Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến của mỗi người

Tiểu thuyết gốc · 10143 chữ

Rạng sáng khi ánh dương còn chưa kịp ló dạng nơi chân trời, Đông Thánh Viện đã phải tiếp đón sự có mặt của những vị khách không mời. Có lẽ do việc viếng thăm quá đột ngột và có chút không thân thiện, lúc này chỉ có vài học viên đứng ra chào hỏi những kẻ thăm nhà bất lịch sự đó thôi ngay lối vào cổng chính bên trong học viên.

Là một mục tiêu cần phải giết, Minh Thiện bị phần lớn kẻ thù tập trung tấn công. Dù đám lính đánh thuê của phe phản loạn ở phía bên mình đã xử xong, Minh Thiện vẫn phải cùng lúc đối đầu với hai kẻ còn lại đều Chiến thần võ giả - Uyên Linh Gia Lão và Lục Tướng của phe phản loạn.

-Bị áp đảo hoàn toàn, Minh Thiện: Mình hoàn toàn không có cơ hội.

-Lục Tướng: Dĩ nhiên là vậy rồi, nhóc con.

Tên Lục Tướng dùng nhất kiếm kèm vuốt, tên Gia Lão dùng song Thủy Long Trảo chiến kỷ. Cả hai tên thay phiên lao tới tấn công mục tiêu một cách dồn dập, ép Minh Thiện hoàn toàn vào thế bị động.

Cùng lúc ở trên sân thượng của tòa nhà trung tâm học viện, bằng màn “pháo hoa” của mình mà Minh Anh đã bắn hạ được hơn phân nửa Ma Dực Sát Long từ đội tiên phong của phe phản loạn. Nhưng sau đó, cậu lại bị bao vây bởi những tên lính phản loạn đáp xuống từ trên lưng đám Ma Dực Sát Long bị bắn hạ đó.

-Đặt tay lên khẩu pháo gấu trúc của mình, Minh Anh: Đại Đạn Pháo Gấu Trúc Tự Hành, chuyển mục tiêu !

Sau đó là tiếng đạn được nạp, tiếng nòng súng khai hỏa và tiếng nổ vang lên liên hồi ở trên sân thượng.

Trở lại chỗ cuộc chiến ở cổng trường, Minh Thiện bị áp đảo nhưng vẫn có thể chống đỡ lại phần nào đó các đòn công kích, khiến đối phương cảm thấy phải ra đòn dứt khoát mới hạ được cậu. Tên Gia Lão liền nháy mắt ra hiệu với đồng đội mình, sau đó hắn tạm dừng tấn công để thu Thủy Long Trảo ở tay phải rồi vận hồn lực, phóng dòng thủy lưu bắn về phía Minh Thiện. Đợi lúc Minh Thiện trong lúc tránh dòng thủy lưu bị phân tâm không để ý, tên Lục Tướng liền tận dụng cơ hội tiếp cận mục tiêu từ bên cạnh, vung thanh kiếm sắc bén trên tay định chém đôi đối phương.

-Minh Thiện: Tiêu rồi !

Định phát động đến Lục Quang Vệ Giáp chiến kỹ để bảo vệ bản thân nhưng Minh Thiện đã không cần phải dùng tới bởi Hân Hân sau khi hạ xong đám lính lác ở chỗ mình liền đến hỗ trợ Minh Thiện, kịp thời dùng thanh kiếm của mình đỡ lại nhát chém từ phía tên Lục Tướng, đẩy hắn phải lùi về sau.

-Lục Tướng: Con ả phản bội chết tiệt, Hân Hân. Ta định sẽ xử tên nhóc này rồi tới ngươi sau, vậy mà ngươi lại muốn chết sớm hơn. Đúng là kẻ ngu ngục, lần này ta chắc chắn sẽ xơi cơ thể ngon lành đó của ngươi.

-Gia Lão: Lời ngươi vừa nói khúc sau, đừng để Bashu nghe được.

-Lục Tướng: Thì sao chứ, Bashu đã là gì với con ả đó đâu. Với lại, dù chúng có là gì với nhau thì có cơ hội ta cũng NTR thôi.

-Gia Lão: Nói được vậy thì ngươi đúng là thối nát hết rồi đấy, Lục Tướng.

-Lục Tướng: Ha... Đồ ngon không xơi, đó là ngu. Thôi mau tiếp tục vào việc chính nào, ta chọn cặp đùi trắng đó của con ả Hân Hân trước đây.

Vừa dứt lời, tên Lục Tướng lại tiếp tục tấn công. Lần này hắn trực diện lao về phía của Hân Hân, đồng thời khởi động luôn cả Khải Hồn Giáp mang đặc tính thổ.

-Hân Hân: Minh Thiện, cậu cứ lo tên Gia Lão. Còn tên Lục Tướng này thì cứ an tâm giao cho mình.

-Minh Thiện: Cẩn thận, hắn ở đẳng cấp Tinh Đế đấy.

-Hân Hân mỉm cười: Cậu có hơi xem thường mình rồi đấy, Minh Thiện. Tuy còn chưa qua đến khảo sát Tinh Binh nhưng trong hàng ngũ của tổ chức phản loạn, mình ngồi ngang hàng với hắn ta đấy.

Luồng hồn lực ám nguyên tố tỏa ra bao lấy khắp cơ thể Hân Hân, lưỡi kiếm trên tay cậu ta cũng hóa thành những vần đen đầy ma mị. Đôi mắt Hân Hân trở nên lạnh lùng, cái nhìn đầy bí ẩn nhưng đồng thời cũng biểu thị một sự thuần khiết sâu thẳm. Trông cậu ta lúc này, toàn bộ phong thái đều tự tin một cách cuốn hút lạ thường.

-Minh Thiện: Hân Hân...

-Hân Hân mỉm cười: Được rồi, mình đi xử lý con mồi của mình đây.

Sắc đen của tàn ảnh ở lại, Hân Hân thì đã lao tới kiếm đối kiếm với tên Lục Tướng. Cả hai dùng kiếm pháp đấu với nhau, tung ra những đường kiếm dứt khoát và chính xác đến tuyệt đối. Minh Thiện đứng đó nhìn theo, lúc này lợi dụng sơ hở mà liền ra đòn tấn công...

-Gia Lão tung Thủy Long Trảo tay trái tới: Ngươi đang nhìn đi đâu vậy hả, Minh Thiện ?

Trong thoáng chốc lưỡi vuốt Thủy Long Trảo chiến kỹ của đối phương như sắp chạm vào lồng ngực, Minh Thiện đã rất nhanh vừa nghiêng người lại vừa dùng song kiếm để đẩy nó lệch hướng sang một bên.

-Gia Lão: Không dễ vậy đâu.

Gia Lão bất ngờ xoay người, vung Thủy Long Trảo tay phải, đánh mạnh một phát bằng đòn từ cổ tay vào đầu Minh Thiện. Sau đó hắn liền lập tức lại dùng Thủy Long Trảo ở tay trái, vung cánh tay kim loại định chưởng vào bụng của đối phương nhưng Minh Thiện đã kịp dùng thanh kiếm Lục Quang Phá Ấn đỡ lại. Kiếm còn lại, Minh Thiện rất nhanh liền vung chém một nhát xéo ngược lên. Nguy hiểm, Gia Lão buộc phải lùi về sau để tránh.

-Minh Thiện: Kiếm Kỹ - Liên Kích Sát Lực Kiếm !

Cường hóa hai kiếm thức lên cùng một lúc, Minh Thiện được đà lao tới áp sát vung kiếm tấn công Gia Lão. Các nhát kiếm phối hợp đồng đều, mỗi lúc ngày một nhanh khiến đối phương rơi vào thế bị động, chỉ thể vừa phải đánh lui vừa phải đỡ lại.

Trước áp lực công kích của đối phương, Gia Lão vận đến thủy cầu để gây ra một vụ nổ để có thể tạo khoảng cách với đối phương, sau đó lập tức “cắn thuốc”. Minh Thiện tiếp tục lao tới, nhưng không ngờ rằng Gia Lão lúc này đã có sự thay đổi to lớn. Ngay khi thanh kiếm đối phương chém tới, Gia Lão tránh bằng cách bất ngờ vụt tốc biến mất, lưỡi kiếm chém xuống đất. Đứng bên cạnh Minh Thiện, Gia Lão dồn lực đấm một phát nhắm vào đối phương.

-Gia Lão mỉm cười: Chết đi ! Thiết Thủ Quyền, Thủy Nguyên Chiến Kỹ - Thủy Long Trảo !

Lãnh trọn vào người đòn của Gia Lão, Minh Thiện bị đánh văng đi, trượt dài một khoảng trên đất trông rất thê thảm.

