Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại diện tứ kết mùa Xuân

Tiểu thuyết gốc · 10777 chữ

Vùng đất hoang vắng ở khu vực bên ngoài biên giới phía đông Đế Quốc Thánh Thành, tại một ngôi làng nhỏ nằm gần chân của dãy Thiên La Đại Sơn hùng vĩ – địa bàn ẩn náu của tổ chức quân Phản Loạn.

Sau cuộc phục kích hoàn toàn thất bại bên trong ảo cảnh nhằm vào Minh Thiện thì tên thủ lĩnh phe Phản Loạn tức là Nặc Ninh Hạ, cùng với thân tín là Nhất Tướng tức tốc rời khỏi Đông Thánh Chi Lộ để về đây. Trên đường đi, cả hai đã phải rất khó khăn mới thoát được sự truy đuổi của lực lượng Lôi Lam Vệ. Khi vừa về đến nơi, Ninh Hạ lê cái thân thê thảm của mình, bực tức một quyền phá tan cánh cổng bằng củi trước làng rồi đi vào. Nghe động tĩnh, đám thuộc hạ có mặt gần đó liền xuất hiện, cung kính dàn hàng cho Ninh Hạ. Nhìn bộ dạng của vị thủ lĩnh lúc này, đám thuộc hạ cũng hiểu ra vấn đề, chỉ dám cúi mặt xuống im lặng.

Ninh Hạ bỗng lên tiếng: “A Man, ngươi mau dẫn vài người đi xác nhận sống chết của Tam Tướng và Tứ Tướng rồi báo về đây cho ta.”

Một tên thuộc hạ liền trả lời: “Vâng...”

Nghe việc Tam Tướng và Tứ Tướng hai người đó có nguy cơ đã chết, tên thuộc hạ nhận lệnh với vẻ mặt có chút bất ngờ. Hắn liền khua tay gọi hai tên bên cạnh đi theo mình, rời làng để đi điều tra.

Ninh Hạ đi tiếp, đồng thời nói với Nhất Tướng: “Gọi tên đó đến chỗ ta, sau đó ngươi có thể nghỉ ngơi.”

Nhất Tướng: “Rõ.”

Tuân mệnh lệnh của Ninh Hạ, Nhất Tướng lập tức đi tìm người mà vị thủ lĩnh của mình cần.

Chưa đầy năm phút sau, người mà Ninh Hạ cần tìm đã lập tức trình xuất hiện diện trước mặt vị thủ lĩnh tại ngôi nhà lớn trong làng. Vừa nhìn qua tướng mạo, đó là một cô gái độ trên dưới chừng hai mươi lăm tuổi. Dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, càng nhìn càng bị thu hút. Thật không ngờ ngoài Hân Hân thì trong tổ chức Phản Loạn này lại cũng sở hưu một mỹ nhân nữa như thế.

Nữ nhân được gọi đến lên tiếng: “Đã lâu không thấy thủ lĩnh gọi tôi, có chuyện gì muốn tôi làm sao?”

Ninh Hạ: “Tiểu Nhu, lâu rồi không gặp. Đúng vậy, ta thật sự đang có chuyện muốn cô làm đây.”

Nữ nhân kia tên Tiểu Nhu: “Liên quan đến mục tiêu tên Dương Minh Thiện đúng không? Nếu thủ lĩnh muốn tôi giết chết hắn thì có phần hơi đánh giá cao Tiểu Nhu này rồi đấy. Rõ ràng đến cả cường giả Tinh Vương hai lần xuống tay mà mục tiêu đó vẫn còn sống sờ sờ ra đấy còn gì nữa.”

Ninh Hạ trừng mắt liếc nhìn: “Cô đang mỉa mai thực lực của ta hay sao?”

Vẫn rất bình tỉnh, Tiểu Nhu mỉm cười: “Tôi nào dám. Chỉ có điều, nếu thật ngài muốn tôi giết mục tiêu Dương Minh Thiện đó thì có chút khó hiểu. Đáng ra nên chọn những người mạnh hơn tôi nữa chứ?”

Quay người đi, Ninh Hạ: “Sức mạnh không phải là vấn đề để nói ở đây. Dương Minh Thiện, thực lực của tên nhóc đó vốn chẳng thể nào đối đầu với một Tinh Đế đỉnh phong trở nên đâu. Tới giờ mà hắn vẫn còn giữ được mạng của mình, toàn bộ đều là những sự ăn may đến bất ngờ. Do hiện tại cần vài việc mà cần ta phải giải quyết và cô là người hiện tại ta tin tưởng nên nhiệm vụ giết mục tiêu Minh Thiện mới được giao cho cô.”

Tiểu Nhu: “Ngài cũng biết đó...”

Ninh Hạ: “Một nghìn Thánh Kim.”

Vội vàng thay đổi sắc mặt, Tiểu Nhu mắt sáng rỡ: “Ây da, sao thủ lĩnh không nói sớm. Được, tôi nhận nhiệm vụ liền.”

Nhìn Tiểu Nhu rời đi, Ninh Hạ trong đầu suy nghĩ vài điều: “Những gì diễn ra hiện tại đang rất giống với điềm báo mà chúng ta đã được biết trước, tuy có vài phần nhỏ sai lệch. Và ở điềm báo trước đó, toàn bộ thuộc hạ mình cử đi giết Dương Minh Thiện đều thất bại và thậm chí bỏ mạng. Vì vậy ở thực tại này, mình đã tìm ra những gương mặt mà điềm báo chưa từng nhắc tới để làm thuộc hạ giống như ả Tiểu Nhu đó. Hy vọng ở tương lai mà mình nhìn thấy rồi sẽ bị thay đổi...”

Ninh Hạ im lặng ngồi xuống ghế, bắt đầu quá trình khôi phục lại hồn lực của mình.

Tại Đông Thánh Viện, bên trong ảo cảnh. Lúc này Hân Hân phải đối đầu với một đối thủ khó chịu như Thiên Thi, liền chẳng thể nào mà ẩn giấu thực lực của mình được nữa. Cuối cùng, Hắc Ám La Sát cũng hiện thân.

Một thành viên của Lôi Lam Vệ quan sát, sau đó liên lạc qua một loại thiết bị bộ đàm với các thành viên khác: “Đúng như thông tin điều tra có được, nữ học viên Hân Hân đó chính là nữ ác quỷ của phe Phản Loạn. Trước mắt do mệnh lệnh của Lôi Lam Vương, Lôi Lam Vệ chúng ta phải tạm thời giữ bí mật và không được hành động gì cả.”

Tiếp tục để cuộc chiến diễn ra. Hân Hân lúc này tỏa ra khí tức hắc ám rất dữ dội, cảm giác thực lực đã hoàn toàn thay đổi khác xa so với lúc đối đầu với Thiên Thi từ nãy đến bây giờ.

Thiên Thi: “Cẩn thận trước đã.”

Nhìn thấy tình hình có chút cần cẩn trọng, Thiên Thi tạm lùi lại định giữ khoảng cách với đối phương. Ngay lập tức chỉ với một bước chân của Thiên Thi vừa chuyển động, Hân Hân hòa mình vào màn đen lao tới. Sau đó Hân Hân khi vừa tiếp cận được đối phương liền giương cao thanh kiếm chém một nhát, đường kiếm vô cùng dứt khoát.

Thiên Thi: “Áp lực thật đáng sợ.”

Thiên Thi lấy vuốt đỡ lại, Hân Hân liền vung kiếm chém tiếp một nhát, Thiên Thi lập tức sử dụng chiến kỹ biến mất ngay trước lưỡi kiếm rồi xuất hiện lao xuống ngay phía trên Hân Hân.

Thiên Thi: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Dạ Ám Trảm.”

Hân Hân: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Ma Sát Ám Thủ Trảo.”

Móng vuốt bọc hắc ám khí tức, Thiên Thi vung trảm xuống. Hân Hân đứng yên một chỗ tỏa ra một luồng hồn lực ám nguyên tố, biến luồng hồn lực này thành dạng như một bàn tay vụt lên đỡ lại công kích. Lúc này, một thực ảnh của Thiên Thi bất ngờ từ xa phóng phi tiêu bay tới, Hân Hân lại thi triển chiến kỹ như vừa rồi, tạo tiếp thêm một bàn tay đón lấy đám phi tiêu ấy.

Hân Hân: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Ám Du.”

Thu hai cánh tay ám nguyên tố rồi hòa mình vào màn đen rồi di chuyển thật nhanh, Hân Hân lao tới một kiếm tiêu diệt thực ảnh còn lại của Thiên Thi trước tiên. Thực ảnh Thiên Thi vừa tan biến, Hân Hân liền quay lại tấn công Thiên Thi người thật.

Thiên Thi: “Chỉ vừa rồi mình nghĩ đã có thể kết thúc trận đấu này được rồi, nhưng có vẻ mình đã lầm.”

Hân Hân vừa lao tới vung kiếm chém, Thiên Thi liền thi triển chiến kỹ của mình di chuyển một cái đã biến mất dạng một lần nữa ngay trước mắt đối phương, nhanh chóng ẩn mình sau một cái thân cây.

Hân Hân: “Chị ta lại trốn tránh đối đầu trực diện nữa sao?”

