Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C5. Cái chết của con rối

4153 chữ

Ran vẫn chưa hết run.

Các thí sinh chỉ cần mặc chiếc váy cưới, xếp thành hàng và diễu qua diễu lại một vòng, nhưng hình ảnh ánh đèn sân khấu chói lòa cùng đám phóng viên tanh tách máy ảnh liên tục vẫn đang lởn vởn trong đầu Ran không dứt. Giờ thì cô cùng mọi người đang đứng sau cánh gà. Sonoko nắm lấy cánh tay Ran, cười sung sướng:

- Shinichi đến rồi, cậu thích nhé!

- Ừm… - Chị Karen vẫn bình yên vô sự, tớ nghĩ trò dọa này này chỉ vớ vẩn thôi.

- Chắc là thế. – Ran gật đầu.

- Cậu nên tập trung vào việc chứng tỏ cho tên Shinichi kia thấy mình đẹp thế nào đi. Chắc chắn hắn sẽ bỏ cái thói đi lang thang mà ở bên cạnh cậu suốt đời!

- Cậu nghĩ thế à?

- Tớ chắc chắn đấy. Ran xinh thế này cơ mà. – Sonoko gí sát mặt vào Ran, gật đầu động viên.

Ran mỉm cười cảm động vì Sonoko cố gắng làm mình vui. Đôi chân của cô cũng đã ngừng run từ lúc nào.

Trong khi đó, Shinichi đang đi trên lối dẫn từ mặt sau khách sạn tới khu phòng chờ của thí sinh. Trước cửa khu nghỉ, viên đạo diễn đang quát mắng tay trở lý:

- Cậu làm ăn thế đấy hả?! Chúng ta đã muộn hai phút rồi!! Đây là buổi truyền hình trực tiếp, cậu phải có trách nhiệm hơn chứ!

- Dạ!

Bên cạnh họ, đội nhân viên đang khệ nệ bê đủ loại thiết bị sân khấu vào sau cánh gà, trông đông đúc, lộn xộn như một buổi tập trận. Vì nhiều người ra vào liên tục nên cánh cửa để mở không ai trông chừng. Shinichi dùng hai tay nhấc một chiếc hòm giấy to để gần đó lên khiến nửa thân trên của cậu từ phần ngực trở lên bị khuất sau bóng tối của chiếc thùng. Cậu cứ thế lẫn vào đám nhân viên và lẻn vào trong khu phòng chờ.

Vào được đến nơi rồi, Shinichi tách ra, đi về phía cuối hành lang. Ở đó có một dãy cánh cửa, cửa nào cũng dán tờ giấy ghi “Phòng giám khảo”. Shinichi đặt chiếc thùng xuống. Cậu nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm ở phòng cuối cùng. Tò mò, Shinichi lại gần thì thấy Mimi đang ra sức đấm vào cánh cửa.

- Cái gì thế hả? – Có tiếng quát to, rồi ông Miura thò mặt ra.

- Karen ở trong này đúng không? – Mimi lườm.

- Cô nói cái gì thế? Phần thi váy cưới vừa kết thúc, giờ tôi phải tập trung chấm điểm cho các thí sinh, cô đang làm phiền tôi đấy.

- Ông đừng có giả vờ, có người nhìn thấy em gái tôi đi vào đây!

Mimi chỉ Kyoumi và Sumika đứng ở góc hành lang. Đây là hai người vừa bị Karen đuổi ra khỏi phòng hồi sáng.

- Hai cô nhìn thấy cái gì? – Ông Miura ngạc nhiên, giận dữ nhìn hai cô gái.

- Chúng tôi thấy thật mà. Cô Karen đó thật chẳng ra sao, bên ngoài thì dõng dạc tuyên bố sẽ tự đoạt lấy danh hiệu hoa hậu bằng chính sức mình, nhưng hóa ra lại dùng thủ đoạn hèn hạ để chiến thắng. – Hai cô kia vừa rưng rưng nước mắt vừa kêu.

- Các cô hiểu lầm rồi! Đúng là lúc nãy cô ấy tới đây thật, nhưng chỉ chào tôi một câu rồi ra về ngay. Tôi nói thật đấy, các cô tin tôi đi! – Ông Miura đổi giọng, ra sức van nài.

