Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyễn An Nhiên, mày phải là nữ hoàng!

Tiểu thuyết gốc · 1420 chữ

Nguyễn An Nhiên bị dị ứng với rau cần, điều này anh biết. Phan Ánh Dương thích ăn rau cần nhất, điều này anh cũng biết. Cô nhìn đĩa rau cần xào thịt bò trên bàn, ánh mắt dần nhòe đi. Không, mày việc gì phải khóc, chỉ cần không ăn là sẽ không dị ứng mà, cô tự động viên bản thân, anh sẽ không làm thế đâu?

Trần Anh Dũng kéo ghế cho Phan Ánh Dương, mới cách đây hai ngày thôi, vị trí kia vẫn là của cô cơ mà. Nguyễn An Nhiên tự giễu, con bé đã trở vì rồi, cô cần gì phải tự mình đa tình.

Trần Anh Dũng thấy cô đứng như trời trồng, tự trách bản thân vì sao lại vô ý đến thế, chả qua là anh quá vui mừng vì sự trở lại của Phan Ánh Dương, không để ý đến cảm xúc của cô. Anh đang định bước sang kéo ghê giúp Nguyễn An Nhiên, cô đã nhanh hơn một bước, kéo ghế rồi ngồi xuống, từng động tác lưu loát. Anh nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì cả, quay lại vị trí của mình.

Vẫn như năm năm trước, Phan Ánh Dương ngồi giữa, hai bên là Nguyễn An Nhiên và Trần Anh Dũng, Vũ Khánh Hạ và Trần Hải Đăng ngồi bên cạnh cô.

Ai cũng có cảm xúc riêng, không một ai muốn lên tiếng trước, chỉ có Phan Ánh Dương vô ưu vô lự, cô bé luôn mồm ríu rít, kể về cuộc sống khi bản thân ở bên Mỹ, những người bạn cô gặp được, nhận được bằng tốt nghiệp của Đại học Kingston, đây hẳn là một điều đáng mừng, nhưng Nguyễn An Nhiên chả thấy có gì mừng rỡ cả. Nói cô vì tư lợi của mình cũng được, nói cô ích kỉ cũng được, nhưng cô không thể nào vui nổi. Thử nghĩ xem, làm gì có ai bị cướp mà còn vui mừng giúp tên cướp được chứ?

Tất cả mọi người đều biết Nguyễn An Nhiên khi ăn cơm sẽ rất ít nói chuyện, nên cũng không ai thắc mắc về sự im lặng của cô. Nhưng Trần Anh Dũng lại khác, trong khoảng thời gian Phan Ánh Dương không có ở đây anh đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn, lịch lãm hơn, anh cũng tạo cho mình thói quen không nói chuyện trong bữa ăn. Vậy mà bữa ăn hôm nay, hai người họ trò chuyện từ đầu đến cuối, ánh mắt anh dính chặt vào khuôn mặt của cô bé kia, trên môi luôn nở nụ cười, hình ảnh ấy như một con dao đâm thẳng vào lòng Nguyễn An Nhiên. Cô vẫn đang tự an ủi mình, họ chỉ là anh trai em gái thôi, trước đó họ cũng như thế, không phải cô vẫn chấp nhận được hay sao?

Phan Ánh Dương cảm thấy hôm nay Nguyễn An Nhiên im lặng một cách kì lạ, từ khi cô bước vào cửa nhà, họ chỉ nói với nhau được mấy câu, suốt bữa ăn cô không nói câu gì, cũng không quan tâm cô bé như mọi lần.

Phan Ánh Dương gắp cho Nguyễn An Nhiên một gắp rau cần, lúc ấy nụ cười trên mặt của Trần Anh Dũng không còn dịu dàng như lúc nãy, nó mang theo một chút trầm trọng. Thời khắc ấy trong lòng Nguyễn An Nhiên dấy lên một tia hi vọng, anh sẽ vì mình mà ngăn cản Phan Ánh Dương chứ? Nếu anh không ngăn cản, cô sẽ hạ thấp bản thân một lần, sẽ tự hại mình một lần, sẽ ăn gắp rau cần kia..

Nhưng Trần Anh Dũng đã để cô thất vọng, anh không ngăn cản con bé.

Quả thật Nguyễn An Nhiên có dị ứng với rau cần, nhưng mỗi lần chỉ nổi lên mẩn đỏ rất rất nhỏ, cũng không có triệu chứng nặng nề gì, mà cô cũng rất ít ăn thứ này, nên không trách Phan Ánh Dương không biết, cô bé chỉ là muốn chia sẻ thứ mình thích nhất cho người mình.. thích thứ hai?