Thầm suy nghĩ, Thiên Thi: “Đây gọi là phong cách chiến đấu ám toán đấy, em gái Hân Hân xinh đẹp à.”

Dù vậy, Thiên Thi hoàn toàn không có ý định sẽ lặp lại cách tấn công mà mình đã làm từ đầu đến giờ bởi nó đã gần như không có chút tác dụng nào với một người như là Hân Hân. Hơn nữa nhìn trạng thái lúc này của đối thủ, Thiên Thi cam đoan việc cứ tấn công như thế sẽ chỉ vô dụng mà thôi.

Trong lúc Thiên Thi còn chưa có hành động gì, Hân Hân lúc này bỗng nhiên tỏa ra một luồng hồn lực ám nguyên tố dày đặc lan dần thành tửng mảng đen ra các phía xung quanh.

Hân Hân: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Sát Trận Tán Lao Tử Ảnh.”

Hồn lực ám nguyên tố được Hân Hân tỏa ra bỗng được nén lại thành một khối cầu bao bọc lấy chủ thể rồi sau đó bất ngờ giải phóng mạnh mẽ, tạo ra những thanh gai nhọn màu đen dài trên dưới hai mét, trông như một quả banh gai đang đâm xuyên qua mọi hướng có ở xung quanh. Cây cối bị gai nhọn phá thủng một lỗ, nhiều cây thậm chí còn bị đốn gãy, kéo nhau đổ ngã nằm xuống đất. Vị trí của Thiên Thi lúc này vì thế mà cũng bị lộ diện...

Thiên Thi: “Chiêu thức tàn phá thật đáng sợ đấy.”

Hân Hân: “Tới ngay đây!”

Hân Hân hòa thân mình thành một cái bóng đen rồi lao nhanh tới Thiên Thi, áp sát vung kiếm, dứt khoát chém xuống một nhát. Liền vội nhảy lùi lại tránh, lúc này lưỡi kiếm của Hân Hân sượt qua chỉ cách phần ngực căng tròn của Thiên Thi chưa đầy một li.

Thiên Thi: “May thật, ngực mình mà lớn chút nữa là đã bị thương rồi.”

Khán đài, Diệp Na trưng ra vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Đùa sao? Hai quả bưởi mọng nước đến như vậy rồi mà chị Thiên Thi còn muốn nó lớn thế nào được nữa?”

Sau nhát kiếm vừa rồi, Hân Hân liền hướng lưỡi kiếm đưa về phía trước, nhắm vào Thiên Thi mà đâm tới. Thiên Thi lần này không tránh được, một tay bắt lấy đường kiếm của Hân Hân rồi đẩy nó đi lệch sang một bên. Ngay sau đó, Thiên Thi tiếp tục dùng tay bên kia, hướng cả năm đầu móng vuốt đâm thẳng về phía của Hân Hân. Một cách dứt khoát, Hân Hân buông kiếm để lùi lại, hai tay đan kết thuật ấn.

Hân Hân: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Ma Sát Ám Thủ Trảo.”

Hân Hân tỏa ra luồng hắc ám nguyên tố với dạng của một bàn tay quỷ với những cái móng nhọn hoắc lao về trước, chuẩn bị vồ lấy đối phương. Thiên Thi ném phăng thanh trường kiếm của Hân Hân rồi nhẹ nhàng tránh sang một bên, sau đó đưa chân đá một cước phá tan luôn bàn tay ám nguyên tố kia thành hư vô.

Bất ngờ, Hân Hân: “Không thể nào?!!”

Nhìn đôi chân dài miên man đầy quyến rũ của Thiên Thi, lúc này mới nhận ra phía trên đó còn có bọc bộ giáp chân bằng hắc kim với họa tiết tuyệt đẹp.

Thiên Thi: “Cũng như em vậy, chị nãy giờ cũng chưa dùng hết các chiêu bài của mình hiện có đâu.”

Nói rồi Thiên Thi liền từ túi trữ vật lấy ra một thanh đoản đao với thiết kế họa tiết đặc biệt và có phần sặc sỡ rồi lao tới Hân Hân, dĩ nhiên là không bằng dịch chuyển. Hân Hân có thể theo kịp, định có thể đỡ thì tốc độ di chuyển của Thiên Thi bất ngờ bứt phá, đột ngột đã đến ngay trước mặt của Hân Hân, lưỡi của thanh đoản đao hướng tới cổ đối phương.

Hân Hân: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Ám Du.”

Hòa vào lớp màn đen hắc ám, Hân Hân vội lùi về sau, lưỡi đao chỉ kịp lướt nhẹ ngang qua. Sau đó Hân Hân liền lao ra trở lại, lòng bàn tay đồng thời tích tụ luồng hồn lực ám nguyên tố thuộc tính chưởng tới. Bằng cách khéo léo, Thiên Thi gạc lấy cổ tay của Hân Hân đẩy đòn chưởng tới của đối phương bị lệch đi. Hân Hân liền bất ngờ lấy ra một thanh dao găm quay qua chém một nhát nhưng Thiên Thi dễ dàng nhận ra kịp lúc, vung đoản đao đưa lên cản. Cả hai sau đó đẩy nhau ra, rồi cùng đồng loạt lao lên, vung vũ khí chém lẫn nhau một cách loạn xạ nhưng vẫn chưa ai làm người kia bị thương được cả. Được một lúc, hai bên cùng chém hai thanh đoản đao vào nhau mạnh một nhát rồi đều cùng lúc nhảy lùi về sau ra hai phía, Hân Hân đến chỗ nhặt lại được thanh trường kiếm của mình.

Lập tức lao lên, Hân Hân: “Kiếm Thức – Thiểm Ảnh Trảm.”

Áp sát Thiên Thi, Hân Hân hướng mũi kiếm đâm tới với tốc độ rất nhanh cùng với luồng ám nguyên tố bao bọc ở bên ngoài lưỡi kiếm sắc bén, thẳng đến đối phương.

Xoay thanh đoản đao trên tay đợi lưỡi kiếm của Hân Hân đến, Thiên Thi nhẹ nhàng nghiêng người tránh rồi bất ngờ bứt tốc vươn người lao lên, hương lưỡi đao đâm tới. Hân Hân nhanh chóng đưa kiếm lại, đỡ cú đâm đó lại. Thiên Thi liền vụt tốc biến mất, sau đó xuất hiện tấn công từ một phía khác ngay bên cạnh của đối phương. Hân Hân tiếp tục đưa nhanh lưỡi kiếm đỡ lại. Không chút chần chừ, Thiên Thi chống một tay xuống đất đẩy chổng ngược bản thân lên cao rồi xoay một vòng, lấy đà tung một cước mạnh trực diện vào người của Hân Hân

Lùi về sau, Hân Hân: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Ma Sát Ám Thủ Trảo!”

Hồn lực từ Hân Hân bỗng tỏa ra vô cùng dữ dội, hóa thành một màn đen rộng lớn làm tối cả một vùng trời. Từ trong màn đen đó, những bàn tay quỷ lần lượt mọc lên, nhiều khủng khiếp. Cảnh tượng lúc này hoàn toàn khác xa với chiêu thức được thực hiện vào những lúc khi nãy rất nhiều. Sau đó những bàn tay quỷ kia liền nhắm vào Thiên Thi, đồng loạt lao tới tạo nên một khoảnh khắc không khác gì được họa nên từ trong phim kinh dị ra cả.

Khán đài, Tuyết Nhi: “Hân Hân đúng thật là dữ dội quá đi.”

Trước những đôi bàn tay đầy rẫy năm chiếc móng nhọn hoắc đang lao tới sẵn sàng tóm lấy mình, Thiên Thi vẫn đứng đó và mỉm cười với một phong thái tự tin, chẳng chút lo sợ gì.

Thiên Thi: “Chị nghĩ mình nên kết thúc trận đấu này một cách hoành tráng thôi nhỉ?”

Dứt lời, Thiên Thi dang rộng cánh tay mình ra đối diện với đòn tấn công đang đến.

Thiên Thi: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Ám Thị Ảnh.”

Tạo ra một lúc bốn thực ảnh, Thiên Thi cùng tất cả lấy ra một loạt những chiếc phi tiêu được thiết kế với hình thù đặc biệt rồi đồng loạt phóng đi. Hơn trăm chiếc phi tiêu như hằng hà sa số lao vào những đôi bàn tay quỷ hắc ám, tưởng chừng vô dụng nhưng thật ra lại có thể xé rách được những đôi bàn tay đó đến làm cho chúng tan biến hoàn toàn thành từng mảnh. Sau đó Ma Sát Ám Thủ Trảo toàn bộ đều biến mất, trên mặt đất rải rác trăm thanh phi tiêu.

Thiên Thi: “Đến đây, Phượng Dực Linh Vũ ám khí.”

Thiên Thi lấy ra từ túi trữ vật một thứ ám khí có dạng trông như cái quạt, với cánh quạt được tạo nên bởi những lưỡi dao vô cùng sắc bén tựa lông vũ thần điểu. Trên chiếc ám khí này, hình điêu khắc đều rất uốn lượn, tưởng tượng có thể nhìn thấy được dáng của một con phượng hoàng đang tung cánh. Cảm nhận hồn lực tỏa ra, sát khí vô cùng.