- Ông nói dối! – Mimi chặn lại ngay.

- Tôi không nói dối đâu. Cô phải nhớ tôi chính là người cùng cô và mẹ cô đi tìm ông Mori, nhờ ông ấy làm vệ sĩ cho cô Karen chứ!

- Chuyện đó thì chứng minh được gì? Tôi thừa biết là ông luôn nhắm vào Karen!

- Hơ… - Ông Miura lắp bắp.

- Có chuyện gì thế? – Shinichi lên tiếng.

- Cậu là ai? – Ông Miura cảnh giác hỏi ngay. Mimi cũng nhìn Shinichi thắc mắc.

Shinichi chưa kịp trả lời thì đã có tiếng nói:

- Cậu ấy là thám tử.

Shinichi quay lại. Ran đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào, trên mình vẫn còn bộ váy cưới. Ông Miura phì cười:

- Trẻ con như cậu ta mà làm thám tử sao?

- Cháu là trợ lý của bác Mori Kogoro. – Shinichi nháy mắt ra hiệu với Ran.

- Vâng… Cậu ấy là trợ lý của bố cháu. – Ran xác nhận.

- Thật thế à? – Nghe Ran nói, ông Miura thay đổi thái độ ngay. Ông hỏi lại. – Cậu có gì muốn hỏi tôi à?

- Chị Karen biến mất rồi ạ?

- Có vẻ vậy. – Ông Miura quay mặt đi, lạnh lùng nói.

Mimi vừa mếu máo vừa quay sang Shinichi:

- Sắp đến phần trình diễn tài năng rồi mà tôi không thấy con bé đâu.

- Tớ xin lỗi… Chị Karen nói muốn đi tắm trước khi thay sang bộ váy khác, nên tớ để chị ấy đi một lát. Không ngờ giờ chị Karen mất tích… - Ran cúi gằm mặt bảo Shinichi.

- Ông ta bắt em gái tôi đấy! Tôi đoán ông ta bảo con bé phải nghe lời nếu muốn chiến thắng. Nhưng chắc chắn Karen sẽ chống cự. – Mimi lườm ôm Miura.

- Tôi đã nói là tôi không biết cô ta ở đâu mà! Nếu cô nghi ngờ, thì xin mời cậu thám tử đây khám phòng của tôi!

Ông Miura tức giận mở toang cửa phòng. Shinichi ngó vào thì thấy bên trong chỉ có một chiếc bàn và một tủ khóa dài. Trong phòng không có chỗ nào có thể giấu một người trưởng thành. Nhưng để cho chắc ăn, Shinichi vẫn kiểm tra dưới gầm bàn và bên trong tủ. Rồi cậu quay ra lắc đầu với Mimi:

- Chị Karen không ở đây đâu.

- Không thể thế được… Con bé biến đi đâu rồi? – Mimi há hốc mồm.

- Tôi đã bảo mà! – Ông Miura bực bội. – Cô tìm trong phòng nghỉ chưa?

- Mẹ tôi đang kiểm tra bên đó.

Mimi vừa dứt lời thì có tiếng điện thoại di động kêu lên. Cô lấy điện thoại từ chiếc túi ở váy ra:

- Vâng, con đây. Phòng không có dấu hiệu lục soát ạ? Thế còn chiếc váy cưới… À, mẹ thấy nó ở trên giường rồi… Thế còn bộ váy kia, bộ mà con bé định mặc để thi tài năng ấy? Mẹ không thấy ạ? Mất cả đai đeo bên trong nữa ạ?

- Đai đeo gì thế? – Shinichi xen vào.

- Karen định đóng vai một thiên thần trong màn trình diễn tài năng. Chúng tôi có chuẩn bị đai để gắn dây thép kéo con bé từ sân khấu chìm lên không trung.

- Ra thế. – Shinichi gật đầu.

- Sắp đến phần biểu diễn của Karen rồi, mẹ đi tìm cả những chỗ khác thử xem. – Mimi dặn rồi ngắt máy và bước đi. – Tôi phải đi tìm em gái tiếp đây.

