Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 1363 chữ

Sáng hôm sau, ánh nắng đi xuyên qua khung cửa gỗ và tràn vào trong căn phòng.

Tôi uể oải duỗi người, cả cơ thể cứng đờ bởi phải ngồi yên trên giường và tựa lưng vào bức tường quá lâu. Mặc dù cái cơ thể này chẳng có tí cơ bắp nào để mà mỏi thì đó vẫn là một thói quen đã ăn sâu vào tôi. Chợt nhận ra điều đó, tôi xoay cổ mình và bật dậy.

Khi tôi mở cửa sổ, ánh nắng ngập khắp căn phòng. Ngoài khung cửa sổ là con đường chính tấp nập, phóng tầm mắt ra ngoài là tôi có thể thấy mọi hoạt động đang diễn ra trên khu phố kia.

Hình như có một chỗ giống hội chợ tự do vừa mở cửa, tôi có thể nhìn thấy những người bán rau cùng mấy xiên thịt nướng, một vài thương nhân thì đang bán những bức tranh và đồ trang sức. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi mà lại có đông khách đến đây như vậy.

Tôi rời khỏi nhà trọ, sau khi đã kiểm tra lại tư trang trong hành lý để chắc rằng đống xèng của mình vẫn còn đó. Chẳng có một ai ở quầy lễ tân cả, một vài khách hàng khác thì hài lòng rời quán trọ. Dường như việc trả trước tiền phòng là bắt buộc ở đây. Quả là một mô hình kinh doanh cẩu thả.

Tôi đi xuống con phố chính, bao vũ khí vắt ngang vai. Ánh mắt của những người đi đường cứ dán chặt vào tôi, cảm giác thật khó chịu. Chẳng lẽ bộ giáp của tôi kỳ quặc thế sao? – tôi băn khoăn và tự hỏi mình như vậy.

Tạm gác chuyện đó qua một bên, điểm đến đầu tiên của tôi sẽ là một cửa hàng vũ khí.

Thẳng về phía tây con đường cái, tôi trông thấy tấm biển hiệu khắc hình chiếc rìu và thanh kiếm của một cửa hàng. Tôi bước vào, có vẻ như trong này được nhồi nhét đủ thể loại vũ khí và đống đồ phòng thủ.

Từ phía sau, một gã đàn ông trung niên hói đầu xuất hiện. Ông ta để lộ cái nhìn đầy ngạc nhiên trên khuôn mặt trước khi kịp mở lời.

” Thưa ngài, tôi có thể giúp gì được cho ngài? “

“Tôi muốn bán chỗ này. Được bao nhiêu vậy?”

Tôi lấy đống vũ khí ra khỏi túi và đặt chúng lên bàn từng món một. Tất cả đều được bày ra ngoại trừ một chiếc dao găm vì nó có thể hữu ích sau này.

Người chủ tiệm lần lượt cầm lên từng món hàng để kiểm tra tình trạng. Bàn tay ông ta vân vê cằm trong khi định giá chúng, rồi ông ta lại ngước lên nhìn tôi.

“15 suk cho thanh đao, 5 cho mỗi thanh kiếm, 7 cho mỗi cái chùy, 1 suk và 5 sek cho dao găm. Thanh đao còn bán được nếu tôi đánh bóng phần lưỡi, nhưng những thanh kiếm khác đều đã bị hư hỏng phần lõi và cần phải được sửa chữa. Mấy cái chùy không bị hư hại gì nhiều nên chắc vẫn bán được.”

“Ổn với tôi đấy.”

“Được rồi, tổng cộng là 50 suk và 5 sek.”

Ông ta đi ra phía sau để lấy 50 đồng vàng, 5 đồng bạc. Tôi để chúng vào trong túi da và treo lên thắt lưng.

Sau khi bán đống vũ khí và mấy con ngựa, tôi đã kiếm được một khoản tiền kha khá. Nơi tôi trọ chỉ tốn 1 sek cho mỗi đêm, tức là 1 đồng bạc, nghĩa là tôi có thể ở lại đó hơn một tuần chỉ với một đồng vàng.

Tuy nhiên, tôi không biết khi nào sẽ cần đến tiền ở thế giới này. Chắc phải tìm cách để dành dụm tiền, có thể cần thiết phòng trừ trường hợp khẩn cấp ……

Lúc chủ tiệm quay lại sau khi cất đống vũ khí, tôi hỏi ông ta,

“Xin lỗi, ông có biết một kẻ lang thang nên làm gì để kiếm xèng bỏ túi đều đặn không?”

