Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nợ máu phải trả bằng máu

1725 chữ

5g sáng, Trâm lái xe đưa Tài về nhà. Sau tất cả những chuyện vừa xảy ra, lòng cô cũng có vô vàn nối thắc mắc ấy cô chủ giữ riêng trong lòng mà không dám hỏi Tài.

Chiếc xe đổ lại trước cổng căn biệt thự nơi tài đang ở Tài xuống xe. Trời lúc này mưa đã ngớt. Hừng đông ló dạng sau một đêm mưa dài làm cho nền trời nhuốm màu đỏ như máu. Kẻ sát nhân vẫy tay chào tạm bietj kẻ tòng phạm mà không biết mình trở thành tòng phạm từ bao giờ. Trâm lái xe về nhà, đến trước cổng, cô gặp ông Tín đang đứng trước tập thể dục ở đó tự bao giờ, như là đợi cô về, thấy cô đỗ xe và gara, ông cất tiếng nói:

- Trâm, con đi đâu cả đêm mà giờ mới về vậy?

Trâm quay sang bố ấp úng hồi lâu, thế rồi cô đành kể cho bố nghe về cú điện thoại mà Tài gọi cho cô và cô đến nhà anh ta. Nhưng cô đã giấu nhẹm đi vụ hai người ném hai cái bao tải xuống sông. Nhưng ngay cả khi cô không nói ông Tín cũng đã biết được việc ấy diễn ra như thế nào, Ông chỉ cố tình hỏi để xem trong hai cái bao tải là thứ gì. Ông chỉ cố tình hỏi để xem trong 2 cái bao tải ấy là thứ gì, nhưng xem ra Trâm cũng không hề biết. Thế rồi với bộ dạng mệt mỏi, sau một đêm mất ngủ. Trâm lên phòng và ngủ thiếp đi. Để lại phía sau lưng là ông Tín, đứng ngẩn ngơ, vừa lo lắng cho con, vừa có biết bao nhiêu khúc mắc trong lòng mà không thể giải đáp.

Đang mải mê suy nghĩ, bỗng chuông điện thoại reo vang:

- Alo, Tài hả, chú nghe đây?

- - Dạ thưa chú, hôm nay con ốm, hôm qua đi khuya với bị gặp mưa nên con đau câm. Con gọi điện xin phép chú cho con nghỉ phép ít ngày.

Trong lòng ông Tín đang bị bủa vây bởi vô vàn những mối hoài nghi về Tài. Trong ông, con người ấy bây giờ là một dấu chấm hỏi lớn? Sau tất cả những khuất tất mà cậu ta làm đêm qua, ông đã chứng kiến tất cả. Thế mà có lúc ông đã nghĩ sẽ gả con gái rượu của ông cho Tài, và để Tài tiếp quản công ty ông. Nhưng bây giờ, chắc chắn ông phải làm cho rõ mọi chuyện trước khi đưa ra quyết định. Thế rồi ông đáp:

- Uh, con ốm à, có nặng lắm không? Thôi nghỉ ngơi đi, công việc của con chú sẽ cử người làm. Ăn uống nghỉ ngơi cho nhanh khỏi nhé!

Tài "dạ" một câu ngọt xớt rồi cúp máy. Ông tín thở dài, nét mặt trầm tư suy nghĩ đăm chiêu lắm. Rồi ông bước vào nhà.

Sau khi gọi điện xin nghỉ làm, Tài vào tủ lạnh rồi lôi ra một cái bình thủy tinh nhỏ, bọc kín bằng túi bóng đen bên ngoài rồi lấy ô tô lái đi.

Trong căn phòng ngủ của Bảo Trâm, cô đang thiêm thiếp ngủ do quá mệt mỏi sau một đêm dài thức trắng. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê ấy, cô thấy cô đang đứng trong một căn phòng tối tăm, Ngoài trời là giông tố đang gào thét, là một đêm mưa. Trong bóng tối lờ mờ của căn phòng, cô trông thấy có 2 người trên chiếc giường ở góc phòng. Họ đang làm tình với nhau, thế rồi cô thấy cô gái kia ngủ thiếp đi, Rồi cô thấy gã đàn ông cầm sợi dây siết cổ cô gái. Cô gái dãy dụa cào cấu. Cố gắng thoát thân nhưng không thể thoát được. Thế rồi mọi thứ như im bật. Cô đứng đó, sợ hãi trông gã đàn ông kia cướp đi sinh mạng của cô gái tội nghiệp khốn khổ. Cô muốn hét lên nhưng tay chân cô khồn thể nào cử động được. Miệng cứng đơ không thể la hét. Cô cảm tưởng như như có một thế lực siêu nhiên nào đó đang muốn cho cô thấy câu chuyện xảy ra

Bất chợt tia sét sáng xanh rọi qua khung cửa sổ. Cô trông thấy cái xác của một người con gái cứng đơ, trần truồng trên giường. Hai con mắt mở to vằn lên những tia máu. Còn tên sát thủ kia hắn đang từ từ quay đầu lại nhìn cô. Và rồi trong cảnh tranh tối tranh sáng của căn phòng âm u mưa gió ấy.