Vì biết Nguyễn An Nhiên sẽ không bị triệu chứng quá nặng, nên Trần Anh Dũng mới không ngăn con bé, anh biết Phan Ánh Dương có một tật xấu, nếu ai ngăn cản thì hứng thú con bé sẽ mất hết, sẽ buồn rầu cả một ngày.

Nhưng anh lại không biết, khi cô còn rất nhỏ, có một lần mẹ cô làm món rau cần xào thịt bò, cô biết mình không thể ăn rau cần, nhưng lại rất muốn biết mùi vị của nó như thế nào, đã vụng trộm thử một miếng, có lẽ đó là việc làm ngu ngốc nhất của cô từ bé cho đến bây giờ. À, chỉ là việc thứ hai thôi, lựa chọn yêu anh mới là ngu nhất! Ngày hôm ấy, cô đã bị dị ứng rất rất nặng, cô ngất đi trên bàn ăn, phải nghỉ học mấy ngày thì những nốt mẩn đỏ xấu xí kia mới biến mất, bác sĩ nói là cô có thể ăn thịt bò riêng, nhưng không dược kết hợp chúng, có lẽ là do có chất gì đó được sinh ra khi hai thứ này kết hợp chăng?

Ánh mắt Nguyễn An Nhiên sáng bừng, nhưng theo ánh mắt trốn tránh của anh, ngọn lửa kia dần dập tắt, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, một ánh mắt vô hồn!

Cô quyết định sẽ làm thêm một việc ngu ngốc nữa thôi, chỉ một việc, cô dần đưa gắp rau cần áy lên miệng, cũng không kịp nhai, nuốt thẳng xuống. Mùi rau cần lan tỏa trong miệng cô. Vũ Khánh Hạ luôn nói rằng thứ mùi ấy thật đáng ghét, cuối cùng cô cũng biết rau cần khó ăn như thế nào.

Nếu nói ánh mắt của Trần Anh Dũng nhìn Phan Ánh Dương như một con dao đâm vào lòng cô, thì hành động này của anh như một cái tát, tát lại sự tin tưởng, sự tự bao che cho anh của cô!

Vũ Khánh Hạ định đưa tay ngăn Nguyễn An Nhiên, nhưng cô lắc đầu, Vũ Khánh Hạ cảm thấy trong ánh mắt của cô có một chút.. cầu xin? Giây phút ấy Vũ Khánh Hạ rất muốn bật khóc, tại sao một người kiêu ngạo như cô có thể đi cầu xin người khác, cô sinh ra đã ở vạch đích, đáng lẽ cô nên là nữ hoàng được người người tôn sùng mới đúng.

Phan Ánh Dương có chút khó hiểu nhìn về phía hai người: "Sao thế ạ?"

"Không sao đâu" - Trần Anh Dũng.

"Được rồi, vậy chúng ta hôm nay không say không về nhé?" - Phan Ánh Dương cũng không chú ý khuôn mặt Nguyễn An Nhiên dần trở nên khó coi.

Chả ai có tâm trạng không say không về với họ cả, Nguyễn An Nhiên ăn cái gì cũng thấy nhạt nhẽo, cơ thể bắt đầu trở nên nóng, cổ họng đau nhức, cô biết nó lại sắp tới rồi. Vũ Khánh Hạ thấy sắc mặt cô khó coi, cũng không có lòng dạ nào uống, và từng miếng cơm, chả có tí mùi vị gì, cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Nguyễn An Nhiên: "Đi bệnh viện mau lên, ra ngoài, tớ với Trần Hải Đăng đưa cậu đi, lúc còn nhỏ cậu bị gì, cậu quên rồi à?". Nguyễn An Nhiên mỉm cười, thật ra vẫn có những người yêu cô mà, đúng không?

Từ lúc còn nhỏ cô đã chơi với Vũ Khánh Hạ, tuy không thân bằng hai người kia nhưng cũng có thể xưng là bạn thân, sự việc kia chỉ có mỗi Vũ Khánh Hạ biết, vì cô không muốn Trần Anh Dũng biết hành vi ngu ngốc của cô, cô sợ mất mặt.

"Không sao đâu, chắc cũng ăn sắp xong rồi, lúc ấy cậu đưa tớ đi, nhé?" - Nguyễn An Nhiên quay sang, mỉm cười với Vũ Khánh Hạ.

Lần này cô khóc thật, từ lúc ở sân bay đến giờ, Nguyễn An Nhiên vẫn luôn im lặng, không nói một lời với cô, cô rất lo lắng.

Nguyễn An Nhiên nhìn chằm chằm vào khóe mắt cô, đưa tay lên lau, rồi lại dời lên đầu vỗ vỗ, nói nhỏ: "Tớ không sao đâu, đừng lo."

Bạn đang đọc Kiêu Ngạo - An Nhiên sáng tác bởi Changg37
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Changg37
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.