhưng có điều, rõ ràng đến lúc này đám lính đó vẫn chưa bị hạ một tên nào dù cho các đợt lửa lao có xuống đầu dữ dội đến mức nào đi nữa. Đợt phòng ngự này, hội trưởng Arashi đã thành công rồi.”

Những ngọn lửa không còn lao tới nữa, đám lửa đang cháy âm ỉ cũng dần tắt lụi đi. Vậy mà hai mươi tên lính cầm khiên của Arashi vẫn đứng vững, lại còn bảo vệ được số lính lôi nguyên tố còn lại trên sân đấu.

Ngọc Khiết: “Đòn công kích này của mình vậy mà lại trở nên vô hiệu rồi.”

Arashi: “Được rồi, đến lúc phản công đi.”

Đám lính lại một lần nữa ào lên tấn công, phía Ngọc Khiết cũng lại phải tiếp tục đối phó với chúng. Nhưng lần này đám lính tấn công theo một chiến thuật định sẵn, dàn quân này vừa lên liền lùi lại nhường cho dàn quân khác, thay phiên tiến rồi rút. Ngọc Khiết chẳng kịp làm gì, cứ bị ép đẩy lùi về phía sau.

Ngọc Khiết: “Cảm giác thật bất lợi mà.”

Đứng yên một chỗ, Arashi tiếp tục điều binh khiển tướng của mình hành động tuân theo suy tính trong đầu. Đợi Ngọc Khiết có vẻ vừa mất cảnh giác, Arashi liền chớp ngay thời cơ phát động cho đám lính phóng lao được dàn chờ sẵn bất ngờ từ nhiều hướng lao tới tấn công đối phương.

Arashi: “Lôi Vệ Quân Đoàn, phát động Lôi Sa Thiên Kích Trận!”

Và thế là mỗi tên lính một lần phóng đi một chiếc lao bằng lôi nguyên tố, tạo nên một đợt lao hơn hai mươi cái bay thẳng về phía Ngọc Khiết. Đã vậy những chiếc lao kia còn phóng ra tia điện rồi liên kết lại với nhau như một chiếc lưỡi, phong tỏa mọi hướng thoát của mục tiêu.

Khán đài, Minh Thiện: “Một đòn công kích phong tỏa đối phương luôn sao?”

Phía khác, Nhất Thắng: “Tấm lưới rất kín, nhưng có điều là... Không bền.”

Vận hồn lửa phong nguyên tố rồi chưởng mạnh một cái, Ngọc Khiết tạo ra một luồng gió xoáy vô cùng mạnh mẽ xé tan một mảng lớn giữa những tia sét rồi tung cánh bay vụt ra bên ngoài. Nhưng chưa đến đâu, cứ như là đã biết trước nên Arashi liền xuất hiện ngay lập tức rồi bất ngờ một quyền chưởng Ngọc Khiết văng ngược trở lại vào trong Lôi Sa Thiên Kích Trận.

Khán đài, Kinh Long: “Chết tiệt, Arashi !”

Yên phu nhân, Ngọc Băng: “Kinh Long, yên lặng đi.”

Những chiếc lao bằng lôi nguyên tố bắt đầu lao hướng xuống Ngọc Khiết. Đứng ở giữa trung tâm, Ngọc Khiết vẫn bình tĩnh, vung tay một cái liền tạo ra một quả cầu lửa bao bọc bản thân lại. Chiếc lao nào lao tới, lập tức chiếc lao đó sẽ bị ngọn lửa trắng cháy rực bên ngoài của quả cầu đốt cho tan biến.

Arashi: “Tuyệt, rất đúng với tính toán. Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Khống, Xích Vương Tỏa.”

Từ cơ thể Arashi, một dòng điện liền vụt xuống đất rồi lan nhanh tới vị trí của Ngọc Khiết. Sau đó dòng điện này vụt thoáng như biến mất rồi lại bất ngờ xuất hiện, tỏa ra vô số tia sét khác rồi cùng lúc là những luồng hồn lực đỏ rực với dạng dây xích trồi lên, trói quanh quả cầu lửa với Ngọc Khiết đang đứng bên trong lại.

Ngọc Khiết: “Nguy rồi, đến thu chiến kỹ lại cũng không được.”

Arashi: “Mệnh lệnh của đế vương là tuyệt đối, trước sợi xích của đế vương thì cũng không thể nào thoát ra được.”

Các sợi xích trồi lên ngày càng nhiều và quấn lấy quả cầu lửa một cách dày đặc. Arashi từ từ đưa bàn tay nắm lại, sau đó cũng làm cho các sợi xích có dấu hiệu chuyển động, di chuyển như muốn siết chặt lấy mục tiêu hơn. Các sợi xích bắt đầu cứa nhau và vang lên những tiếng răng rắc, kèm theo với đó là tiếng nứt vỡ của quả cầu lửa đang bao quanh bảo vệ Ngọc Khiết.

Khán đài, Ngọc Ni: “Khả năng khống chế của Xích Vương Tỏa kia thật đáng sợ. Xem ra tình thế của Ngọc Khiết lúc này đã trở nên rất nguy hiểm rồi.

Minh Thiện lắc đầu: “Đúng là vậy nhưng Ngọc Khiết có vẻ vẫn chưa chịu thua đâu.”

Ngọc Ni: “Hể... Minh Thiện, anh tin tưởng những mỹ nhân lắm nhỉ?”

Lắc đầu, Minh Thiện đưa mắt nhìn về phía khán đài đối diện: “Không, là vì cậu ta vẫn chưa phản ứng gì mà.”

Hướng mắt nhìn theo Minh Thiện, Nhất Thắng vẫn với dáng vẻ ngồi dựa ghế, tay chống cằm đầy sự bình thản theo dõi trận đấu.

Lẩm bẩm, Nhất Thắng: “Ngọc Khiết đâu phải là người mà kẻ nào hễ muốn giam là có thể giam được chứ?”

Các sợi xích siết chặt đến cực hạn, quả cầu lửa rạn nứt dữ dội rồi vỡ tan ra thành tưởng dãy hồn lực lấp lánh xong dần dần tan biến. Ngay lập tức sau đó, toàn bộ những sợi xích kia liền tiếp tục nhắm tới mục tiêu là Ngọc Khiết đang chẳng còn gì bảo vệ nữa mà đồng loạt lao tới.

Ngọc Khiết: “Chiến kỹ bị áp chế đành phải nhờ tới ngươi vậy.”

Từ nhẫn trữ vật đeo trên tay, Ngọc Khiết lấy ngay ra một thanh kiếm màu trắng toát lấp lánh ánh ngọc. Trước đám xích khổng lồ lao tới, Ngọc Khiết với thanh kiếm trong tay liền lần lượt đỡ lại từng đợt công kích, sau đó còn một kiếm đánh văng luôn toàn bộ chúng ra xa.

Ngọc Khiết: “Cảm giác vẫn tuyệt như vậy. Ngươi đúng là vũ khí mà ta thích nhất đấy, Thiên Sứ Linh. Nào, giờ chúng ta mau giải quyết những sợi dây xích phiền phức kia một cách dứt điểm đi.”

Đám xích lại lao tới nhưng Ngọc Khiết đã chuẩn bị trước. Thanh kiếm trong tay của Ngọc Khiết, Thiên Sứ Linh bất ngờ tách khớp động chuyển sang dạng của một thanh trường thương, toàn thương rực sáng. Cầm lấy thanh trường thương xoay tròn giữa không trung, Ngọc Khiết vừa đợi đám xích đến gần liền một đòn cắm mạnh trường thương xuống đất. Lập tức cảnh tượng hoành tráng xảy ra, một lượng hồn lực khổng lồ tỏa ra, kèm với đó là cả năm nguyên tố từ lửa đến sấm sét được phóng thích thổi bay toàn bộ những sợi xích tan biến vào cõi hư không.

