Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Tiểu thuyết gốc · 1464 chữ

Sáng sớm hôm sau, Hồ Kỳ đã chuẩn bị hành trang xong xuôi, chuẩn bị cho cuộc hành trình dài về kinh thành. Đi theo hầu hạ Hồ Kỳ là Xuân Hoa và A Tam, một a hoàn và một thị vệ được Võ lão gia cử đi theo sát dấu chân của Hồ Kỳ.

A Tam là một đứa trẻ mồ côi mất nhà mất cửa sau trận càn quét của quân triều đình nhiều năm trước. Anh được Võ lão gia cưu mang và dạy cho võ nghệ. Trước đây là cận vệ thân tín bên cạnh Võ lão gia, nay theo hầu cận Hồ Kỳ.

Còn Xuân Hoa là một trong những a hoàn thân tín của đại tiểu thư Võ Tường, bản thân Võ Tường cũng coi Xuân Hoa như chị em nên lần này đi mặc dù không cam tâm và trước đó cũng có cái nhìn chẳng mấy thiện cảm với Hồ Kỳ nhưng với sự giao phó của Võ lão gia nên cô cũng miễn cưỡng mà đồng ý. Xuân Hoa mặc dù tính cách khó gần nhưng cực kì tỉ mỉ và cẩn thận. Suốt bao năm nay hầu hạ Võ Tường vẫn chưa xảy ra bất kì sai sót gì.

“Thiếu gia, đã đến giờ xuất phát rồi.” - A Tam tay dắt ngựa, cúi đầu với Hồ Kỳ.

“Được, chúng ta xuất phát thôi.” - Hồ Kỳ nói những lời từ biệt cùng Hồ thái y cùng Võ lão gia sáu đó quay ra bước lên xe ngựa.

“Thiếu gia, xin dừng bước. Ngài hãy cầm lấy lệnh bài này. Khi gặp nguy hiểm, nó sẽ giúp thiếu gia triệu tập quân Võ gia ở kinh thành.”

Hồ Kỳ nhận từ tay Võ lão gia tấm lệnh bài chữ “Võ” rồi lên ngựa rời đi. Chiếc xe ngựa vừa lăn bánh, Hồ Kỳ đã mở cửa rèm xe ngựa, nhìn về phía Võ lão gia và Hồ thái y. Chuyến này đi “lành ít dữ nhiều hung thì đếm không xuể” nên tạm biệt hôm nay chẳng biết khi nào có thể gặp lại.

Chiếc xe ngựa càng đi càng xa…

“A Tam, sáng nay ngươi có thấy im ắng quá hay không?”

“Ý thiếu gia là từ sáng đến giờ chẳng thấy Võ đại tiểu thư đúng không? Thuộc hạ cũng lấy làm lạ, với tính cách của tiểu thư thì sao thiếu cô nương ấy được.”

“Không có thì càng tốt. Ta đỡ phải đau đầu.”

Hai người cười phá lên một cách thoải mái nhưng bị Xuân Hoa ngắt lời.

“Thiếu gia sao lại nói vậy. Tính cách của tiểu thư nhà chúng ta không xấu đến như vậy đâu, chẳng qua là thiếu gia chưa tiếp xúc nhiều với tiểu thư thôi.”

“Cái gì? Từ ngày ta gặ cô nương ta, có khi nào ta được yên hay không. 3 tháng nay, có lúc nào ta được yên với cô nương ta không? Giờ cô nương ta mà ở đây, xem ta trừng trị cô ta như thế nào.”

Hồ Kỳ và A Tam lại tiếp tục cười một cách thoải mái. Đột nhiên, Hồ Kỳ ngã nhào về phía trước, đầu óc choáng váng. Dường như có ai đó đã ra chân với anh.

“Nếu ta ở đây, ngươi tính sẽ làm gì ta?”

Phía sau chỗ ngồi của Hồ Kỳ có tiếng vọng ra. Cú đạp đó xuất phát từ cái chân của người đang nấp ở phía sau. Tiếng nói ấy nghe rất quen tai, nhưng với Hồ Kỳ thì lại là một sự ớn lạnh gần như là ngay sau khi tiếng nói ây cất lên.

“Xuân Hoa, mau vào đỡ ta dậy.”

Xuân Hoa và A Tam ở phía trước xe ngựa cũng bị giật mình trước tình huống bất ngờ ấy nhưng cũng nhanh chóng nhận ra người bí ẩn đó là ai.

“Tiểu thư.” - Xuân Hoa hớn hở đi vào trong xe ngựa. Cô cặm cụi kéo người bí ẩn từ phía sau lên. Người bí ẩn đó không ai khác, nỗi sợ hãi của Hồ Kỳ - Võ Tường. Đúng như tính cách của mình, nhân lúc không ai để ý, từ sáng sớm, đại tiểu thư nhà họ Võ đã lẳng lặng trốn lên chiếc xe ngựa của Hồ Kỳ.

Vừa ngồi dậy chưa được bao lâu, đại tiểu thưa ương ngạnh đó nắm lấy cổ áo của Hồ Kỳ nhằm tính số anh về câu nói trước đó của anh.

