Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giới hạn

Tiểu thuyết gốc · 9917 chữ

Một buổi chiều với những cơn gió không ngừng thổi qua. Tại con đường chính rộng thênh thang, một cuộc tấn công diễn ra ngay giữa dòng người của Đông Thánh Chi Lộ. Hỗn chiến diễn ra giữa một phe hộ tống vận chuyển và bọn cướp, ở tại hai nơi, cùng một thời điểm.

Ánh mắt kiên định nhắm vào một mục tiêu trước mắt, Hân Hân vung những nhát chém liên tục trông đến thô bạo điên cuồng nhưng trên thực tế, mỗi đường kiếm đều mang một sự tinh tế đến kỹ lưỡng dù với tốc độ ra đòn rất nhanh, như đều có thể cắt đôi đối phương. Kẻ thù là B.R.C lại chẳng phải là kiểu đơn giản, trước các đòn tấn công như thế nhưng hắn lại có thể đỡ lại được. Thậm chí rất nhanh chóng, B.R.C còn bắt kịp đòn tấn công của Hân Hân. Rất nhanh, hắn vừa dùng tay đẩy lưỡi kiếm của đối phương lệch đi liền lập tức sau đó cầm đoản đao từ tay còn lại, bất ngờ áp sát lại gần, hướng đao đâm tới.

-HaLynh: (Lần này thì đánh cho đàng hoàng đấy, nhóc con !)

Một bước dậm mạnh lên mặt đất, Minh Thiện ngay lập tức từ một khoảng cách đã xuất hiện ngay bên cạnh Hân Hân. Một kiếm chém văng thanh đoản đao của B.R.C trước khi hắn kịp đâm Hân Hân...

Keng...! – Thanh đoản đao bị chém văng, xoay tròn trên không trung.

-B.R.C: Cái tên này...!

-Minh Thiện: Kiếm kỹ - Sát Lực Kiếm !

Truyền vào kiếm luồng quang nguyên cuồng bạo, Minh Thiên cường hóa sát lực cho lưỡi kiếm. Thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm từ bên tay còn lại phát rõ ánh lục quang, Minh Thiện cúi xuống, xoay người vung kiếm chém một đường ngang nhắm vào thân của B.R.C.

Từ góc nhìn bên ngoài, đòn tấn công kia nhanh đến độ hiểm hóc. Nhưng với B.R.C, bộ xử lí siêu việt đã giúp cho sự nhận thức của B.R.C đạt đến ngưỡng vượt xa con người, và mọi thứ xung quanh hắn diễn ra chậm hơn gấp đôi thực tế. Chỉ một cái nghiêng người về sau, chân khụy xuống rồi bất ngờ dãn thẳng ra, B.R.C dễ dàng đẩy cơ thể lùi trượt về sau. Hắn còn kịp chụp lấy thanh đoản đao của mình khi nó đang rơi xuống lại, hành động một cách chuẩn xác

Lưỡi kiếm lướt qua, Minh Thiện bất ngờ khi mục tiêu phía trước mắt đang dần lui xa ra khỏi phạm vi của nhát chém của mình. Một khoảng lặng tưởng chừng như sẽ chậm đến vô tận cho đến khi một ánh lửa nhỏ tóe lên, lưỡi kiếm chạm qua lớp kim loại và đường kiếm của cậu lại chỉ thể để lại một vết xước nhỏ trên người của B.R.C.

Nhịp độ thay đổi, B.R.C lao tới dùng bàn tay định nhắm vào đầu đối phương. Minh Thiện lập tức cúi người xuống để tránh, lại bất ngờ vượt qua rồi vòng ra sau lưng B.R.C. Minh Thiện bắt chéo hai lưỡi kiếm, hướng chém vào lưng của B.R.C. Nhưng B.R.C đã kịp quay người lại, dùng đoản đao đỡ nhát chém, còn bất ngờ dùng tay kia định thúc mạnh một quyền vào bụng Minh Thiện.

-Minh Thiện: Quang nguyên chiến kỹ - Bứt tốc, Ma ảnh !

Vụt mất ngay trước mặt B.R.C, hàng loạt Minh Thiện xuất hiện bao vây xung quanh ngay sau đó. Tất cả cùng hướng lưỡi kiếm Lục Quang Phá Ấn đâm về phía B.R.C.

-B.R.C: Chẳng phải ta đã nói... “Ta có thể nhìn thấy ngươi.”

Từ lưng của B.R.C, một loạt sáu chiếc gai đâm ra như những cái chân nhện bằng sắt với những khớp động đặc biệt, chúng tự do cử động, cùng đồng loạt hướng về phía duy nhất một Minh Thiện. Các Minh Thiện sau đó liền dừng lại, B.R.C liền lao tới phía Minh Thiện mà những cái chân nhện vừa nãy nhắm tới. Hắn vung thanh đoản đao trên tay, từ trên vụt nhắm đâm vào đầu Minh Thiện. Toàn bộ Ma Ảnh biến mất...

Keng... ! Ánh kiếm lại lóe lên, kéo theo ánh nhìn của đôi mắt màu lục.

Dùng một kiếm trực tiếp đỡ nhát đâm đó, kiếm còn lại Minh Thiện liền tấn công ngược lại đối phương. Nhưng B.R.C đã kịp dùng một cái chân nhện để đỡ lại, còn những cái chân nhện khác liền giương mũi nhọn hướng về phía Minh Thiện mà lao tới.

-B.R.C: Với một thiên tài như ngươi, kết thúc hôm nay có lẽ là quá sớm. Tiếc thật, nhưng chết đi !

Năm chiếc chân nhện sắt nhọn đâm thẳng về phía lồng ngực Minh Thiện, tưởng chừng cái chết đến nhưng cả năm chiếc chân ấy đều bất ngờ bị cản, chẳng thể xuyên qua.

Cơ thể Minh Thiện dần hiện rõ hào quang màu lục bảo, dần bao bọc cậu ta như một lớp giáp thực sự. Nhưng lớp giáp cũng không thể cứ chịu đòn mãi như thế, Minh Thiện lập tức đẩy người lui ngược về sau, tạo khoảng cách với đối phương.

-Minh Thiện: Tên này đúng là khó chịu.

-HaLynh: (Lối đánh tốc độ bất ngờ của ngươi xem ra vô dụng với hắn rồi... Haizzz, hắn hẳn là kiểu khắc tinh của ngươi rồi đấy.)

-Minh Thiện: (Ờ... Nếu thực lực của ta chỉ có tới đó thôi thì đúng.)

Chạm giới hạn...

Thu hồi cả hai thanh kiếm trên tay, Minh Thiện thay vào đó là tạo ra một khối cầu ánh sáng với phần chính giữa là một mảnh tinh thể. Sẽ chẳng có gì bất ngờ nếu thứ ánh sáng đó là màu xanh lục, nhưng thực chất đó lại là màu vàng. Đó hẳn chẳng phải là chiến kỹ...

-B.R.C: Cấu tạo này... Là một nguồn hồn lực tự do sao ?

-HaLynh: Thần tộc từng tồn tại một người sở hữu sức mạnh của ba loại quang nguyên bao gồm Hoàng quang nguyên, Lam quang nguyên và Xích quang nguyên. Bạch Vực Chiến Vương... Hắn đã giao sức mạnh Hoàng quang nguyên cho Dương Minh Thiện đầu tiên, cũng như là một dấu hiệu chứng minh tên nhóc này sẽ kế thừa toàn bộ sức mạnh còn lại sau này.

Sức mạnh trong khối Hoàng quang nguyên dần truyền lan tỏa vào khắp trong cơ thể Minh Thiện, cho đến khi nguồn hồn lực nằm sâu thẳm bên trong nhận thức của cậu ta xuất hiện thêm một nguyên tố ánh sáng màu vàng rực rỡ.

-B.R.C: Có thêm bao nhiêu loại nguyên tố thì kết quả vẫn vậy. Ta cũng chưa từng nghe có kẻ mạnh lên nhờ việc nhiều hơn đối phương thêm vài nguyên tố đâu.

Im lặng, Minh Thiện nhắm nghiền đôi mắt của bản thân lại và đứng yên đó. Những luồng hồn lực lục và vàng dần tỏa ra từ lòng bàn tay và bao quanh lấy cơ thể của thiếu niên tóc bạc...

Như một bản năng sát thủ, B.R.C bất ngờ lao lên tấn công khi mục tiêu có dấu hiệu không nhìn về phía mình.

