Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 2713 chữ

Chap này có tính chất R18, guro, bạo lực, hentai nặng nên nếu bác nào dưới 18 tuổi xin đừng xem và từ nay hãy bỏ luôn PJ này. Nếu vẫn cố tình xem xin hãy tránh xa tầm mắt phụ huynh. Cảm ơn ạ

Chúng tôi chạy không ngừng trên con đường vắng, giữ tốc độ nhanh nhất có thể, với đoàn kỵ binh bên cạnh hộ tống xe. Âm thanh của tiếng vó ngựa vang vọng. Mỗi khi vô tình lăn bánh qua một mẩu đá ven đường, cổ xe thỉnh thoảng lại xóc lên.

Tôi lặng lẽ quan sát từ bên trong chiếc xe, nhìn đăm chiêu xuyên qua khung cửa sổ. Phía bên phải đường là một dòng sông, mặt nước rực lên nắng của buổi chiều tà, không gian như được tô điểm bởi ánh hoàng hôn rực rỡ. Bên trái là một con dốc thoải với bầy gia súc đang đi dọc theo nó. Phía trước, những bụi cây nhỏ mọc dọc theo con đường, dần dần đổ bóng xuống mặt đất.

Chỉ tiếng bánh xe lăn và tiếng vó ngựa vang qua khu vực này. Tuy vẫn không phát hiện ra có dấu hiệu bất thường nào nhưng cả đoàn hộ tống cứ như phải đang phải đeo chì trong người, nặng trĩu. Đó là bởi sự cố bất ngờ mà cả đoàn phải đối mặt cách đây ít lâu.

Tiểu thư Lauren-sama, người đại diện cho dòng họ Rubierute, đã nhận lời mời tham dự buổi dạ vũ của dòng họ Diento. Nhưng trên đường quay trở lại, chúng tôi đã bị một băng cướp phục kích. Với hơn hai mươi tên cướp, chín kỵ binh đã phải rời đội hình để kéo dài thời gian lâu nhất có thể, đồng thời ngăn chặn chúng bám đuôi.

Chỉ còn năm kỵ binh và một hiệp sĩ tiếp tục hộ tống xe. Và cũng chẳng có dấu hiệu nào có vẻ nhóm lính bị bỏ lại phía sau sẽ bắt kịp.

Trong xe ngựa, Tiểu thư Lauren-sama nhìn khung cảnh dần trôi qua nơi cửa kính với sự lo lắng khôn nguôi. Mái tóc dài màu hạt dẻ khẽ đung đưa, dường như mất đi vẻ rực rỡ thường thấy bởi sự lo lắng và căng thẳng. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn với đôi lông mày mảnh khảnh, đôi mắt màu bạc trà rung động ấy để lại trong tôi sự ấn tượng trong một phút giây ngắn ngủi.

Cô, 16 tuổi, diện bộ váy màu xanh sang trọng. Dưới ánh hoàng hôn xuyên qua khe cửa, bộ váy như nhuốm màu đỏ thẫm.

Người còn lại trong xe là tôi, hầu gái của cô ấy. Thường thì chúng tôi ngồi tán chuyện linh tinh trong xe, giờ đây chẳng ai trong chúng tôi muốn mở một lời nào cả.

Một lúc sau, xe đột nhiên chạy chậm lại, có tiếng ngựa hí. Cửa sổ chỗ người đánh xe mở ra, và ông ta xin lỗi.

“Tôi xin lỗi, thưa Tiểu thư-sama. Nhưng lũ ngựa không thể chịu hơn nữa, chúng ta phải đi chậm lại thôi.”

Từ lúc bị băng cướp phục kích, những con ngựa đã phải liên tục kéo xe tới tận bây giờ. Có vẻ như là chúng đã chạm tới ngưỡng giới hạn của mình. Không ngoài dự đoán, dẫu cho có tới bốn con ngựa thì quả thật đây vẫn là một nhiệm vụ quá khó khăn. Dù sao thì, con ngựa của ngài hiệp sĩ cũng mới là thứ phải chịu đựng nhiều nhất.

Khi nhìn chăm chú ra ngoài ô cửa sổ, tôi thấy người đàn ông đã trung niên này đang buộc con ngựa của mình lại bên cạnh xe. Ông ấy là một trong những hiệp sĩ phục vụ cho gia đình Rubierute, Maudlin-sama (Maudlin trong tiếng Anh là ủy mị). Những người lính còn lại tập hợp bên cạnh ông ấy.

