Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 03

Phiên bản Dịch · 1910 chữ

Chương 3

Bọn trẻ đi một lát đã đến suối.

Đúng như thằng Bốc nói, con suối thật ra chỉ là một dòng nước hẹp luồn qua những rặng tre rậm rạp nằm giữa hai quả đồi. Theo lời nhỏ Trang thì bên này là đồi cà phê nhà cô Bảy, bên kia là đồi cà phê của ông Năm Lực. Con suối tuôn róc rách ở giữa.

Tùng ngắm “con suối”, bình phẩm:

- Đây chỉ là một con lạch thôi!

Nghe thằng Tùng giở giọng chê bai, Bốc bối rối gãi cằm:

- Hồi xưa nó là con suối, không hiểu sao càng ngày nó càng hẹp lại.

Rồi không muốn thằng Tùng cứ loay hoay mãi chuyện “suối” hay “lạch”, Bốc chỉ tay vào hai cái ao kế đó:

- Tụi mình sẽ câu cá trong hai cái ao này nè!

Tùng dời mắt qua hai cái ao. Nó cúi đầu quan sát mặt nước một hồi rồi tặc tặc lưỡi:

- Sao tao chẳng thấy con cá nào nổi lên hết vậy mày?

Bốc gãi mũi:

- Chắc tụi nó còn … ngủ.

Tùng bĩu môi:

- Nó chứ đâu phải mày mà giờ này còn ngủ.

Nhỏ Hạnh leo ra bờ đất giữa hai cái ao, dòm bên này một lát, dòm bên kia một hồi, rồi thất vọng kêu lên:

- Chị chả thấy con ốc bươu nào như em nói cả, Tùng ơi! Chỉ có vài con ốc gạo bé tí à.

Tùng liếc nhỏ Trang:

- Em đã câu cá trong hai cái ao này lần nào chưa hở Trang?

- Dạ chưa.

- Thế còn ốc? – Tùng lại hỏi – Chưa câu cá nhưng đã bắt ốc rồi chứ?

Nhỏ Trang lí nhí:

- Dạ, bắt ốc cũng chưa.

- Như vậy là thằng Bốc nói xạo! – Tùng nhún vai kết luận.

Bị Tùng phang một câu quá xá nặng, Bốc nóng mặt huơ tay:

- Nếu tụi mày không tin, để tao kêu thằng K’Brết ra hỏi.

Cái tên K’Brết lạ tai làm Tùng giương mắt ếch:

- K’Brết là ai vậy?

Bốc chưa kịp đáp, nhỏ Trang đã láu táu vọt miệng:

- Anh K’Brết là con ông K’Bing. Ảnh học cùng lớp với anh Bốc đó.

Tùng chớp chớp mắt:

- Sao nó có cái tên lạ quá vậy?

Lần này thì nhỏ Phệ giành trả lời:

- Tại ảnh là “người dân tộc” mà.

Tụi nhóc ở Bảo Lộc quen gọi những người sống trong buôn Nausri là “người dân tộc”. Thằng Tùng không ở Bảo Lộc, vì vậy ba chữ “người dân tộc” đối với nó không khác nào một câu đố.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tùng, “bộ từ điển sống” Hạnh mỉm cười:

- Cha con ông K’Bing là người K’Ho đó em. Người K’Ho sống ở vùng cao nguyên Lâm Đồng đông lắm, khoảng một trăm ngàn người chứ không ít đâu!

Tùng dáo dác nhìn quanh:

- Thằng K’Brết ở đâu hả Bốc?

Bốc chỉ tay về mé trái rẫy cà phê:

- Cha con nó sống trong cái chòi kia kìa!

Tùng nhướn mắt dòm dỏ mất một hồi mới nhìn thấy cái chòi thằng Bốc chỉ:

- Nhưng tại sao cha con ông K’Bing lại cất chòi trên rẫy của cô Bảy?

Nhỏ Trang giật tay Tùng:

- Ba em thuê ông K’Bing coi rẫy giùm đó. Ổng và anh K’Brết ở đây làm cỏ, tưới nước và canh trộm.

- Thì ra thế! – Tùng thở ra, rồi nó nhìn Bốc – Vậy mày kêu thằng K’Brết ra đi, để tao hỏi nó trong hai cái ao này có con cá nào không!

Chỉ đợi có vậy, Bốc khum tay lên miệng làm loa:

- K’Brết ới ời! Mày có trong nhà không vậy K’Brết?