Hồn lực vẫn còn lan tỏa rộng ra, Arashi lập tức vội vàng triệu một dàn lính xuất hiện đứng ra phía trước bảo vệ mình trước thứ sức mạnh khủng khiếp kia. Luồng hồn lực sau đó tan biến, dàn lính bảo vệ của Arashi cũng chỉ còn vài tên.

Arashi: “Dù Xích Vương Tỏa đã áp chế hồn lực nhưng chiến khí đó vẫn có thể giải phóng ra sức mạnh to lớn đến vậy. Quả là một chiến khí nguy hiểm mà, không hề tầm thường.”

Đến trên khán đài, cường giả ai nấy cũng đều phải ngỡ ngàng trước uy lực vừa rồi mà Thiên Sứ Linh trong tay Ngọc Khiết tạo ra. Lúc này, ở vẻ mặt Kinh Long lại có gì đó rất xấu hổ.

Ngồi gục mặt xuống lầm bầm, Kinh Long: “Khỉ thật, ai ngờ Ngọc Khiết lại có một chiến khí lợi hại như vậy. Trước đó mình lại còn làm ra một thanh đại kiếm tặng em ấy, thật mất mặt quá.”

Suy nghĩ, Ngọc Băng: “Thiên Sư Linh? Tới mình còn không biết rằng Tiểu Khiết lại có một bảo vật như vậy nữa.”

Phía khác, Phác Lân: “Chiến khí mạnh mẽ như vậy mà mình lại chẳng chút ấn tượng gì, kì lạ thật. Chẳng lẽ nó chỉ vừa được luyện ra ở thời đại này, vậy kẻ luyện ra nó ắt phải là một tuyệt giả kim. Thế lực Yên gia cường đại, đúng là khiến mình mở mang tầm mắt.”

Sau đòn giải phóng năng lượng vừa rồi, Ngọc Khiết thu trường thương Thiên Sứ Linh lại rồi biến nó trở về dạng thanh kiếm ban đầu. Phía Arashi, một đám lính khác cũng lại được tạo ra nhưng không vội tấn công đối phương.

Nhìn xuống mặt đất suy nghĩ, Arashi: “Mọi chuyển động của đối phương xưa này mình đều nhìn thấu được và đoán trước được, vậy mà từ nãy tới giờ vẫn không thể đưa vào sắp đặt được. Ha, cô gái Ngọc Khiết này là người đầu tiên khiến mình bị đau đầu để đối phó đấy.”

Ngọc Khiết: “Hội trưởng đã tấn công nhiều rồi, giờ Ngọc Khiết xin được phép tới lượt mình trả đòn đây.”

Nói rồi, Ngọc Khiết tung cánh bay vút lên không mất dạng sau những đám mây rồi bất ngờ lao vụt xuống với tận sáu phân thân y hệt mình lao tới Arashi. Đám lính tiến lên ngăn cản nhưng lần lượt đều bị các Ngọc Khiết chém tan rồi cứ thế mà cả sau thẳng đến một mục tiêu duy nhất trước mắt.

Arashi đứng yên rồi bỗng ngẩng đầu lên, kịp lúc nghiêng người tránh đường kiếm đâm tới của Ngọc Khiết. Một Ngọc Khiết tiếp theo liền từ phía trên vung kiếm chém xuống, lại thêm một Ngọc Khiết nữa áp sát từ phía bên hông của Arashi.

Arashi: “Thấu Thị...”

Đôi mắt của Arashi tỏa ra cảm giác đầy uy hiếp. Thoáng một cái Arashi như nhìn ra vạn vật, dễ dàng tránh tấn công rồi thậm chí là phản công, một lúc đánh văng cả ba phân thân của Ngọc Khiết. Số phân thân Ngọc Khiết còn lại từ các phía đồng loạt lao tới, Arashi tránh hai người rồi lấy tay vận lôi điện đánh tan biến một người. Còn lại năm người Ngọc Khiết, tất cả sau đó liền tản ra, mỗi người vận một loại chiến kỹ nguyên tố rồi cùng phóng tất cả vào đối phương.

Arashi: “Khai !”

Tất cả đòn tấn công dồn vào Arashi tạo nên một vụ nổ rất lớn, làm cả sân đấu bị rung chuyển. Những bỗng bất ngờ từ trong làn khói, Arashi không chút thương tổn lao vụt ra đến trước mặt Ngọc Khiết, đưa tay phóng tia sét đánh đối phương rơi thẳng xuống đất.

Đứng bật dậy, Kinh Long: “Ngọc Khiết !”

Minh Thiện: “Gì vậy, cảm giác vừa rồi từ hội trưởng Arashi có gì đó không đúng lắm.”

Chuyển dần sang tư thế ngồi khom lưng về trước, hai tay đan lại, chăm chú quan sát, Nhất Thắng: “Là do đôi mắt đó, anh ta đã bắt đầu dùng hết thực lực của mình rồi.”

Sau khi chịu đòn tấn công vừa rồi, Ngọc Khiết đứng lên trở lại. Arashi từ trên không đáp xuống sân đấu, khí tức liền lan tỏa ra xung quanh đầy mạnh mẽ. Cảm giác cả sân đấu như đang có một thứ sức mạnh vô hình đang bao trùm mà mọi người có thể nhận ra khi nhìn vào đôi mắt của Arashi, đôi mắt như đang thâu tóm tất cả vạn vật mọi thứ mà nó quan sát được.

Khán đài, Phác Lân đứng bật dậy: “Không thể nào, đôi... đôi mắt đó chẳng phải là...”

Ngọc Khiết: “Mình có thể bắt kịp tốc độ vừa rồi nhưng lại không thể kịp phản ứng, cơ thể cứ như đang có một thứ áp lực đè lên vậy. Và mình nhận ra cảm giác đó, đôi mắt của hội trưởng Arashi giống y hệt với của anh ấy...”

Từ từ ngẩng đầu lên, lúc này một bên mắt trái của Arashi trở lại màu sắc vàng đỏ vốn có còn mắt phải thì lại đỏ rực với khí tức luồng khí tức vô cùng mãnh liệt.

Arashi: “Đế Vương Ma Thần nhãn, rất lâu rồi ta mới dùng tới sức mạnh thật sự của ngươi thì phải.”

Đế Vương Ma Thần nhãn, một con mắt mang theo sức mạnh của sự uy nghiêm. Chỉ được sinh ra cùng với người có được thiên phú lựa chọn là kẻ có tố chất của các bậc đế vương, mang bản lĩnh của người đứng đầu. Là con mắt được tôn là báu vật vô giá, thứ mà cường giả trong thiên hạ trong đại lục đều ham muốn có được. Arashi, thiên tài vậy mà lại thật sự sở hữu một Đế Vương Ma Thần nhãn.

Khán đài, Phác Lân: “Ajukuji Arashi, người có thiên phú lớn thế này nhất định bằng mọi giá cũng phải cố lôi kéo trở thành môn đồ của Đạo Tông ta mới được.”

Viện trưởng học viện hoàng gia, Ngọc Thánh: “Một học viên như vậy mà xưa nay chưa từng ra mặt đại diện Đông Thánh Viện thi đấu sao? Nếu thật mấy năm trước Đông Thánh Viện có cậu ta ra mặt, học viên hoàng gia ta chưa chắc đã dễ dàng giành vô địch.”

Ryan: “Đế Vương Ma Thần nhãn sao? Để xem con mắt đó có gì lợi hại.”

Đứng thẳng người lên, Arashi dáng vẻ ngẩng cao đầu đầy uy nghiêm rồi vung tay một cái liền giải phóng khí tức dữ dội, tiếp sau đó là tới một luồng hồn lực màu đỏ rực bất ngờ tỏa ra khắp sân đấu.

Ngọc Khiết: “Cảm giác áp lực nặng nề đến đáng sợ.”

Arashi: “Đế Vương Ma Thần nhãn, Trấn Áp Đế Vực!”