“Sao nào, người bằng xương bằng thịt ở đây, ngươi tính là gì ta.”

“Sao cô nương lại ở đây, tại hạ đây đâu có nói gì đâu, chỉ là một chút tán gẫu cùng A Tam mà thôi.” - Vốn chưa hết bàng hoàng sau cú đạp cũng như sự xuất hiện của Võ Tường, nên bản thân anh cứ ấp a ấp úng, người thì toát hết cả mồ hôi.

“Lúc nãy ngươi mạnh miệng lắm mà. Tại sao bây giờ lại chân tay bủn rủn thế kia.”

Chưa kịp trả lời, Hồ Kỳ đã bị Võ Tường một tay ném ra khỏi xe ngựa, ngã nhào xuống đất.

“Để xem ngươi làm gì được ta.” - Võ Tường cười lớn lên, cùng Xuân Hoa bung rèm, ngồi bên trong xe ngựa, tiếng cười ngày một sảng khoái hơn.

“Thiếu gia, thiếu gia có sao không? Bây giờ giải quyết như nào đây thiếu gia?”

“Tính cách của cô nương ta thì có đuổi cũng chẳng đi đâu. Thôi chúng ta xuất phát. Ta sẽ ngồi ngoài với ngươi. Xúi quẩy.”

Hồ Kỳ mặt hặm hực, tưởng rằng sẽ có chuyến đi bình yên nay lại thành một chuyến đi “bảo táp” với sự có mặt của Võ Tường. Cả 4 người lên đường, thẳng tiến về Kinh thành, nhưng suốt dọc đường đi chẳng ai nói với ai lấy một lời.

Trời nhá nhem tối, chiếc xe ngựa đi mãi vẫn chưa ra khỏi được cánh rừng. Cánh rừng này sâu thăm thẳm, bốn bề đều là cây cối, xung quanh chẳng có gì ngoài rừng.

“Thiếu gia, trời sắp tối, chúng ta phải làm sao đây thiếu gia.”

“Ngươi cứ đi một lát xem sao. Chắc cũng sắp ra khỏi cánh rừng này rồi đó, nếu không tối nay chỉ có thể nghỉ lại tại đây thôi.”

A Tam thúc ngựa mỗi lúc một nhanh nhưng chạy mãi vẫn chưa thấy ra khỏi cánh rừng, trời cũng đã bắt đầu tối. Đường đi phía trước từ hàng hàng lớp lớp những cây cổ thụ nay nhường chỗ cho một màu đen của bóng đêm đang dần buông xuống.

“Thiếu gia, phía trước không còn nhìn thấy đường nữa.”

“Thế thì không còn cách nào khác. Tối nay chúng ta phải ở lại đây thôi. Ngươi đi nhặt một ít củi khô nhóm lửa, ta đi chuẩn bị bữa tối.”

A Tam dừng xe ngựa bên cạnh con suối nhỏ, Hồ Kỳ loay hoay ở phía sau soạn đồ cho một đêm dài ở trong rừng.

“Hai cô nương xuống đi. Đêm nay chúng ta sẽ ở tạm trong khu rừng này.”

Khung cảnh xung quanh chiếc xe ngựa bị bao phủ bởi một màu đen của bóng tối, len lói một đóm lửa nhỏ mà A Tam đang nhóm. Sự tĩnh lặng, u ám khiến ai nấy nổi hết da gà, đến một người chẳng sợ trời chẳng sợ đất như Võ Tường cũng cảm thấy đáng sợ.

“Đêm nay chúng ta phải ở lại đây hay sao? Không thể đi tiếp được hay sao?” - Võ Tường bước xuống xe, có vẻ như cô đang khá run rấy vì khung cảnh trước mắt cô khá đáng sợ.

“Đúng rồi đại tiểu thư, cô nương nhìn xem, trời tối như vậy sao mà đi tiếp được.”

Hồ Kỳ bình tĩnh ngồi xuống trước đống lửa, nhẹ nhàng nướng ít khoai để cả đám dùng làm bữa tối cho ấm bụng. Mặc dù vậy, vẫn không thể nào xua đi cái đáng sợ của màn đêm của cánh rừng này.

“Đây nè. Hai cô nương ăn đi. Tối nay tôi với A Tam sẽ thay nhau canh gác, hai cô nương hãy ngủ trên xe ngựa, tôi đã chuẩn bị một chút áo ấm để hai cô nương đỡ lạnh.”

Võ Tường ngồi xuống, miệng thổi củ khoai nướng đang nóng hổi, ăn một cách ngon lành. Đêm đầu tiên của đám người Hồ Kỳ trải qua như vậy, mặc dù có chút sợ hãi nhưng bình yên.

Mặc dù vậy, rất có thể sáng hôm sau, sự bình yên đó sẽ không còn nữa, thay vào đó, sóng gió sẽ bắt đầu nổi lên, nổi lên mỗi lúc một mạnh hơn.

Bạn đang đọc Kỳ Án Vườn Đào sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.