-HaLynh: Hoàng quang nguyên với ánh sắc vàng rực rỡ không chỉ là một trong ba màu cơ bản của thế giới, sức mạnh mà nó sở hữu còn đại diện cho một trong ba loại môi trường nền tảng. Đã đến lúc trừng trị một cỗ máy rơi vào sự mạo phạm khi dám đặt chân vào mặt đất của thần !

... Đôi mắt Minh Thiện mở ra, một thứ khí tức bùng nổ.

-Minh Thiện: Hoàng Quang chiến kỹ - Lĩnh Vực Thần Quang.

Chỉ trong một khoảnh khắc đến ngắn ngủi, có hàng loạt đôi mắt bỗng đổ dồn về cùng một phía. Kẻ ngạc nhiên, kẻ lại đầy phấn khích.

-... Ra hắn là người kế thừa Thần tộc sao ?

Gần tuyến đường ray đi qua đường chính Đông Thánh Chi Lộ, nơi cũng diễn ra một cuộc chiến tương tự với Hắc Giáp Ma Đoàn. Một cuộc chiến giữa hai dã thú, sói và gấu.

Tay không đấm một phát mạnh đến nỗi xuyên qua cả bức tường bằng bê tông của một căn nhà bên đường, tên Lâm Hùng thật không gây ngạc nhiên khi kiểu tấn công đầy cục súc này quá hợp với thân hình vạm vỡ của hắn. Tuy vậy, tốc độ ra đòn vừa rồi thì lại nhanh đến bất ngờ.

-Cư Lãng: Ha... Tí nữa thì bị gãy mấy cái xương sống rồi. Phải cẩn thận hơn mới được...

Nói ngoài miệng là vậy, nhưng bản tính con người thì lại rất khó để dời. Đặc biệt là khi nụ cười lộ rõ thái độ kiêu ngạo vẫn còn trên mặt Cư Lãng. Ngay lập tức con dã lang này lao tới đối phương, tấn công một cách trực diện.

-Lâm Hùng: Tên khốn, ngươi thật là chán sống đấy !

Rút tay ra khỏi đống xi măng của bức tường đổ nát, Lâm Hùng quay lại vung cú đấm nhắm vào đối phương đang đâm đầu lao về phía mình. Cú đấm lướt đi trong không khí, cuồn cuộn khí thế đầy uy mãnh.

-Cư Lãng bất chợt lại mỉm cười: Hóa hình lang quyền – Tốc !

Khí tức hồn lực hóa thành hình sói, sáp nhập lấy Cư Lãng. Tốc độ gia tăng, phản ứng cũng vậy. Ngay trước khi đập mặt vào nắm đấm của đối phương, Cư Lãng đã bất ngờ dừng lại, vòng nhanh người qua bên, tay vung lưỡi vuốt tấn công.

-Cư Lãng: Phong Nguyên Chiến Kỹ - Sát Phong Trảm !

Lưỡi vuốt được bao quanh bởi luồng lốc trắng, xoáy rít lên liên hồi hướng về phía Lâm Hùng. Nhưng ngay trong khoảnh khắc gần chạm vào đối phương thì Cư Lãng bất ngờ bị lãnh trọn một đấm từ Lâm Hùng, bị văng đi, đập người mạnh vào chiếc xe tải vận.

Rầm !

-Cư Lãng: Ặc... Khốn kiếp, hắn phản xạ nhanh quá.

Chưa để đối phương kiệp đứng lên, Lâm Hùng lao nhanh tới chỗ Cư Lãng, định cho cậu ta thêm một đấm vào mặt. Phải nói bàn tay của tên Lâm Hùng rất to, lãnh trọn mấy cú đấm trực diện thì e là khó sống nổi. Cư Lãng biết rõ điều này, liền nhanh chóng cố lăn người sang bên tránh. Cú đấm của tên Lâm Hùng cứ thế đánh thẳng vào thân xe, chiếc xe tải vận bọc thép ấy vậy mà cũng bị thủng cho một lỗ. Cư Lãng sau đó lùi ra xa Lâm Hùng, tạm tạo một khoảng cách với tên này.

-Lâm Hùng miệng mỉm cười, vẻ mặt đầy tự mãn: Ha, biết sợ rồi sao ?

Cư Lãng từ từ đứng lên, xoay hai khớp vai như thể nãy giờ chỉ vừa khởi động. Ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đối diện với Lâm Hùng.

-Cư Lãng: Có lẽ tốc độ là chưa đủ nhỉ ? Dù sao ngươi cũng thuộc dạng mạnh hơn mấy tên ta từng đấu trước đây, khuyến mãi thêm vậy. Hóa hình lang quyền – Lực !

Dứt lời, Cư Lãng lại lao lên tấn công trực tiếp đối phương. Trông thấy vậy, Lâm Hùng lại tỏ vẻ xem thường.

-Lâm Hùng: Lại như vừa rồi nữa sao ? Định tiếp tục tiểu xảo với ta nữa à ?

Hướng cả hai cặp vuốt về sau vừa tụ lực, Cư Lãng hoàn toàn tự tin lên tiếng trả lời.

-Cư Lãng: Không, lần này là một đòn trực diện... Thực sự !

Đến ngay trước mặt đối phương, khoảng cách chỉ còn là một khủy tay. Cư Lãng thật sự tấn công Lâm Hùng trực diện, nhưng lần này lại là dùng nắm đấm.

-Cư Lãng: Phong Nguyên Chiến Kỹ – Phong Lang Thiết Quyền !

Cú đấm được bọc bởi luồng gió màu bạc, thổi cuồn cuộn, vang lên thanh âm như tiếng đàn sói đang tru tréo được Cư Lãng dồn hết lực nhắm vào Lâm Hùng. Lúc này, Lâm Hùng bất ngờ nhưng cũng kịp lấy lực vung cú đấm của mình ngược về phía Cư Lãng. Hai cú đấm trực diện lao vào nhau, và người duy nhất bị đánh văng ngược về sau là Lâm Hùng.

-Cư Lãng: Thế nào ? Ngươi nên dùng sức mạnh hồn lực thêm đi, không thì cú đấm đơn giản của ngươi dù có mạnh thì vẫn trở nên yếu ớt khi đối đầu với các đòn chiến kỹ khác đi mà thôi.

Gượng người đứng dậy, Lâm Hùng lau vết máu trên miệng. Tay siết chặt nắm đấm, mặt tức giận.

-Lâm Hùng: Được lắm, Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Hỏa Kích !

Dòng chảy hỏa nguyên bao lấy cánh tay Lâm Hùng cuộn cuồn, là ngọn lửa rực cháy dữ dội đầy mạnh mẽ. Lâm Hùng lấy hết tốc lực, lao tới áp sát đối phương ngay trong nháy mắt.

Lùi một chân, khụy gối thủ thế. Cư Lãng dùng cả hai tay để đỡ lại cú đấm của Lâm Hùng, tuy vậy vẫn bị đẩy về sau một khoảng.

Bất ngờ, rất nhanh Lâm Hùng đã ngay vung tay còn lại đấm móc một đòn cực mạnh vào bụng Cư Lãng. Cư Lãng đau đớn ôm lấy bụng khi lãnh một đòn trực diện như thế.

-Cư Lãng: A...

Chưa dừng lại, Lâm Hùng nhân cơ hội ngay sau đó tung lại đòn Hỏa Kích, đấm một đòn vào mặt Cự Lãng. Trong khoảnh khắc choáng váng, Cư Lãng ôm mặt, ngã gục xuống.

-Lâm Hùng: Nói nhiều chỉ chuốc thêm họa thôi, tên ranh con.

Chuẩn bị vung chân đá tiếp một đòn vào Cư Lãng thì không ngờ đối phương lại có thể lập tức né, còn gạc chân ngã Lâm Hùng xuống đất.

-Cư Lãng: Đùa chút thôi, con gấu rừng to xác.

-Lâm Hùng: A, tên khốn.

Cư Lãng phóng người lên không, một bên vuốt lúc này đã thu lại. Tay lấy từ trong túi áo ra một loạt hơn mười đoản đao, Cư Lãng liền phóng chúng về phía Lâm Hùng.

Không cố gắng để né, Lâm Hùng xoay người bật dậy, tay vận hỏa nguyên.

-Lâm Hùng: Mấy trò vặt, Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Hỏa Vệ

Bên ngoài cơ thể Lâm Hùng bất ngờ được bọc lại bởi một lớp lửa đỏ tựa như lớp giáp, những thanh đoản đao đâm xuyên qua lớp bên ngoài dần dần nhanh chóng bị nung chảy rồi hóa thành tro bụi trước khi kịp đâm vào người Lâm Hùng.