Khán đài, Diệp Na: “Chị ấy lấy nó ra rồi!”

Tuyết Nhi: “Phượng Dực Linh Vũ ám khí... Sao?”

Ngọc Ly: “Thứ ám khí có thể dễ dàng một kích xuyên qua Khải Hồn Giáp của Tinh Đế võ giả, một trong những vũ khí nguy hiểm bậc nhất của chị Thiên Thi.”

Cầm Phượng Dực Linh Vũ trong tay, Thiên Thi dứt khoát vung nó quạt mạnh một cái. Cơ quan lắp trong Phượng Dực Linh Vũ liền được kích hoạt, dây cót được kéo, bánh răng xoay cót két. Từ giữa những lưỡi dao lắp thành cánh quạt, có những mũi tên nạp lên rồi được bắn ra, lao nhanh về phía của Hân Hân.

Tưởng rằng có thể đỡ được, Hân Hân vừa vung kiếm lên thì lập tức một mũi tên bắn ra từ Phượng Dực Linh Vũ đâm xuyên qua luôn lưỡi kiếm. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhận ra điều vừa diễn ra vừa rồi, Hân Hân vội vàng tránh.

Lúc này Thiên Thi bất ngờ vụt tốc dịch chuyển áp sát Hân Hân, cầm Phượng Dực Linh Vũ đưa những lưỡi dao sắc bén xòe ra mà chém tới. Hân Hân vừa đưa kiếm đỡ lại, Thiên Thi ấn nút cơ quan trên Phượng Dực Linh Vũ, phóng ra một lưỡi dao chém qua vai của đối phương. Hân Hân bất ngờ không cầm chắc kiếm bị Thiên Thi bất ngờ gạc qua một bên, sau đó còn lãnh một cước từ trực diện. Hân Hân lùi lại, Thiên Thi liền tiếp tục phóng hết tất cả lưỡi dao trên cánh của Phượng Dực Linh Vũ về phía Hân Hân.

Hân Hân: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Kiếm Hồn Luân!”

Hân Hân tạo ra bốn thanh hồn kiếm hắc sắc bay lượn, điều khiển chúng chém đỡ lại hết những lưỡi dao đang bay về phía mình sang một bên. Nhưng kiếm hồn so với kiếm thực vốn kém bền hơn, nên nhanh chóng bị tổn thương trầm trọng.

Thiên Thi: “Kiếm Hồn Luân sao? Chiến kỹ vốn dùng để khắc chế các loại giáp hồn lực lại được dùng đối phó với vũ khí vật lí. Cô bé Hân Hân này có vẻ đã đến giới hạn của bản thân rồi.”

Nghĩ ngợi một lúc, Thiên Thi sau đó vung tay một cái liền đưa những lưỡi dao bay về lại với Phượng Dực Linh Vũ, đưa nó trở về nguyên trạng vốn có. Nhìn sang phía Hân Hân đang đứng thở dốc ở phía sau đám hồn kiếm, Thiên Thi từ từ đưa Phượng Dực Linh Vũ lên...

Thiên Thi: “Ám Nguyên Chiến Kỹ - Dạ Ám Trảm.”

Xuất hiện ở phía sau Hân Hân, Thiên Thi vung chiếc quạt trên tay, cường hóa thêm Dạ Ám Trảm mà chém. Chính lúc này, Hân Hân bất ngờ quay lại, một tay thủ ấn.

Hân Hân: “Kiếm Hồn Luân, Loạn Vũ!”

Bốn thanh hồn kiếm liền chuyển hướng, nhắm vào Thiên Thi lao nhanh tới.

Thiên Thi: “Đã đến bước này mà vẫn còn tính cách tấn công được nữa sao? Nhưng mà...”

Hân Hân: “!!!”

Thực ảnh của Thiên Thi vừa đủ bốn người liền xuất hiện, lấy thân đỡ cho bản thể rồi tan biến cùng những thanh hồn kiếm. Thiên Thi cứ vậy, vung Phượng Dực Linh Vũ chém một nhát lên Hân Hân.

Lãnh đòn tử trực diện, ảo cảnh tự động tính toán đưa Hân Hân ra trở lại bên ngoài thực tại. Còn lại trong ảo cảnh, Thiên Thi thu chiếc ám khí của mình vào túi trữ vật, đồng thời cũng thu đám phi tiêu nằm trên đất lại rồi tiếp tục phần thi đấu.

Ở cuộc chạm trán giữa ba anh em nhà Dương Minh Thiện. Do Đại Thắng tạm để bản thân kẹt trong Vũ Vũ Sa thuật thức nên cuộc đối đầu hiện chỉ diễn ra giữa Minh Thiện và Ái Ngân.

Ái Ngân: “Em sẽ bắt được anh, Minh Thiện.”

Bị dòng chảy của những hạt tinh thể truy theo sát phía sau, Minh Thiện chỉ liên tục di chuyển và dùng bứt tốc để tránh né. Ái Ngân thấy vậy thì mất kiến nhẫn, liền tăng cường đòn tấn công của mình lên.

Ái Ngân: “Tinh Quang Sa, Vũ Vũ Sa!”

Dòng chảy tinh thể bám sau Minh Thiện liền một phát tách ra thêm đến năm nhánh nhỏ khác, bám sát với ý định trông như sắp nuốt chửng lấy mục tiêu. Những dòng chảy đuổi với tốc độ một lúc một càng nhanh, khoảng cách dần rút ngắn đến mức gần như đã sắp tóm được Minh Thiện ở phía trước.

Minh Thiện: “Xem ra hết chạy trốn được nữa rồi. Chiêu này của Ái Ngân đúng là rất đáng sợ mà.”

Đột ngột dừng chân, Minh Thiện quay người lại, giẫm mạnh một cái liền tỏa ra luồng khí tức dữ dội. Long hồn lập tức sau đó bay ra, đưa Minh Thiên bay thẳng lên trời. Dòng chảy tinh thể quang nguyên tố đuổi theo, Minh Thiện thi triển chiến kỹ Quang Long Hồn Khởi Sinh đánh trả. Cứ thế hai chiêu thức lao thẳng vào nhau, tạo ra một vụ nổ rất lớn trên không trung với những hạt tinh thế quang nguyên tố bắn tán ra làm sáng chói một vùng trời.

Đứng giữa một dòng chảy Vũ Vũ Sa xem trận đấu, Đại Thắng: “Hai đứa nó vậy mà lại đang chơi pháo hoa hay sao?”

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm!”

Nhảy khỏi lưng long hồn, Minh Thiện từ phía trên lao xuyên qua làn mây xuống phía Ái Ngân, giương hai thanh bảo kiếm đồng loạt chém một nhát.

Ái Ngân: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Kết tạo Quang Tinh Thể, Băng Chông!”

Hai tay đan kết thủ ấn, Ái Ngân tạo ra một loạt những khối quang tinh thể trổ lên, mọc dày thành một bức tường chắn. Minh Thiện chém xuống, đường kiếm sắc bén cắt dần qua từng khối tinh thể. Đến hàng phòng ngự cuối cùng, Ái Ngân liền bất ngờ vung tay tạo tiếp mấy khối tinh thể, nhắm vào Minh Thiện mà trổ đâm lên.

Tạm lùi về, Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Bứt Tốc, Ma Ảnh”

Vụt một cái liền di chuyển ra phía sau Ái Ngân, Minh Thiện đồng thời tạo ra một đống ảo ảnh của mình tỏa ra bao vây xung quanh em gái. Ái Ngân tạo ra các khối tinh thể đâm lên nhưng không tấn công trúng người thật. Minh Thiện lẫn trong đám ảo ảnh, cùng lúc lao vào Ái Ngân đang ở vị trí trung tâm.

Ái Ngân: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Kết tạo Quang Tinh Thể, Liệt Vũ Băng Lưu.”

Giải phóng lượng lớn hồn lực để tạo nên vô số mảnh tinh thể quang nguyên tố sắc bén, Ái Ngân vung tay liền bắn tất cả ra mọi phía xung quanh khiến Minh Thiện phải lấy kiếm đỡ, làm lộ vị trí bản thể của mình.

Ái Ngân: “Ra là anh ở đó sao, Minh Thiện.”

Ngay lập tức, Ái Ngân hướng toàn bộ các mảnh tinh thể từ Liệt Vũ Băng Lưu lao về phía Minh Thiện thật sự trong đám Ma Ảnh.

Trước đợt công kích dày đặc, Minh Thiện vội di chuyển lui lại, đồng thời phải liên tục vung kiếm đỡ đám tinh thể sắc bén lao tới một cách vô cùng dữ dôị, các đường kiếm nhanh đến mức từ ngoài nhìn vào trông rất loạn xạ.

Đỡ hết toàn bộ các mảnh tinh thể, Minh Thiện: “Được lắm đấy.”

Ái Ngân: “Vẫn chưa hết đâu kìa.”

Trổi dậy từ mỗi phía của Minh Thiện là hai dòng chảy Vũ Vũ Sa được Ái Ngân tạo ra độc lập với nhau, mỗi dòng chảy tinh thể sau đó còn từ từ tách ra thêm tầm khoảng năm tới sáu nhánh nhỏ nữa rồi cùng lúc lao thẳng nhanh vào đối phương.