Ngay lập tức cả sân đấu như xuất hiện một thứ sức mạnh to lớn, bất ngờ giáng thẳng xuống làm Ngọc Khiết cũng không đứng dậy nổi mà ngồi khụy gối xuống. Đến cả trên mặt sân cũng kêu lên tiếng răng rắc do đất đã bị vỡ vụn.

Arashi: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Đế Chức Sát Kích.”

Xung quanh Arashi tỏa ra các tia sấm sét rồi đồng loạt tất cả phóng thẳng về phía Ngọc Khiết, giáng liên tục các đợt công kích đầy uy lực vào đối phương. Ngọc Khiết bị áp lực khống chế cử động, bản thân ngồi yên một chỗ lãnh toàn bộ các đòn tấn công. Arashi thì cứ vậy chẳng màn đến việc thương hoa tiếc ngọc, dồn tiếp các tia sét khủng khiếp giáng xuống Ngọc Khiết.

Khán đài, Yên Nhiên: “ Cái tên Arashi đó thẳng tay quá rồi.”

Y Viễn: “Nhất Thắng, cậu không sao chứ?”

Nhất Thắng: “Đợi Ngọc Khiết đánh bại anh ta, mình sẽ trả đủ.”

Trên sân đấu, các tia sét giáng xuống không ngớt khiến người xem trên khán đài cũng phải hoa cả mắt chẳng thấy gì. Nhưng bỗng bất ngờ có một tia sét bị đánh bật lại, rồi sau đó là toàn bộ các tia sét bị cản lại hoàn toàn.

Arashi: “Hừ ?!!!”

Biến Thiên Sứ Linh thành một tấm khiên sáng rực, Ngọc Khiết tạm đỡ lại được toàn bộ các tia sét của Arashi rồi cố sức chống lại luồng áp lực đang đè xuống người để đứng dậy. Đôi chân run rẩy nhỏ bé từ từ cũng đứng lên được, Ngọc Khiết sau đó toàn lực vào Thiên Sứ Linh liền phá tan được sấm sét của đối phương. Áp lực bất ngờ lại đè mạnh xuống cơ thể, Ngọc Khiết không chịu được liền vội biến Thiên Sư Linh thành thanh kiếm rồi cắm xuống đất, trụ giữ bản thân để đứng vững.

Ngọc Khiết: “Toàn thân của mình lúc này nặng nề quá...”

Arashi: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Khống, Xích Vương Tỏa.”

Ngọc Khiết: “A...!”

Bốn phía xung quanh liền trồi lên bốn sợi lôi xích trói chặt lấy tay chân của Ngọc Khiết. Thanh kiếm Thiên Sứ Linh trong tay Ngọc Khiết cũng tuột ra, rơi xuống mặt đất. Ngọc Khiết một lần nữa dưới áp lực to lớn từ Đế Vương Ma Thần nhãn tạo ra lại khụy gối, ngồi gục xuống sân đấu.

Arashi: “Đứng trước Vua, vốn người thường không được phép đứng dậy. Đến đây, tất cả xem ra kết thúc rồi.”

Đưa bàn tay phải về phía trước, Arashi vẻ mặt càng lạnh lùng mà phóng ra luồng sét lao thẳng tới đối phương. Ngọc Khiết lãnh trọn đòn tấn công, bản thân bị đánh văng xa một khoảng đến sát rìa của sân đấu.

Nhìn Nhất Thắng, Arashi suy nghĩ: “Xem ra cậu không có cơ hội đấu với tôi theo như lời mà cậu đã nói rồi, Nhất Thắng.”

Trên khán đài nhìn xuống, Nhất Thắng hoàn toàn hiểu ý của Arashi khi nhìn vẻ mặt của của đối phương. Mỉm cười đáp trả, Nhất Thắng lấy ra một quân cờ vua rồi thả xuống đất, miệng thì thầm.

Nhất Thắng: “Có là vua thì cũng chỉ là quân cờ, tất cả đều sẽ phải tuân theo sự sắp xếp của kẻ làm chủ bàn cờ.”

Quân cờ vua từ từ rơi xuống, vừa chạm mặt sàn liền tan vỡ ra thành các mảnh nhỏ rồi tan biến. Ngay lúc này trở lại sân đấu, một luồng gió bỗng thoảng nhẹ qua. Cứ tưởng chỉ có một cơn gió thoảng nhưng sau đó bất ngờ có thêm đợt gió khác thổi lên, mạnh mẽ như cuồng phong. Arashi lập tức vội quay mặt nhìn về hướng gió thổi tới, cũng chính là từ Ngọc Khiết.

Arashi: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Khống, Xích Vương Tỏa.”

Một loạt hơn chục sợi xích trồi lên, tất cả đan vào nhau rồi lao tới phía Ngọc Khiết đang nằm rồi giáng một đòn công kích mạnh mẽ, phá hủy một phần sân đấu vỡ thành đất đá và khói bụi.

Khán đài, Uyên Linh Hàn Ngọc: “Vậy là tên nhọc Arashi đó đã thắng rồi sao?”

Khải Huyền Kinh Viêm: “Đế Vương Ma Thần nhãn có tính áp chế rất lớn, dù là ta cũng phải vất vả lắm mới trụ được dưới áp lực mà nó tạo ra. Yên Ngọc Khiết tuổi còn nhỏ, dù có mạnh tới đâu vẫn sẽ không thể làm gì được dưới áp lực khủng khiếp đó, bị đánh bại cũng là lẽ đương nhiên.”

Thiên Vân Nghi: “Mà tên nhóc đó ra tay đúng là dứt khoát, vẫn có thể chỉ cần đẩy con bé ra khỏi sân đấu là được rồi sao?”

Suy nghĩ, Yên Ngọc Băng: “Không thể nào, Tiểu Khiết không được phép thua. Con bé là đại diện tương lại của đệ nhất gia tộc Yên gia ta mà, với những người đồng trang lứa thì vẫn phải là người mạnh nhất chứ.”

Lầm bầm, Nhất Thắng: “Thật là, thay vì lo cho con gái thì mẹ nuôi lại đi lo cho danh dự Yên gia nữa rồi sao? Khó chịu chết đi được mà. Thiên Sứ Linh, ngươi mà không thể hiện tốt thì ta sẽ bẻ gãy ngươi để trút giận đấy.”

Một thoáng yên lặng ngắn ngủi, gió lại từ đâu ào ào thổi lên trên sân đấu vô cùng dữ dội. Chỗ khói bụi liền bị thổi tan biến, lúc này Ngọc Khiết xuất hiện đang đứng trong sự bảo hộ của một vòng hào quang được tạo ra bởi hồn lực tỏa ra từ Thiên Sứ Linh. Tuy có nhiều thương tích nhưng Ngọc Khiết lúc này có vẻ như không còn chịu áp lực từ Đế Vương Ma Thần nhãn nữa.

Ngọc Khiết: “Cơ thể mình, cảm giác hình như đã trở nên bình thường lại rồi.”

Arashi: “Chiến khí đó vậy mà lại làm được cả việc như vậy sao? Mình thật không tin có thứ chống lại được áp lực chế từ Đế Vương Ma Thần nhãn. Trấn Áp Đế Vực cực hạn!”

Arashi tỏa ra luồng hồn lực mạnh mẽ, tăng thêm áp lực đè lên mọi vật trên sân đấu. Khói bụi bay lên liền bị đẩy xuống bên dưới, đất đã bị rã mịn ra cát, lần này kể cả mặt sân cũng bị làm cho xuất hiện những vết rạn nứt rõ rệt. Vầng hào quang mà Thiên Sứ Linh tạo ra cũng bị áp lực đó đè lên làm dao động, nhưng vẫn trụ được để bảo vệ Ngọc Khiết đứng bên trong.

Khán đài, Phác Lân: “Áp chế cực hạn của Đế Vương Ma Thần nhãn hoàn toàn không có tác dụng nữa sao?”

