Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 02

Phiên bản Dịch · 1646 chữ

Chương 2

Cô Vĩnh Bình viết lên bảng ba chữ "Hịch tướng sĩ" to tướng rồi quay nhìn cả lớp:

- Hôm nay các em sẽ được học một trong những thiên hùng văn nổi tiếng nhất trong lịch sử văn học nước ta. Đây là một tác phẩm tiêu biểu cho chủ nghĩa yêu nước cao đẹp của thời đại chống Nguyên Mông...

Cô Vĩnh Bình mới nói tới đó, dưới lớp lập tức nổi lên những tràng cười rúc rích. Chả là hai chữ "Nguyên Mông" khiến nhiều đứa nhớ lại chuyện cười ra nước mắt trong cuộc thi hoạt cảnh lịch sử năm ngoái. Hồi đó lúc tổ 3 dựng cảnh vua Quang Trung cỡi voi đốc chiến hạ đồn Ngọc Hồi, Đặng Đạo và Phước chui vào tấm vải đóng vai voi cho thằng Bá cưỡi. "Vua Quang Trung" Bá ngồi trên lưng thằng Phước, cựa quậy sao đó khiến mỗi lúc mỗi tụt dần ra phía sau và để ngay trên đầu Đặng Đạo. Bên dưới tấm vải khoác, Đặng Đạo nhăn nhó cứ nự "Mày để nguyên cái mông lên đầu tao như thế, gãy cỗ tao còn gì!". Thằng Cung nghe lõm bõm được hai tiếng "nguyên mông" liền hăm hở đứng lên, nhanh nhẩu đáp "Thưa cô, đó là Trần Hưng Đạo đang tiến đánh giặc Nguyên Mông ạ" khiến ai nấy tròn xoe mắt. Đến khi cô giáo vặn vẹo và những đứa trong cuộc khai ra, mọi người mới vỡ lẽ và đứa nào đứa nấy ôm bụng cười lăn bò càng.

Vì vậy, bữa nay nghe cô Vĩnh Bình nhắc đến hao chữ "Nguyên Mông", hơn một nửa lớp che miệng cười khúc khích.

Ngay cả con nhỏ Kim Em, mới suýt khóc đây, lúc này cũng tủm ta tủm tỉm.

Chỉ có Cung là miệng mồm méo xệch. Tai nóng bừng, nó gục đầu xuống bàn, không dám ngước lên.

Cô Vĩnh Bình nhịp cây thước kẻ lên bảng:

- Các em yên lặng nào!

Cả lớp lập tức im phắt. Đầu năm học, không rõ cô giáo mới hiền dữ ra sao, chẳng đứa nào dám giỡn mặt.

- Có chuyện gì đáng cười mà các em ồn ào thế? - Cô Vĩnh Bình lại hỏi.

Lớp học vẫn lặng như tờ. Lớp trưởng Xuyến Chi mấy lần dợm đứng lên nhưng cuối cùng lại thôi. Tuy rất muốn trình bày với cô giáo nhưng mặt khác nó lại không muốn nhắc tới chuyện cũ. Nó không muốn gợi lại "vết thương lòng" của Cung. Nó không muốn làm Cung xấu hổ.

Cô Vĩnh Bình quét mắt dọc các dãy dãy bàn, bụng lạ lùng vô kể. Cô không hiểu tại sao cái lớp 9A4 nom có vẻ đáng yêu này lại nhất quyết không đáp lời cô.

Xui cho Kim Em, trong lúc cô Vĩnh Bình đang lặng lẽ dò xét, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào nó lại chúm chím miệng đánh mắt sang thằng Cung.

- Kim Em!

Cô Vĩnh Bình hắng giọng gọi.

Giọng cô Vĩnh Bình không lớn, nhưng giữa bầu không khí đang căng như sợi dây đàn, tiếng gọi bất thần của cô không khác gì tiếng sấm khiến đứa nào đứa nấy giật bắn mình.