- Hừm, cô ta không thèm xin lỗi mình. – Ông Miura bực bội. – Khổ thân Karen… Nếu bị dồn vào đường cùng thì ngay cả một con rối như cô ấy cũng phải tìm cách tự giải thoát… - Con rối sao? – Shinichi giật mình.

- Chứ gì nữa. Bà mẹ Karen hồi trước bắt cô chị Mimi tham gia hết cuộc thi này đến cuộc thi khác, nhưng không thu được nhiều kết quả. Ngược lại, Karen cứ đi thi là lại thành hoa hậu, tới mức lọt vào cả cuộc thi hôm nay… - Thế ạ?

- Nói vậy thôi, nhưng chắc chắn đến lúc thi cô ta sẽ xuất hiện. Cô ta đâu có ngu tới mức bỏ qua danh hiệu Miss Japanesk. Cô ta biết mình đủ tài năng để giành ngôi hoa hậu trong những cuộc thi ở tầm cao hơn nữa kia. Chúng ta không cần lo đâu. – Ông Miura cười và sập mạnh cửa phòng.

- Giờ cậu định thế nào? – Ran rụt rè hỏi Shinichi.

- Chúng ta không còn nhiều thời gian, phải tìm ra chị Karen càng nhanh càng tốt. Ran kiểm tra hội trường hộ tớ nhé. Tớ không muốn lộ mặt ở chỗ đông người.

- Ừ, tớ hiểu rồi.

Thấy Ran gật đầu, Shinichi quay gót đuổi theo Mimi.

Shinichi vừa rẽ sang hành lang khác thì thấy Mimi đang đứng trước phòng nghỉ của Amano. Anh thò mỗi cái đầu ra khỏi phòng, mắt mở to ngạc nhiên:

- Karen biến mất à?

- Con bé ở trong này đúng không? – Mimi sấn sổ chen vào phòng.

- Sao lại thế được? Chúng tôi chia tay lâu lắm rồi. – Có tiếng Amano giận dữ.

Shinichi lại gần cửa, lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người.

- Không có ai trong này… - Mimi tiu nghỉu.

- Dĩ nhiên là không rồi! – Amano chán ngán nói.

- Sắp đến phần thi tài năng rồi mà Karen đi đâu thế không biết?

- Kỳ lạ thật, sao lại bỏ đi ngay trước phần biểu diễn của mình thế chứ? Cô ấy có bao giờ sợ sân khấu đâu?

- Thế nên tôi mới lo… Thêm cả chuyện lá thư đe dọa được gửi đến trước cuộc thi nữa… - Cái gì? – Amano bàng hoàng.

- Trong thư viết: “Karen yêu quý, ta sẽ đâm xuyên trái tim ngươi, và biến ngươi thành con rối của ta. Nếu chống cự, ngươi chỉ còn đường chết…” Anh có thấy quen không? – Mimi dò hỏi.

- “Con rối” à? Ha ha… - Amano cười, nhưng lại đổi giọng ngay. – Này, chẳng lẽ cô nghi ngờ tôi?

- Chứ còn gì nữa!

- Đúng là tôi bị Karen bỏ rơi không thương tiếc, nhưng tôi không phải loại viết thư đe dọa người khác!

- Ai mà biết được chứ!

- Cô nghi ngờ tôi đến mức đó cơ à?

- Đương nhiên rồi.

Shinichi cảm thấy lời Mimi chứa đầy nỗi uất hận.

- Phiền cô đi ra cho, giờ tôi phải chuẩn bị cho màn biểu diễn của mình sau bản nhạc cello. Nói thật, tôi cũng muốn Karen xem vở kịch hôm nay lắm… - Amano vừa nói với vẻ tiếc nuối vừa đuổi Mimi ra ngoài và đóng cửa phòng lại.

Mimi tức tối nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Shinichi giả như vừa chạy đến, lên tiếng hỏi:

- Chị Karen có ở trong đó không ạ?

- Hả? À, không… - Mimi buồn bã lắc đầu.

- Lúc nãy chị nói chị Karen sẽ được kéo bằng dây thép từ sân khấu chìm lên sân khấu chính phải không ạ?