Minh Thiện: “Cái cô em gái cơ hội này. Kiếm Kỹ - Sát Lực Bạo Phá Kiếm!”

Chân dang rộng hạ thấp trọng tâm, hai tay hai kiếm, cúi mặt xuống tập trung, nhịp thở diễn ra đều đặn. Trong khoảnh khắc được chọn, Minh Thiện thực hiện hai nhát chém dứt khoát từ hai thanh bảo kiếm của mình, đường kiếm uy vũ đến mức phá vỡ sự liên kết của đám hạt tinh thể, làm hai dòng chảy Vũ Vũ Sa bắt đầu tan rã, bắn ra các tia sáng lấp lánh rực rỡ.

Minh Thiện: “Anh đến chỗ của em ngay đây.”

Đôi mắt Minh Thiện bỗng ánh lên một màu sáng lục, ngay sau đó Minh Thiện cũng đột ngột vụt lao đi như một tia sáng thẳng hướng về phía trước, chớp mắt một cái đã hiện diện ở trước mặt của Ái Ngân. Minh Thiện lập tức dồn lực vào tay bên trái, vung thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm chém. Lúc này, Ái Ngân kịp lúc tạo ra một cột tinh thể trổ đâm lên. Minh Thiện liền chuyển qua thanh Thánh Kiếm Lục Ngọc ở tay bên phải, giương cao lên chém nhát thứ hai này thẳng xuống.

Ái Ngân: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Kết tạo Quang Tinh Thể, Bá Vương Thương.”

Trong gang tấc, Ái Ngân tạo ra thanh trường thương bằng tinh thể quang nguyên của mình, cầm lấy mà đỡ lại nhát chém của Minh Thiện. Lực chém rất mạnh, trên thân của thanh Bá Vương Thương liền bị rạn nứt. Thấy vậy, Minh Thiện ngay lập tức vung cả hai thanh kiếm trên tay rồi nhắm vào chỗ vết nứt, chém xuống.

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm.”

Lưỡi kiếm rực sáng lên ánh màu lục bởi hồn lực quang nguyên tố truyền vào, Minh Thiện một nhát chém thẳng vào thanh Bá Vương Thương trên tay Ái Ngân, khiến nó bị gãy ra làm đôi rồi rã ra mà tan biến. Chính lúc này, Minh Thiện cũng liền cầm thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm nhắm vào Ái Ngân rồi đâm thẳng tới.

Còn Ái Ngân đã đoán trước việc Bá Vương Thương của mình không đủ bền để đỡ lại quá hai nhát kiếm của Minh Thiện nên ngay khi thanh trường thương ấy bị nứt sau nhát kiếm đầu tiên, Ái Ngân đã âm thầm thi triển chiến kỹ và ngay khi nhát kiếm thứ hai làm Bá Vương Thương gãy đôi, chiến kỹ đó lập tức được phát động. Bốn phía trước sau bên dưới chân của Ái Ngân liền có bốn khối quang tinh thể đâm uốn lượn lên, nhọn như răng nanh hung thú hướng thẳng ngược về phía Minh Thiện.

Không chút do dự, Minh Thiện vung kiếm chuyển sang vung kiếm chém ngay một nhát, cắt cả bốn khối quang tinh thể ra làm đôi rồi thẳng tiến vượt qua nhưng Ái Ngân đã nhân lúc thời điểm đó mà lui ra xa giữ khoảng cách với người anh trai của mình.

Ái Ngân: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Kết tạo Quang Tinh Thể, Liệt Vũ Băng Lưu.”

Từ đằng xa so với vị trí của Minh Thiện, Ái Ngân dang rộng hai cánh tay, tỏa ra hồn lực quang nguyên tố rồi đồng loạt kết tạo toàn bộ thành vô số mảnh tinh thể vừa nhọn vừa sắc bén bay thẳng về phía trước. Minh Thiện vừa vung kiếm đỡ, vừa phải liên tục tránh né một cách cực lực cho đến khi không còn mảnh tinh thể nào lao tới nữa. Nhưng Minh Thiện chưa kịp làm gì thì bỗng có một cái bóng đen xuất hiện...

Ái Ngân: “Tinh Quang Sa, Vũ Vũ Sa!”

Từ trên đầu của Minh Thiện, một dòng chảy tinh thể quang nguyên đang lao thẳng xuống. Từng hạt tinh thể văng lên tung tuế như cát, không hề có chút dấu vết nào của Minh Thiện cho thấy rằng cậu ta đã tránh được đòn này cả.

Ái Ngân: “Chưa đâu. Tinh Quang Sa, Biệt Liệm Tống Táng!”

Phần dòng chảy còn điều khiển được, Ái Ngân liền khiến nó tụ lại với nhau bao xung quanh Minh Thiện thành một khối tròn lấp lánh. Các hạt tinh thể nằm ngoài rìa vẫn cho thấy được sự chuyển động của chúng, liên tục xoay tròn theo vòng xoắn. Ái Ngân từ từ đưa bàn tay phải hướng về phía khối tinh thể, sau đó bất ngờ nắm chặt lại. Ngay lập tức, khối tinh thể tròn kia bỗng như bị một lực gì đó tác động, bị siết thành nhỏ lại so với ban đầu.

Khán đài, Ngọc Ni: “Nếu không lầm, tác dụng của chiêu thức Biệt Liệm Tống Táng đó chính là dùng các tinh thể li ti để tạo ra một khối cầu. Sau đó bằng một vài loại lực tác động, các tinh thể sẽ liên kết chặt với nhau và sẽ khiến khối cầu nén lại.”

Y Viễn: “Trúng phải chiêu này, đối phương sẽ chết mà không được toàn thây đâu nhỉ? Xương cốt bên trong cơ thể chắc hẳn thậm chí là gãy vụn luôn rồi.”

Altonia: “Hả, đáng sợ vậy sao? Không, chủ nhân!”

Y Viên: “Nào, đừng có hoảng vậy chứ. Minh Thiện, cậu ta còn chưa văng khỏi ảo cảnh nữa mà.”

Bên trong khối cầu đang ngày càng nén chặt, giọng nói của Minh Thiện bỗng vọng ra.

Minh Thiện: “Không ngờ Ái Ngân của chúng ta bây giờ khác trước nhiều đến như vậy. Đến một chiến kỹ đoạt mạng được đối phương như thế này mà lại có thể sử dụng, bất ngờ thật.”

Ái Ngân với vẻ mặt bất ngờ: “!!!”

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Bạo Phá Kiếm!”

Khối cầu giống như là một quả trứng sắp nở, từ từ rạn nứt. Sau đó khi các vết nứt đã nhiều đến cực hạn, khối cầu ấy liền vỡ tung ra. Từ bên trong, Minh Thiện bước ra, vẫn bình an vô sự với vầng hào quang ánh lục rực sáng trên người đang dần tan biến.

Minh Thiện: “Phản xạ của Ái Ngân cơ bản còn hơn cả mình gấp nhiều lần. Dù cố tấn công bất ngờ bao nhiêu lần, tất cả cũng đều sẽ vô dụng. Xem ra mình phải tận dụng tới sức mạnh tiến hóa của Long Hồn Ấn Kỹ sau khi hấp thụ con Ám Huyết Xà lần trước mới được rồi.”

Suy nghĩ trong đầu như thế, Minh Thiện không vội vàng lao lên tấn công Ái Ngân nữa mà lui ra xa. Ái Ngân chưa hiểu anh mình định sẽ làm gì thì Minh Thiện giẫm chân một cái mạnh, khí tức tỏa ra dữ dội lạ thường. Long hồn bay lượn trên trời cũng lập tức lao trở vào trong cơ thể của Minh Thiện. Biết có sự chẳng lành, Ái Ngân lúc này mới thi triển chiến kỹ, tạo các khối tinh thể sắc bén phóng đi.

Trong không gian tiềm thức tiến vào nguồn hồn lực của Minh Thiện. Long hồn bay quanh uốn lượn, từ trong bóng tối sâu thẳm liền có một giọt hồn lực từ từ xuất hiện, long hồn liền tới đớp lấy nó.

Bên ngoài, Minh Thiện vẫn đang đứng yên tỏa ra năng lượng vô cùng khí thế. Từ đằng xa, một loạt khối tinh thể lại đang lao tới gần. Trong khoảnh khắc một khối tinh thể sắc nhọn sắp đâm vào người, một luồng hồn lực mạnh mẽ bỗng tỏa ra từ cơ thể Minh Thiện làm thổi văng tất cả các khối tinh thể kia đi.

Ái Ngân: “Không ổn rồi.”

Quấn quanh Minh Thiện, long hồn đã có sự thay đổi hình dạng. Giờ nó không chỉ mang hình hài của một con rồng thân dài phương Đông màu lục nữa mà thay vào đó là màu đỏ đen và những cái gai nhọn hoắc mọc dọc khắp cái cơ thể dài ngoằn ngoèo, tựa như của Ám Huyết Xà.

Minh Thiện: “Lên nào, long hồn!”

Ngay lập tức hướng về phía của Ái Ngân, long hồn khè lên một tiếng rồi lao nhanh tới.