-Hân Hân: Minh Thiện !!!

-Lục Tướng: Ngươi nên lo cho bản thân mình trước đi, Hân Hân.

Từ phía trên, tên Lục Tướng dùng vuốt nhắm vào Hân Hân lao tới. Hân Hân dễ dàng tránh được, đối phương cứ thế mà giáng thẳng mạnh đòn tấn công của mình lên mặt đất.

-Phía kia, Minh Thiện đứng dậy không chút thương tích: Hân Hân, cậu đừng lo cho mình. Cứ tập trung mà đối phó với tên kia đi.

-Hân Hân: Ha... Mình biết rồi.

Lấy một hơi dài, Hân Hân trừng mắt liếc nhìn về phía Lục Tướng, rồi lập tức lao đi rất nhanh như một cái bóng đen về phía đối phương. Như một đóa hồng vừa nở từ trong màn đêm, Hân Hân xuất hiện vung kiếm chém một nhát trực diện vào đối phương trước mặt. Lục Tướng lùi về sau để tránh, sau đó lập tức vươn người về trước, đưa kiếm đấm tới. Lưỡi kiếm chỉ đâm xuyên qua dư ảnh, còn Hân Hân từ sau dư ảnh đang tan biến lại vụt lao tới, vung kiếm chém một nhát bất ngờ vào người của đối phương. Dĩ nhiên với lớp Thổ Khải Hồn Giáp và bộ kim giáp mặc trên người, tên Lục Tướng không tổn hại gì ngoài một vết xước. Hắn mỉm cười, nhắm vào dây áo Hân Hân mà lập tức tay kia vung chiếc vuốt chém xuống.

-Lục Tướng: Ngươi thay đổi rồi, ngươi quá yếu. Giờ chẳng khác gì một ả đàn bà bình thường đâu, Hân Hân.

-Hân Hân: Lại là mấy cái ánh mắt đó, thật là... khiến ta... khó chịu mà...

Dùng kiếm đỡ lại, Hân Hân dứt khoát gạc đẩy chiếc vuốt của tên Lục Tướng ra một bên. Tiếp tục kéo lưỡi kiếm dài lên trên dọc theo cánh tay bọc giáp kim loại của đối phương, Hân Hân kề lưỡi kiếm vào cổ tên Lục Tướng, sau đó dứt khoát mà chém xéo ngược xuống một nhát. Không bị bay đầu, nhưng tên Lục Tướng trong khoảnh khắc đó hắn bỗng trở nên có chút sợ hãi trước áp lực mà Hân Hân tạo ra.

-Hân Hân liếc nhìn đối phương, miệng thì thầm: Cái chết của tên Thất Tướng đó, ngươi quên nó ra sao rồi nhỉ ?

-Lục Tướng: Vậy... vậy chẳng lẽ lời đồn là thật. Ngươi thật sự giết chết Thất Tướng chứ không phải do hắn bị kẻ địch ám sát sao ?

Sắc mặt của Lục Tướng sau đó càng trở nên lạnh đi, từng cơ mặt của hắn giật liên hồi, lộ rõ một vẻ sợ hãi đến tột cùng.

-Hân Hân mỉm cười: Gần như vậy, dù sao hắn cũng chết do đôi mắt bị chảy máu quá nhiều. Mà vết thương đó thì... cũng là ta cố ý dùng kiếm gây ra.

-Lục Tướng: Con ả này... Bị sao vậy chứ ?

Trước mặt tên Lục Tướng lúc này, áp lực mà Hân Hân tạo ra ngày càng lớn. Cái cảm giác bất lực khi đối diện kẻ đáng lẽ yếu hơn mình lại có thể áp đảo được mình khiến Lục Tướng, vốn đã là Tinh Đế lại mất hết đi sự tự tin trước một cô gái còn chưa bắt đầu bất kì khảo sát đầu tiên nào. Dù vậy trong tình thế này, tên Lục Tướng vẫn phải tiếp tục lao lên để hạ cho được đối phương.

-Lục Tướng: Mặc kệ là ngươi làm thế nào hạ được lão Thất Tướng biến thái đó, so về cấp bậc ta vẫn mạnh hơn hắn nên chưa chắc ngươi có thể giết được ta. Thậm chí kết quả sẽ còn ngược lại.

-Hân Hân: Nếu ngươi tên Thất Tướng đó là kẻ mạnh nhất ta từng giết vậy thì rõ rồi, ngươi là một tên ngu ngốc.

Đưa bàn tay trái hướng về phía Lục Tướng đang lao tới, Hân Hân bắt đầu tụ ám nguyên tố lại nơi lòng bàn tay.

-Hân Hân: Ám Nguyên Chiến Kỹ - Kiếm Hồn Luân !

-Dừng lại, Lục Tướng: Cái gì chứ ?

Hân Hân siết chặt lòng bàn tay trái lại, khiến luồng ám nguyên tố tỏa ra thành bốn mảng đen lơ lửng trên không. Từ từ những mảng đen ấy bắt đầu chuyển đổi, biến thành bốn thanh hồn kiếm hắc sắc bay lượn tự do quanh Hân Hân.

-Hân Hân: Kiếm Hồn Luân, Loạn Vũ !

Một cái vung tay của Hân Hân, bốn thanh hắc sắc hồn kiếm liền chuyển hướng lao tới phía tên Lục Tướng. Những lưỡi kiếm di chuyển một cách vô định, thay nhau vụt qua chém đối phương liên tục như đang khiêu vũ khiến cho hắn chỉ có thể đứng chôn chân một chỗ mà liên tục chịu đòn. Đáng nói hơn, lưỡi kiếm của hắc sắc hồn kiếm lại có thể gây tổn hại nhiều cho Thổ Khải Hồn Giáp trên người tên Lục Tướng.

-Lục Tướng: Thổ Khải Hồn Giáp của ta... Sao có thể vậy chứ ? Nguy rồi.

-Hân Hân mỉm cười: Sao lại không thể được chứ ? Kiếm hồn là thứ dùng để khắc chế các loại giáp được tạo nên từ hồn lực mà, ngươi không biết à ?

-Lục Tướng: Thổ Khải Hồn Giáp của ta không thể chống lại đám hắc kiếm đó sao chứ ?

-Hân Hân: Là vậy đấy, Lục Tướng.

Từ đằng sau tên Lục Tướng lao tới, một thanh hồn kiếm hắc sắc đâm thẳng vào lưng hắn, xuyên thẳng lớp Thổ Khải Hồn Giáp dễ dàng. Rồi sau đó thậm chí Hân Hân còn cố gắng điều khiển thanh hồn kiếm đó đâm qua luôn cả bộ kim giáp mà đối phương mặc trên người, tiếng kim loại bị rạn nứt vì thế bắt đầu vang lên răng rắc.

-Lục Tướng: Khốn kiếp... Ta không thể bị giết dễ dàng như vậy được.

-Hân Hân: Hở, cửa tử của ngươi tới đây rồi mà ? Vì thế, đừng cố nữa.

Từ trên trời, ba thanh hồn kiếm hắc sắc còn lại cùng lúc đâm thẳng xuống người của tên Lục Tướng khiến hắn bất ngờ phải ngã khụy trên mặt đất. Có thể nghe được tiếng Thổ Khải Hồn Giáp trên người hắn bị phá vỡ lúc đó, tiếp sau là tiếng của những thanh hồn kiếm cố đâm qua lớp giáp kim loại còn lại của đối phương.

-Hai tay vận hồn lực, Lục Tướng: Ha... ha... Thổ Nguyên Chiến Kỹ - Đại Địa Ch... ?!!! ...A !

Đối phương không còn Thổ Khải Hồn Giáp trên người, Hân Hân cũng không cần đợi gì thêm mà dứt khoát lao tới, lấy thanh trường kiếm của mình đâm một nhát vào lồng ngực Lục Tướng, định kết liễu luôn hắn ta mà không chút do dự.

-Lục Tướng: A... Con ả... khốn...

Lấy ra một thanh đoản đao từ túi trữ vật, Hân Hân dùng thêm một nhát cắt qua cổ Lục Tướng, tay còn lại rút mạnh thanh trường kiếm ra khỏi lồng ngực của hắn. Cả hai nhát đều ngay điểm chí mạng, máu từ cơ thể Lục Tướng không ngừng tuôn ra, hắn ngã gục chết trên mặt đất.

Còn về phía Minh Thiện. Sau khi đứng dậy không một vết xước trước một đòn Thiết Thủ Quyền kết hợp với Thủy Long Trảo trực diện nhờ vào phát động Lục Quang Vệ Giáp kịp lúc, Minh Thiện lại tiếp tục vác song kiếm lao tới tấn công Gia Lão. Lần này đối phương còn sử dụng thêm thuốc cường hóa, Minh Thiện không thể áp đảo được hắn như lúc trước đó được nữa.