- Ừ, giống như một thiên thần vậy… Đúng rồi, chúng ta tìm thử ở sân khấu chìm đi!

Mimi chạy vụt đi. Shinichi cũng vội vã đuổi theo chị.

Hai người đứng ở khu hầm dưới sân khấu với những bức từng và cột bê tông dở dang. Từ sân khấu bên trên, âm thanh trầm du dương của đàn cello vọng xuống, cùng với tiếng vỗ tay xen vào những khoảng nghỉ của bản nhạc. Shinichi nhìn quanh. Có lẽ vì khách sạn mới xây, nên dưới hầm trống không, chẳng có máy móc thiết bị nào. Thứ duy nhất đáng để ý chỉ là một bức phông nền sân khấu dựng vào tường, cùng vài thùng sơn để lung tung gần đó. Cạnh những thùng sơn có vài ba hộp giấy, mỗi hộp có hình lập phương cạnh 40cm, chắc cũng để chứa sơn chưa dùng.

- Hòm gì đây nhỉ… - Mimi lại gần chiếc hòm gỗ lớn ở góc hầm.

- Đó là… - Shinichi cất tiếng.

- À, đó là hòm đựng con rối của tôi. – Amano đi vào. Anh đã khoác lên mình bộ trang phục biểu diễn bắt mắt.

Mimi giật mình khi thấy Amano.

- Cô tránh ra một chút. – Anh đẩy nhẹ Mimi ra, thò đầu vào hòm. - Ủa?

Dưới hầm tối quá nên Shinichi nhìn không rõ, nhưng có vẻ Amano đang đông cứng lại, tay cầm một con rối nào đó. Cậu lo lắng hỏi:

- Anh sao thế ạ?

- Không có gì… Dây rối bị vướng vào những con búp bê khác… - Amano cười nhạt, đứng thẳng lên. Trên tay anh là con rối có đôi mắt to và mái tóc dài mà Shinichi nhìn thấy trong buổi tổng duyệt.

Amano cầm thanh điều khiển, cho con rối lễ phép cúi đầu chào Mimi:

- Nó xinh quá phải không?

- Vâng. – Shinichi mỉm cười, nhưng Mimi lại quay mặt đi.

- Cô không thích à? Thôi, không sao. Đến giờ diễn rồi, tôi phải đi đây.

Amano bước lên thang máy giữa hầm. Chiếc thang từ từ di chuyển, đưa anh lên sân khấu. Vừa thấy Amano xuất hiện, phòng tiệc rộ lên tiếng vỗ tay.

- Anh ấy nổi tiếng quá chị nhỉ?

- Có vẻ thế. – Mimi lơ đãng.

- Sau khi anh Amano biểu diễn xong, thí sinh số 1 và số 2 sẽ thể hiện tài năng của mình. Tiếp đó là chị Karen. Chị ấy cũng dùng thang máy này để lên sân khấu, rồi được dây thép kéo lên cao, đúng không ạ? – Shinichi nhìn lên trần.

- Ừ, ý tưởng đó là của mẹ chị đấy. Mẹ nói rằng đã từng xem buổi diễn giống như vậy ở Las Vegas. Lúc đầu chị cố ngăn cản vì nghe nó có vẻ nguy hiểm quá, nhưng mẹ cứ khăng khăng là phải làm gì đó thật đặc biệt để Karen nổi bật hơn hẳn các thí sinh khác… - Mimi lo lắng kể lại.

- Hóa ra đây là ý tưởng của bác Misuzu. – Shinichi thích thú.

- Ừ. – Mimi gật đầu. Cô đang kiểm tra hòm đựng búp bê của anh Amano. Shinichi đứng cạnh cùng quan sát.

- Con rối đó biết đi giật lùi xuống cầu thang đấy, chị thấy hay không? Còn kia là chú hề biết giữ thăng bằng… - Shinichi nhiệt tình giải thích.

- Ừm… Có vẻ Mimi chỉ chăm chăm tìm Karen, nên không hề để tâm đến lời giải thích của Shinichi. Cô lại nhìn quanh căn hầm.

- Con búp bê anh Amano cầm giống chị Karen quá phải không?

- Thế hả? – Mimi vẫn thờ ơ như trước.