Ái Ngân: “Em không tin sơn màu khác thì sẽ được tăng sức mạnh đâu. Tinh Quang Sa, Luân Hoành Ngục!”

Ái Ngân tạo ra một dòng chảy tinh thể, điều khiến nó bay đi trói lấy long hồn. Long hồn bắt đầu giãy giụa, dòng chảy càng xiết chặt hơn. Nhưng lần này để giữ được long hồn trong Luân Hoành Ngục, Ái Ngân mất sức và phải càng tập trung khống chế hồn lực của mình nhiều hơn trước. Vậy mà, long hồn một cách mãnh mẽ vẫn phá tan được Luân Hoành Ngục, thoát ra khỏi sự giữ lấy của dòng chảy tinh thể. Ái Ngân liền di chuyển, long hồn vẫn bám ngay sát ở phía sau.

Ái Ngân: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Kết tạo Quang Tinh Thể, Băng Chông!”

Không thể giữ linh long lại được bằng Luân Hoành Ngục, Ái Ngân đành tạo ra những khối tinh thể trổ đâm lên với mật độ dày đặc nhằm hy vọng sẽ cản được nó.

Với những khối tinh thể đầu tiên, linh long dễ dàng đâm xuyên qua được. Nhưng sau đó số lượng tinh thể mọc lên ngày càng nhiều, khiến linh long khó lòng di chuyển, tốc độ cũng càng ngày càng chậm dần.

Ái Ngân: “Được lắm, ta sẽ giam ngươi luôn đây.”

Các khối tinh thể quang nguyên tố mọc lên như một chiếc lòng giam có những hàng song sắt dày đặt, long hồn dần không thể cựa quậy được chút nào khi bị kẹt trong đó. Nhưng chính hành động tạo ra nhiều khối tinh thể cùng một lúc như vậy, hồn lực của Ái Ngân bị suy giảm không ít.

Ngồi gục xuống, Ái Ngân: “Không ổn rồi, hồn lực của mình khôi phục rất nhanh nhưng bể trữ hồn lực lại khá hạn hẹp. Một lần tạo ra bao nhiêu đây cột tinh thể, hồn lực sắp chạm đáy luôn rồi.”

Ngay lúc này, Minh Thiện nhảy lên không trung, thu kiếm, hai tay tích tụ hồn lực dữ dội.

Minh Thiện: “Kết thúc tại đây thôi, Ái Ngân. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh!”

Ái Ngân: “!!! Quang Nguyên... A, không kịp rồi.”

Khối hồn lực trên tay chuyển hình dạng, Minh Thiện một chưởng tạo ra một con rồng lao thẳng xuống chỗ của Ái Ngân. Đòn công kích bất ngờ và đầy uy lực, gây ra ngay một vụ nổ lớn. Ái Ngân lãnh trọn đòn, lập tức được dịch chuyển ra khỏi ảo cảnh.

Ái Ngân: “Ha... Thua mất rồi.”

Các khối quang tinh thể, hạt tinh thể của Ái Ngân bên trong ảo cảnh tan biến dần. Minh Thiện đáp xuống, đứng trên đỉnh đầu của linh long.

Minh Thiện: “Tới lượt chúng ta rồi nhỉ?”

Dòng chảy Vũ Vũ Sa sót lại cuối cùng cũng biến mất, Đại Thắng từ đó bước ra, từ từ thu hồi chiến kỹ bảo vệ của mình lại. Vừa khởi động khớp vai, Đại Thắng vừa từng bước tiến về phía Minh Thiện.

Đại Thắng: “Để em đấu với Ái Ngân rồi lại thêm phải đấu với anh nữa thì thấy có chút không công bằng cho lắm. Để xem nào...”

Im lặng đứng suy nghĩ một lúc, Đại Thắng bất ngờ tụ một khối hồn lực ra lòng bàn tay rồi giải phóng nó. Mục đích của Đại Thắng rất đơn giản là muốn bản thân cân bằng sức lực với Minh Thiện.

Đại Thắng: “Vậy là ổn rồi.”

Minh Thiện: “Thật ra anh không cần phải làm vậy đâu, em vẫn dư sức đánh bại anh mà.”

Đại Thắng: “Ha, mạnh miệng thật đấy.”

Trong nháy mắt, cả hai cùng lúc lấy thanh kiếm của mình ra rồi lao thẳng về phía của đối phương, đồng loạt vung chém một nhát. Hai thanh kiếm chém vào nhau, khí tức dội ra vô cùng mạnh mẽ.

Đại Thắng: “Không kêu con rồng đó của em lại tham gia sao?”

Minh Thiện: “Chưa phải bây giờ.”

Đại Thắng: “À, vậy sao?”

Bất ngờ, Đại Thẳng đẩy thanh kiếm của mình tới, dùng phần góc của kiếm cách với lưỡi kiếm đẩy lệch lưỡi hướng kiếm của Minh Thiện rồi sau đó cầm chắc kiếm, thủ thế chém nhanh một nhát.

Đại Thắng: “Kiếm Thức - Nhật Quang Luân Trảm.”

Đường kiếm rực sáng lao tới, Minh Thiện liền triệu hồi thanh bảo kiếm thứ hai trong tay nhanh chóng cản lại trong gang tấc. Đại Thắng thấy vậy bỗng nhiên mỉm cười một cái đầy tự tin, kéo lưỡi kiếm của mình cà lên lưỡi kiếm Lục Quang Phá Ấn rồi thu lại, sau đó lại nhanh chóng hướng đâm thẳng tới. Minh Thiện nghiêng người tránh, đồng thời dùng một thanh kiếm chém đè giữ kiếm của Đại Thắng, thanh còn lại liền quay qua vung chém đối phương. Đại Thắng không thu kiếm về, liền nắm lấy sợi xích gắn ở đuôi tay cầm kiếm kéo ra đỡ lại nhát chém từ Minh Thiện.

Đại Thắng: “Không tệ đấy, Minh Thiện.”

Minh Thiện: “Rất cảm ơn vì lời khen.”

Hai bên cùng lúc lùi lại, sau đó cũng cùng đồng loạt lao tới, vung kiếm chém về phía đối phương.

Ở một phía khác, Arashi và Thiên Thi chạm mặt nhau.

Thiên Thi: “Ra là một trong bốn mảnh tinh thể ảo cảnh đang ở trong tay của hội trưởng Hội học sinh đây sao?”

Arashi: “Những mảnh tinh thể còn lại đều đã có người lấy, hơn nữa một cái còn mất dạng luôn trên bản đồ. Nếu tôi không sớm lấy cho mình một mảnh thì sợ sẽ muộn mất.”

Thiên Thi: “Đúng rồi nhỉ? Muộn thì lại phải đi đoạt của người khác, phiền phức thật mà.”

Arashi: “Người khác ở đây chính là tôi, đúng chứ?”

Thiên Thi mỉm cười: “Chính xác luôn! Không phải là anh thì còn ai vào đây nữa. Với lại, tôi cũng muốn xem qua thực lực thật sự của hội trưởng Hội học sinh Ajukuji Arashi là như thế nào mà luôn được gọi với biệt danh là học viên mạnh nhất Đông Thánh Viện không từng được công nhận.”

Arashi: “Đúng là một biệt danh rất hào nhoáng đấy. Có điều, tôi không chắc là mình mạnh đến như thế đâu.”

Thiên Thi: “Phải kiểm chứng thử mới biết được chứ.”

Dứt lời, Thiên Thi liền vụt một cái đã biến mất. Sau đó từ phía sau những hàng cây, một loạt phi tiêu được phóng ra nhắm thẳng vào mục tiêu chính là Arashi.

Arashi: “Đây là cách mà cô kiểm chứng thực lực của một người sao?”

Đưa đôi mắt liếc nhìn nhanh qua một cái, Arashi dễ dàng tránh được hết tất cả những chiếc phi tiêu được phóng tới. Sau đó nhìn xùng quanh một lần nữa, Arashi bỗng bất ngờ di chuyển hướng thẳng đến một cái cây. Lao ra đằng sau, đích thực Thiên Thi đang ở ngay đó.

Arashi: “Trốn lộ liễu quá đấy, Thiên Thi.”

Vận hồn lực sấm sét ra cánh tay, Arashi một đấm thẳng tới. Thiên Thi lập tức lùi về sau tránh, đồng thời lấy phi tiêu phóng trả đối phương. Arashi lại một lần nữa nhìn thoáng qua, liền có thể né hết tất cả phi tiêu dù chúng đều đã được phóng ra từ khoảng cách rất gần.

Thiên Thi: “Đôi mắt của anh ta... Vừa rồi đã chuyển màu hay do mình nhìn lầm?”

Arashi: “Nghiêm túc đấu nào.”

Ngẩng mặt lên nhìn về phía Thiên Thi bằng vẻ mặt lạnh lùng, Arashi bắt đầu tỏa ra một luồng sát khí cùng với nhưng tia sét màu đỏ liên tục lóe lên dữ dội.

Thiên Thi: “Ha... Mình thấy có chút xíu không ổn rồi.”

