Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàn tiên tử

Tiểu thuyết gốc · 2006 chữ

Bị một phen sợ hãi, Hoa Phong đành thành thật nằm im trong xe ngựa. Nhưng trong tâm trí hắn lúc này cứ dập dờn hình bóng bạch y nữ tử mãi không dứt. Hắn không thể tin được trên đời còn có nữ nhân xinh đẹp như vậy. Tâm hồn đung đưa theo bóng dáng mỹ nhân, hắn chẳng bận tâm cái gì tu luyện, cái gì tổng kết thành quả.

Miên man một hồi, Hoa Phong lại nghĩ về quá khứ, quê hương, về phụ mẫu, bạn bè, người thân kiếp trước, còn cả phụ mẫu kiếp này. Ở kiếp trước sự ra đi của hắn ắt hẳn sẽ làm người thân đau đớn, kiếp này hắn lại đột nhiên biến mất không tung tích phụ mẫu cũng không dễ chịu gì. Nghĩ đến mọi thứ, nội tâm Hoa Phong trào dâng một nỗi buồn vô tận.

Lúc này đây là khoảng thời gian yên bình để cho hắn bình tâm suy ngẫm về nhân sinh của chính mình. Bởi sau hôm nay hắn sẽ chôn nó ở nơi sâu nhất trong lòng để tập trung tu luyện, cũng là cách nhanh nhất để gặp lại người thân.

Cứ như vậy thời gian lặng lẽ trôi qua, một ngày rồi hai, ba ngày. Mỗi ngày A Tử đều chạy sang xem tình trạng Hoa Phong có tiến triển gì không, việc trị thương thì nàng sai mấy tên hộ vệ thô kịch đi làm, điều này khiến Hoa Phong đang giả vờ hôn mê tiếc rẻ không thôi.

- Tiểu thư, phía trước là Kiên Vân thành rồi!

Một tên hộ vệ quay người về chiếc xe ngựa có bạch y nữ tử lên tiếng, nhìn bộ dạng hắn như đang hết sức hồi hộp.

- Vào thành!

Tử trong xe vọng ra giọng nói lạnh băng, không đầu không cuối.

Tên hộ vệ bủn rủn chân tay, có chút thất thần hướng xe ngựa thi lễ sau đó vẫy tay với mấy tên hộ vệ khác, ý bảo vào thành.

- Hắn còn chưa tỉnh sao?

Bạch y nữ tử đột nhiên hỏi A Tử về thiếu niên được bọn họ cứu.

- Tiểu tử đó thần sắc ngày một tốt hơn, nhưng không hiểu sao còn chưa có tỉnh lại.

- Hay là tiểu thư đi xem hắn như thế này được không?

A Tử lến tiếng hỏi, theo quan sát của nàng thần sắc của hắn mấy ngày nay đã không giống bị thương chút nào, khiến nàng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

- Không được!

Bạch y nữ tử trực tiếp cực tuyệt lời đề nghị của A Tử. Nàng cực ghét đám nam nhân, đặc biệt những người bề ngoài anh tuấn. Lúc trước xem bệnh là do A Tử ra sức năn nỉ, nếu không nàng đã bỏ mặc.

- Tiểu thư, đã vào thành!

Tên hộ vệ vừa nãy thông báo tình hình.

- Ta biết.

Trả lời hắn lại là giọng nói cách người ngàn dặm.

- A Tử, ra ngoài thôi!

Bạch y nữ tử đối với người ngoài luôn cao cao tại thượng, nhưng đối với A Tử thì trái ngược hoàn toàn.

- A! Thật náo nhiệt! Ta phải mua chút gì đó về khoe với các tỷ muội trong phủ!

Sau khi ra khỏi xe ngựa, A Tử vô cùng hưng phấn. Đường phố náo nhiệt, hai bên đường bày bán đủ thứ lạ mắt, tiếng chào mời khắp nơi liên miên không dứt khiến A Tử phấn khích không thôi. Nàng vội kéo tiểu thư đi theo, bạch y nữ tử sau khi ra ngoài liền lại đeo lụa mỏng che mặt, nhưng dù vậy cũng là tâm điểm chú ý của vô số người.

- Cô nương, cô có thể tháo tấm khăn xuống cho bản công tử chiêm ngưỡng dung nhan không? Haha!

Trong vô số ánh mắt chú ý đến nàng, ngưỡng mộ thì ít mà bất thiện thì nhiều. Một trong số đó nhịn không được lên tiếng, ánh mắt đầy dâm tà nhìn nàng chằm chằm.

- Cút!

