Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điều Kiện

Phiên bản Dịch · 2474 chữ

Editor: Waveliterature Vietnam

"Muốn gì? ừm, rất đơn giản." Đối mặt với sự chất vấn của Đường Lăng, ông chủ Hoàng không có nửa điểm hoảng sợ, chỉ tay vào trong gian phòng rèn, nói từng câu từng chữ "Về sau, thời gian cậu ở trong phòng rèn sắt này đổi thành chín giờ."

"Không cần bác bỏ, trên thực tế tôi vô cùng chán ghét. Một người có tám trâu chi lực, nhưng lại không hiểu được đạo lý làm người, tôi còn sợ cậu không đạt được yêu cầu của tôi, tôi còn phải hao công tốn sức dạy dỗ lại cậu." Vẻ mặt ông chủ Hoàng vô cùng ghét bỏ.

Sau đó hắn ta hất tay lên, thản nhiên nói "Về sau, tiền nợ đều sẽ trừ vào thời gian làm việc của cậu. Tất nhiên, tôi vẫn sẽ cho cậu thời gian một giờ tự do như cũ, thư viện tư nhân của tôi mỗi ngày cũng sẽ mở cửa cho cậu một giờ, nếu muốn có thể đến đó đọc."

"Nhưng mà, thời gian làm việc sẽ không giảm đi dù chỉ một phút. Người trẻ tuổi, phải học được cách an bài thời gian. " Lúc nói chuyện, ông chủ Hoàng vỗ vỗ bả vai Đường Lăng.

Đối mặt với cái đáp án kiểu này, nội tâm Đường Lăng sinh ra một cảm giác bất lực cực lớn.

Tử như khoảng thời gian đối mặt với Tô Khiếu trước đây, bạn có thể không cảm nhận được ác ý từ người đó, nhưng hết lần này đến lần khác bạn lại không thể biết được mục đích của người đó là gì.

Chuyện như vậy, còn không bằng cứ trực tiếp thể hiện ác ý ra, ít nhất còn có thể phản kháng lại được, không phải sao?

Huống hồ, điều kiện của ông chủ Hoàng cũng không hà khắc, ít nhất còn sắp xếp ổn thỏa cho Đường Lăng.

Càng quan trọng hơn, lúc nãy nghe được ông chủ Hoàng nói đến thư viện tư nhân, cái này thật đúng là có sức hấp dẫn rất lớn với Đường Lăng.

Cho nên, Đường Lăng quyết định, cứ tạm thời quan sát.

Hắn cũng sẽ không hỏi ông chủ Hoàng cái vấn đề ngu xuẩn như ông không sợ tôi chạy sao, hắn có một loại giác ngộ, tại Bến Cảng Hắc Ám, hắn không hề quen thuộc đường đi, căn bản không có khả năng chạy thoát khỏi lòng bàn tay ông chủ Hoàng.

Cho dù quen thuộc.. cũng rất khó!

Cuối cùng, chỉ có thể im lặng quan sát.

Đường Lăng trầm mặt, hắn còn cần vài thứ, ông chủ Hoàng đã không gì không biết… Nghĩ đến đây, Đường Lăng vừa định mở miệng.

Liền bị ông chủ Hoàng cắt ngang.

"Nhất định là cậu muốn hỏi thăm rất nhiều tin tức từ tôi chứ gi? Ví dụ như tin tức liên quan đến Bến Cảng Hắc Ám, liên quan đến hai anh em đi cùng cậu trước đó, có khả năng còn nhiều hơn thế nữa?" Lúc này, ông chủ Hoàng đi tới góc phòng, nhìn những dụng cụ bằng sắt treo phía trên, bắt đầu lựa chọn.

Nội tâm của Đường Lăng cứng lại, ông chủ Hoàng đúng là liệu sự như thần, dường như rất hiểu rõ hắn.

Đường Lăng không khỏi nghi vấn, cuối cùng thì người này muốn làm gì?

Nhưng ngoài mặt Đường Lăng sẽ không hỏi lại vấn đề này, thái độ vừa rồi của ông chủ Hoàng đã nói rõ hết thảy, hắn ta cố tình xem nhẹ trọng điểm, lẩn tránh việc trả lời vấn đề này của Đường Lăng.