-Lâm Hùng: Ha ha ha, đó là phòng ngự tuyệt đối đấy.

Ngồi ở gần đó, ngay phòng điều khiển đèn hiệu đoạn đường sắt. Đó là một thiếu niên với mái tóc xanh dương cùng đôi mắt bơ phờ nhưng toát đầy vẻ lạnh lùng đang xem cuộc chiến, tay nâng tách trà đang uống dở, bình thản lẩm bẩm.

-Nhất Thắng: Cái thứ đó mà là phòng ngự tuyệt đối sao ? Đến mình còn có cách đánh xuyên qua được, có cái con khỉ chứ tuyệt với chả đối. Mồ, tự dưng dừng tàu thế này... Chắc nhiệm vụ lần này không hoàn thành rồi.

Như lời của Nhất Thắng, Cư Lãng lần này vừa tiếp đất đã bứt tốc lao tới áp sát trực diện Lâm Hùng còn đang đứng cười tự đắc.

-Cư Lãng: Nói được vậy thì hẳn ngươi chưa từng thấy phòng ngự tuyệt đối là gì rồi. Phong Nguyên Chiến Kỹ - Sát Phong Trảm !

Vung chém một đòn trực diện vào Lâm Hùng, Cư Lãng dễ dàng cắt một đường xé toạc, xuyên qua lớp phòng ngự, để lại vài vết cào trên lồng ngực của đối phương.

-Lâm Hùng: Không thể nào... !

-Cư Lãng: Còn hơn cả có thể đấy chứ.

Tiếp tục, Cư Lãng xoay người ngang giữa không trung, vung vuốt chém từ dưới lồng ngực đối phương ngược lên trên, cắt một đường làm máu bắn vụt ra nhuộm đỏ cả phần lưỡi vuốt sắt nhọn. Lâm Hùng chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã gục mặt hoàn toàn xuống đất, máu loang dài ra khắp mặt đường.

Vừa lau vết máu trên lưỡi vuốt, Cư Lãng vừa nhìn đối phương nằm dài trên đất. Đám lính Hắc Giáp Ma Đoàn xung quanh cũng dần bị người phe của Cư Lãng hạ gục gần hết.

-Cư Lãng: Lãnh đạo một đám này mà chỉ có thể ép ta dùng đến hai cổng Tốc và Lực thôi sao ?

Lúc này, một vòng sáng màu vang bất ngờ xuất hiện ngay phía cuộc chiến còn lại. Thứ ánh sáng hoàng kim chói sáng, rực cả một quãng trời chiều, đánh dấu lĩnh vực của thần.

Bên trong vùng ánh sáng màu vàng chỉ có Minh Thiện và B.R.C, mọi vật thể không được phép đều không thể ra vào, kể cả một linh hồn như HaLynh cũng chỉ thể đứng xem từ phía ngoài.

Lao tới liên tục tấn công Minh Thiện, B.R.C như chẳng hề bị ảnh hưởng gì bởi lĩnh vực này. Hắn vung những nhát chém mỗi lúc một nhanh, cùng với đó là những cái chân mọc ở phía sau lưng phối hợp tấn công. Điều này vậy mà lại không làm khó được Minh Thiện, bản thân cậu ta có vẻ cả tốc độ lẫn phản xạ đều nhanh hơn.

-B.R.C: Chỉ là kiểu lĩnh vực tăng phúc thôi sao ? Cứ tưởng là sẽ mang sức mạnh gì đó ghê gớm lắm mới có thể khiến ngươi mạnh miệng như thế, thật làm ta đây thất vọng.

Không quan tâm lời nói của B.R.C, Minh Thiện chỉ tập trung đối phó với các đòn tấn công đầy chí mạng kia của đối phương. Long Hồn Ấn Kỹ được kích hoạt tới mức của cực hạn, vết xăm họa rồng như thể sắp tách rời khỏi Minh Thiện để hóa thành một con thanh long thật sự vậy.

-HaLynh: Thật sự không ngờ thiên phú của Minh Thiện lại cao như vậy, cảnh giới lĩnh hội được hiện giờ đã nhanh hơn dự tính của mình tận hơn 20 năm trời. Với tiến độ như vậy thì chỉ cần khoảng 30 năm để tên nhóc này nắm lấy toàn bộ sức mạnh nữa mà thôi, nhưng... Haizzz, liệu mình có tồn tại mãi được đến lúc đó hay không ?

Cũng là một nguồn sáng hoàng kim khác, Thánh Hỷ là mục tiêu tập trung tấn công hầu hết lực lượng của đối phương. Một thiếu niên vừa qua khảo nghiệm danh hiệu Tinh Binh không lâu có thể tự bản thân đối chọi với cả mấy tên Hắc Giáp Ma Đoàn võ giả, hoàn toàn áp đảo được kẻ thù cùng bậc và cả Tinh Anh.

-Thánh Hỷ: Xì, đông thì đã sao chứ ? Qua khảo sát đạt danh hiệu Tinh Anh rồi thì sao chứ ? Tất cả chỉ là cục diện hư ảo trước mắt, kẻ mạnh mới là kẻ chiến thắng cuối cùng.

Nghiêng người nhẹ sang bên tránh một cú đấm vào mặt của một tên lính Hắc Giáp Ma Đoàn, Thánh Hỷ cùng lúc vận lôi nguyên đánh gục một tên lính khác định đánh lén từ phía sau lưng, rồi lập tức dùng tay còn lại thúc lấy trỏ vào mặt tên trước mặt. Còn đến bốn, năm tên vây quanh nhưng Thánh Hỷ vẫn tỏ vẻ mặc kệ, như thể chưa gì làm khó được mình. Nhưng với đám lính kia, chúng thật sự đã sắp kiệt sức. Một cách biệt quá rõ ràng về sức mạnh của Thánh Hỷ.

-Thánh Hỷ: Bên mình thì có vẻ ổn nhưng cái đám vệ sĩ kia thì... Chậc, đã chia đi nửa số quân của chúng rồi cơ mà.

Nhìn sang phía những người khác, hầu hết lại bị phe Hắc Giáp Ma Đoàn hạ gục. Minh Thiện, Hân Hân và một, hai tên lính hoàng gia đang là tuyến thủ duy nhất của chiếc xe tải vận là còn trụ được cùng với Thánh Hỷ.

Bên trong hoàng quang lĩnh vực, Minh Thiện lúc này mới bắt đầu đáp trả đòn với B.R.C. Đối phương lao tới tấn công, Minh Thiện cứ thế đưa cánh tay với lớp giáp bọc ở cổ tay đỡ lại rồi phản công. Khác hẳn từ đầu tới giờ, tuy vẫn đỡ lại được nhưng tốc độ phản xạ của B.R.C đã giảm một cách rõ rệt.

-B.R.C: Chết tiệt, các khớp không còn cử động kịp so với tín hiệu của mình. Sao vậy chứ ?

-Minh Thiện: Có vẻ đã được rồi nhỉ ?

Lúc này, khi đã quan sát kỹ cơ thể của mình thì B.R.C mới nhận ra có rất nhiều vị trí bị phủ bởi đất đá hay đúng hơn là cơ thể nơi tiếp xúc lâu với tia sáng màu vàng của lĩnh vực đang bị hóa đá. Các khớp bị đất khô cứng bám lấy, khiến sự di chuyển trở nên khó khăn.

-HaLynh: (Lĩnh vực mang ánh sáng màu vàng kia mô phỏng đặc tính môi trường lòng đất nên nếu ngươi nghĩ nó chỉ có khả năng tăng phúc thì lầm to rồi đấy, nó thật ra còn có sức mạnh giết chóc tuyệt đối nữa cơ. Ha... So với một sinh vật sống thì một cơ thể bằng sắt như ngươi rất khó để bị hóa đá hoàn toàn được đấy, B.R.C. Nhưng có lẽ nhiêu đây đã đủ để tên nhóc đó hạ ngươi rồi.)

Vận hồn lực, một luồng hào quang chảy dài khắp một bên cánh tay của Minh Thiện rồi bất chợt đưa lòng bàn tay ra hướng về phía đối phương, từ từ nắm chặt lại.

-Minh Thiện: Hoàng Quang chiến kỹ - Thạch Hóa Bộc Táng... !