Viên trợ lý đạo diễn xuất hiện.

- Mimi, cô tìm thấy Karen chưa?

- Tôi xin lỗi, tôi không thấy con bé đâu cả.

- Sao lại thế được! Chỉ còn 15 phút nữa là đến màn trình diễn của cô ấy rồi. Cứ thế này đạo diễn sẽ giết tôi mất! – Tay trợ lý nhìn đồng hồ, trông như sắp khóc đến nơi.

- Chắc chắn tôi sẽ tìm ra Karen. Anh cố gắng chờ thêm một chút nữa. – Mimi hốt hoảng cúi đầu.

- Cô nhớ giữ lời đấy nhé. Karen nhà cô có tiềm năng đạt giải nhất. Phải có cô ấy thì chúng tôi mới giữ được khán giả. – Nói rồi viên trợ lý bỏ đi.

- Cậu là trợ lý của thám tử Mori phải không? Cậu kiểm tra phòng Karen lần nữa giúp tôi nhé? Có thể con bé đã quay lại đó. Chìa khóa phòng đây. – Mimi đưa tấm thẻ khóa từ cho Shinichi. – Tôi sẽ xem xét tất cả phòng chờ của các thí sinh.

- Vâng. – Shinichi gật đầu, chạy ra thang máy.

Xe ô tô đặt các thiết bị phát sóng trực tiếp của đài truyền hình được đỗ trong bãi dành cho nhân viên ở mặt sau khách sạn. Trên xe, viên đạo diễn vừa rung đùi vừa nhăn nhó nhìn đồng hồ. Ông ta quát tay trợ lý trên bộ đàm:

- Cô gái số 2 biểu diễn violin xong là đến lượt cô Karen luôn đấy. Chỉ còn ba phút nữa thôi. Chưa ai liên lạc được với cô ta sao?

Có tiếng mừng rỡ ở đầu bên kia:

- Sếp đừng lo! Tôi nhận được tín hiệu chuẩn bị xong của cô Karen rồi.

- Thật hả? Tốt lắm, chúng ta bắt đầu thôi. – Viên đạo diễn đập hai tay vào nhau. – Chắc chắn lượng khán giả của chúng ta sẽ tăng vọt! Kotobuki Karen sẽ cho cả nước thấy thế nào là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành!

Ông cầm tờ kịch bản vỗ vỗ vào đầu cậu nhân viên ngồi trước.

Sau cánh gà, Mimi thở phào vào điện thoại di động:

- Vâng, con thấy em rồi. Mẹ tới hội trường ngay đi! Con chắc mẹ muốn xem Karen biểu diễn lắm.

- Chị tìm thấy chị Karen rồi ạ? – Shinichi vừa thở hồng hộc vừa chạy đến. Nghe tin, cậu trông nhẹ nhỗm hẳn.

- Ừ, xin lỗi cậu nhé, chắc cậu mệt lắm… Hình như con bé càng ngày càng đỏng đảnh… - Mimi cúi đầu.

- Thôi, chị ấy có mặt là tốt rồi. – Shinichi mỉm cười.

Ở cánh gà bên kia, Ran và Sonoko, rồi ngay cả Kyoumi và Sumika cũng có mặt để chờ xem màn biểu diễn của Karen. Shinichi nhìn ban giám khảo ở hàng ghế đầu thì thấy ông Miura trưởng ban tổ chức cuộc thi đang ngồi ưỡn người trên ghế với vẻ mặt ngạo mạn.

- Sau đây xin mời quý vị thưởng thức màn biểu diễn của thí sinh mang số báo danh 3, cô Kotobuki Karen. Màn trình diễn của cô bao gồm điệu múa giữa không trung và màn độc tấu piano. Xin mời!

Người dẫn chương trình ra tín hiệu. Ánh sáng trên sân khấu vụt tắt, chỉ để lại một khoảng sáng hình tròn ở giữa. Ba chiếc máy quay của đài truyền hình trong hội trường đồng loạt tập trung vào khoảng sáng. Trong hội trường nổi lên tiếng vỗ tay.