Hàn Ngọc: “Thiên Sứ Linh, chiến khí này thật quá lợi hại.”

Ryan: “Ha... Ajukuji Arashi, sức mạnh lợi hại nhất của Đế Vương Ma Thần nhãn đã bị vô hiệu rồi. Xem ra, trận đấu này lại quay về tình thế ban đầu.”

Không còn chịu luồng áp lực to lớn đè lên cơ thể nữa, Ngọc Khiết vận hồn lực hỏa nguyên bùng cháy lên khắp toàn cơ thể rồi vụt tắt sau đó, vài vết thương trên người vì vậy đã tạm được điều trị. Ngay lập tức khi đã khôi phục một phần thể trạng, Ngọc Khiết tạo hóa hỏa dực, song lôi thương rồi vụt một cái lao thẳng tới phía Arashi dưới sự bảo hộ của Thiên Sứ Linh. Sấm sét dữ dội từ lôi thương tỏa ra, dọc đường đi đánh nát cả sân đấu.

Khán đài, Tuyết Dạ: “Sức mạnh sau khi vực dậy của Ngọc Khiết thật là đáng sợ.”

Kinh Long: “Ha, cái thứ áp chế đó đã bị vô hiệu rồi. Giờ chẳng còn ai ở cùng cấp bậc mà đánh tay đôi thắng được Ngọc Khiết cả, Arashi thua chắc rồi.”

Lao tới trước mặt Arashi, Ngọc Khiết xuất hiện vung hai thanh trường thương cùng lúc, giáng hai luồng sét tỏa ra từ mũi thương đánh thẳng xuống đối phương.

Arashi đứng yên trước hai luồng sét đang lao tới, tưởng chừng cậu ta đã buông xuôi sau khi áp chế của Đế Vương Ma Thần nhãn không còn tác dụng thì trong khoảnh khắc, Arashi bất ngờ nghiêng người tránh đòn công kích trong gang tấc...

Arashi: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Vệ, Xích Vương Tỏa...”

Một sợi xích khổng lồ được đan lại bởi hơn chục sợi xích nhỏ trồi lên khỏi mặt sân đấu, lao nhanh thẳng về phía của Ngọc Khiết. Nhận ra, Ngọc Khiết liền tung cánh bay vút lên cao rồi cầm hai thanh trường thương của mình phóng ngược xuống. Sợi xích và song lôi thương va vào nhau, phát nổ ngay giữa không trung.

Ngọc Khiết: “Thật là nguy hiểm mà,... !!!”

Cảm nhận có một luồng khí tức dữ dội hiện diện ở sau lưng của mình, Ngọc Khiết vội quay lại thì trước mắt liền thấy có một lưỡi kéo đâm xoẹt tới, người tấn công không ai khác chính là Arashi. Ngọc Khiết rất nhanh tạo đoản đao bằng hỏa nguyên tố đỡ cản lại, sau đó lập tức bay vụt ra xa. Arashi đáp lại xuống mặt đất...

Arashi: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Trù Thiên...”

Từ trên những tầng mây, sấm chớp lóe lên dữ dội liên hồi rồi bỗng bất ngờ một loạt mười mấy tia sét đỏ rực xoẹt đánh thẳng ngay vị trí Ngọc Khiết. Lãnh đòn bất ngờ, Ngọc Khiết từ từ rơi xuống sân đấu.

Arashi: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Khống, Xích Vương Tỏa.”

Trồi lên khỏi mặt đất, thêm tiếp tục bốn sợi xích khác lại tạo ra lao lnhanh về phía của Ngọc Khiết. Nhưng trước khi bị chúng tóm được, Ngọc Khiết đã kịp vỗ đôi cánh tránh sang một bên.

Arashi: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Vệ Quân Đoàn...”

Ngọc Khiết: “Trận đấu này đã sắp kết thúc rồi, hội trưởng không cần cố gắng nữa đâu.”

Từ lòng bàn tay tạo ra một vòng tròn màu trắng sáng rực với những thanh kiếm bay luân phiên ở ngoài rìa, Ngọc Khiết liền hướng phóng tất cả những thanh kiếm đó xuống phía Arashi, diệt đám lính của anh ta trước khi chúng kịp tạo ra hoàn tất.

Arashi: “!!!”

Ngọc Khiết sau đó một lúc phân thân ra thành sáu người, cùng tản ra sáu phía đặt ấn. Bên dưới sân đấu quanh Arashi, cả sáu bức tượng thi quỷ mọc lên, Lục Quỷ Tượng Phong Kết Giới ngay lập tức được phát động giam giữ mọi vật đứng bên trong.

Khán đài, Phác Lân: “Rơi vào Quỷ Tượng Phong Kết Giới, thiếu niên Arashi đó xem ra không thoát ra được rồi.”

Kinh Long: “Tuyệt vời! Ngọc Khiết thắng rồi.”

Những bỗng bất ngờ một bức tượng thi quỷ trong sáu bức tượng của Lục Quỷ Tượng Phong Kết Giới bị một đòn tấn công tác động từ bên trong, rung chuyển dữ dội.

Ngọc Khiết: “Không ổn, phải dứt điểm thôi.”

Năm người Ngọc Khiết cùng vận hồn lực tạo ra năm chiếc vòng tròn hồn lực lớn, một Ngọc Khiết còn lại tiến hành giải Quỷ Tượng Phong Kết Giới. Sáu bức tượng thi quỷ vừa chui xuống trở lại mặt đất, từ năm chiếc vòng tròn Ngọc Khiết tạo ra năm con kỳ lân với năm loại nguyên tố khác nhau lao vào. Arashi thoáng xuất hiện đang được bao bọc bởi một luồng hồn lực đỏ rực, lãnh cả năm đòn công kích mạnh mẽ như vậy liền bị văng ra bên ngoài sân đấu.

Chưa ngã gục hoàn toàn, Arashi nằm xuống mặt đất, ngẩng mặt nhìn trời một lúc rồi thở dài, từ từ ngất đi vì thương tích nặng trên người và sau đó được nhóm Hader dìu đến trạm xá của học viện. Ngọc Khiết còn đứng trên sân đấu, bởi quá mệt mỏi cũng phải ngồi bệt luôn xuống sân đấu.

Khán đài, trưởng lão Yên gia lắc đầu: “Tiểu Khiết, dù có mệt rồi cũng phải giữ dáng vẻ dánh giá của mình chứ?”

Ngọc Băng: “Tuyết Dạ, Kinh Long. Hai đứa mau ra đó dìu Tiểu Khiết đi nghỉ ngơi đi.”

Lập tức đứng lên chạy xuống sân đấu, Kinh Long: “Chậc, dĩ nhiên rồi.”

Nhưng ở phía khác của khán đài, Nhất Thắng vừa đứng lên khỏi ghế đã vụt một cái xuất hiện trên sân đấu ngay bên cạnh Ngọc Khiết trước cả Kinh Long và Tuyết Dạ.

Ngọc Khiết: “Mệt... quá... đi...”

Ngồi xuống nhìn Ngọc Khiết, Nhất Thắng: “Sao nào tiểu thư? Bộ cậu tính ngồi đây luôn à?”

Ngọc Khiết: “Em đi không nổi nữa đâu, hay là...”

Còn chưa kịp nghe hết câu của đối phương, Nhất Thắng đã đứng dậy dứt khoát lôi con mèo con Băng Tinh Đế Lam Sư của mình ra rồi dùng nó đưa Ngọc Khiết rời khỏi sân đấu, đến trạm xá của học viện.

Kết quả trận đấu, Ngọc Khiết chiến thắng tiến vào chung kết đối đầu với Minh Thiện. Arashi cũng sẽ gặp Nhất Thắng vào vòng đấu tranh hạng ba. Cả hai trận đấu sẽ diễn ra vào sáng ngày mai, tại Đông Thánh Viện.