Maudlin-sama lau mồ hôi lấm tấm trên cổ con ngựa với một chiếc khăn. Ông ấy có mái tóc ngắn, gọn gàng, và ông luôn chưng diện bộ ria mép được chải chuốt cẩn thận. Mặc dù lúc nào cũng mặc bộ giáp nhẹ phủ kín toàn thân, nhưng ta vẫn có thể thấy được vóc người đầy những cơ bắp săn chắc, lực lưỡng phía đằng sau lớp giáp ấy.

“Maudlin-sama, liệu băng cướp đã từ bỏ rồi chứ??”

Từ bên cửa sổ, tôi hỏi vọng ra trong khi đang nhìn ông ấy.

“Tôi hơi lo lắng bởi số lượng binh lính giữ chân bọn cướp ít quá, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy có ai truy đuổi chúng ta cả, nên có lẽ đã an toàn rồi. Xin hãy truyền đạt những ý đó lại cho tiểu thư.”

Để trấn an tinh thần cho chúng tôi ông ấy nhe răng ra cười đáp lại.

“Vậy sao? Cuối cùng tôi cũng có thể an tâm sau khi nghe điều đó.”

Tôi nhìn về con đường phía trước chiếc xe.

Những bụi cây dại nhìn từ xa chi thấy mọc thành một khối giờ đây đã nằm rải rác dọc theo con đường. Ngọn đồi thay vì chỉ mới nằm trong tầm mắt giờ đây chỉ còn cách vài bước chân. Khi nhìn vào nó, tôi có cảm giác rờn rợn rợn chạy dọc sau gáy. Cảm giác này như thể có kiến bò xung quanh, khiến tôi chau mày lại.

Sau khi nhìn tôi, Maudlin-sama chăm chú quan sát xung quanh. Ngay khi vừa mới để ý thấy điều gì đó, âm thanh của không khí bị bóp méo bởi những mũi tên xé gió bay thẳng về phía chúng tôi.

“Chịch— Chịch—“

Với thứ âm thanh trầm đục khi chúng đâm xuyên vào da thịt, hai mũi tên cắm vào người đánh xe. Ngay lúc đó, bánh xe lăn vào một tảng đá bên đường, khiến cho cả thân xe nảy lên và người đánh xe bị văng ra xa. Xác ông ấy kẹt chặt vào bánh, bất động.

Vô số mũi tên tiếp tục bay ra từ bụi cây, đâm xuyên qua hai người hộ tống.

“Mẹ nó! Vẫn còn phục kích à?! Lầy vãi!!”

Đột ngột xuất hiện từ đỉnh đồi, cạnh con đường, cùng tiếng vó ngựa giòn tan, sáu tên cướp lao xuống đột kích cỗ xe. Nhũng mũi tên găm vào đoàn lính hộ tống đã giúp cho băng cướp (cưỡi ngựa) kia tiếp cận dễ dàng. Thêm hai lính khác bị trúng tên, người còn lại ngay tức khắc rơi vào vòng vây bọn chúng. Ngay khi Maudlin-sama hạ gục 1 tên với thanh kiếm của mình, thì 2 tên khác lại chui ra từ bụi cây, kiểm soát những coi ngựa mất chủ.

“Rita-dono! Chiếc xe !!”

Nghe giọng nói của Maudlin-sama, tôi cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại. Tôi bò ra ngoài xe, đá xác của người đánh xe ra khỏi bánh. Bánh xe không còn bị kẹt nữa, xe kéo có thể tiếp tục di chuyển.

Tôi cố gắng trường qua vệt máu đến chỗ ngồi của người đánh xe, nhưng bộ đồ hầu gái chợt bị tóm lấy từ phía sau, khiến tôi ngã nhào xuống đất. Lưng tôi đập vào nền đất nặng nề, như thể tất cả khí trong phổi bị ép trào ngược ra. Từ khóe mắt, tôi có thể thấy những người lính đang đổ gục dần trên mặt đất.

Tên cướp lôi tôi xuống và kéo lê tôi, khuôn mặt nở một nụ cười thô bỉ.

“GUAAAA!!!!”

Ngay lúc đó, giọng một người đàn ông vang lên đầy đau đớn. Tôi hướng mắt nhìn về nơi phát tiếng hét, một cảnh tượng khó tin bày ra ngay trước mắt.

Một trong số những người lính, đứng sau Maudlin-sama, đâm thanh kiếm của hắn vào kẽ hở trên bộ giáp của ngài. Mặt ông ấy nhăn lại, méo mó.

“Casuda!? Ngươi chính là kẻ chỉ điểm!!”

Sau khi bị đâm sau lưng, Maudlin-sama cố gắng xoay người để đâm tên phản bội. Nhưng, đối thủ của ông, kẻ mà cũng đang ngồi trên lưng ngựa, đã chớp lấy cơ hội và đẩy ông xuống đất cùng với nụ cười khẩy trên môi.