Mặt Kim Em xanh lè. Nó "dạ" lí nhí trong miệng và rụt rè đứng lên.

Cô Vĩnh Bình nhìn Kim Em chăm chăm:

- Em hãy nói cho cô biết em cười chuyện gì vậy?

- Thưa cô...

Kim Em chỉ lúng búng được hai tiếng rồi im bặt. Nó nhìn xuống cuốn tập trước mặt, cố tránh ánh mắt dò hỏi của cô giáo.

Cô Vĩnh Bình nghiêm nghị:

- Em nói đi!

- Thưa cô...

Lần này Kim Em cũng chỉ thốt được có thế.

Cô Vĩnh Bình nhìn vẻ lưỡng lự của đứa học trò, bụng càng thắc mắc. Cô vờ hừ mũi:

- Chắc em cười cách giảng bài của cô?

Nhỏ Kim Em cuống quýt:

- Dạ, không phải đâu cô ơi!

- Nếu không phải cười cô thì em cười chuyện gì?

- Em không bao giờ dám cười cô đâu ạ! - Giọng Kim Em chưa hết sợ hãi, nó khẽ liếc về phía thằng Cung, ngập ngừng tiếp - Vừqa rồi tụi em buồn cười chẳng qua là vì hai chữ ... hai chữ "nguyên mông" đấy ạ!

- Vì hai chữ "Nguyên Mông"? - Mày cô Vĩnh Bình cau lại - Tại sao vì hai chữ "Nguyên Mông"?

Khi bấm bụng "khai" ra hai chữ "nguyên mông", mặt Kim Em đã đỏ lên một cách tội nghiệp. Nay cô Vĩnh Bình hỏi vặn như thế, đời nào nó dám nói.

Thấy Kim Em xấu hổ cúi gằm đầu, những đứa khác bụm biệng cố nén cười. Riêng ở hai dãy bàn chót, tụi "tứ quậy" vẫn tỉnh bơ rúc ra rúc rích.

Cô Vĩnh Bình nhìn về phía cuối lớp, bực bội:

- Lâm, Qưới Lương, đứng lên!

Dường như đã dự liệu trước, Lâm và Qưới Lương chẳng hề tỏ vẻ sợ sệt. Hai đứa tươi cười đứng dậy, nhìn mặt mày cứ tưởng tụi nó được kêu lên lãnh thưởng chứ không phải sắp bị trách phạt.

Cô Vĩnh Bình quắc mắt:

- Cô bảo giữ im lặng, sao hai em không nghe?

Lâm vờ gãi đầu:

- Thưa cô, em muốn nghe lắm chứ ạ. Nhưng tại vì tức cười quá, em không kềm được cô ơi.

- Em nói rõ ra đi! - Cô Vĩnh Bình thở đánh thượt - Từ nãy đến giờ chuyện gì khiến cacá em tức cười đến thế?

Lâm chỉ tay vào Kim Em, giọng tinh quái:

- Bạn Kim Em đã nói rồi đó cô! Chính hai chữ "nguyên mông"...

Cô Vĩnh Bình sốt ruột:

- Hai chữ đó thế nào?

Lâm hấp háy mắt:

- Dạ, hai chữ đó liên quan đến một "vụ án" năm ngoái ở lớp ta ạ.

Nghe cái giọng hài hước của thằng Lâm, tụi bạn biết thừa nó định đem chuyện cũ ra chọc cười. Một số đứa nhăn mặt, một số đứa khác dán mắt vào Lâm, khoái trá chờ đợi.

Riêng cô Vĩnh Bình vẫn thật thà tròn mắt:

- Em nói gì? Lớp ta từng có một "vụ án" à?

- Dạ, đúng ra thì không phải là "vụ án", thưa cô! - Lâm chép miệng - Ở đây không có trộm cắp, cũng không có giết người. Chỉ là một vụ nghe trộm thôi ạ.

- Nghe trộm? - Cô Vĩnh Bình cắn môi - Ai nghe trộm? Mà nghe trộm chuyện gì?

