Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ nhân phế vật

Tiểu thuyết gốc · 1507 chữ

Hắn mở mắt dáo dác nhìn quanh, bất chợt thần sắc hắn tràn đầy kinh hãi, hắn muốn đứng dậy nhưng vừa cử động thì một trận đau nhức truyền tới.

Hắn cố hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh xem xét đã xảy ra chuyện gì. Hắn nhớ rất rõ hắn bị bệnh được đưa đi cấp cứu nhưng tại sao hắn lại ở đây, trong một căn phòng trang trí theo phong cách cổ trang và càng khủng khiếp hơn hắn chỉ là một đứa bé mới khoảng mười tuổi. Hắn muốn lao nhanh ra ngoài xem rốt cuộc đây là đâu chợt đầu hắn đau như muốn nứt ra sau, một hồi vật lộn, mồ hôi đầm đìa, hắn mới mơ hồ hiểu được đây là đâu, hóa ra trận đau nhức vừa rồi là vì hắn đang tiếp nhận ký ức của khối thân thể trẻ con này.

Hắn đã chết, linh hồn xuyên việt đến đây vừa hay trọng sinh vào thân thể đứa bé cũng mới chết không lâu này.

Cố lục lại trí nhớ và biết được lai lịch của khối thân thể này, hay nói chính xác hơn là bản thân hắn hiện tại.

Hắn tên Hoa Phong, năm nay mười tuổi, con trai gia chủ Hoa gia một trong tứ đại gia tộc có tiếng tăm cực lớn tại phía nam Thanh Quốc. Hắn bị gọi là phế vật nguyên lai bởi đây là thế giới coi trọng thực lực, cường giả nhiều như sao, thiên tài lớp lớp. Mà hắn, đường đường là người nối nghiệp gia chủ, lại không thể tập võ, phế không thể phế hơn. Hoa gia thiên tài lớp lớp, cái gọi là thiên tại là dựa theo linh căn mà người đó nắm giữ, thiên địa huyền hoàng bốn loại linh căn ngoài ra còn có siêu linh căn và dị linh căn trong truyền thuyết. Ngoài những loại linh căn nói trên còn có tạp linh căn là loại linh căn xác định làm thường nhân cả đời, nhưng dù là tạp linh căn thì vẫn có thể hấp thu một lượng ít ỏi thiên dịa linh khí để cọ rửa thân thể, làm cho thân thể cường tráng ít bệnh tật.

Mà Hoa Phong hắn càng tệ hơn là không linh căn, bị mọi người chế giễu là kỳ nhân Thanh Quốc, mà trong hơn vạn năm lập quốc không linh căn dường như chưa từng xuất hiện, Hoa Phong lại là người duy nhất nên gọi kỳ nhân cũng không có gì là lạ. Nhưng cái biệt hiệu kỳ nhân này còn gắn thêm hai chữ phế vật đằng sau, tựu chung gọi là kỳ nhân phế vật.

Đang nằm lục lại trí nhớ vài năm ít ỏi, Hoa Phong nghe có bước chân bên ngoài và tiếng mở cửa, hắn giả vờ nhắm mắt tiếng, bước chân bước lại cạnh hắn rồi dừng lại.

Hắn nghe có người gọi hắn "Phong nhi, Phong nhi" với giọng điệu lo lắng và quan tâm, thì ra người tới là mẹ hắn hay còn gọi là mẫu thân. Tuệ Lan gọi không thấy nhi tử trả lời, nàng liền ngồi xuống vuốt ve hai má của Hoa Phong làm hắn thiếu chút nữa bật dậy bỏ chạy, hắn sợ nếu để cho mọi người biết hắn không phải Hoa Phong mà là một kẻ tên Thanh Phong đoạt xá sống lại thì không biết tình cảnh của hắn sẽ như ra sao.

Lại nói đến mẫu thân hắn, nàng vừa vuốt ve vừa sắc thuốc cho hắn, xong xuôi hết lại nhìn hắn chắm chú rồi bỗng dưng hai mắt nhòe lệ. Đứa bé mệnh khổ, nếu sinh ra trong một gia đình thường dân thì có lẽ nó sẽ bình đạm sống tốt, nhưng nó lại đầu thai nhầm chỗ, sinh vào Hoa gia nơi vì tranh đấu lợi ích mà hiếm để ý tình thân. Là mẫu thân, nàng rất thương con, vì Hoa Phong mà nàng và phụ thân hắn đã mời rất nhiều danh y, cũng tốn không ít thiên tài địa bảo nhưng rốt cuộc cũng không tiến triển gì. Thậm chí phụ thân hắn là gia chủ đương nhiệm còn bị trưởng lão đoàn chỉ trích là lạm dụng việc tư làm tổn hại tài nguyên của gia tộc mà phế vật vẫn hoàn phế vật làm phụ thân hắn chịu rất nhiều áp lực. Dù làm gia chủ nhưng không thể hoành hành không cố kỵ được, nên đành để hắn phát triển theo số trời vậy.