Đột nhiên, một tên cướp với vóc dáng nhỉnh hơn đám còn lại đã nhảy xuống ngựa và đâm vào cổ Maudlin-sama với thanh kiếm của hắn. Máu phun ra, khiến mặt đất xung quanh dần nhuộm đỏ.

“Này, làm ơn (Trans: ý mỉa mai) lôi Tiểu thư-sama trong xe ngựa ra đây.”

Tên cướp trông vạm vỡ hơn cả, ra lệnh cho những kẻ khác trong khi nhe hàm răng vàng ố của hắn. Hắn ta có khuôn mặt chữ điền, thêm những lọn tóc buộc sau lưng, cùng một bộ râu bẩn thỉu kín cả hàm dưới, nên khó có thể nhận ra đâu là cổ hắn, đâu là cằm nữa. Hắn cầm thanh đại đao bằng cánh tay chi chít sẹo. Có lẽ hắn là thủ lĩnh của băng cướp này.

Theo lệnh hắn, những tên khác leo xuống ngựa, vây quanh xe. Cánh cửa xe bị ném văng ra, rồi tiểu thư Lauren bị lôi ra ngoài.

“Khônggg!! Thả ta ra, thả ta ra!!” (Edit: kinh nghiệm luyện Hen lâu năm của ta rút ra là nói thế có bao giờ mà bọn nó thả đâu, phải ganbang các kiểu xong cái đã)

Dù cho tiểu thư có tuyệt vọng chống cự, giãy giụa cơ thể, tay cô vẫn bị giữ chặt bởi hai tên đàn ông. Tôi cũng như vậy và bị kéo lê đi.

“Này! Lột đồ nó cẩn thận vào! Có thể bán với giá hời đấy!” Tên thủ lĩnh hét lên với 2 tên cướp đang giữ Tiểu thư-sama.

“Đại ca, em thông thằng kia rồi, giờ cho em chịch con bé này luôn được không ạ….?” Một trong số những tên cướp đang lột đồ hỏi tên thủ lĩnh.

“Moron!! Tao sẽ là người đầu tiên phá trinh nó!! Tao chơi xong rồi sẽ đến lượt mày”

“C-chờ một chút! Tao là người cung cấp thông tin nên phải được chơi nó trước chứ!!”

Casuda, tên chỉ điểm, đang to tiếng phản đối. Tên thủ lĩnh trừng trừng nhìn lại hắn với ánh mắt đe dọa, và sau đó lấy kiếm xuyên qua cổ họng Casuda.

“Éc!?”

Tiếng kêu yếu ớt phát ra từ kẻ phản bội khi thanh kiếm xuyên đến tận sau đầu hắn. Casuda gục xuống như một con rối đứt dây, trong khi những tên cướp khác đứng nhìn hắn với nụ cười kinh tởm trên mặt.

“Chia, chia cái con cẹc”

Vừa nói, hắn vừa đá vào đầu cái xác. Âm thanh u ám của hộp sọ nứt ra, làm cho cổ hắn vẹo hẳn về một phía.

“Hii!”

Tiểu thư thét lên 1 tiếng khi thấy cảnh tượng này, một vũng nước xuất hiện phía dưới cô ấy (Trans: sợ quá són ra quần cmnr ==).

“Augh, con nhỏ đái luôn rồi kìa!”

Trong tiểu thư đang khóc lóc, mấy tên xung quanh bắt đầu cười với cái giọng thô bỉ.

“Không thể bán đồ lót bẩn được, vứt đê.”

Theo lệnh của tên đại ca, đồ lót bẩn nhanh chóng bị vứt đi. “Bụi cây giẻ ướt” của tiểu thư bị phơi ra dưới ánh nhìn dâm dục của bọn cướp.

“Khônggg!!! Thả tôi ra!!”

Tuyệt vọng tìm cách thoát khỏi ánh nhìn chòng chọc của bọn cướp, cô vùng vẫy đôi chân của mình, cố gắng giằng ra. Nhưng, tên thủ lĩnh sai một tên ghì chặt chân cô xuống, trong khi hắn tụt quần và phơi ra cái thứ dơ bẩn đó (Trans: chuẩn bị hành cmn sự).

“Dừng lại! Có biết điều gì sẽ xảy ra nếu ngươi dám làm vậy không!!” Tôi lên tiếng chửi rủa bọn chúng.

“Lo cho bản thân trước khi lo cho người khác đi!!”

Ngay khi nói vậy, tên cướp đang giữ tôi xé tung bộ đồ hầu gái. Áo lót cũng bị xé, và một bên ngực tôi lộ ra. Tôi lập tức che nó lại, nhưng sau đó liền bị quăng xuống đất rất thô bạo.