Cô đã nhìn rõ khuôn mặt của Tài, khuôn mặt của người đàn ông mà cô yêu mù quáng, khuôn mặt của kẻ giết người. Hắn quay sang nhìn cô trừng trừng. Đôi mắt của hắn giờ đây không còn nồng nàn, chan chứa yêu thương nữa mà ngập đầy sái khi. Thế rôi gã nhe răng cười với cô. Nụ cười vô cùng quái gở vang vọng trong màn đêm tĩnh mạch. Tiếng cười ma quái cùng với tiếng mưa gió ngoài kia làm cho bất cứ ai nghe được cũng phải rùng mình sợ hãi. Bảo Trâm cố gắng vùng vẫy cố gắng đẻ thoát ra khỏi giấc mơ của chính mình. Vì hơn lúc nào hết. Cô đang cảm thấy ghê tởm, ghê tởm kẻ mà cô hằng yêu thương, ghê tởm kẻ giết người với khuôn mặt máu lạnh kia, và rồi mọi thứ dần mờ đi

Một tia sét ngang trời khiến cô giật bắn mình. Lúc này cô đang thấy mình đứng ở cửa phòng tắm . Cô trông thấy trên nền nhà toàn là máu. Cô thấy Tài đang dùng con dao chặt thịt mà gã lấy từ nhà bếp ra, cắt rời từng bộ phận trên cơ thể của cái xác ra. Tiếng con dao cắt vào xương nghe vô cùng ghê rợn

Đầu tiên là 2 bàn chân bị cắt rồi đến 2 khớp gối, tiếp theo là hai cái đùi của cái xác. Hai bàn tay, hai khuỷu tay, hai cánh tay. Cuối cùng là cái đầu, từ phía xa, cô trông thấy Tài đang 1 tay nắmcu lấy mớ tóc bê bết máy trên đầu của cái xác, một tay gã chặt mạnh con dao trên cần cổ của cái xác kia. Cái cổ đứt lìa, máu nhiểu ra chảy loang trên sàn nhà. Thế rồi gã sát nhân quẳng cái đầu lăn bóc sang goc tường. Gã lôi ra 1 con dao nhỏ, lần xuống bung của cô gái kia. Và rồi hắn bắt đầu rạch, hắn làm mạnh tay hơn, máu rit ra theo đường dao rạch của hắn. Và rồi hắn luồng tay vào trong bụng của cái xác, móc ra 1 cái bào thai còn đỏ hỏn, cái bào thai đỏ hỏn, cái bào thai ấy trông vô cùng gớm ghiếc. Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, Bảo Trâm thấy tài móc cái bào thai từ bụng cái xác ra, máu me bê bết dính đầy trên đôi tay của gã sát thủ. Hắn cho cái bào thai vào trong lọ thủy tinh. Và rồi hắn lần tay nhẹ lên ngực trái của cái xác, rạch và moi ra quả tim còn nóng hổi.

Hắn bỏ trái tim vào trong cái bình ban nãy, gói lại cẩn thận rồi cho vào tủ lạnh, xong xuôi hắn lấy 2 cái bao lớn cho cái đầu và tứ chi vào 1 bao, cho phần thân vào cái bao còn lại. Sau đó xả nước xóa dấu vết. Rồi hắn lôi điện thoại gọi cho ai đó

Một lát sau, Trâm thấy cô đnang phụ giúp tên sát thủ bê 2 cái bao tải ra xe và chở đến cây cầu, sau đó qăng xuống sông. Tất cả diễn biến của câu chuyện cứ như một thước phim quay chậm. Nhân vật trong phim ấy là Tài và chính bản thân cô. Trâm cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi giấc mơ của chính mình nhưng giường như có một thế lực siêu nhiên nào đó bắt cô phải chứng kiến toàn bộ sự việc. bấy giờ có tiếng nói vang lên như từ nơi nào xa xăm lắm:

- Nợ máu phải trả bằng máu, cô đã tiếp tay cho cái ác, cô sẽ phải trả giá..Rồi một tràng cười thoải mái vang lên Bảo Trâm bật người tỉnh giấc. Cô đang vô cùng hoảng sợ cô cất tiếng gọi ba:

- Ba ơi, ba..không có ai trả lời. Cô thầm nghĩ, chắc là ba cô đi làm chưa về. Cô mà lấy điện thoại thì đọc được tin nhắn của ba cô để lại

- Thấy con mệt nên ba để cho con ngủ. Công việc của công ty, ba sẽ gieo cho người khác làm, con cố gắng ở nhà nghỉ ngơi đi. Ba đi làm, tối ba đi gặp đối tác khuya mới về. Con nấu cơm ăn trước đi nhé!

Đọc xong tin nhắn của ba. Bảo Trâm cảm thấy sợ, không chỉ do giấc ngủ mơ quái dị khi nãy mà do cô đang cảm thấy xung quanh cô sao mà lạnh quá. Cô luôn có cảm giác có người đang theo dõi, đang nhìn mình phía sau. Điều ấy làm cho cô cảm thấy hoảng sợ và cô độc. Cô độc trong chính căn nhà của mình.

Ngay lúc ấy từ phía xa nhìn lại cánh cổng sắt lớn của căn biệt thự nới tài ở. Ông Tín đang âm thầm theo dõi mọi hành động đáng ngờ của Tài. Khi cánh cổng lớn khẽ mở và Tài lái xe đi ra. Ông lặng lẽ bám theo xe của Tài. Chiếc xe đi qua nhiều con hẻm nhỏ của thành phố rồi dừng lại trước một căn nhà cũ kĩ trên phố Hoàng Diệu. Số nhà 660 Hoàng Diệu, nhìn từ bên ngoài đây là một căn biệt thự khá cổ kính, bởi lẽ những bức tường đã bị rong riêu phủ kín theo năm tháng. Ông tín luôn giữ một khoảng cách đối với tài để tài không thể biết là ông Tín đang theo dõi mình.

Bạn đang đọc KILOMET SỐ 13 của kira kiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linuo2000
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.