Lĩnh vực càng phát sáng, chói lóa cả một vùng trời. Sự thạch hóa trên cơ thể kim loại của B.R.C dần hiện hữu rõ bởi từng mảng đá bộc khắp cơ thể đang xuất hiện khi tia sáng hoàng quang chiếu vào. Không thể cử động được nữa, B.R.C chỉ thể để cơ thể của mình ngã quỵ xuống mà bất lực.

-B.R.C: Chết tiệt... Cái chiêu thức quái quỷ gì thế này. Quang nguyên tố mà có thể thạch hóa như thổ nguyên tố sao ?

Đứng đối diện trước mặt B.R.C, Minh Thiện đưa ngón tay lên miệng ra hiệu đối phương im lặng.

-Minh Thiện: Xin lỗi, ta không có thời gian để giải thích với kẻ sắp chết.

Dứt lời, Minh Thiện liền một đao găm xuyên vào đỉnh đầu B.R.C, phá hủy trung tâm điều khiển của đối phương. Mọi hoạt động của B.R.C bắt đầu tắt đi, tay chân rũ xuống không chút sức lực. Giờ trông hắn vô tri, chẳng khác gì một đống sắt phế thải.

Lĩnh vực tan biến, xung quanh Minh Thiện là một lớp hồn lực màu vàng kim đang từ từ bốc hơi vào không khí, trông cậu ta như chẳng còn chút sức lực thì liền lập tức bị vài tên Hắc Giáp Ma Đoàn khác bao vây lấy.

-HaLynh vội lao tới Minh Thiện: Tiêu rồi... !

Mấy tên Hắc Giáp Ma Đoàn khí thế lao lên, mỗi tên một đao định chém Minh Thiện. Đúng lúc một bóng người phi lên từ dưới lòng đất, hạ gục cả đám nhanh chóng.

-Tay gông cổ hai bên hai tên Hắc Giáp Ma Đoàn, Shin nói với Minh Thiện: Ha, lại gặp nhau rồi nhỉ ?

Vừa nhìn thấy bóng người tóc đen tuyền, bịt mặt lại thêm việc mặc chiến phục nhẫn giả thì bọn Hắc Giáp Ma Đoàn kia đã nhận ra ngay đó là Lôi Sát Đế. Chúng dù vẫn còn đông nhưng khí thế thì liền mất, thục mạng bỏ chạy.

-Ngô Đình: Tiến lên, Dã Lãng Thú Triều Đột Kích !

Từ trên không trung lao xuống, Ngô Đình cùng một bầy Lam Huyễn Dã Lang phóng lên lưng từng tên Hắc Giáp Ma Đoàn mà trấn áp toàn bộ kẻ địch còn lại.

-Thánh Hỷ lẩm bẩm: Chậm quá đi...

-Ngô Đình ngồi lên mình một tên Hắc Giáp Ma Đoàn, chân thì đè lên đầu đối phương, nhìn Thánh Hỷ: Được hai vị lão sư đây tới viện trợ không tốn một đồng mà còn ý kiến ý cò à ?

Lúc này Minh Thiện đã kiệt sức, trước mắt mọi thứ cậu nhìn thấy chỉ là những hình ảnh dị dạng và méo mó. Mất đi ý thức, cậu nghiêng người ngã xuống. May thay, một bóng dáng nhỏ nhắn với mái tóc dài màu hồng ngọc đến đỡ lấy Minh Thiện trước khi cậu ta đập gương mặt hoàn hảo của mình lên mặt đất. Cũng cùng lúc đó, một người nữa...

-Meyzuru và Hân Hân từ hai bên đỡ lấy Minh Thiện: Cẩn thận, Minh Thiện !

Khoảnh khắc hai cô gái chạm mặt nhau, cả hai bất chợt im lặng.

-Y Viễn đứng ngoài xen vô: Hmmmm... Vui à nha.

Tiếng còi tàu hỏa từ xa bất ngờ vang lên, đồng nghĩa phía Cư Lãng cũng đã dọn dẹp xong và con đường chính không bị chặn lại nữa. Ngô Đình đưa đám Hắc Giáp Ma Đoàn bị bắt đi, Shin trực tiếp hộ tống đoàn tải vận của Lôi gia đến cuối đường, một nhóm ở lại dọn dẹp tàn dư cuộc chiến, còn lại trở về học viện an toàn.

Buổi chiều tối tại trung tâm quản lý tuyến đường sắt Đông Thánh Chi Lộ, trong một căn phòng là liên tục những âm thanh của tiếng la mắng tử quản đốc vang lên. Sau đó là một tiếng đóng con dấu rõ lớn và Nhất Thắng đi ra, trên tay là tờ giấy nhiệm vụ đề dòng chữ “Chưa hoàn thành”.

-Nhất Thắng: Cứ tưởng làm việc nghĩa thì sẽ được cho qua chứ nhỉ ? Rõ chán.

-Một cô gái lên tiếng: Việc cậu làm gây ra cả tá chậm trễ luôn đấy, ở đó mà còn than nữa cơ đấy.

Nhất Thắng thở dài, nhìn vào tờ nhiệm vụ rồi lẩm bẩm.

-Nhất Thắng: “Chưa hoàn thành”... Chắc mai mình sẽ lại nhận nhiệm vụ này tiếp nhỉ ?

Quản đốc đưa mặt ra nhìn, nghe được câu đó bỗng tái mặt đi. Nhưng nhiệm vụ thì vẫn được treo vào những ngày sau đó.

Mặt trời của Thánh Hồn Đại Lục dần lặn xuống, thứ ánh sáng rực rỡ mãnh liệt kia được thay bằng ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng và ánh sáng lấp lánh đầy màu của các vì sao. Một bầu trời huyền ảo phủ lên vùng đất trông thật thanh bình, thật khó để con người ta nhận ra được những hiểm nguy đang dần hình thành.

Ở sâu trong rừng gần chân núi của tử địa Thiên La, một ngôi làng vốn đã bỏ hoang từ lâu sau cuộc chiến tranh Tam Đại đế quốc trước kia. Không ai sẽ ngờ rằng tại đây, tên thủ lĩnh của tổ chức quân phản loạn đã chọn làm căn cứ của hắn.

Ở giữa ngôi làng, bên cạnh những ngôi bộ là cuộc nói chuyện của tên thủ lĩnh và một tên thuộc hạ. Ngoài ra còn một tên dáng người nhỏ con, ngồi vắt chân trên cái cây trụi lá gần đó.

-Tên thuộc hạ: Tình báo của ta đưa tin về, xác nhận mục tiêu Dương Minh Thiện thật sự sở hữu một loại ấn kỹ họa tiết hình rồng xanh. Hơn nữa, thực lực hắn ta rất mạnh. Hôm nay thậm chí đã giết được B.R.C của phe Hắc Giáp Ma Đoàn.

-Tên thủ lĩnh: Giết cả cái tên B.R.C luôn sao ? Tên người máy đó thậm chí có thể đánh tay đôi được với một người đã đạt khảo sát Tinh Đế cơ đấy. Hừ, ra lệnh ngay tạm hủy việc ám sát mà giữ yên lặng theo dõi Minh Thiện. Thực lực tên nhóc đó có vẻ vượt xa sát thủ ta gửi tới rồi, có lẽ nên tìm người nào mạnh hơn tới đó để thực hiện việc ám sát này.

Tên thuộc hạ nghe theo, liền đi liên lạc với người của hắn. Lúc này, thủ lĩnh nhìn về phía cái tên đang ngồi trên cây với bộ mặt như thể đang hỏi ý kiến

-Tên ngồi trên cây mới lên tiếng: Nếu để tên nhóc đó sống sót, khả năng tương lai mà em đã nhìn thấy sẽ thật sự diễn ra. Nếu vậy thì vào cái ngày hôm đó, hai ta đều sẽ chết dưới tay hắn đấy anh trai à.

...

Ký túc xá Đông Thánh Viện, bên trong căn phòng III – T yên tĩnh hơn thường ngày của nó. Minh Thiện đang nằm trên giường của mình sau một ngày kiệt sức, nhưng có lẽ cậu đã tỉnh. Đôi mắt dần mở ra, trước mắt cậu là một thiếu niên ngồi bên cạnh, mắt chăm chú dán vào cuốn sách đen trên tay – một cuốn sách có bìa màu đen.

-Không cần phải liếc nhìn, Đại Thắng: Yô, Minh Thiện. Em tỉnh rồi nhỉ ?

-Minh Thiện: Là anh sao ? Những người khác đâu rồi ?

Căn phòng chả có một ai, kể cả HaLynh.