Nàng càng nhìn con càng không hiểu, nàng và phụ thân hắn điều là tư chất xuất chúng, là thiên tài vượt lên trên hết cùng thế hệ.

Dương Tuệ Lan nàng năm nay ba mươi tuổi, là con gái độc nhất của gia chủ Dương gia tiền nhiệm tại Hỏa thành, hồi còn trẻ nàng là kỳ nữ xinh đẹp động lòng người có một không hai, còn là địa linh căn tinh thuần.

Phụ thân hắn Hoa Vô Kỵ cũng là một kỳ tài trăm năm hiếm thấy.

Hai người điều là thiên tài, dõi mắt khắp Thanh quốc cũng có thanh danh lẫy lừng nhưng không hiểu sao sinh ra nhi tử lại là người không thể tập võ, làm cho phụ thân Hoa Phong thất vọng cực độ, nhưng hổ dữ không ăn thịt con. Phụ thân hắn đã dốc hết của cải và vận dụng luôn tài nguyên gia tộc để sửa mệnh cho hắn nhưng bất thành. Sau nhiều lần bị gia tộc gây áp lực nên đành từ bỏ.

Hoa Phong còn một thân muội muội là Hoa Nhi, là thiên tài tuyệt đỉnh mang thiên linh căn mà ngàn năm không xuất hiện tại Thanh quốc , có lẽ do trời thương xót phu thê bọn họ mà bù đắp lại một chút.

Dương Tuệ Lan gạt nước mắt đứng dậy định đi ra ngoài để tìm mấy tên đánh nhi tử mình trị tội. Vốn là chiều qua Hoa Phong đang tập võ thì bị Hoa Hùng, con trai Hoa Thiên Phong thúc thúc ruột của Hoa Phong đi ngang qua chế giễu.

- Phế vật cũng tập võ, tập võ để quét rác sao!

Lại thêm mấy con cháu trong gia tộc phụ họa theo.

- So sánh hắn với phế vật chẳng phải đang sỉ nhục phế vật sao!

Rồi cả đám cười ha hả chẳng thèm để ý đến sắc mặt tức giận đến xanh mét của Hoa Phong. Thấy Hoa Phong nhìn mình chằm chằm, Hoa Hùng nói.

- Phế vật cũng biết tức giận sao, tức giận thì cũng vẫn là phế vật haha!

Hoa Phong tức đến thổ huyết, ném cây gậy gỗ đang cầm về phía Hoa Hùng, Hoa Hùng bằng tuổi Hoa Phong nhưng tư chất thì lại được xưng là thiên tài vì có địa linh căn, dù không thuần khiết nhưng cũng khó kiếm vô cùng, là trọng điểm bồi dưỡng trong gia tộc cùng với Hoa Nhi muội muội Hoa Phong.

Hoa hùng có tu vi Luyện Khí kỳ tứ trọng đỉng phong, thấy Hoa Phong ném gậy gỗ về phía mình nhưng lại giả vờ tránh không kịp để bị trúng người, thế là hắn bày đặt ra bộ giận giữ mắng Hoa Phong.

- Phế vật không biết tốt xấu dám gây chuyện với bổn thiếu gia. Hừ! đã vậy ta đánh cho ngươi thành phế vật.

Nói xong hắn phất tay cho cả đám con cháu Hoa gia đi cùng lao vào đánh đập Hoa Phong, thầm nghĩ.

- Con trai gia chủ thì sao chứ? Phế vật thì đánh thôi, ta là thiên tài còn có phụ thân là phó gia chủ thì sợ gì chứ!

Nghĩ đoạn hắn liền nhìn thấy Hoa Phong đã bị đánh đến bất tỉnh, còn đám con cháu kia thì mặt đầy sợ hãi nhìn về phía hắn với ánh mắt ngươi là lão đại giờ làm sao, một tên trong đó lên tiếng

- Hùng ca làm sao giờ? Hắn ngất xỉu rồi.

Thử hỏi một đám Luyện Khí nhất trọng nhị trọng thậm chí tam trọng mà bu lại đánh một tên không có tu vi cảnh giới gì, không nghĩ cũng biết hậu quả ra sao, nhưng Hoa Hùng hất hàm ngông nghênh nói.

- Có ta làm chủ các ngươi làm gì phải sợ! Đi, bảo hạ nhân mang hắn về cho mẫu thân hắn chăm sóc.

Nói xong hắn nghênh ngang rời đi, coi như vừa làm một chuyện vặt.

Nghĩ đến đây Dương Tuệ Lan mặt đầy tức giận bước nhanh ra cửac chợt nàng đứng lại, vẻ mặt giận dữ vừa rồi đã thay bằng nụ cười hiền từ vì nàng nghe Hoa Phong gọi mình.

-Mẫu thân, mẫu thân!

Sau một hồi lo sợ, Hoa Phong đã bình tĩnh trở lại và quyết tâm đối mặt với thực tại tàn khốc này.

Bạn đang đọc Kiếm Phá Thương Khung sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ÁmHỏaMaĐế
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 1898

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.