Sức mạnh được tăng cường vượt trôi nhưng khác với những lần trước. Lần này cơ thể Gia Lão đang gầy gò lại bắt đầu phình to một cách đáng sợ, hiện lên với đầy cơ bắp, gân guốc cũng nổi lên, còn đôi mắt thì lộ rõ các mạch máu đỏ tươi bị sưng phù. Trông bộ dạng của hắn lúc này như có vẻ đã có triệu chứng do lạm dụng thuốc, biến đổi một cách đầy kì dị.

-Minh Thiện: Đây là cái giá cho thứ sức mạnh giả tạo đó sao ?

-Gia Lão: Ha... Ha... Đây chỉ là chút thay đổi tạm thời thôi. Với sức mạnh này, ta sẽ nghiền nát ngươi ra !

Bắt đầu phản công, tên Gia Lão trở nên như một con quái vật cơ bắp chỉ biết lao lên vung nắm đấm, đấm điên cuồng về phía đối phương nhưng dù vậy với sức mạnh cuồn cuộn đó, hắn vẫn gây ra áp lực công kích rất lớn. Hơn nữa, tên Gia Lão cứ như là không còn biết tới cảm giác đau khi bị Minh Thiện nhân những lúc sơ hở mà cho vài nhát chém vẫn tỏ ra không hề hấn gì

-Cố tránh khỏi những cú đấm chết người kia, Minh Thiện: Chết tiệt, cái tên này lì đòn quá.

-HaLynh: Hắn thật sự là lạm dụng thuốc quá mức rồi.

-Minh Thiện: Không thể cứ để thế này được, sẽ chết chắc.

-Gia Lão: Ha... Ha... Ngươi không thoát được ta đâu !

Từ trên lao tới, Gia Lão nhắm vào Minh Thiện, giáng mạnh một cú Thủy Long Trảo xuống đất làm gây ra một vụ nổ khá lớn nhưng đối phương lại tránh được.

-Gia Lão: Ha... Chết tiệt, hụt rồi sao ?

-Minh Thiện: Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm !

Bất ngờ lao vụt qua làn khói, Minh Thiện vung thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm chém một nhát xéo ngược lên, để lại một vết cắt sâu trên lồng ngực của Gia Lão chảy máu. Không chút đau đớn, tên Gia Lão còn mỉm cười phấn khích vồ tới, dùng cặp Thủy Long Trảo định tóm lấy Minh Thiện. Vội vàng, Minh Thiện cầm thanh trường kiếm ở tay còn lại vung chém nhưng không ngờ tên Gia Lão bắt được lưỡi kiếm bằng tay trái, rồi hắn bẻ gãy nó. Tiếng các mãnh lưỡi kiếm gãy rơi xuống đất, cũng là lúc mà tên Gia Lão hét lên rồi dồn lực hướng một đấm bằng cánh tay sắt của hắn vào Minh Thiện.

-Gia Lão: A !!! Chết đi, Dương Minh Thiện !

Keng !

-Minh Thiện: Hự... Còn lâu nhé !

Kịp đưa thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm đỡ lại cú đấm từ Gia Lão, Minh Thiện dù vậy vẫn bị hắn đẩy lùi về phía sau một khoảng.

-Gia Lão: Hả ? Ngươi đúng là... Phiền phức quá đấy.

Liền còn cánh tay bên phải còn lại, Gia Lão lập tức vung nó cùng Thủy Long Trảo chiến kỹ, hắn tung một cú đấm móc nhắm vào bên mặt của Minh Thiện. Nhưng Minh Thiện bất ngờ cúi người xuống, để cú đấm của Gia Lão đơn thuần vụt đi qua đầu mình. Lấy ra một thanh đoản đao, Minh Thiện sau đó đứng lên, đâm nó cắm thẳng vào phần cổ vai của Gia Lão. Bị đâm bất ngờ, tên Gia Lão như phản xạ bình thường mà lui về sau mấy bước.

-Rút thanh đoản đao ném phăng đi, Gia Lão: Ha... Ha... Đáng lẽ mình không nên lùi lại vì bất ngờ, lúc đó nên bóp lấy cổ của nó mà bẻ... Ơ, mắt mình sao thế này ?

Cơ thể tự dưng run rẩy, mọi thứ trước mắt Gia Lão trở nên mờ ảo, chân thì cứ như không thể đứng vững được nữa. Sau đó hắn thậm chí còn nôn ra một đống thứ chất nhẩy tởm lợm xanh lè ra từ miệng, xen lẫn sau đó là máu cũng chảy ra từ mũi.

-HaLynh: Ngươi dùng độc với hắn à ? Ta không ngờ đấy.

-Minh Thiện lắc đầu: Không, ta đâu có bôi độc trên vũ khí.

-HaLynh: Vậy thì tạo sao hắn lại... Do thuốc sao ?

Ngã quỵ xuống đất, Gia Lão bắt đầu nằm co giật dữ dội. Hắn la lên, thứ tiếng la đầy đau đớn như bị tra tấn. Cơ thể của hắn dần gầy gò trở lại, các bắp thịt lúc nãy giờ lại trở nên nhão như bùn.

-Gia Lão: Sao lại vậy chứ ? Ta... Ta... A !!! ...

Giọng của tên Gia Lão nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt lịm đi. Hắn đã chết, chết trông một bộ dạng vô cùng thê thảm. Các vết thương của hắn lúc này mới bắt đầu chảy máu, rất nhiều máu chảy từ khắp nơi trên xác của tên Gia Lão.

-HaLynh: Hắn chết rồi thì phải ? May mắn đấy nhóc con.

-Minh Thiện: Ha... Đúng là có chút ăn may thật. A, phải mau giúp Hân Hân nữa.

Quay sang phía Hân Hân, Minh Thiện định tới giúp một tay nhưng lúc này Hân Hân đã vừa tự mình xử xong tên Lục Tướng.

-HaLynh: Con bé có hơi bị mạnh đấy.

-Minh Thiện: À, ừm. Không ngờ thật, cậu ta một mình hạ được cả một tên Tinh Đế.

-HaLynh: Còn ngươi thì chật vật với một tên Tinh Anh, thắng được nhờ hắn sốc thuốc. Nhục !

-Minh Thiện cúi sầm mặt xuống: Rồi, biết rồi. Cô đừng nỡ nói vậy chứ, HaLynh.

Toàn bộ đám lính phản loạn còn lại ở xung quanh cũng được phía Meyzuru và Tuyết Nhi xử lí xong, Minh Thiện bốn người sau đó liền định tiếp tục chạy đến chỗ của Minh Anh. Nhưng lúc này, khi mặt trời đã bắt đầu ló dạng cũng là lúc đợt quân tiên phong thứ hai do Bashu dẫn đầu xuất hiện từ đằng xa.

-Minh Thiện: Vẫn còn sao... ?

-Meyzuru: Thứ đi phía sau... Là yêu tộc khổng lồ sao ?

-Tuyết Nhi: Sao chúng ta có thể đánh lại được bao nhiêu đó kẻ thù đây ?

-Hân Hân: Bashu...

Ra hiệu cho đoàn quân phía sau dừng lại trước cổng vào, Bashu một mình tiến tới phía trước, đặt chân vào trong Đông Thánh Viện. Bước tới xác của Gia Lão, Bashu mặc kệ mà đá sang một bên như thể đó chỉ là một vật ngáng đường, đến đối mặt trực diện với bốn người Minh Thiện.

-Bashu: Không ngờ chỉ với bốn người ở đây mà lại có thể tiêu diệt toàn bộ người của ta ở đây, bao gồm cả một Tinh Đế Chiến thần và một Tinh Anh Chiến thần. Đội Ma Dực Sát Long trên kia cũng có vẻ bị làm khó bởi một tên học viên. Nhưng tới đây là được rồi.

Trên sân thượng tòa nhà trung tâm, Minh Anh đã hạ được gần hết đám lính phản loạn xung quanh nhưng đồng thời cũng đã kiệt sức . Lúc này, lại có thêm một Ma Dực Sát Long khác lại bay tới.

-Một tên lính phản loạn: Ha... Ngươi có là thiên tài thì đến đây cũng là cái kết của ngươi rồi. Không ai còn ngăn cản được cuộc tấn công này của bọn ta được nữa. Nhóc con, ngươi thua rồi.