Quay trở lại cuộc đối đầu của Minh Thiện với anh trai Đại Thắng, cả hai đang đấu với nhau một cách ác liệt bằng những đường kiếm của mình. Tuy đều có kiếm kỹ xuất phát từ một nơi là Dương gia nhưng phong thái dùng kiếm của Minh Thiện và Đại Thắng có nhiều sự khác biệt. Ở Minh Thiện, đó là tối ưu tốc độ với lực chém. Còn ở Đại Thắng, mỗi đường kiếm đều thể hiện rõ sự trưởng thành và đi cùng với đó chính là những nét khéo léo. Trước một Đại Thắng với kiếm thái như vậy, thế mạnh trong cách dùng kiếm của Minh Thiện hoàn toàn bị khắc chế. Tuy nhìn lúc này kiếm đối kiếm trông cả hai như đang ngang cơ nhưng trên thực tế, Đại Thắng gần như chiếm hoàn toàn ưu thế chủ động.

Đại Thắng: “Sao nào, sự mạnh miệng của em vừa nãy giờ đã đi đâu mất rồi hả?”

Minh Thiện: “Nó ở sau lưng của anh đấy chứ.”

Minh Thiện vừa nói xong câu đó liền lập tức nhảy lùi ra xa, Đại Thắng thấy vậy vội quay đầu lại nhìn phía sau. Lúc này, long hồn đang từ trên cao uốn lượn lao thẳng tới, dùng cơ thể của nó đập mạnh một cái lên trên mặt đất, đúng vào vị trí mà Đại Thắng đang đứng.

Nhảy qua một chút để tránh, Đại Thắng đứng sát ngay bên cạnh cái cơ thể to đùng của long hồn vừa mới giáng một đòn hết sức là mạnh xuống đất.

Đại Thắng: “Nguy thật, xém chút nữa nữa là tiêu.”

Nhưng long hồn sau cú tấn công trượt, nó nhìn thấy Đại Thắng thì liền lập tức chuyển hướng quay đầu sang, há to chiếc hàm với những chiếc răng nhọn hoắc có từ Ám Huyền Xá rồi lao tới định vồ lấy đối phương.

Đại Thắng: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Vệ Hộ Pháp.”

Tạo ngay một tấm khiên chắn bằng năng lượng hồn lực, Đại Thắng hướng nó về phía long hồn lao tới. Long hồn khi dùng chiếc hàm rộng của mình cắn lấy tấm khiên chắn, răng nanh của nó dễ dàng đâm xuyên qua.

Tấm khiên chắn bị cú cắn của long hồn nên dần nhanh chóng nứt rồi vỡ vụn tan biến, nhưng với nhiêu đó đã đủ giúp cho Đại Thắng tận dụng được cơ hội tránh ra xa. Sau đó Đại Thắng lại hướng về phía Minh Thiện, lao nhanh tới.

Đại Thắng: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm. Kiếm Thức – Nhật Quang Luân Trảm.”

Lưỡi kiếm rực sáng, Đại Thắng dứt khoát nhảy lên rồi vung thanh kiếm của mình chém xuống long hồn. Một đường kiếm sắt bén cắt qua nhanh qua người long hồn theo quỹ đạo tròn, long hồn liền tan biến trở vào trong cơ thể của Minh Thiện.

Đại Thắng: “Đã giải quyết xong một thứ khó chịu rồi và còn...”

Minh Thiện bất ngờ bứt tốc lao thẳng đến chỗ của Đại Thắng, vung kiếm chém dữ dội. Đại Thắng cũng lập tức dùng kiếm của mình liên tục chống đỡ, sau đó đột nhiên thi triển chiến kỹ.

Đại Thắng: “Kiếm Thức – Tàng Quang Đoạn Trảm!”

Đại Thắng vung kiếm chém, Minh Thiện định đỡ lại nhưng bất ngờ luỡi kiếm của Đại Thắng như vụt mất, đi qua đường kiếm của đối phương rồi mới xuất hiện trở lại và rồi một nhát chém thẳng lên người của Minh Thiện.

Lùi lại, Minh Thiện: “Đường kiếm vừa rồi là sao chứ?”

Bản thân Minh Thiện sau đó còn chưa hết bất ngờ vì đường kiếm khi nãy, Đại Thắng từ đằng trước đã lao tới vung tiếp một nhát chém thẳng xuống đầy dứt khoát. Minh Thiện vội vàng dùng cả hai thanh bảo kiếm trong tay định đỡ lại...

Đại Thắng: “Kiếm Thức – Tàng Quang Đoạn Trảm!”

Minh Thiện: “!!! Lại là đường kiếm vừa nãy...!”

Lưỡi kiếm của Đại Thắng lại lần nữa như một vật thể vô hình đi xuyên qua cả hai thanh kiếm của Minh Thiện để chém thẳng xuống. Trong khoảnh khắc lưỡi kiếm vừa xuất hiện trở lại, ánh mắt Minh Thiện rực sáng và một đường kiếm xoẹt qua, Minh Thiện đã kịp vung kiếm đỡ lại thanh kiếm của Đại Thắng.

Đại Thắng: “Không tồi đâu.”

Bất ngờ, Đại Thắng lại thực hiện động tác xoay người rồi tung thẳng một cước đá văng Minh Thiện về phía sau.

Đứng dậy, Minh Thiện: “Mình chẳng hề để ý đề phòng đến việc anh ấy sẽ dùng mấy cú đá kiểu này gì cả, bất cẩn quá.”

Đại Thắng: “Đúng rồi đấy, Minh Thiện. Trong cuộc chiến thật sự, kẻ thù sẽ luôn tìm mọi cách để có thể giết chết được em mà không hề tồn tại một chút thương xót nào. Bất cẩn, em sẽ đi đời trong tích tắc.”

Minh Thiện: “Hẳn là vậy rồi.”

Lúc này từ phía sau lưng của Đại Thắng, long hồn âm thầm lao tới. Tưởng chừng sẽ bị chiếc hàm đầy răng nhọn kia đớp lấy mà không hề hay biết, Đại Thắng lại khiến cho nhiều người bất ngờ khi không cần quay lại nhìn, vung thanh kiếm ngược về phía sau tạo ra đường kiếm dài bằng quang nguyên tố, chém tan long hồn.

Minh Thiện: “!!!”

Đại Thắng: “Anh nghĩ rằng mình sẽ bắt đầu đấu một cách nghiêm túc đây."

Minh Thiện: “Bây giờ mới chịu nghiêm túc là có ý gì chứ. Đùa sao?”

Đại Thắng: “Không đâu. Anh đã từng nói điều này rồi, anh luôn phải mất rất lâu mới có thể tìm lại cảm giác kiếm của mình mà.”

Hồn lực trong cơ thể Đại Thắng bắt đầu di chuyển và tỏa ra bên ngoài, tạo nên luồng khí tức với cảm giác rất nhẹ nhàng. Sau đó năng lượng hồn lực được truyền xuống thanh kiếm, phần lưỡi kiếm liền rực sáng.

Đại Thắng: “Kiếm Kỹ - Nguyệt Quang Hỗn Kiếm.”

Phần lưỡi từ thanh kiếm của Đại Thắng càng lúc càng rực sáng, đến mức như hóa hoàn toàn thành một thanh kiếm ánh sáng trong các bộ phim viễn tưởng. Đại Thắng sau đó vung nhẹ thanh kiếm của mình vài đường, lại tạo ra được những âm thanh rất vang, làm không khí như rung lên.

Ánh mắt, thái độ, toàn bộ đều thay đổi trên gương mặt của Đại Thắng. Minh Thiện cảm nhận được rằng trước mặt mình lúc này là một thứ áp lực không hề nhỏ.

Minh Thiện: “Nguyệt Quang Hỗn Kiếm... Đó là tên kiếm kỹ mà chính Đại Thắng đã sáng tạo ra sao?”

Đại Thắng: “Được rồi Minh Thiện, anh trai của em sẽ tiến tới ngay đây!”

Nói rồi, Đại Thắng đạp chân một cái mạnh, tạo lực đẩy bản thân lao thẳng về phía trước. Rất nhanh đã tiến đến chỗ của Minh Thiện, Đại Thắng liền giương thanh kiếm của mình lên, chém ngay một nhát hướng xéo xuống. Vung Lục Quang Phá Ấn Kiếm lên đỡ lại, Minh Thiện sau đó gạc thanh kiếm của Đại Thắng sang một bên rồi cùng lúc hướng thanh bảo kiếm còn lại trong tay của mình mà đâm thẳng tới. Ngược lại, Đại Thắng cũng lập tức lùi về sau một bước, dùng kiếm hất đẩy lệch hướng đâm của thanh bảo kiếm trong tay Minh Thiện rồi bản thân liền tiến lên áp sát đối phương, kéo lưỡi kiếm của mình dọc theo lưỡi kiếm của đối phuơng về phía trước.

Minh Thiện: “Nguy hiểm quá.”

Đặt thanh bảo kiếm còn lại nằm ngang lên, Minh Thiện liền chặn đứng được đường kiếm của Đại Thắng rồi sau đó đẩy mạnh thanh Lục Quang Phá Ấn kiếm trong tay lên để hất thanh kiếm của Đại Thắng ra. Ngay lập tức Minh Thiện với cả hai thanh kiếm trong tay, vươn người tới cùng lúc vung chém xuống hai nhát.