-Đại Thắng: Nếu em hỏi hai con bé đã kè em về đây thì một đứa tên Hân Hân đã về ngay sau đó, còn đứa tên Meyzuru thì cũng vừa về khi anh tới. He he he, em trai khá lắm.

Nhìn chăm chăm vào bộ mặt vốn điềm tĩnh của Đại Thắng bỗng trở nhiên gian xảo đến lạ, Minh Thiện thật chẳng thể ngờ tới.

-Minh Thiện: Không, là bạn cùng phòng của em kìa.

-Đại Thắng: À, bọn chúng đi ăn tối rồi. Cái tên nhóc Đại Hưng bảo sẽ mua đồ ăn tối cho em, khỏi lo bị bỏ đói.

-Minh Thiện: Vậy giờ đang là giờ bữa tối rồi à... ?

-Khép cuốn sách trên tay, Đại Thắng chuyển sắc mặt nghiêm túc: Hôm nay em đã đánh bại được B.R.C, lại thêm việc sở hữu lĩnh vực. Chuyện này ngày mai hẳn sẽ nổi lắm đấy, ngày mai khéo lại thêm cả đám người nữa vây quanh.

-Minh Thiện cười, nụ cười chẳng mấy tự nhiên: Haha... Chỉ là ăn may thôi, với cả lĩnh vực cũng chỉ là loại tăng phúc bình thường mà... nhỉ ?

-Đại Thắng: Ăn may với một con người máy tự hành bậc II ? Với lại, cái vụ lĩnh vực. Dù là lĩnh vực tăng phúc thì số người có được một lĩnh vực cũng là vô cùng hiếm. Haizzz... Muốn lấy cớ khiêm tốn thì cũng bớt phi lý vừa thôi chứ.

-Minh Thiện: Ha ha... Vậy sao ? ( May quá, có lẽ sức mạnh của Thần Quang Lĩnh Vực vẫn chưa bị lộ ra.)

Hai người tiếp tục nói chuyện một lúc lâu, sau đó Đại Thắng mới rời đi. Bây giờ chỉ còn một mình, Minh Thiện nằm kê tay lên đầu, suy nghĩ.

-Minh Thiện: (Đại Thắng lại bảo mình nên cẩn thận với người tên Ajukuji Arashi... Hội trưởng của hội học sinh sao ?)

Vừa lúc này, HaLynh từ bên ngoài trở về, thoáng cũng đọc được ý nghĩ của Minh Thiện một chút.)

-HaLynh: (Arashi ? Có chuyện gì với cái người đó à ?)

-Minh Thiện: Cô đã đi đâu vậy ?

-HaLynh: (Xử lí cái bộ nhớ của tên B.R.C chứ gì nữa, trong đó vẫn còn kha khá dữ liệu đủ để người ta nhận ra cái lĩnh vực đó không chỉ là lĩnh vực tăng phúc bình thường. Khi đó nhiều người lại đổ dồn về ngươi, chuyện khôi phục thần tộc cũng sẽ bị lộ. Nguy hiểm lắm. À, mà ngươi phải trả lời câu hỏi ta trước chứ ? Đồ không biết lớn nhỏ !)

Xoay mặt sang một bên, Minh Thiện lẩm bẩm để tránh HaLynh nghe được.

-Minh Thiện: Với vẻ ngoài loli đó, nhiều lúc mình cũng quên cô ta là người đã sống từ hơn cả nghìn năm trước.

-HaLynh: (Này, đang nói nhỏ gì thế hả ?)

Minh Thiện liền quay sang mỉm cười, tỏ thái độ bình thường.

-Minh Thiện: Có gì đâu. À, mà cô đi lòng vòng trong học viện nhiều vậy chắc biết người tên Arashi hay hội học sinh ở đây chứ ?

-Tỏ vẻ tự mãn, HaLynh ưỡn ngực tự tin: (Hỏi thế thì đúng người rồi. Kêu ta một tiếng sư phụ, ta sẽ nói hết những gì ta biết)

-Minh Thiện: Rồi, rồi. Sư phụ, làm ơn kể cho đứa học trò này nghe đi.

-Phóng ngay lên trên ghế ngồi, HaLynh: (Rồi, đây. Hội học sinh có quyền gần với quyền của một giáo viên, phải tham gia vào nhiều việc liên quan đến xây dựng và quản lí các hoạt động của học viên nên có hẳn một phân bộ lớp riêng. Có phải ngươi đang học lớp 10A không ? Ngoài ra còn có lớp 10B nữa, tương tự vậy thì cũng có 11B, 12B. Đó là lớp dành riêng cho thành viên Hội học sinh đấy, Arashi hình như là đang học ở 12B. Hội học sinh cũng có người học ở lớp A, chủ yếu là để hỗ trợ giám sát.)

-Minh Thiện: ..., ..., ... Hmmm... Hết rồi ?

-HaLynh trưng ra bộ mặt ngây thơ: (Đúng, hết rồi. Nhiều mà.)

Không thể khai thác thêm nhiều thông tin từ HaLynh về Arashi, Minh Thiện đành đợi đến lúc nhóm của Phong Tần trở về thì lập tức hỏi cậu ta.

-Phong Tần: Bọn mình về rồi nè, có mua phần ăn cho cậu đây.

-Minh Thiện: À, hôm nay mình có nghe nhiều người nói về Arashi của lớp trên. Anh ta là người thế nào vậy ?

-Phong Tần: Hội trưởng hội học sinh à ? Anh ta khá giống với anh trai cậu đấy. Điềm tĩnh, lạnh lùng lại vừa có vẻ ngoài đẹp trai nên bọn con gái cũng bu đầy.

-Minh Thiện: Anh ta có mạnh không ?

-Phong Tần lắc đầu: Ai mà biết đâu, kiểm tra thì khác lớp với việc hội học sinh khá bận nên phần lớn thành viên gồm cả anh ta thậm chí còn chẳng tham gia vào bất kì cuộc thi thố nào nên vẫn chưa ai được thấy cách Arashi chiến đấu thế nào cả. À, mà có tin đồn đàn anh Arashi mạnh ngang với Thánh Hỷ đấy. À mà năm nay có thêm tin đồn rằng Arashi sẽ tham gia các giải đấu đấy, dù gì cũng là năm cuối anh ta học ở đây rồi.

-Minh Thiện: Vậy sao ?

...

Tiếng tít của điện thoại, một giọng nói từ phía đầu dây bên kia.

-“Thủ lĩnh đã ra lệnh như vậy, ngươi hiểu rồi chứ ? Chỉ việc theo dõi Dương Minh Thiện, báo lại cho ta.”

-Hân Hân: Tôi biết rồi.

Trăng lên cao, màu trắng sáng dịu nhẹ đặc trưng riêng này càng làm thêm vùng đất Thánh Hồn Đại Lục huyền ảo về đêm. Nơi trang viên xây trong ký túc xá Đông Thánh, mọc lên qua đầu thảm cỏ xanh là những cây Lam Nguyệt Thảo đang phản phất lại ánh trăng. Dưới tán cây gần đấy, một Hân Hân với vẻ lạnh lùng nhưng mang theo điều gì đó khác lạ. Chỉ có duy nhất đôi mắt tuyệt thế ấy nhìn lên trời đêm, vẫn để lại là hình ảnh của một cái nhìn về phía xa xăm tưởng chừng dài đến vô tận.

Học viện Đông Thánh buổi sáng hôm sau. Tại cửa lớp 10A, lại có một đám đông vây quanh chắn cả lối vào để tìm người. Có vẻ hầu hết mọi người đều đang bàn tán rần rần về một học viên sở hữu lĩnh vực, dĩ nhiên người đó là Minh Thiện.

Đứng nấp sau một góc tường, Minh Thiện cùng nhóm nam cùng phòng chưa thể vào lớp. Lại chẳng hiểu sau cả đám lại phải nấp với Minh Thiện.

-Phong Tần: Tự dưng sao lại phải tránh mặt ở đây làm gì ?

-Nhất Thắng ngồi bẹp xuống đất: Mỏi chân chết, muốn đi ngủ, muốn nằm dài trên bàn...

-Đại Hưng bỗng lên tiếng: Mấy cái tên này ! Anh em thì phải giúp đỡ nhau lúc khó khắn chứ ?

Đầy tự tin và mạnh mồm là thế, nhưng thoáng thấy Ái Ngân vừa cùng bạn đi vào lớp thì Đại Hưng thay đổi thái độ đột ngột.