-Thở dốc mệt mỏi, Minh Anh vẫn mỉm cười: Không hẳn đâu. Bọn ta đã ngăn chặn được mấu chốt chiến thắng của các ngươi rồi, đó là sự bất ngờ. Chỉ cần vậy thôi, bọn ngu ngốc các ngươi vẫn chưa nhận ra sao ?

Nhìn xuống sân của học viện, các thành viên có mặt trong trường đều đã tập trung lại. Nhờ vào sự cầm chân của Minh Anh trên sân thượng và Minh Thiện bốn ngưởi ở lối cổng vào từ nãy đến giờ đã khiến cuộc tấn công chậm đi so với thời gian dự kiến, thậm chí còn tạo điều kiện cho những thầy cô và học viên có mặt tại học viện kịp nhận ra sự tấn công này của kẻ thù.

Trước cổng học viện Đông Thánh...

-Minh Thiện: Làm được rồi.

-Bashu: Ừm, khá đấy. Nhưng các ngươi nghĩ với quân số ít ỏi đó, phần đông trong đó lại mệt mỏi sau một buổi tiệc thâu đêm thì làm gì có đủ khả năng chống cự chứ ? Hơn nữa, bọn ta còn có số quân đông và mạnh gấp 2 lần số quân ở đây đang tiến.

Sân thượng tòa nhà trung tâm học viện...

-Tên lính phản loạn: Các ngươi vẫn là thua rồi.

-Minh Anh mỉm cười: Vậy sao... Chết tiệt, đã làm tốt tới đó rồi mà.

-Một đao phóng đâm chết tên lính phản loạn, Nhất Thắng: May là luôn có người sẽ làm tốt hơn phần đó của cậu đấy.

-Minh Anh: Nhất Thắng, sao cậu lên đây nhanh vậy ? Khoan đã, cậu còn không trở về học viện lúc đó mà sao bây giờ lại ở đây được ?

-Nhất Thắng đẩy xác tên lính phản loạn rơi xuống đất: Cậu nghĩ một cuộc tấn công mà đến các cậu còn biết được thì nó còn có thể qua mặt được bao nhiêu người đây ?

Trên không trung, một nhóm những người mặc giáp đen, bịt mặt xuất hiện hạ gục đám lính phản loạn và bọn Ma Dực Sát Long một cách vô cùng nhanh gọn.

-Minh Anh: Đừng nói là các bạn học viên khác cũng...

-Xua tay lắc đầu, Nhất Thắng: Chỉ có người lớn biết thôi. Còn mình là ngoại lệ, vô tình nghe chuyện từ miệng thầy Ngô Đình thôi. Giờ chắc Đông Thánh Chi Lộ hỗn loạn lắm đây. May mà đã kịp sơ tán toàn bộ thường dân ở đó rồi.

Trước cổng học viện Đông Thánh, hội học sinh và lực lượng quân đội đế quốc có mặt...

-Arashi: Hiểu rồi chứ ? Đội quân còn lại của các ngươi đang phải đối mặt với ngài viện trưởng Trần Khả và vị Tinh Vương Chiến thần Minh Nam cùng các Chiến thần khác của Đông Thánh Viện và quân đội đế quốc Thánh Thành rồi. E là sẽ không có cơ hội nhìn thấy được cả cánh cổng học viện bọn ta nữa đấy.

-Bashu: Chết tiệt... !

-Minh Thiện nhìn tình hình, thầm suy nghĩ: Vậy là họ đã chuẩn bị để đối phó với cuộc tấn công này trước đó luôn rồi sao ?

-Arashi nhìn sang Minh Thiện: Không ngờ các cậu lại trở về học viện và trạm mặt kẻ thù sớm quá đấy, may mà chẳng ai bị gì cả. Mà lỡ rồi, nếu mọi người còn sức thì mau tiếp tục giúp bọn này một tay.

-Minh Thiện gật đầu: Vâng, được rồi.

-Bashu đưa tay lên cao ra hiệu: Chỉ là bọn học viên và đám lính vô dụng, toàn quân nghe lệnh liều chết đánh tới cùng !

Đám lính và bọn yêu tộc, quái thú của phe phản loạn liền đồng thanh hét lớn rồi theo Bashu tràn vào học viện Đông Thánh. Một cuộc đại chiến bắt đầu diễn ra.

-Từ trên cầu thang vừa xuống tới, Nhất Thẳng: Bắt đầu rồi sao ?

Các học viên cấp II trở xuống và thường dân làm việc trong học viện không được phép tham gia, được sơ tán tới nơi an toàn. Cuộc chiến đám lính phản loạn không có gì phải là quá lo lắng, nhưng đám yêu tộc to lớn lại là vấn đề. Đám này không những mạnh về tấn công mà còn rất trâu bò, cố đánh bao nhiêu vẫn khó thấm được lớp da xanh lè dày mấy lớp mỡ đó của chúng. Bọn yêu thú, quái vật của phe phản loạn cũng khó nhằn tương tự. Chúng khiến nhiều học viên và quân đội hoàng gia khi đối đầu với chúng đều nhanh chóng bị thương, buộc những người xứng tầm phải tìm đến chúng...

-Đưa kiếm đỡ lại cái chùy gỗ to gấp đôi bản thân giáng xuống từ một tên Orc khổng lồ, Đại Thắng: Ha... Mạnh thiệt đấy chứ ?

Dồn lực vung kiếm hất chiếc chùy của tên khổng lồ lên, Đại Thắng liền lao tới, vung kiếm chém một nhát sâu vào cổ chân của hắn rồi sau đó chém liên tục nhiều nhát lên khắp người đối phương. Tên khổng lồ đau đớn tức giận lập tức cầm chiếc chùy giáng xuống tấn công, Đại Thắng lăn một vòng sang một bên tránh được. Sau đó đứng dậy, cầm kiếm vào thế...

-Đại Thắng: Không đùa nữa. Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm !

Vung kiếm chém một nhát xéo từ trên xuống, Đại Thắng cắt lìa cổ chân trái của tên không lồ, khiến hắn không đứng vững được mà ngã cái rầm xuống đất.

Ở phía khác, một tên Orc khổng trông có vẻ tốt số hơn khi nhắm vào đúng Thiên Thi để tấn công. Trước các đòn tấn công bằng dao găm vốn chí tử với người bình thường, tên khổng lồ lại có lớp cơ và mỡ dày đến nỗi khiến Thiên Thi bất lực không sao tổn hại được hắn. Còn tên khổng lồ thì mặc nhiên mà vung chùy, quơ qua quơ lại loạn xạ.

-Thiên Thi: Đúng là cái chủng tộc mình khôn thể nào ưa nổi mà.

Đúng lúc từ phía sau, Minh Thiện cầm song kiếm lao tới chém hai nhát sâu vào lưng của tên khổng lồ. Tên khổng lồ đó liền đổi mục tiêu từ Thiên Thi qua Minh Thiện, hắn vung chùy nhưng chẳng thể nào đánh trúng đối phương. Cuối cùng Minh Thiện cho hắn một nhát chém vào cổ, ngã xuống đất nằm chết. Sau đó Minh Thiện tiếp tục lao vào mục tiêu mới...

-Không cần nhìn vẫn phóng đoản đao xử gọn một tên địch ở phía xa, Thiện Thi mỉm cười trông theo Minh Thiện: Em trai cậu lúc nào cũng ngầu thật đấy.

-Đại Thắng: Tha cho thằng bé giúp minh đi Thiên Thi.

-Thiện Thi: Lại nói câu đó nữa sao ? Ý gì đây ?

-Vụt qua, Tinh Thành: Cái máu M của cậu sẽ khiến tên nhóc đó trở nên hư hỏng đấy, nên tha cho nó đi.

-Thiên Thi: Ehhh ? Máu M gì chứ ? Hai cậu quá đáng lắm đấy.

Tạo cuồng phong, Tinh Thành thổi bay cả một đám lính đang vây quanh phía của Meyzuru.

-Tinh Thành: Đừng hòng làm bị thương đến Meyzuru, bọn khốn.

-Vất vả lắm mới hạ được một tên lính phản loạn, Đình Kha: Người cần giúp ở đây cơ nè, bạn tôi ơi.

Cuộc chiến bắt đầu diễn ra ngày càng đầy hỗn loạn, lan ra mọi ngóc ngách bên trong học viện, mọi nơi đều có mặt kẻ địch cần phải tiêu diệt.

...Hành lang tầng hai khu phòng học cấp III, một tên Orc xanh lè vạm vỡ mặc giáp da thú vác đại đao xuất hiện, hắn điên cuồng lao tới vung đao tấn công, một mình hạ được cả chục người lính của đế quốc và cả học viên gần đó.