Trên khán đài ngồi suy nghĩ im lặng được một lúc, Minh Thiện sau đó mới đứng dậy: “Xem ra không bắt tay vào luyện tập ngay từ lúc này là không được rồi, chí ít cũng phải mạnh hơn hiện tại thì may ra mới có thể đấu một trận với Ngọc Khiết.”

Sâu trong tiềm thức của Minh Thiện, tiếng long hồn bỗng lên bên tai Minh Thiện: “Đã vậy, ta sẽ giúp người vài gợi ý.”

Một tiếng đồng hồ sau, tại trạm xá của học viện Đông Thánh. Arashi sau khoảng thời gian nằm nghĩ ngơi đã mở mắt tỉnh dậy, bản thân cơ thể lại có vẻ là gần như đã bình phục một phần nên liền từ từ ngồi dậy. Hader đang ngồi túc trực bên cạnh thấy vậy liền vội vàng chạy đến đỡ lấy hội trưởng của mình, sắc mặt vô cùng lo lắng.

Hader: “Hội trưởng, anh mới tỉnh lại đừng có di chuyển nhiều.”

Arashi: “Không sao, người sở hữu Đế Vương Ma Thần nhãn có thân thể cứng cỏi hơn người bình thường nên thương tích ngoài da đều sẽ sớm lành sau một vài giờ thôi.”

Hader: “Nếu vậy thì tốt rồi.”

Arashi im lặng một lúc rồi bỗng mỉm cười, lên tiếng: “Xin lỗi cậu và cả những thành viên khác trong hội học sinh, lần này có vẻ là tôi đã làm mọi người thất vọng. Ha, tiếc thật...”

Hader vội lắc đầu: “Không cần xin lỗi đâu hội trưởng, em và những người khác chẳng thất vọng gì cả. Lần đầu được thấy thực lực của anh, đó thật sự đã là sức mạnh rất vượt trội rồi. Đến cả Lôi Thánh Hỷ được xem là học viên mạnh nhất học viện chúng ta trước đây thì chưa chắc đã là đối thủ của hội trưởng. Kết quả hôm nay chỉ có thể nói là do Yên Ngọc Khiết quá mạnh mà thôi, là thiên tài vạn năm có một.”

Arashi: “Ngọc Khiết đúng là mạnh thật, hồn lực của cô bé ấy khủng khiếp đến đáng sợ nhưng mà... Đế Vương Ma Thần nhãn cũng là thiên địa bảo vật, vốn chẳng thể thua bất cứ thứ gì.”

Ngồi một gốc trong phòng bỗng bất ngờ lên tiếng, Shiroimi: “Hội trưởng, anh mới là người thấy thất vọng về bản thân thì có.”

Cả hai người Arashi và Hader đều bị Shiroimi làm cho gật mình.

Hader: “Shi... roimi, tí nữa thì bị em làm cho đứng tim mà chết.”

Arashi: “Em ở đây từ lúc nào vậy ?”

Shiroimi: “Mới tới, lúc anh vừa mở mắt bật dậy đó. Hội trưởng, anh nên biết rằng đối phương của mình ngày hôm nay rất mạnh và anh đã cố gắng hết sức rồi. Nếu anh cứ để thái độ như vậy, sẽ thật sự làm mọi người trong hội học sinh thất vọng đó.”

Nghe được những lời nói đó của Shiroimi ngay trước mặt mình, Arashi há miệng ngây người im lặng một lúc vì niềm hạnh phúc chợt tới, đôi mắt sáng rỡ lên đến mức bật luôn cả Đế Vương Ma Thần nhãn lên.

Arashi: “Shiroimi, em... em đang an ủi anh đó sao? Tuyệt vời, rất cảm ơn em Shiroimi.”

Lắc đầu, Shiroimi: “Không có gì đâu, hy vọng hội trưởng sẽ phấn chấn lên.”

Mặt tươi roi rói, Arashi liền gật đầu: “Ừm, dĩ nhiên rồi.”

Nhưng thoáng ngay sau đó, Arashi bỗng thay đổi sắc mặt của mình rồi bắt đầu các hành động nào là vươn vai, ôm lưng, ôm chân và cả than vãn, nhìn rất là mệt mỏi.

Arashi: “Tự dưng lại cảm thấy mệt mỏi quá đi, chắc phải nằm nghĩ nữa rồi.”

Shiroimi: “Vậy hội trưởng nghỉ ngơi, em về kí túc xá đây.”

Hader: “Vậy hội trưởng, anh cứ nằm đó đi để em canh giấc ngủ cho.”

Nắm lấy đuôi áo của Hader, Shiroimi: “Tiền bối, Hanna cũng đang tìm anh nãy giờ đấy nên đi thôi.”

Shiroimi cứ thế kéo Hader đi khỏi trong sự gào thét bất lực của Hader. Arashi nhìn theo cả hai đến lúc cánh cửa phòng bệnh được đóng lại, sau đó anh liền vươn vai một cái rồi nằm xuống giường, nhắm mắt lại ngủ. Năm phút yên tĩnh trôi qua, trên mái nhà bỗng có tiếng xì xầm của hai người đàn ông khẽ bàn nhau...

Giọng người thứ nhất: “Chắc tên nhóc đã ngủ rồi nhỉ?”

Giọng người thứ hai: “Được, mau làm thôi.”

Sau đó trên ngay trên trần nhà trong phòng bệnh bỗng xuất hiện một vùng đen rồi từ đó là hai tên bịt mặt kín mít vác kiếm nhảy xuống, tiến đến tiếp cận ngay bên đầu giường của Arashi.

Người thứ nhất, cũng là tên to béo hơn, tên Gabell: “Không ngờ lâu lâu đi xem thi đấu lại tìm ra được một món đồ ngon như Đế Vương Ma Thần nhãn, may quá đúng không Gaboll ?”

Người thứ hai, là tên một gầy gò nhưng cao, tên Gaboll: “Gabell, đừng nói nhiều nữa. Một đao, mau dứt khoát móc mắt hắn ra rồi chuồn thôi. Đây là Đông Thánh Viện đấy, nếu để bị phát hiện thì chạy đường trời mới may ra thoát.”

Gabell gật đầu lia lịa: “Rồi, rồi... Ta biết rồi.”

Gabell từ từ rút ra con dao găm sắc bén, từ từ tiến đến gần Arashi hơn để lấy con mắt của đối phương. Khi đã vào vị trí, Gabell liền giờ dao con dao lên rồi đâm xuống.

Bất ngờ dừng lại, Gabell quay sang hỏi Gaboll: “Mà lấy mắt trái hay phải vậy.”

Nét mặt lên gân, Gaboll gõ đầu Gabell: “Đồ chết bầm đầu heo này, dở hơi à?”

Gabell: “Mà... Ta thật không biết lấy con mắt bên nào mà. Hắn có hai mắt lận kìa...”

Arashi: “Là mắt bên phải đấy.”

Gabell: “Cảm ơn... !!!”

Gaboll: “!!!”

Cả hai tên bịt mặt khác với vẻ ngoài láo nháo của mình ngay lập lùi về sau, dứt khoát rút ngay thanh kiếm đeo sau lưng ra, sẵn sàng tư thế chuẩn bị chiến đấu với kẻ thù. Ngồi trên giường, Arashi đôi mắt phải đỏ rực, tay rút chiếc kéo, vẻ mặt đầy sắc thái tự tin trước hai tên đột nhập định móc Đế Vương Ma Thần nhãn của mình ra.

Arashi: “Tiếng bước chân đi trên mái nhà của hai người không ít nhỏ đâu.”

Gaboll: “Chết tiệt, bị phát hiện rồi. Mà không sao, với một tên học viên thiên tàu dù có sở hữu Đế Vương Ma Thần nhãn như nguơi thì trong tình thế này chắc chắn không thể thắng được hai đỉnh phong Tinh Đế võ giả bọn ta đâu. Hơn nữa, ngươi còn vừa bị thương sau trận đấu.”

