Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

2853 chữ

"Xin lỗi vì lời giới thiệu muộn màng. Tôi là Rita Farren, hầu gái của cô Lauren Roberts – Tiểu thư nhà Rubierute, một gia đình quý tộc.”

Khi đang điều khiển chiếc xe, Rita khẽ gật đầu trước khi mở lời. Đôi mắt nâu ấy dừng lại, dán chặt lên người tôi. Dường như, cô ấy đang chờ đợi một lời giới thiệu.

“Hmm, ta chỉ là một du hành giả. Cô có thể gọi ta là Arc cũng được.”

Tôi cộc cằn giới thiệu bản thân rồi tiếp tục quan sát con đường. Đương nhiên là cái tên ấy tôi lấy từ nhân vật trong game, hẳn là nó sẽ thích hợp hơn để hành tẩu giang hồ.

Nhưng, ai mà ngờ được rằng cô gái trong xe ngựa kia lại là quý tộc cơ chứ. Dù tôi không muốn gây quá nhiều sự chú ý, nhưng mọi dự định có vẻ như sắp sụp đổ. Tôi phải dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, nếu không thì sẽ vướng vào rắc rối lớn mất.

“Arc-sama, có phải ngài đang đi tới Rhoden?”

Rhoden? Là tên của vùng nào đó à? Hay là của một đất nước? Tôi chẳng biết nó là gi cả.

Trong game đâu có cái tên nào như vậy.

“Không đâu, là một du hành giả, ta chỉ muốn chu du khắp nơi thôi. Vậy nên nếu có một đại điểm đến cố định để đến….. ta sẽ không cần phải đi quá xa.”

Trong khi bịa ra một câu trả lời, tôi ngắm nhìn ngọn đồi đang dần phủ bóng hoàng hôn, hi vọng sẽ tìm được chút cảm giác dễ chịu.

“Vậy sao? Chúng tôi đang đi tới thị trấn Rubierute, nơi cha của Tiểu thư Lauren-sama cai quản. Buckle-sama hẳn sẽ rất vui khi biết tin bọn cướp đã bị tiêu diệt, vậy nên ngài sẽ tiếp tục đi cùng chúng tôi tới dinh thự chứ?

Dựng chuyện về một người cha lo lắng cho con gái thì khá là khôn ngoan đấy, cô thậm chí còn cố gắng nở một nụ cười thật ấm áp và lôi cuốn.

Nhưng tôi chắc chắn sẽ từ chối. Gặp mặt một lãnh chúa sẽ không mang lại gì ngoại trừ rắc rối cho tôi cả.

Rõ ràng, tôi không thể cởi bỏ mũ trụ của mình. Không thể nào chào hỏi một quý tộc trong khi vẫn đang đội cái thứ này được. Thực ra, ngay cả ở thế giới hiện đại, đến việc nói chuyện với một nhân viên cửa hàng tiện lợi còn khó khăn, chứ nói gì đến việc đi gặp mặt một lãnh chúa với chiếc mặt nạ che kín mít.

Tôi phải làm mọi cách để ngăn chặn cuộc gặp này.

“Ta rất cảm kích về lời đề nghị, nhưng ta không mong sẽ được trả thù lao. Tình cảm của các cô đã là quá đủ rồi.”

“Cứu mạng tôi và cả Tiểu thư-sama, trong khi chẳng được đền đáp gì ư….. Buckle-sama sẽ không hài lòng với điều này đâu….”

Cô ấy cứ khăng khăng như vậy nên tôi đành chịu thua. Nhìn cử chỉ thì chắc là cô ấy sẽ không chịu bỏ qua chuyện này, cho đến khi tôi chịu chấp nhận món quà. Tôi cần phải nhanh chóng nghĩ ra thứ gì đó mình muốn. Nhưng tôi có thể nhận được thứ gì đó tốt tốt tí không nhỉ….

“Được thôi, là một du hành giả, ta sẽ rất biết ơn nếu có thể nhận được thứ gì đó giúp việc di chuyển dễ dàng hơn.”

“Du hành….., ah, ngài có thể lấy thứ này nếu ngài muốn. Chỉ có quý tộc mới được phép sử dụng hộ chiếu bạc, nên cái của tôi chỉ là đồng thôi. Cứ đưa nó ra, chỉ cần là trong lãnh thổ thì ngài sẽ bớt được vài vấn đề trong việc đi lại đấy.”

Từ giữa khe ngực của mình, cô ấy lôi ra một tấm đồng, nhỏ hơn danh thiếp một chút. Cô ấy đưa tay ra và trao nó cho tôi – người đang ngồi trên lưng ngựa.

Cầm lấy nó, tôi quan sát thấy một gia huy ngay chính giữa cùng một số ký tự khắc xung quanh

“Cảm ơn.”