-Yêu tộc, Orc: lớn tiếng gầm lên: Ha... ! Đúng là lũ yếu ớt mà, ta sẽ giết sạch hết tất cả.

Tiến tới trước mặt một nữ học viên đang sợ hãi, tên Orc giơ cao thanh đại đao của mình lên, chuẩn bị giáng xuống một đao thẳng vào người học viên đó.

-Orc: Tận hưởng nổi đau đi !

-Nữ học viên hét lên: Không, đừng mà... !

Bất ngờ một thứ ánh sáng đỏ rực như ngọn lửa vụt tới, Đại Hưng xuất hiện kịp lúc tung một đấm hết sức vào tên Orc, đánh hắn bay ngược về sau, người trượt dài trên đất.

-Bẻ khớp tay, Đại Hưng: Tuyệt lắm, cuối cùng cũng có kẻ để mình đấm cho đã tay rồi.

-Chống tay đứng dậy, Orc: Đau đấy tên con người kia. Vừa rồi là Hóa Hình Hổ Quyền sao ? Ra là người đến từ Sơn Lâm Vương Thôn, thú vị lắm.

...Hoa viên phía Tây học viện Đông Thánh. Với chiếc lưỡi hái sắc bén, một đám yêu tộc mạng hình dạng một bộ hài cốt và khoác trên mình chiếc áo choàng đen đang cố truy theo một nhóm các học viên đang bị thương.

-Yêu tộc, Cốt Thi Lâu: Đứng lại đó, lũ con người.

-Một Cốt Thi Lâu khác: Bọn ta không được trả tiền để rượt bắt các ngươi đâu, biết chưa ?

Lũ Cốt Thi Lâu chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bắt kịp những học viên bị thương kia. Một tên trong số chúng còn bất người vượt ra phía trước, vung chiếc lưỡi hái nhằm chém xuống đối phương.

-Tên Cốt Thi Lâu: Chết ngươi nhá !

Xoẹt qua, một viên đạn bất ngờ lao tới xuyên thủng qua sọ đầu của tên Cốt Thi Lâu đó, khiến hắn chết tại chỗ. Đám Cốt Thi Lâu thấy vậy liền vội lùi về sau, cẩn thận quan sát xung quanh.

-Cốt Thi Lâu: Chuyện gì vừa xảy ra vậy ? Kẻ nào đánh lén vậy hả ?

-Phóng dây móc lao tới, Diệp Na: Dĩ nhiên đó không phải là ta đâu.

Vác trên tay cặp súng trường, Diệp Na cứ thế mà xả đạn không thương vào đám Cốt Thi Lâu đang còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Nhiều tên Cốt Thi Lâu bị trúng đạn chết, số còn lại kịp phản ứng mà tránh né được khỏi hoả lực từ Diệp Na.

-Thay băng đạn, Diệp Na: Hể, không ngờ yêu tộc này lại còn yếu hơn cả mấy con hồn thú cấp thấp nữa.

-Cốt Thi Lâu: Khốn kiếp, đừng có xem thường bọn ta. Ám nguyên chiến kỹ - Lâu La !

Từ lòng bàn tay của mình, tên Cốt Thi Lâu tỏa ra một luồng nguyên tố tối đen, rồi sau đó là những gương mặt Lâu La đầy ma mị lộ ra. Đám Lâu La ấy kêu gào thảm thiết, lao tới phía Diệp Na đang đứng.

-Trên cây, tay cầm khẩu súng tỉa, Phong Tần: Đừng có hòng mà đụng được vào người cậu ta, bộ xương không chút quyến rũ kia.

Đoàng !

...Trên sân thượng khu tòa nhà cho học viên cấp II, một tên thuộc phe phản loạn vạm vỡ mặc trên mình bộ hắc kim giáp lại không tham gia chiến trận bên dưới mà chỉ đứng trên cao quan sát.

-Krida: Nhàm chán. Tại sao một Tinh Đế Chiến thần như ta lại được thuê chỉ để đấu với đám nhóc con này chứ ?

-Từ cầu thang đi lên, Kinh Long: Ta cứ thắc mắc mãi sao có một tên trông khá mạnh lại trốn trên này, ra là cái lý do đó sao ?

-Krida: Nhóc con, nếu không muốn chết thì nên tránh xa ta ra. Dù gì thì Krida ta đây cũng không muốn động tay động chân với bọn vắt mũi chưa sạch như ngươi đâu.

-Hất cao cằm, Kinh Long trừng mắt mỉm cười: Ha... Ngươi nói chuyện khó nghe quá rồi đó.

Không nói không rằng, Kinh Long lập tức cho bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ của mình lao tới tấn công Krida. Đối phương ngay lúc đám Kim Vệ Tinh Cơ vừa tới liền lấy ra một thanh hắc kiếm to đùng vung chém một nhát, đường kiếm chém đi mạnh đến mức tạo ra làn sóng đẩy lùi toàn bộ Kim Vệ Tinh Cơ về sau.

-Cắm thanh kiếm xuống đất, Krida: Ta biết ngươi là Yên Kinh Long, kẻ đã hạ được vô số Tinh Đế Chiến thần. Nhưng nói cho ngươi biết, lũ Tinh Đế đó so với ta vẫn có cách biệt rất lớn. Không chỉ cách biệt về bậc khảo sát, mà còn có cách biệt về sức mạnh thực sự giữa ta và ngươi.

-Kinh Long: Cách biệt về bậc khảo sát thì đúng. Còn về sức mạnh, cái đó phải đấu còn mới quyết được đã. Dù sao ta cũng đâu tính một mình đối phó với ngươi.

-Krida: Ý ngươi nói vậy là sao hả ?

-Từ bên dưới nhảy lên, Hạo Thiên Chấn với chiếc đại rìu trong tay: Lâu lắm rồi mới được cùng đại ca chiến đấu, đúng là phấn khích quá đi !

Thiên Chấn giáng lưỡi rìu nhắm xuống đối phương bất ngờ. Tưởng chừng ít nhất cũng khiến hắn bị thương nhưng không, tên Krida phản ứng đủ nhanh và bình tĩnh để đưa hắc kiếm của mình đỡ lại đòn tấn công, thậm chí là còn đỡ lại nó một cách dễ dàng cứ như không tốn chút sức lực nào.

-Krida: Hmmm... Nếu muốn chết đến thế thì ta nghĩ mình nên toại nguyện giúp cho các ngươi vậy.

Dùng chân đá mạnh Thiên Chấn văng đi, Krida liền rất nhanh lao về phía Kinh Long để đối phó với cậu ta trước.

-Kinh Long: Biết chọn đấy, nhưng mà...

Thiên Chấn rất nhanh đứng dậy đuổi theo sau Krida, rồi còn dễ dàng vượt qua chắn trước mặt của đối phương, vung rìu vụt chém xéo lên một nhát.

-Thiên Chấn: Ha, có ta ở đây thì đừng hòng đến gần được đại ca Kinh Long.

-Ưỡn người về sau tránh, Krida: Chậc, tên này nhanh hơn so với cái vẻ ngoài vạm vỡ đó nhiều.

Giương cao lưỡi rìu, Thiên Chấn dồn hồn lực vào nó rồi lập tức giáng xuống trực diện vào đối phương.

-Thiên Chấn: Rìu chiến kỹ - Chẻ Trời !

Tên Krida lập tức tránh khỏi đòn tấn công đó, lưỡi rìu vì thế mà giáng thẳng lên trên mặt đất, tạo nên chấn động dữ dội khiến cho đất đá bị bắn văng lên tung tóe.

-Thiên Chấn nhìn đối phương, mỉm cười đắc ý: Ngươi chỉ có được vậy thôi sao, tên Tinh Đế kia ?

-Krida: Đúng là cái lũ không biết trời cao đất dày là gì ? Xem ta chẻ đôi ngươi đây, A !

Kéo lê lưỡi thanh hắc kiếm trên đất, Krida lao tới Thiên Chấn với dáng vẻ đầy của kẻ uy mãnh. Đến trước mặt đối phương, hắn liền một tay cầm thanh kiếm lên, cứ thế vung nó chém tới.

Keng ! – Tiếng va chạm lớn vang lên khi Thiên Chấn đưa ngang chiếc rìu của mình nhằm đỡ lại nhưng ngay khi thanh hắc kiếm to đùng ấy chém xuống thì cứ như đó là một tảng đó khổng lồ vừa rơi từ trên trời, khiến Thiên Chấn phải khụy cả đầu gối.

-Thiên Chấn: A... ! Sao lại nặng như vậy được chứ ?

-Krida: Là do ngươi yếu ớt quá đó thôi.

Đưa thanh hắc kiếm lên rồi vòng xuống, Krida vung chém một nhát, đập lưỡi kiếm thẳng vào phần bụng của Thiên Chấn.