Thang máy dưới hầm từ từ dâng lên cùng độ cao với sân khấu. Ở giữa thang, Karen trong bộ váy đỏ đang ngồi cúi đầu. Khán giả nín thở chờ màn trình diễn bắt đầu.

Bỗng đôi tay Karen giơ lên một cách uể oải. Tiếp theo đó, đôi chân cô cũng bị kéo lên.

- Ủa? Em tưởng chỉ có dây thép gắn vào thắt lưng chi Karen thôi chứ? – Shinichi hỏi lại cho chắc.

- Ừ, đáng ra phải thế… - Mimi nheo mày lo âu.

Trong lúc hai người nói chuyện, cơ thể Karen dần dần bị kéo lên cao. Đầu cô vẫn gục xuống, còn chân tay thì buông lỏng. Trong hội trường, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao:

- Tôi thấy hơi sợ… - Trông cô ấy như con rối… Đột nhiên một phụ nữ chỉ tay vào Karen, kêu to:

- Cái gì kia?!

Mọi người nhìn theo thì thấy người phụ nữ đó chỉ vào ngực Karen. Trên đó có một con dao chuôi bằng ngà voi đâm sâu đến tận cán.

Ở ngoài, viên đạo diễn giận dữ hét vào bộ đàm:

- Này, trong kịch bản duyệt trước làm gì có màn này hả!

- Tôi cũng không rõ nữa… - Tay trợ lý run rẩy đáp.

Thân thể bất động của Karen vẫn tiếp tục được kéo lên. Khi cơ thể cô chạm đến trần sân khấu, có tiếng “Phựt” của dây bị đứt, và Karen rơi ngược xuống sàn.

Cùng tiếng “rầm” lớn khi người cô chạm đất là tiếng hét hoảng loạn của người xem. Karen nằm trên sàn, mắt mở trừng trừng.

- Cô ta chết rồi. Đừng quay nữa! Hạ màn xuống đi! – Đạo diễn gào. Tất cả máy quay đồng loạt hướng vào biển thoát hiểm. Shinichi hoảng hốt khi thấy gương mặt Shiho hiện lên trên màn hình của máy quay có tín hiệu phát trực tiếp. Cô đứng ngay trước cánh cửa thoát hiểm.

Trong chiếc xe của đài truyền hình, viên đạo diễn vẫn tiếp tục quát tháo:

- Chuyển sang quảng cáo mau! – Trên màn hình hiện lên hình ảnh một ngôi sao nổi tiếng đang cười tươi, tay cầm gói chocolate.

Khách khứa trong phòng tiệc chen chúc nhau bỏ chạy, làm khung cảnh vô cùng hoảng loạn. Shinichi thấy vậy bèn nhảy bổ ra từ sau cánh gà, giật micro từ tay người dẫn chương trình:

- Đề nghị mọi người bình tĩnh! Một vụ án mạng vừa xảy ra. Vì thế, rất xin lỗi mọi người, nhưng không ai được phép rời vị trí của mình tới khi cảnh sát có mặt. Rất có khả năng hung thủ đang ẩn nấp ở trong này. Tôi đề nghị nhân viên khách sạn chặn hết cửa ra vào hội trường.

Bồi bàn và vệ sĩ vội vàng ra đứng trước cửa. Shinichi trả micro rồi nhảy xuống khỏi sân khấu, vừa len giữa đám đông vừa đảo mắt tìm bác Agasa và Shiho. Thấy họ, cậu nắm vai Shiho, mặt nghiêm trọng:

- Tớ bảo cậu về rồi cơ mà… - Tớ nghĩ nếu có trong tay công thức làm bánh thì biết đâu… - Mặt cậu vừa lên sóng truyền hình toàn quốc rồi!

Shiho nghẹt thở trước câu nói của Shinichi. Cậu cởi áo khoác ra, khoắc lên che cho cô:

- Cậu phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt.

- Chính cháu vừa ra lệnh niêm phong chỗ này cơ mà?

- Không sao, cháu sẽ giải thích cho nhân viên khách sạn rõ.

- Thế hả?

- Vâng.

- Tớ không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Cậu định làm trẻ con đến bao giờ? Cậu không muốn quay lại làm Kudo Shinichi à? – Shiho giãy nảy, gạt áo khoác của Shinichi ra.