Tôi cảm ơn cô ấy, rồi cất nó đi cùng với đống đồ chồng chất trong túi. Đúng lúc đó, cô ấy lên tiếng.

“Arc-sama, tôi có thể thấy nhà Rubierute rồi.”

Khi tôi nhìn theo hướng giọng nói của cô ấy, một thành phố hiện lên ở phía xa.

Nước sông chảy vào cái hào bao quanh rìa thành phố.

Chiều rộng của hào chắc tầm ba mét.

Ruộng lúa mì trải dài về một phía con hào. Khi gió thổi qua, cả ruộng lúa cứ như một làn sóng, nó cũng được bảo vệ bởi một cái hào nhỏ riêng.

Tường thành được làm từ đá vững chãi, cao tầm năm mét. Nếu đem so sánh với tường thành của một tòa lâu đài, trông nó có vẻ không chắc bằng, nhưng đối với một thành phố thì thế này là đủ.

Tôi tự hỏi liệu việc tìm thấy một thành phố to lớn như thế này ở thời trung cổ có là một điểu bình thường hay không.

Cổng thành chắc rộng tầm 5m, và có tháp canh ở cả hai bên. Có một vài người lính ở dưới chân tháp, họ đứng gác và cảnh giác xung quanh. Trước cổng là một chiếc cầu đá, nhưng nó trông không giống với chiếc cầu kéo tôi thường thấy trong game.

Kl ~ ing, kl ~ ing.

Từ trung tâm thành phố, một tiếng chuông báo hiệu buổi tối ngân lên, vang vọng đến tận đây.

“Arc-sama, đó là chuông báo đóng cổng. Chúng ta phải nhanh lên.”

Dù cho tiếng chuông đã vang lên thì cánh cổng cũng không đóng lại ngay lập tức. Trước khi nó đóng hoàn toàn thì chúng tôi phải đưa được xe ngựa tới gần. Bởi đây là xe ngựa của ngài lãnh chúa nên lính gác có thể mở cửa một lần nữa, dù cho việc đó có hơi khó khăn cho họ.

Có vẻ chúng tôi đang ở cổng đông. Sau đó, tôi để ý thấy rất nhiều lính gác xung quanh, tất cả họ đều mang giáo.

Một người lính trong số đó nhận ra mặt Rita, và lập tức chạy về phía chúng tôi.

“Rita-dono! Kẻ nào đây?! Chuyện gì đã xảy ra với đoàn lính hộ tống và ngài Maudlin!?”

Từng người một đều dồn dập hỏi. Người lính chạy lên trước chắc là đội trưởng, bởi ông ấy là người duy nhất đội mũ.

“Trên đường, chúng tôi bị một băng cướp phục kích, tầm khoảng một tiếng trước. Đáng buồn thay, Maudlin-sama và tất cả lính hộ tống đều rơi vào tay bọn cướp. Arc-sama đã xuất hiện và giết sạch những tên cướp còn lại.”

“CLGT!?”

Đội trưởng nhóm cảnh vệ kinh ngạc hết nhìn qua Rita rồi lại nhìn sang tôi. Sau khi nghe câu chuyện, những người lính còn lại bắt đầu xôn xao.

“Chúng tôi chỉ tìm được thi thể của Maudlin-sama và năm người lính khác, tôi mong ông có thể thu hồi lại chúng. Tôi sẽ đưa Tiểu thư-sama tới dinh thự và báo cáo lại với Buckle-sama.”

“Được! Tôi sẽ cho lập một đội tìm kiếm thi thể ngay lập tức. Cô hãy báo với Buckle-sama cho phép chúng tôi hành động.”

Sau khi nghiêm người chào (trans: theo kiểu thi lễ của lính), ngài đội trưởng bắt đầu chạy xung quanh và đưa ra mệnh lệnh.

Khi thấy vậy, Rita bước xuống khỏi ghế đánh xe và lại cúi chào tôi lần nữa.

“Arc-sama, cảm ơn lần nữa, vì bây giờ và cả lúc trước nữa. Nếu ngài cần gì, xin hãy ghé qua dinh thự lãnh chúa và hỏi thăm hầu gái riêng của Tiểu thư-sama, Rita Farren. Tôi hứa sẽ giúp ngài hết sức có thể.”

“Ta hiểu rồi. Vậy liệu cô có tình cờ biết được chỗ nào mà tôi có thể bán mấy con ngựa này với giá hời không?”

Vừa nói, tôi vừa chỉ về phía mấy con ngựa mới “xin” được của bọn cướp – đang đứng thành một hàng. Chẳng việc gì phải giữ lại hết. Tôi muốn bán chúng đi, nhưng lại không biết chỗ nào cả.