Gabell gật đầu theo: “Đúng vậy, đúng vậy. Ngươi chết chắc, chết chắc.”

Arashi mỉm cười: “Hai ngươi nghĩ ta dễ đối phó vậy sao? A mà còn nữa, ai nói ta sẽ đơn phương độc mã đấu với hai ngươi vậy?”

Gaboll: “Nguy rồi. Gabell, mau vận Khải Hồn Giáp !”

Từ cửa chính, Hader xông vào với thanh trường kiếm sắc bén và rực hai luồng hồn lực đen trắng trên tay, nhắm vào tên Gabell mà đâm thẳng tới một nhát.

Hader: “Muốn chạm vào hội trưởng, trước hết hai ngươi nên hỏi qua lưỡi kiếm của ta đây cái đã.”

Đường đâm kiếm của Hader rất chí mạng, nhưng đáng tiếc tên Gabell đã kịp tạo lớp bảo vệ Ám Khải Hồn Giáp trên người nên thanh kiếm chỉ có thể làm được việc duy nhất là để lại một vết xước nhỏ trên bộ giáp hồn lực xám đen đó của đối phương mà thôi.

Lùi về, Hader: “Tinh Đế võ giả sao? Chết tiệt mà.”

Gaboll: “Giết thêm ngươi luôn cũng chẳng sao cả.”

Gaboll cũng đã tạo một bộ Ám Khải Hồn Giáp trên người cho mình, sau đó liền cầm kiếm bứt tốc phi nhanh lấy Hader làm mục tiêu áp sát, bất ngờ vung thanh kiếm chém một nhát.

Hader: “So với tốc độ của tên khốn kia, ngươi còn chậm lắm.”

Trên chiếc xe ngựa trong đoàn xe hoàng tộc đang rời khỏi Đông Thánh Viện, Ryan: “Hắt xì...!!!”

Lưỡi kiếm của Gaboll vụt xuống, Hader đưa kiếm chém ngược lên đỡ lại rồi nhanh chân vươn người tới, đưa kiếm của mình trở lại rồi vung chém.

Suy nghĩ tự đắc, Gaboll: “Kiếm pháp cỡ đỡ không làm ta bị thương được đâu tên ranh con, đặc biệt khi còn có Ám Khải Hồn Giáp ở trên người ta đây.”

Hader: “Vẻ mặt ngạo nghễ đó là sao chứ, đừng nghĩ đường kiếm của ta là yếu ớt. Đồ ngu ngốc.”

Hai bên lưỡi kiếm của Hader tỏa ra hai luồng hồn lực ánh sáng và bóng tối với hai màu sắc đối lặp là đen và trắng. Luồng hồn lực này di chuyển, gọt bén thêm nhát kiếm của Hader. Chính vì vậy lưỡi kiếm của Hader đủ sắc bén để chém qua Ám Khải Hồn Giáp của Gaboll, khiến hắn phải ôm phần hông trái đang rỉ máu mà đau đớn tránh sang một bên.

Gaboll: “Chết tiệt, đùa sao? Một tên nhóc còn chưa bước chân vào Tinh Binh võ giả lại có thể một kiếm chém xuyên qua Khải Hồn Giáp của Tinh Đế đỉnh phong như ta.”

Gabell: “Để ta trả thù vết thương đó cho ngươi, Gaboll.”

Dáng vẻ to lớn cục mịch như Gabell di chuyển lại có vẻ còn nhanh nhẹn hơn Gaboll nên hắn vài bước đã ở trước mặt Hader, giơ cao thanh kiếm của mình lên. Nhìn vẻ ngoại của kiếm của Gaboll chỉ như một thanh katana thông thường, nhưng sau đó khi nhìn kỹ luồng hồn lực tỏa ra bọc quanh lưỡi kiếm thì nó lại hóa thành một thanh đại kiếm khổng lồ đang giáng xuống đầu Hader.

Gabell: “Chết đi!”

Arashi: “Các ngươi hình như quên mất còn có ta ở đây thì phải?”

Dưới sàn nhà một luồng điện đỏ rực lan rộng ra từ Arashi, sau đó một lượt năm sợi xích nhỏ trồi lên lao nhanh đến trói chặt lấy tay và cả thanh kiếm của Gabell lại.

Gabell: “Cái gì chứ ?!!”

Gaboll: “Tên kia, quên hỏi mạng ngươi một chút mà bản thân đã ngu ngốc nhắc bọn ta sao?”

Áp sát Arashi nhanh như một cái bóng đen, chỉ lao vụt một cái là tới. Gaboll vung ngược thanh kiếm trong tay, hướng đâm một nhát nhắm vào lưng của mục tiêu.

Arashi: “Hỏi mạng ta?”

Arashi tỏa ra hai dòng sấm sét hóa thành hai tên lính xuất hiện cầm kiếm, nhanh chóng lao ra đỡ lại nhát chém của tên Gaboll. Sau đó thêm một dòng sấm sét nữa hóa thành một tên lính cầm đại đao, nhắm từ bên mạn phải của đối phương chém một nhát. Gaboll lãnh đao, bị đánh bật văng vào vách tường, một mảnh giáp Khải Hồn trên người cũng bị sứt vỡ.

Gabell: “Gaboll!”

Arashi: “Người nên lo lắng hơn là ngươi đấy, tên mập.”

Quay sang tên Gabell đang bị trói bởi Xích Vương Tỏa chiến kỹ của mình, Arashi bắt đầu đưa tay lên rồi từ từ siết chặt lòng bàn tay lại. Sợi xích liền di chuyển siết chặt theo, khiến tên Gabell phải gồng lên chống cự trong đau đớn, khi đó thì thanhh kiếm trên tay hắn đã chịu không nổi nên đã bị gãy ra thành chục mảnh.

Gabell: “Chết... chết tiệt... ! Chỉ... với... mấy... thứ... này... thì,... Đừng hòng giết được ta !!!”

Trên khắp Ám Khải Hồn Giáp của Gabell đang mặc bắt đầu xuất hiện vô số vết rạn nứt, làm liên tục kêu lên những tiếng vỡ răng rắc. Gabell lúc này gồng hết sức, gân xanh nổi đầy hết trên cơ mặt, hồn lực được vận tới mức tối đa.

Gabell: “GaaaA... !!!”

Gaboll vội la lên: “Tên ngốc, bình tĩnh đi !”

Arashi: “Cẩn thận Hader, mau cúi xuống !”

Ngay lập tức Gabell bỗng bất ngờ giải phóng ra một luồng hồn lực dữ dội ra ngoài, sức mạnh khủng khiếp đến mức phá vỡ những xích trói quanh người và thêm cả căn phòng bệnh. Khói bụi mù mịt, từ dưới đống đổ nát Gabell lồm cồm trồi lên rồi tới tên Gaboll.

Chạy đến đấm đầu Gabell, Gaboll hết lớn: “Cái tên ngu ngốc nhà ngươi ! Vậy là nổ banh xác cái tên nhóc đó rồi, lấy đâu ra Đế Vương Ma Thần nhãn thứ hai chứ hả ?”

Arashi: “Bọn ta vẫn chưa banh xác được đâu.”

Đẩy đám bụi tan đi, Arashi xuất hiện vẫn bình an vô sự không chút thương tổn nào. Hader đứng ở phía sau lưng Arashi cũng vậy, hoàn toàn không bị thương.

Gaboll: “Sao có thể? Bạo phát của Gabell đến Khải Hồn Giáp cũng một đòn nát vụn, vậy sao các ngươi lại...”

Arashi: “Rất dễ đoán, bởi ta còn có một thứ còn tốt hơn Khải Hồn Giáp của hai ngươi.”