-Quay sang đám bạn, nở một nụ cười thân thiện, Đại Hưng: Hề hề hề hề... Xem nào, quên những gì mình vừa nói đi nha.

Dứt lời, Đại Hưng liền tức tốc phi thân vào lớp trước, để lại năm người kia đứng mở to mắt nhìn theo.

-Phong Tần: Cứ tưởng nghĩa khí lắm, đồ hám gái.

-Nhất Thắng: Cậu mà cũng nói được câu này sao ?

-Phong Tần: Eh ??? Ờ ha.

Thấy bắt mọi người ở đây cùng mình thì cũng không được, Minh Thiện mới thở dài lên tiếng.

-Minh Thiện: Haizzz, các cậu cứ vào lớp trước đi. Lát nữa đến khi tiết học bắt đầu là mình cũng vào được ấy mà.

Chống hông, ưỡn ngực, nâng cao đầu lên tiếng.

-Phong Tần: Nãy giờ nói vậy thôi chứ bọn này không có nghĩ đến chuyện để cậu ở đây mà vào lớp một mình đâu.

-Liếc nhìn, Nhất Thắng: Không, mình thì có.

-Phong Tần: Cái tên lạnh lùng vô trách nhiệm này !

-Phúc Khang: Thôi, thôi hai người.

...

-Đến gần vỗ vai Minh Thiện, Minh Anh: Đúng là bị vây quanh suốt cũng không phải cảm giác dễ chịu gì, những thực tế đã vậy thì cậu cũng chẳng thể trốn tránh. Với lại dù gì họ cũng chỉ đang cảm thấy mến mộ cậu thôi mà, Minh Thiện.

-Minh Thiện: Mình biết là vậy, nhưng bản thân lại chẳng thể làm được.

Bất ngờ lúc này, từ phía lớp học có tiếng nói vang lên. Với băng đeo màu đỏ ở cánh tay trái, đó là năm người của hội học sinh. Trong đó bao gồm có cả hội trưởng Arashi

-Ajukuji Arashi: Quy định của học viện, học viên không được phép tụ tập quá đông ở một khu vực. Các người đang làm gì ở đây, nếu không phải là việc chính đáng thì mau giải tán. Nếu không thì... Sẽ có án phạt ngay đấy.

Mái tóc đỏ cùng với vẻ điềm tĩnh, không thể lẫn lộn Arashi với một người nào khác. Đôi mắt nhìn tưởng chừng hiền từ nhưng lại đầy uy nghiêm, toát lên rõ một sự lạnh lùng được dấu kín bên trong bộ mặt sắt lạnh kia.

Trước lời nói của Arashi, ai nấy cũng đều nghe theo và lập tức đám đông được giải tán. Thật không mấy bất ngờ khi Thánh Thành Đế Quốc luôn có tin đồn về sự quyền lực trong học viện của Hội học sinh tại Đông Thánh viện là đứng đầu trong tất cả các trường, một sự quyền lực chỉ vừa toát qua lời nói thôi cũng đã đấy áp lực.

Minh Thiện còn chưa biết phải làm gì thì Arashi đã tiến tới chỗ của cậu.

-Arashi: Dương Minh Thiện, cậu là cái tên được bàn tán khắp mấy ngày nay đúng chứ nhỉ ?

-Minh Thiện: Đúng, tôi là Minh Thiện.Còn anh chính là Arashi.

-Arashi: Thật là có nhiều nét giống với Đại Thắng đấy, kể cả thực lực thì cũng thuộc dạng thiên tài. Xem nào, tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Sở hữu lĩnh vực, mọi điểm số đều ở mức cao, như vậy tôi thật sự muốn mời cậu vào Hội học sinh.

Một lời mời bất ngờ, và cũng bất ngờ khi trực tiếp Arashi đến mời Minh Thiện.

-Minh Thiện: Xin lỗi, nhưng tôi xin từ chối.

-Arashi: Nhanh vậy sao ? Đã nghe Đại Thắng nói vài lời rồi à ?

-Minh Thiện lắc đầu: Không, anh ấy chỉ bảo là nên cẩn thận với Hội học sinh thôi. Chuyện từ chối là do tôi không muốn tham gia vào bất cứ nhóm hay tổ chức nào như CLB và Hội học sinh thôi, rất khó chịu khi nghĩ bản thân bị kẻ khác đứng đầu.

-Arashi mỉm cười: A, vậy sao ? Cũng thật may khi cậu đã từ chối, tôi đã không nghĩ đến sẽ rất khó khăn nếu để một người không chịu quy phục một ai như cậu tham gia Hội học sinh. Ngôi Vương của tôi sẽ bị đe dọa mất.

Nói thế nhưng cái ánh nhìn của Arashi lại bộc lộ rõ một sự tự tin, thật sự thì cậu ta chẳng sợ bất cứ kể nào làm lung lay vị thế của mình. Arashi đủ sức để nắm cái ghế Hội học sinh từ ngay năm đầu nhập học ở học viện, khi cậu học cấp II. Một Hội học sinh quyền lực từ đó mới ra đời và tồn tại bền vững đến nay, thật khó có thể thay đổi bất cứ điều gì.

-Arashi: Mục đích của tôi đến đây là để xem thử Minh Thiện là ai và liệu có mời vào Hội học sinh được hay không. Tất cả đã diễn ra xong nên chào, tôi đi đây.

Chuẩn bị rời đi, Arashi nhìn thấy Nhất Thắng đang nhắm mắt ngồi tựa lưng vào tường.

-Arashi: Cậu, không được ngủ ở hành lang.

-Nhất Thắng: Nhầm rồi, tôi không ngủ. Chỉ là tôi không muốn đối diện với cặp mắt đó của anh thôi, Ajukuji Arashi.

Arashi im lặng một chút rồi mới lại lên tiếng.

-Arashi: Đúng là đạt điểm tuyệt đối phần thi lý thuyết chưa phải giới hạn kiến thức của cậu nhỉ, Nhất Thắng ? À, quên mất. Tôi nên cảm ơn cậu vì đã cứu Shiroimi hôm trước. Sau ngày đó, cô ta cứ nhắc tên cậu suốt... Nhiều đến mức tôi phát bực.

-Nhất Thắng với thái độ hờ hững đáp lại: Vậy sao ?

-Arashi: Được con gái nhắc tên mà lại vẫn giữ được thái độ đó sao ? Sẵn đây thì tôi có một thắc mắc nhỏ muốn hỏi cậu đây, làm sao cậu nhìn ra được Shiroimi. Với một người sở hữu khả năng mờ nhạt như Shiroimi, việc nhận ra sự hiện diện của cô ấy ở nơi đông người là gần như không thể. Trừ khi ngay từ đầu, cô ấy đã bị xem là mục tiêu.

-Nhất Thắng: Chuyện đó sao ? Rồi, để tôi giảng đạo cho anh đây. Lấy xã hội là bầu trời đêm, còn con người là các ngôi sao. Với những ngôi sao mà ta nhìn thấy, sẽ có những ngôi sao sáng hơn và nổi bật hơn. Khi ấy thì chúng được chú ý nhiều hơn và ngược lại, đó là ngôi sao mờ nhạt như Shiroimi sẽ khó bị nhìn thấy hơn. Dù tất cả là ngôi sao sáng nhưng sự quan tâm của người khác dành cho chúng lại khác nhau nhưng suy cho cùng, nguyên do chỉ gói gọn trong cách nhìn. Thay đổi cách nhìn trở nên đơn giản hơn, tôi nhìn con người giống như nhau, đều có giá trị, đều có ánh sáng riêng và chẳng để ai mờ nhạt khỏi tầm mắt.

-Arashi: Nhìn người như nhau sao ? Một kiểu nói viễn vong đầy chính nghĩa và công bằng, nhưng ít ai lại làm được. Phân bậc tầng lớp đã tồn tại từ lâu, làm thế nào để ta có thể nhìn thiên tài và người thường lại được ngang hàng với nhau được chứ. Thật sự tôi chẳng thể ưa nổi cậu, Nhất Thắng.

-Nhất Thắng: Cuối cùng chúng ta cũng có điểm chung, đều không ưa nổi đối phương.

Mỉm cười, Arashi cùng những người ở Hội học sinh rời đi. Một không khí căng thẳng bỗng thoáng qua rồi dần mất đi. Nhất Thắng sau đó cũng liền mở mắt, đứng dậy xách cặp, một mình đi trước vào lớp.

-Nhất Thắng: Nào, nào. Vào lớp thôi.