-Thiên Chấn: Ặc !

Do lưỡi thanh kiếm của tên Krida không sắc bén, Thiên Chấn chỉ buông rìu đau đơn, ôm bụng ngồi gục xuống đất.

-Giơ cao hắc kiếm, Krida: Nhóc con, giờ có hối thì cũng đã muộn rồi.

-Kinh Long: Này, đừng có quên ta nhanh vậy chứ ?

Điều khiển Kim Vệ Tinh Cơ xả hỏa lực bắn vào Krida buộc hắn phải lùi lại, Kinh Long giúp Thiên Chấn thoát được nguy hiểm vừa rồi. Lập tức cầm chiếc rìu rồi đứng lên trở lại, Thiên Chấn liền tiến hành phản công. Lần này thì Kim Vệ Tinh Cơ của Kinh Long cũng đồng loạt lao lên cùng với Thiên Chấn, tấn công tên Krida.

-Krida: Bọn nhóc con phiền phức các ngươi. Kiếm Kỹ - Sư Lang Hống.

Vác thanh hắc kiếm to đùng vung vài vòng rồi chém đi một nhát về trước, làn sóng được tạo ra từ nhát kiếm lao đi sắc bén, phát ra âm thanh như tiếng gầm rú của bọn thú rừng săn mồi hung bạo.

-Kinh Long: Thiên Chấn, cậu cứ tiến về phía trước cho tôi !

-Thiên Chấn: Rõ, thưa đại ca.

Làn sóng kiếm lao tới, Thiên Chấn vẫn tiếp tục tiến lên một cách đầy tin tưởng, hướng thẳng về phía của Krida. Kinh Long phía sau vung tay, cho cả bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ bay ra phía trước làm thành tấm khiên vững chắc cho Thiên Chấn, đỡ lại làn sóng kiếm sắc bén đầy mạnh mẽ kia tan biến.

-Nhảy qua tấm khiên Kim Vệ Tinh Cơ, Thiên Chấn giơ cao chiếc rìu, lao đến trước mặt đối phương: Có ngon thì tránh tiếp đòn này thử xem. Rìu Chiến Kỹ - Chẻ Trời !

Trong tư thế bổ rìu, Thiên Chấn giáng thẳng nó xuống tên Krida. Đối phương liền đưa thanh kiếm của hắn sang ngang đỡ lại, Thiên Chấn bỗng mỉm cười.

-Thiên Chấn: Nữa đây, Rìu Chiến Kỹ - Bạo Phát !

Lưỡi rìu của Thiên Chấn phát ra lực hút, giữ chân Krida lại. Đồng thời mọi nguồn hồn lực gần đó cũng bị lưỡi rìu hấp thụ lấy hồn lực vào, làm cho lưỡi rìu càng lúc càng phát ra ánh sáng rực rỡ.

Rầm ! – Lưỡi rìu giải phóng một vụ nổ từ lượng hồn lực mà nó tích tụ, thổi bay mọi thứ có xung quanh.

-Đã vận Ám Khải Hồn Giáp nhưng vẫn bị đẩy lùi về sau một khoảng, Krida: Hừ, khá đấy. Xem ra ta phải cẩn thận hơn mới được.

-Kinh Long: Dùng đến Khải Hồn Giáp Chiến kỹ rồi sao ? Kim Vệ Tinh Cơ – Kim Tinh Loạn Đao !

Lưỡi đao sắc bén được đưa ra hai bên cạnh của Kim Vệ Tinh Cơ, đồng loạt bốn chiếc lập tức bay loạn xạ nhưng mục tiêu nhắm tới vẫn là tên Krida kia. Chúng thay nhau lao đi với tốc độ vô cùng nhanh, dùng lưỡi đao liên lục chém qua chém lại người của đối phương. Tên Krida vung thanh kiếm chém loạn cả lên nhưng vẫn không thể nào trúng được những thiết bị bay đầy phiền phức đó.

-Krida: Đúng là những thứ khó chịu, Kiếm Kỹ - Ám Nộ !

Dồn hồn lực ám nguyên tố vào thanh hắc kiếm, Krida sau đó cắm thẳng thanh kiếm của mình mạnh xuống đất, một thứ sức mạnh dữ dội lan tỏa ngược lên, khiến tỏa bộ Kim Vệ Tinh Cơ lao tới bất ngờ bị văng ngược trở về sau.

-Vung rìu lao tới, Thiên Chấn: Tới ta !

-Rút kiếm lên, Krida: Lượt của ngươi tới đây là kết thúc rồi, nhóc con cầm rìu kia.

Thực hiện cường hóa hồn lực lên cơ thể, tên Krida cầm thanh hắc kiếm to đùng lao tới, vung chém liên tục nhiều nhát xuống Thiên Chấn. Thiên Chấn dùng rìu đỡ lại nhưng Krida thì càng chém càng hăng, lực chém càng mạnh nên nhanh chóng áp đảo, rồi hắn liền ra đòn dứt khoát, vung một kiếm đánh văng luôn Thiên Chấn về phía cầu thang, đập người mạnh vào tường.

-Ngã xuống đất, Thiên Chấn: Ha... Ha... Đau quá, khốn kiếp...

-Kinh Long: Thiên Chấn, cậu không sao chứ ?

-Thiên Chấn: Ha... Chỉ bị đau ở lưng chút thôi, đại ca không cần lo lắng cho em đâu.

-Kinh Long: Vậy thì được rồi. Ráng mà lết lên đây sớm đi đấy, không thì tôi sẽ hạ hắn trước lúc cậu có thể kịp quay lại.

-Krida: Yên Kinh Long, ngươi vẫn còn mạnh miệng gớm đấy. Ta sẽ cho ngươi câm lại luôn.

Tiếp tục vác thanh hắc kiếm lao tới phía trước, Krida nhắm vào Kinh Long, vung thanh hắc kiếm chém. Kim Vệ Tinh Cơ lập tức bay tới giữa hắn và Kinh Long, hợp thành tấm khiên đỡ lại nhát chém, bảo vệ cho Kinh Long. Krida mỉm cười, lại dồn sức vung thanh kiếm to đùng loạn xạ, tung ra những nhát chém vừa rất mạnh mẽ lại vừa rất nặng nề vào những chiếc Kim Vệ Tinh Cơ kia.

-Krida: Để xem những thứ bay lượn này với thanh kiếm của ta, cái nào cứng hơn ?

Tiếng va chạm của hai món kim loại vang lên mỗi lúc một lớn và dữ dội. Krida quá phấn khích nên hoàn toàn bị chú tâm vào việc công kích tấm khiên trước mặt, quên mất cả việc đối phương của hắn thật sự là ai.

-Kinh Long: Câu trả lời là... Nắm đấm ta cứng hơn.

Tiếp cận Krida từ bên trái, Kinh Long dồn lực tung một đấm trực diện vào người đối phương. Tiếp tục, Kinh Long nhanh chóng dùng trỏ tay thúc thẳng vào mặt hắn.

-Krida: Chết tiệt... !

-Kinh Long: Chưa hết đâu, đây mới là món chính này.

Vào thế đặc trưng của mình, Kinh Long dùng chân đá mạnh một phát khiến tên Krida bị bay thẳng lên trên không trung. Kinh Long phi người đuổi theo vượt qua mặt đối phương rồi đưa một chân ra hạ một cước, đá hắn rơi thẳng xuống lại dưới đất. Lúc này như là có tiếng nứt của Khải Hồn Giáp phát ra...

-Rơi mạnh xuống đất, Krida: ... A!

-Đáp đất, Kinh Long lập tức vung tay ra lệnh: Kim Vệ Tinh Cơ, phóng quang nguyên !

Toàn bộ Kim Vệ Tinh Cơ liền bay dàn hàng phía trên Krida, bắt đầu xả hỏa lực vào đúng lúc hắn vừa ngồi dậy.

-Krida: Phiền phức !

Cầm thanh hắc kiếm lên, Krida thắng tay ném nó xoay lượn vòng vòng trên không, trúng ngay toàn bộ đám Kim Vệ Tinh Cơ khiến chúng văng đi. Sau đố thanh kiếm lại bay trở lại, Krida dễ dàng đứng một chỗ bắt lấy nó mà chẳng tỏ ra chút cảm giác nặng nề nào.

-Sờ lên vết nứt trên ngực của Ám Khải Hồn Giáp đang mặc, Krida: Bọn nhóc con các ngươi bây giờ đúng là quái vật, vượt xa thế hệ cùng tuổi ngày xưa rất nhiều.

-Kinh Long: Nhận thua rồi đó sao ?