“Thu nhập ổn định ư? Với những trang bị tuyệt vời như vậy, không phải ngài là một Mạo hiểm giả à? Những Mạo hiểm giả thường đâu phải trả phí xuất, nhập cảnh khi ra vào Thành phố.”

Dường như ở đây yêu cầu phí khi muốn vào hay ra khỏi Thành phố. Vì tôi vào Rubierute cùng với xe của Lãnh chúa nên đã không nhận ra điều đó.

Những Mạo hiểm giả chỉ cần đưa giấy chứng nhận cho lính gác cổng và họ sẽ được cho vào trong. Bởi nhiệm vụ của Mạo hiểm giả đòi hỏi phải di chuyển khá nhiều nên họ được miễn phí xuất nhập cảnh. Thành viên của các Thương hội có vẻ cũng tương tự, tuy vậy họ vẫn có thể bị đánh thuế tùy theo khối lượng và loại hàng hoá mà họ vận chuyển.

Tôi cảm ơn chủ tiệm và rời khỏi đó. Công hội của các Mạo hiểm giả ở bên kia đường phố, đối diện tiệm vũ khí. Bên cạnh đó là toà nhà của Thương hội.

Hiệp hội Mạo hiểm giả chắc cao cỡ một tòa nhà hai tầng và không hề có bất cứ thứ gì nổi bật ngoại trừ biển hiệu khiên, kiếm. Khi mở cánh cửa đôi, tôi thấy một quầy tiếp tân đối diện với lối đi. Thốn cái là nó được bao bọc trong một cái lồng sắt, trông cả chỗ này như sở thú vậy.

Có con gấu đang ngồi trong lồng kìa. Mà khoan, đó là cơ thể của một gã đàn ông chứ gấu cái nồi gì. Ông ta có bộ râu ngắn, dày và mái tóc đen lại còn bù xù như lông quạ. Quanh mắt trái thì chi chít những sẹo lớn, cánh tay cơ bắp lúc nào cũng như chỉ chực phát nổ, ông ta còn để ngực trần, toàn lông.

Chả lẽ quyền bình đẳng giới chưa đến được đây ư? Nhìn xung quanh, tôi chỉ thấy toàn là đực rựa tởm lợm ở trong cái địa ngục ngột ngạt này.

Tôi từ từ tiến lại gần gã nhân viên tiếp tân trông như con gấu này. Con gấu chột một mắt kia nhìn trừng trừng vào tôi, như thể tôi là kẻ thù của ông ta vậy.

“Tôi muốn tham gia vào Hội.”

Khi mà tôi vừa nói lên mục đích của mình thì con gấu chột mắt kia nhăn lại, và sau đó chợt rặn ra một nụ cười kỳ quái, hẳn là không được đem ra sử dụng nhiều ….. Nó cho tôi một định nghĩa hoàn toàn khác về “nụ cười vô giá”.

“Nhìn vào đống trang bị kia, hẳn là cậu không thiếu tiền đâu nhỉ. Để được chấp nhận vào Hiệp hội Mạo hiểm giả, phải kiểm tra cơ bản trước đã. Cũng chỉ là một thử nghiệm nho nhỏ về sức mạnh thôi. Cậu có thể săn một con thú, quái vật, hoặc là đi thông một tên cướp và mang chúng đến đây để hoàn thành. Quá dễ, phải không? “

Ông nói rằng tốt nhất là bắt một con thú, nhưng vẫn có những thứ như quái vật ư.

Lúc đến đây, tôi đã thấy kha khá động vật trên đồi núi, nhưng làm gì thấy bất kỳ con quái nào, hay là do tôi không để ý đến chúng cũng nên. Tôi nhớ lại khung cảnh bình dị đó.

Dù sao đi chăng nữa, trong nhiệm vụ còn có mục tiêu khác là bọn cướp ư? Một cái đầu mới chặt đứt hẳn sẽ được tính là bằng chứng. Tuy nhiên mấy tên tôi bắt ngày hôm qua đã bị thiêu trụi rồi chớ đâu, vì thế tôi không thể dùng chúng được rồi.

“Hiểu rồi. Một vài con thú là được chứ gì, có ngay thôi.”

Rời khỏi Hiệp hội Mạo hiểm giả, tôi đi về phía cổng Tây.

Bạn đang đọc Kị Sỹ Undead của Manei ki meiko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi royalmoon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.