Cho nên, đối với câu hỏi của ông chủ Hoàng, Đường Lăng cũng rất thành thật trả lời "Đúng, ông chủ. Mỗi người đến Bến Cảng Hắc Ám chắc chắn đều có mục đích riêng, theo quan điểm này, đúng là tôi cũng cần một ít tin tức."

"Thu phí." Lúc này, ông chủ Hoàng cũng đã chọn lựa được một cây búa, không lớn không nhỏ, một cây búa không mấy thu hút ở bên trong một đám búa.

Khi đang nói chuyện, hắn ta kín đáo đưa cái búa sắt cho Đường Lăng.

Đường Lăng hờ hững tiếp nhận, trọng lượng của một cái búa sắt đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là một trò trẻ con.

Thế nhưng, sự hờ hững này khiến Đường Lăng phải trả giá.

Cái búa sắt kia vào tay cực nặng, dường như là nặng đến mức cực hạn của Đường Lăng, hắn chỉ đưa một tay tiếp nhận, lập tức cái búa sắt rơi xuống, xém chút đã khiến Đường Lăng té ngã theo, thật vất vả lắm mới có thể giữ vững thân thể, eo bị xoay đến đau nhức.

"Chút vết thương nhỏ, không cần để ý." Đường Lăng vẫn không nói gì, ông chủ Hoàng ngược lại giúp Đường Lăng nói ra một câu không cần để ý.

Đường Lăng nghẹn lời, dùng hai tay cố gắng nhấc cái búa sắt lên, truy hỏi ông chủ Hoàng "Tôi không có tiền, thiếu nợ được không?"

"Cái này không được, tin tức đều phải cần tiền mua, tất nhiên cũng phải tiền trao cháo múc rồi." Dáng vẻ của ông chủ Hoàng không giống như đang nói đùa, Đường Lăng còn nghĩ sẽ nói thêm cái gì đó, ông chủ Hoàng đã lắc lắc ngón tay "Thực tế thì, một người đàn ông có tay có chân không thể nói bản thân không có tiền được, điều đó quá nhục nhã."

"Không phải cậu có một giờ được hoạt động tự do sao? Đi kiếm tiền đi."

"Một giờ thì có thể làm gì?" Đường Lăng nhướng mày, cũng không có cự tuyệt, thực tế thì lời nói của ông chủ Hoàng rất có lý.

Ở chỗ này có ăn có uống, thời gian còn lại sao không thể kiếm tiền? Dù một giờ cũng có thể.

Đối mặt với vấn đề của Đường Lăng, ông chủ Hoàng ngừa mặt, khoa trương cười mấy tiếng, sau đó nói "Nơi này là nơi nào? Là Bến Cảng Hắc Ám! Ở đây quang minh chính đại, hãm hại lừa gạt, chỉ cần cậu có thể thành công thì đó đều là cách kiếm ra tiền."

"Hôm nay cậu có một tiếng, có thể đến thư viện tư nhân của tôi để đọc sách. Tôi sẽ chọn cho cậu hai quyển, quyển thứ nhất liên quan đến một ít quy tắc của Bến Cảng Hắc Ám, quyển còn lại, ha ha…" Ông chủ Hoàng không nói tiếp, mà nhìn Đường Lăng "Điểm tâm hôm nay ăn không hết?"

"Tôi!" Đường Lăng biến sắt, sau đó bỗng nhiên nịnh nọt cười một tiếng "Cho Mông Đế[1] ăn được không?"

[1] là cái con vua ngu ngốc ở chap trước.

"Cậu cũng biết Mông Đế?" Ông chủ Hoàng nghiêng đầu nhìn Đường Lăng một chút.

"Cho nó ăn thì không tính là lãng phí, đúng không?" Đường Lăng thật sự không biết Mông Đế là cái thứ quái gì, đoán chừng là chó? Hắn tránh nặng tìm nhẹ trả lời.