-Krida bật cười: A Ha ha ha ! Ngươi chơi đồ nên bị ảo tưởng rồi sao ? Ta chỉ đang định nói với ngươi rằng, ta sẽ đánh nghiêm túc.

Đạp mạnh chân đẩy người lao về phía trước, Krida bỗng chốc lại trở nên nhanh đột ngột, thoáng chốc đã ở ngay trước mặt Kinh Long để vung kiếm.

-Krida: Ngày xưa không phải là không có lũ “quái vật” mạnh như bọn nhóc các ngươi bây giờ, chỉ là con số rất ít. Và ta đây, ta chính là một trong số lũ “quái vật” đó đây. Kiếm Kỹ - Sát Phạt !

Thanh hắc kiếm tỏa ra khí tức bùng nổ mạnh mẽ, Krida sau đó cầm nó nhắm vào Kinh Long, chém một nhát xéo từ trên xuống. Kinh Long không tránh kịp, lãnh trọn đòn, văng về sau. Krida liền đuổi sát theo, vung tiếp một chém đánh đối phương đập mạnh xuống đất.

-Kinh Long: Chết tiệt, mình bất cẩn rồi.

-Giơ cao thanh kiếm rồi giáng xuống, Krida: Đây là cách biệt đấy nhóc con à.

Nhìn về phía sau tên Krida, bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ của Kinh Long đang lao tới nhưng có vẻ sẽ không kịp để đỡ lại đòn tấn công này của đối phương.

-Kinh Long: Lại phải nhờ tới hai ngươi rồi. Kim Vệ Tinh Cơ Thứ, triển khai tấn công !

Bay ra từ túi trữ vật của Kinh Long là hai Kim Vệ Tinh Cơ khá lớn với cấu tạo cũng hơi khác biệt so với Kim Vệ Tinh Cơ thường thấy, đây cũng chính là thứ đã giúp Kinh Long thắng được Thánh Hỷ trong cuộc đấu hôm qua. Một chiếc đỡ lại nhát chém từ Krida, chiếc còn lại húc mạnh đẩy hắn văng đi.

-Bật người ngồi dậy, Kinh Long: Nguy hiểm thật đấy. Kim Vệ Tinh Cơ, tự do tấn công đồng loạt !

Sáu chiếc Kim Vệ Tinh Cơ cùng nhận lệnh. Cái thì từ xa hướng đầu súng bắn còn cái thì cứ lấy cái cạnh là lưỡi dao sắc bén của mình rồi lao tới vùn vụt chém qua lại, tấn công đối phương một cách loạn xạ từ mọi phía bất kì.

-Đứng chịu trận một chỗ, Krida: Khốn kiếp, cái thứ phiền phức này giờ lại còn có thêm hai cái nữa chứ ? Bực chết đi được.

-Kinh Long mỉm cười: Cứ thế này thì việc ngươi bị hạ cũng chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.

-Krida: Thời gian ? Ngươi ngây thơ quá rồi đấy, nhóc con. Bấy nhiêu đây không làm khó được ta đâu. Mặc kệ, chỉ cần nhắm vào một mình ngươi là đủ. Kiếm Kỹ - Sư Lang Hống !

Krida vung thanh kiếm chém ra làn sóng mạnh mẽ lao về phía Kinh Long, đám Kim Vệ Tinh Cơ lập tức bay ra phía trước chắn ngay làn sóng đó lại. Nhưng Krida bất ngờ đuổi sát tới, vung tiếp hắc kiếm chém một nhát vô cùng mạnh theo đường ngang vào toàn bộ Kim Vệ Tinh Cơ. Không chịu nổi hai đòn tấn công liên tục đều quá mạnh như thế, đám Kim Vệ Tinh Cơ bị đánh cho văng tán ra xung quanh. Lúc này, Krida chỉ việc xong tới Kinh Long từ trực diện.

-Kinh Long: Cái gì chứ ?

-Krida: Tuy không phá hủy được chúng, nhưng nếu chỉ là đánh bay sang một bên thì ta dư sức làm. Giờ thì có ngon lấy ra thêm mấy cái như thế ra nữa xem ?

-Kinh Long: Quang Nguyên Chiến Kỹ - Khúc Quang Thế Ảnh... A !!!

Không bị qua mặt trước ảo ảnh được tạo ra, Krida vung kiếm đánh vào khoảng trống tưởng rằng không có ai, trúng thẳng vào người Kinh Long thật, làm đối phương lăn dài trên đất.

-Chống tay gượng dậy, Kinh Long: Vô dụng rồi sao ? Dù có Hắc Huyền Y mặc trên người, nhưng mỗi đòn của hắn vẫn đau không ít. Phải nghĩ ra cách hạ cho bằng được hắn mới được, chết tiệt.

Krida lại vung kiếm chém đám Kim Vệ Tinh Cơ đang hướng trở về bên cạnh chỗ Kinh Long văng đi lần nữa, sau đó hắn vừa tiến đến gần đối phương vừa dồn hồn lực của bản thân vào thanh hắc kiếm của mình.

-Krida: Giờ thì thoải mái xử lí ngươi rồi, nhóc con.

-Kinh Long mỉm cười: Ha... Chưa đâu, ta còn một thứ phiền phức dành cho ngươi nữa.

Không biết từ lúc nào mà Thiên Chấn đã trở lại, đứng phía sau Krida giương cao chiếc rìu của mình mà bổ thẳng vào lưng của hắn một phát bất ngờ. Ám Khải Hồn Giáp đỡ lại bị vỡ một đường nứt lớn, tên Krida bị đánh bật văng sang một bên.

-Thiên Chấn: Ha... Đã nói là còn ta ở đây thì đừng hòng mà đến gần đại ca Kinh Long.

-Đứng lên, Kinh Long: Bổ đẹp lắm, Thiên Chấn. Giờ thì tiếp tục hội đồng hắn thôi.

-Krida: Đám nhóc chết tiệt các ngươi đúng là quá phiền phức đi được. Ám Nguyên Chiến Kỹ - Tử Huyệt Chi Địa !

Dậm mạnh xuống đất, tên Krida tạo ra một vùng màu đen bên dưới chân do hồn lực ám nguyên tố của hắn lan tỏa ra xung quanh, mở rộng dần về phía hai người Kinh Long và Thiên Chấn. Từ dưới vùng đen đó bất ngờ xuất hiện sự dao động với nhiều làn sóng trên bề mặt, sau đó là vô số những luồng hồn lực hóa thành dạng cột chông và gai nhọn đâm lên từ bên dưới chân Kinh Long và Thiên Chấn.

-Thiên Chấn: Nguy rồi !!!

-Kinh Long: Thiên Chấn, cố chịu đau một chút.

-Thiên Chấn: Sao ? A... !

Tung một cước để đá Thiên Chấn bay lên không trung, Kinh Long sau đó cũng liền nhảy theo lên để tránh những cái chông nhọn kia. Nhưng không ngờ là tên Krida đã chuẩn bị trước cho hành động hành động đó nên cũng bám theo lên trên không, bất ngờ vung một đao đánh thẳng vào Kinh Long hai người rơi xuống. Lúc này, đám chông nhọn đang đợi chờ mục tiêu ở bên dưới...

Lao vụt qua, hai chiếc Kim Vệ Tinh Cơ Thứ vừa kịp đỡ cả hai người Kinh Long và Thiên Chấn trong gang tấc. Tên Krida thấy vậy liền đuổi theo, vung hắc kiếm chém một đòn Sư Lang Hống của hắn lao đi. Bốn chiếc Kim Vệ Tinh Cơ còn lại liền lao ra tạo nên tấm khiến, đỡ lại đòn tấn công đó của đối phương.

-Krida: Chưa xong đâu !

Vượt qua đám Kim Vệ Tinh Cơ vừa phải đỡ một đòn rất mạnh, tên Krida vận hồn lực ám nguyên tố vào giữa lòng bàn tay trái, hướng nó về chiếc Kim Vệ Tinh Cơ Thứ mang theo Kinh Long ở phía trước mặt.

-Krida: Ám Nguyên Chiến Kỹ - Ám Liên Bạo Đạn !

Từ bàn tay của tên Krida, những tia ám nguyên tố được bắn ra, lao thẳng tới phía trước với tốc độ viên đạn, trúng vào chiếc Kim Vệ Tinh Cơ Thứ khiến nó và Kinh Long rơi xuống.

Tiếp đất, Kinh Long trượt về sau một khoảng ngắn rồi đưa tay chụp lại chiếc Kim Vệ Tinh Cơ thứ đang đâm đầu rơi xuống của mình lại một cách an toàn. Thiên Chấn cũng nhảy xuống khỏi chiếc Kim Vệ Tinh Cơ Thứ còn lại, chạy về phía Kinh Long.