Thanh âm lạnh băng phát ra từ bạch y nữ tử làm tên vừa rồi giật thót, tim như muốn chảy ra.

- Hừ! Dám kêu ta cút!

- Rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt!

- Cô biết ta là ai không hả?

Tên tự xưng là bản công tử sau một thoáng giật mình thì giận tím mặt, hắn không ngờ một nữ nhân lại dám bảo hắn cút, nếu hôm nay không cho nàng biết tay thì hắn nào còn mặt mũi.

- Ta chính là Hoàng Thiên, tinh anh đệ tử Nam Anh Phái.

- Sư tôn chính là đại trưởng lão bản phái.

Thấy bạch y nữ tử không trả lời, Hoàng Thiên tưởng nàng sợ bèn hất hàm kiêu ngạo báo ra danh tích, ý định chấm nhiếp nàng. Bởi đa phần ai nghe đến tên Hoàng Thiên đều sợ mất mật.

- Hả? Hắn chính là Hoàng Thiên?

Người xung quanh khi nghe đến tên này mặt mày sợ hãi lui hết ra xa. Hoàng Thiên hung danh hiển hách, chuyên bắt nạt kẻ yếu, không biết có bao nhiêu nữ nhân bị hắn hại chết, thậm chí còn cướp thê tử người khác, đốt nhà giết người không chuyện ác nào không làm. Hắn lại có chỗ dựa Nam Anh Phái to lớn cộng thêm uy danh sư tôn là đại trưởng lão, đủ để chấn nhiếp những kẻ muốn tìm hắn trả thù. Chính như vậy Hoàng Thiên càng ngày càng hống hách, không xem ai ra gì.

- Khốn kiếp! Bản công tử nhất định sẽ chơi chết ngươi!

Hoàng Thiên vênh mặt tự báo danh tính gia thế, nhưng không ngờ đáp lại hắn là một ánh mắt khinh miệt, ánh mắt ấy giống như thể hắn là một con ruồi phiền phức. Điều đó làm một kẻ vốn huênh hoang như hắn giận sôi.

- Lại đây cho ta!

Hoàng Thiên tiến lại gần, vươn tay định một chiêu tóm gọn bạch y nữ tử. Vốn tưởng sẽ dễ dàng thành công thì một chuyện không thể tin nổi đã xảy ra.

- Ngươi.......ngươi dám giết ta?

Khi Hoàng Thiên sắp chạm được vào tay mỹ nhân, ánh mắt hắn vô cùng hung ác dữ tợn, nhưng rất nhanh sắc mặt hắn thay đổi hoàn toàn, chỉ trong tích tắc ngắn ngủi chuyển biến từ không thể tin nổi thành hoảng sợ, chuyện tiếp theo là chìm vào bóng đêm vĩnh cửu. Hắn đã bị con mồi mà bản thân cho rằng dễ dàng bắt lấy đâm một kiếm xuyên tim, kết liễu một đời kiêu ngạo.

- Rác rưởi!

Bạch y nữ tử thần sắc lạnh băng, nàng cực ghét đám nam nhân cũng vì lý do này.

Bạch y nữ tử một kiếm giết Hoàng Thiên như giết gà, với nàng chuyện này không đám quan tâm, nhưng có kẻ vì vậy mà sợ xanh mặt. Hoa Phong không biết từ khi nào đã bò dậy, khi vén rèm xe cũng vừa hay thấy một màn này, hắn há mồm khiếp sợ. Tên Hoàng Thiên kia cho hắn cảm giác rất mạnh, mạnh hơn Hổ Lâm Bình rất nhiều, không ngờ kẻ mà hắn cho là rất mạnh lại bị nữ tử tuyệt mỹ một kiếm xuyên tim, cái đáng nói chính là hắn xuất thủ khi nào hắn không hay.

- Khủng bố!

Hoa Phong tặc lưỡi, hắn cảm thấy bản thân vừa vuốt râu cọp. Lúc nãy hắn lỡ mạo phạm mỹ nhân này, may mắn nàng không phát hiện, bằng không hiệu quả không dám nghĩ đến.

- Giết người! Hoàng Thiên, đệ tử Nam Anh Phái bị người giết!

Sau khi chứng kiếm Hoàng Thiên hung ác bất ngờ khí tuyệt thân vong, rất nhiều người hoảng sợ run rẩy, nhưng đap hần là hả hê. Dù không biết tại sao hắn chết, nhưng họ cảm thấy tên gian ác này chết rất tốt, đỡ phải làm hại bao người, cũng không ít kẻ sợ vạ lây hô lớn.