"Ha ha." Ông chủ Hoàng ý vị thâm trường cười một tiếng, sau đó nói với Đường Lăng "Ngày đầu tiên tôi cho phép cậu lãng phí, nhưng bắt đầu từ ngày mai, lãng phí sẽ phải trả giá đắt."

"Lượng cơm tôi có thể ăn được rất ít, ngày mai có thể giảm bớt không?" Đường Lăng làm ra vẻ nhã nhặn, thật ra nội tâm đã bị dọa sợ.

Nào là hung thú cấp bảy, nào là hung thú cấp bốn, muốn no chết hắn à?

"Không thể, nếu như ngày mai cậu lãng phí đồ ăn, vậy nói lên cậu không đủ nghiêm túc với công việc của mình. Những phán đoán của tôi đều thô bạo như vậy đấy, hiểu chưa?" Ông chủ Hoàng nói đến đây, hơi ngừng lại "Về phần điểm tâm của ngày hôm nay, tôi sẽ bảo Đinh Linh đưa đến nơi này, để không chậm trễ công việc của cậu, cậu cần đồ ăn."


Nội dung công việc của Đường Lăng là gì?

Nói đơn giản, chính là rèn sắt! Tại phòng làm việc của ông chủ Hoàng, có một đống khoáng thô sơ cần hắn rèn tinh luyện lại.

Mà phương thức tinh luyện của ông chủ Hoàng vô cùng nguyên thủy, chính là dựa vào sức lực, hết đập lại gõ, đập đến lúc loại bỏ hết những tạp chất bên trong khoáng thôi.

Ngọn lửa ở nơi này rất tốt, có lẽ là được điều tiết khống chế theo một cách đặt biệt nào đó, ngọn lửa luôn giữ được màu sắc xanh trắng ổn định.

Đây chính là độ nóng cực cao, trong quá trình tinh luyện của nền văn minh trước đây đều dùng than cốc, đại khái chỉ đạt đến được 2300 độ.

Điều này nói lên rằng, những ngọn lửa này có thể đốt đi hết tạp chất.

Những công cụ của nơi này cũng rất xuất sắc, theo như lời của ông chủ Hoàng nói, cái búa sắt được làm từ hợp kim cấp A trong tay Đường Lăng là kém cỏi nhất.

Cái búa này được làm thành từ hợp kim cấp A, còn gia công thêm một chút hợp kim cấp S.

Để nó có trọng lượng đầy đủ, thông qua quá trình gõ có thể loại bỏ được tạp chất tốt hơn, tỉ mỉ từng phần, tinh tế từng chút…

Đường Lăng không hiểu nguyên lý rèn sắt, căn bản thì ông chủ Hoàng cũng không muốn dạy cái gì cao thâm hơn cho hắn, dựa theo trình độ hiện tại của Đường Lăng, có gõ gõ đập đập là được.

Nhưng có một chỗ buồn cười chính là, ông chủ Hoàng lại chọn cái búa sắt bằng hợp kim cấp A cho Đường Lăng.

Cái búa sắt này nặng sáu ngàn ký, Đường Lăng có tám trâu chi lực, nhưng sức lực của một trâu đại khí chỉ dao động từ 800 đến 900 ký.

Muốn vung vẩy một thứ có trọng lượng gần đến cực hạn của mình, cầm cái búa sắt nặng sáu ngàn ký gõ lên gõ xuống, không phải là hơi quá đáng sao?

"Cậu sợ à? Cậu rút lui à?" Ông chủ Hoàng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Đường Lăng, ngữ khí cũng vô cùng khoa trương.

"Không có khả năng!" Rốt cuộc thì Đường Lăng cũng chỉ là một thiếu niên, hắn không thể nào nhịn được loại sỉ nhục này.

"Nếu như không sợ hãi, không lùi bước, vậy thì nhận mệnh đi, ở chỗ của tôi không có mấy cái búa nhẹ hơn để cho cậu dùng đâu." Ông chủ Hoàng nhún vai, sau đó bước đến một góc hẻo lánh chỗ chất khoáng thô, dùng tay vặn con ốc biển treo tường một chút.