-Đứng nhìn theo Nhất Thắng, Phong Tần: Căng đây, quá là căng luôn...

...

Bước vào lớp, an tọa ngồi xuống ghế của mình. Minh Thiện chưa gì đã thở dài.

-Minh Thiện: Haizzz, cảm thấy mệt mỏi quá đi... Vừa mới sáng đã có nhiều chuyện xảy ra rồi.

Cảm dưng lại thấy rảnh, Minh Thiện bỗng ngồi nhìn mọi thứ trong lớp. Nhìn sang bên trái là chiếc ghế trống của Đại Hưng, còn người thì đang đứng nói chuyện với Ái Ngân ngay phía trước mặt,... Liếc qua rồi liếc lại, đến khi nhìn sang bên phải thì cậu giật mình vì không ngờ Hân Hân đứng sát ngay bên cạnh. Mắt Minh Thiện nhìn phải bộ ngực cân đối kia, mặt thì tỉnh nhưng bên trong suy nghĩ thì đang vừa ngại ngùng, hẳn cũng có phấn khích.

-Minh Thiện bật người, đẩy ghế lùi về sau: Heh !!! Hân Hân, có chuyện gì sao ?

-Hân Hân: Mình thích cậu, hẹn hò đi.

-...

Lớp bỗng yên lặng, một lát sau tiếng ồn vang lên. Chẳng ai lại ngờ Hân Hân nói được một câu như thế nhưng gương mặt vẫn tỉnh đến như vô cảm xúc. Người người lại sắp có chuyện để bàn tán.

-Minh Thiện: Hả ?

-Meyzuru: Hả ?

Dựa vào vai Meyzuru, Y Viễn tỏ một thái độ chọc ghẹo.

-Y Viễn: Ha... Minh Thiện đào hoa quá nhỉ, Meyzuru ?

-Khải Nhi: Nhưng họ mới gặp hôm qua, tình hình giờ có phải là nhanh quá không ?

Không giấu nỗi thất vọng, Phong Tần và Phúc Khang đứng nhìn với vẻ mặt đẫm buồn, nước mắt rưng rưng. Minh Anh cố gắng an ủi họ.

-Minh Anh: Thôi nào, đừng có buồn mà. Đâu phải ai cũng được như Minh Thiện, ta phải mừng cho cậu ấy chứ.

Cậu ta khuyên như thế nhưng dưới ngăn bàn ai ai cũng thấy lại là một xấp thư tình được người khác gửi từ sớm, thật chả thể nào an ủi được gì cho hai người kia.

-Minh Thiện: Chuyện này... Có hơi bất ngờ nhỉ ?

-Hân Hân: Không đâu, mình đã suy nghĩ kĩ hết cả từ tối hôm qua rồi. (Như thế sẽ dễ dàng giám sát mục tiêu, hơn nữa việc bận phải hẹn hò sẽ khiến cậu ta chậm luyện tập. Mọi thứ đều hoàn hảo cho việc câu giờ)

-Minh Thiện: Cậu nghiêm túc thật đấy...

-Hân Hân: Đúng, rất nghiêm túc.

Minh Thiện tự dưng đứng im như tượng, suy nghĩ rất đắn đo.

-Minh Thiện: (Chết, chết rồi. Đây là lần đầu mình được con gái đòi hẹn hò đấy. Sao bây giờ ? Muốn chuồn đi quá, nhưng vậy thì bất lịch sự quá.)

-HaLynh lên tiếng: (Bình thường con gái cũng vây quanh nhà ngươi miết mà, bị hâm à ?)

-Minh Thiện: (Hai chuyện này khác nhau, cô biết ta đây còn chưa có bạn gái bao giờ mà.)

-HaLynh: (Thật đúng là. Rồi, để ta chỉ ngươi cho. Cứ lặp lại theo lời ta nói)

Khẽ gật đầu, Minh Thiện đứng dậy nghiêm túc nhìn Hân Hân. Kể cả Meyzuru lúc này cũng tự dưng hiện rõ sự căng thẳng.

-Y Viễn: “Ôi không, Minh Thiện cậu đừng có đồng ý nha. Mình muốn làm vợ cả của cậu cơ.”. Đang nghĩ vậy đúng không, Meyzuru ?

-Meyzuru đỏ mặt: Bậy bạ !... Nhưng, cậu ta sẽ trả lời thế nào nhỉ ?

Lấy hơi thật sâu, Minh Thiện trả lời Hân Hân.

-Minh Thiện: Xin lỗi, mình đành từ chối cậu vậy.

Không khí trong lớp im lặng, sau đó lại ồn lên tiếng reo hò. Đặc biệt là đám nam sinh.

-Phong Tần: Hay lắm Minh Thiện, đây hẳn sẽ là câu nói hay nhất năm luôn !

-Phúc Khang: Tuyệt !

-Minh Thiện: (Quái, sao lại là từ chối hả ???... Tiếc thế.)

-HaLynh: (He he he, nếu ngươi hẹn hò thì ta đây sẽ phải ăn cơm chó miết. Bố ai đang độc thân mà chấp nhận ngồi xem bọn khác cứ tình tứ trước mặt.)

Hân Hân bỗng cúi gầm mặt xuống đất, quay người trở về chỗ ngồi.

-Ái Ngân: Anh ba làm người ta buồn rồi kìa.

-Đại Hưng: Ừm, ừm. Cậu làm cô ta buồn rồi kìa.

-Minh Anh: Ai lại nói thẳng ra như thế, thiếu tinh tế quá đi.

-Phong Tần: Cậu đúng là ác quá Minh Thiện.

-Minh Thiện: Heh ??? Chỉ là mình thấy chưa phải lúc để quen ai đó thôi mà.

-Nhất Thắng cũng liền lên tiếng để khịa Minh Thiện: Đồ... Tồi !

-Minh Thiện: Cả cậu cũng nói vậy nữa sao ?

Mọi người đổ dồn hết mọi tội trạng nên Minh Thiện nhưng thực chất Hân Hân lúc này chỉ đang cố gắng suy nghĩ một cách khác mà thôi, chẳng quan tâm đến chuyện gì vừa xảy ra. Chẳng có gì phải buồn khi bị một người từ chối hẹn hò với mình, ít ra là trong đầu Hân Hân nghĩ vậy, tất cả đơn thuần chỉ là giả tạo. Còn tội đồ Minh Thiện, cậu chẳng thể mở miệng ra nói một câu để giải thích bất kì điều gì. Lúc này ở một dãy bàn phía sau lưng của Minh Thiện, có một cặp mắt đã mãi dõi theo cậu. Cái ánh nhìn ấy là từ một nữ sinh vừa chuyển tới khác

-... : Có lẽ phải mau hành động thôi.

Trong lúc dãy trên của lớp học ồn ào, náo nhiệt thì phía góc cuối lớp, vẫn là một không gian yên tĩnh và thanh bình. Khịa xong Minh Thiện, Nhất Thắng lại tay chóng càm, quay ra nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ngọc Khiết bên cạnh khẽ nhìn qua, rồi cũng từ từ nằm dài trên bàn.

-Ngọc Khiết: Hôm nay Nhất Thắng hơi lạ, bộ anh có chuyện gì sao ?

-Nhất Thắng: Bạn cùng phòng thì khịa vài câu cũng đâu có lạ gì đâu.

-Ngọc Khiết lắc đầu: Không phải, không phải. Hôm nay thật sự anh rất khác thường ngày, chắc chắn là có chuyện gì rồi.

-Nhất Thắng: Vậy khác thường ngày chỗ nào ?

-Ngọc Khiết ngồi thẳng dậy: Này nhé...

Vừa nói, Ngọc Khiết vừa mô tả bằng hành động. Đầu tiên là đứng lên lấy cặp rồi tạm bước ra khỏi chỗ của mình.

-Ngọc Khiết: Nhất Thắng vừa tới lớp vào buổi sáng thì sẽ đặt cặp lên bàn rồi ngồi một cái bịch xuống ghế thế này, rồi ngửa lưng về sau, vươn vai các thứ. Cuối cùng là đặt cặp ra phía sau lưng này, rồi nằm dài lên bàn, ngủ một giấc cho đến khi vào lớp... Ha, thoải mái quá điiiii.

-Quay sang nhíu mài nhìn Ngọc Khiết, Nhất Thắng: Cái bộ dạng phè phởn này là sao chứ ? Để mẹ cậu biết là mình dạy cậu mấy cái cách làm biếng này... Xì, đau tai chết luôn.