- Cậu chạy đi! Tỉ lệ người xem mỗi năm của chương trình này lên đến 20%, tương đương với mấy chục triệu người. Trong số đó rất có thể có bọn Áo đen.

Shinichi ôm Shiho đang giãy giụa phản đối, lôi ra cửa. Bỗng Ran ở đâu xuất hiện, đứng chắn trước mặt cậu:

- Shinichi… - Giọng Ran buồn bã, làm Shinichi giật mình đứng lại. Cô rụt rè nhìn cậu. – Cậu làm gì thế?

- Chuyện này không liên quan đến cậu.

- Làm gì có chuyện không liên quan? Cậu định bỏ cô dâu lại đây để chạy đi đâu hả? – Sonoko đứng cạnh Ran, cáu kỉnh lườm. – Cậu có biết Ran chờ cậu bao lâu rồi không? Thế mà vừa mới xuất hiện một cái, đã vội bỏ đi với đứa con gái khác rồi hả?!

- Tớ không có thời gian giải thích bây giờ đâu. Ran, lát nữa tớ nói chuyện với cậu sau nhé. Đây là vấn đề khẩn cấp. Tớ cần cậu đưa người này và bác tiến sĩ về nhà bác ấy ngay. Làm ơn đấy… Tớ phải tìm hung thủ sát hại chị Karen. – Shinichi nhìn thẳng vào mắt Ran.

- Ừ. – Ran khẽ gật đầu. Cạnh cô, Sonoko tỏ vẻ ngán ngẩm.

- Tớ xin lỗi… Nói rồi Shinichi lại gần tay vệ sĩ đứng ở cửa. Cậu vừa chỉ đám Shiho vừa giải thích gì đó. Tay vệ sĩ gật đầu, có vẻ tin lời cậu. Shinichi cúi đầu cảm ơn rồi lại len lỏi giữa đám đông để quay về sân khấu.

- Thật chẳng ra làm sao! Tớ vừa mới tha thứ cho hắn vì thấy hắn đến đây cứu Ran… - Sonoko bực tức.

Ran quay sang Shiho:

- Ừm… Mình hỏi tên bạn được không? – Ran gặp ánh mắt Shiho trong một giây rồi bối rối nhìn xuống đất.

- Tên cô bé là Hai… - Bác tiến sĩ định nói.

- Hairi. Tôi là con lai. – Shiho xen ngang.

- Mình là Mori Ran. Chúng ta gặp nhau ở đâu chưa nhỉ? Mình có cảm giác bạn quen quen… - Thế hả? Tôi thì chưa thấy cậu bao giờ. – Gương mặt Shiho biến sắc.

- Chắc mình nhầm… - Ừm.

Thấy không khí giữa hai người căng thẳng quá, bác Agasa phải chen vào:

- Chúng ta đi mau thôi. – Bác cầm tay Shiho dẫn ra cửa.

- Sonoko ơi, tớ phải đi đây. – Ran khẽ vẫy tay với Sonoko rồi đuổi theo.

Một lúc trước đó, trên sân thượng tòa cao ốc, hai người đàn ông mặc áo đen cùng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xách tay, xem cuộc thi Miss Japanesk được phát sóng trực tiếp. Trên màn hình lần lượt hiện ra cảnh cơ thể Karen rơi xuống sàn sân khấu, rồi đến đám đông chen chúc nhau chạy ra cửa trong tiếng gào khóc, kêu thét hoảng loạn. Giữa khung cảnh hỗn độn đó, ở góc màn hình hiện lên rõ nét gương mặt một cô gái.

Đó chính là Miyano Shiho… Một trong hai người đàn ông – Vodka – đưa tay dừng màn hình, quay sang nhìn gã tên Gin.

- Hà hà… Tao muốn gặp mày lâu lắm rồi đấy, Sherry à… Gin nhếch mép cười. Hắn gí đầu thuốc đang cháy vào bức ảnh Shiho trong tay.

Bạn đang đọc Kudo Shinichi Trở Tại - Cuộc Đối Đầu Với Tổ Chức Áo Đen - Tiểu Thuyết Conan Tập 5 của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.