Con ốc treo tường rầm rầm mở ra, bên trong phát ra một chút ánh sáng màu vang kim sáng bóng,

Đường Lăng tập trung nhìn vào, thấy bên trong có hơn một nghìn khối đầy màu sắc, hình dạng như cục gạch, là những khối kim khí bán thành phẩm.

Ông chủ Hoàng đi vào, chọn chọn lựa lựa, sau đó lấy ra hai khối thép thô màu đen, ném vào cái đe của một cái bếp nấu sắt..

"Nhìn dáng vẻ không sợ gì của cậu làm tôi nhớ đến lúc mình còn nhỏ. Mặc dù lúc đấy tuổi tôi còn nhỏ, nhưng cũng không giống như người không có tiền đồ như cậu, chỉ có thể xử lý được cái thứ bán thành phẩm này." Ông chủ Hoàng bĩu môi, rất xem thường Đường Lăng.

Trong lòng Đường Lăng mặc niệm chữ "nhẫn" một trăm lần, nhưng lồng ngực vẫn liên tục phập phồng.

"Vậy nên, tôi sẽ làm mẫu cho cậu một lần. Cậu phải nhớ kỹ chỗ quan trọng này, tất cả đều cần phải có kỹ xảo." Ông chủ Hoàng không quan tâm đến lồng ngực đang phập phồng của Đường Lăng, lại lựa mấy công cụ trên tường, muốn chọn một cái búa.

Liền chọn ra hai cái búa lớn bằng bàn tay.

Đường Lăng nhìn thoáng qua cái búa trong tay mình, mặc dù không phải là thứ công cụ lớn nhất, nhưng cũng đã cao gần bằng nửa người của hắn, cái búa kia của ông chủ Hoàng, là đồ chơi à?

Có thể đổi công cụ với nhau một chút không vậy?

Nhưng lúc này, ông chủ Hoàng bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Đường Lăng "Nghiêm túc nhìn đây, tôi chỉ làm mẫu hai lần, chỉ hai lần có hiểu chưa?"

Đường Lăng lập tức thu liễm lại nội tâm của mình, trực giác mách bảo hắn rằng, kỹ năng của ông chủ Hoàng rất không đơn giản.

Lúc này, ông chủ Hoàng hít sâu một hơi, đặt khối kim khí bán thành phẩm ngay ngắn lại, sau đó nói "Phương pháp đập này, chỉ gõ ba lần, mỗi lần gõ liên tiếp ba búa, cứ gõ lặp đi lặp lại như vậy."

"Bây giờ áp chế sức mạnh của mình bằng với sức mạnh của cậu, sức mạnh của tám trâu chi lực vẫn chưa câu thông được với nhau."

Ông chủ Hoàng nói đến đây, thần sắc của Đường Lăng cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.

Trước đó, ông chủ Hoàng đã ghét bỏ cái năng lực tám trâu của hắn, nhưng cũng không có nhấn mạnh là không câu thông được.

Đường Lăng cũng không có để ý, một cao nhân như vậy, nhìn ra được lai lịch của hắn thì cũng là việc bình thường thôi mà?

Hiện tại, ông chủ Hoàng lại áp chế sức mạnh của mình xuống bằng với trình độ của Đường Lăng, có thể nâng lên cái búa sắt nặng sáu ngàn ký này, đây là dạng kỹ năng gì, nếu như vận dụng vào trong chiến đấu thì sẽ thế nào?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Đường Lăng thay đổi, con mẹ nó, cái búa sáu ngàn ký, nhưng cái thứ hắn ta cầm trong tay là cái búa đồ chơi đó, có được không hả?

Lúc này, ông chủ Hoàng tựa hồ cũng nhớ ra, hời hợt buông hai cái búa nhỏ trong tay mình xuống, nói "Bắt chước sức mạnh của cậu thì không xứng dùng đôi búa này, hay là dùng cái búa rác rưởi trong tay cậu đi."

Lúc nói chuyện, ông chủ Hoàng cầm lấy cái búa sắt trong tay Đường Lăng, lấy một độ cao vô cùng khoa trương, sau đó một búa nện xuống….

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ của Kim Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.