-Ngọc Khiết liền bật dậy, ngồi lại ngay ngắn: Rõ, đúng là không nên để cho mẹ biết. Nào, hôm nay Nhất Thắng gặp chuyện gì nào ? Nói cho em nghe đi.

-Nhất Thắng: Không phải là gặp chuyện, đơn giản là sắp tới sinh nhật của Yên phu nhân. Mẹ cậu và các đại trưởng lão đã cho chúng ta miễn gần như mọi buổi tiệc để tập trung học tập trong ba năm, năm nay thì bắt buộc phải tham gia.

-Ngọc Khiết: Nhất Thắng không thích chỗ đông người mà nhỉ ?

Nói như thế nhưng Ngọc Khiết thừa biết sự thật không phải vậy.

Ngọc Khiết sau đó im lặng nhìn Nhất Thắng, gương mặt của cậu thiếu niên này vẫn mang vẻ bình thản của thường ngày. Những sâu trong vẻ bình thản đó, là nỗi sợ với cái ánh nhìn xem thường của những người trong buổi tiệc sẽ dành cho cậu, gánh nặng danh dự của Yên gia. Một cảm giác bức bối đến khó chịu, sự tự cao bản thân bị đè nén và biến con người trở nên khép kín, mặc kệ luôn cả sự vận hành xã hội.

-Nhất Thắng vươn vai: Thật là hôm đó muốn được ở nhà quá đi !

-Ngọc Khiết: Ehhh... Anh nói thật sao ?

-Nằm dài trên bàn, Nhất Thắng: Đùa thôi... Trừ khi nếu cậu muốn một mình nói chuyện riêng với mấy thiếu gia sẽ đến dự buổi tiệc đó. Hẳn cuộc nói chuyện mang chuẩn phong cách “quý tộc” đó sẽ vô cùng vui vẻ luôn.

-Ngọc Khiết vội lắc đầu: Không, không, không muốn. Vài người còn có cái ánh nhìn rất biến thái, sợ lắm.

-Nhất Thắng: Tại họ thấy cậu NGON quá thôi, hôm đó đừng mặc váy ngắn đấy. Sẽ chẳng ai bảo vệ thị giác bọn thiếu gia kia đâu.

-Ngọc Khiết: Nhất Thắng biết không ? Lâu lâu anh cũng nói ra mấy câu rất biến thái đấy.

Buổi học đã bắt đầu nhưng Minh Thiện thì tay phải đang xoay viết, chân trái rung đùi, mãi suy nghĩ đến chuyện khác.

-HaLynh: (Ngươi vẫn tiếc vụ hẹn hò à, tên mê gái này.)

-Minh Thiện: (Con trai lại chả mê gái. Nhưng ta cũng nghĩ kĩ rồi, việc từ chối lúc này có vẻ cũng tốt. Chỉ là nếu cậu ấy bị tổn thương thì sao ? Ít nhất ta phải mau xin lỗi cậu ấy, mà tiết học thì giờ mới bắt đầu.)

-HaLynh: (Chuyện tình yêu thật đúng là phiền phức, ta đi ngủ đây.)

HaLynh ngáp dài, thần hồn bắt đầu rơi vào giấc ngủ của mình trong túi trữ vật.

Tiếng chuông báo hết tiết học vang lên, thời khắc mà Minh Thiện chờ đợi nãy giờ cũng đã tới. Cậu lập tức đứng dậy, định đi đến chỗ Hân Hân để xin lỗi thì bất ngờ từ đâu, một loạt người chạy tới vây quanh Minh Thiện để hỏi về chuyện lĩnh vực.

-Minh Thiện: Ặc, không thể di chuyển được.

Về phía Hân Hân, cô chẳng để ý tới đám đông, lẳng lặng một mình tiến ra cửa lớp. Trông gương mặt cô có vẻ đầy suy tư, càng khiến bản thân Minh Thiên có chú lo lắng.

-Minh Thiện: Đành vậy thôi, Bứt tốc !

Lao đi như một tia sáng, Minh Thiện thoát ra khỏi đám đông để chạy đến chỗ Hân Hân. Nhưng có lẽ vì mải suy nghĩ, Hân Hân đã không để ý phía sau nên liền kéo cửa đóng lại làm Minh Thiện cứ thế đập mặt vào tường, ngã xuống đất.

-Ôm mặt, Minh Thiện: Đauuuu ! Rõ là cô ấy giận mình.

Sau đó, đám đông tiếp tục vây quanh Minh Thiện.

Bên ngoài sân, hầu hết mọi người đều đến phòng ăn lúc này ở đây chẳng mấy ai qua lại. Tìm một góc kín đáo, Hân Hân lấy điện thoại ra gọi cho một người.

-Từ bên kia đầu dây, một tên lính phe phản loạn trả lời: Có chuyện gì sao ?

-Hân Hân: Lý do gì mà một người con gái bị người ta từ chối hẹn hò vậy ?

-Tên lính phản loạn: Hả ??? Đùa gì vậy ? Có biết rất nguy hiểm nếu cô để mình bị phát hiện không ? Vậy mà còn gọi hỏi mấy câu ngớ ngẩn.

-Hân Hân: Tôi đang hỏi rất nghiêm túc đấy, trả lời đi.

-Tên lính phản loạn: Để xem nào, có lẽ là trong mắt họ thấy người con gái đó không được đẹp. Mà sao lại đi hỏi chuyện này ?

-Hân Hân: Tôi muốn dễ giám sát mục tiêu hơn nên đã yêu cầu Minh Thiện hẹn hò với mình nhưng đã bị từ chối, vậy ra đây là lý do. Cảm giác hụt hẫn quá, tạm biệt.

-Tên lính phản loạn: Ơ, khoan... !!!

Nhưng phía Hân Hân đã cúp máy. Tên lính phản loạn bắt đầu ngồi lẩm bẩm. Hắn bắt đầu tự đưa ra những lập luận một mình, vừa nói lại vừa vò đầu bứt tai.

-Tên lính phản loạn: Từ từ, có cái gì đó sai sai. Do không đẹp nên bị từ chối, mình vừa nói như vậy nhỉ ? Vậy là Hân Hân không được đẹp sao ? Không, sao lại thế được. Nếu không phải thủ lĩnh nhận cô ấy là con nuôi thì có cơ hội mình đã “húp” cô ta rồi. Nhưng sao mục tiêu lại từ chối ? Vậy là do Hân Hân không được đẹp. Mà lại không phải, rõ ràng là đẹp nghiêng nước nghiêng thành luôn mà. Nhưng... rõ ràng cô ấy bị từ chối. Vậy là mình mới khuyên sai à ? Mà không, mình không thể nào sai được ? Vậy do Hân Hân à ? Cũng không phải, cô ta tuy diễn rất giỏi nhưng vẫn rất là ngốc nên mới cần người giải thích chuyện này. Vậy người sai chỉ có thể là hắn thôi, cái tên Minh Thiện kia chắc chắn là bị mù khả năng nhận định nhan sắc rồi.

Nói xong, hắn bắt đầu cười bằng một giọng cười không thể nào nham hiểm hơn. Đúng lúc này, thủ lĩnh của hắn cũng vô tình đi ngang qua.

-Tên thủ lĩnh: Bashu... nó vừa bị té giếng sao ?

...

Bị vây quanh một lúc lâu, Minh Thiện sau đó mới thoát được. Vội chạy đi tìm Hân Hân thì Minh Thiện bất ngờ va trúng phải người khác, là nữ sinh đã dõi theo Minh Thiện từ đầu giờ. Cả hai đều ngã xuống đất, Minh Thiện liền vội đứng lên đỡ cô gái kia dậy.

-Minh Thiện: Xin lỗi, cậu có sao không ?

-... : Anh vẫn mạnh bạo như trước nhỉ ?

Trước mắt Minh Thiện là một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài, cả đôi mắt và tóc đều một màu xanh lam. Vẻ đẹp toát lên cùng với một sự lạnh lẽo, có vẻ Minh Thiện đã gặp ở đâu trước nó nhưng lại chẳng thể nhớ ra.

-Minh Thiện: Cậu là... ?

-... : Haizzz, được vây quanh bởi toàn những cô gái xinh đẹp như thế thì có lẽ anh đã quên hết về em rồi nhỉ ? Thật ra chúng ta có hôn ước từ lúc nhỏ đấy, chồng yêu à.

-Minh Thiện: Hả ???

Vừa lúc này, Meyzuru và Y Viễn đi ngang qua đã nghe được hết từng lời mà cô gái kia vừa nói.

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.