Đại Thắng: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Vệ Hộ Pháp.”

Lá chắn quang nguyên tố được tạo ra vừa cản lại hai nhát chém của Minh Thiện, Đại Thắng sau đó lập tức thu hồi tấm chắn ấy lại rồi lao tới, vung kiếm chém một đường hình bán nguyệt hất cả hai thanh bảo kiếm trong tay đối phương sang một phía...

Đại Thắng: “Kiếm Thức - Nhật Quang Luân Trảm.”

Minh Thiện: “!!!”

Đại Thắng một kiếm dứt khoát chém, Minh Thiện liền bứt tốc lùi về sau. Trong khoảnh khắc khi đường kiếm sượt qua, nó gần như đã sắp chạm tới người của Minh Thiện. Sau khi dừng lại một khoảng, Minh Thiện liền đưa một thanh kiếm lên, vừa lúc đỡ lại nhát kiếm chớp nhoáng tiếp theo đó của Đại Thắng.

Đại Thắng mỉm cười: “Ha.”

Minh Thiện: “Linh long... hiệu triệu.”

Hồn lực lan tỏa, long hồn trong cơ thể Minh Thiện liền xuất hiện trở lại, bay ra từ sau lưng phi thẳng lên trên rồi hướng đầu nhắm về phía Đại Thắng mà lao tới.

Đại Thắng: “Phiền phức thật đấy.”

Lập tức lùi về sau, Đại Thắng cũng tập trung nhìn về phía long hồn đang lao thẳng tới mình. Khi đã trong một khoảng nhất định, Đại Thắng liền vung kiếm dứt khoát chém một nhát vào không trung. Phần lưỡi kiếm ánh sáng như dài ra thành một tia sáng, vừa đủ tầm đến long hồn đang ở đăng xa, chém nó tan biến một lần nữa. Thậm chí còn có thêm vài cây xung quanh gần đó cũng bị đường kiếm vừa rồi đốn gãy làm đôi.

Minh Thiện: “Nhát kiếm đó... Thật lợi hại.”

Đại Thắng: “Vẫn chưa phải tất cả đâu, em trai à.”

Đảo ngược thanh kiếm để phía sau lưng, Đại Thắng một tay đặt thủ ấn bắt đầu tập trung năng lượng hồn lực của bản thân. Lưỡi kiếm dần sáng hơn, tỏa ra khí tức có phần sắc bén. Vụt một cái, Đại Thắng liền bất ngờ chạy hết tốc lực với thanh kiếm rực sáng trong tay tiến thẳng về phía Minh Thiện.

Đại Thắng: “Nguyệt Quang Hỗn Kiếm, Thiểm Kích Xa.”

Đại Thắng từ một khoảng cách so với Minh Thiện liền hướng thanh kiếm đâm tới, lưỡi kiếm bỗng phóng ra một tia sáng dài ra lao đi rất nhanh thẳng tới phía trước.

Minh Thiện vội bứt tốc để tránh nhưng vẫn bị tia sáng xẹt qua vai, để lại một vết thương nhẹ. Không dừng lại, Đại Thắng tiếp tục áp sát đối phương ngay sau đó. Cả hai bắt đầu kiếm đối kiếm qua lại, các tia lửa văng ra tung tóe rất dữ dội. Nhưng khi nhìn kỹ lúc này, tình thế hoàn toàn nghiêng về Đại Thắng và thứ áp lực vô cùng lớn mà cậu ta tạo ra đang đổ dồn hết lên Minh Thiện. Được một lúc, Đại Thắng bắt lấy cơ hội lần lượt chém văng cả hai thanh bảo kiếm khỏi tay Minh Thiện rồi sau đó bất ngờ tung một quyền chưởng thẳng trực diện vào đối phương. Minh Thiện bị đánh văng ra sau, lăn dài vài vòng trên đất trông không ít thê thảm. Đại Thắng tiếp tục lao tới, giương kiếm định chém này sẽ kết thúc trận đấu của cả hai.

Gượng ngồi dậy, Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Lục Quang Vệ Giáp.”

Hồn lực quang nguyên tố liền tỏa ra, bao quanh lấy Minh Thiện là vầng sáng bảo vệ màu lục. Trước nhát chém thẳng xuống của Đại Thắng, Minh Thiện nhờ vào sự bảo vệ của vầng sáng này mà trực tiếp đưa tay trần bắt lấy lưỡi kiếm lại. Sau đó Minh Thiện tại lòng bàn tay trái bỗng tạo ra một biểu tượng họa tiết sáng rực dứt khoát một quyền chưởng tới, đánh văng Đại Thắng lùi về sau.

Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Thiên Sát Châm.”

Lập tức tiếp tục tụ hợp năng lượng hồn lực vào lòng bàn tay còn lại, Minh Thiện tạo nên một thanh nhọn quang nguyên tố rồi phóng mạnh nó lao thẳng về phía Đại Thắng.

Trượt đi được một khoảng, Đại Thắng vội dừng lại rồi vung kiếm chém tan Thiên Sát Châm đang lao tới chỗ của mình.

Đứng dậy, Đại Thắng nhìn lưỡi kiếm rồi nhìn Minh Thiện, suy nghĩ: “Đúng là đứa em trai nguy hiểm mà.”

Phía đối diện Đại Thắng, Minh Thiện cũng từ từ đứng thẳng dậy với một cảm giác tỏa ra rất khác.

Bên trong tiềm thức Minh Thiện, long hồn: “Ta bị đánh đến phát bực rồi đấy, tên nhóc Dương Minh Thiện kia.”

Minh Thiện: “Chưởng vừa rồi rốt cuộc là gì vậy?”

Long hồn: “Ngươi muốn biết không?”

Nói rồi, long hồn liền bay thẳng vào người của Minh Thiện.

Trở lại thực tại. Khí tức bất ngờ được giải phóng, hình ảnh long hồn bỗng thoáng hiện lên một cái rồi tan biến thành luồng năng lượng hòa quyện vào với cơ thể của Minh Thiện. Sau đó Minh Thiện vung tay một cái, quả lắc đồng hồ đeo trên cổ phát sáng lên, xung quanh liền xuất hiện vô số các tấm chắn năng lượng với đầy họa tiết hoa văn uốn lượn sặc sỡ

Minh Thiện: “Không ngờ quả lắc đồng hồ mà Nhất Thắng tặng lại cộng hưởng với sức mạnh của Long Hồn Ấn Kỹ hoàn hảo đến như vậy. Từ việc tạo khiến chắn năng lượng, bây giờ thứ này còn có thể tạo ra thêm biểu tượng long vân mang sức mạnh hồn lực nữa. Tuyệt thật!”

Đại Thắng: “Ra là vẫn còn chiêu bài này sao? Thử xem, Nguyệt Quang Hỗn Kiếm, Thiểm Kích Xa”

Đại Thắng đưa kiếm phóng tia sáng lao nhanh tới, Minh Thiện lập tức vung tay tạo ra mấy lớp long vân chắn lại. Tia sáng từ mũi kiếm của Đại Thắng cứ thế bắt đầu đâm xuyên qua từng lớp chắn, Minh Thiện liền tạo ra tiếp mấy lớp chắn nữa nhưng đồng thời ép chúng hòa hợp lại với nhau. Lần này, Thiểm Kích Xa của Đại Thắng cũng bị tấm chắn long vân được hợp nhất kia chặn này.

Thu đường kiếm lại, Đại Thắng: “Vậy mà đỡ lại được luôn sao? Hơi bất ngờ đấy.”

Tuy nói vậy nhưng trên gương mặt Đại Thẳng lại chẳng hề có chút biến sắc nào hay tỏ vẻ lo lắng. Dùng hai tay cầm chắc thanh kiếm, Đại Thắng cúi mặt nhìn xuống đất rồi lấy một hơi thật sâu. Sau đó một kiếm chém, đường kiếm ánh sáng xoẹt một đường, chém lớp khiến chắn được hợp nhất kia ra làm hai mảnh.

Ngẩng đầu lên, Đại Thắng: “Nhưng vẫn phải để xem ngoài khả năng phòng thủ ấy ra thì em còn có thứ gì nữa.”

Dứt lời, Đại Thắng vụt tốc tiến thẳng về phía trước. Minh Thiện liền tạo ra bao nhiêu là tấm khiên chắn, Đại Thắng chém làm đôi hết bấy nhiêu. Không chút cản trở, chẳng mấy chốc Đại Thắng đã ở ngay đối diện Minh Thiện.

Đại Thắng: “Kiếm Thức - Nhật Quang Luân Trảm.”

Minh Thiện: “Cứ đến đây đi.”

Đại Thắng một kiếm chém xuống, đường kiếm cong rực sáng. Minh Thiện nghiêng người tránh, đường kiếm liền chém thẳng xuống đất cắt thành một vệt dài. Đại Thắng liền tiếp tục vung kiếm chém sang ngang. Minh Thiện tạo ra ngay một ấn long vân ném ngược lại, nổ tung làm hất trả lưỡi kiếm của đối phương về.

Lùi lại, Đại Thắng: “Thì ra thứ ấn đó còn có thể phát nổ sao?.”