-Kinh Long: Không ngờ hắn ta còn có mấy Chiến kỹ kiểu đó.

-Gần đó chạy đến, Thiên Chấn: Không kịp rồi. Đại ca, cẩn thận đó !

-Kinh Long: Cái gì... ?!!!

Nhanh đến đáng sợ, tên Krida áp sát Kinh Long, vung thanh kiếm chém một phát vào người đối phương. Kinh Long lăn mấy vòng trên đất, sau đó còn chưa kịp đứng dậy thì Krida lại đã ở kế bên, tiếp tục cho một phát mạnh khiến Kinh Long văng đi một khoảng, máu phun ra khắp nơi.

-Lồm cồm ngồi dậy, Kinh Long: Sao hắn lại trở nên mạnh vượt xa lúc nãy nữa vậy chứ ? Kim Vệ Tinh Cơ của mình... Tiêu rồi ?!!

-Phía trên cầm kiếm giáng xuống, Krida dồn một lượng lớn sức mạnh vào nhát chiếm này: Kiếm Kỹ - Sát Phạt !

-Lao tới đưa rìu đỡ lại, Thiên Chấn: Khốn kiếp, đòn này mạnh quá. A... !

Rầm ! – Thiên Chấn dù chuyển lệch được hướng chém sang một bên, thẳng xuống mặt đất bên cạnh nhưng do sức mạnh của đòn Sát Phạt đó là quá lớn đã tạo ra một vụ nổ, thổi văng Kinh Long và Thiên Chấn, để lại hẳn một vết nứt lớn trên sân thượng nhìn xuống thẳng được tầng phía dưới.

-Tay cầm cán rìu đã gãy, Thiên Chấn nằm dài trên đất thở dốc vết thương chảy máu giữa ngực: Tên đó... Mạnh... quá... A... Đại ca Kinh Long, A... anh không sao chứ... ? Hãy chạy đi !

Nằm sấp trên đất, máu trên trán liên tục chảy xuống, Kinh Long mơ màng nhìn xung quanh. Thoáng nghe thấy giọng của Thiên Chấn bên tai, sắc mặt Kinh Long bất ngờ đổi sắc.

Sâu trong nhận thức của Kinh Long, một vùng không gian màu tím rộng đến vô tận. Có thứ gì đó lơ lửng bay bên cạnh nguồn hồn lực của Kinh Long, một viên đá tinh thể. Và viên đá ấy như đang hé mở ra, để một luồng sát khí hung bạo thoát ra ngoài.

-Từ từ đứng dậy, Kinh Long: Chạy ? Tại sao ta phải chạy sau khi bị đánh thê thảm như vậy chứ ?

-Thiên Chấn: Đại... đại ca...

-Krida: Cảm giác của mình với tên nhóc đó có gì đó khác quá. Thứ sát khí này, từ mà lại xuất hiện bất ngờ như vậy ?

Bao bọc xung quanh Kinh Long là một luồng khí tức màu tím lịm, trên đôi mặt cậu ta lúc này lộ rõ ra sát ý dữ dội. Cảm giác giống với lúc Kinh Long đấu với hai tên Gia Lão trước đó, sức mạnh của thần chứa trong người cậu ta.

-Krida; Mặc kệ ngươi có thay đổi gì hay không, ta vẫn sẽ nhanh chóng giết chết ngươi ngay tại đây mà thôi.

-Sát Huyễn Chiến Lực kế tử, Kinh Long: Ngươi nói sai rồi, là ta sẽ nhanh chóng giết ngươi mới đúng cơ.

Dứt lời, cả Kinh Long và Krida cùng lao về phía đối phương.

Giữa trung tâm sân trường Đông Thánh Viện, nơi Minh Thiện đối đầu với một kẻ vô cùng mạnh mang tên Bashu và có vẻ Minh Thiện lại đang bị áp đảo hoàn toàn bởi đối phương.

-Đứng trên đầu bức tượng thần Hắc Vực Chiến Vương, Bashu: Đúng là Hân Hân đã nói dối để không thực hiện nhiệm vụ ám sát ngươi, ngươi yếu hơn cô ấy nhiều.

-Minh Thiện suy nghĩ: Thực lực của tên này phải nói là ở mức của thiên tài. Thậm chí cũng như mình đều chưa qua khảo sát đầu tiên, vậy mà lại dẫn đầu một đội quân tiên phong. Xem ra hắn đã nhắm đến mình thì khó mà thoát rồi đây.

-HaLynh: Ta có cảm giác tên nhóc đó có gì đó tư thù với ngươi đấy.

-Minh Thiện: Ta đã gặp cái mặt đẹp mã đó của hắn bao giờ đâu mà có tư thù chứ ?

-Bashu: Tại ngươi mà Hân Hân đã chọn lấy con đường sai lầm, ta sẽ giết ngươi và đưa cô ấy trở lại.

-HaLynh mỉm cười: Đấy, sai thế vẹo nào được. Rõ ràng là có tư thù đấy.

Nhảy khỏi bức tượng Hắc Vực Chiến Thần, Bashu rút dao lao tới tấn công Minh Thiện từ phía trực diện.

-Bashu: Ngươi đáng lẽ ra không nên được sinh ra !

Minh Thiện bên trái cầm Lục Quang Phá Ấn Kiếm đưa ra sau, còn bên phải cầm một thanh trường kiếm dùng để đỡ lại đòn chém xuống từ Bashu. Sau đó còn kiếm bên tay trái, Minh Thiện lập tức cầm nó tới tới đâm về phía đối phương. Bashu nhận ra liền nghiêng người tránh, đồng thời xoay người vung tay hướng lưỡi dao nhắm vào sau gáy Minh Thiện. Cúi người xuống, Minh Thiện vừa kịp tránh được dao nhưng lại bất ngờ bị Bashu đưa chân gạc ngã, lao người tới phía trước.

-Minh Thiện: Thôi rồi !

Bashu mỉm cười, vừa lên gối đá mạnh vào bụng lại vừa trấn trỏ xuống lưng Minh Thiện. Khi lúc đối phương vừa ngẩng đầu lên, Bashu liền lập tức tung thẳng một đấm vào mặt, đánh Minh Thiện phụt máu, văng ngã lăn ra đất.

-Vừa đứng lên vừa lau máu trên mặt, Minh Thiện: Tên đó đọc được hết chuyển động của mình, chết tiệt.

-HaLynh: Lại đấm vào mặt nữa sao ? Cái tên khốn đó, để ta ra xử hắn !

-Minh Thiện: Thôi đi, đừng có lãng phí năng lượng linh hồn của cô vì mấy cái việc nhỏ nhặt này. Nếu ta không thấy tự mình đánh lại, lúc đó may ra chuồn không xong thì mới nhờ tới cô.

-HaLynh: Được rồi, nhưng đừng có để cái mặt đẹp mã đó của ngươi bị biến dạng đó. Không thì ta sẽ cuốn gói bỏ đi, không dẫn dắt ngươi nữa.

-Minh Thiện: Sao chứ ?

-HaLynh: Đùa thôi. Mau, hắn tới kìa !

Dùng cả hai thang kiếm đỡ lại nhát chém bất ngờ, Minh Thiện trong khoảnh khắc không để ý đã xém tí nữa là bị Bashu cho một dao rạch qua ngực của mình rồi.

-Bashu: Đôi lúc ta tự hỏi rằng tâm trí ngươi ở đâu đấy.

Tay kia vận sẵn Thủy Cầu chiến kỹ từ lúc nào, Bashu liền chưởng thẳng vào người Minh Thiện.

-Minh Thiện: Quang Nguyên Chiến Kỹ - Lục Quang Vệ Giáp !

Lãnh trọn Thủy Cầu, Minh Thiện chỉ bị đẩy lùi về sau mà không có một chút thương tích nào. Sau đó Minh Thiện liền bứt tốc lao tới, phản đòn đối phương.

-Vừa vượt qua mặt Bashu, Minh Thiện: Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm !

Xoay ngươi vung kiếm, Minh Thiện chém hai nhát đồng thời xuyên qua người Bashu. Minh Thiện có cảm giác kì lạ ở lưỡi kiếm khi chém qua và đúng thật, Minh Thiện chỉ chém trúng là thế thân bằng thủy nguyên của Bashu.

-Bashu: Ngươi tiêu chắc rồi.

-Minh Thiện: ?!!!

Thế thân tan vỡ thành nước, Bashu thật xuất hiện ở ngay bên cạnh, liền cầm dao bất ngờ lao tới đâm trực diện vào Minh Thiện.

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.