Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Kỳ Lạ

Tiểu thuyết gốc · 760 chữ

_ Aaaaa, đau quá điiiiiii.

Minh Phong hét to, miệng cử động lại được, làm cơ thể thoải mái. Khi nãy, hắn đang tham gia trò chơi với một lão già. Thì một luồn kí ức lạ tràn vào đầu, khiến hắn đau đớn rồi ngất đi.

Vừa tỉnh lại trong cơn ác mộng, Minh Phong hét lớn, ngồi bật dậy. Đưa tay lên xoa đầu, đôi mắt hé mở. Do ngất đi khá lâu, ánh sáng bất ngờ khiến hắn hoa mắt. Cố gắng nhìn rõ hơn thì nhận ra xung quanh.

_ Mẹ kiếp! Không lẽ còn nằm trong cái hang đó hả trời - Minh Phong than thở.

Khung cảnh quen thuộc đập vào mắt. Vẫn trần hang đó, vẫn chất đá đó, còn gì khác ngoài hang động chết tiệt khi trước hắn chui vào.

Cơn đau đầu còn âm ỉ khiến Minh Phong khổ sở, tay liên tục xoa. Rồi hắn ngó qua ngó lại, tìm kiếm cái gì đó. Chợt nhận ra lão già khi nãy không có ở đây, gương mặt hắn dãn ra, thở phào nhẹ nhõm

_ Lão già ác nhân kia, tôi mà hồi phục, tôi đập ông là cái chắc - Minh Phong hậm hực trách móc.

Ngoài cửa hang, có bóng người từ đâu xuất hiện, tiến vào bên trong. Vì ngược sáng, Minh Phong có cố cũng không thể nhìn rõ gương mặt kia là ai. Chỉ có thể thấy mờ nhạt, dáng người cao ráo, khỏe khoắn, trên tay cầm vật dài.

Đoán không phải là Laur, lão già mù khiến hắn ngất đi, Minh Phong mới yên tâm một chút. Tuy thế, trong tay vẫn thủ sẵn cục đá kế bên, cẩn trọng quan sát. Bởi trên tay thân ảnh kia, đang nắm thanh cây kì lạ, có thể là vũ khí.

_ Gios, ngươi tỉnh rồi hả. Ngươi không bị sao đó chứ - cảm thấy vừa đủ gần, bóng người kia nói lớn.

"Chuyện gì vậy nhỉ? Sao tên này nói tiếng lạ lùng thế. Có điều sao... sao mình lại hiểu được vậy trời" - Minh Phong ngạc nhiên nhận ra.

Bóng người kia ra là một dã nhân kinh dị quá đáng, râu ria lổm ngổm, tóc tai bù xù, rũ rượi, trông giống con khỉ đạp xe trong rạp xiếc.

Trên người hắn độc nhất cái khố da, thân trên đển trần, lộ ra các vét sẹo lớn nhỏ. Mà nếu tên dã nhân đó không cất tiếng nói trước, Minh Phong đã không biết là người hay thú, già trẻ ra làm sao.

Cái vật dài hắn cầm trên tay, khiến Minh Phong cảnh giác khi nãy, đúng là vũ khí. Có điều chỉ gồm miếng đá thô sơ, mài nhọn, được buộc lên khúc cây dài vừa tay, ra dáng cây lao, nhưng thật thô sơ và xấu xí.

_ Ngươi là ai? Tại sao lại vào đây? Ngươi cũng bị dụ vào phải không?- Minh Phong liền suy đoán, rồi hỏi.

_ Hả? Gì? Gios ngươi mất não hả, ngươi nói cái gì thế? - thân ảnh kia đáp lại.

Trái lại, người kia lại không hiểu lời Minh Phong nói. Gương mặt tỏ ra ngu ngốc, mất mấy giây suy đoán, hắn liền nói:

_ Gios, ngươi bị mất não rồi. Ngươi nghỉ đi, khỏi cần đi săn.

Minh Phong nghe thế, hoang mang trong lòng:

"Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy. Cái lão già kia tẩy não người rồi đem vào đây sao. Mình bị gọi là Gios gì gì nữa ".

Minh Phong cố gắng suy đoán, rồi miệng hắn mấp máy, cố thử nói ngôn ngữ kì lạ kia.

_ Ta tên là Gios hả? - Minh Phong ngạc nhiên nhận ra mình hiểu và nói được ngôn ngữ này.

_ Tên không não này, đúng rồi ngươi tên Gios. Ngươi có nhớ ta là ai không? Ta là Daji đó. Nhận ra không? - tên Daji nghi hoặc hỏi lại.

_ Ngươi là Daji, ta là Gios? Ok, ok nhớ mà - Minh Phong miễn cưỡng thừa nhận.

_ Ok là cái gì? Tên không não này nói không hiểu gì cả! - Daji bực bội vì nghe toàn tiếng lạ lùng.

_ Là được rồi đó, mà thôi bỏ qua đi. Ta bị quên hết mọi chuyện. Ngươi kể cho ta biết đây là đâu? Vùng này là chỗ nào? Chuyện của ta nữa, ta là ai? - Minh Phong tò mò hỏi hắn.

Dưới sự hối thúc đến đáng sợ của Minh Phong, Daji từ từ kể...

Bạn đang đọc Tân Thế Đại Lục - Kỷ Nguyên Đồ Đá sáng tác bởi nhoxga0512
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhoxga0512
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.