“Ta sẽ làm ngươi thấy sướng, cùng với cô tiểu thư-sama ở đằng kia, hahaha!”

Khi hắn cười phá lên, một luồng khí hôi thối đập vào mặt tôi. Sau đó hắn bắt đầu kéo quần xuống. Cả hai tay tôi bị ghì xuống bởi một tên, trong khi chân bị giữ bởi một tên khác. Ngay khi nó đang treo lủng lẳng phía trên tôi, tên thủ lĩnh đằng kia đang chuẩn bị chạm tới nơi sâu kín nhất của tiểu thư-sama.

Ngay lúc đó, một bóng đen xuất hiện phía sau băng cướp.

Điều đó xảy ra chỉ trong nháy mắt: một hiệp sĩ cao lớn đứng ngay sau tên thủ lĩnh đang chuẩn bị cưỡng bức tiểu thư.

Với bộ giáp lấp lánh ánh bạc, tông màu dịu trắng xanh, được trang trí với những chi tiết phong nhã nhất, người đó xuất hiện như một Thánh Hiệp sĩ bước ra từ câu chuyện cổ tích. Chiếc [Hắc Dạ Bào] sau lưng tung bay như một bầu trời đêm đầy sao. Lưỡi trai (Trans: phần nhô ra trước trán) mũ trụ che lấp khuôn mặt người đó, bởi vậy, tất cả cảm xúc, biểu lộ bị giấu đi.

Thanh kiếm nâng trên tay phải dường như kéo dài ra vô tận, rung động cùng sự hiện diện áp đảo, thấp thoáng ánh sáng màu chàm bí ẩn.

Thanh kiếm lóe lên, vụt về phía tên thủ lĩnh và những tên cướp đang giữ lấy chân tiểu thư. Bầu không khí xung quanh như bị cắt vụn ra, để lại vệt sáng dài đằng sau. Người đó di chuyển sang bên, với một đường chém ngược, thanh kiếm vẽ ra một đường sáng khác. Thanh kiếm vạch đường vòng cung che lấp cả bầu trời, một đường sáng vụt qua hai tên cướp đang giữ cổ tay tiểu thư.

–Tất cả xảy ra trong chưa đầy một giây.

Khoảnh khắc kế tiếp, tên thủ lĩnh đầu lìa ra khỏi cổ. Đầu những tên cướp giữ chân (tiểu thư) lăn lóc trên mặt đất. Những tên giữ tay, đầu chúng bị chém đứt đôi, máu phun ra, bao trùm cả bụi cây gần đó, nhuốm cảnh hoàng hôn thêm đỏ sẫm.

Phần thân trên của tên thủ lĩnh đổ nhào xuống gần người tiểu thư, và trong cơn nửa tỉnh nửa điên, cô đá văng nó đi. Phần còn lại nhễu ra thứ chất lỏng màu trắng đục từ cái thứ vẫn đang cương lên trong vũng máu ấy.

Tên cướp, với những ý nghĩ bẩn thỉu trong khi đang dạng chân ra trên bụng tôi, cả những kẻ khác ghì tôi xuống, não chúng cuối cùng cũng nhận ra rằng có điều bất thường đã xảy ra.

“Uwaaaah!!! Q-quái vậttttttt!!!”

Hai tên cố gắng lê lết để thoát thân, nhưng tên tụt quần bị vấp ngã, bổ xuống ngay gần tôi. Trước cả khi tôi kịp nhật ra, đầu lưỡi kiếm đã vung xuống, và tên cướp đổ gục trên mặt đất như thể một con ếch bị dẫm đạp lên.

Hiệp sĩ bạc kéo thanh kiếm ra từ người tên cướp như một xiên thịt, và quay về phía những kẻ khác vẫn đang bỏ chạy. Từ từ, với một cử động nhỏ, người đó vung kiếm lên, một lần nữa tạo ra những đường sáng trắng. Sau tất cả, đó cũng đơn thuần chỉ là một đường kiếm chém vào không khí, trong khi những tên kia đã chạy được một khoảng khá xa. Và rồi, thân của những kẻ bỏ trốn đứt lìa, đổ rầm xuống mặt đất.

Cho đến khi những tên cướp biến thành những cục thịt vô hồn, người đó không hề nói một lời; tôi chỉ biết ngồi đó và chớp mắt, tận ba lần. Hiệp sĩ tra kiếm vào vỏ của mình một cách nhẹ nhàng, rồi nhìn về phía chúng tôi. Một giọng nói hơi nghẹt có thể nghe thấy từ bên trong chiếc mũ trụ ấy.

“Các cô ổn chứ?”

Bạn đang đọc Kị Sỹ Undead của Manei ki meiko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi royalmoon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.