K’Brết trả lời thằng Bốc bằng cách vẹt đám lá cà phê rậm rạp ở phía sau lưng tụi trẻ, rụt rè thò đầu ra. Hóa ra nó đứng rình tụi thằng Bốc nãy giờ. Có lẽ thấy nhỏ Hạnh và thằng Tùng lạ hoắc lạ huơ nên nó không dám xuất hiện, cứ đứng thập thò sau bụi cây.

Tùng nhìn lom lom vào mặt thằng K’Brết. Nó cao cỡ Tùng nhưng nước da đen nhẻm, nom hệt như các cầu thủ Cameroon hay Nigeria thằng Tùng vẫn nhìn thấy trên ti- vi. Mắt nó nhìn xuống đất vẻ ngượng ngập, nhưng khi nó ngước lên, Tùng thấy cặp mắt nó trắng dã.

Thằng K’Brết cởi trần, chỉ mặc độc chiếc quần dài có lẽ trước đây màu đen nhưng nay chả rõ màu gì. Tay cầm khư khư một vật dụng giống như cái cuốc, thằng K’Brết lấm lét nhìn bọn trẻ.

- Mày xách xà bát đi đâu vậy? – Bốc hỏi.

K’Brết lí nhí:

- Tao đang phát cỏ.

Bốc cười hề hề:

- Chứ không phải mày đang bón phân cho mấy gốc cà phê hả?

Câu hỏi trêu của Bốc làm thằng K’Brết lúng túng ngó lơ chỗ khác:

- Đâu có.

Có thể thằng K’Brết đang đỏ mặt nhưng da nó đen thủi nên chẳng ai nhìn thấy.

Hạnh khều nhỏ Trang:

- Sao K’Brết có vẻ ngượng ngập thế hở em?

- Tại anh Bốc chọc ảnh.

Nhỏ Hạnh lại càng thắc mắc:

- Bón phân cho cà phê thì có gì gọi là chọc?

Nhỏ Trang bụm miệng cười khúc khích:

- “Bón phân cho mấy gốc cà phê” tức là … đi “ị” đấy!

Nhỏ Hạnh “à” một tiếng. Nó phì cười và đấm tay lên vai cô em:

- Bọn em nghịch vừa vừa thôi chứ!

Bốc lại hỏi:

- Ba mày đâu rồi?

K’Brết chỉ tay ra phía xa xa:

- Ba tao đang dẫy cỏ đằng kia.

Bốc nheo mắt:

- Chứ không phải ba mày đang lén lút cho con bạch xà ăn lúa rang phổng à?

K’Brết cúi đầu, bối rối dộng cái xà bát xuống đất:

- Ba tao không nuôi con bạch xà!

Chị em nhỏ Hạnh tất nhiên không thể biết được những bí ẩn chung quanh con bạch xà gì gì đó nhưng vẫn đoán được ra thằng Bốc đang tìm cách ghẹo thằng K’Brết.

- Thế sao tháng trước ông K’Tong ngoẻo củ từ? – Bốc lại hỏi.

K’Brết trả lời Bốc nhưng mắt lại e dè liếc qua chỗ Hạnh và Tùng:

- Ông K’Tong chết vì bị sốt rét.

- Thế còn bà Ka Đụi? – Bốc tiếp tục chất vấn – Bà Ka Đụi chết vì bị con bạch xà cắn phải không?

- Tao không biết! – K’Brết lại dộng cây xà bát xuống đất – Nhưng chuyện đó chẳng phải do ba tao làm!

Bốc nhún vai:

- Tao nghi lắm! Tao nghe những người trong buôn Nausri bảo chính ba mày thả “con thuốc độc” ra cắn chết họ. Họ đòi công an bắt nhốt ba mày đó.

K’Brết theo học ở trường xã, lời ăn tiếng nói không khác gì người Kinh, nhưng tâm hồn của nó vẫn là tâm hồn của rừng núi mộc mạc. Nó không biết thằng Bốc đang cố tình trêu nó đến cùng.

Nghe thằng Bốc đem công an ra hù, ánh mắt K’Brết lộ vẻ lo lắng:

- Ba tao không nuôi “con thuốc độc”. Ba tao bẫy được cọp nhưng ba tao không nhổ ria nó bao giờ.

Bốc tặc tặc lưỡi:

- Bẫy được cọp mới khó chứ nhổ ria cọp đâu có khó!

K’Brết nuốt nước bọt:

- Tao đã nói không phải do ba tao mà!