Nói rồi, khắp cơ thể Arashi bắt đầu tỏa ra luồng hồn lực đỏ rực bao bọc khắp từng vị trí từ đầu cho đến chân. Hơn nữa, luồng hồn lực này còn mang lại một cảm giác khác thường, vẻ vô cùng uy nghiêm.

Arashi: “Kim Thân Đế Vương, nếu mình thức tỉnh hoàn toàn được chiến kỹ này sớm hơn một chút thì tốt rồi.”

Hader: “Hội trưởng, anh đúng là tuyệt. Vậy mà lại thực tỉnh thêm một chiến kỹ ngay lúc này luôn sao.”

Gaboll: “Chết tiệt, Kim Thân Đế Vương gì đó ta cũng mặc kệ. Gabell, nhanh móc mắt của tên nhóc ranh đó ra nào!”

Gabell: “Được, lên nào Gaboll.”

Hai tên bịt mặt liền cùng nhau vận hồn lực, cùng nhau một bước phi người thẳng về phía của Arashi.

Gaboll: “Chết đi cho ta!”

Thu lại Kim Thân Đế Vương, Arashi đứng yên, mỉm cười: “Hai người các ngươi đúng là... Một lũ ngốc mà.”

Ngay lúc này, bất ngờ liền có một người vụt lao nhanh tới, đưa hai tay bắt lấy cả hai nắm đấm của Gabell và Gaboll lại.

Kaido Shin: “Có mặt ta trong học viện Đông Thánh này, các ngươi lại muốn tấn công học viên sao? Các ngươi cũng tự tin về bản thân mình quá đáng rồi đấy.”

Gaboll: “Lôi... Lôi Sát Đế Kaido Shin... Thôi tiêu rồi.”

Kaido Shin: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Sát...”

Từ xa có thể nhìn thấy luồng sáng phát ra cùng với những tia sấm sét lóe lên tại trạm xá của học viện, cùng với đó chính là hai tiếng la hét thất thanh vang lên đầy đau đớn. Sau đó, tất cả chính là sự im lặng đến lạnh cả người.

Nhìn hai tên địch đen như cục than bất tỉnh nằm trên mặt đất, Kaido Shin: “Tinh Đế võ giả bây giờ đều là lũ kém cỏi vậy sao?”

Suy nghĩ, Arashi: “Vốn còn định dùng chúng để thử sức mạnh của Kim Thân Đế Vương mà. Thôi kệ, tối nay có thể thử sau.”

Shiroimi: “Hai người không sao chứ?”

Hader: “Ha, em và thầy Kaido Shin đến trễ một chút là bọn anh đã xử luôn hai cái tên đó luôn rồi ấy chứ.”

Kaido Shin: “Được rồi. Arashi, em tìm phòng khác để nghỉ ngơi đi. Ta sẽ gọi người đến xử lý chỗ này, đồng thời kiểm tra toàn bộ học viện.”

Arashi: “Vâng, em biết rồi.”

Lúc này đứng từ phía xa trong một căn phòng khác, Nhất Thắng qua khe cửa quan sát tình hình một lúc rồi đóng của lại quay người đi vào trong. Do vụ nổ lớn, Kinh Long và Tuyết Dạ chia nhau ra đứng vây quanh giường Ngọc Khiết để bảo vệ, mặt căng thẳng vô cùng.

Ngọc Khiết: “Nhất Thắng, có chuyện gì vậy?”

Nhất Thắng: “Arashi hình như bị kẻ địch tấn công, lý do chắc là vì con mắt đó rồi. May là lão sư kịp tới, giải quyết xong mọi chuyện rồi.”

Thả lỏng, Tuyết Dạ: “Vậy thì an toàn rồi.”

Kinh Long: “Chưa được, có khi vẫn còn kẻ địch khác muốn nhắm vào Ngọc Khiết thì sao?”

Ngọc Khiết: “Thôi nào Kinh Long, anh đừng có lo lắng quá như vậy. Em sẽ không sao đâu.”

Kinh Long: “Không được, em là cành vàng lá ngọc của gia tộc ta. Một chút lơ là cũng không được, nguy hiểm lắm.”

Lắc đầu, Ngọc Khiết thở dài: “Chịu anh luôn đấy, Kinh Long.”

Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, ngay lập tức Kinh Long phản xạ lôi luôn Kim Vệ Tinh Cơ lẫn Kim Vệ Tinh Cơ Thứ ra làm Tuyết Dạ bên cạnh giật mình phản ứng theo. cả hai đều vẻ mặt quyết tâm bảo vệ Ngọc Khiết khỏi nguy hiểm.

Kinh Long: “Kẻ nào đó, có Kinh Long ta ở đây thì đừng mơ làm hại gì được Ngọc Khiết.”

Tuyết Dạ: “Đúng vậy. Ở đây còn có Tuyết Dạ ta nữa, kẻ xấu các ngươi đừng hòng.”

Lắc đầu chán nản, Nhất Thắng im lặng đứng dậy đi ra để mở cửa.

Kinh Long: “Mở của từ từ thôi, kẻ địch mà xông vào thì khó đối phó lắm.”

Tuyết Dạ gật đầu: “Đúng vậy, từ từ thôi bác.”

Nhất Thắng: “Hai người thôi được rồi đấy, là người của Yên gia ta đấy.”

Kinh Long: “Vẫn có thể là cải trang, cẩn thận đấy.”

Nhất Thắng vừa mở của, Ngọc Băng liền xông ngay vào nói với Kinh Long: “Ta đến thăm Tiểu Khiết mà còn bị làm khó thế này sao, Kinh Long?”

Giật mình, Kinh Long: “A... Là người sao, Yên phu nhân... ?”

Hai đại trưởng lão của Yên gia sau đó cũng đi vào trong, vừa đến trước mặt Ngọc Khiết thì một người trong họ đã vội lên tiếng ngay về chiến khí mang tên Thiên Sứ Linh kia.

Đại trưởng lão A: “Ngọc Khiết, chiến khí lợi hại mà con đã sử dụng trong trận đấu lúc nãy là từ đâu ra mà có vậy?”

Đại trưởng lão B liền hỏi tiếp: “Đúng vậy. Đến cả bọn ta nay đã gần trăm tuổi còn chưa bao giờ thấy một chiến khí như vậy bao giờ, rốt cuộc là từ đâu ra?”

Ngọc Khiết: “A... chuyện này...”

Trước câu hỏi của hai vị đại trưởng lão, Ngọc Khiết nới ấm úng vì dường như là không muốn trả lời nguồn gốc của Thiên Sứ Linh cho họ biết. Hai vị đại trưởng lão thì càng lấn lướt gây áp lực, Ngọc Khiết khẽ đưa đôi mắt nhìn Nhất Thắng như đang cầu cứu.

Lên tiếng, Nhất Thắng: “Hai vị trưởng lão, hai người cũng nên hiểu dù có là đồng tộc nhưng cũng sẽ có vài việc cần phải giữ bí mật cho riêng mình để bảo vệ bản thân. Thiên Sứ Linh là pháp bảo của Ngọc Khiết, sức mạnh uy dũng đó cũng không nên nói ra cho người khác biết quá nhiều, sớm sẽ bị lộ yếu điểm ra. Đặc biệt là về nguồn gốc, tuyệt đối hai người cũng đừng hỏi tới nó nữa làm gì.”

Dù đã chứng tỏ được thực lực bản thân không phải là phế vật, thành kiến mà đại trưởng lão dành cho Nhất Thắng xưa nay vẫn khó thể thay đổi. Vừa nghe xong câu trả lời chẳng có chút thông tin gì mà mình trông đợi, hai đại trưởng lão liền tỏ ra vẻ mặt tức giận, lăm le tiến tới Nhất Thắng.

Đại trưởng lão A: “Nhất Thắng, ngươi nói vậy là sao hả? Ý ngươi đây là đại trưởng lão bọn ta không đáng tin nên không được biết vài điều về chiến khí của Ngọc Khiết sử dụng là gì sao?”