“Nếu như là buôn bán ngựa, có một chỗ tên là “Chuồng ngựa Danto” gần với cổng Đông. Nếu như ngài nói là được tôi giới thiệu thì chắc họ sẽ chịu trao đổi với ngài ngay”

“Ta hiểu. Vậy thì, bảo trọng.”

Đi qua cổng Đông, cô ấy rẽ xe ngựa sang con đường bên trái, trong khi tôi chọn con đường bên phải như lời chỉ dẫn.

Nơi tôi đến là một căn nhà gỗ, có một chuồng ngựa ở bên cạnh. Biển hiệu được trưng ra có hình một con ngựa được khắc trên nó. Sau khi buộc ngựa vào cột trụ, tôi bước vào chuồng ngựa. Có một người đàn ông đang chăm sóc lũ ngựa bên trong. Ông ta cũng không cao lắm, chỉ tầm khoảng 1m60 , có vẻ khá cường tráng và mạnh mẽ, với bộ râu dài đến tận ngực.

“Xin lỗi, tôi được cô Rita ở điền trang Robert giới thiệu nơi này. Tôi muốn bán mấy con ngựa.”

Khi tôi nói ra ý định của mình, ông ta có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng sau một hồi dò xét, ông ta liền nở nụ cười trên mặt.

“Vậy sao. Lão là chủ của trại ngựa này. Cậu có thư giới thiệu không, Danne-sama?”

“Không, tôi không có lá thư giới thiệu nào cả, tôi chỉ được nghe cô Rita nói rằng có thể bán ngựa ở đây. Tôi không có đủ thời gian để nhờ viết một lá thư giới thiệu.”

Chủ chuồng ngựa nhìn đầy ngờ vực, cố để hiểu những lời tôi nói. Không biết tôi có nói lộn không, nhưng đây là nơi mà cô Rita đã nhắc đến. Bởi thế thì cũng nên tin tưởng một chút chứ. (trans: đúng ra là “ai đó phục vụ cho gia đình lãnh chúa” nhưng thay bằng cô Rita cho đơn giản).

“Tiểu thư nhà Robert đã bị một băng cướp tấn công. Tôi đã giúp tiêu diệt bọn chúng. Sáu con ngựa này chính là chiến lợi phẩm. Như ông thấy đấy.”

“HẢ! Lauren-sama!? Bị tấn công bởi một băng cướp, và chúng cưỡi sáu con ngựa ư….. lão già này chưa từng được nghe qua chuyện đó…. Dù sao thì cũng để lão xem qua mấy con ngựa đã.”

Lão Danto theo tôi ra ngoài trong khi vuốt vuốt bộ râu của ông ấy, để kiểm tra qua những con ngựa mà tôi đã cột lại. Ông ta lấy cái đèn từ cửa trước và xem qua bầy ngựa, từng con một.

“Tôi sẽ trả 45 sek cho con này và 30 sek cho những con còn lại, và 1 sek cho tất cả mấy bộ yên ngựa.”

Tôi không biết đơn vị tiền tệ hay hiểu biết về giá cả nơi đây, nhưng như vậy chắc là đủ cho chi phí đi lại rồi. Tôi đồng ý với số tiền đề nghị, cảm thấy may mắn bởi bộ giáp toàn thân đã che giấu những suy nghĩ của tôi.

“Cảm ơn. Phải trả bằng vàng nên có thể sẽ mất kha khá thời gian đấy. Này, mấy cậu! Đưa ngựa vào trong.”

Sau khi cúi chào, ông ta hét ra phía sau chuồng ngựa. Hai cậu bé chạy ra từ chuồng ngựa và đưa mấy con ngựa vào cùng.”

Sau khi đợi một lúc, ông ta xuât hiện cùng với một chiếc túi lớn. Chúng tôi đưa túi lại và đặt lên bàn, như vậy tôi có thể kiểm tra số lượng. Cứ 10 đồng vàng kích thước cỡ 1-yen được cột thành một xâu. Suk có vẻ là đơn vị của những xâu vàng này. Có tất cả 19 xâu vàng và 6 xâu bạc.

“196 sek tất cả, cậu có thể tự mình kiểm tra.”

Tôi ước tính con số xấp xỉ, và thử thả vài xu xuống mặt bàn xem chúng có rơi với cùng tốc độ hay không. Có vẻ như không có vấn đề gì cả.” (trans: thằng này ngu vl :v thả vậy thì đồng nào mà không rơi như nhau)

Tôi đặt chúng vào túi da mà tôi có. Dường như trọng lượng tăng kha khá. Dù cho những đồng vàng là khá nhỏ thì chúng vẫn nặng tương đương đồng 500-yen. Dẫu sao tôi vẫn nghĩ đây không phải vàng tinh khiết bởi nó khá nặng.

“Cảm ơn đã giúp đỡ. Với lại ông có biết tôi có thể tìm thấy một quán trọ ở đâu không?”