Lâm cười cười liếc mắt sang phía tổ 4:

- Bạn Cung đó cô. Bạn Đặng Đạo nói với bạn Bá những điều vô cùng bí mật nhưng tai bạn Cung rất thính nên bạn Cung nghe được...

Lâm nhìn lên chỗ cô Vĩnh Bình đứng, thấy trán cô càng lúc càng nhăn tít, nó không dám ăn nói lấp lửng nữa, liền thu nụ cười, hắng giọng:

- Thưa cô, chả là năm ngoái cô Trinh và cô Nga tổ chức cho lớp em thi hoạt cảnh về lịch sử. Tổ 3 dựng cảnh vua Quang Trung tiến đánh đồn Ngọc Hồi. Bạn Bá đóng vai Quang Trung, bạn Phước và bạn Đặng Đạo đóng vai voi. Bạn Phước làm hai chân trước, bạn Đặng Đạo làm hai chân sau...

Lâm thao thao tường thuật. Khi nó kể đến chỗ thằng Cung đứng dậy quả quết thằng Bá chính là Trần Hưng Đạo đang cưỡi voi tiến đánh giặc Nguyên Mông, sau đó tố cáo thằng Đặng Đạo cố tình nhắc bậy cho nó, rồi Đặng Đạo đứng dậy phân trần và ngượng ngùng giải thích tại sao có cái chữ "nguyên mông" oái oăm đó thì cả lớp, kể cả những đứa bất bình với trò đùa dai của thằng Lâm, đều ôm bụng cười sặc cười sụa.

Bản thân câu chuyện đã lắm tình tiết buồn cười, lại qua cái giọng kể hài hước thêm mắm dặm muối của thằng Lâm chúa pha trò khiến ngay cả những đứa trong ban cán sự lớp như Xuyến Chi, Vành Khuyên, Hạnh và Minh Vương cũng không thể làm nghiêm.

Tụi nó chúm chím nhìn lên bảng, thấy cô Vĩnh Bình cũng đang chúm chím y hệt tụi nó.

Nhưng cô Vĩnh Binh chỉ chúm chím một chút thôi, rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm trang, nói:

- Lâm, Qưới Lương và Kim Em ngồi xuống đi!

Đưa mắt qua các dãy bàn, cô nói tiếp, giọng thong thả và rõ ràng từng tiếng một:

- Chuyện của em Cung đã là chuyện cũ, vã lại đời học trò ai mà không mắc phải những lỗi như vậy, cô không muốn các em nhắc lại thêm một lần nào nữa. Cô càng không muốn các em xem đó như là một chuyện tiếu lâm để thỉnh thoảng đem ra đùa cợt.

Cô Vĩnh Bình không nói cụ thể, nhưng ai cũng biết là cô không hài lòng về thái độ của thằng Lâm.

Thằng Lâm là chúa khôn. Nó làm bộ ngờ nghệch, ra vẻ ta đây bị bắt buộc phải nói ra chuyện đó chứ thật sự lòng ta đâu có muốn. Nhưng khi kể chuyện thằng Cung, trông nó mới hào hứng làm sao.

Cô Vĩnh Bình tuy mới làm quen với lớp 9Ã, chưa thuộc hết tính nết học trò, nhung cô đâu có để thằng Lâm qua mắt,. Chỉ có điều cô không tiện nêu đích danh nó ra đó thôi.

Lời quở trách nh45 nhàng nhưng nghiêm khắc của cô giáo khiến những tiếng cười rơi rớt lập tức im bặt.

Cả lớp giở tập loạt soạt, mặt đứa nào đứa nấy lúc này nom ngoan ngoãn hiền lành không chê vào đâu được!

Nguồn: hgth /diendan/showthread.php?20633-Kinh-van-Hoa-Tap-32-Ben-ngoai-cua- lop#ixzz2OBF57yRf

Bạn đang đọc Kính vạn hoa - Tập 32 - Bên ngoài cửa lớp của Nguyễn Nhật Ánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.