Đại trưởng lão B: “Nhất Thắng, ngươi đừng có ngông cuồng hỗn láo đấy.”

Trước thái độ của hai đại trưởng lão, Nhất Thắng vẫn đứng thẳng đó, ngẩng cao đầu, trừng mắt đối diện mà chẳng có chút sợ sệt hay kiêng dè nào với đối phương. Một cái cảm giác được tạo ra mà ở đó, Nhất Thắng là người có khí thế áp đảo luôn cả hai vị trưởng lão kia, khiến họ bất giác chợt lùi bước.

Đại trưởng lão A: “Được rồi... Được rồi, đúng là đồng tộc cũng có những thứ cần giữ bí mật với nhau.”

Đại trưởng lão B: “Đúng... Đúng vậy... Nhỉ? Thôi, Ngọc Khiết nhà ta ở lại nghỉ ngơi cho khỏe. Bọn ta về trước, tới Yên gia ta lại sẽ cho người mang thần dược đến bồi bổ thêm cho con. Đi nào lão A.”

Đại trưởng lão A gật đầu, hai người rời khỏi phòng bệnh của Ngọc Khiết, mắt khẽ liếc nhìn Nhất Thắng đầy ác cảm rồi bỏ đi.

Ngọc Băng: “Haizzz... Tiểu Khiết, chuyện Thiên Sứ Linh ta cũng không hỏi. Ngày mai là chung kết rồi, con nhất định phải giành chiến thắng. So với Ajukuji Arashi hôm nay, Minh Thiện của Dương gia đó có vẻ yếu hơn rất nhiều nên con không được để mình thua đó. Biết chưa?”

Nhẹ nhàng gật đầu, Ngọc Khiết: “Vâng... Con biết rồi.”

Ngọc Băng: “Tốt, ta có chuyện phải nói với các gia chủ của các nhà khác nên ta đi trước đây. Tiểu Khiết, con nghỉ ngơi đi.”

Ngọc Khiết: “Con biết rồi, tạm biệt mẹ.”

Cuộc nói chuyện đã xong, Ngọc Băng đứng dậy rồi rời đi. Lúc đi ngang Nhất Thắng, Ngọc Băng cũng căn dặn vài điều.

Ngọc Băng: “Ta cũng rất mong đợi việc con lấy được hạng ba vào ngày mai đấy, Nhất Thắng.”

Nhất Thắng gật đầu: “Con sẽ cố hết sức, thưa mẹ nuôi.”

Nữ phu nhân của gia chủ của Yên gia bước ra bên ngoài, cánh cửa của căn phòng dần được đóng khép lại.

Ở ký túc xá, Minh Thiện lúc này đang tiến hành sắp xếp một số đồ đạc cần thiết mang theo để đi đến Vạn Diệp Sâm Lâm luyện tập chuẩn bị cho trận đấu chung kết ngày mai. Với một đối thủ mạnh như Ngọc Khiết, đây có lẽ là điều mà Minh Thiện bắt buộc phải làm nếu muốn có cơ hội cho hai chữ chiến thắng. Bằng cách truyền tin qua suy nghĩ, Minh Thiện đồng thời giao tiếp với linh hồn của rồng tồn tại trong cơ thể mình.

Minh Thiện: “Long hồn, theo ngươi ta có cơ hội thắng trong trận đấu ngày mai không?”

Long hồn: “Cơ hội dĩ nhiên là có, đặc biệt là với tên kế thừa dòng máu Thần Tộc như ngươi. Thời gian cấp bách, phương án hiện tại tốt nhất để giúp cho ngươi nâng cao thực lực chính là hấp thụ hồn lực của những loài hồn thú mạnh mẽ càng nhiều càng tốt. Như thế có thể khiến Long Hồn Ấn Kỹ biến hóa, cơ hội sẽ có được kỹ năng mới, phần thắng nắm được cũng chắc chắn hơn.”

Minh Thiện: “Nhưng Vạn Diệp Sâm Lâm chỉ là một khu rừng nhỏ là còn là rừng chuyên dụng, việc tìm một yêu thú có chút sức mạnh thôi e là cũng rất khó khắn.”

Long hồn: “Xì, Vạn Diệp Sâm Lâm có nhỏ nhưng ngươi đã đi hết được bao nhiêu phần của khu rừng đó rồi hả? Khu rừng đó vốn bốn hướng là ba hướng đã bao bọc bởi sông sâu, núi cao rồi. Lối ra vào chỉ có một, nếu ngươi băng qua trung tâm khu rừng rồi tiến sâu vào được phía rừng bên kia, tìm kiếm linh thú cũng không khó nữa là.”

Ngạc nhiên, Minh Thiện: “Điều ngươi nói là thật sao?”

Long hồn: “Ta rảnh quá nên phải đi lừa ngươi à? Lúc ngươi đối đầu với con Ám Huyết Xà vào lần trước, ta đã cảm nhận được bên trong đám cây mọc um tùm tối mù mịt kia có rất nhiều sinh vật đang tồn tại ở đó. Phần lớn, hồn lực tỏa từ chúng đều ở mức yêu thú bậc cao mà thôi.”

Vẻ mặt đầy phấn khởi, Minh Thiện nhanh tay đưa những món đồ cuối cùng vào túi trữ vật rồi lập tức quay lưng hướng đi ra bên ngoài: “Vậy phải mau khởi hành thôi.”

Long hồn vội lên tiếng: “Khoan đã nào, ngươi hấp tấp gì vậy hả? Nơi đó chẳng phải ta nói có rất nhiều yêu thú bậc cao trở lên sao? Một mình vào đó, với thực lực ngươi lúc này cũng quá ngạo mạn rồi.”

Minh Thiện: “Vậy ý của ngươi là ta phải làm sao?”

Long hồn: “Dĩ nhiên là đi theo nhóm vào đó rồi, tên ngốc nhà ngươi chỉ được cái đẹp mã vô dụng đó thôi à?”

Minh Thiện: “Nhưng ai sẽ chịu giúp mình cùng đi tới một nơi nguy hiểm như vậy chứ?”

Người đầu tiên mà Minh Thiện nghĩ tới chính là Altonia bởi cô bé đã theo Minh Thiện đến Vạn Diệp Sâm Lâm trước đó rất nhiều lần. Vừa qua bên phòng ngỏ lời hỏi, Altonia lập tức hăng hái đồng ý ngay.

Altonia: “Em không sợ nguy hiểm đâu. Chủ nhân đi đâu, em liền sẽ đi theo tới đó.”

Lúc này Tuyết Nhi bỗng từ đâu lao ra, cũng rất hứng khởi muốn đi cùng Minh Thiện.

Tuyết Nhi: “Minh Thiện đi vào nơi nguy hiểm, Tuyết Nhi thân là đã có hứa hôn từ nhỏ với anh nên nhất định cũng phải đi theo mới được.”

Minh Thiện: “Cảm ơn Tuyết Nhi, Altonia. Được, có vẻ ba người chúng ta là đã đủ rồi.”

Thình lình xuất hiện, Hân Hân: “Minh Thiện, cậu không định rủ mình đi cùng với cậu hay sao?”

Meyzuru: “Nếu cậu không phiền, mình cũng muốn đi với mọi người để giúp cậu một tay.”

Lẩm bẩm với riêng với Minh Thiện, Long hồn: “Ha, coi như cái đẹp mã đó của ngươi cũng có tí tác dụng đúng chỗ. Được, khởi hành xuất phát đến Vạn Diệp Sâm Lâm đi nào!”

Cánh cửa to lớn trang nghiêm của Đông Thánh Viện được mở tung ra dưới ánh nắng đang dần tàn của buổi chiều tà ngày thứ bảy. Từ bên trong học viện, chiếc xe ngựa bạc chở năm người nhóm Minh Thiện khởi hành phi thẳng hướng đến Vạn Diệp Sâm Lâm của Đông Thánh Thành.

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.