“Quán trọ sao? Có quán trọ Mara trên trục đường chính gần trung tâm thị trấn… Ngài chưa tìm được quán trọ nào phù hợp để nghỉ lại sao?”

“Là một du hành giả, chỉ cần một nơi cho tôi ngả đầu xuống là được.”

Tôi cảm ơn ông chủ trại ngựa và bắt đầu tiến về phía trung tâm thành phố. Màn đêm buông xuống và không gian chìm vào trong bóng tối. Tôi thỉnh thoảng lại gặp một vài người đang vội vã, nhưng càng lúc càng ít đi khi thời gian cứ dần trôi qua. Nhưng cứ mỗi khi tôi đi qua ai đó thì lại khiến họ giật mình. Cũng chẳng trách được, một gã đàn ông trang bị bộ giáp che phủ toàn thân đi lang thang ban đêm thì quả thực đáng sợ.

Tôi tìm thấy một con phố nhộn nhịp cách trung tâm thành phố khoảng mười mét. Thành phố này hình như chỉ có cổng Đông và cổng Tây. Tuy nhiên, con đường chính dường như không kết nối với những khu phố ở phần phía Nam này.

Những căn nhà hai tầng xếp thành hàng ở cả hai phía con đường, và một vài cửa hiệu đang tắt đèn. Nơi có biển hiệu khắc hình thùng rượu hẳn là một quán bar, bởi tôi có thể cảm nhận không khí náo nhiệt bên trong.

Tôi cố gắng gọi một gã đàn ông lảo đảo ngoài quán bar.

“Này, tôi đang tìm quán trọ Mara. Ông biết nó ở đâu không?”

“Ngài hiệp sỹ đồng bóng, n-nó là căn nhà đằng kia kìa!”

Vừa líu nhíu những lời đó, ông ta vừa chỉ về căn nhà phía bên kia đường. Tôi cảm ơn ông ta rồi đi vào tòa nhà, về phía có tiếng chuông cửa vang lên (trans: đặt chuông sát mép trên cánh cửa, khi có người mở cửa ra sẽ đập trúng chuông làm chuông kêu). Một người đàn ông trung niên xuất hiện sau quầy thu ngân. Ông ta trợn trừng mắt khi nhìn thấy tôi rồi chắn ngang đường.

“Chà chà chà, có một hiệp sỹ ở đây? Vậy cơn gió nào đưa ngài tới cái quán trọ bẩn thỉu này vậy?”

“Um, tôi muốn thuê phòng đêm nay.”

“Eh!? M-một vị khách? Ở quán trọ của tôi?!”

Chủ quán trọ hẳn là rất ngạc nhiên, giọng ông ta mỗi lúc một cao lên. Dù sao thì bề ngoài tôi vẫn là một hiệp sĩ. Khi tôi đưa giấy xác nhận, chủ quán trọ rụt rè đưa tôi chìa khóa phòng.

Phí cho một đêm là một đồng bạc. Củi và đồ bếp tốn 1 sek (xâu bạc) mỗi thứ. Phải tự lo việc lấy lửa và nấu ăn, quả thực là một nhà trọ rẻ mạt. Ở Nhật Bản, luôn có bữa tối phục vụ kèm theo nếu ở lại qua đêm, quan niệm trả từng cái riêng biệt bắt nguồn từ phương tây.

Tôi bước lên cầu thang ngay bên cạnh quầy thu tiền để leo lên tầng trên. Khi tôi bước vào, căn phòng chỉ có một khung cửa gỗ nhỏ, cùng với chiếc giường được trải một tấm ga mỏng. Tôi đặt chiếc đèn nhỏ nhận được lên mép cửa sổ, rồi ngồi xuống và nghỉ ngơi.

Cơ thể tôi vẫn hoàn toàn bình thường nhưng tinh thần thì đã quá mệt mỏi vì ngày hôm nay rồi.

Cả ngày chưa có gì bỏ bụng, nhưng tôi lại không hề thấy đói. Chẳng hiểu làm sao cái cơ thể này hoạt động được nữa. Có lẽ đến cả ngủ tôi cũng không cần, nhưng mà cứ thử xem sao.

Quán trọ này chẳng có vẻ gì là an toàn cả nên tôi sẽ không cởi bỏ bộ giáp của mình. Thật là tệ nếu tôi bị cho ăn hành trong lúc ngủ.

Tôi tắt đèn, leo lên giường và tựa lưng vào tường. Tôi nhắm mắt và khoanh tay lại.

“Mà mắt mình có nhắm được không nhỉ?” Trong khi tôi băn khoăn những điều như vậy thì màn đêm dần trôi qua

Bạn đang đọc Kị Sỹ Undead của Manei ki meiko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi royalmoon
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.