Sau vài tiếng hô lớn thì một đám người từ xa chạy lại, tất cả đều mặc trang phục y hệt Hoàng Thiên, hiển nhiên cùng phái.

- Hoàng sư đệ!

- Kẻ nào to gan dám sát hại đệ tử Nam Anh Phái bọn ta?

Khi lại đến nơi, đám người thấy Hoàng Thiên nằm bất động, hơi dò xét liền xác định đã chết, một người trong số đó sắc mặt tức giận, toàn thân sát khí quét mắt xung quanh gằn giọng nói.

- Là yêu nữ đó!

Một nam tử xem cách ăn mặc cũng là đệ tử tông môn nào đó, đưa tay hướng bạch y nữ tử chỉ thẳng, nói.

- Yêu nữ! Là ngươi hại chết Hoàng sư đệ?

Được người chỉ định, tất cả đệ tử Nam Anh Phái nhìn theo, vừa thấy thủ phạm vài tên nam đệ tử liền thất thần, nhưng các nữ đệ tử giọng nói mang sát khí dày đặc chất vấn, ý định một lời không hợp liền xông lên chém giết.

- Đám rác rưởi các ngươi cũng dám chất vấn tiểu thư nhà ta?

A Tử cực không vừa mắt với mấy tên kiêu ngạo này, đặc biệt đám nam nhân ban đầu hùng hổ, nhưng giờ thì ngẩn hết ra.

- Ngươi muốn chết!

Một nữ đệ tử nhìn chằm chằm A Tử như muốn ăn tươi nuốt sống. Nếu ánh mắt có thể giết người thì A Tử đã chết vạn lần. Sỡ dĩ bọn họ còn chưa ra tay là vì kiêng kị nữ nhân che mặt tu vi nhìn không thấu kia. Có thể giết chết Hoàng Thiên một cách nhẹ nhàng tuyệt không đơn giản.

- Cút!

Lại một âm thanh lạnh băng phát ra từ bạch y nữ tử, thanh âm lần này không còn vô hại như vừa rồi mà trực tiếp đánh thẳng vào tâm thần đám đệ tử Nam Anh Phái, khiến bọn chúng tất cả thốt huyết, sắc mặt trắng bệch vô cùng khiếp sợ. Nàng rất ghét ai uy hiếp người thân của mình.

- A Tử đi thôi!

Không thèm để ý đám người Nam Anh Phái đang nhìn nàng như gặp quỷ, bạch y nữ tử nắm tay A Tử kéo đi.

Từ xa, Hoa Phong nhìn phía bên này mà líu lưỡi kinh hãi, hắn không biết mỹ nhân xinh đẹp kia có cảnh giới khủng bố như nào, chỉ một chữ cút đã làm đám đệ tử mà hắn đoán sơ bộ rất mạnh kia toàn bộ thổ huyết, đủ để hắn khiếp sợ vạn phần.

- Yêu nữ!

Hoa Phong nghĩ thầm.

- Kia không phải Hàn tiên tử sao?

- Ta không nghĩ vậy, nghe nói Hàn tiên tử thường ngày không thích náo nhiệt, không lý nào lại xuất hiện chỗ này.

Ngay khi bạch y nữ tử đang cùng A Tử chuẩn bị rời đi, đột nhiên vang lên hai giọng nói một tấu một đệm hướng nàng châm chọc.

- Hừ! Ta ở đâu có liên quan đến các ngươi sao?

Bạch y nữ tử quay lại hướng về phía hai người vừa nói hừ lạnh.

- Haha! Quả thật là Hàn tiên tử!

- Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!

Hai người lên tiếng châm chọc cười đùa nàng là hai thiếu niên cỡ tuổi nàng, tầm mười sáu mười bảy, tiêu sái xuất trần, người cầm quạt kẻ chắp tay sau lưng. Nhưng trong nụ cười ẩn ẩn chứa đựng kiêu ngạo không giấu diếm.

- Hàn tiên tử!

Đám đệ tử Nam Anh Phái khi nghe cái tên này nội tâm chấn động kinh hãi. Hàn tiên tử thanh danh hiển hách, là một trong thập đại thiên tài Hoàng Dương đế quốc, tu vi sâu không lường được, cực kỳ lợi hại.

Bọn họ không ngờ lại dám đi trêu trọc nhân vật bực này, quả thực không biết sống chết. Cũng may đối phương không phải dạng người hiếu sát, nếu không họ đã về chầu trời lâu rồi.

Bạn đang đọc Kiếm Phá Thương Khung sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ÁmHỏaMaĐế
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 439

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.