Minh Thiện: “Đó còn chưa phải vụ nổ lớn nhất đâu.”

Bứt tốc xuất hiện đột ngột ở đằng sau lưng Đại Thắng, Minh Thiện liền hai tay đặt thủ ấn. Ngay lập tức hồn lực tỏa ra, xung quanh Minh Thiện lần lượt xuất hiện ra thêm rất nhiều ấn long vân rồi bản thân lại bứt tốc tránh ra xa, để lại toàn bộ ấn ở đó.

Đại Thắng: “Không ổn rồi!!!”

Minh Thiện vung tay một cái, toàn bộ ấn long vân liền đồng loạt phát nổ, giải phóng luồng sức mạnh hồn lực vô cùng dữ dội. Nhưng luồng sức mạnh này bỗng bị đẩy lùi bởi một thứ sức mạnh khác còn to lớn hơn, hình thành từ trong trung tâm của vụ nổ được mà giải phóng ra - Một nguồn ánh sáng trắng chói lóa, thổi bay mọi thứ ở gần.

Bị đẩy lùi ra xa, Minh Thiện: “Sức mạnh này thật khủng khiếp.”

Khi tất cả dần trở lại bình thường, một Đại Thắng xuất hiện không chút thương tích và thanh kiếm trong tay lại đang được cắm xuống đất.

Đại Thắng: “Không tệ.”

Rút nhanh thanh kiếm lên khỏi mặt đất, Đại Thắng vung chém ngay một đường làm đốn đổ cả một hàng cây. Khoảnh khắc thân cây vừa nằm xuống đất, vụt một cái Đại Thắng đã áp sát Minh Thiện.

Minh Thiện: “Gì vậy chứ?... Nhanh quá!”

Đại Thắng: “Nguyệt Quang Hỗn Kiếm, Trấn Xung Kích!”

Một luồng sáng bất ngờ lóe lên ngay sau đường kiếm của Đại Thắng cùng với một thứ sức mạnh to lớn được giải phóng ra. Sau đó lập tức có thể nhìn thấy Minh Thiện từ đó bị bắn lao văng ra, Đại Thắng truy theo ngay sát bên.

Chống tay bật người dậy, Minh Thiện: “Hoàng Quang Chiến Kỹ - Lĩnh Vực Thần Quang!”

Kết giới quang nguyên tố hoàng kim được dựng lên bao quanh Minh Thiện, ngăn mọi thứ từ bên ngoài đi vào.

Đại Thắng: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm, Kiếm Thức – Quang Long Hoành Xa!”

Hồn lực quang nguyên tố tỏa ra bừng bừng mãnh liệt như lửa, Đại Thắng vung kiếm chém, đường kiếm đi ra hóa thành hình bạch long lao trực diện thẳng vào lĩnh vực, phá tan luôn một mảng lớn.

Trên khán đài chứng kiến, nhiều người không khỏi tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Nhưng chính vừa lúc này, lại có một chiêu thức khác xé toạc từ trong lĩnh vực lao ra. Đó chính là cặp song long gồm long hồn và quang long từ Quang Long Hồn Khởi Sinh, cả hai kết hợp thành một đòn công kích uy mãnh bay về phía Đại Thắng. Rầm một cái, vụ nổ lớn xảy ra liền san bằng toàn bộ cây cối xung quanh, mặt đất bị phá hủy.

Khán đài, Tinh Thành: “Cái tên ranh mãnh này...”

Đình Kha: “Mình lại nghĩ đó là sự khôn khéo hơn là ranh mãnh đấy.”

Tinh Thành: “Xì, khác gì nhau đâu chứ.”

Đình Kha: “Mà có điều, Đại Thắng chưa bị hạ gục như là cậu nhỉ?”

Từ trong vụ nổ văng ra với những mảng hồn lực bao quanh cơ thể đang bị tan rã, Đại Thăng lăn mấy vòng trên mặt đất rồi chống tay đứng bật dậy, quần áo trên người không ít chỗ bị rách.

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm!”

Bứt tốc lao đi như một tia sáng màu lục xoẹt ngang qua, Minh Thiện lập tức xuất hiện ngay ở đối diện Đại Thắng, bàn tay tạo ra ấn long vân với dạng tựa một thanh kiếm rực sáng rồi thẳng tay dùng nó hướng chém xuống một nhát.

Đại Thắng: “Khả năng biến hình này rất đáng ngạc nhiên đấy, Minh Thiện.”

Kéo sợi xích ở đuôi kiếm quấn vào cổ tay, Đại Thắng xoay ngược lưỡi kiếm rồi bất ngờ chém vụt lên hất luôn thanh kiếm bằng ấn long vân văng khỏi tay Minh Thiện rồi tan biến. Minh Thiện lập tức tạo thêm một thanh kiếm bằng ấn long vân như vậy ở tay còn lại, cầm đâm tới. Đại Thắng liền dứt khoát cắm thanh kiếm của mình xuống mặt đất, sau đó liền có luồng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra đẩy Minh Thiện lùi về.

Đại Thắng: “Nguyệt Quanh Hỗn Kiếm, Thi Quỷ Xích Trảm!”

Khẩu niệm vừa được đọc lên, Đại Thắng bỗng tỏa ra khí tức hồn lực vô cùng mạnh mẽ. Từ trong thanh kiếm cũng tỏa ra luồng năng lượng hồn lực quang nguyên tố dồi dào, hóa thành dạng của một con quỷ đưa tay bắt lấy sợi xích ở đuôi thanh kiếm đưa cao lên. Đại Thắng rút thanh kiếm khỏi mặt đất kéo theo con quỷ, giương lên chém một nhát. Con quỷ cũng có hàng động vung sợi xích cùng lúc đó trói chân đối phương. Cứ thế, đường kiếm chém ra liền mang theo hình dạng của một sợi xích vụt thẳng xuống trực diện về phía Minh Thiện.

Minh Thiện: “Nhất định phải đỡ được đòn này. Lại nhờ ngươi, linh long.”

Long hồn lại được triệu hồi ra, cùng với đó Minh Thiện tập trung hồn lực tạo ra vố số tấm khiên chắn mang ấn long vân rồi hợp nhất vài cái lại với nhau thành một tấm khiên dày hơn. Minh Thiện sau đó dồn tấn cả mọi thứ này lại để đối phó cho một đòn tấn công duy nhất của đối phương.

Sợi xích quang nguyên tố vụt xuống, những tấm khiên chắn xếp thành hàng dày đặc liên tục bị phá vỡ, rất nhanh chóng đã tan biến hết toàn bộ. Lúc này long hồn toàn lực xông tới trực diện lao vào sợi xích, sóng xung kích năng lượng từ cả hai tỏa ra không ít dữ dội. Được một lúc, sợi xích có phần mạnh hơn liền đánh văng long hồn sang một bên rồi tiếp tục vụt thẳng xuống phía của Minh Thiện.

Khán đài, Tuyết Nhi: “Nguy rồi, Minh Thiện!”

Minh Thiện: “Chưa xong đâu, Hoàng Quang Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh!”

Dùng nguyên tố hoàng kim ánh sáng tạo ra một chưởng Quang Long Hồn Khởi Sinh, Minh Thiện trong khoảnh khắc đứng trước nguy hiểm dồn một đòn cuối đầy mạnh mẽ đã đủ đẩy văng sợi xích lệch hướng giáng thẳng ngay sát bên cạnh tạo ra một vụ nổ khủng khiếp, làm hất văng Minh Thiện đi một khoảng.

Đứng dậy, Minh Thiện: “Được rồi, tiếp tục thôi.”

Nhưng lúc này khi Minh Thiện vừa quay mặt nhìn qua phía Đại Thắng, tại đó chẳng có một ai cả mà chỉ thấy duy nhất một viên tinh thủy được đặt trên mặt đất. Lý do là phần Đại Thắng sau khi dùng Thi Quỷ Xích Trảm kia thất bại, bỗng nhiên suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười tự hào rồi tự mình ra đòn tấn công bản thân, thoát ra khỏi ảo cảnh.

Đại Thắng: “So với mình vào một năm trước, thực lực Minh Thiện hoàn toàn vượt xa. Có lẽ chiến thắng này nên để cho em ấy thì công bằng hơn. Haizzz, dù sao chiêu thức mạnh nhất của mình cũng chẳng làm gì được em ấy mà.”

Cùng bị truyền tống đưa ra khỏi ảo cảnh ngay sau Đại Thắng, đó là Thiên Thi. Một trong những học viên mạnh nhất Đông Thánh Viện đã bị đánh bại bởi Arashi, hội trưởng của Hội học sinh.

Thiên Thi: “Arashi, anh ta đúng là mạnh thật sự mà.”

Toàn bộ ảo cảnh còn đúng bốn học viên và mỗi người đều đã có trong tay mảnh tinh thể yêu cầu, kết quả trận đấu vòng loại cũng chính thức kết thúc. Bước vào tư kết chính là Arashi, Minh Thiện, Nhất Thắng và Ngọc Khiết.

Buổi tối hôm đó, tại phòng sinh hoạt của câu lạc bộ khảo cổ. Minh Thiện và Đại Thắng đang nói chuyện với nhau...

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.