Giọng điệu năn nỉ của thằng bé người K’Ho khiến nhỏ Hạnh cảm thấy bất nhẫn. Nó đập tay lên vai Bốc:

- Thôi đừng chọc bạn nữa em!

Nhỏ Trang cũng nói:

- Anh K’Brết sắp khóc rồi kìa!

Quả thật, đôi mắt K’Brết lúc này đang chớp lia chớp lịa, chả rõ do bụi hay do thằng Bốc trêu nó.

Trong khi Bốc đang lưỡng lự không biết có nên nghe theo lời khuyên của nhỏ Hạnh hay không thì Tùng đã hắng giọng trách:

- Chuyện chính không hỏi, mày cứ hỏi chuyện gì đâu không!

Bốc tròn mắt:

- Chuyện chính là chuyện gì?

- Thôi đi, mày đừng có giả bộ! – Tùng “xì” một tiếng – Hay mày sợ thằng K’Brết xác nhận dưới ao không có cá?

- À, tự nhiên tao quên bẵng mất!

Bốc bẽn lẽn đáp và nó quay phắt sang K’Brết:

- K’Brết này!

- Gì?

Bốc chỉ tay xuống ao:

- Dưới này có con cá nào không vậy?

K’Brết gật đầu:

- Có. Nhiều lắm.

Chỉ đợi có vậy, Bốc đưa tay vỗ “bộp” một phát lên lưng Tùng:

- Thấy chưa! Tao đã nói mà mày không tin!

Sau khi buông một câu đắc thắng, Bốc lại quay sang K’Brết, giọng hớn hở:

- Vậy ngày mai tụi tao đem cần vào đây câu cá nghen?

Bốc tưởng thằng K’Brết sẽ gật đầu như vừa rồi. Nào ngờ lần này K’Brết lắc đầu:

- Không câu được đâu!

- Sao thế? – Câu trả lời của K’Brết làm thằng Bốc tròn xoe mắt.

- Dưới ao không có các lớn. Toàn cá lòng tong nhỏ xíu không hà! – Vừa đáp K’Brết vừa chìa ngón tay út đen thui như đầu đũa để “minh họa” cho câu nói của mình.

- Ha ha! – Tùng ôm bụng cười, tới lượt nó cất giọng đắc thắng – Tao bảo mày là chúa nói phét đâu có oan cho mày hở Bốc?

Trong khi thằng Bốc mặt mày sượng ngắt thì nhỏ Hạnh lại gần K’Brết, hồi hộp hỏi:

- Thế dưới ao có ốc bươu không hở em?

Trước một con nhỏ lạ, K’Brết không dám mở miệng. Nó trả lời nhỏ Hạnh bằng một cái lắc đầu.

- Thế là công cốc! – Nhỏ Hạnh nhún vai, thở đánh thượt - Ở thành phố về thôn quê nghỉ hè mà chả được hưởng thú câu cá hay bắt ốc.

- Chị đừng lo! – Nhỏ Phệ hiến kế - Ngày mai tụi em sẽ dẫn chị và anh Tùng xuống ao cá của bà Sáu Dền ở dưới thị trấn…

Tùng hừ mũi:

- Xuống thị trấn thì nói làm gì! Câu cá là phải câu giữa thiên nhiên cây cỏ lá hoa…

Nếu ông K’Bing không xuất hiện thì Tùng đã thành nhà thơ béng mất rồi. Nhưng nó mới cao hứng “sáng tác” nửa chừng đã phải ngưng bặt.

Trước mặt nó, từ sau đám lá cà phê đột ngột bước ra một người đàn ông tướng mạo trông rất hãi. Ông đóng trần xì chiếc khố, rẻo vải đỏ buộc ngang trán, da dẻ nâu bóng, lưng đeo gùi, tay cầm một dụng cụ lạ mắt trông vừa giống chiếc rựa lại vừa giống chiếc gậy, cán có móc, cong như cái cù nèo, sau này Tùng mới biết đó là cái chà gạt. Ông đang huơ cái dụng cụ kỳ lạ đó chặt bỏ các nhánh cà phê mục de ra quanh gốc.

Đây chắc là ông K’Bing, ba của thằng K’Brết! Tùng thầm đoán, và như để xác nhận ý nghĩ trong đầu nó, nhỏ Trang đã vui vẻ cất tiếng chào người đàn ông:

- Chào ông K’Bing.

Anh em thằng Bốc cũng đồng thanh:

- Chào ông K’Bing ạ.

Bạn đang đọc Kính Vạn Hoa - Tập 27 - Phù thủy của Nguyễn Nhật Ánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.